Chương 226-230

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 226: Đừng chạm vào cô ấy nữa

Ngoài cửa sổ phòng ăn cơm Tây có một khoảng trắng, ánh sáng mặt trời chiếu vào tây trang màu trắng trên người Quý Tiết, như là phủ thêm một đôi cánh ánh sáng trong suốt, nhìn qua giống như thiên sứ bảo vệ hoàng tử kiêu ngạo.

Ở trên trán Hà Nhạc Nhạc khẽ hôn một cái, Quý Tiết thuận thế ngồi vào bên cạnh cô, cánh tay dài tự nhiên đặt lên đầu vai cô.

"Vinh Thanh Phong đi tìm em? Nói chuyện gì vậy?" Quý Tiết vừa lật menu vừa hỏi.

"Quý Tiết."

"Ừ?"

". . . Thực xin lỗi."

Nhìn sườn mặt của cô gái bên cạnh, Quý Tiết không có mở miệng.

"Em đã lừa anh."

"... Nếu đã lừa, sao không lừa đến cùng đi."

"Thực xin lỗi." Hà Nhạc Nhạc chậm rãi quay đầu đối diện với hắn, đôi mắt tĩnh lặng. "Em nói sẽ thử yêu anh, thật ra... là lợi dụng anh để tránh né Thân Đồ tiên sinh thôi."

"Đủ rồi. Anh không muốn nghe, gần đây có mấy bộ phim mới, đi xem không?"

"Quý Tiết." Hà Nhạc Nhạc cầm lấy con đao trên bàn cơm Tây trong lòng bàn tay trái, tay phải dùng sức.

"Em, em điên rồi sao!" Quý Tiết bắt lấy bàn tay trái của Hà Nhạc Nhạc mở ra, lòng bàn tay hiện lên vết thương màu đỏ, máu đang rỉ ra.

Vội vàng lấy khăn quấn miệng vết thương lại, Quý Tiết nâng tay cô lên, kéo cô ra ngoài.

"Em, cô gái điên này!" Quý Tiết vừa đi vừa mắng.

Đi ra đến ngoài tiệm, Hà Nhạc Nhạc dừng bước chân, "Quý Tiết, cảm ơn anh, cảm ơn bởi vì em bị thương mà sốt ruột, mà đau lòng, bởi vì em tự tổn thương mình mà tức giận."

". . ."

"A. . . Thật ra em rất sợ đau."

"Vậy sao em còn cắt?"

"Cắt vào tay đúng là rất đau, nhưng anh biết không? Khi bị bắt buộc nhưng không có lực phản kháng còn đau hơn bây giờ gấp trăm lần."

Nhìn khăn tay nhanh chóng bị máu chảy phủ đỏ, Quý Tiết cắn chặt hàm răng một chữ cũng không nói.

"Hẹn gặp lại."

Cô cứ như gió nhẹ mây bay xoay người trước mặt hắn, cứ như vậy không hề quan tâm rời khỏi hắn, mà hắn, hai chân giống như bị buộc lại không thể động đậy, vì sao cổ họng giống như bị nghẹn không phát ra một giọng nói!

Trở về! Đừng đi! Hắn sửa mà, cô muốn hắn sửa cái gì hắn liền sửa! Quay lại đi ──

Khi Hà Nhạc Nhạc xoay người đi rồi quay trở lại, nhìn thấy biểu cảm vừa khóc vừa mừng của Quý Tiết. Đây là lần đầu tiên nhìn thấy nam nhân này có tính trẻ con như vậy, dáng vẻ yếu ớt như thế, làm cho lòng cô có chút khác thường, giọng điệu cũng nhu hòa đi rất nhiều.

"Vừa nãy công ty văn hóa truyền thông X có gọi điện nhờ em chuyển lời cho anh, chắc là chuyện liên quan đến việc lồng tiếng, tí nữa em sẽ gửi số điện thoại của công ty qua cho anh. Bye bye."

Sau khi Hà Nhạc Nhạc đi rồi, Quý Tiết đứng hồi lâu ở cửa phòng cơm, cho đến khi điện thoại vang lên tiếng chuông tin nhắn.

Mèo hoang nhỏ hay tức giận: Số điện thoại liên hệ của công ty văn hóa truyền thông X: *********

Văn phòng ở Mâu Tư.

Thân Đồ Mặc vừa họp cổ đông xong đem tài liệu đưa cho Lâm Kỳ cầm, lấy tay nhận điện thoại gọi đến.

"Cậu đang ở đâu?"

"Bây giờ chuẩn bị về."

"Thân Đồ... mình muốn trao đổi."

". . ."

Quý Tiết hít sâu một hơi, chậm rãi nói, "Còn nữa, không cần gặp cô ấy, trừ khi... cô ấy đồng ý."

Ngày 11 tháng 11, một ngày hội không biết bắt đầu từ đâu đã dần dần lan truyền rộng rãi ---- ngày lễ độc thân (trong tiếng Trung ngày này còn có tên gọi là 'quang côn' mà từ này có nghĩa là lễ độc thân). Ban đầu ngày này chỉ một người hi hi ha ha cười nói một mình liền trôi qua, nhưng mấy năm gần đây lại biến thành một ngày lễ. Các thương hiệu lớn, các cửa hàng đều làm hoạt động để đẩy mạnh tiêu thụ, việc quảng cáo tiếp thị gần các trường đại học rất sôi nổi do ngày hội này bắt đầu từ các trường đại học.

"Khuyến mãi lớn nhất thế kỷ, thời trang nam nữ trẻ em, cướp được chính là của mình! Mau tận dụng thời cơ, không còn cơ hội đâu a!" Ngay trước cửa hàng, có một vài người tiếp thị đang cầm loa vui mừng nhảy múa, nhìn thấy cha mẹ dẫn con nít theo chơi đùa, đi đến cửa hàng thời trang trẻ em, rất nhiều cô gái trẻ tuổi còn lôi kéo mấy con thú bông mặc trang phục hóa trang chụp ảnh chung, tiếng hoan hô cười nói tràn ngập khắp ngã tư đường.

"Gấu vui vẻ! Ha ha! Dễ thương quá!"

"Mẹ, Gấu Brown là nam hay nữ vậy?"

Mặc trang phục thú bông gấu Brown, Hà Nhạc Nhạc cực kỳ thành thạo làm động tác đáng yêu, thỉnh thoảng gây ra một trận tiếng cười. Đây là công việc làm thêm vui vẻ nhất của cô ── cô phát hiện từ khi mặc trang phục thú này, cho dù mọi người nhìn cô thì chứng sợ hãi cũng không phát tác!

Từng ánh mắt nhìn về phía cô đều chứa ý cười, mỗi một nụ cười đều xinh đẹp đáng yêu, công việc làm thêm một ngày như vậy, làm cho cô vui vẻ thật lâu.

Nhưng, hôm nay có chút không giống với mọi lần.

Hà Nhạc Nhạc cầm cái thìa ── đương nhiên, bắt không trúng, động tác ngây ngô ngu ngốc làm cho một đám già trẻ cười to vui vẻ.

Vẫn cảm thấy hôm nay có gì đó lạ lạ.

Cửa hàng bánh ngọt lầu 3 trung tâm thương mại.

"Ngại quá, anh gì ơi, nơi này không cho hút thuốc." Người bán hàng khách khí khuyên nhủ.

Quý Tiết để điếu thuốc bên miệng, tay phải vẫn không ngừng bật tắt chiếc bật lửa, phát ra âm thanh kim loại ma sát va chạm nhau.

Ánh mắt của hắn xuyên qua cửa kính, lẳng lặng nhìn nhất cử nhất động của cô gái đáng yêu thoải mái kia.

Không biết qua bao lâu, trong đám người có một đứa trẻ khóc rống lên, hình như là vừa lạc cha mẹ, không khí lập tức chùng xuống, một vài cha mẹ khác đứng lại vây quanh đứa nhỏ.

Lúc này, mèo hoang nhỏ của hắn đi qua, tắt cái loa đang phát thông tin quảng cáo.

"gong sa ma ni ga, han ji ba yi so, a ba gong, ou ma gong,ai gi gong . a ba gong mu. . ." Mọi người đột nhiên nghe thấy âm điệu nhạc thiếu nhi hàn quốc từ loa truyền ra, giọng hát êm tai dễ nghe cùng với động tác vũ đạo đáng yêu buồn cười nhất thời làm cho tiếng khóc của trẻ em dừng lại, bọn nhỏ cũng lôi kéo cha mẹ nhảy theo động tác của gấu Brown đáng yêu.

Quý Tiết cùng với giám đốc trung tâm thương mại tươi cười, chờ khi đứa bé lạc đường được một nhân viên mang đi, Hà Nhạc Nhạc lập tức bật lại đoạn ghi âm thông tin quảng cáo, còn nhanh chóng làm động tác nhiệt huyết, làm cho nhóm khách hàng phản ứng không kịp bật cười.

Thiếu chút nữa hắn đã quên, mèo hoang nhỏ của luôn luôn làm việc hết mình...

"Xin chào, là Tăng tiểu thư sao? Tôi là Quý Tiết. Liên quan đến đề nghị ngày hôm qua, tôi cực kỳ cảm ơn, rất vinh hạnh được tham gia lần chế tác này."

Hắn không đi thi vòng hai, lồng tiếng cho nam 2 tự nhiên không tới phiên hắn, nhưng chỉ đạo lồng tiếng bộ phim × đặc Nhật Bản rất thưởng thức phong cách âm sắc hài hòa của hắn, đề nghị hắn lồng tiếng cho nhân vật nam 4.

Hắn tính thử xem sao.



Chương 227: Bình xịt phòng sói (bình xịt phòng ngừa nguy hiểm của con gái á)

"Làm sao đây? Nhạc Nhạc, làm sao đây a!" Nhậm Linh Vũ vừa xem album vừa hô to.

Hà Nhạc Nhạc cười lắc đầu, tiếp tục ăn trái cây.

"Xong rồi, mình lại muốn yêu hắn thêm một lần nữa rồi!" Biểu cảm háo sắc nhìn Tần Chi Tu tinh thuần hoàn mỹ như bảo thạch cực phẩm trong album, Nhậm Linh Vũ chậm rãi cắn môi đỏ mọng.

"Khụ khụ!" Hà Nhạc Nhạc nhanh chóng ho khan hai tiếng nhắc nhở Nhậm Linh Vũ chú ý hình tượng.

"Hì hì! Tiết lộ một chút đi, lúc ấy hai người... Ừ? Rốt cuộc có ấy ấy hay không?" Nhậm Linh Vũ nháy nháy mắt, vẻ mặt đáng khinh nhìn album, rồi lia mắt qua nhìn Hà Nhạc Nhạc.

Hà Nhạc Nhạc liền nhanh chóng dời tầm mắt, "Được rồi!"

"Hì hì! Nếu như cậu với Tần Chi Tu là một cặp thì tốt rồi, mình thật tình không thích Đỗ Vi nổi."

"... Nhưng mà, dù cậu không thích Đỗ Vi, lúc Tần Chi Tu không có người làm bạn, lúc hắn khát vọng tình thân nhất, cô ấy đã làm người nhà của hắn." Hà Nhạc Nhạc lẳng lặng nói. Lúc trước khi cô đến nhà Tần Chi Tu, nhìn thấy album ảnh từ hồi nhỏ của hắn, dáng vẻ cô đơn, không đến một trăm tấm ảnh thì gần 70 tấm có Đỗ Vi, hơn rất nhiều so với ảnh chụp chung của Tần Chi Tu với cha mẹ. Ảnh chụp này làm cho cô hiểu được, mặc kệ Đỗ Vi đã làm gì với Tần Chi Tu, hoặc sắp làm cái gì, trừ bản thân Tần Chi Tu, những người khác... nhất định không có tư cách chỉ trích.

Nhậm Linh Vũ bĩu môi, từ chối không cho ý kiến, tiếp tục lật album ảnh xem.

Hà Nhạc Nhạc thảnh thơi ăn hoa quả, tính chờ Linh Vũ xem xong album rồi đi dạo phố hay chơi điện tử gì đó, nhưng mà... cảm giác kỳ quái đột nhiên đến, Hà Nhạc Nhạc nhìn xung quanh một chút. Hai ngày nay cô vẫn cảm thấy không thoải mái, giống như bị một người nào đó đang bí mật theo dõi.

"Linh Vũ, chúng ta đi thôi."

Hai người mới vừa đi ra khỏi cửa hàng, Hà Nhạc Nhạc liền cảm thấy hít thở không thông, cảm giác quen thuộc làm cho cô cảnh giác thêm mấy lần, khi cô phát hiện một nam nhân mặc áo khoác mang kính đen còn có một tay cầm dao giấu trong ngực áo đi đến gần bọn họ, theo bản năng cô túm lấy Linh Vũ kéo cô ấy lại gần mình hơn.

"Cô là Nhậm Linh Vũ?" Nam nhân mang kính đen hỏi.

"Đúng vậy, anh là ai?"

"Linh Vũ!" Nam nhân mang kính đen vừa đi đến gần Hà Nhạc Nhạc đã nghe thấy một mùi hương gay mũi, lại thấy nam nhân mang kính đen chuẩn bị lấy một chai thủy tinh từ trong áo ra, Hà Nhạc Nhạc vội vàng kéo Nhậm Linh Vũ.

Nam nhân mang kính đen vừa thấy hai người tránh được công kích, ném cái chai đi, muốn đi tới bắt Nhậm Linh Vũ. Nhậm Linh Vũ lấy túi xách đánh lên cằm của nam nhân đeo kính, hắn liền kêu thảm một tiếng, liên tục lùi về sau, hai người nhanh chân chạy đi, chạy chưa được vài bước, trước mặt bọn họ đã xuất hiện vài nam nhân khả nghi vẻ mặt không tốt đuổi theo, mắt thấy đã gần đuổi kịp ──

Hà Nhạc Nhạc đột nhiên ngừng bước chân, đứng trở lại nhìn chằm chằm mấy người đang đuổi theo.

"Nhạc Nhạc!" Nhậm Linh Vũ sốt ruột hô to.

Ngay lúc Nhậm Linh Vũ hô to, Hà Nhạc Nhạc nâng cánh tay phải quơ về phía mấy người đó, tiếng kêu thảm thiết vang lên!

Văn phòng luật sư Bình Minh.

Sau khi nhận được điện thoại của Nhậm Linh Vũ, Lê Dĩ Quyền lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới văn phòng. Nhìn Hà Nhạc Nhạc đang ngồi trên sô pha trong phòng nghỉ, cánh tay trái phải đều quấn băng gạc, Lê Dĩ Quyền chỉ cảm thấy trái tim run rẩy.

"Có chuyện gì vậy?"

"Sư phụ, chắc chắn là nông sản Hoành X mướn người đó! Mấy hôm trước sau khi lên toà bọn họ đã ầm ĩ nói muốn trả thù chúng ta!" Luật sư vốn dĩ chính là ngành nghề nguy hiểm, Nhậm Linh Vũ đã sớm biết, nhưng thấy liên luỵ đến Hà Nhạc Nhạc, cô hận không thể ăn tươi nuốt sống đám khốn khiếp kia!" Bọn họ vậy mà lại dám hắt axit! Còn muốn bắt lấy chúng ta, may mắn Hà Nhạc Nhạc có mang theo bình xịt phòng sói! Nếu không. . ."

"Hiện tại cảm thấy thế nào?" Ngồi ở bên cạnh Hà Nhạc Nhạc, khuôn mặt anh tuấn của Lê Dĩ Quyền dịu dàng thân thiết.

Hà Nhạc Nhạc cúi đầu nhìn băng gạc trên tay trái của mình, nâng mắt bình tĩnh nhìn vào đôi mắt của hắn, "May là chỉ bắn tung toé vài giọt thôi, lúc ấy cũng không cảm thấy đau lắm."

Báo cảnh sát xong, Lê Dĩ Quyền muốn đưa bọn họ về nhà, Hà Nhạc Nhạc không từ chối, cô biết nếu từ chối Linh Vũ sẽ thấy buồn.

Đưa Linh Vũ về nhà rồi, Hà Nhạc Nhạc vẫn ngồi ở phía sau.

Lê Dĩ Quyền nắm tay mở cửa xe do dự một chút, buông tay ra mở cửa chui vào chỗ ngồi phía sau.

Kinh ngạc nhìn Lê Dĩ Quyền, Hà Nhạc Nhạc có chút hoảng hốt.

"Từ trong núi mang đến, hoa cỏ hoa lan nhỏ, trong ánh nắng trong veo, hy vọng hoa sớm nở...." (lời bài hát nha...)

". . ." Hắn đang hát bài 《 hoa lan cỏ 》, giọng hát mềm nhẹ, vừa đúng nhịp điệu, đem bài hát tươi mát giống như thư tình làm người ta tim đập vội vàng.

"Album này gọi là 《 hy vọng 》. Không thể nói cho anh biết, vì sao em... trốn anh hả?"

Hy vọng, hy vọng. Cô chỉ biết bài hát này tên là 《 hoa lan cỏ 》 nhưng không biết album của nó tên là 《 hy vọng 》. "Em không có trốn tránh anh, em chỉ cảm thấy chúng ta không có lý do đặc biệt gì cần phải gặp mặt."

". . . Nông sản Hoành X có bối cảnh là xã hội đen, hơn nữa có thù tất báo, lần này vô tình em bị cuốn vào, trước khi sự việc được giải quyết em không an toàn. Vì thế, trong khoảng thời gian này nếu như em muốn ra ngoài, nhất định phải có người đi cùng."

Hà Nhạc Nhạc nghĩ nghĩ, "Em biết rồi, cảm ơn anh đã nhắc nhở."

Nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn cố ý xa cách của cô, Lê Dĩ Quyền nhìn hồi lâu mới quay trở lại ghế lái, đưa cô về nhà.

Dọc theo đường đi, đều có tiếng hát của cô làm bạn, nhưng lần này không có cô bên cạnh nữa.

Ngày hôm sau, thứ Hai, ngày công ty truyền thông X mời đến làm việc.

Mang theo đồ dùng phòng sói, Hà Nhạc Nhạc hít sâu một hơi mở cửa phòng ra, đồng thời đóng cửa phòng lại, phía sau truyền đến tiếng mở cửa.

Hà Nhạc Nhạc chần chờ một cái mới chớp mắt, quay đầu nhìn.

Quý Tiết giật giật môi, cuối cùng nghẹn ra được một chữ ── "Chào." Thật ra sáng sớm hắn đã chờ ở đây, chờ cửa phòng của cô mở ra!

". . ." Hắn sao vậy, còn ở tại đây nói 'Sớm' chứ.

Quý Tiết ra dáng mời Hà Nhạc Nhạc đi xuống lầu trước, Hà Nhạc Nhạc cũng không khiêm nhượng đi xuống.

"Cái kia ──" đi theo phía sau Hà Nhạc Nhạc, Quý Tiết ấp a ấp úng hồi lâu.

Hà Nhạc Nhạc liếc nhìn bộ dáng như con chó nhỏ bị vứt bỏ của hắn, cả người đều không được tự nhiên, dưới chân đi nhanh hơn, nhưng mà một thân ảnh thon dài đang dựa lưng vào tường ở dưới lầu làm cho cô đột nhiên dừng lại.

Quý Tiết đi theo phía sau phản ứng không kịp đụng phải Hà Nhạc Nhạc, làm hắn sợ tới mức vội vàng ôm lấy thắt lưng cô xoay người để bản thân thụt lùi ngã xuống cầu thang, nhưng đau đớn đoán trước lại không xảy ra, bờ vai của hắn cùng với phần eo bị người khác đỡ lại, Quý Tiết vừa nâng đầu nhìn ──

Lê Dĩ Quyền?




Chương 228: Thẹn thùng cái đầu anh

Chờ hai người đứng vững, Lê Dĩ Quyền mới thu hai tay lại, ngửa đầu nhìn hai người trên cầu thang.

"Chào. Quý tiên sinh cũng ở đây hả?"

Tuy rằng nguy hiểm đã không còn, nhưng Quý Tiết vẫn ôm eo Hà Nhạc Nhạc không buông, ánh mắt vừa nghi hoặc vừa cảnh giác nhìn chằm chằm Lê Dĩ Quyền.

"Cám ơn Lê luật sư. Lê luật sư... không phải trùng hợp cũng ở chỗ này chứ?"

Lê Dĩ Quyền nhẹ nhàng cười cười, liếc mắt nhìn bên hông Hà Nhạc Nhạc, "... Tôi ở gần đây." Nói xong còn nghiêng người nhường đường.

"Vậy lần khác lại nói chuyện nha." Quý Tiết nói một câu cho có lệ, ôm Hà Nhạc Nhạc đi ra cửa.

Hà Nhạc Nhạc quay đầu không thấy Lê Dĩ Quyền đi ra, liền dừng bước lại, sắc mặt lãnh đạm cúi đầu nhìn cánh tay bên hông mình.

Quý Tiết ngượng ngùng thu tay lại. "Em... cùng với Lê Dĩ Quyền ── "

"Bạn. Bạn tốt." Hà Nhạc Nhạc cao giọng nói. Tư thế bảo vệ mãnh liệt như vậy làm Quý Tiết chấn động, ngực đau đớn.

Nhìn băng gạc trên tay trái của cô, Quý Tiết kiềm chế nghi vấn và chua xót đầy bụng, nhỏ giọng nói, "Uhm."

"Em cũng đi công ty truyền thông X?"

"Ừ."

"Em đi giao thông công cộng, sao anh không đi xe?"

"Bằng lái bị tịch thu rồi." Vượt đèn đỏ quá nhiều... toàn là vì cô.

Hà Nhạc Nhạc không nói gì, chỉ có thể cùng hắn chen nhau lên xe buýt. Giờ cao điểm đi làm, xe buýt kín người, đừng nói chỗ ngồi, không có chỗ đặt chân nữa!

Quý Tiết cúi đầu nhìn cô gái bị chen lấn đụng đến trong lòng hắn không thể động đậy, chỉ có thể theo chiếc xe xóc nảy cọ cọ trước người hắn, khuôn mặt tuấn tú phong lưu cười tươi.

"Khó trách nhiều người ngồi xe buýt như thế, phúc lợi thật tốt."

Hà Nhạc Nhạc cắn răng, đạp một cái lên giày da của hắn.

Quý Tiết nhe răng, thừa dịp lái xe dừng lại nhanh tay ôm lấy thắt lưng Hà Nhạc Nhạc.

Hà Nhạc Nhạc vừa muốn giãy dụa, Quý Tiết đã thấp giọng nói bên tai cô, "Đừng nhúc nhích, cọ đi cọ lại nữa thì anh sẽ thành biến thái trên xe buýt mất."

Một câu như thế quả nhiên làm cho cô thành thật đứng thẳng trong lòng hắn, nhưng làm cho cô oán hận trừng mắt nhìn hắn cả đường đi. Mà Quý Tiết thì dịu dàng nhìn lại, trong đầu toàn là ý nghĩ lặp đi lặp lại:

Thật muốn hôn cô. Muốn hôn cô. Muốn hôn cô. Muốn hôn cô....

Đến công ty X, đầu tiên là ký hợp đồng, sau đó hai người đi vào phòng họp. Hội nghị còn chưa chính thức bắt đầu, mọi người hình như cũng đều quen biết lẫn nhau đang nói chuyện rất vui vẻ, thấy hai gương mặt xa lạ của bọn họ đều nhìn bằng ánh mắt tò mò.

Hà Nhạc Nhạc cưỡng chế hoảng hốt ngồi xuống, cúi đầu không nói, mọi người thấy thế cũng không có người tự tìm mất mặt đi chào hỏi với cô.

"Xảy ra chuyện gì? Không thoải mái hả?" Quý Tiết đem ghế dựa xê dịch về phía cô, hỏi.

Hà Nhạc Nhạc lắc đầu. Nâng mắt nhìn mọi người thoải mái nói chuyện với nhau, cố gắng buông lỏng cổ họng đang căng thẳng, "Xin chào mọi người, tôi là Hà Nhạc Nhạc, thật vui khi được gặp mọi người."

Tiếng nói chuyện của mọi người im bặt, lập tức nhiệt tình chào hỏi với Hà Nhạc Nhạc.

Tuy rằng giới giải trí thường rất hỗn loạn, nhưng trong giới phối âm lồng tiếng phía sau màn này, xung đột lợi ích không quá kịch liệt vì thế khá đơn giản, rất nhiều người chỉ coi phối âm làm nghề phụ hứng thú mà làm nên mọi người cũng tự nhiên thoải mái hơn.

Chào hỏi xong, Hà Nhạc Nhạc liền mỉm cười xem những người khác nói chuyện, chỉ khi nào có người hỏi cô, cô mới đơn giản lễ phép trả lời. Quý Tiết bên cạnh có chút lo lắng nhìn bộ dáng điềm tĩnh nhàn nhã của cô, mấy mỹ nữ đang nói chuyện với hắn hắn cũng không chú ý tới, mọi người thấy dáng vẻ kia của hắn, đều dùng ngôn ngữ 'trêu chọc' hai người, làm cho mặt Hà Nhạc Nhạc đỏ bừng.

Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng của Hà Nhạc Nhạc đang cúi đầu, bộ dáng 'thẹn thùng', Quý Tiết giống như rượu ngon đầy bụng, làm cho hắn như si như say.

"Thẹn thùng như thế?" Hắn nhịn không được thấp giọng trêu chọc.

Hà Nhạc Nhạc hung tợn trừng mắt nhìn hắn ── thẹn thùng? Thẹn thùng cái đầu anh! Hắn không thấy cô đang cố gắng vùi đầu im lặng sao?

"Này, người lồng tiếng cho nam chính còn chưa quyết định sao?" Hà Nhạc Nhạc nhìn tài liệu trên bàn, vừa thấy vị trí phối âm của nam chính còn trống, vội vàng dời đi lực chú ý của mọi người.

"Nam chính không phải là Lý soái ca sao? Lần trước còn thấy hắn tới, sao thế nhỉ? Cuối cùng quyết định di dân không làm cùng chúng ta nữa sao?"

"Hình như là thay đổi người, nhưng không biết thay đổi ai, có ai biết không?"

"Cũng không biết? Ai a? Thần bí như thế? Chẳng lẽ cũng là người mới?"

Đang lúc một đám người thảo luận khí thế ngút trời, một cô bé mặt thon dài nhìn chằm chằm vách tường thuỷ tinh phía sau Hà Nhạc Nhạc ngơ ngác nói: "Tôi nghĩ... tôi biết đổi thành ai rồi."

Mọi người theo tầm mắt nhìn lại ── tây trang màu xám thẳng tắp, áo sơ mi màu đen bên trong, áo khoác tây trang đặt lên khuỷu tay, khuôn mặt người nọ tuấn lãng chói mắt tươi cười, khí thế cường đại của siêu sao làm người ta hâm mộ, thân thể tự nhiên từ ghế chậm rãi đứng lên.

Thế là, khi người nọ đi vào tới phòng họp gật đầu chào mọi người, cả phòng họp chỉ có hai người mông còn đặt trên ghế không đứng dậy.

"Sao cậu lại chạy tới đây?" Quý Tiết cau mày.

Người nọ nhìn Quý Tiết bên cạnh Hà Nhạc Nhạc, cười nói với Quý Tiết, "Vị này... hình như không chào đón tôi gia nhập lắm thì phải?"

Editor: Mọi người đoán thử xem là ai???



Chương 229: Chương mới bắt đầu

Thuyết minh đã mở được một lúc lâu, nhưng mỗi một giây Hà Nhạc Nhạc đều cảm thấy dày vò.

Nguyễn Lân! Nguyễn Lân cũng. . .

Bọn họ đến tột cùng muốn làm cái gì? Vì sao không chịu buông tha cho cô vậy?

"Hà tiểu thư, xin chờ một chút."

Thuyết minh đã xong, Hà Nhạc Nhạc vừa định tránh đi thì chủ nhiệm Thái phụ trách phối âm gọi cô lại.

Ngồi ở văn phòng của chủ nhiệm Thái, Hà Nhạc Nhạc đối với lời mời của chủ nhiệm Thái rất kinh ngạc.

"Thầy vừa mới hỏi... em có hứng thú làm chuyên trách lâu dài không hả?"

"Đúng vậy, tôi đã nghe nói em dịch sách báo, rất có thiên phú. Nhìn lý lịch em đã điền, bây giờ em vừa mới tốt nghiệp còn chưa có công việc chính thức, không ngại thử nhiều công việc khác nhau. Mới vào công ty truyền thông X, quyền lợi tuy rằng bình thường, nhưng ở giới phối âm cũng khá nổi tiếng, tuy rằng làm kiêm chức cũng không phải không tốt, nhưng thiên phú của em rất khó có được, sao không tiến thêm một bước nữa."

". . . Xin hỏi, thầy mời em thật sự là bởi vì cảm thấy em thích hợp sao?" Nhìn chằm chằm vào ánh mắt của chủ nhiệm Thái, Hà Nhạc Nhạc hỏi.

"Đương nhiên. Vì sao lại hỏi như thế?"

Phản ứng của chủ nhiệm Thái tự nhiên thẳng thắn lại thành khẩn, không nhìn ra có gì che giấu, Hà Nhạc Nhạc cúi đầu suy nghĩ, "Em có thể suy nghĩ một chút không ạ?"

"Không thành vấn đề. Nhưng. . . Không ngại để lộ cho em biết một chút, kế tiếp công ty truyền thông X của chúng ta sẽ có hành động lớn, trong khoảng thời gian này chúng tôi cũng cố gắng tìm kiếm người mới để chuẩn bị cho hạng mục sau, nếu như em có ý muốn gia nhập vào công ty, nên trả lời càng sớm càng tốt."

"Dạ."

Đi ra khỏi văn phòng, đập vào mắt là hình ảnh Quý Tiết bị mấy cô gái vây quanh. Khi đối mặt với cô gái khác, Quý Tiết luôn có bộ dáng phong lưu tiêu sái, nói đùa hai ba câu đã làm các cô gái mặt mày hớn hở thẹn thùng không thôi. . .

Vừa thấy Hà Nhạc Nhạc đi ra, Quý Tiết vội vàng lướt qua các cô gái đi về phía cô, "Nói chuyện xong rồi hả? Nói chuyện gì thế?"

Hà Nhạc Nhạc nhìn biểu cảm của các cô gái phía sau hắn, vừa vô tội vừa bất đắc dĩ nhìn hắn. "Đi về thôi."

"Khụ khụ. . ." Quý Tiết nghẹn cười chào mấy cô gái phía sau, bước nhanh đuổi theo.

"Ghen tị?"

Hà Nhạc Nhạc dừng bước lại, quay đầu cười với hắn, trong đôi mắt lại chứa một chút cảnh cáo, "Được rồi, đổi lời kịch đi."

"À... Anh đói bụng rồi, giữa trưa muốn ăn cái gì?"

"... Có phải mặc kệ em làm gì, anh cũng quyết tâm muốn đi theo đúng không?"

"Đúng. Anh không tin có đại soái ca anh tuấn tiêu sái phong lưu phóng khoáng như anh suốt ngày ở trước mặt em, em còn có thể coi trọng nam nhân khác."

Hà Nhạc Nhạc cắn răng, ". . . Nói tiếng người đi."

"Anh muốn bắt đầu một lần nữa. Một lần cuối cùng."

". . ."

"Anh sẽ không yêu cầu gì với em đâu, nếu như anh ép buộc hoặc tổn thương em nữa, từ nay về sau anh sẽ biến mất trước mắt em. Nhưng anh lại phạm sai lầm trước... đừng kháng cự anh nữa, được không?"

Cô không thể trả lời.

Đường không phải của cô, cửa hàng không phải của cô, cô không có lý do gì cản hắn, không cho hắn đi.

Buổi trưa, cô gọi điện thoại cho Linh Vũ. Cả ngày nay Linh Vũ cũng không ra khỏi nhà, ở trên Internet đào móc ra tất cả những chuyện xấu xa đen tối của nông sản Hoành X, còn liên tục nhắc nhở cô không có việc gì thì ngàn lần không nên ra khỏi nhà, nếu muốn ra ngoài thì tìm sư phụ cô ấy đi chung.

L. . . Nghĩ đến buổi sáng L xuất hiện, Hà Nhạc Nhạc do dự một chút, vẫn nhắn một tin.

"Cảm ơn."

Quý Tiết vụng trộm liếc mắt, sợ hãi hỏi, "L là ai?"

Hà Nhạc Nhạc liếc mắt nhìn hắn một cái, Quý Tiết vội vàng làm một động tác kéo khóa miệng lại, chọc cho cô vừa bực mình vừa buồn cười.

Nam nhân này... thầm thở dài một hơi, Hà Nhạc Nhạc vực lại tinh thần ── cô vĩnh viễn không thể khống chế hành vi cử chỉ của người khác, việc duy nhất cô có thể làm là khống chế chính bản thân mình. Khống chế bản thân không dễ dàng chịu ảnh hưởng của người khác, khống chế bản thân không cần vô ý đã biến thành dáng vẻ chính bản thân cũng chán ghét!

Quý Tiết đi theo bên cạnh cô, đem tất cả biểu cảm của cô thu vào trong mắt. Những nữ nhân hắn gặp qua, hắn luôn có thói quen đánh giá, phân tích, cái gì đáng xem, loại nào có thể nhìn, loại nào có thể chơi, loại nào có thể kiếm tiền, nhưng không biết từ khi nào, trong mắt hắn chỉ có hai loại nữ nhân ── cô và nữ nhân khác.

Cô là cô gái khác với những cô hắn gặp qua, cô gái mà hắn thích, càng nhìn càng muốn nhiều hơn nữa, thậm chí hắn muốn cứ như thế nhìn cô từ tóc đen cho đến tóc trắng.

Hắn yêu cô gái này như thế.

Nghĩ đến điểm ấy, Quý Tiết đột nhiên cảm thấy rất nhiều chuyện chưa là gì cả. Một loại... cảm giác rất kỳ quái huyền ảo, tựa như trong nháy mắt hắn có thể giải thích vì sao cái tên yêu nghiệt Tông Kiên Định kia lại cam tâm tình nguyện chia sẻ cô gái mình yêu với nam nhân khác.

Khi yêu chưa đủ sâu, muốn tất cả, tất cả...

Khi yêu đã sâu đậm, ngược lại một chút... cũng có thể chịu đựng nhiều điều hơn nữa.

"Nhạc Nhạc."

"Ừ?"

"Anh yêu em."

". . ."

"Không có gì, chỉ là muốn nói cho em nghe. Em lên lầu đi, anh có chút việc phải về Mâu Tư." Nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, nhưng công việc cũng phải hoàn thành tốt.

". . . Ừ."

Vào trong nhà, Hà Nhạc Nhạc không hiểu sao vẫn thấy hoảng hốt, hình ảnh của Quý Tiết không ngừng xoay quanh trong đầu, cô từng từ chối nam nhân như thế, vì sao vừa mới nghe câu cuối cùng kia của hắn thì trái tim lại đập mạnh không thôi?

Không có gì, chỉ muốn nói cho em nghe thôi.

Chỉ muốn nói cho em nghe thôi.

Trái tim đập mạnh nên đọc lời thoại cũng không vào, Hà Nhạc Nhạc nhìn bên ngoài cửa sổ, xứt thuốc cho tay trái và tay phải, lại thay quần áo, mang theo chìa khóa, ví tiền, vừa nghe điện thoại vừa ra khỏi nhà, hoàn toàn quẳng đi lời nhắc nhở của Lê Dĩ Quyền ra sau đầu.

Lúc trước cô lựa chọn thuê phòng gần trường đại học, chính là xem trọng tài nguyên miễn phí của đại học này, nhất là phía đông đại học X còn có trường cao đẳng, 'tài nguyên' có thể lợi dụng càng nhiều hơn.

Ví dụ như ── xích đu. Loại trò chơi con nít thích chơi, người lớn... cũng thích nhưng mà khi chơi phải ngồi lên cái bánh xe làm người ta hơi sợ hãi, ở đại học hoàn toàn không có người chơi. Rất nhiều phim tình cảm lãng mạn đều thích lấy xích đu ngồi làm công cụ, cẩn thận nghĩ lại, vì sao chứ?

Vừa ngồi trên xích đu vừa hát, vừa nghĩ đến vấn đề không hề có dinh dưỡng này, trong lòng Hà Nhạc Nhạc dần bình tĩnh lại.

"Tay nắm chặt vào."

Phía sau đột nhiên vang lên tiếng nói gợi cảm từ tính của nam nhân, Hà Nhạc Nhạc giật mình quay đầu.

Gương mặt một nam nhân xa lạ!

Vì sao lại là giọng nói của Nguyễn Lân?

Nam nhân kỳ quái giẫm vừa phải lên lốp xe Hà Nhạc Nhạc đang ngồi, hai tay Hà Nhạc Nhạc nắm chặt dây xích hai bên, bụng đầy nghi ngờ nhìn chằm chằm nam nhân kỳ quái.

Giọng nói của Nguyễn Lân, đôi mắt của Nguyễn Lân, thân thể .... Nguyễn Lân.

"Nguyễn Lân?"

Nam nhân cười rất sung sướng, "Là tôi."



Chương 230: Cuối cùng cũng phát hiện

Hà Nhạc Nhạc quay đầu không nói gì, Nguyễn Lân mang mặt nạ silicon đứng phía sau cô thỉnh thoảng đẩy nhẹ xích đu, làm cho cô một lần nữa bay lên.

Thời gian lẳng lặng trôi qua, trường sau khi tan học ồn ào náo nhiệt, học sinh sinh viên đi ngang qua xích đu liền chú ý đến hai người kia, thường nhìn nhiều hơn một chút, tuy rằng bầu không khí nhìn qua có chút kỳ quái, nhưng tất cả mọi người đều cho rằng ── chắc chắn họ là một đôi.

Hoàng hôn mùa thu, ánh mặt trời tắt nắng rất nhanh, ánh nắng chiều rất đẹp lại vội vàng như đi ngang qua nhân gian.

"Được rồi."

Nguyễn Lân nghe tiếng dừng tay lại.

Hà Nhạc Nhạc đứng lên lấy tai nghe xuống, di động đã hết pin từ lâu.

Xoay người chăm chú nhìn nam nhân cao lớn trước mắt, tình cảm trong đôi mắt như không thể thoát ra khỏi xiềng xích vô hình, trói lấy cô, làm cho cô không thể nhúc nhích, không thể mở miệng.

"Đi ăn cơm sao?"

Hà Nhạc Nhạc lắc đầu, chậm rãi đi về phía khu nhà nhỏ ba tầng xa xa. Nguyễn Lân yên lặng đi theo phía sau cô, đi đến dưới lầu, hắn chuyển mắt nhìn bảng hiệu của khu nhà ── trung tâm hoạt động của sinh viên.

Ở giữa là một câu lạc bộ đang trình diễn nhạc, phòng vũ đạo, phòng chụp ảnh... những gương mặt thanh xuân tươi tắn tinh thần phấn chấn, một đám ngôi sao trường học giàu có tự tin. Hà Nhạc Nhạc dẫn Nguyễn Lân đi từng tầng một, nhìn nhìn, cuối cùng đi lên sân thượng, nhìn xuống màn đêm qua ngọn đèn ở trường học.

"Nguyễn Lân, có thể nói cho em biết, anh rốt cuộc thích em ở điểm nào không?"

Nguyễn Lân đi theo phía sau cô, lấy tay khẽ vuốt mái tóc dài của cô, cuối cùng vẫn đưa tay đút vào túi quần của hắn.

"Em trai của anh cũng đã từng hỏi qua câu hỏi này."

"... Vậy anh trả lời như thế nào?"

Nguyễn Lân lặng yên không nói.

"Thấy các cô gái dưới lầu không? So sánh với họ, em lại bình thường hơn rất ── "

Nguyễn Lân chìa tay đặt lên môi cô, "Tất cả những gì của em, anh đều muốn. Vì sao lại là em, vì sao lại không buông tay được, vì sao lại không quên được, vì sao đau đớn muốn nổi điên vẫn muốn em, vì sao.... biết rõ sẽ chọc em tức giận không vui vẫn muốn xuất hiện trước mặt em."

Hà Nhạc Nhạc nhẹ lui lại nửa bước, xoay mặt đi, Nguyễn Lân lại nắm lấy tay cô đặt lên ngực hắn.

"Bởi vì em không muốn, nhưng nó từ lâu đã là của em."

Lòng bàn tay truyền tới tiếng tim đập có tiết tấu, qua lỗ tai là lời tuyên bố kiên định của hắn ── ông trời thật sự cho cô một trò đùa lớn.

Sau khi cô yên lặng chấp nhận vận mệnh làm đồ chơi ba tháng, khi cô đối với tình yêu, hôn nhân không ôm hy vọng gì nữa, vài tên thiên tử con trời lại trước sau nói yêu cô, muốn cô.

Rút tay về, "Tùy anh."

Bọn họ sớm muộn gì cũng hối hận.

"Đợi chút." Thấy cô phải đi, Nguyễn Lân vội vàng bắt lấy cánh tay cô.

Hà Nhạc Nhạc đau đến mức hừ nhẹ một tiếng.

"Đây là chuyện gì vậy? Còn nữa, tay trái của em!" Vén tay áo của cô lên nhìn băng gạc trên cánh tay của cô, lông mày Nguyễn Lân nhăn lại một đống.

"Không sao."

"Không sao? Em có biết khi em nói hai chữ này sẽ làm anh có ý nghĩ mỗi phút mỗi giây đều đem em trói lại hay không?"

Hà Nhạc Nhạc sửng sốt một chút, giơ hai cổ tay lên trước mặt hắn.

"Em muốn chọc anh tức chết đúng không?" Nguyễn Lân tức giận trừng mắt nhìn cô, nhưng vừa nhìn thấy biểu cảm vừa vô tội vừa bất đắc dĩ của cô, tức giận trong mắt liền biến mất trong chớp mắt, chỉ còn lại thương tiếc cùng yêu thương tràn đầy.

Nhìn đôi mắt của Nguyễn Lân, Hà Nhạc Nhạc than nhẹ trong lòng.

Thật ra hắn... là người đơn giản. Thô bạo, mãnh liệt, bá đạo, bướng bỉnh, kiêu ngạo, tùy hứng, đơn thuần, trực tiếp. . . Nếu như không có ba tháng ở nhà trọ, cô sẽ yêu hắn sao?

Bàn tay ôm lấy cô, khẽ hôn lên môi cô, hôn xong chính hắn lại nở nụ cười trước, "Chưa bao giờ anh nghĩ tới sẽ ở bên ngoài trường quay làm chuyện giống vậy."

Gương mặt xa lạ, nụ cười giống nhau, hình như bị nụ cười tươi tắn của hắn cuốn hút, cô cũng hơi hơi nhếch khóe miệng lên.

Cô không biết. Cô nên làm thế nào đây. Cô có thể làm gì.

"Trong nhà có thuốc không? Anh nhìn thử xem."

"Không cần, em đã thoa thuốc rồi."

"Nhạc Nhạc ── "

"Nguyễn Lân! Tay trái em bị thương là tự bản thân làm, vì Quý Tiết mà làm, vì cho hắn biết ép buộc của hắn đối với em so với bị thương càng làm em đau khổ hơn." Hà Nhạc Nhạc dừng một chút, "Anh muốn em cắt luôn tay bên kia sao?"

"... Anh thà rằng em chặt đứt tay anh còn hơn."

Hà Nhạc Nhạc nháy mắt mấy cái, ép nước mắt không biết vì sao lại dâng lên. "Em về đây, xin anh, không cần đi theo nữa."

Một mình trên đường đêm, thật dài thật dài, vì sao vẫn không nhìn thấy vị trí nhà đâu???

Cuối cùng đi đến dưới lầu, Hà Nhạc Nhạc ngẩng đầu nhìn lên, lầu 6 vẫn tối thui, Quý Tiết còn chưa trở về? Lẳng lặng lên lầu, lấy chìa khóa mở cửa, chìa tay sờ lên chốt mở trên vách tường ──

Tay lạnh như băng!

Trong nháy mắt Hà Nhạc Nhạc liền ý thức được mình đụng phải thứ gì!

"Nguyễn Lân! Cứu ── a. . ." Miệng bị người khác thô bạo che lại, toàn bộ thân thể bị người phía sau ôm lấy.

"Không muốn chết liền câm miệng lại!"

Trong lúc giãy dụa Hà Nhạc Nhạc gian nan lấy điện thoại di động ra sức ném về phía cửa sổ!

Binh! Choang! Tiếng vỡ thật lớn vang lên.

"Con mẹ nó! Đánh ngất nó đi!"

Không! Không cần! Nguyễn Lân! Nguyễn Lân. . . Quý Tiết. . . Mục Duy. . . Sửa. . .

Trước khi hôn mê, Hà Nhạc Nhạc đột nhiên phát hiện một việc ── cho tới nay, không phải cô từ chối bọn họ, mà chính là... cô sợ hãi bản thân sinh ra ỷ lại với bọn họ.

Nhưng chuyện cô sợ hãi nhất... hình như, đã xảy ra, rồi...

"Nhạc Nhạc! Nhạc Nhạc!"

Giọng của Nguyễn Lân?

"Nguyễn. . . Lân. . ."

"Là anh, đã không có việc gì, không sao rồi!"

"Nguyễn Lân. . ."

"Anh ở đây, ở đây, không có việc gì, không sao, ngoan, đừng sợ."

"Nguyễn Lân!" Nước mắt giàn giụa như mưa.

Thừa nhận đi, mày chính là một người nhát gan, mày vẫn trông ngóng có người bảo vệ có người để mày có thể yếu đuối ỷ lại!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro