Chap 4: Nhiệm vụ Song Hồ thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ ngày đó, sau khi thu nhận Lạc Băng Hà đến nay đã vài năm, Thẩm Thanh Thu gần như không ra khỏi Thanh Tĩnh phong. Lúc trước đã ít ra ngoài, nay lại gần như chỉ ở yên trong trúc xá.

Cũng không hẳn là y không thấy chán, chỉ là muốn theo dõi kĩ xem khi nào phong ấn của tiểu tử kia xuất hiện biến động. 1 phần nữa là cứ thỉnh thoảng tên Nhạc Thanh Nguyên kia lại đến làm phiền y, cứ nghe hắn lải nhải xuốt mà y đau đầu,nếu được y chỉ muốn treo cái bảng ghi to dòng chữ "CẤM NHẠC THANH NGUYÊN" ở trước cửa Thanh Tĩnh phong.

Nhạc Thanh Nguyên cũng biết là Tiểu Cửu không thích hắn đến làm phiền, nhưng vẫn rất kiên trì. Cứ có thời gian rảnh liền xách ít điểm tâm đến Thanh Tĩnh phong, nhưng hắn biết thế nào y cũng cự tuyệt nên đành lén đưa cho đám Minh Phàm và Ninh Anh Anh bảo chúng đưa cho y.

Thẩm Thanh Thu y cũng đâu có ngốc, làm gì có chuyện trùng hợp đến mức cứ lần nào hắn vừa đi là đám nhóc kia lại mang điểm tâm đến cho y chứ? Chỉ là không nói thôi.


Ở phía sau trúc xá.

Giữa 1 hồ nước rộng lớn, có 1 tảng đá to nhô ra khỏi mặt nước, Thẩm Thanh Thu đang ngồi đấy mân mê chiếc lá trúc trên tay, ánh mắt y vô định mà nhìn nơi xa xăm.

Bầu trời hôm nay quả thực đẹp, những đám mây trắng tinh tụ lại thành tảng đang chầm chậm di chuyển, ánh nắng êm dịu len lỏi qua rừng trúc, từng cơn gió mát nhẹ nhàng lướt đến, tạo thành những gợn sóng nhỏ trên mặt hồ.

Mặt nước phía sau tảng đá nơi y đang ngồi bỗng truyền đến từng đợt dao động, Thẩm Thanh Thu hơi cuối đầu xuống, không cần nhìn cũng biết ai.

Nhạc Thanh Nguyên 1 thân huyền y nhẹ nhàng rảo bước đến phía sau y. Khẽ cất giọng trầm ấm:" Thanh Tĩnh phong cảnh sắc hữu tình, quả thực khiến tâm hồn người dễ chịu."

Thẩm Thanh Thu yên lặng không đáp lại giống như không quan tâm hắn đang nói gì, nếu là người khác sẽ cảm thấy khó chịu hoặc tức giận khi bị chính sư đệ mình cho ăn bơ, nhưng Nhạc Thanh Nguyên thì quen rồi nên cũng không trông đợi gì y sẽ đáp lời mình.

Vị phong chủ Thanh Tĩnh phong này xưa nay không thích dong dài, đặc biệt là với Chưởng môn sư huynh này lại càng không thích. Nên là vào thẳng vấn đề:" Không biết hôm nay Chưởng môn sư huynh đến đây có việc gì không?

"Tính ra, cũng đến lúc sư đệ nên xuống núi rồi, lần này đến Song Hồ thành đệ có cần gì không." Nhạc Thanh Nguyên từ đầu đến cuối vẫn luôn giữ gương mặt ôn hòa và nụ cười như gió xuân trên môi.

"Song Hồ thành?" Thẩm Thanh Thu hơi nghi hoặc nhìn hắn

"Hửm? Đệ quên rồi à, không phải mấy hôm trước đệ nói với ta chuyện Song Hồ thành cứ giao cho đệ xử lý, để các đệ tử có cơ hội rèn luyện sao?

"...ừm, ta biết rồi." Thẩm Thanh Thu vẫn là gương mặt vạn năm không biểu tình mà đáp.

Thẩm Thanh Thu rời đi rồi nhưng Nhạc Thanh Nguyên vẫn đứng đấy, vẫn dõi theo bóng lưng của y đến khi hoàn toàn khuất bóng. Hắn chỉ dám lặng lẽ đứng nhìn bóng lưng y từ xa.

Lần này đến vốn là muốn nhân cơ hội nói chuyện với y nhiều 1 chút, nhưng vẫn là thất bại. Nhạc Thanh Nguyên cười khổ, Tiểu Cửu bây giờ đã ghét hắn như này rồi, nếu như....y biết được thứ tình cảm hắn dành cho y đã sớm không còn tình huynh đệ bình thường....hắn thật không dám nghĩ đến.

Hôm sau.

Nhạc Thanh Nguyên đích thân đến trước cửa sơn môn dặn dò các đệ tử, lần đầu xuất sơn nên đám nhỏ cũng chăm chú lắng nghe để tránh phạm lỗi, chứ đám gà con đấy đâu biết đối với Nhạc chưởng môn dặn dò chúng nó là phụ mà ngắm sư tôn tụi nó chính đâu.

Đếm chừng 1 nén hương sau thì khởi hành. Thẩm Thanh Thu ngồi trong xe ngựa thưởng trà, còn các đệ tử khác cưỡi ngựa được chuẩn bị sẵn. Lần đầu được nhận nhiệm vụ xuống núi nên có vẻ ai cũng rất hưng phấn, đám Minh Phàm Ninh Anh Anh với Lạc Băng Hà cứ chụm lại ríu rít với nhau.

Thẩm Thanh Thu vén rèm nhìn ra, 3 đứa đệ tử thân cận nhất của y vẫn đang cười đùa rất vui vẻ, dường như không biết y đang nhìn chúng. Tầm mắt y lướt ngang qua Lạc Băng Hà có chút khựng lại.

Nếu sau này phong ấn kia vỡ, y sẽ phải ném cậu về Ma giới. Thẩm Thanh Thu là phong chủ Thanh Tĩnh Phong, là phong đứng thứ 2 Thương Khung Sơn, y không thể để bên ngoài biết được là y đang che chở cho dư nghiệt Ma tộc.

Cho dù y có thật sự giữ Lạc Băng Hà lại, thì chắc gì cậu sẽ chịu được những lời ra vào của người khác? Chung quy lại, ném nó về Ma giới là biện pháp tốt nhất.

Ngồi suy nghĩ được 1 lúc thì đến Song Hồ Thành. Tòa thành này mặc dù không lớn, nhưng cũng coi là phồn hoa. Họ tiến vào nhà của Trần lão gia ở thủ phủ thành, cũng là người đã chủ trì phái người lên Thương Khung Sơn phái xin giúp đỡ. Hai tiểu thiếp phòng chính yêu dấu của Trần lão gia đều chết thảm dưới tay Bác bì khách nên lão ngàn ngóng vạn mong Thẩm Thanh Thu tới.

Lão vuốt ve bàn tay nhỏ bé như bạch ngọc của tiểu thiếp phòng tam mỹ miều, thở ngắn than dài với đoàn người, lão lệ tung hoành.

"Tiên nhân nhất định phải làm chủ cho chúng ta nha! Hiện giờ ta không dám để Điệp nhi rời khỏi ta một chút nào, sợ nàng cũng sơ ý 1 cái, để yêu ma quỷ quái thiên sát kia hại chết."

Thẩm Thanh Thu mặt vô biểu tình mà nghe, do có chiết phiến che đi nửa phần mặt dưới nên không ai biết y đang nghĩ gì. Thẩm Thanh Thu trong lòng cười khinh, nếu lão biết 'yêu ma quỷ quái thiên sát' kia đang được lão vuốt ve thì sao nhỉ?

Dù biết Điệp nhi mà lão đang vuốt ve kia là cái gì nhưng y một chút cũng không thích xem lão nhân sáu mươi tuổi cùng tiểu cô nương mười mấy tuổi ở trước mặt khanh khanh ta ta!

Cũng may gương mặt của Thẩm Thanh Thu xưa nay đều là 'mười bước cấm lại gần' nên lão cũng hơi sợ y. Gặp qua loa cho xong, y đứng lên đi 1 mạch thẳng về phòng, chỉ để Minh Phàm ở lại hàn huyên với Trần lão gia

Ninh Anh Anh gõ cửa tiến vào, giọng điệu giống như làm nũng: "Sư tôn, Anh nhi muốn đi ra ngoài chợ 1 chuyến. Sư tôn đi với con được không?"

Thẩm Thanh Thu đang đưa lưng về phía nàng, tay đang cầm 1 quyển trục, ngoái đầu nhìn lại giọng nói không nóng không lạnh:" Nếu con muốn ra ngoài đi dạo thì tìm các vị sư huynh sư đệ đi. Vi sư có việc."

Sau khi mặt trời lặn, Minh Phàm đến báo cáo với y tất cả sự việc tra xét được.

Thẩm Thanh Thu vừa nghe báo cáo vừa uống trà, y hỏi :"Đi chỗ khám nghiệm tử thi rồi?"

Minh Phàm nói :" Vâng. Đệ tử hỏi tỉ mỉ việc khám nghiệm tử thi, cũng cẩn thận xem xét thi thể." Hắn đang định báo cáo tiếp thì y đưa tay bảo ngưng, rồi nói :" Lần này cuống núi là để trải nghiệm. Không đến vạn bất đắc dĩ, vi sư sẽ không xuất thủ tương trợ. Ngươi thân là đại đệ tử, chi bằng cẩn thận an bài chớ để ma vật kia tổn thương đồng môn."

"Vâng, đệ tử đã lập trận pháp, chỉ cần ma vật kia...."

Minh Phàm còn chưa dứt câu, 1 người xông thẳng vào cửa ngắt lời hắn.

Lạc Băng Hà sắc mặt tái nhợt kêu:"Sư tôn!"

Thẩm Thanh Thu biết có việc không hay xảy ra.

Lạc Bang Hà nói :"Ninh Anh Anh sư tỷ cùng đệ tử ban ngày ra ngoài đến chợ trong thành, lúc chạng vạng, ta thúc giục sư tỷ trở về, nàng không chịu, hông biết sao đảo mắt đã không thất bóng người. Đệ tử tìm 1 lượt khắp cả con phố, không tìm được, mới quay lại xin sư tôn giúp đỡ."

______________________________

Viết xong chap này 2,3 hôm r nhưng mà Wattap của tui bị lỗi :<<<
Mấy đoạn này thì tui sẽ chỉ theo cốt truyện gốc thoii, thay đổi thêm có tí à, nhưng tutu về sau mới dramma của phu phu nhà này. Vẫn là câu nói ấy: Đừng xem chùa nux mấy ní ơi, bình chọn dùm 1 cái cóa tạch đou, xin ít động lực đi ヽ(;▽;)ノ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro