Chương 1.5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dự tính cũng đã đến lúc, Tiêu Tập Phong bắt đầu thử với tính chất thăm dò.

"Bây giờ chúng ta đã có thể xuất phát được chưa? Đến bệnh viện nhà trường xem nhé?", ông nói với vẻ đặc biệt nhấn mạnh, "Chúng tôi sẽ vẫn bên cạnh cô. Mẹ của cô, cảnh sát La, giáo viên phụ đạo Tạ Thao, và cả tôi nữa."

"Được ạ." Lần này Lưu Ninh Ninh đáp rất thoải mái.

"Cô còn nhớ cánh cổng của trường như thế nào không?"

"Là một dãy cửa kính, cánh cửa ở giữa khá lớn, có cảm ứng hồng ngoại, khi người đi qua nó sẽ tự động mở ra. Hai bên là cánh cửa nhỏ hơn, kiểu đẩy."

"Cô thích vào bằng cửa nào?"

"Cửa giữa."

"Vậy thì được. Chúng ta sẽ vào bằng cửa giữa. Hôm nay trong bệnh viện có đông người không?"

"Không đông." Bất giác, cảnh tượng giả thiết của Tiêu Tập Phong đã hòa làm một với một số ký ức nào đó trong tâm trí của cô.

"Trung tâm tư vấn tâm lý đi theo hướng nào nhỉ?"

"Sau khi vào cửa xong thì rẽ trái, sau đó lên tầng hai."

"Có cần phải lấy sổ không?"

"Không, cứ vào thẳng là được."

"Bên trong có giáo viên đang chờ cô, đúng không?"

"... Đúng." Khi trả lời câu hỏi này, cô rõ ràng là có phần do dự.

"Chúng tôi đều ở bên cô, nên cô hoàn toàn không cần phải sợ, không ai có thể làm hại cô được." Tiêh Tập Phong thận trọng nhắc đối phương. Bây giờ đã đến lúc then chốt nhất, chỉ cần đột phá được chướng ngain cuối cùng, thì ký ức bị che dấu đó sẽ được lộ ra.

Cô lặng lẽ gật đầu.

Tiêu Tập Phong cố ý ngừng trong giấy lát, cuối cùng đưa vấn đề cốt lõi ra: "Giáo viên tiếp cô là ai? Bây giờ cô có nhớ được ra không?"

Dường như có một trạng thái tinh thần nào đó đã đến ngưỡng, hơi thở của cô gái bỗng trở nên vô cùng gấp gáp, sau ba bốn lần thở mạnh, đột nhiên cô mở bừng mắt, ngồi bật dậy. Tiêu Tập Phong cũng lặng người, biết rằng sự việc không ổn.

"Mẹ ơi! Mẹ ơi!" Cô gái gọi to với giọng rất đáng sợ, "Mở cửa, mau mở cửa ra!" Tiếng của cô vọng ra từ phòng bênhn, lập tức nhận được phản ứng từ bên ngoài.

"Sầm!", một tiếng, cánh cửa phòng bệnh bật ra, mẹ của Lưu Ninh Ninh chạy vào phòng, hỏi với vẻ quan tâm, lo lắng: "Sao thế? Con?"

Cô gái khóc không thành tiếng, mẹ cô vội chạy đến ôm lấy con gái, bà cũng chảy nước mắt vì thương con.

La Phi cũng đi vào, đầu tiên anh nhìn hai mẹ con Lự Ninh Ninh, sau đó đưa ánh mắt dò hỏi nhìn Tiêu Tập Phong.

Tiêu Tập Phong lắc đầu, sau đó đưa mắt ra hiệu "Ra ngoài rồi hãy nói." Thế là hai người cùng rời khỏi phòng bệnh, đi ra hành lang.

"Chuyện gì vậy?" La Phi nôn nóng hỏi.

Tiêu Tập Phong buồn bã: "Thất bại rồi."

"Không kiểm soát được à?"

"Không phải là vấn đề kiểm soát." Tiêu Tập Phong lắc đầu. Im lặng một lúc, lát sau ông nói nửa tổng kết nửa giải thích: "Cảm giác sợ hãi trong lòng Lưu Ninh Ninh quá lớn. Tôi vừa mới đưa ký ức của cô ấy trở về lúc gặp mặt anh Cao thì tinh thần của cô ấy đã suy sụp. Điều đó đã dẫn tới việc cô ấy tỉnh ngay khỏi trạng thái thôi miên."
La Phi chau mày: "Vậy phải làm thế nào được?"

"Với khả năng của tôi thì bất lực rồi." Tiêu Tập Phonh nói với vẻ thẳng thắn, "Các anh phải tìm người khác giỏi hơn."

La Phi chẳng còn tâm trí nào để vòng vo nên hỏi thẳng: "Anh có thể giới thiệu người thích hợp được không?".

"Đúng là có một người, nhưng...", Tiêu Tập Phong định nói rồi lại thôi.

"Sao thế?"

Tiêu Tập Phong do dự nói: "Các anh... chưa chắc đã mời được anh ta."

"Ai mà lại khó đến vậy?" Trần Gia Hâm không nén được, xen vào, "Cho dù là Lăng Minh Đỉnh thì hồi đầu ông ấy cũng đã hợp tác với đội cảnh sát hình sự chúng tôi rồi."

Lăng Minh Đỉnh mà Trần Gia Hâm nhắc tới từng là một trong những người đứng đầu giới thôi miên đếm trên đầu ngón tay của Trung Quốc. Vừa rồi, khi nghe Tiêu Tập Phong nói "mời người giỏi hơn", La Phi đã nghĩ ngay đến người này. Chỉ đáng tiếc là Lăng Minh Đỉnh đã rời khỏi Long Châu, cho đến nay vẫn chưa rõ hành tung.

Thuật thôi miên của Tiêu Tập Phong chính là học được từ Lăng Minh Đỉnh, nên cũng có thể nói ông là thầy giáo của Tiêu Tập Phong. Bình thường, Tiêu Tập Phong rất tôn sùng Lăng Minh Đỉnh, nhưng lúc này, thái độ của ông lại rất không rã ràng.

"Các anh đừng nhắc đến Lăng Minh Đỉnh...", ông lắc đầu bối rối, "người này, anh ta... rất coi thường thầy Lăng."

"Sao?" Mắt của La Phi nheo lại. Những người đối đầu với Lăng Minh Đỉnh trong giới thôi miên cũng không ít, song đó đều xuất phát từ sự khác biệt về ký luận và tranh chấp về lợi ích. Nhưng đúng là chưa nghe thấy nói có ai dám coi thường Lăng Minh Đỉnh. Trí tò mò của La Phi nổi lên, anh hỏi với vẻ quan tâm: "Người đó với Lăng Minh Đỉnh có rắc rối gì?"

"Rắc rối cũng không hẳn, có điều, thầy Lăng đã từng thất bại một lần trước mặt người đó." Tiêu Tập Phong hơi ngừng lại, sau đó bắt đầu kể chi tiết: "Năm ngoái, chẳng phải là thầy Lăng tổ chức đại hội các nhà thôi miên toàn quốc sao? Lúc đó, người ấy cũng là một trong những khách mời. Sau khi nhận được giấy mời, người ấy đã đưa ra một điều kiện, đó là yêu cầu thầy Lăng phải đích thân đến nhà mời."

Trần Gia Hâm "xì" một tiếng, rồi nói với vẻ nhận xét: "Ông ta cũng điệu bộ gớm!"

Tiêu Tập Phong nhún vai: "Đúng thế, người đó tính nết rất xấu, nhân phẩm cũng chẳng ra sao. Có điều, năng lực chuyên môn của anh ta rất cao, điểm này mọi người cũng đều phải công nhận. Thầy Lăng nghĩ đến việc nếu đã tổ chức đại hội ở Long Châu thì tốt nhất là nên mời người đó đến. Thế nên thầy đã dẹp bớt lòng tự trọng, đích thân đến mời, nhưng không ngờ lại bị một vố."

La Phi đoán: "Anh ta không nể mặt, từ chối ngay trước mặt Lăng Minh Đỉnh?"

"Không phải thế." Tiêu Tập Phong liếm môi, rồi nở một nụ cười kì quái, "Thực ra, người đó đã tiếp đón thầy Lăng rất chu đáo, hơn nữa hai người còn nói chuyện rất vui."

"Vậy thì sao lại bị một vố?"

"Vì thầy Lăng quên một chuyện rất quan trọng..."

"Chuyện gì?"

Hôm đó cũng vừa khéo tôi tìm đến thầy Lăng có việc, giải quyết xong việc, thầy Lăng đi nhờ xe tôi đến nhà người đó. Khi đến đó rồi, người đó chỉ cho một mình thầy Lăng vào, tôi đành ngồi trên xe chờ. Tôi chờ chừng nửa tiếng thì thấy thầy Lăng từ trong nhà đi ra. Thầy có vẻ rất phấn khởi, vừa lên xe là kể ngay diễn biến cuộc gặp của hai người. Theo như lời thầy, lúc đó hai người họ đều ngưỡng mộ, kính trọng nhau và nói chuyện rất vui, thậm chí còn cảm thấy tiếc vì gặp nhau hơi muộn. Tôi nghe cũng rất lấy làm vui, nên lái xe chở thầy quay về. Chờ sau khi thầy vui vẻ kể xong chuyện, tôi tiện mồm hỏi một câu: nếu đã nói chuyện vui vẻ như thế thì chắc là ông ấy sẽ đến dự đại hội chứ? Câu này hỏi ra tưởng chừng như rất thừa, không ngờ, thầy Lăng nghe xong thì ngẩn người ra. Cho đến bây giờ, tôi vẫn nhớ vẻ mặt đó của thầy, trông giống như bị người ta giội cho một gáo nước lạnh. Nụ cười của thầy lập tức ngưng lại, một hồi lâu sau thầy mới khẽ nói: tôi lại quên mất rồi. Lúc đó, tôi nghe nhưng không hiểu, bèn hỏi lại: quên gì ạ? Thầy Lăng lúc này cũng mới định thần lại, cười đau khổ và nói: tôi quên mời anh ấy đến tham gia đại hội các nhà thôi miên. Tôi nói: vậy thầy mau gọi điện cho ông ấy để xác nhận lại đi. Lúc đó tôi nghĩ: chắc hai người nói chuyện vui quá nên mới quên mất việc chính. Nhưng tôi cảm thấy đó cũng không phải là việc gì lớn, chỉ cần gọi điện thoại nói lại một câu là được. Nhưng thầy Lăng không làm như tôu nói. Thầy im lặng một lúc, rồi sau đó lôi ra một vật từ trong chiếc cặp tài liệu mang theo, tôi nghé mắt nhìn, thì ra đó là một tấm giấy mơig dự đại hội các nhà thôi miên. Lúc đó, tôi lại nghe thấy thầy Lăng nói với vẻ buồn bã: "Anh ta đã trả lại tôi giấy mời này."

"Sao? Vẫn từ chối à?" La Phi cảm thấy hơi lạ, "Nhưng trong lúc nói chuyện chẳng phải là thầy Lăng không nói gì đến chuyện đại hội các nhà thôi miên sao?"

"Đó chính là mấu chốt vấn đề." Tiêu Tập Phong thở dài, "Kể từ lúc vào nhà, thầy Lăng cứ bị câu chuyện của đối phương dẫn dắt. Thầy càng nói thì lại càng vui, nên đã quên hết chuyện đại hội các nhà thôi miên. Thậm chí, trong quá trình nói chuyện, đối phương đã trả lại giấy mời cho thầy, thầy cũng không phản ứng lại."

"Ý của anh là," ánh mắt của La Phi lóe lên, "Lăng Minh Đỉnh đã bị người đó thôi miên?"

Tiêu Tập Phong trịnh trọng gật đầu: "Đúng vậy. Mãi cho đến lúc lên xe tôi hỏi vrrf chuyện đại hội các nhà thôi miên, thầy Lăng mới tỉnh khỏi trạng thái thôi miên. Lúc đó, thầy nhớ lại đối phương đã trả lại giấy mời cho thầy, và hành động đã nói rõ thái độ thật sự của đối phương."

"Người kia muốn Lăng Minh Đỉnh đích thân đến nhà, thì ra là để giễu cợt ông ấy?" Trần Gia Hâm lại bình luận, "Như thế thì hơi quá. Không những không nể mặt mà còn làm người ta mất mặt."

Tiêu Tập Phong xòe bàn tay, vẻ bất lực: "Người đó là như vậy, luôn luôn không hòa hợp với mọi người, miệng lưỡi cũng không tốt. Có điều, nếu nói về khả năng kiểm soát ký ức thì tôi chưa thấy ai hơn được anh ta đâu."

La Phi ngầm tán đồng. Anh biết, kiểm soát ký ức là một kỹ năng rất cao trong thuật thôi miên. Người đó dễ dàng làm cho một cao thủ như Lăng Minh Đỉnh dính chiêu thì có thể thấy tài thôi miên của anh ta không phải thường.

Mà lần này, phía cảnh sát lại đang cần một cao thủ đánh thức ký ức của Lưu Ninh Ninh, cho nên dù tính khí của người kia có tệ đến mấy, nhân phẩm có xấu đến đâu, có làm cao đến cỡ nào thì anh cũng phải đến để gặp một lần!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro