Chương 106-110

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 106: Kim chi dư nghiệt

Tiêu Toa, nữ diễn viên nổi tiếng, dựa vào hai bộ phim về tình yêu đoạt giải ở lễ trao giải điện ảnh nghệ thuật, trở thành gương mặt người Hoa mới trên điện ảnh quốc tế, đoạt danh hiệu là một thế hệ sao nữ trẻ tuổi. Nhưng... liếc mắt nhìn ba nhà hoá trang tạo hình và ba trợ lý đang vây quanh cô ấy với vẻ mặt phô trương ai cũng không thích, Hà Nhạc Nhạc nhìn lên trời, tiếp tục ngồi đọc sách.

Mặc kệ là trong ngành giải trí hay là ngành sản xuất khác, không ai có thể luôn luôn thuận buồm xuôi gió, lúc ngươi cả vú lấp miệng em đắc tội người khác, người ta chỉ chờ tới khi ngươi không tốt sẽ đạp cho ngươi một cái, nếu không rất xin lỗi! Vì thế, làm người khiêm tốn không nhất định có thể tốt, nhưng ít nhất có thể tránh đi chút oan uổng. Đạo lý rất đơn giản, nhưng có người... không hiểu.

"Cô! Đem đồ của cô dọn gọn lại đi, Vivian muốn nghỉ ngơi ở chỗ này."

Hà Nhạc Nhạc nâng mắt từ quyển sách trên tay nhìn về phía cô gái trẻ tuổi tóc ngắn cằm nhọn đang nói với giọng điệu không tốt. Cô gái tóc ngắn trên cổ mang thẻ nhân viên là trợ lý của Tiêu Toa, vậy ──

"Vivian là ai vậy? Nơi này là khu vực nghỉ ngơi của Nguyễn Lân tiên sinh." Hà Nhạc Nhạc rất bình thản đáp. Hôm nay ban ngày diễn ở bên ngoài, chung quanh không có chỗ để xe bảo mẫu đậu lại, cho nên cô đã sớm chiếm chỗ râm mát gió nhẹ này, để cho lúc Nguyễn Lân nghỉ ngơi sẽ mát mẻ hơn.

"Cô!" Cô gái tóc ngắn tức giận đến mức hai con mắt một cái lớn một cái nhỏ, trừng mắt nhìn Hà Nhạc Nhạc nửa ngày, "Cô chờ đó cho tôi!" Rồi mới tức giận bỏ đi.

Hà Nhạc Nhạc suy nghĩ, lấy điện thoại lên mạng tra một chút, quả nhiên Vivian là tên tiếng Anh của Tiêu Toa. Ách... cô vừa mới hỏi như vậy có phải rất giống đang khiêu khích không?

Chỉ trong chốc lát, cô gái tóc ngắn đã dẫn một nhà chấp hành sản xuất vẻ mặt mất kiên nhẫn tới. Bộ phim điện ảnh này Thân Đồ Mặc là người sản xuất chính, nhưng hắn thường chỉ đạo từ xa, rất ít khi tự mình đến đây, nên vị này là Trịnh tiên sinh.

"Trịnh tiên sinh." Hà Nhạc Nhạc đứng lên chào hỏi.

"Ừ, có chuyện gì..." Trịnh Tổ Thịnh nghiêng đầu nhìn trợ lý của Tiêu Toa. Cùng là trợ lý với nhau, cô gái nhỏ trước mặt nhu thuận nghe lời hơn, không giống như một đám nhân viên của Tiêu Toa, cả ngày không có việc làm cứ đi kiếm chuyện! Hắn là nhà chấp hành sản xuất, không phải nhân viên của đoàn kịch! Chuyện ồn ào không đáng như vậy, nếu không phải nể mặt mũi của Tiêu lão, hắn cũng lười đi xử lý chuyện giữa các cô gái này. "Cô gì đó, cô xem có thể đổi một chỗ khác với Vivian hay không? Bọn họ nhiều người, chỗ này của cô rộng hơn một chút."

Hà Nhạc Nhạc nhìn Trịnh Tổ Thịnh, lại nhìn Nguyễn Lân đang quay phim ở bên kia, khẽ cười cười, "Được, tôi hiểu rồi. Đã làm phiền anh." Nói xong gấp lại sách, bắt đầu dọn dẹp.

Trịnh Tổ Thịnh có chút xin lỗi nhìn Hà Nhạc Nhạc cười cười, cô gái tóc ngắn không hề nói lý lẽ, xoay người rời đi. Diêm Vương tốt gặp tiểu quỷ ngu ngốc, trợ lý ngôi sao có đôi khi so với ngôi sao càng khó đối phó hơn, để ý họ, họ tự coi mình là đại nhân vật, không để ý tới họ, họ có thể trở về thêm mắm dặm muối nói lung tung. Trợ lý Tiêu Toa đã khó chịu như thế, khó trách Nguyễn Lân tính tình tốt cũng chịu không nổi Tiêu Toa.

Hà Nhạc Nhạc không muốn tìm thêm phiền toái cho Nguyễn Lân, vì thế không nói thêm gì nữa, ngoan ngoãn chuyển đồ đi, cô gái tóc ngắn thấy cô im lặng như vậy trong lòng rất không thoải mái. Lôi kéo một nữ trợ lý khác của Tiêu Toa, cô gái tóc ngắn đứng ở bên cạnh Hà Nhạc Nhạc nói móc:

"Mời cô đi cô không đi, tìm người đuổi cô ta đi mới chịu. Tinh Tinh, có người thật là kỳ quái ha, mặt không biết xấu hổ!"

Hà Nhạc Nhạc im lặng không nói, làm cho cô ta cứ như chó sủa bên tai.

Khiêu khích thất bại, sắc mặt cô gái tóc ngắn rất khó coi, một trợ lý khác nhíu mày, khuyên can, "Bỏ đi, bỏ đi, cô ấy cũng làm công việc thôi mà."

"Bỏ đi cái gì, tôi muốn cô ta xin lỗi!" Tiếng cô gái tóc ngắn la lên.

"Tiểu Diễm, xảy ra chuyện gì vậy?" Tiêu Toa thấy em họ đứng ở bên cạnh trợ lý của Nguyễn Lân ồn ào nhưng không hỗ trợ chuyển đồ gì, liền đi tới nhìn thử xem.

"Chị! Cô gái này rất quá đáng! Em đi thương lượng nhẹ nhàng nhờ cô ta giúp chuyển đồ để chị ở đây nghỉ ngơi, vậy mà cô ta nói, nói..." Cô gái tóc ngắn rất là tức giận "kể lại".

"... Cô ấy nói cái gì?" mặt Tiêu Toa lạnh dần đi.

"Cô ta nói ── "

"Rất xin lỗi, Tiêu Toa tiểu thư, tôi thật có lỗi, tôi mới từ nông thôn lên, thật sự không biết tên tiếng Anh của chị là Vivian, vì thế hồi nãy vị tiểu thư này nói Vivian tiểu thư muốn nghỉ ngơi ở chỗ này, tôi mới không có phản ứng lại." Hà Nhạc Nhạc đứng thẳng người, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói. Nếu để cho cô gái tóc ngắn kể lại lời cô vừa nói, cô ta chắc chắn sẽ nói thêm nói bớt, vì thế cô giành nói trước cho rõ ràng.

"Cô ta nói dối! Cô ta vừa nãy nói là 'Vivian là ai, đây là chỗ của Nguyễn Lân'! Nếu không phải em đi tìm Trịnh sản xuất, cô ta cũng không chịu chuyển chỗ đâu!"

Nguyễn Lân. . . một chút xấu hổ giận dữ hiện lên đôi mắt của Tiêu Toa, nếu bình thường cô cũng sẽ không so đo với một con bé mới từ nông thôn lên, nhưng hiện tại, cô muốn giết gà dọa khỉ! Nhìn thấy xung quanh cũng không có ai trừ bọn họ, Tiêu Toa nháy mắt với em họ, cô gái tóc ngắn tên Tiêu Diễm liền xông lên quăng cho Hà Nhạc Nhạc một cái tát thật mạnh.

Hà Nhạc Nhạc bị Tiêu Diễm đánh cho một bạt tai nhất thời đứng không vững phải dựa vào ghế, ghế dựa nghiêng sang một bên, sách cùng với điện thoại liền rơi xuống đất.

Hà Nhạc Nhạc nhìn di động cùng với sách trên mặt đất, không sốt ruột nhặt lên, một đôi mắt không hề quan tâm nhìn Tiêu Diễm. "Vừa lòng chưa?"

Vốn dĩ Tiêu Diễm đang rất đắc ý nhưng nhìn thấy Hà Nhạc Nhạc bình tĩnh như thế, không biết vì sao từ đáy lòng toát ra khí lạnh, nuốt nuốt nước miếng, lại không dám đối mặt cùng với 'cô gái nông thôn' này. Càng chột dạ, trong lòng Tiêu Diễm càng tức giận!

Tuy rằng cô làm trợ lý của chị họ thời gian không lâu, nhưng ai mà không nể cô ba phần, ở trường quay, trợ lý cũng kêu cô một tiếng 'Tiểu Diễm tỷ', fan thì cứ đuổi theo cô kêu 'tỷ tỷ' để tặng quà, có lúc nào lại có người không thèm nhìn như vậy! Thấy Hà Nhạc Nhạc xếp lại ghế dựa, ngồi xuống nhặt sách và di động, vừa nhìn thấy hoa văn trên di động, Tiêu Diễm nở nụ cười.

"A! Không ngờ một cô gái nhỏ mới từ nông thôn lên, vậy mà lại biết Phạm Tư Triết a!" Tiêu Diễm không chút khách khí giựt lấy di động trong tay Hà Nhạc Nhạc, miệt thị cười lật qua lật lại xem xét, "Tỷ, lúc nào thì Phạm Tư Triết ra tay hào phóng như vậy? Ha..."

Tiêu Toa liếc di động trong tay Tiêu Diễm, không nói chuyện.

Phạm Tư Triết, hiệu này Hà Nhạc Nhạc chưa từng nghe nói qua, nhưng hình như cô nhớ Phạm Tư Triết có tên tiếng Anh là Versace, Phạm Tư Triết, thì ra là thế... đợi chút! Phạm Tư Triết hình như là một nhãn hiệu rất xa xỉ mà? Vậy giá của di động? Hà Nhạc Nhạc cuối cùng cũng có chút thay đổi sắc mặt.

"Xin cô trả lại cho tôi."

Vừa thấy Hà Nhạc Nhạc bắt đầu khẩn trương, Tiêu Diễm lại nở nụ cười. Đúng là, sao cô không sớm nghĩ ra, những người mới từ nông thôn lên giống như vậy, không chừng hồi nhỏ đã đi bị người ta bắt đi phục vụ, làm gì có lòng tự trọng với xấu hổ, điều duy nhất có thể làm họ sốt ruột chính là 'tiền'.

"Đừng vội vàng! Xem một chút thôi mà, tỷ, đây là Versace trong truyền thuyết đó? Làm còn đẹp như vậy, không biết... là bao nhiêu tiền một cái? A── ngại quá, tôi trượt tay! Ha..."

Thấy Tiêu Diễm phẩy tay ném đi, Hà Nhạc Nhạc muốn chụp lại cũng không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn di động của mình theo một đường vòng cung 'lạch cạch' vỡ thành mấy mảnh trên đất.

Cuối cùng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hà Nhạc Nhạc cũng nổi lên tức giận, nhưng cô chỉ khẽ cắn môi, ổn định bước chân đi đến chỗ di động bị đập bể. Nhưng cô còn chưa đến gần, một nam nhân mặc một thân quần áo đen lạnh lùng xuất hiện ở trước mặt cô.

Chương 107: Hai tỷ muội chào từ biệt

Thân Đồ Mặc!

Sao hắn lại đến trường quay? Hôm nay không phải... Hà Nhạc Nhạc nhìn phía sau Thân Đồ Mặc, quả nhiên là hai tỷ muội Vinh gia hôm nay phải về nước. Vinh Thanh Nhã khó nén khỏi tức giận trừng mắt nhìn tỷ muội Tiêu gia, còn Vinh Thanh Phong chỉ yên lặng nhìn Hà Nhạc Nhạc.

Hà Nhạc Nhạc rũ mắt xuống, cái tát vừa mới nãy làm cho mặt cô nóng lên ── rất, rất mất mặt đi, bị người ta kiếm chuyện đánh cho một tát, cô một chút phản ứng cũng không có, kệ ai nhìn thấy cũng đều cảm thấy cô là một người đáng thương không có lòng tự trọng.

Đây đều là thói quen cùng cách sống của vô, mặc kệ bị nhục nhã cũng được, vô tội bị đánh chửi cũng được, không chống cự không phản kháng chấp nhận người ta nhanh chóng phát tiết ── bởi vì kết quả phản kháng chỉ đổi lấy thêm nhiều người bắt nạt hơn, không ai giúp cô, cho dù bị thầy cô giáo biết họ cũng chỉ kêu ba mẹ cô đem cô về nhà, thậm chí... khuyên cô nên tạm nghỉ học. Chủ có nhẫn nại, chỉ có nhẫn nại mới có thể tiếp tục đi học, mới có thể thi đại học, mới có thể đi tìm Tiểu...

Không, không thể nghĩ, không thể nghĩ đến cái tên đó, không thể để nghi ngờ và hận thù vây khốn bản thân, cô chỉ muốn, cố gắng sống dưới ánh mặt trời!

Đúng vậy, cô rõ ràng chỉ muốn như thế, rõ ràng hồi nãy lúc bị đánh cũng không có cảm giác gì, vì sao bây giờ lại cảm thấy mất mặt, khổ sở?

Hà Nhạc Nhạc có chút bi ai ── bởi vì cô không muốn tỷ muội Vinh gia nhìn thấy dáng vẻ ti tiện này của cô.

"Mặc ca!" Đôi mắt Tiêu Toa đầy kinh hỉ nhìn Thân Đồ Mặc, "Đạo diễn nói hôm nay anh không tới mà! Anh đặc biệt đến đây xem em diễn hả?"

Thân Đồ Mặc cúi đầu nhìn hài cốt của di động dưới chân, lập tức giương mắt nhìn Tiêu Diễm.

Bị khí thế lạnh lẽo của Thân Đồ Mặc uy hiếp, Tiêu Diễm gục đầu xuống, ánh mắt lóe ra không dám nói lời nào.

"Mặc ca?" Thấy Thân Đồ Mặc vẫn nhìn Tiêu Diễm, Tiêu Toa có chút khó chịu, chỉ có thể trừng mắt nhìn Tiêu Diễm.

"Chỗ trường quay của tôi, lúc nào thì cho phép cô tuỳ tiện sử dụng bạo lực, tuỳ ý làm hư hao đồ của người khác rồi?" Thân Đồ Mặc thu hồi ánh mắt, lãnh đạm nhìn Tiêu Toa.

"Ách..." Tiêu Toa không nghĩ Thân Đồ Mặc sẽ mở miệng hỏi chuyện này, "Một chút hiểu lầm thôi mà, không có chuyện gì" nói xong quay đầu sang nhìn Hà Nhạc Nhạc đứng bên cạnh, "Đúng không? Cô kia, cô đó!"

Trong lúc nhất thời, mọi người ánh mắt đều tụ tập ở trên người Hà Nhạc Nhạc, Hà Nhạc Nhạc cắn chặt hàm răng khống chế hô hấp, cố gắng ức chế cả người đang run rẩy, đi đến trước người Thân Đồ Mặc ngồi xổm xuống nhặt lại điện thoại, vậy mà màn hình không có bể.

"Này! Sao cô không lễ phép gì hết vậy? Đang nói chuyện với cô đó!" Tiêu Toa cau mày, vẻ mặt hờn giận nói.

Hà Nhạc Nhạc nhặt xong di động, đứng lên đối mặt với Tiêu Toa, đôi môi giật giật, nhưng cuối cùng đem lời nói trong miệng nuốt trở về, thay một câu nói khác ── "Đúng vậy, chỉ là hiểu lầm mà thôi."

Ánh mắt Thân Đồ Mặc càng lạnh dần, "Hiểu lầm?"

Hắn biết cô gái này rất giỏi chịu đựng, hắn nghĩ rằng bản tính cô nhát gan yếu đuối, lại không nghĩ là ── cô thế mà lại cam chịu ti tiện đến mức này! Ánh mắt quật cường, cứng cỏi chỉ là ảo giác của hắn sao?

Không thú vị.

Không hiểu tức giận từ đâu tràn ngập lòng hắn ── đã bao lâu hắn không nổi giận rồi? Cô gái này...

Thân Đồ Mặc hừ lạnh một tiếng xoay người rời đi, hắn không xác định được nếu tiếp tục nhìn cô gái kia, hắn có thể sẽ làm ra một ít chuyện hắn không thể khống chế được.

"Mặc ca!" Tiêu Toa vừa định đuổi theo, một trợ lý trường quay lại chạy tới, cô biết kế tiếp đến mình diễn, chỉ có thể oán giận trừng mắt nhìn Hà Nhạc Nhạc một cái, liền đi theo trợ lý trường quay. Tiêu Diễm cùng một trợ lý khác tên 'Tinh Tinh' cũng đi theo, trước khi đi Tiêu Diễm còn khinh miệt liếc Hà Nhạc Nhạc một cái.

Cho đến lúc này, tỷ muội Vinh gia mới đi đến bên cạnh Hà Nhạc Nhạc. Chuyến bay của họ vào buổi chiều, Vinh Thanh Nhã kiên trì muốn gặp mặt Hà Nhạc Nhạc để chào từ biệt, Thân Đồ Mặc mới dẫn bọn họ đến trường quay.

"Nhạc Nhạc tỷ." Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Vinh Thanh Nhã tràn đầy uất ức, giống như bị đánh bị bắt nạt chính là cô ấy, "Tỷ vì sao. . ."

"Thanh Nhã!" Vinh Thanh Phong quát bảo Vinh Thanh Nhã ngưng lại, dừng lại một chút, dịu dàng ôm Hà Nhạc Nhạc, "Tuy rằng tôi không biết vì sao cô lại nhẫn nại như thế, nhất định là có lý do của cô, nhưng vì là bạn... Nhạc Nhạc, nên đối tốt với bản thân nhiều hơn. Nếu không, trái tim của chúng tôi cũng thấy đau."

Bạn. . . Một chữ, một câu, nhất thời làm cho Hà Nhạc Nhạc nước mắt vỡ đê. "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi..."

"Đứa ngốc, nên nói xin lỗi không phải là cô, là người tổn thương cô mới đúng. Cô... là một cô gái tốt, tôi cùng Thanh Nhã đều rất thích cô."

"Ừ ừ!" Vinh Thanh Nhã thấy Hà Nhạc Nhạc khóc theo.

"Vì thế..." buông Hà Nhạc Nhạc ra, Vinh Thanh Phong nhẹ nhàng lau quệt nước mắt trên mặt cô, "Cho dù là vì tôi và Thanh Nhã, cũng không nên để người khác tuỳ tiện bắt nạt cô! Nên để cho họ biết, bạn của chúng tôi, Hà Nhạc Nhạc, không dễ bị bắt nạt! Nếu tổn thương cô, đều phải trả giá đắt!"

". . ." Hà Nhạc Nhạc ngừng khóc, yên lặng một lát, cuối cùng lại cười khổ lắc đầu, "Sẽ mang thêm phiền phức cho cô, nếu chọc giận Tiêu Toa, công việc của Nguyễn Lân cũng sẽ bị ảnh hưởng. Tôi... tôi không sao" Hà Nhạc Nhạc cười thật tươi, muốn trấn an tỷ muội Vinh gia, "Dù sao, tôi cũng quen rồi, loại trình độ như thế này..."

"Hà Nhạc Nhạc!" Vinh Thanh Phong cao giọng trách mắng. Nhìn thấy Hà Nhạc Nhạc thế này, Vinh Thanh Phong hết sức đau lòng, cô gái này trước kia rốt cuộc đã trải qua những gì mới có thể nói có 'thói quen' bị bắt nạt? Cô sao có thế 'thánh mẫu' đến thế, vì người khác mà nhẫn nại khuất nhục cũng có thể cười được!

Khó trách vừa nãy Thân Đồ tức giận đến bỏ đi ── "Nhạc Nhạc, nhớ kỹ, trên thế giới này, không có ai so với chính mình quan trọng hơn! Nếu mình không vui, thì cả thế giới đang cười cũng không liên quan gì đến cô! Không ai đáng giá để cô phải hy sinh tự tôn đi bảo vệ. Nhạc Nhạc! Yêu bản thân nhiều hơn một chút! Yêu bản thân nhiều hơn một chút!

Yêu bản thân... nhiều hơn một chút.

Nước mắt lại đong đầy trên hốc mắt, phản xạ ánh mặt trời, Hà Nhạc Nhạc cong lên khóe miệng tươi cười sáng lạn, "Ừ! Cám ơn. . . Cám ơn. . . Tôi. . ." Nhắm mắt lại ép nước mắt quay trở về, trong mắt Hà Nhạc Nhạc chỉ còn hạnh phúc lấp lánh, "Tôi sẽ cố gắng."

"Vậy, tạm biệt."

"Nhạc Nhạc tỷ! Chúng tôi đi nha! Em sẽ nhớ tỷ!"

Hà Nhạc Nhạc chủ động ôm Vinh Thanh Nhã, "Tôi... cũng sẽ nhớ hai người!"

Cảm Ơn, cảm ơn bọn họ đã thấy dáng vẻ hèn mọn của cô vẫn nhận cô làm vạn.

Cảm ơn, cảm ơn Thanh Nhã đã dành cho cô tình cảm thuần khiết.

Cảm ơn, cảm ơn Vinh Thanh Phong đã cổ vũ, khuyên bảo cô.

Đúng vậy! Cô không phải là cô gái nhỏ không có chút lực đánh trả, có một số thói quen, nên sửa lại. Trừ nhẫn nại, cô còn có nhiều lựa chọn hơn!

Giữa trưa, thời gian mang cặp lồng đựng cơm cho Nguyễn Lân.

"Mặt của cô bị sao vậy?" Nguyễn Lân cau mày thâm trầm nhìn chằm chằm nửa bên mặt bị sưng của Hà Nhạc Nhạc hỏi.

"Nguyễn Lân, nếu như tôi ở trường quay đánh nhau, hoặc là chọc giận Tiêu Toa, có ảnh hưởng nhiều đến công việc của anh không?"

Chương 108: Mua nước gì

Nghe thấy lời của Hà Nhạc Nhạc, Nguyễn Lân quay đầu muốn đi lại chỗ Tiêu Toa, Hà Nhạc Nhạc chạy nhanh giữ hắn lại.

"Cô bị sao vậy?"

"Cô ta muốn chết!" Cô gái của hắn cũng dám đụng? Hắn muốn vặn gãy cổ của nữ nhân xấu xí kia!

". . . Lân ca, hiện tại anh đang làm việc." Hà Nhạc Nhạc nhắc nhở nói.

Nguyễn Lân chấn động. Hắn vậy mà lại quên... ngồi trở lại trên bờ cát, Nguyễn Lân nhìn Hà Nhạc Nhạc có chút sợ run, chỉ cần ở trước mặt cô, hắn sẽ quên mất phải đeo mặt nạ, thói quen bảy năm ở trước mặt cô chỉ là cái rắm.

". . . Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?"

"Cô cứ nói cho tôi biết trước, sẽ không liên luỵ đến cô."

"Cô cho rằng bảy năm tôi ở trong vòng hỗn loạn này chỉ biết màu trắng thôi sao?"

". . . Vậy là tốt rồi."

"Cô rốt cuộc có nói hay không!"

Hà Nhạc Nhạc nghĩ nghĩ, "Không có chuyện gì, chuyện của tôi tự tôi sẽ nghĩ biện pháp giải quyết." Lục lọi kịch bản trong tay, "Nhưng mà anh, tối hôm nay... thật sự không có vấn đề gì chứ?"

Đêm nay sẽ diễn lại cảnh kích tình lúc trước Nguyễn Lân không thể diễn, thấy hai ngày nay bộ dáng Nguyễn Lân có vẻ thoải mái, chắc là hắn đã vượt qua được bình cảnh.

Hà Nhạc Nhạc từ kịch bản nhấc đầu lên chỉ thấy Nguyễn Lân đang lườm cô, ách. . .Cô không nên nhắc tới buổi diễn tối nay sao? Chột dạ cúi đầu, cũng đúng, không nên chạm vào nỗi đau của người khác, tục ngữ nói rất đúng!

". . ." Chuyện của cô do chính cô giải quyết? Nguyễn Lân nghẹn một ngụm hờn dỗi, nếu không phải nơi này không có gì che chắn, hắn tuyệt đối sẽ đối với dâm nguyệt của cô, lúc nào thì chuyện của cô để chính cô giải quyết vậy!

Nhẫn nại, nhẫn nại, nhẫn nại! Nhẫn nại con mẹ nó!

Xem buổi tối làm sao thu thập cô!

Hà Nhạc Nhạc tự dưng thấy lạnh người, giương mắt trộm ngắm Nguyễn Lân. Không phải đâu. . . tức giận như thế?

"Ách. . . Phong độ, phong độ." Hà Nhạc Nhạc lại nhỏ giọng nhắc nhở.

Nguyễn Lân khóe mắt run rẩy, cũng cúi đầu nói lại một câu, "Cô chờ đó cho tôi."

Hà Nhạc Nhạc bĩu môi, sao lại keo kiệt như vậy...

Giữa trưa nghỉ ngơi xong, tổ phim tiếp tục chụp ảnh, Hà Nhạc nhìn Tiêu Diêm đang ngồi quạt, xoay người đi ── phòng chụp theo dõi trung tâm.

"Nóng quá a!" Tiêu Diễm vừa ngồi quạt vừa oán giận nói, "Nóng đến mức tôi sắp thành thịt nướng rồi!"

"Đúng vậy, vừa mua khăn giấy ướt chớp mắt để thành khăn nóng!" Tương Tinh Tinh vừa lau mồ hôi trên cổ vừa nói, "Toa tỷ càng nóng! Chị ấy đứng giữa trời, nếu không... chị đi mua đồ uống lạnh đi?" Tương Tinh Tinh thương lượng hỏi.

"Cắt! Sao cô không tự đi đi, nóng như thế muốn tôi chạy tới chạy lui sao!" Tiêu Diễm nhìn xem thường.

Tương Tinh Tinh bất đắc dĩ nhìn về phía chị ta ngồi, cô đã sớm biết rằng cô ta sẽ trả lời như thế mà. Nói họ có ba trợ lý, thật ra Tiêu Diễm này ỷ vào quan hệ là em họ của Tiêu Toa, đôi khi cô đã hầu hạ Tiêu đại tiểu thư, còn phải hầu hạ Tiêu nhị tiểu thư, nếu không thấy tiền lương và tiền thưởng rất tốt, cô đã sớm nghỉ việc!

Nói đến cũng buồn cười, chính miệng Tiêu Toa đã nói với cô, tuy nói Tiêu Diễm là em họ của Tiêu Toa, nhưng hai nhà đã chặt đứt quan hệ không còn lui tới nữa. Ba của Tiêu Toa ngại đệ đệ ăn chơi lêu lổng, ba của Tiêu Diễm ngại ca ca coi thường hắn xen vào việc của hắn, vì thế đừng thấy Tiêu Toa có gia cảnh ưu việt, nhà Tiêu Diễm là gia đình bình thường thôi, mấy tháng trước Tiêu Diễm với cha mẹ cãi nhau nên đến xin Tiêu Toa, Tiêu Toa thấy cô ta đáng thương mới cho cô ta làm trợ lý. Vừa mới làm thì rất tốt, làm việc cũng rất chịu khó, nhưng mấy tháng sau, làm giá còn muốn vượt qua mặt Tiêu Toa!

Sớm muộn gì cũng gặp phiền phức lớn! Tương Tinh Tinh tức giận nghĩ, chỉ có thể nhịn, tự cô đi mua.

"Ai! Đợi chút!" Tiêu Diễm đột nhiên nhìn về phía Hà Nhạc Nhạc xa xa đang đi trở về từ chỗ nghỉ ngơi của Nguyễn Lân, vội vàng gọi "Tinh Tinh" lại, "Để người khác đi mua không phải tốt hơn sao?"

"Người khác?" Tương Tinh Tinh nhìn theo ánh mắt của Tiêu Diễm, trong lòng đắng chát. Trong vòng giải trí này chuyện bắt nạt người khác thấy nhưng không thể trách, nhưng suy bụng ta ra bụng người, người ta cũng đã nhường nhịn như vậy, cô gái này cũng không biết cái gì gọi là có chừng có mực sao? Mặc dù nghĩ như thế, Tương Tinh Tinh cũng không nói gì. Dù sao thế giới này chính là như vậy, chuyện không liên quan đến mình thì không quan tâm.

"A! Cái cô kia! Lại đây một chút!"

". . ." Hà Nhạc Nhạc nghiêng đầu nhìn Tiêu Diễm, chậm rãi đi qua.

"Tôi thấy cô có vẻ rất rãnh, đi giúp Vivian mua nước uống đi! Không phải ai cũng có tư cách đi mua nước cho Vivian đâu!" Tiêu Diễm kiêu căng nói.

"... Nước gì? Mấy chai? Lạnh hay là bình thường?"

"xx, hai chai là được rồi, trời nóng như thế đương nhiên là lạnh rồi, còn hỏi? Quả nhiên là từ nông thôn đến, một chút hiểu biết cũng không có, ngu ngốc..."

"... Được."

Tương Tinh Tinh đột nhiên cảm thấy là lạ. . . Cô làm việc với Tiêu Toa đã hơn một năm, ở trong vòng này thấy qua cũng không ít người, nhưng thật sự chưa gặp qua ── hình như gọi là Hà Nhạc Nhạc? Thật tình chưa thấy ai có tính cách giống Hà Nhạc Nhạc, cho dù là nhát gan sợ phiền phức, bị bắt nạt không dám phản kháng, nhưng nghe thấy người khác nhục nhã, trên mặt vẫn không có xấu hổ và giận dữ, giống như không có chuyện gì! Thấy tuổi cô cũng không lớn, không biết là không cần lòng tự trọng hay là ... mưu kế sâu không lường được.

Khi Hà Nhạc Nhạc mua nước đem về, đúng lúc Tiêu Toa đang tạm thời nghỉ ngơi, thấy Hà Nhạc Nhạc đem nước đến còn có chút kỳ quái, nhưng cùng với Tiêu Diễm liếc mắt một cái, liền hiểu được là Tiêu Diễm giở trò quỷ. Em họ này của cô không được việc lắm, nhưng vẫn khá thông minh.

"Lạnh?" Tiêu Toa liếc mắt nhìn Hà Nhạc Nhạc một cái, "Cô không biết con gái uống lạnh không tốt cho thân thể sao?"

"Đúng vậy!" Tiêu Diễm vội vàng bổ sung, "Hơn nữa, mắt cô bị gì vậy? Nơi này có đến bốn người mà! Cô mua có hai chai ai uống ai nhịn a?"

Hà Nhạc Nhạc xoa xoa mồ hôi trên đầu, không nói gì.

"Còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không đi mua thêm?" Tiêu Diễm quát.

Hà Nhạc Nhạc tiện tay cầm lấy chai nước lạnh cô vừa mới để trên bàn, mở ra một hơi uống hơn nửa chai.

"Cô ──" Tiêu Diễm không khỏi biến sắc, Tiêu Toa cũng nhíu mày.

Trực tiếp nâng tay lên lau miệng, Hà Nhạc Nhạc xác nhận nói, "××, bốn chai, nhiệt độ bình thường, đúng không."

"Biết, biết rồi sao còn không đi?" Tiêu Diễm không biết vì sao cảm thấy dáng vẻ Hà Nhạc Nhạc bây giờ có chút. . . có chút đáng sợ.

Hà Nhạc Nhạc lấy balo trên vai xuống, cầm từng chai nước ra ngoài, "××, bốn chai, nhiệt độ bình thường, mười sáu đồng, cảm ơn!"

Hai tỷ muội Tiêu gia ngồi yên bất động.

Chương 109: Mức lớn nhất

Tương Tinh Tinh sửng sốt một lát, chạy nhanh đi lấy mười sáu đồng trả cho Hà Nhạc Nhạc. Cô có một loại cảm giác ── cô gái này, chớ có chọc vào!

Hà Nhạc Nhạc nhận lấy tiền rồi cầm nửa chai nước lạnh trên bàn trở về, cho đến khi ngồi xuống mới bắt đầu khẩn trương hồi hộp ── vừa nãy cứ bị bốn người bọn họ nhìn chằm chằm, chứng bệnh sợ đám đông vậy mà không có lập tức phát tác! Vì sao như vậy? Không kịp nghĩ lại, vừa thấy Nguyễn Lân vừa quay phim xong, đang cùng đạo diễn trao đổi, Hà Nhạc Nhạc cầm khăn ướt với nước uống đem qua.

Màu da Nguyễn Lân đều đặn, ngũ quan như điêu khắc nên không cần trang điểm đậm, vì thế mồ hôi ra có thể trực tiếp dùng khăn ướt lau mặt cũng không có vấn đề gì. Cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Hà Nhạc đều là mồ hôi mà vẫn chăm chú lau mồ hôi cho hắn, trên mặt Nguyễn Lân hiện lên chút tươi cười say lòng người, cố gắng dùng hết lực khống chế mới không hôn lên môi của cô, nhưng nhớ lại lời nói lúc giữa trưa của cô thì không khỏi bực mình. Cô gái này, thực sự là... làm cho người ta vừa yêu lại vừa hận!

Thấy Nguyễn Lân nghỉ được mười phút cũng tranh thủ đi toilet, Hà Nhạc Nhạc liếc thấy người gần gặp cách đó không xa, cũng đứng dậy đi toilet.

Tiêu Diễm vừa ra khỏi toilet đã thấy Hà Nhạc Nhạc khoanh tay đứng nhìn cô, "Cô, cô có bệnh à! Không có việc gì đứng ở đây đóng giả quỷ hả!

Trong toilet không có nhiều người biết Hà Nhạc Nhạc, nhưng đều biết Tiêu Diễm, biết vị tiểu thư này tính tình không tốt, vì thế vội vàng tránh chỗ bước đi ngay.

Tiêu Diễm rửa xong tay cũng muốn đi, Hà Nhạc Nhạc lại mở miệng gọi cô ta lại, "Tiêu Diễm tiểu thư, xin chờ chút."

"Làm sao?" Tiêu Diễm nhíu mi, cô cũng không tin cô gái mới từ nông thôn lên thành phố này dám làm gì cô, tuy rằng cô gái này có đôi khi là lạ.

Hà Nhạc Nhạc giơ giơ đầu ngón tay chỉ lên một cái CD nhỏ, "Cô có biết... hiện nay chỗ nào cũng có camera không?"

"Cô, cô có ý gì?"

"Cô không chú ý bên cạnh khu nghỉ ngơi của chúng ta cũng có một cái sao? Tôi xem lại camera thấy rất rõ ràng cảnh cô đánh tôi, còn ném di động của tôi."

". . . A! Vậy thì thế nào? Cô báo cảnh sát đi! Báo đi! Quả nhiên là từ nông thôn đến, một cái bạt tay mà thôi, vết thương nhẹ cảnh sát sẽ không để ý, cùng lắm là muốn tôi xin lỗi cô! Hừ! Báo đi!"

Hà Nhạc Nhạc cười gật gật đầu, "Đúng, một bạt tay có lẽ không nghiêm trọng, vậy cố ý phá hoại tài sản của người khác thì sao?《 Trong Luật pháp nước Cộng hòa Nhân dân Trung hoa - Luật quản lý xử phạt trị an》 Điều 49: 'Trộm cướp, lừa dối, tranh giành, cướp đoạt, xảo trá vơ vét tài sản hoặc là cố ý phá hoại tài sản cá nhân và công cộng, sẽ bị giam năm đến mười ngày, cũng có thể phạt tiền từ năm trăm ngàn trở lên; nếu nghiêm trọng hơn, mười đến mười lăm ngày tạm giam, cũng có thể phạt tiền từ một vạn trở lên."

". . .Dừng!" Mặc dù trong miệng có vẻ khinh thường, nhưng thật ra Tiêu Diễm đã bắt đầu chột dạ, năm trăm một vạn cũng không sao, nhưng tạm giam...

"Còn nữa nha ──《 hình pháp 》điều 275 'Cố ý phá hoại tài sản cá nhân và công cộng, mức cơ bản hay là tuỳ theo độ nghiêm trọng của sự việc, có thời hạn ba năm tù giam hoặc phạt tiền; mức cao nhất hay là tuỳ theo độ đặc biệt nghiêm trọng của sự việc, có thời hạn ba hoặc bảy năm tù giam' ."

"Cô! Cô dọa tôi sao! Còn mức cơ bản, mức cao nhất! Hừ! Một cái điện thoại thì có giá trị bao nhiêu chứ! Cô không phải là muốn lừa bịp tống tiền sao! Nói! Cô muốn bao nhiêu tiền? Ba trăm? Năm trăm?"

"Tôi sẽ lấy mức 'thưởng thức' cơ bản một chút, tội cố ý phá hoại tài sản người khác, mức cơ bản hoặc truy cứu trách nhiệm hình sự khởi điểm là hai ngàn nhân dân tệ, mức cao nhất là hai vạn nhân dân tệ. Nhưng cái điện thoại tầm thường như cô nói ──" Hà Nhạc Nhạc lấy điện thoại ra cầm trên tay để ở trước mặt Tiêu Diễm, tuy rằng bị đập nên trầy xước vỏ bên ngoài với hoa văn trên đó cũng thay đổi phần nào, nhưng màu đỏ giàu có tiên diễm, màn hình cảm ứng vẫn sáng lóa mắt như cũ, "Versace Unique số lượng có hạn, giá thị trường là năm vạn chín ngàn nhân dân tệ."

"Cô, cô... lừa ai chứ! Chỉ dựa vào cô, cô vừa từ nông thôn lên ── "

"Đúng vậy, tôi lừa gạt cô, chỉ lừa cô một chút thôi." Hà Nhạc Nhạc tươi cười, "Chỉ dựa vào câu nói 'Tôi mới từ nông thôn lên' đã lừa gạt được cô. Nếu như cô có nghi ngờ gì, không sao hết, bây giờ tôi đi ra ngoài báo cảnh sát, rất nhanh cô sẽ biết tôi có phải đang nói sự thật hay không."

Thấy Hà Nhạc Nhạc thật sự muốn đi báo cảnh sát, Tiêu Diễm lập tức hoảng hốt, năm vạn chín ngàn, mức cao nhất, hơn ba năm tạm giam! Không, cô không muốn ngồi tù!

"Không, đừng báo cảnh sát! Tôi, tôi bồi thường! Tôi bồi thường cho cô được không?"

Hà Nhạc Nhạc dừng lại bước chân, "A? Cô bồi thường nổi không?"

"Tôi. . ." Năm vạn chín một cái di động, cô vừa mới đủ tiền mua iphone 5 mà thôi, "Tôi, tôi có thể trả góp."

"Không cần." Hà Nhạc Nhạc lạnh lẽo nghiêm mặt đến gần Tiêu Diễm, "Cô có thể không cần bồi thường, tôi cũng có thể không cần báo cảnh sát, chỉ cần cô làm một chuyện."

"Cái gì, cái gì?"

". . . Không có việc gì thì cách xa tôi ra một chút. Còn có. . ." Hà Nhạc Nhạc nắm chặt tay, do dự một lát vẫn tha thứ việc cho Tiêu Diễm một bạt tay. Cô nào giờ chỉ mới đánh qua ba người, hai lần đã xảy ra trong một tháng, lần này... vẫn bỏ qua thôi.

"Còn, còn có cái chuyện gì nữa. . ."

". . . Đi mua giúp tôi chai nước."

Chương 110: Thế sự vô thường

Đầu tiên lúc Tiêu Toa bọn họ nhìn thấy Tiêu Diễm đặt chai nước ở trước mặt Hà Nhạc Nhạc, phản ứng cũng không quá lớn, đến khi bọn họ kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra phản ứng lại, tròng mắt trừng trừng muốn rớt ra.

"Em điên rồi sao? Em đi mua nước cho cô ta?" Tiêu Toa vẻ mặt chán ghét nói.

Tiêu Diễm nở nụ cười khó coi, "Tiện đường, tiện đường. . ."

"Hừ. . ." Tiêu Toa khẳng định còn có chuyện gì khác, cũng không nóng nảy hỏi, hừ lạnh một tiếng tiếp tục quay cảnh kế tiếp.

Nửa tiếng sau, công ty truyền thông Mâu Tư.

"Đem video camera theo dõi khu C27 lúc 9 giờ đến 10 giờ sáng... Không, đem video cả ngày hôm nay của khu C27 đến đây." Thân Đồ Mặc lạnh lùng ra lệnh trong điện thoại.

"Dạ. . ." Người đối diện trong điện thoại giống như muốn nói lại thôi.

". . . Có chuyện gì?"

"Thân Đồ giám chế là vì chuyện trợ lý của Nguyễn Lân hôm nay bị đánh sao?"

". . . Có người đã đi điều tra rồi sao?"

"Phải, Hà Nhạc Nhạc tự mình đến xin xem qua camera theo dõi, nhưng bởi vì quy định, không cho phép cô ấy xem."

Cúp điện thoại, Thân Đồ Mặc nằm trên sô pha, lắc lắc cổ, đôi mắt sau mắt kính có chút suy nghĩ. Mà khi hắn nhanh chóng xem xong camera theo dõi một ngày nay, cuối cùng nhìn thấy Tiêu Diễm vậy mà mua cho Hà Nhạc Nhạc chai nước, khóe miệng gợi lên một chút tươi cười tán thưởng.

Cô gái này. . . Cuối cùng cũng không nhẫn nại mãi. Đến nỗi những người khác. . .

"Lưu Thành, trừ 《 Một đời một kiếp 》 đang quay, tạm dừng hết các hoạt động khác của Tiêu Toa, còn lịch ký tên đại diện phát ngôn cũng hủy bỏ, tài nguyên chính cậu đi phân phối."

"Dạ, vậy Tiêu lão bên kia, có muốn tôi đi hay không ── "

"Không cần."

"Dạ."

Chỉ chốc lát sau.

"Thân Đồ a, Toa Toa có phải làm chuyện gì không nên làm hay không? Con nói cho chú biết, để chú đi dạy dỗ con bé!"

". . ."

". . . Toa Toa dù sao tuổi cũng còn nhỏ, con xem có phải hay không. . . nên cho con bé một cơ hội sửa sai! Hay là như vậy, buổi tối cùng nhau ăn một bữa cơm, hiểu lầm gì cũng nên nói rõ ràng, chú nhất định sẽ bắt Toa Toa nhận sai đối với con!"

"Tiêu lão, chú là nguyên lão của Mâu Tư, có một số lời nói không tốt lắm, nên con không muốn nói với chú."

"Ai. . . Chú đã biết, thật ra Toa Toa là một đứa con ngoan, là chú đã dạy hư Toa Toa. Lần này. . . Coi như để cho con bé chịu chút giáo huấn đi."

Khi Mâu Tư ra thông báo đóng băng các hoạt động của Tiêu Toa, tổ phim 《Một đời một kiếp》 vẫn rất bình tĩnh, tất cả mọi người đều đang chờ buổi diễn đêm đang đến.

Chườm lạnh một ngày, sưng đỏ trên mặt cuối cùng cũng biến mất, Hà Nhạc Nhạc đem di động của Nguyễn Lân đưa cho hắn, Mục Duy vừa mới gọi điện thoại tới, cô không biết có nên nhận hay không nên không nhận, vì thế Nguyễn Lân vừa nghỉ một chút, cô liền vội vàng đưa cho hắn.

Nguyễn Lân nhìn điện thoại có cuộc gọi đến, vừa lúc hắn đi qua, mới bấm nhận, nói được tiếng "Alo" đã nghe giọng nói Mục Duy ở phía đối diện cắt đứt lời hắn ──

"Nhạc Nhạc đâu? Gọi cô ấy nghe điện thoại."

Nguyễn Lân dừng trong chốc lát, nhìn Hà Nhạc Nhạc đang sắp xếp đồ đạc chuẩn bị chuyển cảnh, trực tiếp cúp điện thoại, cũng thuận tay đem số điện thoại của Mục Duy quăng vào sổ đen.

Trước khác nay khác, hiện tại. . . hắn đối với nón xanh không có chút thẩm mỹ này phi thường không thích.

"Di động của cô không gọi được sao?" Nếu không Mục Duy cũng sẽ không gọi cho hắn.

". . . Ừ." Hà Nhạc Nhạc cúi đầu khẽ lên tiếng.

Nói dối. Nguyễn Lân nhìn chằm chằm bộ dáng dễ bảo của Hà Nhạc Nhạc, trong đầu đã tưởng tượng ra cảnh buổi tối sau khi công việc kết thúc sẽ giáo dục cô như thế nào!

Đêm, trong trường quay.

Thật ra bộ phim 《 Một đời một kiếp 》 chủ yếu nói về tình yêu văn nghệ, cảnh kích tình cũng không nhiều, thậm chí có thể nói là duy mỹ cho có, bởi vì không thể thông qua động tác thân thể kịch liệt để biểu hiện tình cảm mãnh liệt hơn, cho nên đối với nam nữ diễn viên cần phải diễn tả ánh mắt, biểu cảm chân thật hơn. Lần trước Nguyễn Lân thất bại mấy lần là do trong ánh mắt của hắn không có biểu cảm đang yêu mà còn lộ ra cảm xúc phiền phức lộ liễu, thậm chí còn ở trước mặt đạo diễn với chụp ảnh nói ra lời tổn thương lòng tự trọng của phái nữ nhất ──

"Đối với cô, tôi hoàn toàn không thể nổi lên chút hứng thú nào."

Một câu, làm Tiêu Toa tức giận đến phát điên, thậm chí nói ra câu "Có hắn không có tôi! Có tôi không có hắn!" Có thể thấy được chuyện nghiêm trọng đến trình độ nào, đạo diễn Tào Hâm buồn bực tức giận cũng không kém Tiêu Toa.

Vốn là, làm đạo diễn mới nổi tiếng, Mâu Tư đối với hắn ký thác kỳ vọng khá cao, vì thế đầu tư cho hắn, kịch bản để mặc hắn chỉnh sửa, tổ đạo diễn, chụp ảnh, ánh sáng, trang trí đều là tổ tốt nhất, tất cả sắp xếp toàn bộ, bộ phim 《 Một đời một kiếp 》 này Mâu Tư thậm chí không tính kiếm tiền, để cho hắn và các diễn viên cố gắng có giải thưởng sẽ có một đống người đầu tư vào... hắn thiếu chút nữa đã làm hỏng!

"Cô, cô vừa mới nói, cô muốn dùng thế thân? Nhưng mà..." Tào Hâm nhìn Tiêu Toa, hơi khó xử.

"Cái gì nhưng mà? Dựa vào cái gì mà tôi phải nhường hắn? Hắn chụp hình với tôi không có hứng thú, tôi cùng chụp với hắn cũng không có cảm giác gì đâu, chỉ chụp sau lưng, đến lúc đó cắt nối biên tập lại là được rồi!" Tiêu Toa hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt cao ngạo bất tuân.

"Vivian, tâm trạng của cô chúng tôi có thể hiểu được, nhưng bây giờ lập tức kêu chúng tôi đi tìm thế thân, không khỏi có chút khó khắn." Nữ đạo diễn cau mày nói.

"A! Đừng nói tôi không vì tổ quay phim mà lo lắng, thế thân của Nguyễn Lân, tôi đã tìm được rồi. Tiểu Diễm!"

Nghe một tiếng của Tiêu Toa, Tiêu Diễm gật gật đầu, dẫn ra một nam nhân trẻ tuổi thân hình có vài phần tương tự với Nguyễn Lân.

Tổ đạo diễn hai mặt nhìn nhau, nhưng nữ đạo diễn trung niên đã mở miệng, "Cô làm như vậy. . . Sẽ làm Nguyễn Lân rất khó xử."

"Ha! Làm cho hắn khó xử? Tôi đã nể mặt hắn lắm rồi! Sau khi hắn vũ nhục tôi như vậy, tôi không kêu Mâu Tư đóng băng hắn là đã rất khoan dung rồi!" Tiêu Toa khó nén tức giận nói.

Hà Nhạc Nhạc đi theo phía sau Nguyễn Lân vừa mới tiến vào trường quay liền nghe thấy.

Đóng băng Nguyễn Lân?

Hà Nhạc Nhạc có chút lo lắng nhìn Nguyễn Lân đang đi phía trước, lại phát hiện Nguyễn Lân đã quay đầu vẻ mặt hứng thú nhìn cô.

"Lo lắng cho tôi?" Nam nhân tự kỷ thấp giọng hỏi lần thứ hai.

". . ." Hà Nhạc Nhạc không đáp. Đã thấy qua thực lực của hắn cùng với thái độ cố chấp trong sự nghiệp, cô thật sự không hy vọng nhìn thấy hắn cố gắng như vậy lại vì bản thân không có hậu thuẫn mà dễ dàng bị nghiền nát. Nhưng hắn có thể đừng dùng giọng điệu đáng đánh đòn này để hỏi không? Hà Nhạc Nhạc bất đắc dĩ méo méo miệng.

Nguyễn Lân nhẹ nhàng cười cười, nâng tay dịu dàng vỗ vỗ đầu Hà Nhạc Nhạc. Động tác giống như đang dỗ con nít giận dỗi không vui làm Hà Nhạc Nhạc trừng mắt nhìn Nguyễn Lân, hắn bởi vì vậy mà cười đến vui vẻ.

"Nguyễn Lân. . . cậu, đến đây một chút." Nữ đạo diễn trung niên hô.

Lúc này Hà Nhạc Nhạc mới phát hiện bọn họ đã trở thành tiêu điểm mọi người chú ý, may mà Nguyễn Lân rời đi cũng mang theo ánh mắt của mọi người, chứng sợ hãi chưa kịp phát tác đã mất đi điều kiện kích thích .

Thật ra, một người bình thường ở cuộc sống hằng ngày cơ hội bị mọi người nhìn chằm chằm cũng không nhiều, mọi người đều bề bộn nhiều việc, ai lại nhàn nhã để ý người khác chứ? Trừ khi mình làm chuyện gì khác người. Mà cô, đã sớm học tốt bốn chữ ── không được nổi tiếng. Đừng tìm việc vào người, cũng. . . cố gắng làm cho mọi chuyện đừng tìm tới bản thân.

Cảm giác được tầm mắt, Hà Nhạc Nhạc đi qua nhìn ── Tiêu Diễm, Tiêu Diễm vừa thấy Hà Nhạc Nhạc nhìn lại cô ta, rất nhanh dời ánh mắt đi.

Tiêu Diễm nuốt nuốt nước miếng. Cô đã tra qua, điện thoại di động khi ── thật sự là vật phẩm trang sức di động xa xỉ của Phạm Tư Triết thiết kế, lục soát trên Internet cũng không thấy bản nhái, vì thế, vì thế cái di động của cô gái đến từ nông thôn kia là thật... thật sự có giá trên trời là năm vạn chín! Hơn nữa nghe nói Hà Nhạc Nhạc chỉ tạm làm trợ lý một tuần mà thôi... bộ dáng khá bình thường, chắc là không phải bà hai, tình nhân gì đâu, vì thế... Tiêu Diễm cảm thấy khát nước, vì thế cô gái này có thể là con gái của kẻ có tiền nào đó đến trường quay để chơi đùa hay không???

Nhịn không được nhìn xung quanh, nghe nói thiên kim tiểu thư ra khỏi cửa đều có bảo vệ âm thầm đi theo, hôm nay cô đánh người, có thể hay không bị... Tiêu Diễm càng nghĩ càng sợ hãi, lui vài bước về phía sau. Tương Tinh Tinh bên cạnh Tiêu Diễm thấy thế rất kỳ quái, nghi hoặc nhìn Tiêu Diễm vài lần, thấy biểu cảm sợ hãi của cô ta khác với ban ngày một trời một vực, rất khó hiểu nhưng không khỏi có chút vui sướng khi người gặp họa.

"Thế thân?" Nguyễn Lân liếc diễn viên thế thân Tiêu Toa tìm đến, không có chút phản đối còn thản nhiên cười cười, "Như vậy cũng tốt."

"Nhưng mà ── hiện tại đang cần quay gấp, trong nửa tiếng biết đi nơi nào tìm nữ diễn viên thế thân thích hợp đây, hơn nữa... cho dù tìm được, cùng với cậu khớp lời thoại cũng là một vấn đề." Nữ đạo diễn lo âu nói.

Tiêu Toa ngồi ở một bên mắt lạnh nhìn, cô muốn thấy Nguyễn Lân bối rối, muốn tổ quay phim biết, cô rất phối hợp, liên lụy đến tổ quay phim, kéo dài thời gian quay, hành động không tốt là Nguyễn Lân, không phải Tiêu Toa cô! Cô muốn Nguyễn Lân tự bản thân đến cầu xin cô, xin cô cùng hắn quay tiếp!

"Không, vừa mới nãy, tôi đã chọn được người thích hợp, hơn nữa cô ấy còn ở đây." Nguyễn Lân mỉm cười tự tin, tươi cười đẹp đẽ, đủ để đập tan hết nghi ngờ của mọi người, quét dọn tất cả sương mù còn bao phủ trong lòng mọi người trong tổ quay phim!

"Biết cậu còn có chiêu sau mà!" Nữ đạo diễn trung niên mặc kệ Tiêu Toa đang ở đây, cười khen ngợi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro