Khiên ti hí

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhạc: Ngân Lâm
Biên & mix: Khôi Nguyên Cùng
Lời: Vagary
Thể hiện:

嘲笑谁恃美扬威 没了心如何相配
盘铃声清脆 帷幕间灯火幽微
我和你 最天生一对
Cháoxiào shuí shì měi yángwēi méiliǎo xīn rúhé xiāngpèi
pán língshēng qīngcuì wéimù jiān dēnghuǒ yōuwēi
wǒ hé nǐ zuì tiānshēng yī duì
Cười nhạo ai dương oai nhờ mỹ mạo, không có tim sao xứng dung nhan này
Tiếng Bàn Linh trong trẻo, giữa màn che đèn lửa lung linh
Ta và người, là trời sinh một cặp

没了你才算原罪 没了心才好相配
你褴褛我彩绘 并肩行过山与水
你憔悴 我替你明媚
méiliǎo nǐ cái suàn yuánzuì méiliǎo xīn cái hǎo xiāngpèi
nǐ lánlǚ wǒ cǎihuì bìngjiān xíngguò shān yǔ shuǐ
nǐ qiáocuì wǒ tì nǐ míngmèi
Không có người mới xem như nguồn họa, không có tim mới thật hài hòa
Người rách rưới, ta tươi đẹp, sánh bước băng qua sông qua núi
Người tiều tụy, ta lung linh thay người

是你吻开笔墨 染我眼角珠泪
演离合相遇悲喜为谁
他们迂回误会 我却只由你支配
问世间哪有更完美
shì nǐ wěn kāi bǐmò rǎn wǒ yǎnjiǎo zhū lèi
yǎn líhé xiāngyù bēi xǐ wèi shuí
tāmen yūhuí wùhuì wǒ què zhǐ yóu nǐ zhīpèi
wènshì jiān nǎ yǒu gèng wánměi
Là người nâng bút mực, vẽ nên giọt lệ châu nơi khóe mắt ta
Diễn vở ly biệt trùng phùng, vui buồn vì ai?
Người đời lầm hiểu quanh co, ta đây chỉ cho người chi phối
Hỏi thế gian còn gì hoàn mỹ hơn?

兰花指捻红尘似水
三尺红台 万事入歌吹
唱别久悲不成悲 十分红处竟成灰
愿谁记得谁 最好的年岁
lánhuāzhǐ niǎn hóngchén sì shuǐ
sān chǐ hóng tái wànshì rù gē chuī
chàng bié jiǔ bēi bùchéng bēi shífēn hóng chù jìng chéng huī
yuàn shuí jìdé shuí zuì hǎo de nián suì
Ngón tay hoa lan* se hồng trần như nước
Bỉ thước bệ hồng, muôn việc đi vào khúc ca
Hát rằng cách xa đằng đẵng, sầu dài không còn là sầu nữa*, mười phần điểm trang giờ thành tro bụi
Mong ai nhớ được tháng năm tươi đẹp nhất của ai

你一牵我舞如飞 你一引我懂进退
苦乐都跟随 举手投足不违背
将谦卑 温柔成绝对
nǐ yīqiān wǒ wǔ rú fēi nǐ yī yǐn wǒ dǒng jìntuì
kǔ lè dū gēnsuí jǔshǒutóuzú bù wéibèi
jiāng qiānbēi wēnróu chéng juéduì
Người dắt ta múa như bay, người dẫn ta hiểu cách tiến lùi
Sướng khổ theo cùng, mỗi động tác đều không trái ý
Đem sự khiêm tốn dịu dàng trỏ thành tuyệt đối

你错我不肯对 你懵懂我蒙昧
心火怎甘心扬汤止沸
你枯我不曾萎 你倦我也不敢累
用什么暖你一千岁
nǐ cuò wǒ bù kěn duì nǐ měngdǒng wǒ méngmèi
xīn huǒ zěn gānxīn yáng tāng zhǐ fèi
nǐ kū wǒ bùcéng wēi nǐ juàn wǒ yě bù gǎn lèi
yòng shénme nuǎn nǐ yī qiān suì
Người sai thì ta chẳng thể đúng, người hồ đồ thì ta khờ dại
Giận thầm, sao cam tâm bò phí?
Người khô gầy ta chưa từng tàn lụi, người mệt mỏi ta chẳng dám ỉu xìu
Dùng cái gì sưởi ấm ngàn năm của người đây?

风雪依稀秋白发尾
灯火葳蕤 揉皱你眼眉
假如你舍一滴泪 假如老去我能陪
烟波里成灰 也去得完美
fēng xuě yīxī qiū bái fà wěi
dēnghuǒ wēi ruí róu zhòu nǐ yǎnméi
jiǎrú nǐ shě yīdī lèi jiǎrú lǎo qù wǒ néng péi
yānbō lǐ chéng huī yě qù dé wánměi
Gió tuyết mơ hồ nhuộm đuôi tóc trắng
Đèn lửa phập phù nặn nét mày cau
Giả như người để rơi dòng lệ, giả như người già đi, ta vẫn mãi đi theo

Trong đám lửa mà tan thành tro bụi, cũng mất đi những gì hoàn mỹ

*Chú thích:

1) Lan Hoa chỉ (ngón tay hoa lan): Hoa lan là loài hoa dành riêng cho trang quân tử, lan hoa chỉ là động tác tạo hình ngón tay, bàn tay một cách tao nhã giống như bông hoa lan:

2) Nguyên gốc: "Xướng biệt cửu bi bất thành bi", lấy ý từ câu từ "Nhân gian biệt cửu bất thành bi" trong bài Giá cô Thiên - Nguyên Tịch - Hữu Sở Mộng của Khương Quỳ đời Nam Tống, ý nói chốn nhân gian nếu phái xa cách nhau quá lâu, nỗi buồn dần tan tác, lúc nào cũng hiện hiện, trở thành một phần không thể tách rời của chính mình.

[Văn án]
Dư Thiếu có thể nhìn thấy ma quỷ, trong đêm tuyết đã gặp một ông lão làm nghề múa rối tại ngôi chùa hoang, tóc bạc lam lũ, chỉ cầm một tượng gỗ chế tác cực kì tinh xảo, trông không khác gì một cô gái kiều diễm, trên my vẽ châu lệ ươn ướt, khiến người ta vừa thấy đã thương.
Khi mây tuyết nổi lớn, hai người sánh vai hơ lửa, ông lão kể rằng: "Thuở thiếu thời thích xem kịch rối dây, ham mê kĩ thuật làm rối gỗ Bàn Linh này, sau này lớn hơn, ý chí càng kiên định, vì thế coi đây là nghề, lấy vật làm vui. Thế nhưng, phiêu bạt cả đời, ở không chốn cố định, đi không kẻ theo cùng, người bạn duy nhất chỉ có con rối tượng gỗ này mà thôi."
Ông vừa nói vừa khóc. Dư lời lẽ uyển chuyển, chân thành xin ông lão tấu nhạc Bàn Linh, diễn kịch rối dây trên ba thước tơ hồng. Tiếng nhạc ngâm nga, rối gỗ nhìn quanh, bay như thiên thần, gương mặt được vẽ còn vương nét sầu bi nhưng đẹp đẽ vô song.
Nhạc hết, ông ôm chặt rối gỗ, hơi có ý cười, giây lát sau lại chuyển sang hận nộ, nói rằng: "Cả đời nghèo túng, đều do rối gỗ làm hại. Trời lạnh, áo rét không mua nổi. Nghèo đến mức này, chi bằng đốt đi." Nói đoạn, ném ngay đầu rối gỗ vào lửa. Dư ngăn cản không kịp, dậm chân oán thán. Chợt thấy trong đống lửa, rối gỗ đứng dậy uyển chuyển, trang nghiêm bái biệt, dung mạo như người sống, nét mặt khác nào ngấn lệ, nở nụ cười, tan đi trong lửa.
Lửa cháy đến trời sáng mới tắt.
Ông tỉnh ngộ, che mặt gào khóc, nói rằng: "Thật ấm làm sao! Cô độc làm sao!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nhactrung