3. Lò Vi Sóng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gần 5k từ lận nên toi lười check chính tả, mấy bạn thông cảm đọc thấy sai thì cmt nói toi sửa nha🙇‍♂️💕

Trời thu rồi, cho một chương ngược thôi :))
______

"Trần Nhậm! Mày có số không biết hưởng!"

Đó là lời nói của bạn bè thường mắng anh. Họ nói anh có số không biết hưởng vì đã đá em.

Đúng rồi, Trần Nhậm đá Quang Hùng khi cả hai vẫn còn đang rất mặn nồng. Em cũng chẳng thể hiểu vì sao mình bị đá, tất cả mạng xã hội đều bị anh chặn làm em khổ sở khóc sưng hết mắt tận mấy ngày liền.

Sức khỏe em cũng không tốt, bệnh rồi khỏi rồi lại vì khóc mà bệnh tiếp khiến ai nhìn vào cũng thương.

Bạn bè cả hai biết chuyện cũng khuyên bảo anh và em, khuyên không được thì quay sang mắng Trần Nhậm. Đa số đều không hiểu được vì sao anh lại đòi chia tay mặc em đau khổ đến thế.

"Uống nước đi, sưng hết mắt rồi đấy."

Thành An là bạn thân với em, biết tin bạn mình bị đá lại vì chuyện đó mà sinh bệnh rất đau lòng nên thường qua nhà chăm em ốm.

Quang Hùng tiều tụy lắc đầu từ chối ly nước bạn đưa, em kéo chăn qua đầu mệt mỏi nằm trên giường. Tình trạng hiện tại rất tệ lịch trình cũng vì thế mà bị hủy hết, không ai dám cho em đi diễn hay động vào bút viết nhạc khi tình trạng đang không ổn.

Thấy em thái độ bướng bĩnh Thành An cũng chỉ biết thở dài bất lực, cậu gọi cho Quang Anh đến để cùng chăm sóc em.

Ngồi một lúc Quang Anh cũng đến, cậu ta vào nhà nhẹ nhàng mở cửa phòng em đang nằm vén chăn lên sờ vào trán.

"Ui nóng vãi, sao không đi viện mà nằm ì một chỗ thế này?"

Quang Anh bất ngờ với nhiệt đồ của em, cậu ta trách Thành An sao không đưa em đi viện nhưng Thành An cũng chỉ lắc đầu bất lực.

"Nó không chịu, giờ ai ép được nó?"

Trước sự bất lực của Thành An Quang Anh cũng thông cảm cho cậu bạn của mình, ai mà không biết được tính cách bướng bỉnh của em.

Cậu ngồi bên cạnh Thành An rồi tò mò về chuyện gì đã sảy ra với Quang Hùng, Thành An kể lại những gì mình biết cũng không quên thêm mấy từ chửi mắng Trần Nhậm khiến em của cậu đau khổ.

"Mẹ nó, thằng chó Nhậm!"

Thành An mất kiểm soát mắng lớn giọng làm Quang Anh hoảng lên vỗ lưng bạn khuyên bình tĩnh, cậu ta nghe Thành An kể vẫn còn thắc mắc lý do cả hai chia tay nhưng Thành An cũng chỉ lắc đầu.

Kể cả em còn chẳng biết lý do mình bị đá thì người ngoài như Thành An thì sao mà biết được.

Nhà em ở có hai phòng, trước đó được cho là một phòng của em và một phòng của anh nhưng bây giờ Thành An cũng Quang Anh đã chiếm hết cả hai phòng đó để chăm em ốm.

Sáng hôm sau Quang Hùng đỡ sốt hơn bật dậy nhìn khung cảnh quen thuộc, em bất giác xoa bên cạnh mình nhưng nó chẳng có hơi ấm nào. Nước mắt em lại rơi rồi.

Em ngồi ở đó khóc nấc lên thành tiếng, em tiếc cho mối tình đẹp của mình lại chẳng hiểu lý do vì sao nó kết thúc.

Thành An dậy rồi đi uống nước, hôm qua cậu và Quang Anh ra ngoài lại quên đóng cửa phòng em nên khi vừa uống xong ly nước đã nghe thấy tiếng khóc của em trong phòng.

Chẳng dám đứng lại nghĩ nhiều, cậu ta phi thẳng vào phòng lại nhìn thấy em đang ôm mặt.

Nước mắt làm ướt hết mặt xinh của em, mắt em mới sáng đã đỏ hoe tóc cũng dài ra che gần nữa mắt.

Cậu chạy đến ôm em an ủi cũng không quên hỏi tình hình sức khỏe em thế nào rồi. Quang Hùng lắc đầu tỏ ý không sao rồi vỗ vai Thành An kêu cậu bình tĩnh, Quang Anh dậy cũng chạy qua phòng em đầu tiên xem tình hình.

Nhìn cái cảnh hai người an ủi nhau Quang Anh chẳng thể nào không đau lòng, cậu ta trước giờ chưa thấy em phải khóc vì một cá nhân nào đó cũng chưa từng thấy Thành An bất an như vậy.

"Đói không? Tao nấu đồ cho ăn nhé."

Lấy lại sự bình tĩnh, Thành An hỏi em có đói không. Em gật đầu, sức khỏe đang dần cải thiện làm em muốn ra ngoài hít thở một tí.

Quang Hùng như đứa trẻ ngoan trước khi Thành An rời đi thì kéo góc áo cậu đòi hỏi.

"Tao muốn ra ngoài."

"Cũng được, Rhyder đi theo trông em đi mày."

Thành An thấy Quang Anh cứ đờ ra đó liền dặn cậu ta trông chừng Quang Hùng, cậu ta cũng đồng ý dìu em đi vệ sinh cá nhân rồi khoác cho em cái áo mới dẫn ra ngoài.

Em nhìn xung quanh, nằm trong nhà cả tuần rồi cảm thấy cảnh vật cũng có chút thay đổi. Quang Hùng nhìn ngắm xung quanh, cứ hít một hơi thật sâu rồi thở ra một hơi thật dài.

Cảm giác bình yên này khiến lòng em không còn nặng nữa, em nhắm mắt lại nhớ đến kỉ niệm bản thân đã trải qua cùng người ấy.

Lại nhớ đến anh rồi. Bây giờ anh chắc đang vui vẻ lắm nhỉ?

Quang Anh hỏi em có muốn ăn gì không, Quang Hùng thành thật trả lời muốn ăn bánh ngọt cậu ta liền đặt em ngồi trên ghế còn bản thân chạy đi tìm tiệm bánh ngon mua cho em.

Ngồi một lúc em thấy mệt, Quang Anh đi lâu quá em cũng chán. Nhìn xung quanh một lúc em liền giật mình, tim em như đông cứng lại khi nhìn thấy hình ảnh của người ấy.

Mặc cho thân thể đau nhức, em chạy đến nắm lấy tay bóng người cao gầy kia nhất quyết không cho người ta đi.

Người đó thấy em cũng có phần bất ngờ nhưng sau đó lại mặt lạnh nói em buông ra.

"Nói chuyện chút đi."

Quang Hùng nhẹ giọng như cầu xin, nghe mà ai không mềm lòng được? Trần Nhậm đứng trước em, một tay mặc cho em nắm tay còn lại nâng cằm em lên xem xét

"Gầy đi rồi. Buông anh ra đi, tụi mình chẳng còn gì để nói hết"

Em nghe thế lại cười khẩy, hết? Cái gì mà chẳng còn gì để nói? Em không hiểu được nữa, bực mình quá.

"Đừng bỏ em mà..."

Anh kéo tay em ra, nghe vậy cũng khựng lại chẳng muốn buông nữa nhưng bản thân đã chẳng còn thân phận nên cũng chỉ cười nhẹ an ủi em. Chúng ta kết thúc rồi.

Quang Anh mua xong bánh tung tăng quay lại chẳng thấy em đâu hoảng hồn liếc tìm khắp nơi. Cậu ta nhìn thấy em đang trong lòng một thanh niên dáng rất cao, trông cũng rất quen mắt nữa.

"Hùng!"

Không nghĩ nhiều nữa cậu ta liền chạy đến chỗ đó hét thật lớn tên em, nghe tiếng gọi thân thể em bất giác run lên trong lòng anh. Đừng mà, nếu là mơ thì xin hãy để nó dài thêm một chút...đừng gọi em dậy ngay lúc này.

Em bị một lực lớn kéo mạnh ra, tiếng chửi bên cạnh chắc hẳn đang rất khó chịu.

"Anh đến đây làm gì! Còn ôm Hùng nữa anh điên à!?"

Bị thằng nhóc chửi mắng anh cũng chẳng màn đến, cười nhẹ rồi cúi đầu xin lỗi Quang Anh. Trần Nhậm liếc nhìn em như thể muốn chắc chắn em an toàn rồi mới quay đi chẳng nói lời nào.

"Nhậm...Nhậm ơi.."

Em nức nở gọi tên anh, bóng lưng kia như sợi dây lý trí của em vậy, càng xa lại càng căng cứng muốn đứt làm hai. Càng xa em lại càng đau hơn.

Quang Anh quay sang ôm chặt lấy em an ủi, cậu thấy em như vậy trong lòng cũng dịu đi chẳng màn đến Trần Nhậm nữa.

"Về nhé?"

Quang Hùng gật đầu, nước mắt vẫn không ngừng rơi tìm kiếm bóng hình vừa mới biến mất. Trước giờ em mạnh mẽ lắm, nhưng hiện tại em như một đứa con gái vậy. Mong manh đến phát ghét.

Vừa mở cửa đã thấy bóng dáng Thành An mang tạp dề nội trợ dọn món chuẩn bị cho mọi người cùng ăn cơm, Quang Anh thấy đột nhiên cậu ta chăm chỉ đến lạ nên trêu.

"Ái cha, nay mày còn biết nấu ăn cơ à."

Thành An chu mỏ lên cãi lại, cậu vô thức liếc sang thấy Quang Hùng mắt vẫn còn ửng đỏ liền hoảng hỏi tội Quang Anh.

"Thằng cha Trần Nhậm chẳng biết tự nhiên lại xuất hiện ở đây. Mẹ nó bé nhà mình còn ôm nó nữa, nó bỏ đi chẳng nói lời nào cái mặt còn cười cười phát ghét vãi."

Quang Anh tỏ thái độ bực bội, cậu ta chống nạnh báo cáo lại tình hình vừa nãy xảy ra cho Thành An biết. Nghe xong Thành An cũng hoảng mà hỏi lại Quang Hùng có sao không, em lắc đầu gượng cười.

Thân thể em đang rất yếu, đứng một chút lại run rẫy nên Thành An cũng không làm lớn chuyện đặt em vào ghế rồi đưa cháo dinh dưỡng em bé cho em ăn.

Quang Anh nhìn mà cạn lời, có bệnh đi chăng nữa Quang Hùng cũng là người lớn còn lớn tuổi hơn hai người họ mà Thành An lại chăm em như em bé. Quang Hùng cũng có suy nghĩ như thế, nhưng cháo này cũng được nên em vẫn ăn hết.

...

Trần Nhậm ngồi trong phòng khám của bác sĩ riêng, anh thở nhẹ một hơi cầm tờ giấy khám bệnh đi ra ngoài. Y tá thấy hôm nay anh lại đến liền niềm nở hỏi chuyện.

"Anh Nhậm, hôm nay kết quả tốt hơn chứ?"

Anh cười đáp lại, nét buồn không hề có trên khuôn mặt.

"Tốt hơn nhiều luôn ấy. Bác sĩ khen anh đang làm tốt đó nhaa."

Giọng nói ấm áp đùa giỡn ấy nói lên những từ ngữ chẳng ai cho rằng nó khả nghi, y tá chúc mừng anh rồi cũng đi mất. Anh một mình đi trên hành lang bệnh viện, tay siết chặt tờ giấy chẳng ai biết biểu cảm anh ra sao.

...

Tối đó Quang Hùng dường như đã tỉnh táo hơn, em cầm lấy cái điện thoại rồi lập một tài khoản ảo. Em biết làm việc này khả năng Trần Nhậm trả lời rất thấp nhưng em vẫn muốn làm, em muốn biết lý do.

: Trần Nhậm, em muốn gặp anh lần cuối. Khi nào cũng được, em đợi anh.

Tin nhắn vừa gửi em cũng theo đó tắt màn hình nằm vào một góc giường như thể chừa chỗ cho một người nữa rồi ngủ thiếp đi.

Ba ngày sau Trần Nhậm điềm tĩnh ngồi trên quán cà phê nhỏ, anh như chờ đợi người nào đó đến trễ hẹn. Môi nhấp từng ngụm cafe sáng trông cực kì điềm tĩnh.

Tiếng bước chân đến gần anh, không phải của một người. Trần Nhậm tươi cười ngước lên nhìn bóng người ấy, là Thành An cùng Quang Anh và Tuấn Tài.

Bọn họ là nhóm bạn của Quang Hùng, còn một người nữa nhưng người ấy bận mất rồi.

"Tôi tưởng mấy người đến hội đồng tôi không đấy, gọi nước đi mình từ từ nói chuyện."

Thái độ của anh là Quang Anh và Thành An chán ghét ra mặt, chỉ có mỗi Tuấn Tài sáng suốt bảo hai cậu ngồi rồi gọi ra hai cốc nước ép và một ly cafe.

Tuấn Tài như khuôn mặt đại diện, anh ta cũng điềm tĩnh nhấp từng ngụm cafe rồi mới vào chuyện chính.

"Lý do em và bé Hồng chia tay là gì?"

"Sao em phải nói cho anh."

Trần Nhậm vẫn giữ nét cười trên khuôn mặt mà đối đáp lại, Quang Anh đập bàn định đứng lên dùng tay chân giải quyết nhưng bị Tuấn Tài liếc cho im lặng.

"Em biết Hồng khổ sở với em lắm không?"

Trần Nhậm nghe thấy vội gật đầu, anh nhìn về phía cửa sổ kính nhấp một ngụm cafe rồi mới trả lời.

"Biết, nhưng sau này sẽ không để em ấy phải như thế nữa."

Anh nói xong cũng đứng lên, kéo chỉnh lại áo khoác của mình rồi đặt tiền cũng một tờ giấy lên bàn. Không nói gì nữa mà bỏ đi.

"Ủa ổng nghĩ tụi mình nghèo lắm hay gì mà bố thí vậy!?"

Thành An không chịu được liền nói lớn, Tuấn Tài im lặng cầm sấp tiền lên. Cái anh ta chú ý là tờ giấy đặt bên dưới sấp tiền đấy cơ.

Tờ giấy được gấp làm bốn, anh ta từ từ mở ra nhìn thấy nét mực in còn rất mới. Chắc hẳn nó vừa được in sáng nay.

Quang Anh chỉ chú ý đến dòng chữ được in đậm ngay giữa nội dung tờ giấy đó.

(Dự đoán ngày tử vong: 06/10/20XX)

"Cái méo gì đấy"

Cả hai người Quang Anh cùng Thành An đều hét lên, Tuấn Tài giữ được chút lý trí cuối cùng chạy thẳng ra bãi đậu xe tìm Trần Nhậm.

Trần Nhậm chưa đi, may mắn là anh chỉ mới mở cửa xe chưa bước vào. Tuấn Tài lao nhanh đến, anh ta nắm lấy cổ áo Trần Nhậm rồi hỏi tội.

"Mày, tờ giấy này là sao?"

Anh cười nhẹ, nét cười ấy vẫn như ban đầu. Không có ý vui cũng chẳng có ý buồn.

"Em nghĩ anh biết đọc, nếu lười đọc cũng phải đọc tiêu đề nó chứ."

Không phải Tuấn Tài chưa đọc, mà đọc kỹ rồi mới túm anh lại. Tuấn Tài không tin vào mắt mình khi đọc đến dòng dự đoán ngày tử vong của bác sĩ, cậu em Trần Nhậm này đã gắn bó với anh từ khi cậu mới vào nghề diễn.

Nếu nói cậu tệ đến mức chán ghét nên chia tay thì anh sẽ không tin. Anh cũng giống như Quang Hùng, muốn để Trần Nhậm giải thích hơn là quy cho tội Trap Boy.

"Vậy lý do chú chia tay Quang Hùng...?"

Tuấn Tài vẫn ôm một hy vọng Trần Nhậm không bỏ em, anh biết tính cách người em này của mình không thể từ bỏ tình yêu chỉ mới đi được một nữa này.

"Em sắp chết, em muốn tỏ vẻ mình là thằng tồi để Hùng biết em ấy đã chọn sai người rồi. Nếu em chết đi em ấy cũng sẽ hả dạ hơn là đau lòng, em muốn nhìn thấy em ấy cười."

Tuấn Tài bật khóc đứng không vững, cậu em này đúng thật là chưa từng nghĩ đến bản thân. Quang Hùng chọn đúng người, nhưng người này không muốn chọn em.

"Vậy sao không nói cho Hùng biết? Hai đứa có thể cùng vượt qua mà? Tại sao vậy Nhậm? Cả anh em em cũng không nói với ai?"

Anh lắc đầu vỗ vai Tuấn Tài an ủi, giọng nói anh dịu đi vài phần khi nhắc đến vấn đề này.

"Em nói cho anh rồi đây. Em tin anh sẽ quan tâm đến sự lựa chọn của em, em tin anh sẽ không nói cho Phone."

Lời nói ấy như một sự khẳng định về độ tin tưởng của anh dành cho Tuấn Tài, cũng nhắc cho anh ta biết là đừng nói chuyện này cho người thứ ba biết.

Tuấn Tài nghẹn lại, anh ta gật đầu rồi nhìn Trần Nhậm cười tươi. Hai người ôm chặt lấy nhau rồi nói những lời cuối cùng.

"Ngày XX em vào viện, thương em thì đi thăm mang theo gà nhé."

Tuấn Tài nghe lời đề nghị liền gật đầu cười, anh ta đứng đó đợi cho xe Trần Nhậm đi mất mới vò tờ giấy thành một cục rồi giữ chặt trong lòng bàn tay.

"Nghe hết rồi thì đi ra đi."

Hai đứa nhỏ tinh nghịch Thành An với Quang Anh làm sao mà ngồi im được, thấy Tuấn Tài chạy đi bọn họ cũng cố đuổi theo cho bằng được rồi trốn vào một góc nghe chuyện.

Cả hai nghe được toàn bộ câu chuyện nét mặt vẫn chưa hết bàng hoàng, Tuấn Tài vỗ vai hai người rồi lên xe chờ. Anh ta định thần lại nhìn vào cái ngày trên tờ giấy đã bị bóp nát kia.

"Sao lại là ngày sáu tháng mười?"

Giọng nói anh ta đau khổ gục đầu vào tay lái kìm nén nước mắt lần nữa.

Ngày bảy tháng mười là sinh nhật em, chỉ còn đúng một tháng nữa là đến ngày của em rồi vâyh mà Trần Nhậm lại đi trước đó đúng một ngày.

Tuấn Tài cố lạc quan, dù gì cũng chỉ là dự đoán, lỡ thời gian còn nhiều hơn thế thì sao?

Anh ta đợi hai người nhỏ lên xe, dặn dò chuẩn bị qua nhà Quang Hùng nên phải bình tĩnh lại.

Ting.

Quang Hùng vội chạy đến mở cửa, thân sắc đã khá hơn nhưng quản lý vẫn không cho em đi diễn chỉ để em ở nhà tự chơi với cún.

Em ôm cún nhìn thấy Tuấn Tài liền mở toang cửa chào đón, em cần tay chú cún panda nhỏ của mình vẫy tay chào anh.

"Hùng ăn gì chưa, anh mua đồ cho em nè."

Quang Hùng lắc đầu, em sáng mắt khi nhìn đống đồ ăn thịnh soạn ba người mua về. Đặt cún xuống em chạy ngay vào bếp tìm dĩa để đựng đồ ăn.

Nhìn hình ảnh em cười tươi không còn tiều tụy bất giác khóe mắt Tuấn Tài lại cay. Cả hai đứa nhỏ này thật sự yêu nhau nhưng lại chẳng thể có kết cục tốt dù có chia tay hay không.

Bọn họ vui vẻ nói cười, ăn xong lại lôi nhau vào phòng em mà quậy. Em tươi hơn rồi, đợi đến sinh nhật chắc chắn em sẽ ổn hơn thôi.

...

Ngày XX theo trí nhớ của Tuấn Tài, anh dẫn hai thằng em vào phòng bệnh số 07 để thăm người. Bước vào căn phòng trắng toát lạnh lẽo, khung cảnh anh chẳng thể nào quên được.

Trần Nhậm nghe tiếng thì vội cười tươi chào đón, tay anh đang truyền mỗi tay một ống trông rất đau. Tuấn tài đặt hộp còn đang nóng lên bàn, anh ta mang ghế ra để cả ba cùng ngồi xuống.

"Gà của em đâu?"

Thời gian này anh vẫn còn muốn đùa, chưa là những ngày cuối nên mặt anh chỉ hơi gầy lại xanh xao một chút thôi chứ nụ cười như hoa ấy vẫn rất đẹp.

Quang Anh đặt tay lên tay anh an ủi, cả ba người họ đều đã tìm hiểu kĩ về bệnh tình của anh. Nó được tóm gọn vào bốn từ 'Vô Phương Cứu Chữa'

"Bệnh này không được ăn gà đâu anh"

Nghe thế Trần Nhậm tỏ ra tiếc nuối, anh biết mình không được ăn gà nên mới giả vời nói Tuấn Tài mua cho mình để ăn nhưng lại quên mất ở đây toàn là anh em quan tâm nhau thì sao mà anh thoát được.

"Eo thằng này, hôm bữa mày còn mắng anh trước sảnh chung cư giờ làm bộ quan tâm anh à?"

Nói đến đây Quang Anh liền mếu, cậu ta hối hận vô cùng vì đã trách lầm anh từ đầu. Đáng lẽ cậu nên tin anh mới đúng.

"Anh ơi em xin lỗi.. hức...em.. em"

"Nínnnnn"

Tiếng thút thít của cậu làm Trần Nhậm bất mãn ra hiệu im lặng, anh không trách cậu vì muốn cậu cũng nghĩ anh tệ nên mới làm thế giờ thì cậu cũng biết hết nên vai phản diện cuối đời này anh hết đất diễn mất rồi.

"À, Hùng ổn rồi đúng không? Em nghe nói em ấy nhận show lại rồi"

Không khí có vẻ trùng xuống nên anh vẫn phải mở lời. Câu hỏi này nhạt nhòa nhưng vẫn được Tuấn Tài trả lời nhiệt tình.

Sau một hồi thăm hỏi cũng đến lúc bệnh nhân cần nghỉ ngơi, bọn họ ra ngoài nhìn bác sĩ vào trong tiêm thuốc cho anh cả ba đều không hẹn mà cũng thờ dài.

....

Ngày 06/10/20XX

Tuấn Tài đến bệnh viện lần nữa sau hơn nữa tháng không đến được để thăm Trần Nhậm, nhưng phòng 07 lại trống trơn. Anh bắt đầu hoảng loạn chạy đến hỏi bác sĩ gần đó.

"Bác! Bác sĩ! Bệnh nhân phòng 07 chuyển đi đâu rồi!?"

"Bệnh nhân đó hả? Bên dãy ICU rồi, người nhà đứng bên ngoài quan sát thôi. Cậu muốn đi không tôi dẫn cậu đi."

Bác sĩ nhiệt tình giải thích cho anh hiểu, Tuấn Tài gật đầu lia lịa muốn nhanh chóng đi đến xem người em của mình.

Sau tấm kính là thân ảnh quen thuộc, có chút gầy hơn so với nữa tháng trước. Hơi thở anh yếu ớt phả vào máy trợ thở có thể thấy rõ.

"Rất tiếc khi phải nói điều này, nhưng vì bệnh nhân này đã được nằm ở đây nữa tháng rồi dấu hiệu ngày càng xuống dốc. Có lẽ đêm nay..."

Bác sĩ ngập ngừng câu cuối nhưng anh cũng hiểu rõ mà. Thì ra sau cái ngày Tuấn Tài, Quang Anh, Thành An đến thì anh đã được chuyển qua phòng chăm sóc đặc biệt rồi.

Ngày mai là sinh nhật em rồi, cố lên. Nhất định phải cùng em đón sinh nhật.

Tuấn Tài thầm cầu nguyện cho anh, nước mắt lại bắt đầu chảy xuống khi nhìn người em mình nằm trong bốn bức tường lạnh lẽo cùng đầy dây nhợ.

00:54

"Bác sĩ! Bệnh nhân 07 nguy rồi!"

"Cấp cứu! Bệnh nhân 07 co giật mạnh!"

....

"Happy Birthday to you, Happy Birthday to you..."

Em ngồi trước hàng chục khán giả của mình, nghe câu hát chúc mừng sinh nhật nhẹ nhàng thổi nến tắt. Ước một điều ước em mong muốn rồi cười thật tươi chờ đợi ngày mai đến.

....

Bíp...bíp...bíp...

Tiếng máy đo nhịp tim kêu những tiếng cuối cùng trước sự nổ lực của bác sĩ và các nhân viên y tế.

"Bệnh nhân không còn sự sống vào lúc một giờ bốn mươi bảy phút sáng."

Kết luận cuối cùng khiến gia đình bệnh nhân sốc nặng, họ đau khổ quỳ dưới nền đất khóc than trước số phận. Con trai họ dừng lại ở tuổi hai mươi bảy.

...
01:00

Quang Hùng sau khi được tổ chức sinh nhật, em về lại nhà riêng. Vừa mở cửa ra liền thấy trên bàn ăn có một chiếc hộp nhỏ màu đen, em tò mò không thay đồ mà trực tiếp đi đến mở hộp ra.

"Chắc của Negav hay Rhyder đây mà.."

Em tự nhủ rồi lại hào hứng bóc giấy gói quà. Bên trong là một chiếc điện thoại cùng một cái thiệp mời...khoan đã, ốp lưng này trông rất quen.

Em sờ vào túi quần móc điện thoại ra, cái ốp này em em cùng bạn Nhậm đeo đôi được thiết kể riêng em tặng anh vào dịp sinh nhật vừa rồi.

Tay em cầm điên thoại run rẫy không biết phải làm gì tiếp theo. Em mở nguồn điện thoại lên, nhập mật khẩu ngày cả hai quen nhau. Anh vẫn không đổi, chuyện gì đây?

Màn hình có dòng chữ "Em vào bộ sưu tập, xem video đầu tiền đi bé yêu của anh"

Nước mắt em bắt đầu rơi nhưng vẫn dặn bản thân phải bình tĩnh, em làm theo lời nhắn anh để lại mở bộ sưu tập rồi bấm vào video nhìn có vẻ là anh tự quay.

"Ô quay chưa nhể? À rồi. Chào Phone nhá!"

Trong video anh tỏ rõ sự ngây ngô của mình, vừa vào đã chào theo cách quen thuộc sau đó lại ngập ngừng không dám nói.

Quang Hùng kiên nhẫn cắn ngón tay chờ đợi anh nói tiếp.

"Phù... Khi mà em thấy được video này chắc anh đã không xong rồi hehe, nhưng mà anh biết chắc nó được gửi vào đúng sinh nhật em nên là...Happy Birthday to Phone♡ chúc em yêu của anh sinh nhật vui vẻ."

Giọng nói anh trong video rất ngượng ngùng, anh không dám nhinc thằng vào camera mà cứ gãi đầu ngó trái xoay phải ngỏ lời

"Để anh hát tặng em một bài hát nhé, hứa là không khóc. Anh hát không hay nhưng vẫn là tâm tình của anh.

...Một người không tốt như anh
Ϲhẳng thể cho em niềm vui đâu
Một người không tốt như anh
Ϲhỉ khiến em nhiều thêm nỗi sầu

Đừng уêu anh nữa
Ϲũng đừng khóc nữa
Hai chúng ta từ naу
Không cùng lối cũng chẳng chung đường

Ϲớ sao lại уêu anh đến thế
Bởi anh đâu cho em nụ cười
Thế giới có bao người
Tốt hơn người giống như anh em hỡi
...."

Lời bài thể hiệu rõ thông điệp mà anh muốn mang lại cho em, Quang Hùng nghe đoạn nhạc đầu đã biết bài này là của mình càng hiểu rõ hơn về ý nghĩa của nó.

Tay em bị cắn đến chảy cả máu, em khóc không thành tiếng cố coi hết video anh để lại.

"Ừm...chắc câu giờ đến đây là đủ rồi á, em nghe xong thì chắc anh cũng không xong rồi.. thôi thì em sinh nhật vui vẻ, tìm một người tốt hơn anh nhé. Sau này một mình phải tự chăm cho bản thân thật tốt, đừng để bị như anh. Cuối cùng thì..anh yêu em, chúc em hạnh phúc. Em có nhắn cho anh đúng không? Anh thấy em dùng clone mới nhắn cho anh. Hẹn em bảy giờ ngày bảy tháng mười nhé, thiệp mời trong hộp luôn đó. Nhớ đi nha."

Những lời cuối cùng của anh cũng là những giây cuối cùng của video, em nghe xong càng khóc nhiều hơn rồi cũng lấy lại bình tĩnh.

Màn hình sau khi phát xong video liền thoát ra dao diện của bộ sưu tập, em để ý đến những hình chụp tờ giấy gần đây của anh.

Giấy khám bệnh, em hoang mang trợn tròn mắt mở tấm hình gần nhất anh chụp ra xem. Giấy có ghi thời gian dự đoán tử vong của anh làm em sợ hãi.

Em cuối cùng cũng hiểu lý do rồi. Lý do anh bỏ rơi em.

Nhìn vào ngày tháng em vội nắm chặt điện thoại chạy vào nhà xe phóng đi với tốc độ cao nhất có thể, hơi thở em gấp gáp không dám nghĩ đến chuyện mình đến trễ một phút giây nào đó.

Quang Hùng chạy thằng vào bệnh viện, em tìn phòng cấp cứu đúng ngay lực nó vừa tắt đèn. Em chạy tới thật nhanh rồi cuối cùng nghe được câu khẳng định của bác sĩ.

Em nhìn thấy mẹ anh khóc nấc lên từng tiếng, giọng bà ấy chắc vì khóc nhiều quá mà đã bị khàn tiếng. Ba anh cũng chẳng khá hơn, ông ấy vỗ lưng an ủi mẹ anh nhưng bản thân cũng đang chảy dài nước mắt. Cả hai ôm nhau quỳ dưới sàn nhà lạnh lẽo mà khóc, ai nhìn vào cũng thấy thương sót.

Cơ thể anh được đẩy ra trước mặt cậu, bác sĩ cho gặp mặt lần cuối sau đó sẽ đem vào nhà xác.

Không hiểu vì sao ngay lúc đó em lại có đủ bình tĩnh để kéo khăn che mặt của anh ra, khuôn mặt gầy đi trông thấy lại còn lạnh ngắt xanh xao.

Tim em như bị bóp chặt khi nhìn thấy cảnh tượng ấy. Em đóng khăn lại để người ta đưa anh đi, sợ giây quấn chặt hai người đã bị bác sĩ kéo căng ra mà đứt.

Hết duyên rồi nhưng tình vẫn còn.

...

Em đặt bó hoa tulip trắng lên phần mộ anh, khuôn miệng nhếch lên tươi cười sau trận khóc đêm qua. Em đành chấp nhận người ta không còn bên mình nữa thôi.

Sau đó Quang Hùng vẫn hoạt đồng bình thường như chưa hề có chuyện gì, em vẫn cháy hết mình giữa sân khấu và người hâm mộ.

Em mang theo mình là cái điện thoại của anh, sao lưu hết dữ liện bên máy mình vào máy anh để sử dụng như một tín vật.

"Sau này em muốn kết hôn lúc mấy tuổi?"

"Có người sẽ chờ em ở nơi nào đó thật xinh đẹp rồi cầu hôn em, em nghĩ vậy. Lúc đó chắc là em không còn sống nữa rồi haha"

Em trả lời phỏng vấn, miệng cười tươi như thể đó chỉ là câu đùa giỡn nhưng lời nói lại chân thành...em hy vọng anh vẫn đang chờ em...

End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro