Chương 64: Chính thức từ chối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"A ừ..." - Hà Nhạc Nhạc gắng gượng chống trên mặt tường ẩm ướt để không trượt xuống, có cột nước nóng rực không ngừng phun trên lưng trần trụi của cô, hai ngón tay thon dài của nam nhân đang ở trong hoa huyệt khi mà cao triều còn chưa qua của cô quấy lung tung, làm cho chân mày của cô run run, cực hạn nhẫn nại cùng kíƈɦ ŧɦíƈɦ đang tranh đấu với nhau.

Vừa mới từ lầu 5 xuống dưới, cô vốn nghĩ về lầu 1 trước để thay quần áo, kết quả cửa thang máy ở lầu 3 vừa mở, cô mới thấy Nguyễn Lân ngoài cửa, đã bị hắn kéo ra khỏi thang máy, một đường kéo đến phòng tắm rửa sạch sẽ.

Hắn giống như đang tức giận... Nhưng cô không rõ hắn đang tức giận cái gì.

Trên thực tế, giờ phút này chính bản thân Nguyễn Lân cũng không rõ vì sao hắn lại nghẹn một bụng lửa giận! Rút ngón tay ra, đánh một cái không nặng không nhẹ ở cái mông đang vểnh lên của cô.

"A!" Hà Nhạc Nhạc cả kinh phần eo vội hướng về phía trước, cái mông gắt gao nhảy lên, toàn bộ người lui lại bên tường kinh ngạc nhìn Nguyễn Lân.

Nguyễn Lân nhìn chằm chằm hai cánh mông mượt mà co dãn của cô, ánh mắt chợt dày đặc u ám. Cảm xúc trơn trượt vừa nãy, cánh mông khêu gợi, phản ứng của cô đáng yêu lại mê người, nếu là ngày thường, hắn khẳng định sẽ đánh trước vài cái thỏa mãn mới thôi, phải làm đến khi cô khóc xin. Nhưng hiện tại...

Cởϊ qυần áo ẩm ướt trên người, Nguyễn Lân một câu cũng không nói quay đi tắm vòi sen.

Hà Nhạc Nhạc nhìn nhìn hắn, cũng không hỏi cái gì, đem bông tắm ở trong tay chà xát ra bọt biển, dịu dàng giúp hắn kì lưng.

"Vì cái gì khóc thành như vậy."

Hà Nhạc Nhạc trên tay dừng một chút, nhìn bóng lưng kiện mỹ của hắn. Tuy rằng nhìn không tới vẻ mặt của hắn, nhưng cô đại khái có thể tưởng tượng được. Nam nhân này tuy là tính cách táo bạo dễ giận, trừ bỏ sự nghiệp diễn viên của hắn ít khi nào quan tâm đến chuyện của người khác bất luận là chuyện của ai, nhưng cô có thể chạm đến thiện ý của hắn, hắn ngẫu nhiên dịu dàng cùng quan tâm, tuy rằng rất dễ dàng bị vẻ bá đạo của hắn che giấu, nhưng cô cảm giác được, thiện ý của hắn rất chân thật, phát ra từ nội tâm không mang theo ý đồ gì khác, hắn chính là... biểu đạt không tốt mà thôi.

"..." Vốn nghĩ tùy tiện viện một cái lý do, nhưng nói đến bên miệng lại sửa lại, cô không muốn lừa hắn - "Vài ngày trước đúng là có chuyện, nhưng hiện tại đã không có việc gì."

Nguyễn Lân xoay người, con ngươi đen bóng thâm thúy tuần tra quét qua mỗi một chỗ trên mặt cô có khả năng che giấu chân tướng chi tiết - "Thật sự?"

Bị hắn nhìn chằm chằm với chuyên chú ánh mắt như thế, hô hấp Hà Nhạc Nhạc không khỏi hỗn loạn một chút. Ngoại hình hoàn mỹ đó, mặc kệ ngươi nói thật hay giả cũng đều làm cho người ta có cảm giác áp bách rất mạnh, làm cho người ta chùn bước không dám tiếp tục, có thể dùng tư thái thản nhiên như vậy để phát hiện ra sơ hở trong lời nói của người trước "Ngươi không tiết độc ta, ta liền tiết độc ngươi" ... Thật sự là đòi mạng ah...

Rõ ràng thân thể đã mềm yếu nhưng không ngờ lại chậm rãi dâng lên dục niệm, làm cho Hà Nhạc Nhạc có chút thẹn thùng lấy bông tắm đầy bọt biển xoa lên ngực Nguyễn Lân.

"Thật sự."

Trước ngực cứng rắn lại bị tay nhỏ bé non mềm của cô ma sát qua, kíƈɦ ŧɦíƈɦ cơ ngực hắn hơi hơi run run căng thẳng, nghe được thanh âm kiều diễm của cô, nhìn đến bộ dáng cô đỏ mặt ngượng ngùng ── Nguyễn Lân cúi người hung hăng hôn lên cánh môi ướŧ áŧ đỏ bừng, nâng mông cô lên, đem cô gắt gao đặt ở trên vách tường, kịch liệt mà động tình hôn khắp toàn thân của cô, thỉnh thoảng dùng sức mút vào làm cho da thịt trên người cô đã đỏ hồng một mảng, giống như muốn dùng kiệt tác của hắn để gạt bỏ hết thảy ấn ký của "người trước".

"A... Đau..." Dùng mũi chân leo lên vai hắn, lại cùng hắn hôn môi quá sâu mà không ngừng cạn kiệt khí lực, Hà Nhạc Nhạc chỉ có thể nhỏ giọng gọi nhỏ, khẩn cầu nam nhân thương tiếc.

Nguyễn Lân lại hướng về phía trước mà hôn, thẳng đến đôi môi trơn mềm đỏ mọng, xâm nhập vào trong miệng ấm áp khi dễ cái lưỡi mềm dẻo của cô, đầu tiên là như cường đạo đảo ngang trộn dọc, bức cô khuất phục phải vươn cái lưỡi thơm tho để cho cắn ăn, sau lại theo tiết tấu dâm mỹ ái muội không ngừng ra vào môi cô, trắng trợn ám chỉ cùng khiêu khích làm cho cô mặt đỏ đến phát sốt, ý nghĩ một trận hoảng hốt, dưới thân dâng lên cảm giác hư không.
"A..." Ngón tay khó nhịn gãi lưng của hắn, hai chân mỏi đến mức sắp không thể đứng thẳng. Miệng môi bị phong tỏa không thể cầu hoan, cô đành phải đưa tay xuống dưới, cố gắng hướng đến bộ phận nóng hổi của hắn.

Hà Nhạc Nhạc bị nhiệt độ nóng ấm đến mức co rụt lại tay, nam nhân bất mãn đem gậy sắt nóng bỏng đưa đến trong tay cô ...

Lớn, quá lớn, cô căn bản cầm không được, tưởng tượng đến côn ŧɦịŧ cực đại của nam nhân, thân thể của cô càng thêm tê ngứa.

"Nguyễn, Nguyễn Lân... Tôi..."

"Ừ?"

"Tôi, tôi muốn, muốn..."

"..."

"Nguyễn Lân... Cho tôi ── a!"

Nhìn vẻ mặt cô mê loạn, vòng eo bị bắt đón ý nói hùa theo hắn mà lắc lư, còn không ngừng phun ra nuốt vào côn ŧɦịŧ của hắn ngay tại hoa huyệt dâm mỹ, Nguyễn Lân chỉ cảm thấy hắn đã bị du͙ƈ vọиɠ trước nay chưa từng có bắt làm tù binh, từ chỗ hoa huyệt đưa đến kɦoáı ƈảʍ kịch liệt tràn ngập tới toàn thân làm cho hắn khống chế không được trướng lớn hơn nữa, thẳng tiến càng sâu, dùng sức càng mạnh, trong lòng lại quanh quẩn cảm giác vừa thỏa mãn vừa buồn khổ vì tình cảm phức tạp ── hắn cuối cùng đã biết bản thân tích một bụng lửa giận là vì cái gì!
Hắn muốn cô gái này! Hắn muốn cô gái này thuộc về một mình hắn! Hắn không bao giờ muốn nhìn thấy trên người cô gái này xuất hiện dấu vết, mùi, mọi thứ của nam nhân khác! Hắn muốn cô gái này chỉ có thể ở dưới thân hắn khóc cầu, cầu hắn giữ lấy cô, làm cô!

"... Thật có lỗi. Em chưa bao giờ nghĩ tới sẽ trở thành vật sở hữu của một người nam nhân nào."

Một giờ sau, khi hắn lại yêu cầu cô lập tức từ chức trở thành người phụ nữ của hắn, cô gái đã trả lời hắn như thế.

"..." Hắn có thể vặn cổ cô không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro