Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

      Khi con người đã ở tận tầng đáy xã hội có lẽ tình cảm là thứ khó thấy được, sự cơ khổ biến người ta trở nên vô cảm lạnh lùng và ích kỉ nhưng có thể trách được họ sao? Đến khi bị đói vài ngày không có gì ăn, những đêm đông co ro không biết ngày mai có thể tỉnh lại hay không, khi đó mới hiểu được chút ích kỷ kia có là gì, luôn khát vọng sống dù là sống như rác rưởi thì họ cũng không nguyện ý từ bỏ.

        Để một người có tiền cho đi vài đồng lẻ với họ chẳng có gì là khó, nhưng để một kẻ ăn xin cho đi nửa chiếc bánh mốc lại là cả một tấm lòng, nửa chiếc bánh đó có thể so với nửa gia tài của kẻ ăn xin.

      Ở thành phố xa hoa bậc nhất, trong một con hẻm nhỏ khoảng một tuần nay nếu ai đó để ý sẽ thấy có một đứa bé choai choai dắt tay một đứa bé bốn năm tuổi cùng đi nhặt ve chai. Đói rách nhưng lại không thể che đi ánh mắt, nụ cười thỏa mãn trên khuôn mặt cả hai.

       "Bảo bảo chúng ta ra kia nghỉ một lát" vị ca ca nắm cánh tay gầy teo như que củi của đứa bé, nhẹ nhàng nắm giữ như một vật quan trọng nhất. ''Ca ca không sao chúng ta nhanh một chút có thể kiếm thêm được vài cái chai nữa, bảo bảo không mệt" giọng nói trẻ con còn vương theo vị sữa ngọt ngào đến bao phủ cả trái tim lẫn thân thể, khiến Tiêu  Chiến lại có thêm động lực cho tương lai. Bây giờ đây hắn có người phải chăm lo, có người để hắn phải bảo vệ, hắn không cô độc lẻ loi trong cái thế giới này. "Ngoan ngoãn nghe ca ngồi nghỉ một chút nếu mệt chết bảo bối ca sẽ đau lòng" hắn ngồi xuống đối diện Nhất Bác dùng ánh mắt dịu dàng nhất mà nói. Đứa bé chưa từng nhận được sự yêu thương như vậy, chưa từng được sự quan tâm ấm áp như vậy liền vâng lời, nó nghĩ ca thật tốt nên nó càng phải ngoan ngoãn càng phải hiểu chuyện nếu không ca sẽ đau lòng.

        Dưới gốc cây, trong một góc của công viên hai đứa bé chia nhau chiếc bánh mì khi sáng nhặt được, kể cũng lạ bánh thật ngon vì sao đứa bé kia được mẹ mua cho liền khóc nháo nói không muốn, rồi vứt luôn xuống đường. Khi nhìn thấy người mẹ bế đứa bé vừa vuốt ve vừa dỗ dành nói sẽ mua kem cho nó rồi bỏ đi, ca của hắn liền lao đến nhặt lên, cất vội  vào túi quay lại cười với nó "Trưa nay chúng ta không cần nhịn đói". Nó cười típ mắt đáp lại. 

          "Chiến ca bảo bảo không ăn hết ca ca ăn giúp bảo bảo ăn" nói rồi đưa phần còn lại ngon nhất đến trước mặt Tiêu Chiến, "Nhất Bác ngoan phải ăn hết mới có thể nhanh chóng lớn lên có biết không?" Hắn làm sao không hiểu là sợ hắn ăn không đủ no nên lấy cớ đây mà, sự quan tâm nhỏ nhặt kia khiến hắn hạnh phúc. 

         Nó biết khi ca ca gọi tên có nghĩa là đang nghiêm túc nói chuyện không cho phép nó cãi lời, không có ca ca thu nhận làm sao nó co được hơi ấm như bây giờ, có lẽ trong suy nghĩ ngây ngô kia nó chỉ có thể biểu đạt như vậy. 

       Đôi mắt hơi hơi phủ nước miệng nhỏ gắt gao mím lại, làm cho hắn đau lòng không thôi, vội dỗ dành "Bảo bảo ngoan ca không nên hung dữ, ca thật không đói bảo bảo ăn nhiều một chút ca liền thấy vui vẻ biết chưa?" hai tay vội vàng đưa lên xoa nắn hai má sữa một hồi. "Ca ca xoa nữa mặt nhỏ liền biến dạng" Miệng nhỏ chu lên phản kháng, ca ca cái gì cũng tốt nhưng có tật xấu luôn thích chà đạp hai tiểu má của nó. "A bảo bảo đây là ghét bỏ ca sao, không được ca phải xoa xoa thêm vài cái". Nói rồi lại đưa tay lên, tiểu bảo bối liền cười tít mắt đứng dậy bỏ trốn, tiếng cười đùa vang vọng một góc trời nhỏ, át đi cả những cơ khổ nhọc nhằn. Hai đứa bé nương tựa vào nhau, cho nhau sự ấm áp trong cuộc sống.

         Hôm nay trời nắng nóng, hai đưa trẻ cũng kiếm được nhiều chai lọ hơn mọi ngày, vui vẻ cầm  tiền trên tay. Chiến ca nói với nó tiền để dành sau này sẽ mua mọt xe đẩy và cân để đi thu mua phế liệu, khi ấy sẽ kiếm được nhiều hơn, sẽ cho nó ăn ngon cho nó mua quần áo cho nó mua kem. Nó cười đến hạnh phúc, Chiến ca lo cho nó hôm sau, có nghĩa là nó sẽ không bị vứt bỏ nữa.

       Để tiết kiệm tiền hai hai đứa bé liền nhặt nhạnh đồ ăn mà không mua. Ban ngày sẽ khó tìm được đồ ăn hơn ban đêm, ca dậy nó đến những quán ăn đêm ven đường, để ý bàn nào có người đứng dậy lén chạy đến vơ vét tất cả những thứ còn xót lại nhưng tuyệt đối không được làm bể đồ, không được để chủ quán thấy. Có khi may mắn có khách hàng bỏ lại đồ ăn nhiều sẽ được một bữa no nê. Nhưng cũng có khi không may bị chủ quán bắt được sẽ bị giáng cho một trận đòn nhớ đời. Chiến ca luôn không cho nó đi rình bàn, nói chê nó nhỏ chân tay không nhanh nhẹn, nhớ có hôm ca ca trên mặt xưng đỏ một mảng khoé môi còn vương vệt máu nhạt mà lại cười vui vẻ đến khóe mắt cũng cong lên vì mang về cho nó được mấy cái xương đùi gà ăn dở còn khá nhiều thịt, mắt nó nhòe đi không hiểu vì sao ở trong ngực bên trái có gì đó thắt lại đau nhói. Đến mẹ ruột cũng chưa  từng đối xử tốt với nó như vậy, giây phút ấy nó tự nhủ với bản thân sau này dù thế nào cũng phải thật tốt thật tốt với ca ca. 

       Hôm nay ca dắt nó rình coi một quán nướng đông khách, để được đi cùng nó đã giả bộ khóc nháo bắt Tiêu Chiến dắt theo, cảm giác đi cùng ca ca mới để nó được yên tâm, dù sao nó cũng không muốn ca ca chịu đòn một mình. Ở một góc khuất khó phát hiện Tiêu Chiến nắm tay Nhất Bác rồi lên tiếng dậy bảo "Bảo bảo nhìn xem quán càng đông chủ quán càng khó quan sát chúng ta sẽ dễ dàng hơn, mà món ăn ở nơi đông người sẽ rất ngon. Đợi xem bàn nào có cả nam và nữ đi chung chúng ta sẽ chú ý vì họ thường bỏ đồ ăn nhiều hơn hoặc bàn nào gọi nhiều bia rượu, không nên chọn những bàn chỉ toàn nữ có nhớ chưa" Nó lắng nghe và ghi nhớ những gì ca ca dậy " bảo bảo đã nhớ" gật đầu thật mạnh thể hiện ý tứ đã hiểu.

          Rình coi được một lúc thấy có bàn thích hợp Tiêu Chiến lặng lẽ ra hiệu cho nó trốn một góc, bản thân lẻn vào những góc khuất tiến về mục tiêu, ngồi xổm xuống chỉ nhỏm dậy để thấy trên bàn có gì không, sau đó tay chân lanh lẹ nhặt những thứ còn thừa để vào túi ni lon rồi rời đi an toàn. Quay lại bên cạnh nó vui vẻ dơ dơ cái bọc trong tay "bảo bảo ăn cái này đi, hôm nay quán đông khách để ca xem có thể kiếm thêm được không" Nói rồi cầm một miếng thịt nướng bị cắn dở đút cho nó, ngoan ngoãn nhai nhai vị thịt thơm ngào ngạt, tay cũng tìm một miếng thịt to nhất đưa lên miệng Tiêu Chiến. Hắn vui vẻ ngậm lấy rồi mút luôn cả ngón tay bé xinh của nó, miệng khen ngon. Ở ngoài sáng những con người đang cùng nhau vui vẻ ăn uống, những tiếng nói chuyên ồn ào náo nhiệt, nhưng không hề biết trong bóng tối có hai đứa trẻ không chê đồ ăn thừa bẩn thỉu, cũng đang hạnh phúc vui vẻ vì được ăn thứ họ vứt bỏ.

            "Bảo bảo đúng là phúc tinh, hôm nay ca liền kiếm được không ít, cái này còn đủ chúng ta ăn cả ngày mai" Tiêu Chiến một tay nắm tay nó  một bên cầm túi đồ ăn vừa vơ vét được, đi về phía nhà hoang, con đường tối có vài ánh sáng nhợt nhạt của ngọn đèn xe ô tô lướt qua nhưng nó lại không hề sợ hãi mà chỉ biết vui vẻ nhảy chân sáo líu ríu trò chuyện.

         Về đến "nhà" Tiêu Chiến liền dắt nó đi rửa ráy sau đó thay quần áo rồi lại giặt phơi, ca ca nói không được để bẩn nếu không sẽ nhiễm bệnh không có tiền để chữa sẽ rất khó chịu, bởi vậy nó và ca ca dù quần áo có cũ kỹ rách rưới nhưng tuyệt nhiên không phát ra mùi hôi như những người nhặt ve chai khác, trên cơ thể cũng là sạch nhất có thể. 

        Nơi này là một ngôi nhà bỏ hoang cũ kỹ gạch ngói đã rách nát, một góc đã bị sập sệ cảm giác như chỉ một cơn gió mạnh thổi qua là sẽ đổ, phía sau sân có cái giếng khoan, chung quanh là khu đất trống, không có nhà cửa chỉ có cỏ mọc cao quá đầu nó, cũng không có điện, ca ca luôn bắt nó ngồi đợi mà không cho nó làm vì sợ tối sẽ bị vấp ngã.

       " Bảo bảo ngoan đi ngủ thôi" nói rồi Tiêu Chiến ôm nó lên một cách nhẹ nhàng tiến về góc kín đáo nhất trong nhà, nơi để cái ba lết gỗ đặt thêm mảnh chăn cũ kỹ nhặt được trong thùng rác, đây chính là giường của cả hai. Nó ngoan ngoãn nằm gọn trong lòng Tiêu Chiến cảm nhận hơi ấm. "Chiến ca kể truyện cho bảo bảo nghe đi" nó mè nheo dụi dụi cái đầu nhỏ vào lòng của Tiêu Chiến mà hiển nhiên Tiêu Chiến cũng không bao giờ từ chối những yêu cầu của nó, với nó bây giờ cuộc sống như thiên đường. Chiến ca đối xử với nó cực kỳ tốt cùng nhau nhặt ve chai, cùng nhau tìm đồ ăn thừa, tối về giúp nó tắm rửa mặc dù nó có thể tự làm vì khi ở với mẹ nó cũng vẫn luôn tự làm nhưng Chiến ca liền không cho, nói nó là bảo bối của ca ca phải để ca ca làm. Khi ngủ cũng luôn ôm nó trong lòng, nó từng thèm thuồng được mẹ mình ôm khi ngủ như vậy nhưng  chưa bao giờ được nếm trải, vậy mà giờ đây chính là được ôm vào lòng hàng đêm. Sự ấm áp ấy khiến đưa bé như nó bất giác cả ngay khi ngủ cũng luôn mỉm cười.

        Nghe tiếng hít thở đều đều trong lòng biết bé con kia đã ngủ ngon, Tiêu Chiến vui vẻ hôn nhẹ lên trán rồi cũng nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. Một đêm bình yên cứ như vậy trôi qua.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zsww