Rơi xuống đất tàn hoa, ngón tay tựa cỏ lau
Là ai đã bỏ chân trời ấy của ai?
Ngàn núi trong ráng chiều,một kiếp rối loạn
Là ai đã đem ai khắc họa vào trái tim?
Ta hãy còn miêu tả hình bóng ấy của chàng.
Nhưng lại không lưu nổi chàng
Chỉ đổi được một thân vướng bận mà thôi.
Chân trời gang tất, ba kiếp đào hoa.
Dẫu hóa thành tàn tro vẫn không có người hồi đáp
Thiêu đốt cả một thành trì tĩnh mịch, bỗng hiện lên gương mặt của ai
Rung chuyển luân hồi vốn có, nói không rõ được nỗi triền miên
Trong thoáng chốt thời gian khe khẽ trôi vụt khỏi lòng bàn tay
Hóa thành cơn gió cuốn đi nỗi ly biệt khó buông
Chuông mặc cát bụi,một đời bận tâm
Ta chẳng còn ngưỡng vọng được chân trời ấy của người.
Là ai đang hát, xuyên thấu cõi lòng bi thương của ta?
Hoảng hốt đan xen, phong hoa nào giờ đã thành mái tóc bạc
Kiếp sau trần duyên biến ảo
Vậy ai mới là người đây?
Hoa bay đầy trời cũng chỉ là một khoảnh khắc mà thôi
Trái tim nghẹn ngào, vậy còn gì phải suy?
Cười hồng trần, ta thà chìm đắm trong giấc mộng hạ xuân.
Chết đi tình hết, thượng cùng trời mây, bất thương bất diệt
Kiếm Đoạn Niệm, chém không đứt được sợi tơ nhung nhớ
Chẳng xua nổi thề người từng lưu lại.
Chỉ nghe thấy tiếng gió tuyết nhè nhẹ rơi bên ta...
Trong mắt ta chỉ thấy được phồn hoa thoáng qua sụp đổ
Nếu có kiếp sau được một lần khắc họa, liệu hình bóng ấy có biến thành cát bụi hay không?
Dòng Vong Xuyên không soi rõ nhung nhan ấy của người
Tơ nhân duyên, mang theo biết bao điều không trọn vẹn
Đá tam sinh. thừa nhận tâm nguyện đã từng của ai
Khắc vào cốt tủy từng mai tán ta ngày hôm qua
Hua...húa...hua....
Hóa thành cơn gió cuốn đi những nỗi ly biệt khó lường .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro