Chương 4 - Bị ăn sạch rồi 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

vừa đọc vừa nghe nhạc của chú thôi nào ( /^ω^)/♪♪
----------------------------------------------
Cả ngày nay Thanh Duy đều đứng ngồi không yên, trong đầu tất cả đều là chuyện phát sinh vào buổi sáng.
Hơn bảy giờ hai người kia trở về, Thắng Hiền vừa vào cửa là đi thẳng đến phòng tắm, cậu ta ồn ào muốn tắm vì cả người đầy mồ hôi. Phòng khách to như vậy chỉ còn lại có Thanh Duy và Đại Nhân.

Thanh Duy thân thể cương cứng nhìn chằm chằm TV muốn xem nhẹ tầm mắt như lửa nóng của người bên cạnh.

"Quần áo của anh đâu?" Đại Nhân đột nhiên hỏi.

Thanh Duy nhìn cũng không dám nhìn anh, lắp bắp đưa tay chỉ chỉ: "Em đã để... để trong phòng của anh."

Đại Nhân bước vào phòng, bộ quần áo hồi sáng đã được Thanh Duy gấp gọn gàng để trên giường:" Quả thật là không còn mùi vị của em". Nghe anh nói vậy Thanh Duy nhẹ nhàng thở ra, lúc đầu cậu còn lo lắng đối phương chơi xấu nói còn có mùi vị của mình, cho dù cậu có làm tốt đến đâu... Nhưng mà hiện giờ đối phương rõ ràng nói là sạch sẽ, cậu lại không thể nào vui vẻ nổi...

Đại Nhân ôm chặt cậu chầm chậm nhẹ nhàng sờ môi cậu: "Nhưng mà anh rất thích hương vị của em, phải làm sao đây? Hiện giờ lại không có... em có phải là nên bồi thường cho anh không?"

"Anh, anh buổi sáng không phải nói như thế..." Thanh Duy mặt đỏ tai hồng tránh xa anh, đi đến chỗ khác ngồi xuống: "Anh không thể như vậy..."

Đại Nhân buông tay ra, nhướn mày: "Em thật sự không bồi thường đúng không?"

Thanh Duy thẹn quá thành giận đứng lên, mặt đỏ hơn nói: "Không bồi thường gì cả! Em... Em muốn đi ngủ."

Còn chưa đến tám giờ, đương nhiên không có khả năng ngủ. Thanh Duy ở trên giường lăn qua lộn lại, trong đầu vô cùng rối loạn trước mắt chợt lóe vô số hình ảnh lộn xộn, từ rõ ràng đến mơ hồ, cuối cùng chỉ còn lại có một mảnh màu sắc rực rỡ đến chói mắt... Rồi đột nhiên quanh cảnh lại sáng lên rất rõ ràng cậu cùng Đại Nhân gắt gao ôm nhau cùng một chỗ, dù cho cậu cố gắng muốn kháng cự, lại không thể nào tránh được đối phương, chỉ có thể tùy ý để đối phương hôn toàn thân của mình, từng điểm từng điểm từ trán đến cằm, từ bả vai đến bụng... Từng chuỗi những nụ hôn ướt át như mưa hạ xuống ở trên làn da trơn bóng...

Thanh Duy mở mắt ra tiếng rên rỉ trong mộng còn quanh quẩn ở bên tai. Cái loại cảm giác này rất chân thật... Môi bị hôn ngắn ngủi mà hít thở không thông, xương quai xanh bị liếm cắn đến tê dại, núm vú bị ngậm lấy trêu đùa dẫn đến cường liệt khoái cảm...

"Tiểu bảo bối, Didi..." Đại Nhân mỉm cười buông đầu vú của cậu ra, chóp mũi đối chóp mũi: "Cuối cùng em cũng tỉnh..."

Thanh Duy chậm rãi từ trong giấc mộng khôi phục lại, sau khi lấy lại tinh thần cậu không khỏi phẫn nộ đem đối phương đẩy ngã qua một bên, cậu nói: "Anh làm sao... anh vì sao lại ở trong này!"

Đại Nhân đúng lý hợp tình nói: "Bởi vì, anh đã nói qua muốn em bồi thường cho anh a."

Thanh Duy nản lòng quay đầu trừng mắt nhìn anh một cái, lấy tay muốn đem anh đẩy xuống giường, trong bóng đêm lại không cẩn thận đụng đến một vật cứng cứng. Chỉ đụng vào có một giây Thanh Duy lập tức bị cái cảm giác lửa nóng này làm sợ tới mức bỏ tay ra nhanh chóng nằm trở về không dám lại lộn xộn.

Hô hấp Đại Nhân lại tăng thêm, vươn tay đem Thanh Duy ôm lại. Toàn bộ thân thể của anh đè lên cậu, hạ thể để ở đùi đối phương không ngừng cọ xát, đồng thời càng không ngừng liếm láp đùa bỡn đầu vú đối phương.

"Didi, em thơm quá... Tiểu bảo bối, tiểu bảo bối... Em làm anh thích đến muốn chết..."

Thanh Duy liều mạng bảo trì một chút thanh tỉnh cuối cùng, thở dốc từng cơn đứt quãng phản bác: "Đừng... Em... Em không phải bảo bối của anh... Thắng Hiền ... Thắng Hiền mới là... ah..."

"Còn nói đến người khác..." Đại Nhân trừng phạt dùng lực mạnh cắn vào núm vú sưng đỏ làm cậu liên tục thở dốc.

"Tiểu bảo bối, Didi em là tiểu bảo bối đáng yêu nhất của anh, bảo bối..."

"Anh..." Thanh Duy mê man nhìn người đang nằm trên thân mình, cậu nói: "Lúc này anh không phải là cùng Thắng Hiền..."

"Còn nói?" Đại Nhân ngẩng đầu, hôn Thanh Duy thật sâu, hai người đầu lưỡi quấn tới quyến luyến, môi kề môi nghiền áp rất lâu mới lưu luyến không rời tách ra.

"Anh hiện giờ đã không thể nghĩ đến người khác, chỉ có thể nghĩ đến em... Anh muốn hung hăng chơi em, đem em thao đến khi nào em phải cầu xin tha thứ..."

"Ah... Đừng nói nữa..."

"Em không phải cũng rất muốn sao... muốn anh đâm vào em, dùng lực chịch em... à... vừa nghĩ đến bộ dáng em buổi sáng tự an ủi, anh liền cứng lên đến chịu không nổi, toàn bộ đầu óc đều là hình ảnh của em..."

"Anh đừng nói nữa..."

"Anh đã nhịn một ngày, chỉ có em mới có thể giúp anh..." Đại Nhân nắm tay Thanh Duy hướng bên dưới tìm kiếm: "Đến đây... Sờ sờ nó..."

Thanh Duy cúi đầu hoảng sợ kêu một tiếng, mặt đỏ muốn nhỏ ra máu. Lúc này cậu mới phát hiện hai người đều đã trần trụi, dương vật đã cương cứng cùng một chỗ chậm rãi cọ xát, tinh hoàn va chạm tạo thành tiếng, mảng lông lộn xộn bị tinh dịch tẩm ướt dính lại cùng một chỗ. Trong bóng đêm thậm chí có thể nhìn chất lỏng trên lông hai người phản xạ ra ánh sáng mỏng manh, hết thảy đều hiện ra rất dâm mĩ.

Thanh Duy nhịn không được lấy tay chạm vào nơi đó, hô hấp của Ji Yong lập tức tăng thêm, một lần nữa hôn vào đôi môi của cậu, mơ hồ không rõ nói: "Bảo bối nhanh... Cầm... Cầm lấy của cả hai..."

"Nắm, cầm không được..." Thanh Duy sắp bị loại cảm giác này bức điên rồi, thanh âm đều mang theo tiếng khóc nức nở: "Dương vật của anh quá lớn..."

Hai tay của Đại Nhân vòng ra sau ôm Thanh Duy dùng một chút lực ôm cậu ngồi dậy, hai người mặt đối mặt mà ngồi, tính khí thẳng tắp gắt gao giao nhau cùng một chỗ. Tay trái anh ôm eo của Thanh Duy, tay phải cầm tay của cậu cùng hai tay của cậu tuốt lộng hai cái dương vật đã cương cứng.

Thanh Duy ngẩng cổ, cam chịu nức nở lên tiếng. Trước mặt người khác tự an ủi cũng đã khiến cậu vô cùng xấu hổ, hiện tại cư nhiên còn giúp đối phương thủ dâm... Càng quá phận là, dương vật của hai người để cùng một chỗ ma sát cho nhau... Như vậy cảm giác dâm loạn càng sâu, cậu càng cảm thấy tội mình càng nặng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro