Chương 1: Mở Đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm Công Đằng thứ 20...
Nước Công và nước Phục trước giờ vốn là hai cường quốc vậy mà lại không ưa nhau , nhưng vì Hiệp ước Phù Tang giữa 78 nước trong khu vực mà bằng mặt không bằng lòng. Các tiểu quốc thì đã rõ ràng, mang tiếng là hòa bình nhưng hàng năm vẫn phải cống nạp cho đại quốc những mong con dân yên lành. Nhưng lần này xem ra tình hình biên giới giữa hai nước Công-Phục thật sự không ổn. Bằng chứng là Mục Mộ Thập Tam đại tướng quân trấn giữ biên ải mới gửi mật thư xin viện trợ bởi mật thám báo về: phía nước Phục đã âm thầm chuẩn bị hơn 10 vạn quân tinh nhuệ cho lần giao tranh biên ải này. Mà 10 vạn quân cho việc tranh chấp cỏn con này là quá lớn. Có khả năng viện cớ này mà quyết một trận sống mái.
Ưu Tác Hoàng Thượng nghe tin, lường trước được tầm quan trọng của sự việc, chẳng do dự gì mà quyết định thân chinh lâm trận, không quên xuống chiếu mời Mao Lợi Tiểu Ngũ Lang tể tướng đi cùng, quyết đánh một trận long trời lở đất. Thiên hạ bàn giao lại cho Hữu Hi Tử Hoàng hậu và Tân Nhất Thái tử khi đó vừa tròn 15 tuổi.
Về phía hậu phương, coi như là yên tâm nên Hoàng Thượng quyết định lên đường sớm.Cả quân đội xuất phát ngay giờ Thìn hôm đó. Về phần Mao tể tướng, do thời gian quá gấp gáp, lại thêm tính cẩn trọng của việc đại sự nên cũng không kịp thông báo với mọi người trong Vương phủ, chỉ dặn dò lại vài điều rồi vội vã đi ngay trong đêm. Ngay cả Phi Anh Lí phu nhân cách kinh thành vài chục dặm đường, đang về thăm thúc thúc cũng không được thông tin gì cả.
Phủ tướng quân, đêm ngay sau ngày Mao tể tướng rời đi ...
Mặc dù dưới một người, trên vạn người nhưng Tể Tướng phủ không lấy gì là quá rộng lớn và phô trương. Vương phủ mới nhìn qua thì chỉ thấy "tầm tầm bậc trung" giống như một số tiểu quan bình thường khác. Mao tể tướng và Mao phu nhân đi vắng nên Vương phủ đóng cửa không tiếp một ai. Hơn nữa, cũng đã khuya, nơi đây im ắng như tờ là chuyện tất yếu .
Đó là một đêm đầu tháng, ánh sáng của mảnh trăng con lòa nhòa khiêm tốn cùng những hột sáng thưa thớt của ánh đèn. Trên một chiếc bàn nhỏ , một nam nhân với y phục trắng và khuôn mặt bí ẩn bởi chiếc mặt nạ, cử chỉ lãng tử ,mới nhìn qua đã biết không phải người Mao phủ, đang ngồi dưới ánh trăng, ung dung và nhàn tản
_Mao phủ bề thế như vậy, Mao cô nương muốn tại hạ giúp gì đây?
_Khoái Đấu , ta muốn theo nhà ngươi học kiếm pháp, ngươi có thể giúp ta chăng?
Ly rượu dừng lại trước môi của nam nhân tên Khoái Đấu , chàng nở một nụ cười nửa miệng, thoáng nét gian xảo:
_À, ra là muốn luyện võ sao?
Biết rõ là ta chẳng thể từ chối nhưng đường đột thế này, e là...Vậy thì...chí ít cũng phải có chút tâm ý chứ. Mao tiểu thư nổi tiếng xinh đẹp, múa hay đàn giỏi nhất kinh kỳ như nàng, lấy gì để chứng tỏ lòng thành với ta?
Nữ nhân đối diện, nhẹ nhàng trong chiếc áo màu thanh thiên, hỏi lại, vờ ngạc nhiên:
_ Ý ngươi là muốn xem ta biểu diễn ư? Trước đây, ta chưa nghe ngươi cũng có nhã hứng với những thứ này.
_Là ta nhìn được ra sự giả vờ đó của tiểu thư trước hay tiểu thư đã sớm biết thừa ý nghĩa lời nói của ta muốn gì?
Nữ nhân màu áo thanh thiên chẳng có chút bất ngờ hoặc e thẹn khi nam nhân đối diện nói trúng suy nghĩ của mình mà chỉ mỉm cười:
_Đúng là chẳng có gì qua mắt được ngươi, Khoái Đấu!
_Quá khen, ta sẽ ngại đó.
Nữ nhân đi vào thư phòng của mình cách đó chưa đến mười bước chân, đoạn mang ra một khung thêu và một cây đàn.
_Đây là thành ý của ta.
Nói xong, nàng cầm cây kiếm, không ngần ngại mà chặt đôi chiếc khung thêu , một tiếng xoạt khô khốc như tiếng trái tim của nàng bị xé toạc.
Phựt, dây đàn đứt như tiếng máu nhỏ, nàng không ngần ngại cầm luôn cây đèn, ném xuống cây đàn đang thảm hại nằm đó.
Nam nhân bạch y, vẫn thản nhiên à lên:
_Thiêu cả Sa Châu khung thêu và Ngọc Huyết cổ cầm Hoàng Thượng ban. Xem ra là ta cũng thấy được lòng thành của nàng rồi. Ta còn có lựa chọn nào khác sao?
Rồi chàng lắng nghe những tiếng nhốn nháo cách đó không xa, đoạn lại vẽ ra nụ cười mê hoặc và gian xảo:
_Bị người Mao phủ bắt giữ thật là không dễ chịu chút nào. Vậy, cáo lỗi, Mao tiểu thư. Hẹn gặp lại sau vậy
_Không tiễn!
Đã định quay gót, nhưng không hiểu sao lại quay lại, buông một câu khó hiểu:
_Tại sao phải như thế?
_Đó là một lời hứa. -Nàng đáp
Khoái Đấu không nói gì thêm hay nói đúng hơn là không có thời gian nói gì thêm, biến mất nhanh như một cơn gió khuất sau phía rặng cây.
Chỉ chờ cho đến lúc này khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc của nàng như bị vỡ tan chiếc mặt nạ vô cảm. Nàng khuỵu xuống, dầu của cây đèn chảy tràn trên mặt đất, bốc những làn khói đen như máu đông. Có tiếng trái tim bị nứt rạn.
Đang đêm khuya thanh tĩnh, lại là ở phủ tể tướng, có tiếng động lạ, tất không tránh khỏi náo loạn.
Người đầu tiên chạy đến bên cạnh nàng không ai khác là huynh trưởng nàng, trưởng nam của nhà họ Mao, Bình Thứ đại công tử. Người vốn được mệnh danh là đệ nhất hào hoa đất kinh kỳ giờ xuất hiện với một bộ dạng tương đối...nhếch nhác =.=" do chưa kịp thay y phục và khuôn mặt buồn ngủ thấy rõ.
Trước mặt chàng là một hình tượng hỗn loạn, chỉ thêu và vải thêu vung vãi dưới nền đất. Đặc biệt là Sa Châu khung thêu đã bị chặt gãy làm đôi còn Ngọc Huyết cổ cầm thì dây đứt tứ tung và đang bốc khói cháy đen. Trước hỗn cảnh ấy, muội muội của chàng đang ngồi bệt dưới nền sân lạnh và đôi vai run lên từng hồi.
Người hầu đã tề tựu đầy đủ, nhất loạt quỳ xuống đợi cuồng phong dù còn chưa hiểu mô tê gì hết. Không ai dám xì xào một lời nào cho đến khi Bình Thứ tiến lại gần nàng và khẽ gọi:
_Tiểu Lan!

Lợi Lan , cũng chính là nữ nhân y phục thanh thiên quay lại. Gương mặt của thiếu nữ đang tuổi lớn nhưng vẫn còn những nét trẻ con nhìn chàng đăm đăm. Đôi mắt tròn như mặt hồ thu đẫm lệ.
_Ca ca!
_Có chuyện gì thế hả?
Mặc dù ngày thường, Bình Thứ ca ca cưng nàng nhất nhà. Nàng có thể đập hàng trăm cây đàn, chém đứt cả vạn khung thêu cũng không là gì to tát cả, chàng có thể không ý kiến. thậm chí nếu điều đó làm muội muội của chàng vui, chàng còn có thể khuyến khích nữa cơ. Nhưng kia là Sa Châu khung thêu và Ngọc Huyết cổ cầm do đích thân Ưu Tác Hoàng Thượng ban. Chàng dù có giả mù cũng không thể không hỏi.
Lợi Lan với khuôn mặt vẫn đẫm nước mắt, chạy lại ôm chầm lấy Bình Thứ, vẫn không nói được một lời nào. Chỉ khóc. Nàng đã chuẩn bị tâm lý cho đêm hôm nay rất lâu, rất lâu rồi , nhưng thật sự là khoảng khắc lưỡi kiếm của nàng chạm vào cây đàn, dây đàn như bật thẳng vào trái tim nàng những tiếng kêu căm hận. Hình như có một thứ gì như là máu, như là nước mắt, như là tuổi thơ của nàng chảy ra đặc sánh, đen đúa và bốc cháy ghê rợn.
Những giọt nước mắt trong veo của nàng làm Bình Thứ luống cuống, chàng hạ thấp giọng:
_Tiểu Lan ngoan, đừng sợ nữa. Nín đi nào, có ca ca đây .
Rồi như giờ mới nhận ra đây là chuyện chẳng hay ho gì, chàng quay lại lừ mắt với đám người hầu:
_Các ngươi đang làm gì?
_Dạ, bẩm, ngủ ạ... - mấy tên nô tài run như cầy sấy
Chàng lại tiếp tục hắng giọng:
_Ngủ thì có nhìn gì không?
_Dạ .... không ạ....
_Vậy ngủ tiếp đi. Các ngươi hiểu ý ta chứ?
_Dạ, ..bẩm.. đại công tử, chúng nô tài... cáo lui ạ.
Lợi Lan nằm im trong vòng tay ca ca , để mặc ca ca dàn xếp. Đôi mắt nàng mờ đi... Lời hứa đó... Hình ảnh đó... Đôi mắt đó... Tất cả, tất cả cứ xoay xoay trong đầu nàng. Chính bản thân nàng đã lên dây cót cho mọi việc rồi.
.
.
Ngày nàng nhập môn, chỉ có nàng và Khoái Đấu, đưa cho nàng một cây kiếm, hắn chỉ nói:
_Ngày ta gặp ngươi là ngày đầu tháng, vậy ta gọi ngươi là Thượng Nguyệt được không?
_Ta thích cái tên Lợi Lan hơn, nhưng mà tùy ngươi.
Khoái Đấu mỉm cười:
_Ngươi theo ta học, vốn phải gọi ta là sư phụ, nhưng ta không thích danh xưng đó, có thể gọi ta là sư huynh. Ta dạy ngươi, vậy hãy chăm chỉ theo học để trở thành sát thủ bậc nhất Hoàng cung. Và sau đó... -Hắn liếc thật nhanh qua nàng - Thực hiện một cái lời hứa nào đó của ngươi. Được chứ?
Ánh mắt nàng nhìn hắn, giọng nói nhẹ tênh:
_Được!
_Được rồi, lễ nhập môn đã xong, ngươi..à không, sư muội về đi.
Nàng không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng lên cầm lấy cây kiếm có treo một miếng ngọc quay đi, đoạn nói:
_Sư huynh, cáo từ !
Nàng đã nghe nói rất nhiều về sự kì quặc của Hắc Vũ Khoái Đấu, nhưng thật là không ngờ tất cả mọi chuyện nói như thế nào nhỉ..lại.. lại đơn giản đến mức...kỳ quặc như vậy. Lễ nhập môn, bái sư đơn giản đến không tưởng. Nhưng mà thôi, bỏ đi, điều đó không còn khiến nàng bận tâm nữa, dù sao thì mọi việc cũng xong xuôi rồi, mà càng đơn giản, càng tốt cho nàng chứ sao. Lợi Lan cầm chặt thanh kiếm trong tay, nàng dừng lại trên cây cầu, hít một hơi thật dài. Nàng, từ bây giờ là Thượng Nguyệt, không còn là Lợi Lan nữa.
_Ta là Thượng Nguyệt!
Nàng tự nói với mình như thế. Tự lặp lại vài lần cho đến khi khắc cốt ghi tâm hai chữ Thượng Nguyệt thì mới đi về Mao phủ.
Từ nay, nàng chính thức trở thành đóa hoa yêu kiều nhưng cũng đầy độc tố bậc nhất trong Hắc Vũ giáo phái. Nàng phải trở thành sát thủ giỏi nhất. Phải thực hiện lời hứa!
Lại nói về cuộc chiến giữa nước Công và nước Phục, do tài thao lược siêu việt của Ưu Tác Hoàng Thượng mà nước Công khải hoàn trở về. Nhưng chiến thắng nào cũng có cái giá phải trả của nó , cái giá của chiến thắng lần này, ngoài hao tổn ngân khố, binh sĩ thì cái giá đắt nhất là vết thương trên long thể của Hoàng Thượng. Thuốc thang cũng chỉ giúp giảm độc tố chứ không thể bài trừ hoàn toàn chất độc. Với sức khỏe như thế Hoàng Thượng không thể phê duyệt tấu chương hay giải quyết bao nhiêu việc quốc gia đại sự khác được, ngài quyết định lui về phía sau, nhường ngôi cho Tân Nhất thái tử.
Ngày chàng lên ngôi, đèn hoa rợp trời, dân chúng khắp đại lục tề tựu đầy đủ tại kinh thành ăn uống, chúc tụng đúng bảy ngày bảy đêm. Bảy ngày trời cao vời vợi, khí hậu ôn hòa, gió lồng lộng thổi. Quả là thuận theo ý trời.
Đến giờ đăng cơ, chàng thân mang hoàng bào, tay cầm kiếm ngọc đứng trước toàn bộ dân chúng, lạnh lùng nhưng không kém phần uy nghi.
Nàng đứng dưới cùng huynh trưởng, ngẩn ngơ nhìn tà áo chàng bước đi, bàn tay xanh xao cầm chặt phong linh, lòng thầm nhủ: chàng đợi em nhé! Nhanh thôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#mỹ