Nhà Có Hai Người (one-shot)seo-ri

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhà Có Hai Người

Author: Yu-an

Couple: Seohyun - Yuri

Rating: K

Disclaimer: Câu chuyện thuộc về tôi, chỉ vậy thôi.

Notes: Viết cho Sài Gòn những ngày rực nắng.

Theme song: Silent raindrops

Nhà có hai người

Em và Yuri.

Chúng ta có quá nhiều điểm khác nhau để có thể bước vào đời nhau và cùng nhau đi trên một con đường.

Cuộc sống vốn ẩn chứa nhiều bất ngờ mà có đọc bao nhiêu sách em vẫn không thể hiểu hết được.

Hết mưa trời lại hửng nắng. Ngày mai tới trong trẻo đến bất ngờ.

...

...

...

Em sẽ chờ để mở cửa cho Yuri.

Em sẽ nắm tay cùng Yuri bước vào căn phòng đầy nắng.

* * *

Yuri rã rời quăng balô xuống ghế, tới tủ lạnh lấy chai nước tu một hơi dài rồi hất mặt về phía balô nói:

-Yuri có quà cho em đấy. Trong cái hộp thủy tinh nhỏ, em mở ra lấy nhé. Bốn đêm liền thức trắng rồi, Yuri đi chết đây.

Nói xong Yuri bước tới phòng mình, chẳng màng cả đóng cửa cứ thế để nguyên bộ quần áo đang mặc thả người xuống giường ngủ vùi.

Em đã quen với bộ dạng của Yuri như thế mỗi lần đi xa về, chẳng khác gì cái bong bóng bị xì hơi sau khi đã căng hết sức cho các shot ảnh chỉ để chọn lấy một vài. Yuri là vậy, đừng nói là bản thân mình, cả thế giới cũng bị Yuri vứt sang một bên để kịp níu giữ những khoảnh khắc xảy đến trong vài giây hay thậm chí là vài phần giây. "Những khoảnh khắc nơi thời gian ngưng đọng" - Em thường nghe Yuri nói câu ấy với sự thích thú và đam mê mãnh liệt toát lên từ trong ánh mắt.

Em xếp lại đôi giày Yuri vứt chỏng chơ ngoài cửa, vào phòng kéo chăn đắp cho Yuri rồi mới xem đến món quà của mình. Hộp thủy tinh của Yuri lẫn trong hàng tá thứ khác. Em vất vả lắm mới lôi được nó ra từ dưới đáy balô. Một bông Pansy ba màu còn tươi, có lẽ Yuri mới hái trên đường về. Pansy... nhớ đến ý nghĩa loài hoa ấy, bất giác em mỉm cười... Yuri có nghĩ đến em?... sao có thể?... em vẩn vơ quá, chắc là tình cờ thôi Yuri nhỉ?... Em cẩn thận đặt nó cạnh những món quà khác Yuri tặng em trước đó rồi cất tất cả chúng vào ngăn tủ.

Chiếc bánh kem có vị Yuri thích em cố ý giấu vào một góc muốn làm Yuri bất ngờ cũng được cho vào tủ lạnh, chờ đến ngày mai em và Yuri cùng ăn. Chắc Yuri sẽ hỏi tại sao em mua bánh kem cho một ngày không đặc biệt? Có lẽ Yuri chẳng để ý, còn em, nếu tính không nhầm, hôm nay kỷ niệm tròn năm năm ngày em đến ngôi nhà này.

...

Năm năm trước.

Cần người ở cùng. Nhà hai phòng ngủ riêng biệt. Có bếp. Giá thuê rẻ, cách trường 10' đi bộ.

Vài chữ hí hoáy trên mảnh giấy rõ ràng bị xé vội từ cuốn tập trên bảng thông tin trường khiến em chú ý. Lần theo địa chỉ ghi trên mảnh giấy em tìm đến nhà Yuri.

Yuri chào đón em bằng vẻ cáu bẳn của người bị làm phiền khi đang ngon giấc. Sau đó để mặc em tự tìm hiểu căn nhà bề bộn đồ đạc của mình, còn bản thân thì rúc vào phòng tiếp tục ngủ. Ấn tượng ban đầu về Yuri cùng căn nhà khiến em chùn bước trước ý định muốn thuê nhưng nghĩ lại, giữa Seoul đắt đỏ tìm được một căn hộ gần trường và giá thuê rẻ như ở đây chẳng phải dễ. Em quyết định hỏi thuê nó.

Yuri gật đầu ngay mà không em hỏi thêm bất cứ điều gì. Em dọn đến nhà Yuri từ ngày đó.

Sau này khi đã thân nhau, em thắc mắc tại sao lúc ấy Yuri đồng ý nhanh đến thế, Yuri không sợ em là người xấu? Yuri bật cười như thể em đã hỏi điều gì đó cực kỳ ngớ ngẩn, khó khắn lắm Yuri mới ngưng cười mà trả lời em - Cô bé ngốc ơi, nhìn bản thân xem, người không dám hại đến một con kiến như em thì làm kẻ xấu được với ai. Mà kể cả em có là tội phạm giết người đi nữa thì Yuri cũng không quan tâm, chỉ cần em không quấy rầy khoảng trống cần thiết của Yuri thế là đủ.

Yuri học nhiếp ảnh. Một tháng có ba mươi ngày, hết hai mươi ngày Yuri ở bên ngoài tìm cảm hứng cho các bộ ảnh, mười ngày còn lại Yuri hầu như mất hút trong phòng riêng, chỉ thỉnh thoảng mới ra khỏi đó vì những nhu cầu cấp thiết như ăn uống, tắm giặt và đi vệ sinh. Yuri không cho em nhiều cơ hội tiếp xúc với Yuri.

Một ngày nọ, khi em đang mải mê với cuốn sách ngoài phòng khách thì Yuri về. Thấy em, Yuri gật đầu chào xã giao và sẽ bước ngang qua em như mọi lần nếu mắt Yuri không chạm đến tựa đề cuốn sách trên tay em. Đêm ấy, em và Yuri thức suốt đêm chỉ để nói về nó. Yuri biết không, đó là lần đầu tiên em say sưa nói quên cả thời gian với ai khác ngoài umma và phá vỡ cả thói quen phải đi ngủ trước 12g của mình.

Sau lần ấy, Yuri thường chủ động bắt chuyện cùng em. Em cũng quên mất bản tính dè dặt vốn có, cởi mở nhiều hơn về bản thân với Yuri. Dần dà em và Yuri thân nhau lúc nào không hay. Yuri luôn miệng nói mình sẽ là unnie tốt chăm sóc em thế mà ngược lại em toàn phải đi lo lắng cho Yuri. Lo Yuri bỏ bữa, lo Yuri làm việc quá sức, lo Yuri không chú ý giữ gìn sức khỏe. Yuri gọi em là cô em gái nhỏ khó tính của Yuri vì em hay càu nhàu những chuyện Yuri cho là vặt vãnh kia.

Từng ngày trôi qua, em lại nhặt thêm một mảnh ghép về con người Yuri.

Ngôi nhà thêm em, như được chia làm hai nửa. Nửa bên em, mọi thứ đều gọn ghẽ và có vị trí cố định. Còn phía bên Yuri, đồ đạc tiếp tục là mớ hỗn độn như lần đầu tiên em đến. Em có ý muốn sắp xếp gọn gàng cho Yuri nhưng Yuri từ chối - Cứ để vậy. Sự bề bộn cho Yuri cảm giác bớt trống trải. Lần đầu vào phòng Yuri em đã choáng ngợp trước kệ sách cao ngất, chật cứng sách chạy dài đến cuối phòng. Phía đối diện là một dãy dài những bức ảnh được lồng kính, đề tên và ngày tháng cẩn thận. Tất cả chúng đều được xếp ngay ngắn theo một trật tự mà Yuri đã định sẵn và Yuri sẽ nổi giận ngay lập tức nếu ai đó dám đảo lộn cái trật tự ấy lên.

Cửa sổ phòng Yuri luôn khép kín vào ban ngày nhưng nó sẽ rộng mở vào buổi đêm đón ánh sáng và gió tràn vào phòng. Em hỏi lý do, Yuri cười không đáp. Em nhớ có lần hai chúng ta cùng vào phòng Yuri, không hiểu sao cửa số phòng chỉ được khép hờ. Em thấy mắt Yuri ánh lên tia nhìn khó chịu. Yuri vội vã lao đến đóng chặt chúng lại như sợ thứ ánh sáng rực rỡ kia có thể thiêu đốt khoảng tối của căn phòng.

Yuri thích đàn. Lúc rảnh rỗi Yuri thường đàn cho em nghe những bản nhạc về mưa, chậm rãi, mênh mang như cơn mưa Tháng sáu. Em lấy làm lạ. Yuri từng bảo ghét mưa kia mà. Có những đêm, em nghe tiếng đàn guitar vọng ra từ phòng Yuri. Những bản đàn không đầu không cuối. Trong đêm tối, tiếng đàn guitar chênh chao những tâm tư hằn trên dây đàn.

Yuri hay làm trò, những trò trẻ con đến mức em phát cáu. Đợi em làm mặt giận Yuri mới chịu thôi, miệng vẫn cười toe khiến em chẳng thể nào giận Yuri lâu. Vậy mà, Yuri như con người khác mỗi lần em muốn dựa vào sau bấy nhiêu mệt mỏi của cuộc sống đời thường. Em nhận ra có một Yuri từng trải và sâu sắc ẩn đằng sau vẻ ngoài tưởng như hời hợt.

Yuri hay cười, hay nói, hay kể chuyện cho em nghe những nơi Yuri đã đi qua, những chuyện Yuri mắt thấy tai nghe với giọng hào hứng và đôi khi là chút gì đó châm biếm đầy vị đắng. Những câu chuyên của Yuri cho em thấy có cả một thế giới rộng lớn ngoài kia đang chờ em khám phá.

Yuri là tâm điểm của mọi cuộc vui. Yuri biết cách khuấy động không khí xung quanh mình nóng lên. Nhưng đâu đó giữa cơn vui ồn ã em nhìn thấy mắt Yuri lặng lẽ trong lạc lõng.

Yuri quen biết rộng và được nhiều người đem lòng yêu. Yuri ví mình như con tàu cao tốc, chạy một đoạn, đến trạm, thả một người hoặc vài người xuống (dù họ muốn hay không) rồi đón một người hay vài người khác lên thay thế. Việc ấy cứ đều đặn lặp đi lặp lại ở các trạm kế tiếp. Vì sao vậy Yuri? - Em hỏi khi Yuri đang chăm chú tráng rửa loạt ảnh vừa chụp được ở Geongju. Yuri không nhìn em, tiếp tục công việc của mình, bình thản trả lời - Ở họ đều có một điểm chung, muốn nắm giữ trái tim Yuri chỉ cho riêng họ và Yuri ghét điều đó.

Đã đủ chưa, những miếng ghép về Yuri? Em tự hỏi. Có thể là đủ mà cũng có thể là chưa. Nhưng em biết chúng chỉ là những gì mà mắt em chạm tới, tim em cảm nhận. Em có cảm giác Yuri đã khoác lên mặt rất nhiều chiếc mặt nạ, em cố cởi bỏ hết chiếc này đến chiếc khác vẫn chưa chạm vào gương mặt thực của Yuri - cái vùng tối đặc quánh trong mắt mà Yuri che giấu đằng sau đôi mắt luôn hấp háy cười. Hay nói cách khác Yuri không cho phép người khác tùy tiện chạm vào nó.

Em và Yuri có quá nhiều điều khác nhau. Em thích sự nghiêm chỉnh và ngăn nắp còn Yuri thích hợp với sự phóng túng và bừa bãi. Em muốn cuộc sống của em bình yên và ổn định bởi các kế hoạch được lập sẵn, khoa học và chi tiết. Còn Yuri chọn cho mình lối sống tự do, sống chỉ cho hôm nay. Còn hàng tá thứ khác nữa mà lý trí em chằng thể kể hết nhưng tất cả trở nên vô ích trước những cảm xúc lạ lẫm cứ lần tìm vào tim em.

Em bắt đầu trông ngóng Yuri những ngày Yuri xa nhà, thậm chí chỉ cần Yuri ra ngoài hơi lâu một chút là em đã thấy nhớ Yuri. Nỗi nhớ cồn cào đến mức em ước mình có khả năng quay nhanh được thời gian để Yuri trở về. Em ghen với bất cứ ai ở bên cạnh Yuri mà không phải là em. Em ghét cả Yuri nữa vì không phải em mà Yuri vẫn cười cười nói nói bình thường. Em biết chúng là biểu hiện của điều gì nhưng cố tình áp đặt chúng bằng những cái tên khác. Bởi em sợ... lúc em gọi đúng cái tên vốn có của nó... em sẽ hành động như những người khác... bẻ gãy đôi cánh gió của Yuri để mãi mãi giữ Yuri bên mình. Em không muốn Yuri rời xa em. Trước mặt Yuri, em khổ sở để giấu đi thứ tình cảm tha thiết và mãnh liệt luôn bùng cháy trong em.

Đang lúc em rối bời giữa mớ bòng bong cảm xúc của riêng mình thì Yonghwa ngỏ lời yêu em. Em bám víu lấy nó như một cứu cánh để thoát khỏi tình cảnh bế tắc hiện tại. Em đã nhận lời yêu Yonghwa. - Em báo tin ấy cho Yuri, cố giữ giọng mình bình thường. Đâu đó trong em trông chờ một cái nhíu mày, một nét mặt sững sờ (hoặc giả đột nhiên kéo em vào lòng siết chặt bảo rằng Yuri không cho phép. Em là của riêng Yuri. Yuri sẽ không để ai cướp mất em.) hay bất cứ điều gì đó chứng minh Yuri có dành một góc trong tim Yuri cho em. Và em đã thất vọng. Yuri hồ hởi tặng em nụ cười tươi hết cỡ, vỗ vai em - Hyunnie cuả unnie cuối cùng cũng lớn rồi. Yonghwa là chàng trai hoàn hảo dành cho em đấy. Em cười với theo tiếng cười của Yuri, mắt cay cay. Phải, Yonghwa - chàng trai hoàn hảo dành cho em. Anh điềm đạm và chững chạc, anh thích triết lý và nói về những điều to lớn trong cuộc sống. Anh ghét sự bữa bãi và luôn có sẵn những kế hoạch rõ ràng cho tương lai. Mọi người công nhận điều đó, Yuri công nhận điều đó, lý trí em cũng đồng ý với họ, em còn gì phải đắn đo nữa.

Quen Yonghwa, khoảng thời gian ở bên Yuri bị anh ấy lấy đi đáng kể. Yonghwa biết cách làm em bất ngờ bằng sự lãng mạn và nhiều tài lẻ của anh. Bên cạnh Yonghwa, em nghe nhiều hơn nói đến mức lâu dần em không còn biết nói gì. Em lơ là để mặc tâm trí mình trôi lãng đãng. Loanh quoanh thế nào nó lại tìm về ký ức có Yuri như một thói quen khó bỏ. Cái ý nghĩ muốn trở về bên Yuri ngay lập tức cứ rộn rạo khiến em phải vất vả lắm mới dằn lại được.

Yonghwa thừa sức lo cho em một cuộc sống đầy đủ và an toàn. Anh có ý muốn em về sống tại khu chung cư cao cấp anh vừa mua thay vì ở trong căn nhà chật hẹp của Yuri. Em viện ra nhiều lý do để từ chối nhưng trái tim em biết rõ nhất điều gì níu em ở lại.

Chúng ta chia tay đi! - Em nói dứt khoát và rõ ràng khi Yonghwa đang cắt dở miếng thịt cho em. Anh ngước lên, lộ rõ vẻ nghi hoặc về một câu nói đùa. Khi biết chắc em hoàn toàn nghiêm túc, anh trở nên sửng sốt vì không biết anh đã làm điều gì có lỗi để em tức giận nói ra câu ấy. Anh cố gặng hỏi em lý do nhưng em không biết nói gì hơn ngoài xin lỗi anh. Xin lỗi anh, Yonghwa.

Sau đó em không về thẳng nhà mà đi tới nhà thờ. Em phải xưng tội với Đức Chúa về tội lỗi em vừa gây ra. Nhưng đồng thời em cảm thấy lòng mình nhẹ hẫng. Phải, nhẹ hẫng vì đã gỡ được nút thắt bấy lâu trong lòng. Em sẽ thành thực với tình cảm của mình. Em yêu Yuri. Em không biết mình yêu Yuri nhiều tới đâu, yêu Yuri đến bao giờ. Duy nhất em chỉ biết bây giờ em đang yêu Yuri với đầy đủ cảm xúc của từ ấy. Nếu Yuri là gió, không muốn sự ràng buộc. Em sẽ là mây, trôi vô định cùng Yuri. Chỉ cần được ở bên Yuri với em đó là hạnh phúc.

...

Cơn mưa cuối mùa dai dẳng và nặng hạt. Em vào phòng Yuri khép lại cửa sổ để tránh hạt mưa hắt vào làm ướt sách ảnh của Yuri. Nhìn đồng hồ hơn 12g đêm, em lo lắng, chưa bao giờ Yuri về trễ thế này.

Em chợp mắt được một lát thì nghe tiếng Yuri mở cửa. Chạy vội ra ngoài, Yuri ướt sũng nhưng mang trên môi nụ cười. Nụ cười hả hê nhuốm đầy bi thương. Em chạy đến định đỡ Yuri nhưng Yuri thô bạo gạt tay em ra, loạng choạng, Yuri đổ gục xuống nền đất lạnh.

Đêm ấy, Yuri sốt cao, miệng lảm nhảm những từ em nghe không rõ. Em luôn tay lau mồ hôi trên trán Yuri. Đột nhiên, Yuri ghì chặt lấy bàn tay em, móng tay báu vào tay em rướm máu. Gương mặt Yuri co rúm thể hiện sự sợ hãi và cả nỗi oán hận cùng cực. Em bật khóc.

Sáng hôm sau, có một cô gái đến tìm em. Em sững sỡ vì cô ấy quá giống Yuri. Cô ấy tự xưng mình là Im Yoon Ah... em cùng mẹ khác cha của Yuri. Cô ấy muốn gặp Yuri nhưng em nói Yuri đang ốm nặng. Yoon Ah cúi đầu, vẻ mặt như thể chính cô ấy khiến Yuri nên nông nỗi này. Em có cảm giác Yoon Ah rất muốn vào thăm Yuri nhưng có điều gì đã ngăn cô ấy lại. Chần chừ một lát cô ấy lấy từ trong túi ra một bức thư, dặn em phải đưa tận tay Yuri. Em gật đầu nhận lời.

Yoon Ah dợm bước định quay đi thì em cất tiếng gọi cô ấy trở lại. Linh tính mách bảo em rằng cô ấy có thể giải đáp khúc mắc trong lòng em. Yoon Ah hơi ngập ngừng trước khi bắt đầu câu chuyện về gia đình mình.

-Tôi và Yuri unnie là hai chị em cùng mẹ khác cha. Cha tôi là con trưởng trong một gia tộc danh giá có truyền thống lâu đời ở Chuncheon. Còn cha Yuri unnie lại là... chú ruột của tôi. Khi cha tôi phát hiện ra mối quan hệ giữa họ thì mẹ đã mang thai Yuri unnie. Ông gần như phát điên lên và đưa chuyện này ra trước toàn gia tộc để họ phán xét. Họ muốn giữ thể diện cho gia tộc nên quyết định đưa chú tôi đến một nông trang của gia tộc trên hoàn đảo biệt lập, cách xa Chungcheon. Nhưng chưa kịp thực hiện, chú đã bỏ trốn. Còn mẹ, mẹ có lẽ đã bị đuổi khỏi dòng họ nếu cha tôi không một mực giữ bà ở lại lấy lý do bà đang mang thai. Đến bây giờ tôi mới hiểu vì sao ông quyết giữ bà ở lại. - Giọng Yoon Ah chùng xuống, trầm ngâm hồi lâu rồi mới tiếp - Cha muốn trả thù mẹ, người đàn bà duy nhất ông yêu. Vì muốn chuộc lỗi, mẹ cam chịu nhẫn nhục trước sự ghẻ lạnh và khinh bỉ của mọi người trong gia tộc, đặc biệt là cha tôi. Yuri unnie vừa sinh ra đã chịu chung số phận cùng mẹ. Sự có mặt của unnie càng chất chồng thêm hận thù trong cha. Ông trút tất cả giận dữ lên unnie bởi sự phản bội của hai người ông yêu thương nhất. Tuổi thơ của Yuri unnie không có gì ngoài tiếng chửi rủa thậm tệ và những đòn roi kinh người diễn ra đều đặn như cơm bữa mặc cho mẹ tôi có lao vào can ngăn, che chở cho unnie. Những ngày tháng ấy, mẹ và unnie chỉ còn biết dựa vào nhau mà sống. Còn tôi bị cha cách ly khỏi mẹ và unnie từ nhỏ nên không cách nào gần gũi được cả hai. Sức khỏe mẹ vốn yếu, cộng thêm sự hành hạ về tinh thần của cha tôi khiến bà ngày một tiều tụy và yếu dần. Vào một ngày mưa tầm tã, bà đột ngột bỏ chúng tôi ra đi. Năm đó unnie mới tám tuổi, còn tôi lên năm. Đám tang mẹ diễn ra qua loa, chỉ ít người có mặt. Tôi òa khóc nức nở, còn unnie cắn chặt môi đến bật cả máu để không bật ra tiếng khóc như cách unnie vẫn thường làm mỗi khi chịu trận đòn của cha tôi. Cái chết của bà kéo theo sự hận thù trong cha tôi sụp đổ. Không dám đối mặt với unnie, cha gửi unnie vào trường nội trú, nhưng chỉ được ít lâu unnie bỏ trốn khỏi đó. Chúng tôi đã tìm kiếm unnie trong từng ấy năm, mãi đến tháng trước mới tìm thấy unnie sống ở đây. Về phần chú tôi, sau nhiều năm tung tích không rõ, có người quen báo về nói chú tôi đã mất. Hôm qua chính là ngày cử hành đám tang của chú. Tôi có báo cho Yuri unnie biết nhưng không thấy unnie đến. Bức thư tôi gửi cô nhờ chuyển cho unnie là của chú. Trước khi chú mất, điều trăn trở duy nhất là làm sao nó đến được tận tay unnie.

Yoon Ah đi rồi mà nước mắt em vẫn không thể ngừng rơi. Vết thương của Yuri hãy để em được chữa lành.

Đợi Yuri khỏi ốm, em đưa bức thư cho Yuri. Yuri đọc nó rất lâu. Chiếc mặt nạ cuối cùng trên mặt cũng được gỡ bỏ. Yuri khóc. Trên vai em. Khóc như chưa bao giờ được khóc.

Gửi con gái Yuri yêu thương của cha,

Khi con cầm lá thư này trên tay có lẽ cha đã ở trên thiên đường cùng với mẹ con. Đáng nhẽ cha phải ở cạnh bà ấy từ rất lâu rồi nếu không phải vì con. Ngày mẹ con mất đi, cha những tưởng có thể chết theo cùng bà ấy. Nhưng cha biết nếu cha làm vậy, khi gặp mẹ con trên thiên đường thể nào bà ấy cũng trách cha không hoàn thành nghĩa vụ của người cha.

Yuri à, cha và mẹ có tội với con, đã để đứa bé như con phải gánh thay tội lỗi của cha mẹ. Nhưng cha muốn con biết một điều rằng tình yêu của cha mẹ dành cho nhau không hề có tội. Nếu quay ngược thời gian để làm lại từ đầu, cha vẫn sẽ đem tình yêu của mình trao cho mẹ con và ngược lại.

Cha biết con sẽ hận cha vì cha đã bỏ đi để mẹ con con một mình chịu đựng. Sự thật là hôm ấy khi thoát khỏi chỗ họ nhốt cha, cha tìm đến mẹ con để dẫn mẹ cùng trốn đi. Nhưng dù cha có nài nỉ hết lời mẹ con vẫn kiên quyết ở lại. Mẹ con nói mẹ sẽ thay cha trả nợ cho họ. Lúc đó họ đã đuổi đến tận nơi nên không còn cách nào khác cha đành phải ra đi một mình.

Hay tin mẹ con mất, cha trở lại mong đón con đi khỏi đó nhưng họ đã gửi con vào trường nội trú. Cha mất rất lâu mới tìm thấy ngôi trường ấy thì một lần nữa cha mất dấu của con. Hơn mười năm tìm kiếm, cuối cùng ông Trời cũng cho cha được toại nguyện, cha đã tìm thấy con trưởng thành, cao lớn và xinh đẹp hệt như mẹ con, nhất là đôi mắt.

Cha không kiềm được ham muốn muốn ôm con vào lòng, muốn được nghe tiếng con gọi appa, muốn bù đắp cho những khổ đau con đã trải qua. Cha đã tìm gặp con. Nhưng có lẽ quá muộn rồi phải không con?

Cha biết cha không xứng đáng để cầu xin sự tha thứ nơi con. Điều cha cầu mong duy nhất lúc này là con có được một cuộc sống hạnh phúc bên cạnh người con yêu và người đó cũng yêu con.

Điều cuối cùng cha muốn nói với con là Yuri à, cha yêu con rất nhiều, con gái bé bỏng của cha.

Cha của con

Một ngày khi em trở về có một bức thư được đặt trên bàn. Em hoảng hốt chạy đến phòng Yuri. Căn phòng vẫn còn nguyên nhưng tủ quần áo trống không. Bức thư chỉ vỏn vẹn vài dòng:

Một ngày nào đó Yuri sẽ trở về để đón nhận căn phòng đầy nắng của mình. Lúc ấy em sẽ là người mở cửa cho Yuri vào nhà chứ?

Seohyun ngước nhìn ra ngoài, trời vừa hửng sáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#seori