Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Gã đứng dựa lưng vào bệ cửa sổ, mùi khói thuốc, cái nóng nực ngột ngạt của Sài Gòn, bầu không khí cô quạnh đặc sánh nơi con hẻm cứ cuốn siết lấy gã không buông. Những vệt nắng xen kẽ nhau tranh sáng tranh tối giữa hàng mái nhà nhấp nhô hắt một nửa qua khoảng sân nhỏ trước mặt, tiếng chim hót lanh lảnh dội ngược lại vào các bức tường cũ kỹ sứt mẻ dường như chỉ khiến tâm trạng của gã trở nên tệ hại hơn, chúng thật chói tai và ồn ào, gã không thể kìm được một cái cau mày nhẹ, hằn học ngẩng đầu lên tìm kiếm nhưng quá mệt mỏi để làm bất cứ điều gì hơn.

"Cái răng mày phải chữa nó đi."

"Thấy chưa mày? Tao đã nói mà."

Không có bất cứ hứng thú nào giữ chân được gã ở lại nơi này lâu hơn ngoài những công việc và thời gian biểu lặp đi lặp lại hàng ngày. Niềm vui duy nhất xen giữa chúng chắc có lẽ chỉ là tiền, chẳng phải gã sẵn sàng làm tất cả vì đồng tiền hay sao? Gã khẽ buông ra một hơi thở dài. Hai thằng cận vệ thân tín của gã tiếp tục thao thao cùng bà chủ nhưng mọi thứ giờ đây hoàn toàn trượt ra khỏi lỗ tai gã. Quay lưng lại với tất cả những gì đang diễn ra ở bên trong căn phòng nhỏ, gã vẫn có thể cảm nhận được cái nhìn chòng chọc của người đàn bà kia ở sau lưng mình, nỗi ngóng chờ một chút sự chú ý từ gã của bà ta, đó đồng thời là thứ rẻ mạt nhất mà mọi con đàn bà khác cũng đều trông đợi ở gã và gã sẽ chẳng ngần ngại chìa tay ra để chia sớt cho bọn họ đôi lần; nhưng gã đã không quay lại, không phải hôm nay.

Gã hơi liếc mắt sang thân hình nhỏ thó khác đang ngồi cuộn chân ở dưới sàn, thu mình lại, khép nép như một vỏ kén nâu xấu xí và hèn mọn. Gần đây chẳng rõ vì nguyên do nào mà gã đụng mặt cậu bé ở con hẻm này thường xuyên hơn, cậu ta luôn ở trong trạng thái nhem nhuốc, tay chân vụng về, đầu cúi gằm, chỉ thi thoảng len lén đưa mắt lên quan sát gã một chút như để khoả lấp trí tò mò rồi cũng vội vã cụp xuống trở lại ngay lập tức. Gã không mấy khi để tâm đến cậu bé, họ đơn giản là lách qua nhau giữa những cánh cửa ngăn gian chật hẹp vài lần, gã cũng chẳng nhớ bọn họ đã thật sự gặp nhau từ lúc nào nữa, cứ như là mới đây thôi, hoặc là đã từ rất lâu rồi. Mặc dù không có chủ ý quan sát, nhưng gã dễ dàng nhận thấy cách mà cậu ta luôn lấm lét cố gắng áp lưng vào bức tường, đôi tay gầy guộc men theo hàng lớp sơn tróc vảy để nhanh chóng luồn qua gã mỗi lần cả hai vô tình bước ngang nhau trong căn nhà nhỏ, đối nghịch lại hoàn toàn với cái cách mà gã thẳng thừng đi tới mà không mấy quan tâm.

Họ chưa bao giờ trò chuyện. Một số ngày, gã có thể nghe thấy cậu bé ngồi thưa chuyện với bà chủ, báo cáo về số tiền thu được - một con số vô cùng nhỏ nhặt - sau đó là vài vấn đề về cơm nước, cạnh tranh địa bàn làm việc,...Nhưng hôm nay cậu ta chỉ lặng im. Xung quanh hoàn toàn trở nên trống rỗng vào lúc này, chẳng còn bất cứ ai lên tiếng hay có ý định sẽ lên tiếng, và gã không thể không thừa nhận là gã khá hài lòng về không gian im lặng dễ chịu như vậy ngoại trừ những tiếng chim hót từ xa xôi vẫn còn thoang thoảng vọng lại nơi đây.

Hai thằng cận vệ có vẻ vẫn đang lúi húi gì đó ở một gian phòng khác, bởi vì nếu chúng nó đang ở gần đây, chắc chắn không gì có thể khiến chúng ngậm mồm lại được. Gã khép hờ đôi mắt, hơi bực bội, suy nghĩ về những gì mình có thể làm để nhắc nhở hai thằng ngu ngừng lãng phí thời gian của gã. Lúc này, gã chợt nhận thấy cậu bé đã rời khỏi căn phòng bà chủ để đứng ở cửa chính từ lúc nào, những bước đi rón rén nhỏ nhẹ đến nỗi không hề phát ra tiếng động. Cậu lặng lẽ xỏ chân vào đôi dép cũ mòn đứt một bên quai, quờ lấy chiếc xích lô rồi dùng sức kéo đầu nó trở ngược lại, tiếng lạch cạch của kim loại va vào nhau phá tan bầu không khí tĩnh lặng ít ỏi. Gã đưa mắt nhìn chằm chằm về phía cậu ta, và cậu lập tức cúi gằm mặt xuống như bị điện giật ngay khi nhận ra ánh mắt của gã đang dán vào mình, thánh thần mới biết lý do vì sao cậu phải phản ứng như vậy, và hành động đó gần như khơi lên trong gã một chút sự tò mò, chỉ là một chút thôi.

Cậu bé chậm rãi đẩy chiếc xích lô ngang qua gã để tiến ra ngoài con hẻm, vẫn không ngẩng đầu lên, gã rời mắt đi nơi khác rồi thẫn thờ quay trở lại với điếu thuốc trên tay mình. Tiếng hai thằng cận vệ cãi nhau báo cho gã biết rằng chúng cuối cùng cũng chịu bước ra khỏi căn nhà, gã liếc mắt nhìn bọn chúng, cả hai thằng biết ý mà cùng nhau im bặt ngay lập tức. Chúng không muốn chọc điên đại ca của chúng vào những ngày mà tâm trạng gã tệ hại một cách vô lý như thế này vì chúng có thể bị ăn đánh mà chẳng cần lấy một nguyên do cụ thể. Gã để cho làn khói mong manh thoát ra khỏi môi mình một cách từ tốn, sau đó ném điếu thuốc tàn xuống, xoay người rời khỏi bệ cửa sổ cùng hai thằng cận vệ nhanh chóng bám lấy đằng sau.

– –

Người đàn ông tội nghiệp quỳ rạp xuống dưới sàn và liên tục khóc lóc van xin gã trong khi hai thằng đàn em lượn lờ quanh căn nhà tồi tàn, làm ra vẻ như vô tình đánh rơi vỡ những món đồ đạc rẻ tiền của ông ta, không quên liên tục chêm vào nhiều lời lẽ đe doạ khác. Gã lạnh lùng nhìn xuống thân thể co rúm run rẩy đang thu mình dưới sàn nhà, không hề quan tâm, gật đầu ra hiệu cho cận vệ của mình nhanh chóng kết thúc chuyện này.

"Hạn chót là ngày mai, nghe rõ chưa? Không là bọn tao đến đập nát cái nơi này ra luôn đấy."

Một thằng đanh thép lên tiếng. Ông lão vội vàng cúi đầu cảm ơn và thề thốt xen giữa những tiếng nấc nghẹn ngào, gã không thể nghe được, cũng không muốn nghe nữa, nên gã bước ra ngoài và quyết định rằng công việc ngày hôm nay sẽ dừng lại ở đây, gã cần được nghỉ ngơi trên chiếc ghế yêu thích của mình tại nhà. Gã quẹo ra khỏi con ngách chật hẹp, những bước chân trở nên nhanh hơn khi đã tiến tới bên ngoài vỉa hè đường lớn, tiếng xe cộ, mùi khói của hàng loạt phương tiện giao thông lẫn thức ăn thức uống hàng rong quyện vào nhau tạo nên bầu không khí đậm đặc khó tả. Gã hơi nhăn mặt với vài người cố gắng tiếp cận gã để chào mời vé số, duy trì bước nhanh về phía trước mặc kệ hai thằng đàn em cố gắng đuổi theo đằng sau. Bất chợt, ở bên kia đường, gã chú ý đến một nhóm những thằng nhóc lấc cấc đang xúm lại với nhau làm gì đó và léo nhéo rất lớn tiếng. Gã hơi nheo mắt lại, nhìn kỹ hơn, nhận ra gương mặt thân quen của cậu bé đạp xích lô chỗ bà chủ bị đám nhóc bao vây ở chính giữa. Cậu có vẻ đang cố gắng giải thích gì đó, biểu cảm yếu ớt và sợ hãi, nhưng chúng hoàn toàn không nghe lọt tai những gì cậu bé nói. Một thằng trong số cả bọn đầu têu giơ tay lên tát vào mặt cậu để buộc cậu phải ngậm mồm lại, cậu hoảng hốt, ôm lấy má mình và lùi lại một cách bất lực. Hành động đó trở thành trò đùa vui mới trong mắt đám nhóc, nên hiển nhiên không có lý do gì để chúng buông tha cho cậu dễ dàng như vậy cả.

"Đại ca, có-chuyện gì vậy?" Một thằng cận vệ thở hắt ra hồng hộc bởi phải luồn lách qua hàng người đông đúc chạy vội tới bên cạnh gã, thằng còn lại cũng xuất hiện không lâu sau đó, cùng nhìn về hướng mà gã đang đứng yên lặng quan sát mà không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Gã khẽ cau mày.

"Xử lý mấy thằng đó cho tao, chừa thằng xích lô lại."

Gã ra lệnh, hai thằng cận vệ đần mặt ra nhìn nhau, muốn hỏi gã tại sao nhưng không nhận lại được câu trả lời. Vì vậy chúng không chần chừ thêm mà chạy ngang qua phía bên kia đường, giật tay của thằng nhóc đang túm tóc cậu bé ra, và rõ ràng cả bọn này chỉ là đám anh hùng rơm bắt nạt kẻ yếu thế nên chúng đã hoảng hốt và tản ra ngay sau sự can thiệp của dân giang hồ thứ thiệt vào trò vui nhỏ bé của chúng. Khi đã không còn mối nguy hiểm ở gần, cậu bé rờ tay bám vào chiếc xích lô để kéo bản thân đứng dậy, vẫn còn sợ hãi và lo lắng kiểm tra xung quanh lần nữa, chắc chắn rằng tất cả đám nhóc đều đã bỏ đi mới có thể an tâm thở phào nhẹ nhõm.

"Ơ, ra mày là thằng xích lô chỗ bà chủ à?"

"C-Cảm ơn hai anh..." Cậu bé lí nhí, nhận ra hai người này là cận vệ thường hay đi cùng với Anh Ta. Bọn họ có vẻ hoạt bát và nói khá nhiều theo những gì cậu quan sát được khi gặp họ ở nhà bà chủ, nhưng cậu không hiểu vì sao họ lại ra tay giúp đỡ kẻ chẳng quen chẳng biết gì như cậu.

"Không có gì. Đừng cảm ơn bọn tao, người mày phải biết ơn là Đại ca đấy."

Cậu giật mình ngơ ngác, nhìn quanh và không khó để nhận ra thân hình luôn mặc đồ màu trắng đứng ở phía bên kia đường, nổi bật giữa những màu áo sẫm tối màu khác bước qua trên hè phố, tựa như ánh sáng leo lắt giữa bóng đêm ảm đạm. Gã đang châm một điếu thuốc khác, không nhìn về phía cậu.

"Nhưng...tại sao anh ấy lại giúp đỡ tôi?"

"Đếch biết." Một thằng nhún vai. "Tao hỏi nhưng lão không trả lời. Mà thôi, bọn tao đi đây kẻo Đại ca lại phát cáu, mày cũng cẩn thận đấy."

Cậu bé cúi đầu cảm ơn hai thằng cận vệ lần nữa, chúng chạy vội trở lại bên kia đường, báo cáo gì đó với Anh Ta mà cậu không thể nghe thấy được. Sau đó, Anh Ta liếc mắt qua cậu chỉ trong một giây rồi bỏ đi, để lại cậu ngơ ngác đứng nhìn theo bóng lưng ấy dần khuất bóng trong hàng người tấp nập qua lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro