Chương 196-200

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 196: Hàng xóm tốt

Bên trong xe, sau một lúc lâu vẫn không có tiếng động.

"Anh ── "

"Em ── "

Bỗng nhiên hai người đồng thời mở miệng, lại không hẹn mà cùng ngừng lại.

Hà Nhạc Nhạc ngồi ngay ghế phụ lái dừng một chút nói, "Cảm ơn Lê luật sư."

Cô vốn không muốn lên xe, nhưng lúc cô đi qua Lê Dĩ Quyền đúng lúc phải nghe điện thoại, đối diện với cửa xe mở ra cùng với ban đêm phủ rộng phía sau, cô lại không có tiền kêu taxi đành phải lựa chọn 'kẻ thức thời là trang tuấn kiệt".

Nghe thấy lời cảm ơn của Hà Nhạc Nhạc, Lê Dĩ Quyền nhìn về phía cô, khóe miệng vểnh lên mỉm cười tự nhiên, "Anh còn chưa nghe em kêu là L."

Hà Nhạc Nhạc có chút miễn cưỡng cười cười.

"Có vẻ như... em không muốn gặp anh?" Lê Dĩ Quyền vừa giỡn vừa hỏi.

"Không, em ──" câu hỏi thẳng thắn của Lê Dĩ Quyền làm cho cô có chút kích động, chờ khi bình tĩnh lại cô không khỏi im lặng than một tiếng, "Một người là hacker tung hoành Internet đùa giỡn pháp luật, một người là luật sư công bằng chính nghĩa đại diện cho pháp luật, em... thật sự rất khó đem hai thân phận này đặt cạnh nhau." Cô đã nghĩ Linh Vũ là luật sư đặc biệt nhất rồi, lại không nghĩ đến L cũng vậy, mà còn là luật sư thanh danh hiển hách như thế nữa chứ.

"Em cảm thấy pháp luật và luật sư chỉ dùng để bảo vệ công bằng chính nghĩa sao?"

"Pháp luật tuy rằng là công cụ của giai cấp thống trị dùng để bảo vệ quyền lợi của họ, nhưng duy trì công bằng cơ bản của xã hội thì mỗi quốc gia có một điều kiện cụ thể riêng biệt. Còn luật sư..." Hà Nhạc Nhạc đột nhiên hiểu ra, "Thì ra là thế."

"Cái gì?"

"Bất kể là hacker hay là luật sư, đều là người có thể nắm giữ quy tắc cũng có thể lợi dụng lỗ hổng." Hà Nhạc Nhạc thản nhiên nói.

"... Anh bị chán ghét sao?"

Giật mình, Hà Nhạc Nhạc rất nhanh nhìn vào mắt Lê Dĩ Quyền, cánh môi nhấp nháy, không biết nên nói như thế nào.

Cô chán ghét hắn sao?

Cô không biết.

Đối với L trên Internet nghe được không thấy được không sờ được, cô rất khâm phục, tin cậy, cảm kích, thậm chí đã từng ảo tưởng. Nhưng đối với vị luật sư cao quý này rõ ràng rất khác nhau, Linh Vũ yêu say đắm nam nhân tên Lê Dĩ Quyền, cô vừa xa lạ lại có chút sợ hãi.

Ngay cả khi hắn ôn hòa mỉm cười, ngay cả bộ dáng xuống bếp mang phong độ khác, ngay cả tiếng ca của hắn cũng rất ấm áp, nhưng mà... Hợp đồng tàn khốc lạnh như băng kia, là gông xiềng vô hình cô không có lực kháng cự kia, cũng xuất phát từ tay hắn. Chỉ dựa vào hai trang giấy, vài đoạn văn bản là có thể đùa giỡn vận mệnh của người khác, đây là loại năng lực đáng sợ như thế nào chứ...

Chóp mũi nghe thấy một mùi hương quen thuộc, Hà Nhạc Nhạc theo phản xạ nhớ tới một nam nhân đáng sợ giống như vậy ── Thân Đồ Mặc!

Nhất thời, một hình ảnh hương diễm sỉ nhục hiện lên trong đầu cô, cô không thể khống chế được hô hấp cũng dồn dập lên, hai má dần dần phiếm hồng.

Hà Nhạc Nhạc vội vàng quay mặt về phía cửa kính xe.

Lê Dĩ Quyền nhìn sườn mặt thanh tú của cô, lẳng lặng suy tư. Tình huống bất thường của cô không tránh được ánh mắt của hắn, nhưng hắn không đoán được nguyên nhân của phản ứng này. Rất nhiều người đều nghĩ luật sư là ngành dựa vào cái miệng, thật ra đối với luật sư mà nói, quan trọng nhất là ánh mắt và tư duy. Đào móc chân tướng phía sau, tìm ra quan hệ giữa những sự việc vô hình không ăn khớp với nhau. Nhưng cô gái nhìn như đơn giản này, lại có rất nhiều câu đố.

Đây là vì sao, tiếng hát cô trong sáng như vậy nhưng tâm hồn lại rất sâu nặng sao?

Lê Dĩ Quyền mở nhạc lên, tiếng hát tự nhiên của nữ từ trong vài cái loa trên xe trút xuống, vẫn giống như cũ, làm kinh diễm lỗ tai của hắn, an ủi thể xác và tinh thần của hắn, giúp hắn xua đi một ngày phức tạp.

Nghe thấy tiếng hát của bản thân, Hà Nhạc Nhạc rất kinh ngạc, tâm tình vốn dĩ phức tạp lại dần dần bình tĩnh lại. Cô chưa từng nghĩ tới, có một ngày, cô sẽ được tiếng hát của mình trấn an.

Im lặng lắng nghe, Hà Nhạc Nhạc càng nghe càng... không nói rõ được tâm tình trước mắt. Hắn vậy mà lại đem tất cả các bài hát của ca, còn có những bài cô đã hát trong lúc nói chuyện phiếm trên NG toàn bộ thu lại hết!

"Toàn bộ NG đều biết lão đại có tình cảm đối với cậu, ở dưới đều lén gọi cậu là chị dâu. Mình cũng đã nhiều lần ám chỉ là lão đại có ý đối với cậu, một lần cậu cũng không nghe vào tai đúng không?"

Lời nói của Linh Vũ lại lần nữa vang lên bên tai cô, nhưng lúc này đây... Cô không xác định được phán đoán của bản thân.

Không, hắn chắc là chỉ đơn thuần thích nghe tiếng hát của cô thôi!
Bên tai, giọng nam trầm thấp nhẹ giọng ngâm nga, giống như tiếng đàn cello chấn động, giống như gió bắc thổi qua bầu trời...

Bất tri bất giác, cô cũng đã nhẹ nhàng mở miệng, nhợt nhạt ngâm hát.

"Đến ngã tư là được rồi, cảm ơn anh... L"

Lê Dĩ Quyền dừng ở chỗ đậu xe, "Để anh tiễn anh đến dưới lầu."

"Thật sự không cần, đã rất làm phiền anh rồi, khuya như thế còn làm anh về nhà trễ."

"Em cảm thấy anh là loại nam nhân bỏ lại một cô gái ở nửa đường để cho cô ấy tự về nhà lúc ban đêm sao?"

"Ách..." Được rồi, cô đầu hàng. Cô sao có thể nói lại luật sư được chứ.

"Tốt lắm, chính là phía trước kia." Hà Nhạc Nhạc chỉ ngón tay nói.

"A..." Lê Dĩ Quyền bỗng nhiên cười khẽ, cư nhiên chạy qua chỗ Hà Nhạc Nhạc thuê, đi về phía biệt thự ở sau.

"L???"

Trong nghi hoặc của Hà Nhạc Nhạc, Lê Dĩ Quyền lập tức mở gara biệt thự chạy vào, rồi mới xuống xe, vòng qua mở cửa cho cô còn đang ngây ra như phỗng.

"Đi thôi, anh tiễn em trở về."

"A? Nga!"

Trời! Cô đã nghe Linh Vũ nói qua, cha mẹ Lê Dĩ Quyền đều là học giả uy quyền trong giới học luật, giáo sư đại học bí mật! Nhưng cô không nghĩ khéo như thế, vậy mà lại là đại học Đông X!

"Anh, anh..."

"Tốt, là hàng xóm." Lê Dĩ Quyền đem áo khoác tây trang khoác lên thân hình có chút đơn bạc của cô, mỉm cười. chỉ



Chương 197: Chúng ta nuôi nó

"Lầu mấy?" Lê Dĩ Quyền giương mắt nhìn nhìn.

Hà Nhạc Nhạc nhìn phòng của mình đang bật đèn, "6, lầu 6, tự em đi lên được rồi. Trong nhà, rất nhỏ, em không mời anh lên ngồi chơi được."

"... Được. Anh đứng đây chờ em bật đèn lên."

Ừ? Hà Nhạc Nhạc cũng ngẩng đầu nhìn lên, hắn nghĩ cô ở giữa dãy sao? "Em, em ở ghép với người khác." Cô chỉ chỉ ánh sáng xuyên thấu qua cửa sổ.

"Được! Vậy anh an tâm, như vậy, ngủ ngon... Vui Vẻ."

"Ngủ ngon... L."

Vào cửa lầu, Hà Nhạc Nhạc nhịn không được thở dài. Rất nhiều chuyện có đôi khi chính là làm cho người ta dở khóc dở cười như thế, càng muốn tránh thì càng cách gần hơn.

Lấy chìa khóa ra mở cửa, vừa vào cửa đã thấy Tần Chi Tu đang ngồi dưới đất dựa vào giường, còn buồn ngủ, trong lòng ôm một đống khăn mặt màu trắng.

"Em đã về!" Tươi cười nhợt nhạt thuần túy nở rộ trên mặt Tần Chi Tu.

Hà Nhạc Nhạc dịu dàng nhìn lại, thấy tươi cười như vậy, thật sự là phiền lòng gì cũng đều có thể quên đi hết. "Trên đất lạnh, đứng lên đi. Anh chưa ăn cơm hả?"

Thức ăn trên bàn nhỏ vẫn được bọc lại, hai bộ bát đũa sạch sẽ để cùng một chỗ, hiển nhiên là đang chờ cô.

"Ừ, em ăn chưa?"

"Anh ── cái kia .... là mèo?" Chờ Tần Chi Tu đứng lên, cô mới nhìn rõ cái đống khăn mặt trắng trong lòng hắn là gì!

Cẩn thận hỏi lại, thì ra là lúc trời tối Tần Chi Tu xuống lầu chờ cô, ở góc tường phát hiện con mèo nhỏ cả người ướt đẫm lại rất bẩn, hắn liền ôm nó lên lầu xuống tắm sạch một chút, kết quả con mèo nhỏ thấy nước thì không ngừng giãy dụa, hắn không có cách nào, đành phải dùng khăn mặt bao nó lại ôm vào ngực chờ cô về.

"Mèo nhỏ mà tắm rất dễ bị bệnh." Hà Nhạc Nhạc nhẹ nhàng dùng ngón tay sờ sờ lên bụng con mèo nhỏ. Con mèo nhỏ hình như cũng không sợ người, ánh mắt rất làm người ta yêu thương.

"Chúng ta nên làm sao đây?" Tần Chi Tu vô tội nhìn Hà Nhạc Nhạc. Không có Internet, không có di động, hắn cũng không có biện pháp lên mạng tra thử.

Hà Nhạc Nhạc vừa nhấc mắt liền chống lại hai tròng mắt chọc người trìu mến của hắn, nhìn qua nhìn lại một chút, cô không khỏi bật cười. Quả nhiên rất giống nhau??

Dùng khăn mặt lau sạch con mèo nhỏ, lại cho mèo nhỏ ăn chút đồ ăn và nước uống, con mèo nhỏ không rên một tiếng nhắm mắt lại ngủ. Hà Nhạc Nhạc tìm một cái áo bông cũ làm ổ nhỏ tạm thời cho nó, nhìn nó từ từ nhắm hai mắt lại tiếp tục ngủ, hai người mới thở dài nhẹ nhõm một hơi nhìn nhau cười cười.

"Chúng ta nuôi nó được không?"

"..." Vắc-xin phòng bệnh, thức ăn cho mèo, ... "Được."

Từ phía sau ôm lấy thân thể kiều nhỏ của cô, cúi đầu kề vào hai má mềm mại ấm áp của cô, trong mắt Tần Chi Tu, trong giọng nói, tràn ngập cảm xúc nồng đậm không muốn rời xa, "Cảm ơn."

Cúi đầu nhìn con mèo nhỏ đang ngủ, Hà Nhạc Nhạc khẽ nâng hai tay, tay nhỏ mảnh khảnh để trên bàn tay thon dài xinh đẹp đang đặt trên người cô, "... Không cần."

Quyến luyến hôn từ tóc đến hai má cô, từ sau tai một đường đi tới đầu vai.

Tần Chi Tu không có tiếp tục.

Ôm lấy thân thể cô, nhìn cô vô hạn bao dung, vẻ mặt như hòa, hắn lại... có chút sợ hãi.

Chân mày, tóc, mũi, phấn môi mềm mại, thân hình kiều nhỏ, linh hồn cường đại cứng rắn của cô.

Hắn sợ... Hắn không giữ được cô.

Ngực giống như có một cái động lớn, cần một cái gì đó lấp đầy, nhưng hắn muốn, cô ... sẽ cho sao?

Hôn lên môi cô, hắn dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến của cô.

Cô thản nhiên cười cười, nâng bàn tay tháo kẹp tóc xuống, để một đầu tóc dài rối tung xỏa trên đầu vai.

Bây giờ, cô không nghĩ gì cả.

Hai tay đặt lên lưng của hắn, để mặc hắn ôm lấy cô, chen vào phòng tắm nhỏ hẹp. Nước ấm áp mịn màng, ôm hôn nhiệt tình triền miên, hai thân hình trần trụi thanh xuân gắt gao dán vào nhau.

"Ừ..." Trên tường vừa lạnh vừa cứng, nhưng nhiệt lượng và dịu dàng của hắn cũng đủ làm cho cô cảm thấy ấm áp, dục vọng to lớn cứng rắn thong thả ra vào giữa hai chân cô, càng thong thả, càng làm cho cô cảm giác được rõ ràng khát vọng trong thân thể mình.

Dâm dịch trắng mịn không ngừng trào ra, nhưng là nước miếng tham ăn của tiểu huyệt, trơn như vậy, vẫn đem côn thịt to lớn cắn rất chặt chẽ không buông lỏng chút nào, mỗi một ngụm, còn có thể phát ra tiếng vang 'ngon miệng'.

Rất ngứa... Vừa tê dại lại rất thoải mái... làm cho cô càng muốn nhiều hơn nữa...

"A ──" hắn đột nhiên đâm mạnh vào hoa tâm một chút, va chạm đến mức hoa tâm bủn rủn không chịu nổi, cố tình thịt huyệt lại bị hắn rút cắm ma sát đến tê dại không thôi, làn da đến tóc gáy đều hưng phấn mẫn cảm run rẩy, phía sau đụng nhẹ vào vách tường, ma sát như vậy vừa thoải mái vừa sung sướng.

Tai sợ ngứa bị hắn cố ý liếm khẽ, hô hấp hỗn loạn, hai vú dính sát vào cơ ngực cường tráng co dãn của hắn, nhũ nhọn thỉnh thoảng bị đụng vào càng ngứa hơn, hận không thể kêu hắn véo véo nó...

Thật thoải mái... Đừng có ngừng...

Không cần cô mở miệng cầu xin, cho dù đã trải qua thời gian dài, dục vọng của hắn chẳng những không giảm ngược lại càng ngày càng sâu thêm. Để cho cô leo hẳn lên người mình, dùng khăn xoa xoa bọt nước trên người hai người, khi lau đến mông cô, hắn còn nghịch ngợm đẩy đẩy thắt lưng, kích thích cô 'ưm ưm' liên tục.

Khi hắn ôm cô trở lại giường, dâm huyệt vẫn tự động nuốt lấy côn thịt to lớn của hắn, vừa nuốt vừa siết chặt giống như muốn hút cạn nó!

"Sửa..." Hai chân gắt gao quấn quít lấy thắt lưng của hắn, chủ động đưa thắt lưng lên để mật huyệt nghênh đón côn thịt của hắn.

"Anh đến." Rút ra toàn bộ lại đi vào thật mạnh, hoa huyệt nặng nề mở ra khép lại vài lần cho đến khi cô hô hấp nghẹn ngào, cả người cô run rẩy đi thẳng lên cao trào như bị điện giật.

Hôn thật sâu lên đôi môi kiều diễm của cô, hắn thầm nghĩ gắt gao ôm cô, lại nhanh một chút, nhanh hơn một chút, nhanh đến mức cả đời cũng không chia ra!

"A... A..." Thân thể sau cao trào rất mẫn cảm, hắn dịu dàng ra vào cũng có thể tạo cho cô kích thích và hưởng thụ lớn nhất, hắn đùa bỡn nhũ nhọn, ngón tay cũng có thể làm cho cô khuây khỏa đến dục tiên dục tử.

Tiểu huyệt lần lượt bị kích thích, lại một lần nữa bị ma sát mà co rút lại, khoái cảm tình ái dịu dàng làm cho cả người đều được nhu tình an ủi, giống như là được đặt ở trong lòng bàn tay che chở, chọc cho mũi cô lên men. Trong lúc ngẫu nhiên hắn thất thố gấp rút cắm sâu vào không cẩn thận làm bại lộ tâm tình khát vọng của hắn, làm cho cô biết hắn cần như thế nào.

"Không, không sao... Làm, làm cho em điên đi..."

"...Ừ!" Hôn lên môi cô, ngăn chặn tiếng thét chói tai của cô, ngón tay thon dài của hắn trượt đến bắt nạt hoa châu của cô, nặng nề mà nhấn lên nhụy họa đang được che giấu, ngón tay nhẹ nhàng nặn véo.

"A ừ ── "

Theo kịp run rẩy kịch liệt của cô, cuối cùng hắn cũng buông tha cho tiết tấu, hung hăng cắm rút, ngón tay lung tung tra tấn hoa hạch, làm cho nước mắt cô tràn đầy, hai tay cầm lấy ra giường vò nát!

Giường gỗ yếu ớt bị ép buộc rung lên kẽo kẹt, trên giường hai người lại không hề để ý, cùng nhau sung sướng ở trong bể dục.

Một buổi tối, nam nhân ham muốn này hầu như không cho hai chân cô khép lại, đóa hoa bên ngoài mật huyệt chịu đủ ân sủng mà đỏ bừng, gần như muốn chảy máu, tiểu huyệt chặt trất không ngừng khép mở, bị côn thịt hắn trêu đùa mà không chịu tiết ra phun ra mật dịch tung tóe dâm loạn, cúc huyệt ở giữa mông cũng bị thấm ướt lóe ra ánh sáng dâm mỹ.

"A a..." Sâu quá, chặt quá, bụng cũng bị hắn cắm đến co rút... Hu hu...

"Meo meo..." Con mèo nhỏ từ từ nhắm hai mắt, trong lúc ngủ cũng mang theo kháng nghị.



Chương 198: Một người sống

"Đi đâu?" Sắc trời mới tờ mờ sáng, Tần Chi Tu thấy Hà Nhạc Nhạc đứng dậy, liền trần trụi từ phía sau ôm lấy cô, làm nũng hỏi.

"Đi ATM rút tiền cho anh, em còn phải đi làm, chỉ có thể đi anh mạo hiểm đưa mèo đi tiêm vắc-xin thuận tiện mua thức ăn cho mèo luôn, trước tiên cứ mua đi, sau này có thể tự làm.

Tần Chi Tu nghe xong, "Ah" một tiếng, bàn tay lại không đứng đắn duỗi vào trong váy cô, "Nhưng mà... hôm nay là thứ 7 mà?"

Hà Nhạc Nhạc sửng sốt, bất đắc dĩ cười liếc mắt nhìn hắn, một cái tát đánh lên móng vuốt sói của hắn. Công việc phục vụ theo chu kỳ sắp xếp lớp học, cuối tuần không nhất định sẽ nghỉ ngơi, nhưng đang trong thời gian huấn luyện thì ngoại lệ. Khó trách ngày hôm qua quản lý và giáo viên tức giận như vậy, thì ra là họ lo lắng người mới không nhớ gì sau một tuần huấn huyện thì mất trắng rồi.

"Không thể ngủ thêm một lát sao?"

"Không được, " thừa dịp cuối tuần, cô có rất nhiều việc phải làm. "Anh lại ngủ thêm một lát đi, chút nữa em sẽ mang đồ ăn trở về."

Tối hôm qua Tần Chi cũng làm đồ ăn, hẳn có thể đối phó thêm một chút nữa...

Hà Nhạc Nhạc vào phòng tắm chuẩn bị rửa mặt, vừa nặn kem đánh răng ra đã thấy Tần Chi Tu cũng mặc quần áo đứng ở phía sau cô nhếch miệng cười cười, còn đưa bàn chải đánh răng đến chờ cô nặn kem cho hắn.

Rõ ràng lớn hơn cô đến 3 tuổi, lại còn giống con nít như thế!

Không nói gì bật cười, cô phe phẩy đầu để hắn chen vào đánh răng, nhìn vẻ mặt hắn cười tươi... bộ dáng sung sướng vui vẻ.

Nhưng mà, như vậy thật sự được không?

Hắn muốn là người thân, là ấm áp của người nhà. Bọn họ như bây giờ thì là gì đây?

Hắn muốn, cô thật sự cho được sao?

"Sưng hả?" Thấy Hà Nhạc Nhạc có chút thất thần, miệng Tần Chi Tu đầy bọt hỏi.

Hà Nhạc Nhạc đưa cho hắn cốc nước, để hắn súc miệng.

"Chi Tu... Anh về nhà trọ đi, Quý Tiết sẽ lo lắng."

"...Em tức giận sao? Thực xin lỗi, tối hôm qua anh..."

"Không." khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, "Tối hôm qua là em nguyện ý, em chỉ cảm thấy, như bây giờ, đối với anh đối với em đều không tốt."

"Em không cần anh nữa?"

"Không." Hà Nhạc Nhạc theo phản xạ tính phủ nhận, mỗi khi hắn nói ra kiểu lời nói giống như bị vứt bỏ thế này lòng của cô không chịu được, nâng tay nhẹ chạm vào hàng lông mày đang nhíu lại của cô, "Nếu như anh muốn là tình thân thuần túy, có thể kéo dài cả đời, chúng ta nhất định phải duy trì khoảng cách thích hợp."

"Vì sao?" Trái tim nứt ra đau đớn, hắn không cần cái khoảng cách chết tiệt kia.

"Bởi vì sau này... Anh sẽ có một cô gái yêu anh, một đứa bé đáng yêu, có một gia đình nhỏ đầy đủ. Em không biết tới lúc đó anh có còn cần không người thân như em hay không, nhưng nếu chúng ta trong lúc đó trừ tình thân ra còn có ──" Hà Nhạc Nhạc khó có thể mở miệng liếm liếm môi, "...Còn có loại quan hệ thân thể như thế này, em không thể đối mặt với vợ và con của anh."

Vợ, con... một nhà đầy đủ, "..." Tần Chi Tu không biết biểu đạt như thế nào, nghĩ nghĩ, hắn xoay người chạy ra ngoài, trong chớp mắt lại chạy trở về, trong lòng là con mèo nhỏ vẻ mặt mờ mịt.

"Chúng ta... cũng là một nhà đầy đủ mà, không có chuyện em không thể đối mặt."

Nhẹ nhàng thở dài, Hà Nhạc Nhạc cười lắc đầu, "Không giống như vậy."

Mặc kệ là hữu tình hay là tình thân, ở trước mặt gia đình nhỏ, đều là hai bên tình nguyện. Giống như cô và Linh Vũ, mặc dù hiện tại khăng khít, nhưng rốt cuộc Linh Vũ cũng sẽ có người yêu và em bé, có một bầu trời khác biệt, đến lúc đó, bất kể là thời gian ở chung hay là những điều cô phải chú ý cũng không thể như bây giờ, cô không thể ... tiếp tục ỷ lại Linh Vũ như vậy nữa, không thể quấy rầy cuộc sống của Linh Vũ, cô phải có giác ngộ, một lần nữa quay về thói quen một mình.

Một mình.

Tần Chi Tu, tuy rằng bây giờ hắn khát vọng vào một chút tình thân bé nhỏ không đáng kể cô dành cho hắn, nhưng chờ đến khi hắn tìm được mục tiêu người hắn yêu nhất định rồi, có kết tinh tình yêu, vợ của hắn sẽ cho hắn nhiều hơn, bản thân cô đối với hắn mà nói, có cũng được mà không có cũng không sao. Thậm chí, bây giờ nếu như cô để mặc quan hệ hỗn loạn của bọn họ như thế, sau này cô còn có thể là chỗ bẩn, là gánh nặng của hắn, khi đó đừng nói tình thân, đại khái đến hữu tình hắn cũng không muốn.

Làm gì bây giờ.

"Chúng ta... Không thể tạo thành một cái nhà sao?"

"Meo meo!"

Hai đôi mắt thuần mỹ vô tội xé rách trái tim của Hà Nhạc Nhạc.

"Chúng ta... Kết hôn được không?"

Cười khổ giật nhẹ khóe miệng, Hà Nhạc Nhạc xoay người đưa lưng về phía một người một mèo tiếp tục đánh răng.

"Chúng ta ── "

"Nếu như anh muốn bây giờ đoạn tuyệt tất cả quan hệ với em thì anh có thể tiếp tục nói những lời đùa giỡn như vậy nữa." Hà Nhạc Nhạc rút bàn chải đánh răng ra, cảnh cáo nói.

Nhìn biểu cảm lạnh lẽo nghiêm túc của cô trong gương, hắn không dám.

"Vì sao?"

"Bởi vì anh biết em biết, toàn bộ mọi người trong thiên hạ đều biết, anh đáng giá gặp một cô gái tốt hơn nhiều."

"Anh ──"

"Không cần nói anh không để ý đến quá khứ của em, không để ý em từng... đã làm một công việc giống như kỹ nữ." Phun ra bọt đánh răng trong miệng, mỗi một lời Hà Nhạc Nhạc nói đều vô cùng bình tĩnh.

"Nếu như một cuộc hôn nhân ngay từ đầu đã có một cái gai nhọn, nó nhất định sẽ có ngày bùng nổ. Em không muốn lừa gạt người khác để hạnh phúc, cũng không muốn mang theo tự ti và áy náy mà trở thành vợ của người khác, vì thế đời này, em sẽ không kết hôn."

Không cho trái tim của bản thân tồn tại hy vọng xa vời, cũng không cho người khác cơ hội để tổn thương bản thân mình.

Không cầu người khác thương hại, cũng không muốn hèn mọn sống qua ngày.

Cho dù một mình, cô cũng có thể đối mặt với thế giới mỉm cười với bản thân mình!



Chương 199: Quý Tiết lưu manh

Tần Chi Tu không có đi, hắn nói, "Để cho anh suy nghĩ đã."

Đem thẻ rút hết số tiền cuối cùng ra, mang mèo nhỏ đi phòng bệnh tiêm vắc xin xong, 'gia sản' của cô, Hà Nhạc Nhạc nhìn ví tiền trống rỗng, đại khái chỉ còn đủ tiền ăn cho một tuần mà thôi. Cũng may cuối tháng tiền lương công việc phối âm kiêm chức sẽ nhận được, một người thì cô tin tưởng tiền lương có thể chống đỡ được, nhưng còn có Tần Chi Tu và mèo nhỏ... xem ra phải tìm thêm một công việc kiêm chức làm thêm nữa mới được.

Bởi vì muốn kiểm tra và nhận tài liệu liên quan đến nhiệm vụ phối âm kiêm chức tháng sau, hai người một mèo sau khi ăn cơm trưa, Hà Nhạc Nhạc liền đeo laptop đến trường học xài ké mạng wifi. Không biết là do cô tìm chỗ rất hẻo lánh nên tín hiệu không tốt hay sao, mạng lên rất chậm, chờ đến khi mở được hộp thư, ánh mắt Hà Nhạc Nhạc rất tự nhiên nhìn một người một mèo bên cạnh.

Trên ghế dài, Tần Chi Tu mặc quần áo như đồng phục thể dục của học sinh, mang theo mũ lưỡi trai và khẩu trang, bộ dáng nhìn qua có chút quái dị, nhưng con mèo nhỏ như tuyết trắng trong tay hắn đang chơi đùa, một người một mèo còn thỉnh thoảng liếc mắt đưa tình, tiếng con mèo nhỏ giận giận meo meo, Tần Chi Tu liền thoải mái cười nhẹ. Hình ảnh như ánh mặt trời ấm áp, ánh sáng làm cho đời người cảm thấy tốt đẹp hạnh phúc như thế...

"Làm xong rồi sao?" Tần Chi Tu nghiêng đầu nhìn cô, con mèo nhỏ cũng nghiêng đầu theo, giống nhau mười phần.

"A? Chưa! Chưa xong." Hà Nhạc Nhạc vội vàng hoàn hồn nhìn tài liệu.

Ánh mặt trời trải dài trên làn da trắng mịn của cô, giống nhau lộ ra vầng sáng mênh mông, thỉnh thoảng lóe ra mấy điểm ánh sáng chói mắt nhỏ vụn, đôi mắt luôn yên tĩnh im lặng nhìn chuyên chú vào màn hình máy tính, đôi mi thanh tú khẽ nhúc nhích, giống như gặp phải vấn đề gì đó lo lắng.

"Xảy ra chuyện gì sao?" Tần Chi Tu theo bản năng hỏi. Trước kia hắn... không hề quan tâm đến người khác có chuyện gì, trừ Đỗ Vi. Bởi vì ── không ai để ý đến sự quan tâm của hắn.

Hà Nhạc Nhạc nghĩ nghĩ, đem màn hình chuyển về phía hắn. Công ty phối âm cô kiêm chức kia gần đây vừa mới nhận một hạng mục lồng tiếng cho nhân vật hoạt hình, đang xem xét phối âm, nói âm sắc của cô thích hợp với một nhân vật, hỏi cô có hứng thú đi thử không. Lúc trước khi tìm công việc kiêm chức sợ gặp được kẻ lừa đảo, cô liền xem công việc làm thêm trong thành phố, đại khái chắc cũng là vì cùng thành phố, nên công ty đó mới nghĩ cho cô cơ hội này.

"Được mà! Đi thử thử đi!"

"Đối với anh, lồng tiếng nhân vật hoạt hình là gì ── " cô đã xem qua một ít tài liệu, nhưng lý luận với thực tiễn có khoảng cách rất xa!

Tần Chi Tu một tay đem con mèo nhỏ ôm vào trong ngực, một tay kéo Hà Nhạc Nhạc, "Đi."

Nửa giờ sau, vẻ mặt Hà Nhạc Nhạc cười khổ, tiền đồ ăn hai ngày đã không còn.

Tần Chi Tu dẫn cô đến chỗ hai lần trước phối âm bài hát, đứng trước quầy tiếp tân gọi điện thoại, su đó thầy ghi âm có ria mép ra dẫn bọn họ đi lên, rồi tiếp theo ──

Như vịt nghe sấm!

Đợi khi buổi tối lúc đi ra khỏi cửa tòa nhà, Hà Nhạc Nhạc bị gió lạnh thổi qua, cô mới chậm chạp tỉnh táo lại.

"Cô gái nhỏ kia rất được nha! Trời cho, chỉ cần hướng dẫn thêm một chút thì tốt." Một người cô trung niên dạy cô gần bảy tiếng nhéo nhéo mặt Hà Nhạc Nhạc, cười nói.

"Cảm ơn, cảm ơn cô Âu." Hà Nhạc Nhạc nhất thời phản ứng không kịp. Bởi vì ở phòng ghi âm, cô Âu này quả thực rất nghiêm túc, cả khuôn mặt y như hung thần canh cửa, không nghĩ tới vừa ra khỏi phòng thu... lại thân thiết như thế.

"Tốt lắm, nếu có vấn đề gì, lúc nào cũng có thể tìm cô. Hai người không lái xe đến hả? Quý Tiết đâu rồi? Quý Tiết hai ngày trước chạy khắp nơi, hôm nay sao không đi cùng hai người?"

Hà Nhạc Nhạc sửng sốt, đúng rồi, Tần Chi Tu trốn đi như thế, Quý Tiết nhất định thu được tin tức xấu.

Ở cột trụ phía sau cô, Quý Tiết một thân áo khoác màu trắng, tiêu sái dựa vào cây cột phun ra làn khói nhẹ, thấy Hà Nhạc Nhạc quay đầu nhìn hắn, hắn nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, mới quăn tàn thuốc vào thùng rác, nâng tay chào cô Âu.

Cô Âu vừa thấy vẻ mặt Hà Nhạc Nhạc khác thường, thức thời tránh người, để lại Hà Nhạc Nhạc nuốt nước miếng không biết làm sao.

Quý Tiết nhếch khóe miệng, cúi người tiến đến bên gáy Hà Nhạc Nhạc tham lam hít sâu một hơi, làm cô sợ tới mức lùi về sau mấy bước, cảnh giác nhìn hắn, không biết hắn lại muốn làm gì.

Hồi lâu, Quý Tiết mới hơi ngửa đầu thở ra. "Đi, đi ăn khuya."

Ăn, ăn khuya? Hà Nhạc Nhạc cười.

Đúng vậy, ăn khuya, nhưng lại là ăn đồ nướng ở chợ đêm!

Trái tim Hà Nhạc Nhạc đập nhanh, kết quả người ta là thần tượng lại không chút khẩn trương ngồi ngay ngoài trời ăn đến vui vẻ vô cùng, mà cái người đại diện được giao trách nhiệm giữ gìn an toàn chú ý hình tượng cho thần tượng lại rất nhàn nhã đùa giỡn với con mèo nhỏ! Còn tự tiện đặt tên cho mèo nhỏ, kêu là ── đậu đỏ? Đậu cái đầu hắn! Người ta là mèo trắng! Hắn có bệnh mù màu hay sao?

"Có ý kiến?" Quý Tiết liếc cô, vừa lấy bật lửa ra châm thuốc, bộ dáng rất giống lưu manh. Nếu như trước kia, dáng vẻ hắn hút thuốc rất đẹp trai tiếng lành đồn xa, cho dù con gái không thích đàn ông hút thuốc cũng không thể thừa nhận, động tác tao nhã khi hút thuốc của Quý thiếu, phong độ mười phần, anh tuấn đến mức lòng của con gái mềm mại, nhưng bây giờ bộ dáng của hắn ── rất giống du côn.



Chương 200: Hợp tác đóng phim

"Nó, là mèo trắng." Hà Nhạc Nhạc nhỏ giọng biện hộ.

"Vậy kêu đậu trắng?" Quý Tiết nói giọng điệu trêu chọc.

"A..." Tần Chi Tu bật cười.

"Tên kia, cậu có biết bây giờ xe cậu ở đâu không?" Quý Tiết đem cái bật lửa để lên hộp thuốc lá trên bàn, rút một ngụm thuốc, tức giận hỏi Tần Chi Tu.

Mấy ngày hôm trước vội vàng không để ý đến hắn, sáng nay nhìn định vị được gắn trên xe một chút, điếu thuốc thiếu chút nữa rớt xuống ── bờ biển phía nam! Hộ chiếu của Tần Chi Tu hắn đang giữ, xe lại ở bờ biển phía nam.

"Mình còn tưởng cậu bị bán rồi chứ, thiếu chút nữa đã báo cảnh sát. Nhưng nghĩ lại, có người muốn lừa bán cậu, có khi còn phải hầu hạ cậu ăn uống vài ngày, cuối cùng còn bị cậu bán thì có, đến lúc đó cảnh sát bắt ai cũng khó nói. Cậu a, đến xe cũng không cần nữa sao!" Lúc trước hắn biết chiếc mô tô kia là bảo bối của Tần tiểu tử nên mới gắn định vị lên xe, bây giờ nhìn lại, vẫn nên trực tiếp gắn lên người hắn mới đảm bảo được! Không, có lẽ... nên gắn vào thân thể người khác.

Mắt liếc nhìn cô gái nhỏ đang nóng ruột ăn uống bên cạnh, cái miệng nhỏ phấn hồng cứ đóng mở... bụng dưới Quý Tiết căng thẳng, hung hăng rút điếu thuốc, rồi mới ném xuống đất nghiền nát, phát tiết ăn đồ nướng.

Ba người đang ăn, hai bàn bên cạnh không biết vì sao nổi lên tranh chấp. Ban đêm thường ít người ăn uống hơn, người bình thường thấy cảnh này rất tự giác trốn xa một chút. Ba người Quý Tiết ăn ý chuẩn bị chuyển bàn, quả nhiên, ba người vừa đứng lên, một người đánh nhau đã bị đẩy tới cái bàn của bọn họ.

Quý Tiết vừa ẵm mèo lông, vừa ăn xiên nướng, đang xem náo nhiệt, lại đột nhiên nhớ tới gì đó, sờ sờ túi tiền, nhìn lại cái bàn vừa bị đập vỡ dưới đất ──

Đem "Đậu đỏ" đem qua trong lòng Hà Nhạc Nhạc, Quý Tiết bước về phía 'chiến khu'.

"Đứng lại, đừng nhúc nhích a!" Quý Tiết bước về phía 'chiến khu' quát lại.

Hai đám người vừa mới đánh nhau nhìn thấy Quý Tiết, bởi vì không biết hắn là người bên nào, trong lúc nhất thời đều lập tức sững sờ, rồi chỉ thấy hắn thảnh thơi đi đến trong 'chiến khu', cúi người nhặt lên một cái ── bật lửa? (Editor: Bật lửa Nhạc Nhạc tặng trước khi rời khỏi nhà trọ)

Quý Tiết thổi thổi bụi đất bám bên ngoài cái bật lửa, vừa cẩn thận xem xét vừa đi trở về, giống như hoàn toàn không đem hai đám người đang đánh nhau để vào mắt.

Nam nhân kia nhất thời bị mùi rượu dâng lên, cầm cái chai bia trên bàn liền nhắm ngay đầu Quý Tiết ném tới ──

"Quý Tiết, ngồi xổm xuống!" Hà Nhạc Nhạc vội vàng hô to.

Quý Tiết không có gì chần chờ liền ngồi xổm xuống, quay lại đưa chân đá ngay bên hông của nam nhân phía sau.

"A a!" Nam nhân kêu thảm một tiếng lảo đảo vài bước, những người khác lập tức hoàn hồn nhắm vào phía Quý Tiết.

Quý Tiết lui lại sau mấy bước, cởi bỏ nút thắt áo khoác, vẻ mặt lãnh ngạo nhìn mấy người đối diện. Tuy rằng so với Nguyễn Lân dã man thì hắn vẫn còn kém, nhưng hắn cũng không phải ăn chay mà lớn lên.

Tần Chi Tu thấy thế, đeo khẩu trang, che trước người Hà Nhạc Nhạc.

Hà Nhạc Nhạc ôm Đậu Đỏ, nhịn không được than một tiếng, cảm giác chỉ cần gặp được bọn họ, bốn chữ 'bình an vui vẻ' liền cách cô rất xa!

Một người là ca sĩ thần tượng, một người là người đại diện, bây giờ bọn họ muốn đánh nhau là như thế nào?

Bọn họ cũng không cần lặp đi lặp lại, nhiều lần khiêu chiến hiểu biết của cô về người trong giới giải trí chứ?

Mắt thấy Quý Tiết đối diện với vài người đang cầm lấy chai bia bị đập vỡ, lộ ra hàn quang của thủy tinh lạnh lẽo, Hà Nhạc Nhạc liền gấp gáp. Báo cảnh sát? Không kịp rồi!!!

Một màu đỏ xẹt qua tầm mắt cô, ngay sau đó một chuyện cũ đầy bụi trồi lên trong trí nhớ của cô, cô vội vàng nhìn về đó ── chính là nó!

Đem Đậu Đỏ đưa cho Tần Chi Tu, Hà Nhạc Nhạc chạy nhanh đến cạnh tường rút bình chữa cháy ra, nhổ chốt bảo hiểm, một tay nắm lấy ống phun ra khói chữa cháy.

"Aaaaa! Cô làm gì vậy?" Người trong tiệm nướng thấy Hà Nhạc Nhạc cầm bình chữa cháy vội vàng hô.

Hà Nhạc Nhạc liếc mắt nhìn ông chủ xin lỗi một cái, cầm theo bình chữa cháy bất chấp tất cả bỏ chạy đến bên cạnh Quý Tiết.

"Thất thần làm gì? Chạy mau!" Thấy Quý Tiết ngây ngốc nhìn cô, Hà Nhạc Nhạc tức giận ném bình chữa cháy xuống nắm tay hắn bỏ chạy, còn không quên kéo theo Tần Chi Tu đang đứng xem bên cạnh.

Chạy một đoạn ngắn cũng không thấy ai đuổi theo, Hà Nhạc Nhạc dừng lại, ba người tiến vào chỗ để xe.

"Ha ha ha..." Quý Tiết ôm bụng cười đến mức không thẳng lưng nổi.

Cười cười cười! Cười chết anh luôn đi! Có cái gì buồn cười chứ! Hà Nhạc Nhạc tức giận trừng mắt nhìn hắn.

"Không, không được!" Quý Tiết cười đến mức hung hăng chụp lên ghế lái xe, chọc cho Tần Chi Tu đang ngồi ở ghế lái phải quay đầu lại nhìn hắn, thản nhiên cười cười.

"Anh, anh nhất định phải đem chuyện vừa nãy nói cho đám biên kịch kia biết..." Thật vất vả khống chế để bản thân không cười nữa, một tay Quý Tiết đặt lên đầu vai Hà Nhạc Nhạc, khuôn mặt tuấn tú phong lưu bốn phía, hai mắt cực kỳ tức giận nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, chế trụ thân hình đang giãy giụa của cô, bá đạo hôn lên môi cô.

"A ──" Hà Nhạc Nhạc sống chết muốn đẩy đầu hắn ra, Quý Tiết lại giữ chặt đầu cô chết sống cũng không buôn miệng ra.

Giống như dây dưa lâu cả một thế kỷ, nam nhân cõi lòng đầy sung sướng mới ở bên tai cô gái đang sức cùng lực kiệt dụ hoặc nói:

"Chúng ta hợp nhau lại cùng diễn một bộ phim tình cảm cấp 3 được không?

"Cấp 3, 3..." Hà Nhạc Nhạc dồn dập thở phì phò, "Con mẹ anh đó!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro