Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khai giảng vào tháng chín, tôi và Tống Giản cùng đi.

Trên đường đi lại gặp được cậu tôi tới đưa Khương Yên đi học, tôi đoán đúng là không sai, cô ta thật đúng là đi Bắc Đại Thanh Điểu.

Chỉ là lúc này đây, cô ta không phải hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang ngồi xe của ba cô ta đến.

Mà là đi taxi.

Bởi vì chuyện tài sản đã điều tra rõ ràng.

Cậu tôi không chỉ nuốt rất nhiều tiền, thậm chí công ty rách nát kia của ông ta cũng vốn là thuộc về tôi, ông ta chẳng qua là đổi cổ đông, đổi tên.

Tống gia giúp tôi thắng kiện, bọn họ đương nhiên hai bàn tay trắng.

Tuy nhiên tôi cảm thấy chuyện này vẫn chưa kết thúc.

Ngày khai giảng đại học luôn tương đối bận rộn một chút, nhất là khi dịch bệnh đóng cửa, chúng tôi không thể ra ngoài.

Chờ mãi đến mùa đông mới được giải phóng, mọi người lập tức trở về nhà.

Tôi cùng Tống Giản mang theo hành lý chui vào xe riêng của chúng tôi, ra khỏi cổng trường liền đi thẳng về nhà thật cẩn thận.

Nhưng lúc này Khương Yên tới cửa, hơn nữa còn mang theo hành lý.

Biệt thự Tống gia ở vùng ngoại ô, dưới lầu có camera theo dõi.

Cô ta mặc kín mít giống như một con gấu, chỉ lộ ra một đôi mắt, đáng thương đứng ở cửa, thông qua camera cầu xin tôi:

"Hạ Hạ, ông bà ngoại và ba chị đều dương tính rồi trong nhà không an toàn lắm, chị có thể tới ở nhờ hai ngày không?"

Cô ta nói trong khi vẫn ho dữ dội, giọng nói ốm yếu.

Trong lòng tôi nổi lên nghi hoặc, điều này không đúng lắm bình thường mùa đông cô ta đều mang tất chân, giày cao gót, có thể lộ bao nhiêu thì lộ bấy nhiêu.

Lúc dịch bùng phát cô ta thậm chí còn hô to tự do, khẩu trang cũng không đeo.

Giờ thì sao?

Sốt?

Hay là dương tính rồi?

"Hạ Hạ, em còn ở đó không? Sao em không nói lời nào? "

Tôi cười lạnh, nói cái gì?

Mở cửa rước bệnh vào nhà sao?

Mà đúng lúc này, màn hình điện thoại di động của tôi sáng lên.

Một tin tức mới đến từ người cậu tốt của tôi, ônh ta nói:

"Hạ Hạ, ông ngoại con hình như không ổn, bà ngoại hình như cũng rất nghiêm trọng, bệnh viện không có giường, con có thể nghĩ biện pháp không?"

Tôi sửng sốt một chút, nghiêm trọng như vậy sao?

Thuốc trị bệnh Tống gia quả thật có rất nhiều.

Cho dù là người xa lạ tôi cũng tuyệt đối sẽ không thấy chết mà không cứu, huống chi đây còn là ông bà ngoại của tôi.

Để thận trọng, tôi trả lời một câu: "Tôi hỏi một chút."

Tôi còn chưa nghĩ ra có nên đưa hay không, liền thấy cậu tôi gửi một tin nhắn cho bạn bè:

"Thuốc đặc hiệu trị bệnh 18 ngàn một hộp"

Giỏi lắm!

Thật ghê tởm.

Một cú điện thoại gọi tới.

"Các người tự nghĩ biện pháp đi tôi bên này không tìm được, còn có Khương Yên đang ở cửa Tống gia mau đón cô ta về đi, nếu cô ta xảy ra chuyện gì tôi sợ cậu sẽ hối hận mất!"

Nói xong, không đợi ông ta trả lời tôi liền cúp máy.

Mà Khương Yên còn ở bên ngoài, một bên điên cuồng ấn chuông cửa một bên lải nhải kể khổ:

"Hạ Hạ, em nói đi chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, em thật sự nhẫn tâm như vậy sao?"

"Chị hiện tại cũng là thật sự khó xử, ông bà ngoại đều bệnh, ba hiện tại lại không có tiền........"

Tôi lạnh lùng lên tiếng: "Một vạn tám một hộp thuốc đặc hiệu, tôi thấy cậu ấy làm ăn rất tốt!"

Tôi nói xong liền tắt điện thoại, chỉ bật máy theo dõi.

Xoay người dặn dò người làm: "Người lạ nếu không có đặc biệt dặn dò, tất cả đều không được vào!"

Nơi này là khu biệt thự cao cấp, an ninh rất tốt.

Chỉ cần người giúp việc không cho cô vào, hẳn là không có vấn đề gì.

Kết quả, vẫn xảy ra vấn đề.

Nhân viên vệ sinh mới tới không biết tình huống, nghe Khương Yên lừa dối còn tưởng rằng là người trong nhà, liền để cho cô ta đi theo vào cửa.

Lúc cô ta tới, tôi đang ở thư phòng đọc sách, nghe được động tĩnh muốn đi ra ngoài xem một chút.

Mới vừa thò đầu ra đã thấy Khương Yên xuất hiện trước mặt tôi, kéo khẩu trang của mình xuống liền nhào về phía tôi:

"Đã lâu không gặp, em gái tốt của chị, chị thật sự nhớ em!"

Hành động này nếu nói cô ta không phải cố ý tới lây bệnh cho tôi, kẻ khờ cũng không tin nổi.

Tôi theo bản năng lui về phía sau che miệng mũi của mình, muốn đóng cửa nhưng không kịp cô ta đã đuổi theo tôi vào nhà, tôi vừa hô to người tới cứu mạng, vừa cầm lấy đồ trong tay ném về phía cô ta!

Trong thư phòng cơ bản đều là sách vở, đối với cô ta không tạo thành lực sát thương gì.

Đúng lúc cô ta muốn nhào vào người tôi, một cái túi cỡ lớn không biết ở đâu xuất hiện trùm cả người cô ta lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngonitinh