Matchday 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đcm tức quá đéo biết phải bắt đầu từ đâu :)

Mình sẽ nói rằng ngoài bàn thắng mở tỉ số (bởi vì, well tính chất của nó đã quá rõ ràng) thì bàn 3-1 là quan trọng nhất. Với một đội bóng ở tầm chất lượng của Hoffenheim thì việc thích ứng về mặt chiến thuật và đáp trả là chuyện đương nhiên (mình còn không hiểu tại sao ngay từ đầu họ lại chọn lối đá phản công thụ động như thế); bởi vậy ghi bàn thắng thứ 3 trong lúc đối thủ đang bắt đầu tăng lực pressing là rất cần thiết để tiếp tục áp đặt sự kiểm soát.

Hay mọi thứ đáng lẽ ra phải như thế.

Mình muốn nói về tuyến 2 và tuyến 3 của Dortmund trước. Đây là một trận đấu quan trọng với cá nhân Mo, về cơ bản cậu ấy đã làm tốt. Mo luôn luôn rất sáng tạo và rất chịu khó di chuyển, vấn đề của cậu ấy đã luôn là về các quyết định chuyền bóng và cảm quan vị trí. Cả 2 điều đó ngày hôm nay đều không gây ra hậu quả trực tiếp gì. Những đường chuyền hỏng và khả năng kiểm soát kém đi của cặp pivot là hệ quả của việc Hoffenheim tăng pressing mà thôi. Tuyến 3 cũng không đi sai bước nào cả. Đương nhiên có thể nhìn lại và nói là Jade nên biết lúc nào thì thích hợp để thực hiện một pha xoay người giật gót lúc nào không; hoặc Raph không được phép để bản thân quá cẩu thả với các đường chuyền; nhưng một hàng công ghi được 3 bàn thắng; cả 3 đều là những pha phối hợp nhóm 3 người bài bản; và bàn thứ 2 thậm chí là một sản phẩm phản công hoàn hảo; thì không thể là đối tượng của sự chỉ trích. Bạn không thể nói rằng đội bóng này không sống nổi nếu không có Marco Reus. Cả 2 tuyến trên đều đã làm được những gì cần phải làm, những gì xảy ra trong 10 phút cuối trận cũng chẳng nằm trong tầm kiểm soát của Marco, dù anh ấy có ở trên sân.

Mọi thứ ngày hôm nay sai lệch từ ngoài đường biên và từ tuyến 1.

Mình không thật sự là một fan cuồng nhiệt của tư tưởng tấn công tổng lực chiến đấu hết mình; đối với mình chọn thời điểm để thu mình và chỉ đơn giản là tiếp nhận áp lực là một cách nghĩ khôn ngoan, nhất là khi đua đường trường. Điều đó không đồng nghĩa với việc, mình chấp nhận tư tưởng co rúm người chịu trận ngày hôm nay (hay trận với Frankfurt, hay trận với Hertha, hay trận với chính Hoffenheim ở lượt đi). Bất kể ai là người trực tiếp chỉ đạo những điều chỉnh trong hiệp 2, là người đã sợ hãi phải phá vỡ cấu trúc đội hình để tận dụng sơ hở của đối phương (và sơ hở của đối phương thì rất nhiều)

Về hàng thủ, điều làm mình tức nhất đó là, nó không phải là vấn đề về triển khai hệ thống, mà hoàn toàn là vấn đề nhân sự. Bürki có toàn quyền, toàn quyền được tức giận với Abdou và Achraf. Thật sự thì tất cả chúng tôi đều có quyền tức giận, và 2 người này nợ cả đội cùng các fan không chỉ một, mà là rất nhiều, rất nhiều lời xin lỗi. Achraf đã nghĩ cái gì vậy? "Ô đây là phút 83 rồi và mình chỉ cần đứng im đây thôi, sẽ không có một tiền đạo đối phương nào lao lên đâu" à? 2 lỗi sai sơ đẳng này không chỉ ảnh hưởng tới 1 trận đấu, mà là ảnh hưởng tới cả chặng đường.

Chỉ trong 7 ngày mà ném đi 3 chiến thắng. Mặc dù trên bình diện lớn thì chưa có gì để bi quan, nhưng cảm xúc của mình lúc này không tốt đẹp tí nào. Bây giờ đột nhiên đội bóng này lại là như thế à? Một đội bóng sợ hãi việc dẫn trước và chiến thắng à? Một đội bóng phải dựa vào Julian Weigl để làm chủ hàng phòng ngự à? Khi mà Ju cuối cùng đã có cơ hội được ra sân và đóng góp, và đang làm rất tốt, thì những hậu vệ chuyên nghiệp lại phải làm đổ bể mọi công sức của cậu ấy bằng việc thi đấu như thế à? Rõ ràng là Favre đang ở đây nhưng cứ có cảm giác 2 tuần vừa rồi Bosz hiện hồn về ấy.

Cho đến trước trận đấu ngày hôm nay, pha phạm lỗi vô tội vạ của Dan trong trận với Hertha là khoảnh khắc làm mình cáu tiết nhất cả mùa giải. Sau trận hôm nay thì có thêm 2 pha bóng như nghiệp dư đá phủi của của 2 người lẽ ra phải là điểm tựa của hàng thủ. Người ta nói nền móng của một nhà vô địch là hàng phòng ngự thật sự không sai phải không? Nếu như đội hình này không thể vô địch, đó sẽ không phải là vì thiếu sót bất kì điều gì hết mà rất có thể sẽ là vì 3 sai lầm cá nhân ngu ngốc đến không nói nên lời.

Nghĩ đến điều này làm mình thật sự, thật sự, thật sự, tức không thể chịu được.

Bực đến không có tâm trạng làm gì; mà cũng không ngủ được nốt; lúc nãy ai mà thấy cảnh tôi hét chúng mày bị điên à vào màn hình chắc cũng gọi xe cho tôi vào trại luôn rồi đcm

P/s: Không có một trận nào mà thế trận lại đảo chiều chỉ vì một hai cá nhân. Mặc dù những thứ rất cụ thể; bàn thua và kết quả; đến từ 2 người; nhưng cục diện chung thì vẫn liên quan đến cấu trúc của cả đội. Mình vốn đã chuẩn bị rất nhiều thứ để nói về Jade, Raph, Mo và Achraf; bởi vì những điều họ làm tốt và chưa tốt có ảnh hưởng lớn nhất đến trận đấu. Chỉ là mình không thể viết nổi với tâm trạng khó chịu thế này. Cần lắm một sự cíu rỗi đm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro