Chương 99:Điện báo bí ẩn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biện Tinh Thần lúc này đang ở biệt thự cùng anh trai Tinh Viêm.

"Em nói là trong câu lạc bộ xuất hiện một hội viên ẩn danh?" Đang ngồi trong thư phòng, nhấp một ngụm cà phê, Biện Tinh Viêm nhìn em trai trước mắt, mặt mũi tràn đầy lo lắng hỏi: "Người kia có thể biết được nhiệm vụ mà nhân viên quản lý giao cho?"

"Đúng. Anh à, anh có biết biện pháp nào..."

"Em gia nhập  câu lạc bộ gì vậy, nghe rất thú vị." Tinh Viêm đặt chén cà phê xuống, nói: "Ngày mai em về sao? Anh cũng ở lại đây không lâu lắm, nếu có thời gian không bằng dẫn anh đi xem nơi em đang sống đi."

Tinh Thần vội vàng khoát tay: "Không, không cần, việc đó cũng không quan trọng lắm đâu ạ."

Nếu như mang anh trai tới đó mà nói... Có lẽ, để anh ấy cũng trở thành một hộ gia đình. Như vậy, nội tâm của mình cũng cảm thấy công bằng hơn, bởi vì anh cũng giống như mình, sẽ phải đối diện với vô vàn khủng bố. Mặc dù hắn thiên tư thông minh, không dưới Lý Ẩn, Kha Ngân dạ hai người này, nhưng có thể sống qua được mấy lần huyết tự đây?

Cái ý nghĩ độc ác này không ngừng chiếm giữ trong đầu hắn.

Lúc này, điện thoại của hắn đặt trên bàn reo vang.

Là một dãy số lạ lẫm, Tinh Thần nhận cuộc gọi, đặt vào bên tai hỏi: "Này, ai đấy?"

"Biện Tinh Thần sao?"

Cảm giác như cái ống nghe bên kia bị bịt lại, muốn cố hết sức biến đổi âm thanh, mà thanh âm kia còn không có chút thiện ý nào.

"Là tôi, bên kia là ai?"

"Bên cạnh anh có người hay không?"

"Ừm, có."

"Tìm một chỗ yên tĩnh, tôi muốn nói với anh một chuyện trọng yếu. Liên quan tới... sự sống chết của anh."

Câu nói không khỏi làm Tinh Thần nổi hết da gà. Hắn đứng người lên, ra khỏi phòng, đi vòng qua một cái hành lang rồi tiến vào một căn phòng không có người, sau khi khóa cửa lại hắn mới nhỏ giọng hỏi: "Bên kia... Có chuyện gì?"

"Xác nhận bên cạnh không có ai chứ?"

"Đúng, tôi xác nhận."

"Rất tốt." thanh âm bất thiện tiếp tục nói: "Chuyện kế tiếp rất đơn giản, anh muốn sống sót chứ?"

Nghe được câu hỏi này, nội tâm Tinh Thần nhảy dựng, lập tức hỏi: "Này, bên kia, cô là ai? Tại sao lại biết rõ..."

"Thế nhưng, anh cho rằng cứ tiếp tục như vậy anh có thể sống được bao lâu?"

Tinh Thần cảm giác toàn thân lạnh toát, hắn sờ cái mũi, hỏi: "Cô, cô là ai? Một người nào đó trong nhà trọ sao? hay là..."

"Ngay từ lúc ban đầu, ánh mắt của các người đã bị đổi hết rồi."

Nghe thế, làm Tinh Thần đột nhiên cả kinh.

"Tóm lại, chúng ta làm một cuộc giao dịch."

"Giao dịch?"

"Tôi nghĩ chắc anh không dám nói cho bất kỳ ai khác về sự tồn tại của tôi đâu nhỉ? Giao dịch rất đơn giản. Trong tương lai, tôi có thể cung cấp cho anh đồ vật anh ngày đêm mong muốn. Nhưng, anh có thể báo đáp cho tôi cái gì đây?"

"Cô, rốt cục cô là người hay quỷ?" Tinh thần đang suy nghĩ có nên hay không trở về nhà trọ, cái thanh âm này tựa hồ có chút quỷ dị!

"Trong mắt của tôi, người so với quỷ lại càng khiến cho người ta sợ hãi, càng thêm buồn nôn. Nghe cho kỹ, giờ tôi sẽ cho anh thêm một tin tình báo miễn phí nữa. Đợi lát nữa tôi sẽ gửi tin nhắn cho anh, ngày mai tôi sẽ liên hệ lại. Nếu như anh có ý muốn giao dịch, lúc đó tôi sẽ nói thù lao cho anh"

Sau đó, điện thoại liền dập máy.

Tinh Thần nắm chặt điện thoại trong tay, giờ phút này cảm giác rất bất an. Chỉ chốc lát, hắn nhận được tin nhắn mới, lập tức mở ra.

Nhìn nội dung tin nhắn, Tinh Thần rơi vào trầm tư.

Tàu điện ngầm vẫn tiếp tục lao đi.

Tử Dạ nhớ lại lúc vừa rồi chia tay với Lý ẩn, cảm giác trong tay còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của anh.

Mẫn ngồi bên cạnh Tử Dạ, cô không ngừng liếc mắt nhìn cô gái này, trong nội tâm không khỏi cảm khái, ở một nơi khủng bố như nhà trọ mà cô ấy còn tìm được một tình yêu chân tâm, vĩ đại như vậy.

Cũng coi như là một chuyện may mắn!

"Nghe kỹ đây" Tử Dạ bỗng nhiên mở miệng nói chuyện: "Nhà máy công ty may Giang Phong rất lớn, mục tiêu trọng điểm của chúng ta là tập trung ở kho hàng tồn, và xưởng chế y phục. Hai nơi này khả năng cao là có thể tìm được kiện giá y kia. Nhưng, hiện tại có một vấn đề, mọi người cũng nên biết chứ?"

Ba người khác, đều nhìn chăm chú lên gương mặt Tử Dạ. Ai cũng biết cô có trí tuệ không thua gì Lý ẩn hay anh em họ Kha kia, mỗi một câu nói của cô không ai dám không nghe.

"Sau khi cùng tôi tìm được bộ giá y, tôi dám khẳng định rằng ai trong số chúng ta cũng muốn cầm được mảnh vỡ?"

Đúng vậy, ai mà chẳng không nghĩ thế! Mỗi người đều hy vọng có thể vụng trộm cầm được mảnh vỡ mà không ai biết mới là tốt nhất.

"Nếu như bốn người chúng ta tụ tập cùng một chỗ tìm cái giá y kia, một khi tìm được, không khỏi phát sinh tranh đoạt. Dù sao khi chấp hành huyết tự, chạy trốn mới là ưu tiên hàng đầu vậy nên bất luận tranh đoạt như thế nào, nếu như gây ra đổ máu hậu quả thực không tưởng nổi."

Tuy Lý Ẩn nói những lời kia, nhưng điều kiện tiên quyết là "Tử Dạ chết đi". Nói cách khác nếu như Tử Dạ không chết, Lý ẩn cũng không thể nói gì. Mọi người đều biết, trước mắt nhà trọ ở đang lâm vào một trạng thái cực vi diệu, áp chế mọi xúc động muốn ra tay cướp đoạt mảnh vỡ, ai cũng đều âm thầm cố gắng điều tra ai là người nắm giữ, nhưng biết trong lòng là được, chẳng ai nguyện ý nói cho người khác.

"Hoặc là, cả bốn người chúng ta hoàn toàn tách ra thì ai cũng không lấy được mảnh vỡ. Thứ nhất, một mình hành động sẽ càng thêm nguy hiểm. Thứ hai, mọi người lo lắng sẽ có người tư tàng mảnh vỡ. Không phải sao? Cho nên, tôi kiến nghị, đến lúc đó chia làm hai tổ, một tổ đi tìm ở kho hàng tồn, một tổ đi tìm ở xưởng chế y phục. Làm như vậy, cũng không hoàn toàn phân tán, lại có thể giám sát đối phương. Mặc dù có tìm được mảnh vỡ mà phát sinh tranh chấp, đổ máu cũng có thể giảm đến mức ít nhất. Mọi người nghĩ như thế nào?"

Nghe cô nói như vậy, tất cả mọi người đều do dự. Nếu như bốn người tụ tập cùng một chỗ, khi xảy ra tranh đoạt khó tránh khỏi bị thương, nếu nghiêm trọng thậm chí có khả năng liên đến quan nhân mạng. Tử Dạ mọi người không dám giết, thế nhưng hai người còn lại thì hoàn toàn bất đồng. Kết quả quỷ còn chưa xuất hiện, ngược lại mọi người đã đấu tranh nội bộ, vậy chẳng phải là...

"Tôi đồng ý." Thẩm Tử Lăng tỏ thái độ trước nhất: "Cứ như vậy đi."

Mẫn thì còn chút do dự, chỉ có một người đồng hành? Cái kia cũng quá...

Nếu như có thể tìm được Thâm Vũ thì tốt rồi, nếu có bức họa của Thâm vũ thì bây giờ cũng không đến nỗi như người mù sờ loạn cả lên. Thâm Vũ... Đến tột cùng ở nơi nào?

Mà Kim Đức Lợi thì gảy gảy cái mũi, nghiêng đầu, nghĩ nghĩ, nói: "Như vậy thì thật không thỏa đáng mà? Nếu tổ kia phát hiện mảnh vỡ khế ước thì sao? Bọn họ mà giấu riêng thì...chẳng phải là..."

Tử Dạ chuyển hướng tới Kim Đức Lợi, nói: "Anh nên suy nghĩ kỹ càng, một khi bốn người tụ tập một chỗ, tranh đoạt mảnh vỡ khế ước, hậu quả thực sự không chịu nổi. Tránh né quỷ hồn trốn về nhà trọ đều cần thể lực. Nếu bốn người xảy ra tranh chấp, dẫn đến bản thân bị trọng thương, đi không được trốn cũng không xong. Mọi người nên nhớ kỹ, việc thực thi huyết tự chỉ thị thì cân nhắc đầu tiên chính là sống sót rồi thứ hai mới là mảnh vỡ!"

Những lời này giống như cảnh tỉnh, làm Mẫn thanh tỉnh lại rất nhiều. Nàng gật gật đầu, nói: "Được rồi, tôi cũng đồng ý."

Kỳ thật, nếu quỷ thật sự xuất hiện, có là một  quân đội cũng không đối kháng được, bốn người với hai người thì có khác gì cơ chứ?

Tử Dạ đang suy nghĩ về bộ giá y. Hôn lễ ngày nay cũng có vài người lựa chọn ăn mặc váy đỏ cộng khăn choàng. Nhưng lại không dùng tới mũ phượng và hỉ khăn ( khăn trùm đầu của tân nương được thêu chim uyên ương). Bộ giá y này chắc chắn có điều cổ quái, muốn lấy được mảnh vỡ hẳn không dễ.

Lần ở trên xe buýt Ngân dạ có thể lấy được mảnh vỡ, tuy có can đảm và mưu lược, nhưng hết thảy đều là nhờ vào vận khí.

Vận khí là một nhân tố rất ngẫu nhiên, không ai có thể dựa nào nó để sống sót. Nếu như bộ giá y kia cũng là hóa thân của quỷ, đi tìm nó cũng đồng dạng với việc tự tìm đường chết. Tử Dạ hiểu rất rõ điều này, cho nên nàng nhiều lần cường điệu, có sống sót mới cầu đến mảnh vỡ.

Mà yêu cầu để sống sót chính là tìm được sinh lộ. Trước mắt muốn xác định không tới gần giá y có phải sinh lộ hay không? Nhưng nàng cũng không thể chối bỏ, Nhà trọ căn cứ theo độ khó huyết tự, không biết sẽ xếp đặt thiết kế ra những nội dung mâu thuẫn như thế nào. Tất nhiên sẽ cho bọn hắn cơ hội lấy mảnh vỡ, nhưng nếu làm vậy mà chẳng khác nào đi vào tử lộ, như vậy sẽ phá hủy nguyên tắc trước sau như một của huyết tự, trở nên không có ý nghĩa nữa. Dù sao, nhà trọ căn bản không phải muốn mạng của bọn hắn, mà muốn bọn hắn phải tự giãy dụa cầu sinh!

"Các vị hành khách, tiếp theo là đường Văn hoa,  các hành khách nào muốn xuống xe xin hãy chuẩn bị sẵn sàng."

Xe đến bến dừng lại, mỗi người đều không khỏi rùng mình, hai tay Mẫn lại càng không ngừng phát run. Kinh nghiệm khủng bố ở trên đu quay làm cô sợ hãi tột đỉnh. Tuy cửa xe đã mở nhưng cô vẫn không dám đứng lên, dùng ánh mắt cầu xin giúp đỡ về phía Tử Dạ, nói: "Doanh... Doanh tiểu thư, cầu xin cô cứu cứu tôi, tôi, tôi không muốn chết... Tôi thật sự không muốn chết."

Vô luận bao nhiêu lần muốn thúc dục cơ thể đứng dậy, nhưng đối diện với tử vong, làm nàng không cách nào lê nổi thân mình. Bất kể ai ở tình huống này cũng sẽ phản ứng tương tự.

"Tìm được sinh lộ sẽ không chết." Tử Dạ trả lời rất đơn giản: "Đi xuống đi."

Sau đó Tử Dạ hướng cửa xe đi xuống. Mà mẫn giờ phút này trong lòng như nhỏ máu: Cái gì tìm được sinh lộ sẽ không phải chết, cô cho rằng ai cũng giống như người có chỉ số IQ như quái vật sao! Cô đã trải qua ba lượt, còn có thể đang nắm giữ một mảnh vỡ, lại còn có nam nhân như Lý ẩn bên cạnh, còn tôi, tôi có cái gì? Ngay cả Thâm vũ cũng vứt bỏ tôi mà đi.

Nàng mạnh mẽ đứng lên, hướng cửa xe bước xuống, nội tâm không ngừng căm hận nguyền rủa: Đi chết đi, nữ nhân này cô đi chết đi! Chết ở trên tay quỷ ấy! Tôi muốn nhìn, thời điểm bị quỷ bức đến tuyệt cảnh, cô còn có thể lãnh tĩnh như vậy hay không!

"Từ đường Văn hoa xuyên qua đường Bình đông, lại vượt qua cầu Giang vệ là tới nhà máy công ty máy Giang phong."

Điểm dừng của trạm xe lửa là trên đường Hoa văn, ở khu vực ngoại thành nó có thể coi là là một đoạn đường tương đối dài, mà cầu Giang vệ cũng có thể coi như đường ranh giới giữa nội thành và ngoại thành, cây cầu này xây dựng đã được 30 năm, nối từ thành thị K qua bên kia sông.

Từ đường Văn hoa đi tới đường Bình đông, con đường trở nên có chút gập ghềnh, xung quanh đã xuất hiện từng ngôi nhà trệt. Xa xa, Tử Dạ đã nhìn thấy được cầu Giang vệ.

Vượt qua cây cầu kia, là đến Công ty may Giang Phong.

Giờ phút này, mỗi người đều vô cùng khẩn trương, không ngừng cảnh giới bốn phía, thân thể đi sát vào nhau. Thẩm Tử Lăng vẫn là thần sắc lạnh lùng, Kim Đức Lợi cũng rất cẩn thận từng li từng tí. Mẫn cực kỳ bất an, theo sát đằng sau Tử Dạ, một khi có vấn đề gì thì cô sẽ lập tức đào tẩu.

"Trước hết dừng lại ở đây đi." Tử Dạ nói: "Vượt qua cây cầu kia thì Công ty may Giang Phong ở trước không xa. Chúng ta trước hết dừng ở nơi này đã. Hơn mười một giờ khuya lại tụ họp, tiến vào Công ty may Giang Phong."

Nhìn một đầu cầu bên kia, trong nội tâm mỗi người đều cảm giác như có ác quỷ đang chờ đợi? Người đi qua bên kia cầu, thì những ai có thể trở về cơ chứ?

Ở lúc này, tại Biện gia.

Tinh Thần khoác thêm áo khoác ngoài nói với Tinh Viêm: "Anh, em đi trước. Có một số việc cần làm."

"Đi ngay bây giờ sao? Em không ở lại ăn cơm chiều sao?" Tinh Viêm rất khẩn thiết nói: "Hơn nữa nếu em chờ một chút, có lẽ cha sẽ gọi điện tới."

"Nói đến chuyện này, cha gần đây liên lạc với anh có đả động tới tình trạng của mẹ không?"

" Cha không nói kỹ lắm nhưng có lẽ đang chuyển biến tốt lên rồi. Qua một thời gian nữa, có lẽ sẽ mang mẹ về Trung Quốc. Tuy Biện gia sinh sống ở nước ngoài, nhưng Trung Quốc dù sao cũng là nơi mẹ sinh ra và lớn lên."

"Vậy sao?" Tinh Thần vừa cài cúc áo vừa nói. Cha mẹ trở về mà nói... sẽ xử lý mình như thế nào đây?

Hắn cũng không khỏi có chút lo lắng. Thế nhưng lúc này cũng không có biện pháp nào khác.

Bất quá, hắn càng thêm để ý cú điện thoại và tin nhắn lúc nãy. Cú điện thoại kia, sau khi điều tra mới biết được là số điện thoại công cộng, người này... quá mức thần bí rồi.

Cô ta đến tột cùng là người hay quỷ đây?

Trước hết mau trở về nhà trọ đã, ở bên ngoài quá mức bất an.

Căn nhà này thực sự rất lớn, hắn đi lòng vòng cả nửa ngày còn chưa xuống dưới đường. Cha mua căn biệt thự này để hắn và anh trai ở cùng một chỗ. Anh trai là một người có lòng yêu tổ quốc, có ý định ở lại nơi này để nghiên cứu và đảm nhận việc giảng dạy. Còn Tinh Thần bị cha hắn áp đặt ở bên cạnh Tinh Viêm, để "Học tập" hắn mà thôi. Kỳ thật Tinh Thần từ nhỏ tới lớn đều ở nước ngoài, cũng không có cảm giác đặc biệt yêu tổ quốc. Hơn nữa, hắn cũng rất hối hận vì cái gì lúc trước lại không kiên quyết không tới trung quốc, cũng sẽ không phải tiến vào nhà trọ.

Nhưng bây giờ nói những lời này đã chậm.

Rốt cục, Tinh Thần tìm được cái thang lầu hình xoắn ốc, liền đi xuống dưới, vừa đi còn vừa cầm điện thoại nhìn tin nhắn.

"Cái nhà này thực sự quá yên tĩnh."

Đi xuống dưới lầu, nhìn hành lang cực kỳ trống trải, một chút thanh âm cũng không có, làm người ta cảm giác không quá thoải mái. Không biết cha lúc trước nghĩ như thế nào, chỉ có hai người ở mà lại mua một căn biệt thự lớn như vậy ở trung quốc, một nơi giá đất đắt như vàng. Có tiền cũng không cần lãng phí như vậy.

"Thật sự quá mức yên lặng."

Càng ngày càng cảm giác có chút bất an không hiểu, Tinh Thần vội vàng chạy tới cửa lớn.

Thời gian cực nhanh trôi qua, đã hơn mười một giờ.

Đầu cầu Giang Vệ, bốn người bọn Tử Dạ tụ tập, cùng đi về phía bên kia!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro