Chương 13:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bình Thứ đi trong cánh rừng trúc, mấy trận pháp đơn giản mà tên Khoái Đấu đó giăng ra chỉ lừa được một số cao thủ tầm thường chứ so với một tướng quân đã chinh chiến nhiều năm như chàng thật chẳng thấm vào đâu bởi nó đơn giản chỉ là dựa vào thuyết ngũ hành chàng đã quá thông thạo . Bởi vậy, chưa hết một tuần hương thì đương kim tướng quân đã phá hết được các trận pháp mà đi vào phía trong.

Trước đây cũng có nghe giang hồ đồn thổi Hắc Vũ Khoái Đấu là cháu gọi thần y Tân Xuất Trí Minh ( Anraide Tomoaki ) là thúc bá, về phía thân phụ hắn còn khá gần. Hắn lại được Trí Minh hết sức yêu quý mà truyền dạy hết y thuật cũng như dị pháp cho nên hắn đã giăng một kết giới khá dày trong ngọn núi có cánh rừng trúc này để kiến tạo thiên nhiên nơi đây không khác gì chốn bồng lai tiên cảnh. Chàng từ nhỏ đã nghe về cánh rừng này là do Trí Minh tạo nên còn đến lượt hắn thì góp phần mở rộng ra rất nhiều. Cánh rừng ở chân núi Vu Nhai này mười người lui tới thì tám người bỏ mạng vì những cái bẫy đặt quanh bìa rừng , hai người còn lại chắc cũng lạc trong trận pháp và kết giới rồi lạc đường đến chết vậy nên xem ra chàng còn sống sót mà vào đến tận đây cũng là một điều may mắn rồi. Vận hết phân nửa nguyên khí để tạo ra một mũi nhọn xuyên thủng màng kết giới để bước vào, người chàng đã lấm tấm mồ hôi. Tên Khoái Đấu này thật không hổ giáo chủ của Hắc Vũ giáo, quả nhiên không phải dạng vừa, tất nhiên là không nên xem nhẹ.

Quả như chốn nhân gian đã nói, vừa bước vào, trước mắt chàng đã hiện lên cả một rừng hoa đào hồng thắm đang khoe sắc rạng rỡ trải dài về phía nam một màu hồng như cổ tích huyền thoại, còn phía bắc lại là màu xanh ngút ngàn của rừng táo mùa thu quả chín quả xanh nặng trĩu. Nếu là người bình thường hẳn đã chết ngất vì ngạc nhiên vì ngoài kia là mùa đông tàn lạnh lẽo mà nơi đây lại có thể đẹp như vậy quả là quá sức tưởng tượng. Lấy lại phong thái bình tĩnh Bình Thứ tiếp tục đi vào khu vườn huyền thoại, chiêm ngưỡng cảnh sắc có một không hai như thế này âu cũng đáng sống một kiếp người.

Ngôi nhà đó nằm quay mặt về phía đông, phía trước là vô số loài hoa khoe sắc đủ màu rực rỡ, hồ điệp quần tụ dập dìu như trẩy hội. Chàng nheo mắt nhìn về phía rặng đào ngút ngàn, có một chấm xanh nho nhỏ, càng tiến lại gần, càng nhận rõ đó là một nữ nhân đang ngồi dưới gốc cây, cạnh nàng là một con thỏ bạch. Mùi rượu thoang thoảng lẫn với mùi thơm của hoa đào nồng đượm.

Bình Thứ ngờ ngợ nhìn bóng lưng của nữ nhân đang mải ngắm hoa đào tuyệt tại trong cơn gió mà vẫn chưa định hình được bước chân chàng đến gần. Chàng trước giờ chưa nghe Hắc Vũ giáo chủ đã thành thân, có khi nữ nhân kia là tình nhân của hắn ? Nghĩ vậy nên chàng cũng có chút đề phòng, Khoái Đấu vốn là một là một cao thủ có máu mặt trên giang hồ, tất nhiên tình nhân của hắn võ công cũng không phải dạng tầm thường bèn thủ thế mà tiến lại gần.

Dường như lúc này mới nghe được tiếng động, nữ nhân áo màu lục quay lại.

Không gian im lặng đến mức nghe được cả tiếng hoa đào rơi…

Đó là một nữ nhân tầm khoảng 15, 16 tuổi, đôi mắt màu xanh lục như màu lá cây. Nàng ấy rất đẹp, như một giọt sương đọng trên cánh hoa anh đào mỏng mảnh bay trong gió. Đôi mắt như những giọt mưa tháng sáu tưới lên cánh đồng khô hạn,tròn xoe, rạng rỡ niềm tin và đôi môi như một bông hoa nhiệt đới .

Bạn đã bao giờ yêu một người chưa?

Bạn đã bao giờ tin vào tình yêu từ cái nhìn đầu tiên chưa?

Lần đầu tiên trong hơn 20 năm sống trên cõi đời này, chàng đã tin là có

Tiểu Diệp quay lại nhìn nam nhân mặc áo màu lam trước mặt . Đôi mắt sáng dưới đôi lông mày rậm , sống mũi thẳng tắp. Thần thái này, và cả cái dáng (đang thủ thế ) kia nữa, chắc chắn không phải người hiền rồi. Nàng vốn như một đứa trẻ, khi biết rõ sự việc thì đã ở cùng với cha nuôi , rồi nghe cha nuôi kể về đại ca, lại gặp thêm Nguyệt tỉ . Cha nuôi vốn rất giỏi võ công, cha cũng nói đại ca thuộc hàng cao thủ nhưng chưa bao giờ dạy cho nàng bất cứ thứ gì, cha nói không muốn nàng dính dáng vào những tính toán trên giang hồ, nên thành ra ngoài mấy miếng võ “ mèo cào “ , thì nàng thật là mù tịt . Nhưng tất nhiên là nàng không thể lùi bước trước nam nhân mặt mũi lạ hoắc này được, nhưng lần đầu tiên nàng tiếp xúc với người lạ, lại là một nam nhân dung mạo “ oai linh thần dũng “ nên cũng có chút gọi là bối rối.

Nhìn đôi mắt trong veo đang xoe tròn nhìn mình, Bình Thứ hạ tay xuống trở lại về trạng thái bình thường, cất giọng mang âm hưởng trầm và ấm :

- Ta tới tìm Hắc Vũ Khoái Đấu !

À, thì ra là tới tìm đại ca :

- Đại ca ta đi vắng rồi. Sao ngươi vào được đây?

- À, chẳng qua là tại hạ có chút may mắn hơn so với người trong thiên hạ thôi. Cho hỏi cô nương là..

- À, bổn cô nương đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, ta là Hòa Diệp ( Kazuha). Đại ca ta hiện không có ở nhà. Khi khác ngươi tới vậy.

- Không sao, ta có thể đợi.

Tiểu Diệp nhăn mặt nhìn nam nhân trước mặt, ánh mắt lơ đãng nhìn những cánh anh đào rơi , như không để ý đến những lời đuổi khéo của nàng nãy giờ, hắn lại nói thêm :

- Tiểu thư không phiền nếu tại hạ vào nhà ngồi đợi chứ?

A~~~~ đùa đâu ý mà sao trên đời lại có tên mặt dày cả tấc như thế nhỉ ?

- Tất nhiên là có phiền rồi, ta dù sao cũng là cô nam quả nữ, ở cùng với nhau sao tiện, vậy nên ngươi muốn đợi thì cứ ngồi ngoài này đi nhé !

- Vậy phiền tiểu thư rồi!

A~~~~~~~~~~đại ca, tỉ tỉ, Tiểu Diệp không thích hắn, đại ca mau về đi >”<

.

.

.

.

.

Khôi Nguyên cung vốn nằm phía nam của Hoàng cung nên do Chu Tước bảo hộ, bởi vậy trên cổng vào có chạm trổ hình một con chim tước đuôi đỏ rất tinh xảo. Nhìn cũng đủ biết Hoàng Thương cưng chiều Quý phi đến mức nào, ngay cả Hoàng Phi Lợi Lan cũng không được hưởng đặc ân ấy, ai cũng chắc chắn rằng con của Chi Bảo quý phi chắc chắn sẽ kế vị ngai vàng sau này chỉ còn đợi Quý phi có tin vui nữa thôi.

Tân Nhất đứng trước cổng của Khôi Nguyên cung, những ngón tay khẽ chạm lên những mảnh gốm sứ chạm trổ trên cánh cổng sơn đỏ, ánh mắt cực kỳ khó hiểu . Ánh mắt lạnh và đáng sợ như chứa cả một bầu trời bão tuyết trên núi Trung. Nàng ấy chết rồi, vĩnh viễn chết rồi. Chết trong trái tim lạnh của chính chàng. Bàn tay lạnh chầm chậm đưa lên trái tim với những nhịp đập yếu ớt.

Tình yêu, nó là cái gì vậy?

Tình yêu của một bậc quân vương,nó rốt cuộc lại là thứ gì?

Bước chân chàng lạc lõng đến khu lăng tẩm của Hoàng tộc như bước chân của một kẻ mộng du.

Chàng sống trên đời này không hổ thẹn với tổ tiên, không phụ lòng con dân thiên hạ, trên không thẹn với trời, dưới không thẹn với đất, vậy mà ta lại mắc nợ nàng, một món nợ ân tình rất lớn. Nói cho ta biết đi, Tiểu Phong Linh bé nhỏ, ta phải làm gì đây?

Ánh mắt đau đớn nhìn vào tấm bia đá chưa mọc rêu xanh. Bàn tay chàng đào bới trong vô thức nấm mộ đang bắt đầu xanh cỏ. Chàng muốn tìm lại nàng, muốn nói một lời xin lỗi. Bàn tay cào đến lật cả móng, máu chảy xối xả ướt thẫm một vệt cỏ xanh, thấm cả vào đất một màu đỏ quạch.

- Nghe ta nói, một lần thôi cũng được, xin hãy nghe ta nói….

Chàng thì thầm, như một kẻ điên. Một Công Đằng Tân Nhất chỉ một canh giờ trước còn anh minh thần dũng là thế, một Công Đằng Tân Nhất tự cao tự đại là thế, kiêu ngạo là thế, vậy mà…Cổ nhân nói đúng, đến chính bản thân chàng cũng biết đôi khi mình đã quá đáng với nàng, nhưng rồi lại tự gạt phăng sự áy náy đó bằng một lời an ủi : có đáng gì đâu, cô ta từng là một sát thủ kia mà. Chỉ có bấy nhiêu mà có gì quá đáng đến mức không chịu được? Sự đời vốn thật trớ trêu, người ta thường làm tổn thương những người mạnh mẽ và bảo vệ những người có vẻ ngoài yêu đuối hơn mà không biết rằng những kẻ có bề ngoài mạnh mẽ thì trái tim lại yếu đuối hơn bao giờ hết.

- Nó chết rồi, Lợi Lan chết rồi, bây giờ cho dù con muốn nghe nó nói, nó cũng chẳng thể thốt lên bất cứ một lời nào nữa.

Chàng chẳng quay lại mà chỉ hơi ngước mặt lên nhìn cái dáng của mẫu thân đang đổ mờ trên tấm bia mộ trước mặt , giọng của Hữu Hi Tử thái hậu vẫn không ngừng vang vọng, âm điệu càng lúc càng bi thương đau đớn :

- Giờ thì con đã hiểu chưa? Nó yêu con như thế đấy. Đến chết cũng không muốn một lần nói sự thật để xin một chút tình yêu thương hại. Mà nói đúng hơn là con liệu đã bao giờ một lần chịu quay lại nhìn và lắng nghe lời nó nói? Tại sao một sát thủ như Lợi Lan thì được còn một cô gái ngây thơ như Chi Bảo lại không được? Con là một Hoàng Đế trên vạn người, liệu có thể định nghĩa cho ta thế nào là ngây thơ, thế nào là xảo trá hay không? Nhất Nhi, chỉ vì một cái phong linh vô tri vô giác mà con nhẫn tâm chối bỏ tình yêu của cả đời mình, thậm chí cãi lời ta và Phụ Hoàng. Ai đã dạy con thành ra như thế này? Dù ta đã nói nhiều lần rồi nhưng vẫn muốn nhắc lại một lần nữa , ta vô cùng xấu hổ và thất vọng vì con!

Những lời nói của mẫu hậu bùng nhùng bên tai . Đôi mắt vốn xanh mênh mang thừa kế từ phụ hoàng dán chắt xuống đất, những vệt máu đỏ tươi, ma mị cứ như những bóng ma nhảy nhót những vũ điệu ma quái trong đầu chàng. Những tiếng gọi ở đâu cứ ong ong vang lên nhức buốt. Rồi chàng ngất lịm đi và không biết gì nữa.

Mao phủ…

Phi Anh Lí phu nhân đích thân lên một ngôi chùa vùng Tường Phượng ngự trên núi Phi Long để mời một vị cao tăng làm lễ trong ngày cầu siêu của Lợi Lan từ sớm, còn Bình Thứ đại công tử nghe nói cũng đi mời một bà con họ hàng nào đó ở mãi trên thành Đông nên thành ra từ đêm hôm qua đã không thấy chàng có mặt trong Vương phủ rồi. Lưu tổng quản mấy hôm nay lo chạy đôn chạy đáo để lo việc lớn nhỏ trong phủ , có khi xong việc cũng phát ốm. Bởi vì chỉ còn chưa đầy tuần lễ là diễn ra lễ cầu siêu của đại tiểu thư quá cố.

Thủ phủ thành ra chỉ còn lại Mao Tể Tướng , tuy là bậc đức cao vọng trọng nhất trong phủ nhưng cũng xắn tay áo vào để lo liệu mọi chuyện, ai cũng nói rằng ông là người chu toàn và cẩn trọng. Không cẩn trọng sao được khi mà ngày lễ cầu siêu cho con gái cũng chính là ngày khởi động cho kế hoach ông và Bình Thứ đã chuẩn bị ròng rã bao nhiêu ngày tháng nay, một lỗi nhỏ cũng không thể sơ suất mà bỏ qua.

Lan Nhi, con sống khôn thác thiêng, hãy đợi xem cả Mao gia ta báo thù cho cái chết oan khuất của con. Ngũ Lang ta xưa nay tuy không phải hạng anh hùng hảo hán ăn gan uống máu gì trên giang hồ nhưng ai nghe danh cũng phải nể trọng đôi phần, làm sao ta khoanh tay đứng im nhìn kẻ đã hại chết đứa con gái mà ta trọng hơn cả cái mạng già này sống ung dung tự đắc được?

Đang kiểm tra mấy thùng gỗ đựng hoa quả tươi được chuyển về từ những khu vườn phía ngoại thành , thì có một con chim bồ câu trắng từ đâu bay về đậu trên vai tể tướng, ai cũng biết đó là con chim được đại tiểu thư mang từ trên núi về sau một lần cùng đại công tử lên núi hái thuốc. Tể tướng hết mực yêu quý nó, đặt tên là Tiểu Bạch, tuy hàng ngày nó bay đi bay lại tự do nhưng không bao giờ rời Mao phủ quá ba ngày, hai hôm nay không thấy nó, chắc là do đói bụng hay nhớ Tể Tướng mà bay về từ khu rừng cách đây nửa dặm đường. Như cố lệ, Mao tể tướng cất giọng điệu vui vẻ :

- Tiểu Bạch về rồi đó hả? Có đói bụng không? Nào vào đây, vào đây…

Trước khi quay gót vào trong, Ngài vẫ không quên dặn Lưu tổng quản :

- Nhớ phải làm như những gì ta đã dặn, nghe không?

Cũng chẳng kịp nghe tổng quản vâng dạ, Tể tướng đã lui vào thư phòng và đóng cửa lại

Lấy dưới cánh của Tiểu Bạch một chiếc ống nhỏ xíu có đựng một mảnh giấy điệp cuộn nhỏ, hàng râu kẽm dãn ra một nụ cười thật đắc ý :

- Biết hết rồi sao? Vậy là tốt rồi, ta cũng muốn ngươi nếm trải cảm giác này, có đau đớn không Công Đằng Tân Nhất!

Tiểu Bạch được thưởng một bữa ăn no nê vì đã phải mang bức thư về đây .

Tất cả vẫn chạy đúng guồng quay mà Ngài đã nghĩ ra và sắp đặt. Chuyện hay vẫn còn ở phía trước cơ mà, phải không nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#mỹ