Không Phải Cố Nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không Phải Cố Nhân
Nguyên xướng: Thanh Lộng
Lời Việt: Lạc Diệp

Chốn giang hồ đã bao nguyệt luân
Ngày tháng qua bao nguyệt tròn khuyết kia
Người và ta không cách rời
Đến đi vần xoay, chẳng mất đi người phong trần thế sao?
Lại tức giận rút kiếm đã gỉ han
Chẳng tuyết phủ không là đao không kiếm chăng?
Lời nói kia chẳng khiến cho huyết vũ muôn dặm xa
Bỏ buông oán cừu đáy tim khó đựng
Kẻ nhu nương chuyện xưa đã sống lại
Ghét với yêu làm sao nói ra cho rõ ràng?
Cớ sao đem lầm lỗi kia đổ cho thế trận kia
Lúc ngu dại này ta đáng muôn đao ác tàn
Cầu xin ai chẳng hỏi khi đến sau người
Chẳng có ai trả lại chúng ta những ngày nào
Quá khứ kia còn ta mong chờ bông tuyết lạnh rơi
Chốn giang hồ này ta chẳng nhận ra nữa rồi

Vấn phong qua đồi ấy đầy hoa
Chẳng chết trong nơi rừng phong có ai
Người ôm lấy ta chẳng rời
Cố nhân ngày xưa, màu tóc xanh mà nay bạc tóc mai
Cần phải bên nhau chẳng xa rời sao?
Chẳng hối quy, buông bỏ ngay, chẳng nháo đâu
Niềm vui đến khi chốn kia hắn ngoái trông về ta
Biết nơi giang hồ nửa bước không thể
Ngàn non sông ta vẫn còn nhớ đã từng
Tiếng ai kia đồn nơi bóng đêm xa xăm nào
Chẳng dám đi hỏi thăm ai ngoài tuyết kín trời kia
Chốn đây bên chàng đang ngắm dương quang cuối trời
Cầu xin ai chẳng hỏi khi đến sau người
Chẳng có ai trả lại chúng ta những ngày nào
Quá khứ kia còn ta mong chờ bông tuyết lạnh rơi
Chốn giang hồ này ta chẳng nhận ra nữa rồi
Cầu xin ai chẳng hỏi khi đến sau người
Chẳng có ai trả lại chúng ta những ngày nào
Quá khứ kia nàng đang mong chờ bông tuyết lạnh rơi
Chốn giang hồ nàng sao chẳng nhận ra nữa rồi

Xưa ngày xuân ngông cuồng khó trách phụ người
Có thể ngươi là bạn cũ tri âm năm nào
Sao quên đi ngày xưa không thể quay trở lại được
Biết đâu lời đồn ngày ấy sao không còn nữa

Cầu xin ai chẳng hỏi khi đến sau người
Chẳng có ai trả lại chúng ta những ngày nào
Hắn biết đâu rằng ta chẳng chờ tuyết trắng ngày xưa
Có biết giang hồ cùng với ta không phải cố nhân

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro