Chương 6 : Nhìn người mình yêu làm tình với bạn, mật ngọt chết ruồi [1]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1 bản ballad siêu siêu hay muốn giới thiệu với mng :>
-----------------------------------------------
Buổi sáng thường vào lúc bảy giờ phòng khách sẽ truyền đến đôi chút động tĩnh, nếu vào lúc bình thường động tĩnh này căn bản không quấy rầy được Thanh Duy, nhưng là hôm nay cậu lại cảm giác thanh âm kia như là tiếng vọng ở trong đầu như thế nào cũng không thể xem nhẹ. Cuối cùng cậu cũng buông tính toán muốn tiếp tục ngủ, khẽ đấm cái eo đau nhức như ma xui quỷ khiến đi đến phòng ăn.

Cách phòng ăn mấy chục bước Thanh Duy liền nghe thấy bên trong truyền ra âm thanh rên rỉ đứt quãng. Tim cậu đập tăng tốc muốn xoay người rời đi, lại không tự chủ được bước chân vẫn cứ đi về phía trước.

Khi bước tới cửa thì tiếng rên rỉ càng lớn hơn, đồng thời còn có thể nghe tiếng cơ thể va chạm phát ra thanh âm.Thanh Duy đứng ngẩn người một lúc lâu mới chậm chạp xê dịch đến cạnh cửa, đập vào trong mắt là một hình ảnh hương diễm.

Thắng Hiền nửa người trên nằm ở trên bàn cơm, hai tay dùng lực đỡ lấy mép bàn, quần cởi đến mắt cá chân, đôi mông tròn trĩnh tròn trịa cao cao nhếch lên, một dương vật thô to màu tím đỏ ở trong cúc huyệt mạnh mẽ cắm vào rút ra.

Thắng Hiền ngẩng đầu phát ra tiếng rên la thích thú, mông càng không ngừng đong đưa, tựa hồ đã đến cực hạn, bị cực độ khoái cảm mà lộ ra biểu tình mê loạn sắc mặt so với bình thường càng thêm diễm lệ động nhân.

Nhưng mà sự chú ý của Thanh Duy lại càng đặt nhiều ở người đứng phía sau cậu ta.Đại Nhân mặc y phục hoàn chỉnh, vỏn vẹn chỉ lấy ra dương vật đem Thắng Hiền thao đến chết đi sống lại. Thanh Duy ngốc ngốc nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của anh, cả người như là bị đóng đinh tại chỗ, một chút cũng không thể động đậy.

"Ah... Ưh... ông xã... Chậm một chút... Chậm một chút..." Thắng Hiền đột nhiên hét ầm lên: "Ông xã... Ah... Rất sâu... Em không thể đứng vững.

Thanh Duy mạnh mẽ lấy lại tinh thần, vừa nhìn lên thì thấy Đại Nhân so với vừa rồi càng đẩy nhanh tốc độ thao lộng ánh mắt lại nhìn về phía cậu, khóe miệng lại mỉm cười.

Thanh Duy bị dọa phải nhanh chóng lui về phía sau né tránh, lại nghe thấy giọng nói của Đại Nhân trêu đùa: "Đừng lo lắng, bảo bối... Không đứng vững nói anh ôm lấy em..."

"Ưh..." Thắng Hiền nhìn qua vừa đau đớn lại vừa sung sướng, không ngừng phát ra âm thanh câu nhân quyến rũ: "Ưh... Dương vật của anh to quá... Thật thoải mái... Em rất thích... Ông xã... Ông xã... Dùng lực thao em... Ah..."

Thanh Duy rốt cuộc nghe thấy không chịu nổi nữa, tay chân rón rén trở lại trên giường mình, kéo chăn che qua đầu, đáy lòng dâng lên một cảm giác phức tạp vừa thất lạc lại vừa vui mừng. Cậu cảm thấy thất lạc vì vừa thấy ở phòng ăn cảnh đôi tình nhân đang kịch liệt làm tình, còn vui mừng vì mình không có quá phận phá hư quan hệ giữa hai người họ. Ít nhất, Đại Nhân cũng không giống tối hôm qua nói chỉ muốn cùng mình làm tình.

Thanh Duy nặng nề mà thở dài, chỉ cảm thấy mình rốt cuộc không có cách nào bình tĩnh mà ở trong phòng này, cậu dứt khoát lấy chìa khóa nhà và ví tiền về nhà mình giám sát tiến độ trang hoàng xây sửa.

Trong nhà lại vẫn là một đống hỗn độn, gạch cát thất linh bát lạc, đội thợ trang hoàng cam đoan với cậu hai tuần sau là có thể vào ở. Hai tuần Thanh Duy suy nghĩ một chút, gật gật đầu, trong lòng bắt đầu tính toán hẳn là phải tìm một nhà trọ ở tạm.

Tiễn bước đội thợ trang hoàng về thì trời cũng đã về chiều, Thanh Duy đấm đấm cái eo đau chậm chạp từ từ đi trên ngã tư đường nhìn khắp nơi chung quanh tìm kiếm một chỗ ở thích hợp. Cậu đang muốn đi vào một nhà nghỉ ở mặt tiền xem thử.

Cậu nghe thấy điện thoại reo, nhìn dãy số quen thuộc, do dự một chút, vẫn là ấn nút nghe máy: "Này, Thắng Hiền, tớ đêm nay..."

Anh là Trần Đại Nhân." Âm thanh ở đầu kia điện thoại ôn hòa có lễ như trước.

"Đêm nay Thắng Hiền tính toán xuống bếp, muốn anh hỏi em muốn ăn cái gì?"

"Em, em sẽ không về... "

Đại Nhân ngắt lời cậu: "Cá sốt cà? Tốt, anh đã biết."

THanh Duy sửng sốt một chút, còn chưa kịp phản bác, liền nghe đối phương lại mở miệng, thanh âm so với vừa rồi ôn nhu không chỉ một chút: "Duy, Thắng Hiền đang ở phòng bếp. Em có chuyện gì lúc nào thì trở về?"

"Em không tính toán trở về..."

"Đừng giận dỗi, ngoan" Đại Nhân nhẹ giọng dỗ dành cậu: "Đồ ăn đã bắt đầu chuẩn bị, nhanh lên trở về đi, một ngày không gặp em, anh rất nhớ em."

Thanh Duy cúi đầu không lên tiếng, một hồi lâu mới rầu rĩ trả lời: "Anh mới là bạn trai của Thắng Hiền..."

"Ngoan, em về đây trước đi." Đại Nhân thông qua điện thoại hôn cậu một cái:"Anh nhớ em nghĩ đến muốn nổi điên... Nếu em không trở lại, anh tìm đến chỗ em ở trọ, bắt em trở về, ở trong phòng em hung hăng thao em."

Thanh Duy sợ tới mức liên tục lắc đầu, hoàn toàn quên đối phương căn bản nhìn không thấy, cậu nói: "Anh đừng... cậu ấy... sẽ phát hiện!"

"Em nghe lời, mau trở về."

Thanh Duy nhìn chậm rãi màn hình di động từ từ tối đi mà xuất thần, thật lâu sau mới thở dài nhỏ đến không thể nghe thấy, ngoắc tay ngăn lại một chiếc taxi trở lại nhà của Thắn Hiền.

Cậu vừa mới đi vào phòng khách, Thắng Hiền liền cầm cái muôi từ phòng bếp chạy đến: "Còn có một món nữa thôi, khoảng 10 phút là được! Mọi người xem TV trước đi!"

Thanh Duy cố gắng tươi cười một chút chậm chạp bước chân đi đến bên cạnh sofa, bước qua bên người Đại Nhân thì bị đối phương giật mạnh tay, do anh dùng lực mạnh, mà trên thắt lưng của cậu còn đau nhức làm cậu không khỏi chân mềm nhũn, ngã vào trên người Đại Nhân.

Đại Nhân đem cậu ôm để ngồi trên đùi. Cậu cúi đầu chưa kịp phản ứng thì một nụ hôn kịch liệt như lửa nóng dán vào môi cậu.

Hai tay xấu xa của đối phương mò vào trong quần áo cậu nhẹ nhàng vuốt ve eo lưng của cậu: "Tiểu bảo bối... Hô... Tiểu bảo bối Didi, em làm anh nhớ muốn chết..."

Thanh Duy mũi đau xót, nói không rõ nơi nào toát ra ủy khuất, hốc mắt cũng hơi đỏ lên. Đại Nhân buông môi cậu ra, một đường hôn đến đôi mắt: "Didi của anh ngoan... Đừng chạy... để cho anh hôn em..."

Hai người gắt gao ôm nhau cùng một chỗ hôn vài phút cuối cùng mới tách ra. Đại Nhân thật sâu chăm chú nhìn Thanh Duy, trầm giọng nói: "Tiểu bảo bối buổi tối chờ anh được không?"

Ngực Thanh Duy kịch liệt phập phồng, muốn chạy trốn đến đầu sofa bên kia, thật lâu sau mới chậm rãi gật đầu. (không có tí liêm sỉ nào cả :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro