Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không nói đúng không, tôi đây trở về tiếp tục ngủ."


Trải qua chuyện ngày hôm qua, tôi đã quyết định phải triệt để phân rõ giới hạn với bọn họ.

"Hạ Hạ."

Thấy tôi thật sự muốn đi, cậu tôi nóng nảy vội vàng đứng lên, đuổi theo vài bước lên cầu thang, lại cố gắng hạ giọng khẩn cầu:

"Con biết đấy, công ty của cậu gần đây vòng vốn có chút khó khăn."

"Con có thể đưa tiền tiêu vặt kia cho cậu dùng trước được không? "

"Con đừng lo lắng, cậu gần đây đang bàn một dự án lớn rất nhanh sẽ có tiền vào."

Tôi nhìn ông ta giống như đang nhìn một kẻ ngốc.

Ông ta không điên chứ, mặt mũi nào lại có thể nói ra lời này với tôi.

"Không thể cho mượn, tiền kia là mẹ chồng tôi cho tôi không phải tiền trợ cấp cho mấy người!"

"Mày đúng là cái đồ sói mắt trắng, cậu mày nuôi mày nhiều năm như vậy, mày vậy mà có thể nói loại lời này!"

"Cậu à cậu nên làm rõ ràng, ba mẹ tôi mất có để lại tài sản, lại nói mấy năm nay cậu đối với tôi có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, cậu nói tôi là sói mắt trắng lương tâm cậu không thấy cắn rứt à?"

"Lúc đó con còn nhỏ không hiểu, con không biết nuôi một đứa bé tốn kém bao nhiêu đâu, còn hao tổn tâm trí, sức khoẻ chút tiền ba mẹ con để lại làm sao đủ chứ!"

Thế nào?

Bây giờ nói như vậy nghĩa là quyết tâm không cho tôi một chút tài sản đó của ba mẹ tôi sao?

Tôi gật gật đầu, mặt lạnh ngắt ngắt lời ông ta:

"Nói đến đây rồi chúng ta coi như rõ ràng, tài sản năm đó để lại đều có giấy tờ, chờ tôi trở về chúng ta kiểm tra đối chiếu rõ ràng, nếu tôi nợ cậu tôi sẻ trả lại gấp đôi cho cậu nhưng nếu cậu lấy hơn số đó cậu phải nhổ ra gấp đôi cho tôi!"

"Chỉ với một mình mày?"

Cậu tôi hoàn toàn nổ tung, tôi biết ông ta không giả bộ được mấy phút.

"Mày đừng quên mày còn chưa kết hôn, chưa tròn mười tám tuổi, cho rằng hiện tại có Tống gia làm chỗ dựa thì sẽ lấy lại được sao?"

"Nếu không thì sao?"

Giọng nói Tống Giản vang lên, anh đi tới bên cạnh tôi, lạnh lùng nhìn cậu tôi đang đứng dưới lầu:

"Khương Chí Quốc, công ty xây dựng Quốc Thái, là của ông phải không!"

Đột nhiên bị gọi thẳng tên, cậu tôi sửng sốt: "Cậu có ý gì?"

"Không có ý gì, chỉ là muốn thông báo cho ông, chuyện tài chính ông nghĩ cũng đừng nghĩ, càng đừng nằm mơ còn muốn tiếp tục cùng chúng tôi hợp tác!"

Nói xong, Tống Giản đem một phần hợp đồng từ trên lầu đi xuống, vừa lúc rơi vào trên đầu cậu tôi......

"Mày, cái này là......"

Khi ông ta nhìn rõ bốn chữ "tập đoàn Giản Mộc", những lời sau đó lập tức nghẹn ngào.

Tuy rằng tôi không đi làm ở công ty, nhưng ở nhà cũng nghe qua vài lần.

Ông trùm đứng đầu ngành kiến trúc thì ra là người của nhà Tống Giản, không ngờ bọn họ lại là kim chủ của công ty nhỏ rách nát của cậu tôi!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngonitinh