Chương 17:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tân Nhất đặt chiếc bát xuống bàn sau khi uống nốt muỗng thuốc cuối cùng. Dư vị đắng lờ lợ cùng mùi thuốc sắc còn vương khói lờm lợm trong miệng chàng khiến chàng chỉ muốn ói ra ngay lập tức. Cổ nhân nói thật chẳng sai, phàm những kẻ bệnh nào cũng sợ thuốc cả , bình thường chàng hay đến nhìn Chi Bảo sắc thuốc , mùi thuốc quyện lên thơm là vậy, thế mà bây giờ chỉ nghĩ đến cũng đủ làm cho chàng thoáng rùng mình.

Chàng gọi người mang y phục lại gần, mấy ngày hôm nay, thần sắc chàng có khá hơn chút ít, chàng muốn ra ngoài đi dạo.

Bảo Lan cung vẫn nằm im lìm một góc Hoàng cung vắng lặng, chàng phẩy tay ra hiệu cho Chẩm thái giám đứng đợi bên ngoài.

Nàng đi rồi, mà nơi đây vẫn đẹp như vậy, hoa vẫn nở, chim vẫn hót ríu rít. Dù tuyết chưa tan nhưng những bông giọt tuyết đã bắt đầu nở, cánh hoa trắng lẫn trong tuyết trải dài một gam màu lạnh mênh mang đến buốt giá .

Từng bước, từng bước, chàng đi như một kẻ mộng du, không định hình là mình sẽ đi bao lâu, bao xa. Bảo Lan cung nhỏ bé mà như trải dài vô tận, dài như cả một kiếp người.

Ngôi đình nàng thích vẫn tọa lạc nơi hoa viên xinh đẹp và tĩnh lặng đến đáng sợ này.

“ Hoàng Thượng, Ngài còn nhớ có lần Ngài đã nói sẽ cùng Hoàng phi ngắm hoa không? Từ đó, nàng ấy đã mang hai chiếc ghế ra đây đợi Ngài. Cứ đợi mãi, đợi mãi . Vậy mà, chẳng bao giờ Ngài quay lại nhìn nàng ấy lấy một lần. Bao nhiêu năm như vậy, không một tiếng oán trách , không một lời than thở, Ngài đã bao giờ từng hỏi bao nhiêu năm qua nàng ấy sống như thế nào không?

Thì chỉ thở thôi, mà đôi khi còn không dám thở vì chỉ thở cũng đau… “

Chàng tiến lại gần chiếc ghế đã ngả màu và ngồi xuống nhìn ra dòng Ngọc Huyết đầy diễm lệ. Chiếc ghế đã cũ khẽ kêu theo trọng lượng cơ thể chàng. Ngôi đình nhỏ hướng ra dòng Ngọc Huyết kiều diễm như một thiếu nữ uể oải sau giấc ngủ dài.

Sắc lạnh phủ đầy trong đôi ngươi xanh thẳm. Tân Nhất khẽ nhếch mép cười một nụ cười khó hiểu, đôi mắt khe khẽ nhắm lại.

Ngay khi thị giác ngưng hoạt động, thính giác bỗng trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Chàng nghe tiếng dòng Huyết giang dù chưa tan băng nhưng đã bắt đầu rì rào chảy. Trong cái tuyết chưa tan kia, có nghe tiếng hồi sinh của vô vàn những loài hoa. Vỏ cây khô nứt nẻ oằn mình chịu những đợt gió cuối cùng , tiếng búp lộc đang cựa mình tẽ vỏ. Những con chim không biết từ phương nào đã líu ríu bay về tròn xoe mắt ngạc nhiên nhìn vị khách lạ là chàng. Những con chim ngây thơ chưa hề biết nữ nhân hàng ngày cho chúng ăn giờ đã là người Thiên cổ.

Trong hồi ức, chàng lại mơ hồ thấy nàng. Tà váy trắng thoát tục như một tiên nữ, đôi mắt lẩn khuất đầy u sầu nơi chốn nhân gian. Bàn tay mảnh khảnh, gương mặt thanh thoát , xa xăm chìm trong làn khói dịu vợi.

Một làn gió nhẹ thổi, găm cái lạnh vào da thịt chàng. Ngay cả trong kí ức của ta, không hề có hình ảnh nào của nàng đang cười, dù chỉ là một khoảnh khắc. Bia đá ngàn năm dễ khắc, còn nụ cười của nàng, ai có thể in. Công Đằng Tân Nhất ta trên không thẹn với tổ tiên, dưới không thẹn với con dân thiên hạ nhưng thứ mà cả đời ta thiếu đó chính là sự thấu hiểu lòng người. Vậy thì , Lợi Lan, ta xin dùng quãng đời còn lại của ta, khắc cốt ghi tâm tình yêu ngàn kiếp dành cho nàng. Ân ân oán oán, oán oán ân ân, Tân Nhất xin ghi lòng tạc dạ, hẹn nàng kiếp sau xin trả xin đáp.

“Ghi lòng tạc dạ, ngàn đời không quên “… Đúng rồi! Có phải nàng đã từng nghĩ như vậy không, Lợi Lan? Đó mới là một tình yêu chân chính, chứ không phải thứ tình cảm phù phiếm mà ta theo đuổi bấy lâu nay. Mao Lợi Lan, Thượng Nguyệt! Rốt cuộc, kẻ ngạo mạn Hoàng đế như ta phải đi hết bao lâu nữa mới hiểu được con người nàng? Ta phải đau khổ bao lâu nữa mới thấu được trái tim nàng?

Ta yêu nàng.. Lợi Lan…

Một giọt tuyết còn ấm khẽ chảy từ đôi mắt xanh thẳm .

Chẩm thái giám cho người mang thư tới từng nhà vị quan đại thần. Lệnh mai thiết triều!

.

.

.

.

Mao Lợi Tiểu Ngũ Lang tể tướng khẽ nhăn mặt lật cuốn ghi chép của Lưu Tổng Quản về lễ cầu siêu lần này. Người luôn điềm tĩnh như Ngài mà hôm nay sắc mặt thay đổi thì có lẽ là có chuyện gì đó không ổn . Quả là như vậy. Tất nhiên, về việc mời pháp sư vùng núi Tường Phượng thì Phi Anh Lí phu nhân làm rất tốt, chuyện Bình Thứ đang thực hiện thì ông cũng ko có gì đáng lo cả . Nhưng vừa mới nghe bên xưởng làng Lý Mễ báo về, thợ chính làm hình nhân không hiểu vì lí do gì lại đột ngột bị cảm thương hàn. Số lượng một trăm hình nhân vì vậy mà không thể cung ứng đủ trong vòng một vài ngày tới. Mà Lý Mễ thì ai cũng biết là nơi chuyên làm hình nhân và tiền giấy cũng như vàng mã nổi tiếng nhất cả cái đất nước Công quốc này. Vàng mã, hình nhân , giấy tiền cho đại lễ đều được đặt ở đó cả. Nay thợ cả lại ngã bệnh, ắt hẳn ảnh hưởng không nhỏ đến tốc độ buổi lễ này.

Mao tể tướng đương nhiên là người biết lý lẽ. Đây là chuyện ngoài ý muốn nên không thể nào trách phạt được, nên chỉ còn cách ban thuốc quý và phái Ngự Y xuống xem mạch, bốc thuốc, những mong mọi việc trở lại quỹ đạo càng sớm càng tốt.

Có tiếng gõ cửa, Ngài ngẩng đầu lên thì đã thấy Lưu tổng quản cúi đầu đứng trước cửa. Tiếng thì thầm của Tổng quản làm nét mặt Tể tướng dãn ra, ném nhẹ cuốn sổ lên bàn, đợi tổng quản châm trà, gương mặt khẽ nở một nét cười :

- Thôi, đến đâu hay đến đấy vậy.

Thoáng thấy bóng Bình Thứ từ ngoài xa, Ngài vội vẫy tay cho Lưu Tổng quản lui ra ngoài, không quên dặn :

- Ngươi hiểu phải làm gì rồi chứ?

- Dạ, thưa lão gia.

Bình Thứ bước vào thư phòng đã thấy cha mình ngồi ở đó tự bao giờ, mùi trà sen và bánh Tường Phượng tỏa ra ngào ngạt

- Bình Thứ thỉnh an cha .

Ngũ Lang ngẩng lên và gật đầu nhìn chàng :

- Thứ nhi, đã về rồi đấy à?

- Vâng thưa cha.

Nhấp một ngụm trà, nhìn chàng ngồi tựa lung vào ghế, áo quần vẫn còn lấm lem bụi đường, Tể tướng khoát tay :

- Thôi, con nên tắm rửa sạch sẽ và nghỉ ngơi đi. Mọi việc còn lại để ta và mẫu thân con lo được rồi.

Bình Thứ lấy làm lạ vì hôm nay cha chàng không hỏi kĩ về chuyến đi này. Bình thường, ông sẽ ngồi im lặng thưởng trà rồi nghe chàng kể kia mà. Sao hôm nay cha lại lạ thế nhỉ. Đã định toan hỏi nhưng chàng mới nghe phong phanh gia nhân nói về việc thiếu hụt hình nhân, hình như là bên Lý Mễ có gì đó trục trặc, vả chăng chàng trước giờ chưa từng làm gì sơ sót, nên có thể cha cũng yên tâm mà không hỏi nữa. Nghĩ vậy, chàng cũng ngoan ngoãn nghe lời mà cáo lui.

.

.

.

.

.

Hòa Diệp ỉu xìu cầm một nhành cây khô, vẽ nguệch ngoạc những hình thù gì không rõ trên mặt đất.

Chơi gì chứ, rõ ràng là đại ca lừa muội. Nơi gì mà vừa buồn chán, vừa tẻ nhạt, chẳng có hoa, cũng chẳng có chim chóc. Lại còn mấy người mặt tượng cầm cây giáo đứng im lìm một góc, hỏi không nói, gọi không thưa nữa . Muội sẽ mách, nhất định sẽ mách Nguyệt Tỉ là đại ca lừa muội, cho muội đi chung cùng tên xấu xa, giờ hắn bỏ muội nè. Đại ca có thương không chứ? Mà muội thì đói ơi là đói, lúc đi muội còn chưa kịp ăn nữa mà >”<

Nhành cây trong tay nàng di di xuống nền đất còn vương tuyết mỗi lúc một nhanh :

- Hừ, tên xấu xa còn bắt bản cô nương đợi nữa đấy. Nhà gì mà vắng tanh vắng ngắt, đồ ăn cũng chẳng thèm có. Ây da, coi kìa, coi kìa…lại còn cái cây kia nữa, hình thù gì quái đản vậy chứ? Óc thẩm mỹ quả là quá tệ, quá tệ ..

Nàng lấy nhành củi chỉ vào cái cây đằng xa kia, lắc lắc đầu bắt chước điệu bộ của Khoái Đấu khi chàng phán xét một vấn đề gì đó, quả là cố tỏ ra vẻ hiểu biết. Nàng không biết rằng Bình Thứ đã đứng sau lưng nàng tự lúc nào, chàng hết nghe nàng, lại nhìn cái cây mà phụ thân chàng ngày ngày bỏ công ra uốn tỉa , quả là không thể nhịn cười. Chắc chỉ có nàng mới dám nói cây mang dáng “long chầu “ của đại Tể tướng đáng giá cả trăm lượng vàng mang hình thù quái dị mà thôi.

Tiểu Diệp vẫn không hề biết chàng đang đến gần cho tới khi bóng chàng ngay sau lưng nàng, in đậm trên nền đất nàng mới ngẩng đầu lên. Trước mặt nàng là nột nam nhân dáng vẻ thư sinh và gương mặt ôn nhu hiền hòa, vẫn là màu áo lam nhưng đã được thay thế một chiếc khác. Nét mặt vui vẻ, đôi mắt màu hổ phách tinh anh và khóe miệng cong cong như đang mỉm cười.

- Tiểu Diệp cô nương…

Bình Thứ lên tiếng gọi nàng, còn nàng có lẽ do nhất thời choáng ngợp trước diện mạo của chàng mà cơ hồ không nghe thấy nam nhân trước mặt đang gọi tên mình nữa.

- Tiểu Diệp cô nương…

Chàng kiên nhẫn cất tiếng gọi lần nữa, âm điệu lần này rõ ràng hơn và thoáng chút lo lắng. Có khi nào do nàng đói mà sắp xỉu rồi không? Hình như lúc nàng theo chàng về chưa được ăn gì thì phải.

Nghe chàng gọi, Tiểu Diệp giật mình , có chút xấu hổ y hệt lần Khoái Đấu đại ca bắt gặp nàng đang lấy trộm rượu hoa đào uống thử, gương mặt ửng hồng vì bối rối. Nhưng ngay lập tức, cái trán xinh xinh nhăn tít lại và đôi mắt trong veo lộ rõ vẻ đề phòng :

- Sao ? Ngươi kêu ta có việc chi?

Hừm, đẹp cũng đâu có ăn được đâu? Tên xấu xa này, nhất định phải cẩn thận.

Nhìn điệu bộ của nàng, Bình Thứ không thể cố nhịn được nữa mà bật cười thành tiếng :

- Haha , không có gì, chỉ là muốn mời cô đi ăn và đi tham quan kinh thành một chút thôi. Tiểu Diệp cô nương không phiền chứ?

Đôi mắt tròn xoe mở to nhìn chàng, gương mặt không giấu nổi niềm vui như một đứa trẻ được cho quà :

- Đi chơi sao? Có đồ ăn không?

- Đương nhiên có – Chàng gật đầu , khóe miệng vẫn chưa có ý định khép lại. Con thỏ ngốc nghếch này, quả nhiên đang đói bụng đây

- Vậy…có vui không?

- Đương nhiên rồi! – Chàng phe phẩy chiếc quạt giấy trong tay, một lần nữa chậm rãi gật đầu

Nàng nghe vậy vội vàng buông nhành củi khô đứng vụt dậy, chẳng giữ kẽ gì mà lấy tay phủi phủi bụi còn vướng trên quần áo,bám lấy tay áo chàng, nói như reo :

- Được, ta không phiền !

Một chút ấm áp len vào trong trái tim Bình Thứ, đôi mắt hổ phách dịu dàng một nét cười hòa nhã :

- Được rồi, đi thôi !

Bàn tay trong vô thức xoa nhẹ lên mái tóc tơ củaHòa Diệp. Nữ nhân này, đúng như cái tên của nàng, một gam màu xanh hiền hòa như một sợi nắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#mỹ