Chương 15:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khoái Đấu ngồi im lặng, đôi mắt miên man nhìn về phía rặng đào ngút ngàn mà lắng tai nghe từng lời của Bình Thứ, tuyệt nhiên vẫn không biểu lộ một nét biểu cảm nào trên gương mặt tĩnh tại lạ thường. Nhà họ Mao quả không phải những người tầm thường. Mao Lợi Tiểu Ngũ Lang lại càng không phải con người đơn giản. Chỉ vì trả thù cho Tiểu Nguyệt mà sẵn sang đánh đổi cái án chu di cửu tộc. Vốn như một người thông thường , chỉ nghe thôi cũng đã đủ run lẩy bẩy. Cũng chẳng ai dám mạo hiểm mà giúp đỡ. Nhưng nếu đó là cái giá phải trả để được ở bên cạnh nàng, chàng sẵn sàng chấp niệm.

Gạt mọi người thì đã sao? Chàng chỉ muốn sống cho mình thôi, chẳng nhẽ không được?

Thầy trò thì sao? Người đời nói là loạn luân * thì sao? Đây là thế giới của chàng , chẳng lẽ tình yêu là sai? Hy sinh cho nhau là sai? Đánh đổi một mạng sống lấy một mạng sống là loạn luân, tà đạo?

Chàng ngẫm nghĩ một lát rồi nói :

- Phiền công tử nói với Tể Tướng ta chấp nhận giúp đỡ lần này, coi như là tấm lòng Khoái Đấu thay mẫu thân đền đáp tấm thịnh tình của Mao phủ khi xưa. Nhưng đây cũng là lần cuối cùng bởi vì bản thân Khoái Đấu cũng đã nản lòng với những thị phi tranh chấp, chỉ muốn cùng tiểu muội sống những tháng ngày yên bình ở đây mà thôi!

Tất nhiên , trong câu nói của chàng, " tiểu muội " ở đây ám chỉ cả muội muội của Bình Thứ. Tuy nhiên, vì chẳng hề hay biết nên chàng vẫn gật đầu :

- Tại hạ đã hiểu những gì công tử vừa nói. Chẳng hay có cần chuẩn bị gì, mong công tử cứ nói để ta cùng phụ thân sẽ chuẩn bị chu đáo.

Khoái Đấu khẽ gõ những ngón tay lên chiếc bàn nói giọng chậm rãi và tĩnh lặng như cơn gió chẳng làm rụng nổi cánh đào đang khoe sắc :

- Phiền công tử mang cô gái Thanh Tử đó đến đây, nội trong vòng một tuần, Khoái Đấu sẽ xong việc đã nhận!

Một nụ cười gian xảo thoáng qua thật mau trên môi Bình Thứ, chàng khẽ phẩy chiếc quạt trên tay, nói chậm rãi từng tiếng :

- Được, nhưng mà ta có một điều kiện....

.

.

.

Mùi máu tanh

Mùi sáp nến thơm đang cháy trong phòng...

Có tiếng trái tim vỡ vụn từng mảnh nhỏ tan tành ...

Những mảnh vụn như những cánh hoa đòa bay trong gió rồi nhuốm một màu đỏ quạch

Tân Nhất choàng mở mắt tỉnh dậy, lơ mơ nhìn lên phía trần nhà. Chiếc xà ngang sơn đỏ chạm trổ tinh xảo quen thuộc mờ mờ qua tấm rèm xanh nhạt đang buông.

Cảm giác ngột ngạt khó chịu trong cả từng hơi thở

Chàng đang ở Hoàng cung!

Đôi mắt màu xanh dương ánh lên những tia nhìn mênh mang , vừa hoảng loạn, vừa vỡ vụn . Chàng từ nhỏ đến lớn luôn cho tất cả những việc mình làm là đúng, không bao giờ hối hận. Tự tin rằng mình có thể ngẩng cao đầu lên để sống không hổ thẹn với phụ hoàng, mẫu hậu và cả tổ tiên nghìn đời của dòng họ Công Đằng. Khi chàng cãi lời mẫu thân lập phi , cũng vẫn đinh ninh rằng sẽ có ngày mẫu thân hiểu cho việc làm của chàng. Chàng không hề mảy may quay lại nhìn Lợi Lan, càng không thể đưa một sát thủ uống máu người không tanh lên làm Hoàng hậu được.

Chàng luôn luôn tâm niệm là mình chỉ yêu cô bé Tiểu Phong Linh năm nào, chàng đã sống quá lí trí, lí trí đến mức bỏ lỡ cả một đoạn tình. Vậy thì, tự hỏi ở trên thế gian này, lí trí để làm gì? Nam nhân trong thiên hạ này, dù có bất tài đến đâu thì ít nhất cũng phải bảo vệ được hai thứ đó là mảnh đất dưới chân và nữ nhân bên cạnh mình. Thì ra, trong suốt bao nhiêu năm nay, nàng ấy chưa hề đi đâu cả. Nàng vẫn ở đây, ở ngay trong tầm mắt của chàng, trong tâm niệm của chàng Vậy mà chàng chẳng hề nhận ra, hay nói đúng hơn là cố tình ngoảnh mặt để không phải thừa nhận mình đã sai. Dù có bao nhiêu máu , bao nhiêu nước mắt thì ra nàng vẫn ở đây, vẫn cố gắng bằng mọi giá để ở lại nơi đây. Không phải là do nàng ham cái hư ảo chốn thâm cung, mà chỉ cầu cùng chàng một chữ bình an.

Lặn lội lên tận núi Trung xin cho chàng một chiếc bùa, cũng chỉ cầu một chữ " An "

Cả đời này, cả kiếp này, danh vọng cũng chỉ tựa phù du, đàng điếm

Chỉ cần trọn đời một chữ bình an là được rồi

Một chữ bình cạnh chữ an cũng là ước vọng cả đời mong mỏi đến mức bật cả máu , ứa cả nước mắt. Chỉ vì một chữ yêu thương mà bằng lòng trả giá bằng cả mạng sống. Liệu có đáng không? Thật sự có bao giờ nàng nghĩ là đáng ?

" chỉ thở thôi! Mà đôi khi còn không dám thở vì chỉ thở cũng đau..."

Chỉ thở thôi cũng khiến một trái tim của bậc quân vương tưởng chừng mạnh mẽ đau đớn đến như vậy ư? Đau quá, đau đến mức chàng gồng hết cả cơ thể cường tráng, những đường gân xanh nổi rõ trên gương mặt tái mét vì mất máu , hàm răng nghiến chặt lại. Vậy mà vẫn đau!

Những ngón tay được băng khăn trắng lại loang lổ những vết máu tanh không ngừng rỉ ra, những dòng máu không có dấu hiệu sẽ ngừng chảy.

Tanh nồng của sự nhẫn tâm và phản bội

Mặn đắng của sự lừa dối và lãng quên.

Ngoài bầu trời đêm đen kịt bỗng nổ một tiếng sấm vang rền, những tia chớp xé rạch bầu trời khô khốc như báo hiệu một cơn cuồng nộ . Đây là một điều xưa nay chưa hề xảy ra. Từ cổ chí kim , dù thế nào, giữa mùa đông giá lạnh mà lại có sấm chớp thì quả là điều không thể . Vậy mà ngay bây giờ, lúc này đây, những tia chớp ngang dọc chằng chịt như muốn rạch nát cả bầu trời, rạch nát cả tâm can của con người đoạn tình tuyệt nghĩa. Thiên nhiên là như vậy đấy, bao giờ cũng trọn chữ nghĩa, chữ tình

Những tia chớp xẹt ngang trong đôi con ngươi màu xanh thẳm tạo thành một thứ ánh sáng đáng sợ . Tân Nhất bất chợt vùng dậy...

Theo đường ra của Nhất Long Lầu men theo tường thành về phía Bắc ... Chàng cứ thế mà đi như một kẻ mộng du. Những bông tuyết đã bắt đầu rơi và tất nhiên là ngày một lớn và không có dấu hiệu sẽ ngớt trong một vài canh giờ tới.

Trời đã tối nay lại càng tối hơn, chỉ có thể cảm nhận được cái lạnh đang theo từng bông tuyết đè nặng lên đôi vai của chàng, có những bông tuyết sượt qua đầu ngón tay, rồi thành một màu đỏ tươi trước khi buông mình xuống đất. Cái lạnh thấm qua lớp áo hoàng bào , thấm cả vào da thịt chàng cái lạnh tê tái, làn da trắng như ngọc thạch đã bầm tím lại và đỏ ửng lên vì những bông tuyết càng lúc càng nhiều. Cả cơ thể dường như mất cảm giác, duy chỉ có ánh mắt màu xanh dù có loãng ra với màn đêm, vẫn ánh lên những tia nhìn hoang dại vừa hoang dại, vừa hy vọng, vừa ai oán! Đôi mắt như bị chìm vào màn đêm huyền ảo và lạnh lẽo đến đáng sợ.

Sau một hồi đi một mình như kẻ điên trong màn đêm dày tưởng như đông đặc lại và chạm vào được, chàng đã đến được nơi cần đến. Đó chính là khu lăng tẩm của Hoàng tộc.

Ngôi mộ nhỏ vẫn nằm đó, im lìm chịu đựng cái lạnh giá của trận tuyết đầu tiên đang trút xuống không ngừng. Trong đêm đông mịt mù , tấm bia mộ hiện lên mờ mờ, tiếng gió vun vút đập qua các lăng mộ như những tiếng than khóc, khi nỉ non não nề, lúc thống thiết đau thương. Ngón tay chàng run lẩy bẩy cởi vội chiếc áo đang khoác trên người , choàng lên tấm bia như thể sợ cái vật vô tri vô giác bám đầy tuyết ấy biết lạnh mà gục ngã. Đôi môi tím bầm, miệng không ngừng lẩm bẩm :

- Lợi... Lan! Lợi ...Lan! ...

Tân Nhất vẫn còn nhớ, khi chàng còn nhỏ, có lần đã lén phụ vương trốn cả a hoàn, một mình chạy nhảy khắp hoàng cung. Và vô tình, chàng đã đến căn phòng cuối hành lang phía Tây, nằm sát cạnh nhà kho. Đó là một gian phòng cũ kĩ, nhưng có vẻ khá sạch sẽ vì không có một chút mạng nhện nào. Bên trong là những cuốn sách xếp rất gọn gang, có cuốn còn thơm mùi mực mới. Chàng năm đó, tuy chưa thể được như bây giờ, nhưng cũng được tính là đọc thông viết thạo. Mặc dù chưa thể hiểu hoàn toàn nội dung trong những cuốn sách xếp tầng tầng lớp lớp trong căn phòng bí mật đó, nhưng để hiểu đôi phần cũng không lấy gì làm khó khăn. Trong đó có một cuốn sách nói về những người có người thân chết đi, khi muốn gặp lại thì hãy ra mộ họ vào lúc nửa đêm. Tuyệt nhiên phải đi một mình.

Người ta nói khi đi đến cuối con đường, mọi hy vọng dù là mong manh như sương khói thì cũng đáng, rất đáng để thử . Dù là phải đánh đổi bằng cả linh hồn và sinh mạng

Tiếng gió nơi nghĩa địa hoang tàn và heo hút vây lấy thân hình mảnh khảnh của chàng. Những cơn gió hú hét như những bóng ma nhảy múa xung quanh.

Nghĩa địa mùa này lạnh lắm. Nàng có lạnh không, Lợi Lan?

Nghĩa địa mùa này lạnh lắm, nàng có cô đơn không, Lợi Lan?

Nghĩa địa mùa này giá buốt lắm, nàng có đau đớn không, Lợi Lan?

Tại sao, không một lần nói cho ta? Không một lần kéo tay ta lại. Chỉ một câu , chỉ một câu thôi ! Nàng chỉ cần nói cho ta nghe một câu thôi cũng được mà! Không phải nếu nàng sớm nói cho ta thì tất cả mọi việc đã đều được giải quyết rồi sao? Tại sao không đưa chiếc phong linh ra sớm hơn? Tại sao khi mất cũng chỉ nói với mẫu thân mà ta không hề hay biết? Tại sao lại không nói cho ta suốt bao nhiêu năm qua?

Thì ra bấy lâu nay Tân Nhất này đã phụ bạc nàng. Ta có thể ngẩng cao đầu vỗ ngực với thiên hạ số lớn mệnh lớn, bao nhiêu lần thích khách hành thích đều thất bại. Những tưởng do bản thân , không ngờ đằng sau lại có một nữ nhi phải trả giá bằng cả máu và nước mắt . Đúng, không sai, ta đã không quan tâm đến nàng nên cũng chưa một lần tự hỏi hàng trăm vết sẹo trong những lần bảo vệ ta, vì cớ gì mà mất đi.

Sao nàng lại ngốc nghếch như thế? Rõ ràng có thể coi như chưa có lời hứa hẹn năm xưa, có thể quên ta, sống một cuộc sống an nhàn rồi kết hôn với một trang nam tử hảo hán nào đó. Hay chí ít , hãy theo đuổi thú vui của nàng, đường hoàng làm một sát thủ tự tại trên giang hồ. Cớ sao, cớ sao lại vì một kẻ bạc tình bạc nghĩa là ta mà lại chịu ngâm mình dưới dòng Huyết Long thay da? Để mảng da cũ tróc ra , để thay một làn da mới? Đau đớn là vậy, khổ sở là vậy. Nàng rốt cuộc cũng chỉ vì một kẻ bạc tình bạc nghĩa như ta thôi liệu có đáng hay không?

Những bông tuyết theo cơn gió táp vào mặt Tân Nhất trong chốc lát đã phủ gần kín người chàng . Bóng tối trong đôi mắt mờ đục cũng phút chốc nhòe đi mà chìm vào thinh lặng.....

.

.

.

.

.

.

.

- Cái gì???? Trao đổi?

Ngay cả một người luôn bình trĩnh như Khoái Đấu cũng phải ngạc nhiên trước điều kiện đưa ra của Bình thứ. Tông giọng chàng có chút đổi khác nhưng rồi nhanh chóng trở về trạng thái tĩnh lặng vỗn có :

- Tại hạ vẫn chưa hiểu ý của công tử?

Phe phẩy chiếc quạt giấy trong tay, Bình Thứ nói với giọng điệu giảng giải :

- Xin công tử chớ hiểu lầm thành ý của Mao gia ta. Nhưng, trước hết, chúng ta cũng cần có chút niềm tin đối với đối phương. Phụ thân ta giao cho công tử con át chủ bài quan trọng nhất trong kế hoạch lần này, thiết nghĩ công tử cũng nên để Mao gia ta giữ một người làm tin?

Đôi mắt vốn không một gợn nheo lại nhìn Bình Thứ làm chàng cũng không rét mà run, chất giọng đều đều một tông như dây đàn vừa được chỉnh mà hỏi lại chàng :

- Không phải công tử nói chúng ta phải tin tưởng lẫn nhau? Vậy thì hà cớ gì phải giữ người của Hắc mỗ? Như vậy há chẳng phải nói rõ lòng tin của Mao gia đối với tại hạ ở mức độ nào rồi hay sao?

Bình thứ cố trấn tĩnh lại mà đối mặt với tư thế hổ mang vờn mồi ẩn trong nét ngồi ung dung của nam nhân trước mặt. Trong trường hợp này, với những người như Khoái Đấu, chàng mà không bình tĩnh , e rằng chỉ thêm xôi hỏng bỏng không mà thôi. Chàng từ tốn mà đáp lại :

- Như tại hạ đã nói, xin công tử chớ hiểu lầm ý của Mao gia ta. Có câu " Khổng Tử thành nhân Mạnh Tử lấy nghĩa" dù như thế nào thì cả Mao phủ đặt hết sống còn vào đây, dù ta có tin tưởng chữ " nhân " của công tử đến đâu thì cũng cần bảo đảm, phải không nào?

Nếu như lẽ thường tình , những kẻ nào đến nhờ vả Khoái Đấu mà còn bày đặt điều kiện, hẳn chàng đã cho Tiểu Diệp tiễn khách. Nhưng lại nghĩ, chỉ cần giúp cha con nhà họ Mao hết lần này thì sẽ cắt đứt mọi liên lạc với họ, cùng Tiểu Nguyệt sống ung dung tự tại trên giang hồ. Xét ra cũng đáng một lần trao đổi

- Trao đổi? Chẳng hay công tử muốn cùng ta trao đổi những gì?

- Hắc Vũ công tử vốn thông minh, hẳn là thừa hiểu, công tử giữ người của ta, ta cũng chỉ cần một người của công tử làm tin là được rồi.

- Ý của Mao công tử là...

Bình Thứ đáp lại bằng một nụ cười thân thiện thoáng chút vụ lợi cá nhân mà nhìn Hòa Diệp đang khệ nệ xách bình rượu ủ từ dưới hầm đi lên. Cử chỉ đó quả không qua được con mắt tinh ý của Khoái Đấu, chàng rõ ràng có chút phật ý :

- Nhà Hắc mỗ vốn neo người, chỉ e không có ai trao đổi cùng công tử được xem ra việc Tể tướng nhờ lần này, tại hạ khó mà đáp ứng rồi!

Đôi mắt màu chàm của đại tướng quân thiên triều có chút gợn nhưng không hề đổi sắc. Kinh nghiệm chinh chiến đã cho chàng cái bình tĩnh đến kinh ngạc dù trong thâm tâm đang vô cùng lo sợ về việc phụ thân đã giao phó. Chàng trước giờ tuy không phải là tài hoa xuất chúng gì hơn ai nhưng chưa có nhiệm vụ nào từ phụ thân mà không hoàn thành xuất sắc. Lần này là đại sự, nếu làm hỏng việc không những bao nhiêu công sức đổ sông đổ bể mà chàng cũng chẳng còn mặt mũi nào mà đối diện với phụ thân. Tuy vậy, chàng cũng vẫn nở nụ cười nửa miệng mê hoặc :

- Xin công tử đừng nóng giận. Việc trao đổi này, chưa kể bên ta lấy danh dự của phụ thân ra đảm bảo, kể cả ta đặt trường hợp không may có chuyện gì xảy ra với người thân công tử thì công tử vẫn có thể tố cáo Mao gia. Chúng ta khó mà thoát . Như vậy không phải là công tử đang nắm đằng chuôi hay sao? Cũng có thể nói là chúng ta đã tin công tử hết đường hết nhẽ!

.

.

.

.

Kế hoạch. Tất cả đã bắt đầu rồi. Không thể dừng lại, và cũng không ai có đủ khả năng làm nó dừng lại.


* người xưa quan niệm, thầy cũng như cha, học trò mà nảy sinh tình cảm với sư phụ cũng vẫn nằm trong vòng mối quan hệ loạn luân

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#mỹ