Chương 2: Du viên kinh mộng 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: Du viên kinh mộng 2
Sau khi đọc xong quy tắc dài dòng, trước mặt mỗi người chơi đều xuất hiện một phiến lá mỏng trong suốt, to bằng cỡ bàn tay, hơi giống điện thoại di động.
Chương trình đã giới thiệu thêm về máy tính bảng - đây là một công cụ phụ trợ mà người chơi sẽ sử dụng trong trò chơi. Việc nhận dạng, sử dụng các kỹ năng và kiểm tra thời gian đều có thể được thực hiện thông qua máy tính bảng này.
Cuối cùng, theo hướng dẫn của chương trình phát sóng, người chơi đã hoàn thành việc ràng buộc dấu vân tay với máy tính bảng trước mặt, có nghĩa là mỗi người chơi chỉ có thể mở khóa máy tính bảng của mình thông qua dấu vân tay và không thể xem nội dung trên máy tính bảng của người chơi khác.
Theo chương trình phát sóng, dữ liệu vân tay cũng bị ràng buộc với cửa phòng nơi mỗi người chơi sẽ ở đồng bộ, tức là người chơi chỉ có thể mở phòng của mình thông qua nhận dạng vân tay và không thể tùy ý vào phòng của người khác.
Khi thao tác ràng buộc dấu vân tay hoàn thành, hầu như mọi người đều di chuyển nhanh chóng. Rốt cuộc, ngoại trừ số 5 cuối cùng, những người khác đều đã nhìn thấy tác hại của việc vi phạm các chỉ dẫn hệ thống thông qua Đoàn Dịch.
Đoạn kết phát sóng là: "Tối nay từ 10 đến 10 giờ 30 là thời gian rút thăm thân phận. Người chơi nên hoàn thành nhiệm vụ đúng hạn. Để trích rút ra thân phận và xem mô tả kỹ năng của từng linh mục, vui lòng thao tác theo lời nhắc trên trang máy tính bảng."
"Bây giờ là 6 giờ chiều. Các người chơi có thể nghỉ ngơi, tham quan sân hoặc lên phòng của mình trên tầng hai để kiểm tra; nhà bếp có dự trữ thức ăn. Các người chơi nếu có nhu cầu, vui lòng tự nấu đồ ăn."
Phó bản "Công viên ác mộng", cấp độ khó: cấp 2.
"Những người tốt và người sói có thể nhận được 50 đồng tiền vàng sau khi hoàn thành trò chơi. Tiền vàng có thể mua đạo cụ sau khi trò chơi kết thúc, và một số đạo cụ có thể chống lại nguy cơ tử vong. Vì vậy, hãy cố gắng hết sức để giành chiến thắng."
"Có hai điều cần chú ý trong trò chơi: thứ nhất, người chơi không được sử dụng chéo máy tính bảng và không được kiểm tra chứng minh thư; thứ hai, mọi hình thức bạo lực giữa những người chơi đều bị cấm. Người vi phạm sẽ bị buộc đăng xuất khỏi trò chơi."
"Vào 10 giờ tối nay, trò chơi chính thức bắt đầu."
"Chúc mọi người chơi vui vẻ."
--------
Sau khi phát thanh kết thúc, phòng khách rơi vào im lặng một lúc lâu.
Một lúc lâu sau không ai lên tiếng, có lẽ vì họ cần hiểu rõ luật chơi, hoặc có lẽ vì họ có những tính toán khác.
Người đầu tiên phá vỡ sự im lặng là gian thương số 10.
Anh ta ôm khuôn mặt béo ú và nói, "Mẹ kiếp, đây không phải là phiên bản thật của trò người sói sao? Tôi đã chơi hai hoặc ba lần. Khi chúng tôi chơi trực tuyến, khi chúng tôi đã bị người sói giết hoặc bị bỏ phiếu, người chơi sẽ bị cấm từ micrô. Chuyển sang bối cảnh thế giới này, họ sẽ bị bỏ tù, kỳ thực đều là cùng một ý nghĩa."
"Vào nhà tù không có nghĩa là tử vong ... Sau đó, dù là người sói hay người tốt vào nhà tù, khi đồng đội thông qua, mọi người hẳn là có thể cùng nhau đi ra ngoài. Theo tôi biết có một số cách chơi của người sói ,trong số đó thì cách này vẫn có thể chơi được."
Người chơi số 3 là một người đàn ông đầu đinh, khoảng 25 tuổi, xét về trang phục thì anh ta đang cố gắng đi theo phong cách thể thao, nhưng mặt thì tròn, mắt và mũi cũng tròn, nhìn qua lại có cảm giác dễ chịu.
Người đàn ông đầu đinh mở miệng nói: "Nhưng anh có để ý lúc đầu hệ thống nói cái gì không? Người sói giam cầm người tốt để làm gì? Để làm lễ vật cho chủ vườn!"
"Từ hiến tế này, nghĩ kỹ lại là cực kỳ đáng sợ. Chủ nhân khu vườn cuối cùng có thể sẽ giết người bị giam cầm trong ngục. Hắn không chừng là quái vật ăn thịt người. Tôi cảm thấy trò chơi này không đơn giản. Chỉ sợ là nó muốn chúng ta tự giết hại lẫn nhau..."
Nghe đến đây, cô gái số 6 ngồi cạnh bật khóc "Oa", có lẽ trước đây cô ấy đã cố gắng kìm nén cảm xúc của mình nhưng giờ cô ấy không thể kiềm chế được nữa, cả người như sắp gục ngã. "Tôi không muốn tham gia trò chơi này. Tôi thà rằng chính mình đã chết trên cầu."
Cô gái số 6 vừa khóc, cô gái số 4 ngồi cách cô một chỗ lập tức cũng rớt nước mắt theo. Lau nước mắt, cô gái số 4 đứng dậy đi tới ôm chặt lấy cô gái số 6, hai người ôm nhau khóc một lúc.
Hai người là bạn thân của nhau, cả hai về tuổi tác và cách ăn mặc đều giống sinh viên đại học.
Ba cô gái, người duy nhất không khóc là cô gái số 1.
Cô gái số 1 mặc trang phục công sở, nhìn giống như 1 lãnh đạo cao cấp.
Cô cũng tái mặt, nhưng cố gắng hết sức để không rơi nước mắt. Nhẹ nhàng thở ra, cô ấy nói:
"Tôi không biết những người trong tù có chết hay không. Nhưng hệ thống nói rằng có nguy cơ chết trong khi thăm dò sân vườn. Lấy ví dụ con rối hát tuồng kia, nó có khả năng là quỷ quái, chúng ta không cẩn thận làm nó tức giận, nó liền giết chúng ta."
"Như vậy nếu người sói thông qua thăm dò, tìm ra biện pháp làm nó tức giận liền có thể lợi dụng điểm này để làm hại người tốt. Mọi người ngẫm lại xem, theo như cách chơi bình thường, người sói mỗi ngày chỉ có thể giết 1 người. Tức là nếu họ lợi dụng sự nguy hiểm của phó bản hại chết người tốt, họ càng dễ dàng thắng."
Giọng của cô gái 1 rơi xuống, không khí trên sân không thể nghi ngờ là càng ngưng trọng hơn, tiếng khóc của hai cô bạn gái 4 và 6 cũng lớn hơn, gần như đinh tai nhức óc.
Thật lâu sau, Đoàn Dịch khẽ cau mày, gõ ngón tay xuống bàn, trầm giọng nói: "Trò chơi này có phương pháp thắng."
Khi nghe những gì cậu nói, hai cô gái ngừng khóc và ngay lập tức quay lại nhìn cậu.
Trương Trác sờ sờ cái mũi, ngoài cười nhưng trong không cười mà xem xét cậu liếc mắt một cái. "Nghe Đoàn lão đệ nói giống như đã có chủ ý rồi, không ngại nói ra một chút xem, có biện pháp gì cùng nhau thắng?"
Đoàn Dịch nói: "Hãy chú ý đến hai câu của hệ thống. Câu đầu tiên là 'Ra khỏi khu vườn là mục tiêu của tất cả người chơi trong trò chơi'; câu thứ hai là, 'Những người tốt và người sói sau khi hoàn thành trò chơi đều được 50 đồng tiền vàng."
"Nói cách khác, mục tiêu của người sói và người tốt đều là cùng rời khỏi khu vườn, hoàn thành trò chơi và nhận tiền vàng."
Những gì Đoàn Dịch nói là sự thật.
Nghe đến đây, các người chơi cũng ngẫm nghị lại ý của cậu.
Trong trò chơi này, nói trắng ra, sự khác biệt giữa người sói và người tốt thực ra chỉ là phương thức rời khỏi khu vườn.
Những người tốt tìm cách rời đi bằng cách thăm dò phó bản, giống như mọi người chơi trò chơi giải mã.
Đối với người sói, bọn họ không nhất thiết phải thăm dò phó bản, chỉ cần người tốt bị tống vào ngục, bọn họ liền có thể đổi lấy cơ hội rời đi từ phía chủ nhân khu vườn.
Nhìn qua đám đông và quan sát phản ứng của người chơi, Đoàn Dịch lại nói: "Khi chúng tôi chơi trò chơi này trong thế giới thực, người sói và người tốt nhất định phải đối lập. Nhưng bây giờ tình hình không giống vậy. Người sói và người tốt đều có cùng mục đích cuối cùng, về bản chất, không có quan hệ đối kháng."
"Nói cách khác, nếu người sói không giết người hàng ngày; mọi người đều bỏ phiếu trắng khi bỏ phiếu; và thầy tu không sử dụng bất kỳ kỹ năng nào. Thì sẽ không ai bị nhốt trong phòng giam. Như vậy, chúng ta có thể bỏ qua giả thiết giết người trong trò chơi người sói. Chuyện duy nhất chúng ta cần làm, chính là cả mười người cùng nhau thăm dò khu vườn, bảo vệ và chiếu ứng lẫn nhau, cuối cùng cùng nhau rời khỏi."
Gặp phải một tai họa khó giải thích, và bị lôi vào một trò chơi liên quan đến sinh tử, có lẽ vì thế mà hầu hết mọi người vẫn chưa hoàn hồn. Vì vậy, sau khi Đoàn Dịch đưa ra đề nghị này, nhất thời có rất ít người hưởng ứng.
Vì vậy, cuối cùng Đoàn Dịch nói thêm: "Khó khăn duy nhất trong vấn đề này là sự tin tưởng. Tất cả chúng ta đều gặp tai nạn trên cầu sông Trường Giang? Tôi đã ngồi chung xe với anh chàng số 9. Tôi nghĩ cô gái số 4 và số 6 là bạn tốt? Những người khác ít hoặc nhiều cũng biết nhau đi. Nếu là người xa lạ thì thôi, nhưng dưới tình huống mọi người đều biết nhau, cùng nhau đồng lòng làm việc này cũng không khó."
Khi cậu nói một câu này, người đầu tiên phụ họa là người trẻ tuổi biết tạp kỹ số 9 "Tôi cảm thấy có thể!"
Đoàn Dịch gật đầu: "Ừm. Dù sao đây cũng chỉ là đề xuất của tôi. Nếu đồng ý, thực ra buổi tối không cần ngủ trong phòng riêng. Chúng ta có thể cùng nhau ngủ trong phòng khách, và nếu thật sự có ma quỷ giết người gì đó, chúng ta có thể cùng nhau giải quyết nó."
-----
Sau nửa giờ, cuộc thảo luận ngắn ngủi kết thúc, mọi người quyết định giải quyết vấn đề bữa tối trước.
Hai cô gái số 4 và số 6 cùng nhau vào bếp nấu ăn, thanh niên biết tạp kỹ số 9 và người đàn ông mặt tròn đầu đinh số 3 vào phụ giúp. Những người còn lại trong phòng khách tiếp tục thảo luận xem có nên ra ngoài thăm dò tình hình hay không.
Đoàn Dịch lựa chọn lên lầu và thăm dò tòa nhà nhỏ kiểu phương Tây này trước.
Dọc theo cầu thang lên tầng hai, điều đầu tiên cậu nhìn thấy là một hành lang dài, hẹp và tối. Ánh sáng ở lối vào hành lang rất mờ nhạt ở sâu trong hành lang, như có một con quái vật có thể nuốt chửng ánh sáng đang ngủ cuối hàng lang.
Đoàn Dịch lần mò trên tường, tìm công tắc rồi bấm. "Tách" một tiếng, một dãy đèn tường sáng lên trên hành lang. Từ ánh sáng có thể nhìn thấy kết cấu hành lang -- có năm phòng ở mỗi bên, với các số từ 1 đến 5 ở một bên, và các số từ 6 đến 10 ở bên kia.
Ngẫu nhiên bước đến cửa một căn phòng, Đoàn Dịch đặt tay lên nắm cửa thử mở, nhưng không mở được cửa phòng. Nhưng khi đến phòng số 7 của mình, cậu đưa tay nắm lấy tay nắm cửa xoay nhẹ thì cửa mở ra.
-- Hệ thống thực sự không nói dối. Phòng của mọi người chỉ có thể được mở khóa bằng dấu vân tay của chính họ.
Cấu trúc của phòng tương tự như phòng đôi của khách sạn. Các thiết bị tắm được trang bị đầy đủ và ngay cả đồ lót cũng đã được chuẩn bị.
Đoàn Dịch mở tủ, nhìn kỹ càng bên trong, bên trong có âu phục, áo khoác, áo nỉ, áo sơ mi và quần đùi dài, mọi thứ đều đầy đủ.
Chuẩn bị đầy đủ như vậy khiến Đoàn Dịch cảm thấy có chút nghi hoặc.
——Người chơi bốc thăm ngẫu nhiên các thẻ số, làm sao bọn họ biết người trong phòng số 7 nhất định là đàn ông? Khi nào chuẩn bị những bộ quần áo này? Ngoài ra ... Tại sao kích thước của quần áo lại phù hợp như vậy?
Đoàn Dịch không ở đây quá lâu, nhìn thoáng qua trong phòng, đóng cửa rời đi,sau đó lên tầng ba.
Lên tầng ba, cậu tìm thấy công tắc ở vị trí tương tự của hành lang, sau khi bật đèn, Đoàn Dịch phát hiện cách bài trí ở đây cũng giống như ở tầng hai, là hành lang nối liền các phòng hai bên.
Tuy nhiên, chỉ có hai phòng trên tầng này, chúng nằm ở 2 bên hành lang, các tấm biển ở trên phân biệt ghi "Nhà lao 1", "Nhà lao 2". Đoàn Dịch bước tới thử, phát hiện cửa ở đây tạm thời không mở được.
Sau khi rời khỏi lầu ba, Đoàn Dịch tiếp tục đi lên tầng bốn, tầng cao nhất của tòa nhà nhỏ kiểu phương Tây này.
Sau khi qua khỏi cầu thang vẫn chuyển tới hành lang, nhưng tình hình ở hành lang này hoàn toàn khác với hai tầng vừa rồi.
Đèn được bật sáng, và thứ xuất hiện trước mặt Đoàn Dịch là một bức ảnh đen trắng chụp toàn bộ hành lang.
Những bức ảnh với nhiều kích cỡ khác nhau được dán trên hai bức tường của hành lang, và bài trí rất không tương xứng, có thể gọi là lộn xộn.
Những bức ảnh lớn hơn được đóng khung, kiểu khung rất tinh tế, còn có rất nhiều bức ảnh nhỏ được ghim vào tường như bị khâu, xiêu xiêu vẹo vẹo, thậm chí có những bức còn lung lay sắp đổ.
Nhìn kỹ hơn, Đoàn Dịch phát hiện tất cả các bức ảnh đều do chụp hai người giống nhau.
Hai người là một nam một nữ, mặc trang phục giống nhau và ngoại hình gần như giống hệt nhau. Điểm khác biệt duy nhất giữa các bức ảnh chỉ là bối cảnh. Một số chụp bên hồ, một số chụp trong vườn.
Đoàn Dịch tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng tìm thấy một tấm ảnh chụp chung của hai người họ ở hậu trường rạp hát, có một tấm áp phích sau lưng của hai người với sáu chữ viết trên đó "Mẫu đơn đình hoàn hồn ký".
Không khó để đoán ra, hai người có tình cảm rất tốt, bọn họ hẳn là cùng nhau hát tuồng, hát chính là khúc mẫu đơn đình.
Lúc Đoàn Dịch đang đánh giá bức ảnh chụp, từ đầu cầu thang truyền đến tiếng bước chân.
Trong tư thế hai tay đút túi quần, Đoạn Dịch nghiêng đầu, thấy được Lâm Nhạc Xuyên. "Sao cậu lại tới đây?"
Lâm Nhạc Xuyên nói: "Tôi muốn đi xung quanh hoa viên, nhưng thiếu mất công cụ, vì thế muốn lên phòng tìm xem liệu có hay không kiểu giống như cái xẻng, lên tầng xong lại nhìn thấy tầng 4 có ánh sáng, liền tới nhìn thử, hóa ra lại là anh."
Đoàn Dịch liếc mắt nhìn hoàn cảnh ngoài cửa sổ, thản nhiên nói: "Trời tối như vậy, còn dám ra hoa viên? Không sợ chết sao?"
"Tôi không nghĩ rằng nguy cơ tử vong trong trò chơi này là rất cao." Lâm Nhạc Xuyên bước đến bức tường ảnh chụp, dừng một chút, nói thêm, "Ý tôi là, nguy cơ chúng ta chết trong tay những người chơi khác có thể là rất cao, nhưng nguy cơ tử vong trong quá trình thăm dò không cao. Ít nhất là trong một khoảng thời gian ngắn như thế."
Hắn nói câu này liền có chút thú vị.
Đoàn Dịch nghiêng đầu liếc mắt nhìn hắn, thấy khóe miệng hắn hơi hơi nhếch lên, không nhìn ra ý cười, ngược lại có chút lạnh lùng.
Đoàn Dịch hỏi hắn: "Ngươi vì cái gì cho rằng nguy hiểm thăm dò phó bản nhỏ?"
Lâm Nhạc Xuyên nói: "Bởi vì trò chơi này luôn có một mục đích nhất định. Hiện giờ thêm yếu tố người sói giết người, kẻ phía sau nhất định muốn nhìn màn cờ giữa người sói và người tốt. Nếu nguy hiểm tử vong ở phó bản quá cao, người chơi chết quá nhanh, người sói làm sao còn có thể giết chóc?"
Hắn nói lời này cũng có đạo lý.
Nó giống như chơi Ma sói trực tuyến. Nếu ai đó liên tục ngắt kết nối trong suốt trò chơi, những người chơi còn lại có thể nhận được quá ít thông tin và hầu như không có cách nào dùng logic. Trò chơi chỉ có thể dựa vào đoán mò và sẽ chẳng có gì thú vị trong trò chơi.
Trong trường hợp xấu hơn, nếu một vài người có chức năng hoặc người sói đã chết ngay từ đầu, trò chơi liền có thể trực tiếp kết thúc.
"Dù sao, nên cẩn thận một chút vẫn tốt hơn." Đoàn Dịch nhìn hắn nghiêng người hỏi, "Chỉ là nếu cậu nói như vậy...xem ra không đồng ý với đề nghị người tốt và người sói có thể bắt tay cùng nhau sống sót của tôi. Cậu nghĩ mọi người nhất định sẽ giết hại lẫn nhau sao?"
"Đúng vậy." Lâm Nhạc Xuyên nói, "Có rất nhiều nguyên nhân khiến ý tưởng của anh không thể áp dụng trong thực tế. Mà một nguyên nhân quan trọng nhất, là thời gian."
Đoàn Dịch: "Thời gian?"
Lâm Nhạc Xuyên gật đầu: "Đúng vậy, thời gian. Thời gian thông qua phó bản nhất định có giới hạn. Điều này nhìn đồ dự trữ trong tủ lạnh là thấy. Vừa rồi ở phòng bếp, mọi người dùng số lượng định mức lương thực mỗi ngày cần dùng rồi tiến hành bàn luận, ước tính có thể kéo dài một tuần. Như vậy có thể dự đoán, thời hạn của phó bản cấp cho là 7 ngày."
"Đây là một trò chơi đơn giản dành cho mười người. Nếu trò chơi giết người sói diễn ra bình thường, thì trong bảy ngày nhất định có thể phân thắng bại."
"Nhưng nếu như theo anh nói, coi như không tồn tại trò chơi người sói, mọi người cùng nhau thông qua phó bản cũng tốt. Nhưng ai có thể đảm bảo, trong vòng 7 ngày nhất định có thể tìm ra biện pháp thông qua?"
Lúc này, Lâm Nhạc Xuyên không cần nói thêm nữa, Đoàn Dịch cũng đã hiểu ý của hắn.
Trò chơi phá cấp không có khả năng diễn ra vô thời hạn, nó nhất định có thời gian hạn chế.
Như vậy rất có khả năng xảy ra tình huống – sau 7 ngày còn không tìm thấy lối ra, tất cả mọi người đều sẽ chết ở đây.
Vậy câu hỏi đặt ra là, nếu tôi là người sói, tôi sẽ mạo hiểm cùng chết với mọi người bảy ngày sau, hay tôi sẽ sử dụng các kỹ năng để giam cầm những người chơi khác càng sớm càng tốt và giành chiến thắng? Tất nhiên tôi sẽ chọn cái sau.
Và nếu tôi là một người tốt, sau khi tôi nhận ra điều kiện tiềm ẩn về thời hạn, tất nhiên, tôi không tin rằng người sói sẽ hợp tác với người tốt một cách tử tế như vậy, trừ khi người sói ngu ngốc. Nên khi biểu quyết, tôi không dám bỏ phiếu trắng.
"Ân, tình huống khốn cảnh của tù nhân." Đoàn Dịch thở dài, nhưng giọng điệu khá thản nhiên và không hề chán nản, nói với Lâm Nguyệt Xuyên, "Nhưng cậu nói sai rồi."
"Chỗ nào sai?" Lâm Nhạc Xuyên hỏi.
Đoàn Dịch tiếp tục cho hai tay vào túi, nâng cằm nhìn chằm chằm Lâm Nhạc Xuyên, ""Đôi bên cùng có lợi không thể đạt được, không phải vì cái gọi là thời hạn, mà nguyên nhân cơ bản là - mọi người đều nghĩ như cậu vậy."
Lâm Nhạc Xuyên mỉm cười.
Hắn rũ mắt nhìn về phía Đoàn Dịch, thân thể hắn hơi nghiêng về phía cậu, "Tiểu Dịch ca, lẽ nào anh có thể tín nhiệm tôi 100%?"
Tiểu tử này rõ ràng nhỏ hơn mình 6 tuổi, lại ỷ vào việc cao hơn mình nửa cái đầu, ánh mắt kia giống như đang từ trên cao nhìn xuống.
Đoàn Dịch trong lòng khó chịu, lập tức nhíu mày. Cậu suy nghĩ một lát, sau đó dứt khoát trả lời: "Cũng đúng, tôi cũng không tin cậu."
Hành lang được chiếu sáng rực rỡ, nhưng không có ánh sáng nào rơi vào trong mắt Lâm Nhạc Xuyên, khiến mặt mày của hắn phá lệ có chút đen.
Đoàn Dịch nhìn hắn chằm chằm hồi lâu, sau đó tiến lên ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói thêm: "Đến tên của cậu tôi còn không biết là thật hay giả."
Nói xong, Đoàn Dịch nhanh chóng quay đầu lại nhìn bức tường ảnh trước mặt.
Nhiệt độ nóng bỏng bên tai lướt qua, ánh mắt Lâm Nhạc Xuyên nhất thời truy đuổi hướng theo nguồn nhiệt nhìn sang.
Mắt thấy bên người người kia hai cánh môi trên dưới không có ý định mấp máy thêm, hắn lại nói: "Kỳ thực anh cũng biết đề nghị của anh sẽ không có hiệu quả, sở dĩ vẫn đưa ra là vì còn trông chờ vào may mắn, hoặc nói đúng hơn là còn ôm một tia chờ mong đối với nhân tính."
-- Đây đúng là sự khác biệt giữa chúng ta.
"Nói giống như cậu rất hiểu tôi vậy."
"Dù gì thì tôi cũng làm trợ lý cho anh một năm. Anh cũng không khó hiểu."
Lời này càng làm Đoàn Dịch khó chịu.
Tất nhiên, anh ấy cảm thấy cuộc sống của mình khá đơn giản, với một người lập trình, cuộc sống của anh về cơ bản chỉ toàn là code.
Chỉ là lời này làm rõ một sự thật – Đoàn Dịch hoàn toàn rõ ràng trước mặt hắn, nhưng hắn rốt cuộc là loại người nào, Đoàn Dịch lại hoàn toàn nhìn không thấu.
Tin tức không bình đẳng, loại cảm giác này khiến Đoàn Dịch cảm thấy rất không thoải mái.
Lâm Nhạc Xuyên cũng đang quay đầu lại, bắt đầu quan sát kỹ những bức tranh trên tường.
Hắn giơ tay đặt lên tấm ảnh, ngón trỏ lần theo nam diễn viên trong tấm ảnh trước mặt, sau đó nói: "Anh có cảm thấy người đàn ông này ... giống như nam tạp kỹ ôm con búp bê rối trên sân khấu."
Đoàn Dịch đang muốn trả lời gì đó, âm thanh từ cửa thang trên tầng truyền đến, khiến cậu im lặng một lúc.
-- Đó là tiếng có người đang lên lầu.
Nhưng âm thanh rất kỳ lạ, giống như một ông lão đang kéo một thân thể nặng nề lên lầu, nhịp độ chậm rãi, nặng nề, duy trì ở tần suất cố định, nghe thấy tiếng hắn đi lên lầu rất thống khổ.
Đoàn Dịch hạ giọng: "Chẳng lẽ nam tạp kỹ kia đi tới? Hắn là quỷ?"
Lâm Nhạc Xuyên nhàn nhạt nói: "...... Tiểu Dịch ca có đôi khi anh có thể không nói lời nào."
Tiếng bước chân đã gần đến ở gang tấc.
Đoàn Dịch cùng Lâm Nhạc Xuyên song song nghiêng người hướng cửa thang lầu nhìn lại, quả nhiên thấy nam tạp kỹ ôm con rối.
Một tay áo của con rối bị kéo xuống đất, như sương như khói. Người đàn ông nện bước nặng nề trên mặt đất, như thể đi bộ là một việc rất khó khăn đối với hắn ta.
Đôi mắt hắn ta trống rỗng, chỉ nhìn chằm chằm về phía trước một cách thờ ơ, như thể hoàn toàn không nhìn thấy hai người sống ở đây.
Nhưng con rối búp bê lại động, Đầu của nó lộc cộc chuyển, nhìn về hướng Đoàn Dịch và Lâm Nguyệt Xuyên. Đôi mắt của nó chớp chớp, nhìn chằm chằm họ rồi mỉm cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy