nhà có chó dữ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

chuyện ngôn tình hiện đại hay lắm.....

Nhà Có Chó Dữ 

Tác giả : Thiên Thảo

A! Người đàn ông nằm trên sofa trình diện ra tư thế mỹ nam ngủ kia là ai? Đẹp trai, quả thực đẹp trai không có gì để nói! Nếu như không nhân cơ hội ăn chút đậu hũ, làm sao có thể xứng đáng với hai tay ngứa ngáy của cô được! “Phịch!” Vật gì đang đè lên cô vậy? Trọng lượng nặng trĩu, còn có mang theo lông màu đen… Chân chó. Ách, chân chó?!  Đi ra, đừng liếm mặt của cô! Anh ta là chủ nhân của con chó sao?  Không gọi chó của anh ta tránh ra ngược lại còn cười, cô chật vật như vậy có đáng cười thế sao? Hừ, anh chết chắc rồi!

Tiết tử Con dốc thật dài, cậu bé trai càng không ngừng chạy lên trước. Nó muốn chạy trốn, nó rất muốn chạy trốn ra khỏi thế giới nó chán ghét này. Thế giới của người lớn, nó không hiểu, cũng không muốn hiểu. Thiên tài, thật nhiều người đều nói nó là thiên tài. Cho nên thiên tài nhất định phải càng không ngừng tiếp thu tri thức, như thế mới sẽ không lãng phí ân huệ thượng đế ban cho. Thế nhưng, đây là ân huệ sao? Cha cười hiền hậu không biết khi nào biến thành những lời giáo huấn nghiêm khắc, mẹ nhẹ nhàng không biết khi nào biến thành khẩn thiết dạy bảo. Mà những thứ này nó nghĩ cũng không muốn.

Nếu như có thể, nó rất muốn cùng những đứa trẻ khác cùng nhau chơi đùa, cùng nhau tranh cãi ầm ĩ, cùng nhau khóc lớn cười to…. “Bốp!” Chân đạp phải một cục đá, cậu bé mạnh mẽ té ngã trên mặt đất. Đau! Đau đến lợi hại. Da ở chỗ đầu gối trầy ra, chảy ra máu tươi. Hàm răng cắn chặt môi dưới, cậu bé muốn khóc, nhưng nước mắt làm sao lại không rơi xuống được. Bởi vì ở nhà nó không được phép khóc, vì cha nó nói chỉ có đàn ông kiên cường mới không bị bất luận kẻ nào đánh bại. Nhưng… Nó không muốn phải kiên cường. Nó chỉ muốn khóc một hồi. Nó muốn khóc…

~~.~~***~~.~~

Trời nắng chang chang. Trong một xã khu, mấy bà vợ thường ngày hay đánh bài đang tụ tập ở chỗ thoáng mát trong công viên, tránh không được trò chuyện một chút việc lớn việc nhỏ gần đây, phát huy bản năng tam cô lục bà [1]. Mà đám con nít thì ở một bên chơi đùa. Đồng Y Y ngồi xổm trên mặt đất, hai tay che ánh sáng mặt trời, dồn sức thè đầu lưỡi, giống như con chó nhỏ của bác Hà nhân viên quản lý tiểu khu nuôi kia. Thật xinh đẹp, thực sự rất xinh đẹp! Hai con ngươi ranh mãnh thẳng tắp nhìn chằm chằm nhân vật mục tiêu, trong lòng Đồng Y Y không nhịn được mà nói lời khen ngợi. Váy công chúa màu hồng phấn, hai bím tóc nhỏ được tết lại, hai gò má trắng nõn, bởi vì chơi đùa mà có vẻ đỏ bừng. Con ngươi linh động, còn có môi đỏ

mọng cong lên - thực sự là thế nào cũng thấy rất xinh đẹp! Sau khi đánh giá đối phương mấy phút đồng hồ, Đồng Y Y đứng lên, làm vài cái động tác kéo dài, liền đi hướng về phía mục tiêu. “Này, mỹ nữ!” Quay về phía tiểu mỹ nhân lộ ra một hàm răng trắng sáng, nó mỉm cười nói. “Bịch!” Đáp lại nó không phải là câu trả lời của mỹ nữ, mà là một uy lực bùng nổ mười phần của hạt dẻ. “Nha đầu chết tiệt kia, con lại ngứa da có phải hay không? Mẹ nói qua bao nhiêu lần rồi, đừng học những kiểu nói chuyện loạn thất bát tao trên TV!” Bà Đồng tức giận mà gõ lên đầu con gái mình, đồng thời đưa tay đem nó rời khỏi hiện trường. “Ai, mẹ, con con con…” Hai tay đang ôm đầu bị gõ đau nhức, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồng Y Y cơ hồ nhăn thành một đoàn. Nó tám phần không phải thân sinh của mẹ, cho nên mới gõ vừa mạnh mẽ vừa chuẩn xác. “Con cái gì con, con biết điều ngoan ngoãn đợi ở chỗ này cho mẹ, mẹ còn có chút chuyện muốn cùng bác Lý nhà bên trò chuyện một chút”. Bà Đồng vừa nói, đem Đồng Y Y dắt tới dưới tàng cây. Khi quay người đi, còn nhân tiện bỏ lại một câu uy hiếp cực độ, “Nếu như con tự mình chạy đi,cuối tuần đừng hy vọng mẹ mua chocolate cho con ăn”. Oa! Không phải chứ, lại có thể mang chocolate mà nó ưa thích nhất để uy hiếp sao. Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn càng thêm lợi hại, hai mắt Đồng Y Y rưng rưng, nhìn bóng lưng của mẹ vui vẻ mà rời đi. Nó nhất định không phải thân sinh của mẹ rồi, cho nên mới phải lưu lạc đến loại kết quả này. Nó không muốn nữa, nó muốn phản kháng, nó phải cách mạng, nó muốn… Ánh mắt rưng rưng, thoáng nhìn cách đó không xa mới vừa rồi nó vẫn thưởng thức tiểu mỹ nhân, lúcnày đang có một cái bóng nhỏ đang hướng về phía nó cười. Cười thật ngọt, cười đến tâm của nó cũng say. Nước mắt nhanh chóng thu hồi. Đồng Y Y nhếch môi, vừa mới chuẩn bị quay về cho mỹ nhân một nụ cười, nhưng nhìn thấy ánh mắt sắc bén của mẹ mình đang hung hăng hướng về nơi này bắn tới. Cái miệng nhỏ nhắn méo mó, nó tức khắc đổi lại thành ánh mắt đáng thương nhìn về phía mẹ. Được rồi, được rồi, nó biết sai rồi. Xem ra nó ngày hôm nay nhất định là cùng với mỹ nữ kia vô duyên. Quay người lại, Đồng Y Y kéo một nhánh cây, bắt đầu nhàm chàn vẽ các vòng tròn trên mặt đất. Nhìn bóng dáng mẹ, dường như còn muốn cùng những nhóm bác gái kia trò truyện rất lâu. Mà một mình nó ngồi xổm ở chỗ này, thật sự là… Rất không thú vị. Nâng con ngươi lên, hai mắt tròn xoe giống Ra-đa tiến hành tìm kiếm. Không có lý do ngày hôm nay nó lại xui xẻo như vậy có đúng hay không. Cho nên… soạt soạt soạt! Lúc này sao lại không có một mỹ nhân chứ! Hai tròng mắt linh động tham lam nhìn cách đó hơn mười mét, cậu bé trai đang ngồi ở dưới tàng cây, Đồng Y Y chỉ kém là không có chảy nước miếng. Cũng tinh tế. Cậu bé là người đẹp nhất mà nó đã từng gặp qua, so với đại minh tinh trên TV cũng rất đẹp. Tóc đen nhánh, nhẹ nhàng mà dán vào cái cổ tuyết trắng, gương mặt thanh tú, phối với cặp con ngươi lấp lánh kia, thấy thế nào cũng thoải mái. Đúng rồi, còn có môi của cậu bé, hồng hồng, lộ ra sáng bóng tự nhiên, làm cho người ta rất muốn cắn một cái. Tí tách! Nước miếng từ khóe miệng thành hình chậm rãi chảy ra, nhỏ giọt lên cát trên mặt đất. Oa! Ta lau ta lau lau lau. Nâng tay áo lên, nó vội vàng lau chùi nước miếng bên khóe môi. Rất may đối phương cũng không thấy dạng Đà điểu này, có thể giữ lại được để bày ra ấn tượng đầu tiên. Kéo kéo váy, gảy qua vài sợi tóc, cả đầu óc của Đồng Y Y chỉ có ý niệm là tiếp cận Soái ca, đâu có còn nhớ rõ cảnh cáo của mẹ chứ. “Hi, soái ca”. Nhếch môi, nàng bày ra một nụ cười duyên dáng, tiến hành ân cần thăm hỏi lần đầu tiên của nàng. Con ngươi màu đen khe khẽ giương lên, cậu bé trai nhìn cô bé đứng ở trước mắt xấp xỉ cùng tuổi với mình. Mở miệng ra, nhưng lại lập tức khép lại, cúi đầu. “Mình là Đồng Y Y, cậu tên là gì?” Đem mặt dày mày dạn phát huy đến cảnh giới cao nhất, nó đứng ở trước mặt cậu bé, hai tròng mắt như cũ tham lam nhìn dung mạo xinh xắn kia. Cậu bé lắc đầu, vẫn còn cúi đầu, tựa hồ không biết nên đi ứng phó như thế nào với nụ cười như ánh mặt trời kia. “Làm sao vậy? Cậu nói đi”. Tay nó tự động mà “đáp” ở trên bả vai của cậu bé, hơi có vài phần trêu ghẹo. “Đau”. Một hồi lâu sau, cậu bé cuối cùng nói ra một chữ. “Đau?” Ánh mắt vừa chuyển, nó liếc thấy vết thương trên đầu gối của cậu bé, sợ đến bỗng nhiên nhảy lên, nhưng quên mất cây đại thụ phía sau, cả đầu đụng vào thân cây, mức độ đau đớn có thể tưởng tưởng được. “Cậu không sao chứ?” Cậu bé trai rốt cuộc lại lần nữa ngẩng đầu lên. “Không có chuyện gì, không có chuyện gì” Nó liên tục khoát tay, khóe miệng khẽ động miễn cưỡng cười, “Mình một chút việc… cũng không có”. Mới là lạ! Đau đến nỗi nó muốn rớt nước mắt. Cậu bé nhìn chằm chằm cô, lông mi dài dài khe khẽ chớp lên. Rất đẹp trai! Hai mắt Đồng Y Y tỏa ra trái tim. Soái ca đẹp trai nhất trường của nó, con ngươi khi chớp mắt cũng chưa từng có mùi vị thu hút như của cậu ta vậy. “Mình… Mình giúp cậu băng bó”. Nó liếm liếm đôi môi khô sáp, từ trong túi váy móc ra khăn tay, quấn lấy vết thương trên đầu gối của cậu bé, thuận tiện tạo thành một cái nơ con bướm. “Đẹp không?” Nó hất mặt lên, tâm tình tốt chờ đợi biểu dương của cậu bé. Cậu bé lúng ta lúng túng, tầm mắt từ khuôn mặt của nó chuyển dời đến chiếc khăn tay nền trắng có bông hoa nhỏ trên đầu gối, “…Rất đẹp”. “Mình đây chính là giúp cậu một lần nha”. Trong mắt của nó hiện lên một tia sảo trá quang mang. “Ừh”. Cậu bé thành thật gật đầu. “Nếu mình giúp cậu, vậy thì cậu phải lấy thân báo đáp nha”. Nó học lời thoại trên TV, nói đến hữu mô hữu dạng. A? Cậu bé sửng sốt. “Cậu ngoan ngoãn một chút không nên cử động”. Đồng Y Y đè bờ vai cậu bé xuống. “Tại sao?” Cậu bé kỳ quái nói. “Bởi vì mình muốn hôn cậu”. Nó nói rất đương nhiên. “Hôn?” “Đúng vậy, chúng ta chơi hôn nhẹ nữa, yên tâm, mình sẽ đối xử với cậu thật tốt, hết sức dịu dàng”. Nó rất chi phiếu không đầu [2] nói bậy, chỉ muốn làm sao mới có thể bắt đầu đem đối phương lừa gạt  “Nhưng mà…” Cậu bé trai hình như có do dự. “Đừng nhưng mà”. Nó gấp đến độ không thể chờ, giống như sắc lang nhào tới trên người cậu bé, kề cận môi của cậu bé chính là mãnh liệt gặm nhấm. Môi rất mềm mại, cắn lên quả nhiên dễ chịu. Đồng Y Y từng miếng từng miếng mà cắn xuống môi đỏ mọng, tất cả, không quản cậu bé trai chau hai hàng lông mày càng chặt. Đau quá, cô bé rõ ràng đang giống như cắn đồ ăn mà cắn cậu sao! Chẳng qua… Từ trên môi của cô bé, cậu có thể cảm giác được một cỗ mùi vị ngọt lịm như chocolate, rất ngọt! Một hồi lâu sau, nó rốt cuộc thở hồng hộc mà buông cậu bé chịu khổ giày vò ra, “Cậu rất thơm”. Ý nghĩ của Đồng Y Y vẫn chưa hết mà vươn đầu lưỡi ra liếm liếm khóe miệng. Cậu bé chỉ là không có sức lực nhìn nó, đôi môi đã sớm vừa hồng vừa sưng. “Chúng ta lại hôn nhẹ nữa chứ”. Hít thở đủ không khí mới mẻ, nó chuẩn bị lại tiếp tục mãnh liệt. “Mình… Mình…” Hai tay cậu bé che miệng lại, nó mới vừa rồi gặm cậu đau quá. Nó mắt thấy miệng hôn không được, thay đổi mục tiêu, hướng đến gương mặt trắng trắng mềm mềm của hắn mãnh liệt hôn. Trách trách trách! Tiếng động âm vang mạnh mẽ. Ngay lúc Đồng Y Y chuẩn bị xong rất tốt, một cái lực nổ mạnh như hạt dẻ lại đập vào trên ót của nó. “Nha đầu chết tiệt kia, con mấy tuổi, lại có thể dính vào chuyện thất đức như này!” Bà Đồng một tay xách con gái lên, điên cuồng phun nươc miếng dạy dỗ. Mới mấy phút đồng hồ không có nhìn nó, thói xấu của nó lại phát tác. Nhìn cậu bé trai trước mặt, cả một người có bộ dạng vừa mới bị “Cường”. Thất đức, nó có sao? Đồng Y Y ôm đầu lộn xộn, “Mẹ, con không có”. Nó oan uổng nha! “Còn nói không có!” Con nhìn xem, đem con nhà người ta hôn thành cái dạng gì? Có người làm như vậy sao?” Bà Đồng tiếp tục quở trách nói. Không được, bà nhất định phải nghĩ biện pháp đem con gái kéo quay về chính đạo…“Mẹ, là con thể hiện quan hệ hữu hảo với cậu ấy nha”. Nó đem lý do nói đến quan miện đường hoàng [3].  “Ít đến hù dọa mẹ con đi!” Bà Đồng túm cổ áo Đồng Y Y, kéo nó đi về hướng về nhà mình, “Về đến nhà mẹ phải giáo huấn con một chút”. Tối thiểu cho nó quỳ giặt quần áo bằng ván mấy giờ. “Không nên nữa”. Đồng Y Y phát ra tiếng cầu xin tha thứ thương cảm. “Còn nữa, tuần sau đừng nghĩ được ăn chocolate nữa!” “A? Mẹ, mẹ ngược đãi nhi đồng”. “Đồ vô dụng, không để cho con ăn chocolate bảo là ngược đãi, con muốn bị đánh sao!” “Mẹ, con không phục, con không phục…” “Không phục cũng phải phục!” “…” Tiếng đối thoại của hai mẹ con nhỏ dần. Cậu bé trai ngơ ngẩn nhìn bóng lưng một lớn một nhỏ, sau đó chậm rãi cúi thấp đầu xuống, nhìn chiếc khăn tay màu trắng có hoa trên đầu gối. Mà ngón tay thì xoa nhẹ đôi môi sưng đỏ…

Chương 1

Kim Thành Hoa Viên, xã khu đã có hơn hai mươi năm lịch sử. Giống như những xã khu khác, đại đa số những hộ gia đình sống ở đây là những người bình thường với mức lương bình thường, trải qua cuộc sống bình thường, thường ngày thấy có một chút giờ nhàn rỗi bắt đầu lên tiếng kêu gọi hàng xóm hai bên kéo nhau tán gẫu một phen. Một mùa hè mới lại đến, sau buổi trưa yên tĩnh, ve sầu kêu, dường như đang tiến hành phối nhạc rất thích hợp dưới cái nóng của mùa hè. Rất đẹp trai! Dưới góc độ chụp này, phối hợp thêm khuôn mặt đẹp trai như vậy hé ra khiến cho người ta ngáp đến chảy nước miếng, quả thực là khiến cho người ta trăm lần vẫn xem không chán!

Tay đang cầm một quyển album tập hợp những chân dung mới nhất, hai mắt Đồng Y Y nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú trên bức chân dung, chỉ kém không có bắn thủng trang giấy. A… Không biết lúc nào cô mới có thể may mắn làm nhiếp ảnh gia của minh tinh này, để cho bọn họ trước ống kính của cô bày ra các loại POSE, mà cô thì chỉ cần tận tình mà ngắm, tận tình mà chụp đến OK… “Đồng Y Y!” Tiếng gọi có trọng lượng bỗng nhiên vang lên bên tai cô. Mà quyển album tập hợp những bức chân dung thì đã bị lực hấp dẫn của trái đất, trình diễn tư thế thẳng đứng rơi xuống mặt đất. “Oa, mẹ, mẹ đừng dọa người như vậy có được hay không?” Đồng Y Y sau khi thấy rõ người đứng trước mặt, vỗ vỗ ngực nói. Đột nhiên xuất hiện tiếng gọi, không có hù dọa ra bệnh tim đó là định lực của cô rất tốt.

“Dọa người cái gì? Mẹ hỏi con, hiện tại mặt trời đã lên cao, làm sao con còn không đi làm?” Một tay nhéo tai con gái, bà Đồng tức giận hỏi. Thật mất thể diện! Cô cũng đã lớn tuổi, mẹ cô lại có thể đối với cô như vậy, “Hôm nay là ngày nghỉ của công ty, còn có… Mẹ, tai đau quá!” Mau mau cầu xin tha thứ, nếu không tai bị nhéo đến bầm tím, rồi hướng đến ai khóc lóc kể lể đây? “Nghỉ?” Bà Đồng nhẹ buông tay, Đồng Y Y vội vàng che tai dồn sức xoa xoa, “A, đúng, được nghỉ”. Huống hồ, cô giống loại người hay vắng mặt như vậy sao? Thấy thế nào cũng không giống. Một tay xoa tai, cô cúi người xuống, chuẩn bị nhặt cuốn album tập hợp chân dung vừa rơi xuống mặt đất, ai ngờ động tác của một cái tay khác so với cô còn nhanh hơn nhiều. “Cho dù nghỉ cũng nên tự mình tìm chút việc để làm, từ sáng đến tối chỉ biết xem những… thứ này, đồ vô dụng!” Tay của bà Đồng mạnh mẽ giật cuốn album tập hợp chân dung, trang giấy lay động phát ra những tiếng soàn soạt. “A!” Tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên ở trong phòng, “Album của con!” Nó vô tội làm sao, vậy mà lại bị đối xử như thế này. “An cái gì mà an?!” Một cước đá lên trên người cô, khiến cho cả người cô bày ra dáng con rùa đen nằm sấp trên sàn nhà. Quá coi thường cô, con người có quyền lợi của công dân chứ? Cô phải kháng cự, đoạt lại quyền chủ động!. “Mẹ!, mẹ cũng không biết cuốn album này có rất nhiều soái ca sao, ánh mắt của anh ấy…” “Bốp!” Trên người nhiều hơn một dấu chân. “Mũi của anh ấy…” “Bốp!” Dấu chân lại in lên một cái. “Cái miệng cùng lông mày của anh ấy…” “Bốp! Bốp! Bốp!” Những dấu chân liên tiếp in lên chỗ nào đó của mỗ nữ [1]. Không chịu khuất phục quyền thế, còn được gọi là đại trượng phu sao. Nhưng cô là con gái, cho nên khuất phục… có thể tha thứ không? Hai tròng mắt Đồng Y Y rưng rưng, kiên cường che chắn để ngừa lại bị đá thêm mấy cước. Trời cao chứng giám, không phải là cô không phản kháng, mà là mẹ của cô. thực sự rất không có ánh mắt tán thưởng những thứ mỹ lệ! ~~.~~***~~.~~ Trong một gian phòng yên tĩnh, một người một chó đối diện nhìn lẫn nhau, trong trầm mặc bắn ra những thông điệp mạnh mẽ, sau mười lăm phút đồng hồ, thân thể con chó đen cao hơn nửa người gần như nằm úp sấp xuống, trong cổ họng phát ra tiếng nuốt xuống trầm thấp. “Chị có thật là định đem con chó ngu ngốc này ném tới cho em chăm sóc?” Người đàn ông đem tầm mắt từ trên người con chó đen rời đi, không kiên nhẫn mà nhìn người đang nhàn nhã uống chai XO trân quý của mình, vẻ mặt cười đến quyến rũ như vậy của phụ nữ - chính là chị gái của anh, Mạc Bạch Điệp. “Lan Khanh, em thật thông minh, chị còn chưa nói đâu, em đã biết chị muốn em chăm sóc Tiểu Hắc?” Dáng tươi cười của người phụ nữ càng thêm sáng lạn, hàm răng sáng bóng chớp động dưới tia sáng của ánh đèn. Thông minh!? Mạc Lan Khanh hừ mũi một tiếng. Chỉ cần không phải người quá ngu ngốc, cũng có thể từ trong ánh mắt của chị gái mình nhìn thấy được cái loại ý đồ này, “Tại sao phải tới tìm em?”. Dẫu sao bình thường chị gái chưa bao giờ mang sủng vật đến nơi này của anh, lại chủ động mang theo Đại Khuyển yêu mến tới chơi, cũng đủ để khiến cho người ta cảm

thấy kỳ quái. “Ai bảo em là em trai của chị chứ, không tìm em chị còn tìm ai”. Nói thì nói như vậy, thế nhưng trời cao minh giám, trước khi tới nơi này, chị chạy đến không dưới bảy tám chỗ, tiếc rằng Tiểu Hắc có vẻ mặt hung tướng, sủa không ngừng, làm hại đám bạn bè của chị không có một người nào, không có một người dám dũng cảm chăm sóc. “Là sao?” Ngón tay thon dài âm thầm gõ lên tay vịn sofa, Mạc Lan Khanh tỏ rõ vẻ đùa cợt. “Còn có, nếu không phải chị muốn cùng anh rể em đi Pháp thảo luận một vụ làm ăn, chị cũng không tới phiền toái em”. Mạc Bạch Điệp tiếp tục nói. “Phải đi Pháp cả tháng kỷ niệm kết hôn được một năm sao”. Mạc Lan Khanh chỉ ra sự thật. Rõ ràng là nghỉ phép thuận tiện nói chuyện làm ăn, nhưng mà lại cố ý đảo ngược nó. “Hắc hắc, dù sao cũng không sai biệt lắm”. Chị cười khan hai tiếng mơ hồ nói, “Tốt lắm, quyết định như vậy, Tiểu Hắc chị tạm thời để ở chỗ này, nhiều nhất ba tháng sau chị sẽ đến dẫn trở về”. Nói xong Mạc Bạch Điệp để ly rượu trong tay xuống, vội vàng cuống quít mà chuẩn bị rời đi. “Đợi một chút!” Giọng nói khàn khàn, khiến cho cơ thể người phụ nữ đang chuẩn bị bước ra khỏi cánh cửa đứng lại. “Em ghét động vật”. Mạc Lan Khanh một mực nói cự tuyệt. Chỉ cần người biết anh, ai cũng nói lòng đồng tình của anh đối với động vật hầu như bằng không. “Aizz, chị biết”. Tuy nói như vậy, nhưng Mạc Bạch Điệp lại không một chút ý tứ nào thu hồi thỉnh cầu, “Nhưng Tiểu Hắc rất thích em, chị là lần đầu tiên thấy Tiểu Hắc ngoan như vậy mà nằm sấp trước mặt em”. “Không ai quy định nó phải thích em, em lại nhất định phải thu lưu [2] nó sao?” Tầm mắt anh không nhịn được mà quét về phía con chó đen một cái. Tiểu Hắc đáng thương, thay vì nói thích, chẳng bằng nói tố cáo bản năng của động vật sao, người đàn ông trước mắt tuyệt đối là một nhân vật lợi hại, nó là một con chó nho nhỏ không thể chống cự được rồi. “Em… Em…” Giọng nói Mạc Bạch Điệp ngắt quãng. Xem ra chỉ có thể xuất ra đòn sát thủ, “Nếu như em chịu chăm sóc Tiểu Hắc ba tháng, sau khi về nước, có thể cho em nghỉ hai tháng”. Chị nói đến không cam lòng, nếu như không phải là vì Tiểu Hắc… Nếu như không phải là… “Chị đồng ý để em nghỉ?” Mắt nhíu lại, anh nhìn về phía chị. “Đúng”. Hai tay chị thũng xuống, “Mặc dù em đối với công ty mà nói là người ắt không thể thiếu, nhưng chị nghĩ hai tháng, chị chắc là có thể chống chọi được, cha ở đây chị sẽ đi nói, nhưng em cũng phải đảm bảo, hai tháng sau nhất định phải trả phép đúng giờ”. Nghỉ… Anh bao nhiêu lâu chưa được nghỉ qua? Mạc Lan Khanh thu thu hai tròng mắt lại. Từ bé, anh cũng biết mình cùng những đứa trẻ khác khác biệt. Thời điểm khi những đứa trẻ khác đang đùa bỡn, anh phải giải một phương trình. Anh là thiên tài về máy vi tính, về phương diện tiếp nhận kiến thức về máy vi tính, anh giống như bọt biển chạy nhanh mà lại không bão hòa. Mà cha cũng hết sức khai phá thiên phú của anh. Tập đoàn Mạc thị từ vài chục năm trước là tập đoàn đứng thứ ba, một chốc mà trở thành mười công ty mạnh mẽ nhất Trung Quốc, có thể nói không thể bỏ qua công lao của anh. Nhưng cũng chính bởi vì anh quá trọng yếu, cho nên anh ở Mạc thị sống cực khổ hơn so với ai khác. Vĩnh viễn phải đòi hỏi đi tiếp thu kiến thức mới nhất, vĩnh viễn phải nghiên cứu ra sản phẩm đi tiên phong so với những công ty khác. “Được”. Gần như không có bất kỳ do dự nào. Mạc Lan Khanh ngẩng đầu nói đáp ứng. Cự tuyệt chăm sóc một con chó ngu dốt, cùng với việc nhận được thời gian hai tháng tự do, anh thế nào cũng sẽ phải lựa chọn ra việc có lợi nhất đối với chính mình. Nhận được đáp án khẳng định, Mạc Bạch Điệp đi tới bên cạnh chó yêu, ngón tay thon dài xoa nhẹ Tiểu Hắc tinh thần đang run rẩy, “Tiểu Hắc, mày ngàn vạn lần phải nghe lời của Lan Khanh, biết không??” Trước khi đi, chị không quên cố gắng dặn dò chó yêu một phen. Ai nói Lan Khanh đối với động vật có kiên nhẫn thì sai vô cùng, nếu như không cẩn thận nhắm trúng sự tức giận của Lan Khanh, như vậy kết quả của Tiểu Hắc như thế nào có thể nghĩ được. “Gâu!” Con chó phát ra một tiếng sủa, đầu hăng hái chui vào hướng trong ngực của chủ nhân. Cho dù não chó không bằng não người, nó cũng biết, ở tại chỗ này tuyệt đối là loại dày vò. Chỉ hy vọng ba tháng sau, nó sẽ không biến thành một bữa tiệc thịt chó lớn. ~~.~~***~~.~~ “Các cậu có tin không? Mẹ của mình lại có thể liên tiếp đá mình mười một cái!” Trong một quán kem ở một khu chợ trung tâm, Đồng Y Y nỗ lực nhìn về phía hai người bạn khác của mình khóc lóc kể lể. Mười một cái, không phải là một cái, chỉ nhìn vết bầm tím kia làm cho lòng của cô chua xót, cũng không biết khi nào mới có thể tiêu bớt đi. “Oa, bác Đồng rất dứt khoát nha!” Vẻ mặt Cổ Hiểu Dung than thở nói. Nghĩ rằng đời này cô bội phục nhất, chính là loại phụ nữ dám đánh dám mắng này. “Phịch!” Cả đầu Đồng Y Y cơ hồ muốn rũ xuống bàn, “Hiểu Dung, cậu đây là đang an ủi mình sao?” Cô đến tột cùng có phải là bạn bè của mình hay không, nói lời như thế, rõ ràng không ngại bỏ đá xuống giếng sao. “Nhưng bác Đồng thực sự là… Được, được, mình không nói”. Trong ánh mắt hung dữ của bạn mình, Cổ Hiểu Dung rất thức thời ngậm miệng lại. “Đúng rồi, Mẫn Mẫn, cậu không có gì muốn nói sao?” Đem ánh mắt bắn về phía một người bạn khác, Đồng Y Y hỏi. “Nói… Nói cái gì?” Trong miệng nhồi đầy kem, Quan Mẫn Mẫn nháy mắt di chuyển con ngươi hỏi. “Cậu…” Một ngón tay ngọc chỉ ra, cô rưng rưng muốn khóc. Cuồng hận (chỉ điên cuồng hận đó), tại sao bạn bè của cô lại có cái dạng đức hạnh này chứ? “Y Y, mình phát hiện…” Không một chút phát giác sắc mặt khó coi của đối phương, Quan Mẫn Mẫn rất chân thành mà bình luận, “Kem ở đây ăn thật ngon. Cậu khi nào thì phát hiện ra chỗ này, làm sao không sớm dẫn mình tới đây?” “…” Đồng Y Y lúc này chỉ có tức giận, rất tức giận. Cô thừa nhận, cô là ngu ngốc. Lại có thể ngốc đến nỗi muốn hướng về Mẫn Mẫn tìm kiếm sự an ủi. Cô sớm nên biết, trong đầu Mẫn Mẫn kia, trừ thức ăn, vẫn là thức ăn, “Mẫn Mẫn, của mình cho cậu”. Cô đem ly kem ở trước mặt đẩy tới phía trước Quan Mẫn Mẫn. Cô bây giờ, cái gì ăn cũng không vào. “Y Y, cậu thật tốt”. Quan Mẫn Mẫn lộ rõ vui mừng, vội vàng đem nó đưa vào trong phạm vi miệng của mình. “Đâu phải”.Cô ngoài cười nhưng trong lòng không cười, cả người gục xuống bàn, câu được câu không mà lè lưỡi. Mặc dù trong quán kem có khí lạnh, nhưng chính là vẫn khiến cho người ta cảm thấy nóng bức. Đồng Y Y, Quan Mẫn Mẫn, Cổ Hiểu Dung ba người biết nhau từ nhỏ. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì ba người cùng ở một xã khu, tiểu học, trung học phụ cận nhập học, do đó ba người cũng đã từng là đồng học một khoảng thời gian. Biết nhau nhiều năm như vậy, gia đình hai bên, yêu thích cùng thói quen tự nhiên cũng là nhất thanh nhị sở[4]. Đồng Y Y “Háo sắc”, từ nhỏ đến lớn, phàm là trong tiểu khu đứa trẻ nào được xưng là “Mỹ lệ”, cũng khó khăn thoát khỏi ma trảo của cô. Bà Đồng vì để cô thoát khỏi thói xấu này, không biết nhéo tai của cô bao nhiêu lần. Nhưng dạy mãi không sửa được tính trời sinh đã dự tính cho Đồng Y Y quay về với chính đạo, dù sao cô cũng không ham thích ăn trộm không cướp đoạt, cô vui vẻ đem nó phát dương quang đại. Quan Mẫn Mẫn “Thích ăn”, thức ăn đều có thể đủ hấp dẫn hứng thú của cô. Từ nhỏ đến lớn chí nguyện [4] (chí hướng + nguyện vọng) là sau này có thể trở thành một người đầu bếp vĩ đại, mỗi ngày đều có thể làm rất nhiều đồ ăn ngon gì đó thỏa mãn ham muốn ăn uống của mình. Nhưng, lần thứ N tại phòng bếp của Quan gia vì chí nguyện vĩ đại của cô thiếu chút nữa toàn bộ bị hủy đi. Kết quả là, nếu đầu bếp làm không được, như vậy đổi thành gả cho một người chồng làm đầu bếp. Dù sao, chí nguyện có thể thỏa mãn. Về phần Cổ Hiểu Dung, quả thực đẹp trai đến tột đỉnh. Thời trung học đã từng lập nên kỷ lục tại một học kỳ nhận được 725 phong thư tình, hơn nữa những bức thư tình đều xuất phát từ tay phái nữ, ở trong ba người cô là người có đủ đức hạnh hiền thê lương mẫu của phụ nữ. Khuôn mặt trung tính lại là cầm kỳ thư họa… Ách, mọi thứ không  rành, nhưng nấu nướng, may vá quần áo, quét dọn sửa sang, tuyệt đối OK. So với phòng ngủ như ổ chó của hai người bọn họ, phòng ngủ của cô quả thực giống như là phòng tinh phẩm. Mà khuyết điểm duy nhất, đại khái là lá gan của cô. Nhát gan, mặc dù chưa đến nỗi như thế, nhưng mà riêng nghề nghiệp của cô là cảnh sát, có thể nghĩ, ở bên trong có bao nhiêu mâu thuẫn. Cho nên mỗi lần đi làm, cô luôn nơm nớp lo sợ, rất sợ gặp phải vụ án quan trọng. Hữu khí vô lực mà gục xuống mặt bàn. Đồng Y Y buồn chán ngáp một cái, dứt khoát đem tầm mắt chăm chú lên trên mặt Cổ Hiểu Dung. Khuôn mặt trung tính, có anh khí của phụ nữ cùng tuấn nhã của đàn ông, lông mày mảnh mai, mũi thẳng tắp, ánh mắt như sao tản ra vẻ đẹp trận trận hơi thở “mỹ nhân”… Rất đẹp trai! “Lách tách!” Chất lỏng trong suốt như có như không nhỏ trên bàn, làm cho da đầu Cổ Hiểu Dung một hồi tê dại, “Y Y…” Cố gắng xoa thái dương, cô gọi tên của bạn. “Gì chứ?” Đồng Y Y lên tiếng trả lời, ánh mắt vẫn như cũ chăm chú nhìn chằm chằm tuấn nhan không tha. “Nước miếng của cậu… Ách, chảy ra”. Vừa nói đồng thời Cổ Hiểu Dung thuận tiện đưa ra một tờ giấy ăn. Ôi? Nước miếng?! Nhận lấy giấy ăn, Đồng Y Y vội vàng hủy diệt “chứng cớ”, bảo trì hình tượng đoan trang của mình, “Nhưng mà Hiểu Dung, mình phát hiện cậu thật sự là càng nhìn càng thấy đẹp trai!” Lau khô vết nước đọng, cô không quên phát biểu một chút bình luận của mình. Trong nháy mắt nổi da gà lên, “Mình đối với đồng tính luyến ai không có hứng thú”. Cổ Hiểu Dung khô khốc cười một tiếng. “Mình cũng không có hứng thú”. Đồng Y Y nhún vai một cái, chẳng qua mỹ lệ không phân biệt tuổi tác giới thính, nếu bạn bè đẹp trai như vậy, cô không có đạo lý nào không thưởng thức, “Hiểu Dung, cậu có nghĩ tới đi làm thần tượng minh tinh hay không?” Cô rất chân thành mà nói đề nghị.“Ha ha, mình nghĩ không cần đâu”. Cổ Hiểu Dung vội lắc đầu, thử nói sang chuyện khác, “Đúng rồi, cậu không phải nói đợi lát nữa có chuyện phải làm sao?” “Chuyện?” Cô mờ mịt mà nháy mắt mấy cái. “Đưa ảnh chụp”. Cổ Hiểu Dung nhắc nhở. Ba chữ đơn giản, kích  động Đồng Y Y nhảy lên từ trên ghế, “A, trời ạ!” Cô đúng là đã quên, “Bây giờ mấy giờ rồi?” “Một giờ”. “Muốn chết, muốn chết!” Cầm lấy ba lô ở trên ghế, Đồng Y Y bất chấp lại bị nói thêm cái gì nữa, liền hướng cửa quán kem phóng đi, “Hiểu Dung, Mẫn Mẫn, mình đi trước”. Nếu  như không vội vàng nói, như vậy kết quả thê thảm của cô gần như có thể đoán được. “Ơ kìa?” Vẻ mặt Quan Mẫn Mẫn mờ mịt mà ngẩng đầu, nhìn  một chút chỗ ngồi bên cạnh đã là khoảng trống, lại nhìn một chút Cổ Hiểu Dung bên cạnh, “Hiểu Dung, Y Y sao vậy?” “Đi làm việc”. Cổ Hiểu Dung gẩy gẩy tóc ngắn nói. “Ừ” Quan Mẫn Mẫn gật đầu, tiếp tục vùi đầu ăn kem của mình. “Nhưng ——” “Nhưng cái gì?” “Cậu ấy quên đi tính tiền”. “Phốc!” Kem trong miệng Quan Mẫn Mẫn phun ra toàn bộ.

~~.~~***~~.~~

Tập đoàn Mạc thị, là một cái tên nổi tiếng, hầu như tất cả các sinh viên tốt nghiệp cũng lấy việc có thể vào Mạc thị là vẻ vang. Mà Đồng Y Y thì rất may mắn mà bước qua thiên quân vạn mã, trở thành một thành viên của Mạc thị. Mặc dù… Ách, cô bây giờ chỉ là một trợ lý nho nhỏ, nhưng nắm chắc tinh thần

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro