Chương 45: Đằng sau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời vừa sáng, Asisu đã sải những bước chân chậm rãi đến tẩm cung của Minosu, trong khi đó có một người khác lại đang đi gặp thái hậu Minoa. Nàng tiến vào tẩm cung, vẫy tay ra hiệu cho tất cả cung nữ lui xuống, họ tuân lệnh nàng rồi nhất loạt khom lưng cúi chào lướt nhanh ra ngoài.

Nàng nhìn xung quanh căn phòng một chút, thuận tay. . . : "Xoẹt! Xoẹt!". . . những chiếc rèm bị giật tung, kéo xuống đất. Một làn bụi mỏng bay ra từ những chiếc rèm làm nàng phải cau mày lại.

Qua những khung cửa sổ cao ngất, ánh nắng sớm mai và không khí trong lành liên tục ùa vào phòng, nàng quay đầu lại nhìn về phía giường bệnh. Ung dung dựa lưng vào thành cửa sổ, "Minosu! Cậu thật sự rất thích ở bẩn.", đáp lại lời nàng là tiếng cười vọng ra từ đằng sau tấm màn che giường.

"Khụ. . . khụ!" tiếng cười bị ngắt quãng bởi cơn ho chợt đến đột ngột, Asisu thở dài rồi lắc đầu: "Morione, mang vào đây!.". Vừa nói nàng vừa bước lại gần chiếc giường, giật tung chiếc màn che phiền phức, mặt đối mặt với Minosu.

Đôi mắt màu tím biếc khẽ chuyển động nhìn nàng: "Chào mừng cậu đến với Minoa, Aisu!.", nàng nghiêng đầu nhận lấy bát thuốc từ tay Morione đưa đến trước mặt hắn: "Lần sau đừng lấy bệnh tình của bản thân ra để đùa giỡn, nếu còn có lần sau, tớ nhất quyết bỏ mặc cậu."

Minosu mỉm cười yếu ớt uống hết bát thuốc, sau đó hắn rời khỏi giường, với sự giúp đỡ của nàng mà cả hai dần tiến lại một khung cửa sổ. "Cậu gọi mình đến Minoa này chắc không chỉ để thắt chặt bang giao hai nước bằng việc chữa bệnh cho cậu chứ.". Minoa lắc đầu với nàng, hắn đưa tay về phía mặt biển phía xa, "Atorasu! Hoàng huynh của ta. . . ta muốn đưa anh ấy ra khỏi bóng tối ấy. Nhưng ta sợ mình không đủ năng lực. . ."

"Không phải cậu không có năng lực, mà là cậu không đủ nhẫn tâm đối phó với mẫu thân của mình!." Asisu trả lời hắn, nàng tin chắc rằng một người có thể nhận ra thân phận của Morione khi chỉ mới là một cậu bé thì việc đối phó với những thủ đoạn của thái hậu cũng sẽ rất dễ dàng.

Izumin ngồi đối diện với thái hậu Minoa, bà nhìn vị khách mới đến rồi cười nhạt: "Không biết ngọn gió nào đã đưa chiến thần của Hittite đến tận quốc đảo xa xôi này vậy!.". Anh biết bà ta đang đề phòng anh, việc anh có thể ra vào Minoa mà bà ta không hề hay biết là một điều đáng sợ, bà ta rất tức giận.

Anh nhìn sâu vào đôi mắt trước mặt, thấu hiểu mọi cảm xúc bên trong nó: "Thái hậu, ta nghĩ đã đến lúc người nên nhìn lại đất nước của mình với cương vị là một thái hậu. Chứ không phải với tư cách một người phụ nữ tham muốn quyền lực đến mức vứt bỏ đứa con trai ruột của mình."

Lời nói của anh là tim của bà thót lên hoảng sợ, Atorasu chính lag bí mật lớn nhất của hoàng gia Minoa, và cũng là bí mật bà muốn chôn vùi tận sâu trong đáy lòng. Sự chết lặng của bà làm Izumin thất vọng, nàng đã nói đúng, người phụ nữ này không xứng đáng ngồi trên cương vị như hôm nay.

Và nhất là không xứng đáng được gọi là mẫu thân của Atorasu, một người mẹ vứt bỏ con của mình. . . thật đáng giận. . . Bà sinh ra người con của mình, đánh đổi cả mạng sống chỉ với hy vọng đạt được sự sủng ái của quốc vương. Sinh ra người kế vị ngai vàng chính là giải pháp duy nhất của bà, nhưng đứa trẻ được sinh ra lại là một quái thai. . .Làm sao có thể giúp bà trở thành người được đức vua sủng ái nhất kia chứ, trong hậu cung đầy rẫy sự tranh đoạt này. Nếu không có sự sủng ái của quốc vương, làm sao một phi tần nhỏ bé không có nhà mẹ đẻ giúp đỡ, có thể bình an sống sót đây?

Nhưng ông trời đã mang đến cho bà cơ hội thứ hai, Minosu là tất cả hy vọng của bà, đứa con bà xem như mạng sống này, cuối cùng cũng giúp bà ngồi lên ngôi vị thái hậu. Bà đã quên mất đứa con đầu lòng, đứa con bị bà gọi là quái thai và vứt bỏ trong bóng tối. , , , bà ta có khi nào thực sự nghĩ cho hắn hay không?

Izumin phớt lờ bà ta rồi ném một sấp tài liệu lên bàn, anh cũng không muốn ngồi ở đây lâu, Asisu nhờ anh đón Hulia ở bến cảng, anh phải đi rồi. Thái hậu cầm những tờ giấy trên bàn, những con chữ như những nhát dao đâm thẳng vào tim bà.

Thì ra kẻ mà bà luôn tin tưởng để ở bên cạnh mình, lại là kẻ đã ra tay hạ độc con mình. . . những tờ giấy rơi khỏi tay bà, rớt xuống đất, vị thái hậu cao quý bật cười. . . những tiếng cười hòa cùng những giọt nước mắt. . . vang vọng một góc cung điện.

"Aisu, cậu có nghĩ đến việc ở lại đây thêm chút nữa không? Dù sao cũng sắp đến mùa lễ hội, nếu cậu trở về Ai Cập thì sẽ bỏ lỡ dịp vui này mất." Minosu lười biếng tựa người vào thành ghế, tận hưởng ánh nắng ấm áp của mặt trời.
Bên cạnh anh là Asisu, nàng đang bận rộn với những đơn thuốc cho anh, trước hết phải giải hết độc tố có trong cơ thể Minosu đã. Nghe lời anh nói, nàng nghiêng đầu nhìn anh, "Không tệ, tớ sẽ ở lại!", nói rồi lại tiếp tục thảo luận cùng các thầy thuốc.

Photia mang mâm hoa quả đã gọt sẵn đến bên cạnh họ, cung kính quỳ xuống trước mặt Minosu rồi dâng lên cho anh. Anh mỉm cười đón lấy một quả nho, nhìn sâu vào đôi mắt như biết cười của Photia mà ăn quả nho đó.

Photia đỏ mặt, lặng lẽ lui sang bên trái chỗ ngồi của anh rồi đứng im ở đó, có mặt nữ hoàng Asisu ở đây. Cô không dám có bất cứ hành động nào quá thân thiết với quốc vương, cô lén lút đưa mắt nhìn nàng.

So với con gái nữ thần sông Nile, nữ hoàng Ai Cập lại mang một vẻ đẹp khác hẳn, sự trầm tĩnh và tự tin lan tỏa khắp con người của nàng. Sự quyết đoán của nàng làm người khác cảm thấy hình như không có việc gì là nàng không làm được.

Nếu không phải cô biết nàng và quốc vương là bạn bè, thì có lẽ cô cũng phải lo ngại về tình yêu của mình có hay không sẽ bị nàng cướp mất. Lần đầu tiên cô gặp nàng cũng như vậy,chính phong thái ấy đã thu hút cô và cả quốc vương.

Cách đây bảy năm, ở thành phố Atens hoa lệ, một tiểu thư tên Aisu đã làm đảo lộn cả giới quý tộc thành Atens. Từ trong vụ thảm án năm đó, còn cứu được người thừa kế duy nhất của gia tộc Honk, chính là Morione.

Tiểu thư Aisu mười ba tuổi nay đã trưởng thành,còn mang thân phận khiến ai cũng phải kính ngưỡng, so sánh nàng với bản thân cô. . . thật là một sự khập khiểng quá lớn. . . Cho đến tận bây giờ, cô vẫn không thể hiểu tại sao quốc vương lại yêu mình nữa.

Nhưng cô lại không biết rằng chính sự chân thành và đơn giản của mình chính là điều khiến Minosu luôn muốn bảo vệ nhất. Cả cung điện rộng lớn này, ngoài cô ra chưa ai thật sự đối đãi với anh bằng cảm xúc thật, anh quý trọng những cảm xúc đơn thuần đó.

Là màu sắc duy nhất vui vẻ trong cuộc sống làm con rối để mẫu thân sai khiến. Cả anh và Aisu đều cùng một loại người, quá hiểu rõ bản thân mình, làm sao anh có thể yêu một con người . . .mà mỗi khi nhìn vào Minosu sẽ cảm thấy như đang nhìn vào bản sao của chính mình.

Thời gian cứ lặng lẽ trôi đi, Izumin đến bến cảng đón Hulia, và không ngờ được rằng. . .còn một vị khách nữa đến cùng với cô. Nữ hoàng Amazona,cũng đến Minoa này!


.....

Menfuisu ngồi sau chiếc bàn lớn chất văn kiện, xử lý chính sự một cách thuần thục, thỉnh thoảng sẽ có tiếng trẻ con hỏi. Và đáp lại lời đứa trẻ luôn là sự dịu dàng đến bất ngờ của vị pharaoh trẻ, nếu chú ý một chút, sẽ thấy người đang ngồi trong lòng pharaoh lại là đại hoàng tử của Ai Cập, Amuntaket.

Tuy chỉ mới hơn một tuổi, nhưng sự hiểu biết của thằng bé về những vấn đề xung quanh đã đến mức người khác phải kinh ngạc. Cùng với đôi mắt giống hệt nữ hoàng, từ trong con người bé nhỏ ấy toát lên vẻ uy nghiêm của bật đế vương.

Tể tướng Hassan và đệ nhất phu nhân Lita luôn cưng chiều đại hoàng tử vô hạn, có thể nói viên ngọc trong hoàng cung này chính là đứa trẻ ấy. Thay vì thích thú chơi đùa như đám trẻ cùng tuổi, thằng bé bắt đầu có hứng thú với việc học mặt chữ và những con số đếm.

Ôm trên tay những quyển sách thay vì đồ chơi và thức ăn, chơi đùa cùng sư tử thay vì chạy giỡn cùng mèo con. Những biểu hiện ngay từ rất bé đã khiến mọi người âm thầm khẳng định, pharaoh chắc chắn sẽ bồi dưỡng đứa trẻ này để kế vị mình.

Menfuisu hơi khựng lại khi cầm đến báo cáo về Asisu và Carol ở Minoa, hắn liếc nhìn qua một chút rồi mím môi lại. "Unasu, Minue, các người lập tức đến Minoa cho ta, báo với nữ hoàng và hoàng phi một tiếng. Nếu các nàng ấy còn không trở về thì ta sẽ đích thân đến đón các nàng."

Minue, Unasu quỳ cung kính nhận lệnh, rồi cũng nhanh chóng lui xuống lên đường, Amun khẽ ngẩng đầu lên nhìn Menfuisu. "Họ đang đến chỗ mậu hậu của con sao?" thằng bé hỏi hắn, hắn gật đầu, "Con không thể đến đó được à?", lần này hắn không trả lời thằng bé.

Nếu hắn dám để Amun gặp nguy hiểm thì chắc chắn tỷ tỷ sẽ không tha cho hắn, vòng tay ôm thằng bé chặt hơn một chút, hắn khẽ nói: "Mẫu hậu của con mong muốn con sẽ trở thành vị pharaoh vĩ đại nhất trong lịch sử Ai Cập. Dù con còn rất bé, ta không chắc con hiểu được bao nhiêu lời nói của ta, nhưng ta vẫn muốn dạy con. Vì thế hãy cô gắng mà học tập Amun đừng để mẫu hậu con thất vọng."

Cùng lúc đó ở Minoa, cung điên sát mép nước trở nên vô cùng yên tĩnh, chỉ còn vọng lại đây đó tiếng bước chân hòa cùng tiếng chuông bạc nghe vui tai. Asisu biết lũ cá heo đi theo nàng đến mọi nơi ở hòn đảo này đều là do lệnh của Atorasu.
Nàng nhìn mặt biển yên ả, thấp thoáng bóng dáng của vài chú cá heo đang nhào lộn, nàng khẽ gọi, hy vọng hắn có ở đây. "Atorasu! Atorasu." Điều khiến nàng ngạc nhiên chính là những con cá heo có phản ứng kỳ lạ, một con trong số chúng bơi về phía nàng, còn những con khác lại nhanh chóng biến mất dưới mặt biển.

Con cá heo tiến lại gần nàng, phát ra những tiếng kêu chit chit, giống một tín hiệu biểu đạt rằng nàng hãy chờ một chút. Nó bơi lượn xung quanh chỗ nàng đứng, chơi đùa với nàng.

Chẳng bao lâu sau, đàn cá heo trở lại lúc nào nàng cũng không hay biết, mặt nước trước mắt nàng trồi lên một bóng người. Từng giọt nước đọng trên mặt, mũi hắn rơi xuống, lăn dài trên bộ ngực trần. Hắn ở rất sát nàng, đến cả hơi thở của hắn cũng rất gần.

Asisu không tự chủ được mà lùi lại nhưng hắn đã rất nhanh tay bắt được nàng, "Nàng gọi ta sao, Aisu?". Asisu giật mình thoáng gật đầu, lúc này hắn đã lên khỏi mặt nước và bế bổng nàng trên tay. Từng bước chân của hắn làm ướt thềm cung điện, đến khi dịnh thần lại thì hắn đã mang nàng đặt vào ghế mềm tự lúc nào.

Hắn ngồi dưới đất, bên cạnh chân nàng, nhưng vì vóc người quá cao lớn khiến cho việc hắn ngồi dưới đất cũng chẳng còn ý nghĩa gì. Asisu quay đầu nhìn hắn, nàng chợt nhớ ra mục đích nàng đến tìm hắn, "Atorasu! Anh đã sống ở đây nhiều năm, không biết anh có thể giúp một người bạn của ta thăm thú quốc đảo này được hay không? Người bạn này rất thích thú và có niềm đam mê vô hạn về những điều kỳ lạ, ta sợ nếu để người đó tự đi sẽ rất nguy hiểm, nếu có anh giúp đỡ tôi sẽ rất yên tâm.""Được ta sẽ giúp nàng!" vừa nói hắn vừa nhìn vào bàn chân của nàng nơi chiếc vòng của hắn ở đó. Bàn tay của hắn rất to nên chiếc vòng không thể đeo lên tay nàng được, chỉ có thể đeo nó dưới mắc cá chân.

Nhưng không sao cả, chỉ cần nàng chịu đeo nó thì hắn đã rất vui rồi,bất chợt hắn lại nghe nàng hỏi, "Anh đã từng gặp Carol chưa?". Hắn ngẩng đầu lên nhìn thằng vào đôi mắt của nàng, "Đã thấy và không có ấn tượng.", câu trả lời của hắn làm nàng sửng sốt, kiếp trước. . . hắn đã yêu Carol đến chết đi sống lại cơ mà. . .

Lần đó nàng không hề gặp hắn cho đến tận kiếp này, không hiểu sao mỗi lần gặp hắn, nàng lại có cảm giác kỳ lạ không nói nên lời. Mọi chuyện dường như nàng không còn kiểm soát đươc nữa.

Izumin đến tìm nàng, anh len lỏi qua dãy hành lang dài tìm đến cung điện của nàng, rồi bất chợt anh khựng lại. Ngoài nàng ra còn một người khác cũng ở đây, nhìn thấy ánh mắt của hắn nhìn nàng, làm bàn tay của anh không tự chủ được mà siết chặc lại, gân xanh nổi lên rõ rệt.

Ánh mắt say đắm ấy anh chính là người hiểu rõ nhất, vì anh đã ôm mối tương tư về nàng trong 7 năm dài. Chỉ có kẻ cùng tâm bệnh mới hiểu rõ nhau nhất mà thôi, anh không biết hắn là ai, nhưng cảm thất mối đe dọa đến từ người trước mặt.

Atorasu nhận ra sự có mặt của anh đầu tiên, hắn quay đầu lại, ánh mắt sắc lạnh lóe lên sát ý. Asisu cũng quay đầu nhìn lại, nàng nhìn thấy anh, đôi chân khẽ nhấc lên rồi lao vào vòng tay của người mới đến. Tiếng chuông leng keng hòa cùng bước chân của nàng, đáy mắt Atorasu nhuốm đậm màu chết choc.

Còn Izumin anh siết chặt cơ thể nhỏ bé của nàng hơn nữa, không ngần ngai đối mặt với Atorasu. Anh cảm nhận được sự giận dữ của hắn, anh cảm nhận được sát ý tỏa ra từ hắn. Nhưng anh không sợ, anh không hề sợ hắn chút nào.

....

Asisu vùi mình vào trong lòng của Izumin, cảm nhận hơi giá lạnh phát ra từ người trước mặt. Hơi run nhẹ một cái, ngước mắt nhìn lên thì chỉ thấy Izumin đang nhìn chằm chằm người phía sau lưng nàng.

Hơi thở phập phồng của anh nàng thấy rất rõ, một sự chèn ép, cảm thấy bị đe dọa, con sư tử đang thu mình lại bảo vệ chủ quyền. Nàng quay phắt người lại, tiếng chuông bạc vì cú xoay người mà vang lên âm thanh chói tai.

Asisu buông Izumin ra, đứng chắn trước khoảng trống giữa hai người đàn ông, giọng nói thản nhiên: "Tại sao ta lại cảm thấy ở đây nổi lên sát ý vậy nhỉ?". Câu nói của nàng thức tỉnh hai người bọn họ, Atorasu di chuyển đôi mắt sang chỗ khác, còn Izumin thì bình ổn lại hơi thở của mình.

Asisu lúc này mới tránh xa khỏi hai người, bước đến bên cây cột sát thềm điện, thờ ơ phóng tầm mắt ra xa: "Atorasu! Minosu đã làm mọi cách chỉ để muốn đưa anh ra khỏi bóng tối dưới đáy biển sâu. Hai người đều xứng đáng được sống dưới sự ấm áp của Mặt trời, nhưng. . ."

Nàng ngoảnh đầu nhìn lại hai người, "Chỉ mình Minosu cố gắng vẫn chưa đủ, nếu anh muốn cùng em trai mình bảo vệ quốc đảo này. Anh cũng phải trở thành một kẻ khiến bất kỳ ai cũng phải kinh sợ. Không chỉ dựa vào nắm đấm để nói chuyện, sức mạnh thật sự nằm ở đây."

Asisu gõ nhẹ ngón trỏ vào đầu mình, Atorasu thừa hiểu ý nàng, lời nàng nói không hề sai, hắn luôn muốn bảo vệ em trai của mình. Chính vì thế hắn mới trở thành cánh tay phải theo lời mẫu hậu của hắn, nhưng . . . việc này thì có liên quan gì đến Izumin.

"Izumin là chiến thần số một của Hittite, là đối thủ số một của nữ hoàng Ai Cập trong mọi chuyện, từ nhỏ đã sở hữu trí tuệ một địch nghìn người. Vì thế, Atorasu, anh còn chọn lựa hoàn hảo nào hơn để học tập đây? Việc còn lại tùy thuộc vào anh!" Izumin kinh ngạc đưa mắt nhìn nàng. Anh không thể tin được những điều nàng nói, nhưng không đợi anh hết ngạc nhiên, nàng đã bước nhanh đến trước mặt anh.

"Izumin, thiếp cũng muốn thỉnh cầu chàng hãy giúp đỡ chuyện này, chàng sẽ đồng ý chứ?" Đối diện với nụ cười ngọt ngào và ánh mắt tinh quái của nàng, Izumin chỉ có thể gật đầu chấp nhận.

"Ta không đồng ý, không phải nàng cũng là người có thể dạy ta những điều ấy sao, tại sao lại phải nhờ hắn?" Atorasu hỏi ngược lại nàng, bàn tay đưa ra tính nắm lấy bàn tay của nàng.

Nhưng nàng đã nhanh hơn Atorasu một bước, cả vòng tay của nàng đều ôm chầm lấy Izumin, ngẩng đầu lên cười rực rỡ: "Tại sao ư? Vì Izumin chính là vị hôn phu của ta, ta không tin tưởng ai khác ngoài bản thân mình và hắn cả. Chính vì thế ta mới giao anh cho người ta tin tưởng nhất, vì ta cũng coi anh như anh trai mình, Atorasu."Chỉ một câu nói, nhẹ nhàng giải quyết mối quan hệ mập mờ giữa ba người, cái đầu nhỏ của Asisu thầm xoay chuyển. Nàng muốn Atorasu hiểu rõ giới hạn của nàng dành cho hắn, như một người anh trai, không hơn không kém.

Để hắn sẽ không thất vọng, đau đớn rồi chuyển sang thù hận, con người này đã quá đáng thương rồi, không nên để thù hận làm mờ mắt hắn nữa. Bây giờ Minosu chính là lý do tốt nhất để hắn bình tĩnh, nàng đã hứa với Minosu rồi, nhất định phải để Atorasu được sống dưới ánh nắng tràn ngập.

Một hoàng thân, thành viên của hoàng tộc lại sở hữu vẻ ngoài quá cao lớn như hắn, chắc chắn sẽ bị triều thần xa lánh và khinh ghét. Muốn được chấp nhận đã khó, vậy dứt khoát biến Atorasu thành một con ''thủy quái'' khiến không ai có thể làm hại anh.

Trò chơi quyền lực này, nàng và cả Izumin đã chơi chán rồi, đi một bước luôn phải tính toán cẩn trọng. Còn Atorasu thì sao chứ, với thế giới đầy rẫy âm mưu này anh ấy chỉ như một con cá nhỏ bé giữa lòng đại dương. Muốn sống sót phải trở nên hùng mạnh!

Atorasu nhắm đôi mắt che giấu sự thất vọng của bản thân, để rồi khi mở mawtsra lần nữa, trong đáy mắt chỉ còn sự kiên cường và kiêu ngạo của bậc vương giả. Asisu nghiêng đầu đánh giá, quả không hổ danh là anh trai của con cáo chuyên giả bệnh tật kia.
"Được, ta hiểu ý của nàng rồi." hắn đưa mắt nhìn Izumin sau lưng nàng, ánh mắt hai người chạm phải nhau nhưng chỉ còn lại sự dò xét. Asisu để hai người ở lại trao đổi còn mình lại lặng lẽ rời khỏi cung điện!

Morione theo lệnh đứng chờ nàng bên ngoài, cô cung kính gập người xuống chào nàng. Asisu mang cô ra bến cảng với mình, ở đó có một con tàu cũng vừa cập bến cảng.

Nàng mỉm cười nhìn hai sứ giả đến từ Ai Cập, Unasu và Minue nhìn thấy nàng, họ quỳ xuống chào nàng: "Lệnh bà!". Nàng đưa mắt nhìn Unasu rồi nhẹ nhàng nói: "Đứng lên đi!"

Không cần nói cũng biết họ đến đây làm gì, nhưng nàng không quan tâm, Menfuisu còn có cả Hassan, Lita và cả Amuntaket níu chân. Chắc chắn sẽ không rảnh rỗi đến mức tới tận đây đâu, đành phải phái hai cận vệ thân thiết nhất của mình đến.

Unasu còn chưa lên tiếng, thì Asisu đã thuận tay đẩy Morione phía sau lưng mình đến trước mặt Unasu. Unasu mở to mắt kinh ngạc nhìn cô gái ấy, cả Morione cũng ngạc nhiên không kém.

"Tiểu thư. . . Morione!" Unasu lắp bắp gọi tên cô gái, cô bé năm nào ở thành Atens đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp. Morione ngập ngừng nhìn anh, vành tai bắt đầu nổi lên một vệt đỏ khả nghi.

Đối diện với tình huống như thế này, Asisu im lặng kéo Minue ra xa,vừa đi nàng vừa hỏi: "Amuntaket khỏe không? Mọi người ở nhà như thế nào?". Hắn đi song song với nàng nhưng ánh mắt lại không dám nhìn thẳng vào nàng: "Hoàng tử đã bắt đầu học cách giải quyết chính sự với pharaoh rồi thưa lệnh bà. Tể tướng và phu nhân vẫn khỏe, riêng phu nhân đã mang thai đứa con đầu lòng của đại nhân rồi ạ!"

Nghe đến việc Lita mang thai, khiến Asisu bước hụt suýt nữa ngã ngào, may nhờ có Minue đỡ thì nàng mới đứng vững được. Đến lúc này thì nàng đã không kìm được nữa, mỉm cười như những tia nắng mặt trời, khẽ nói trong hơi thở: "Đúng là phải nhanh chóng trở về Ai Cập mới được."

Nàng dẫn Miune đến gặp Hulia, Amazona và Carol, một mối tình lại sắp sửa chớm nở và bắt đầu tại Minoa này. Ai nói chỉ có âm mưu và thủ đoạn kéo đến, cả thần tình yêu dường như cũng đang hạ cánh ở đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro