🍂 4 🍂

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Suốt hai ngày liền, ta chỉ nằm lỳ ở trên giường không thể động đậy, chóng mặt, đầu óc nặng nề trong lúc mơ màng ta vẫn cảm thấy trời rất đen tối, rất u ám. Hứa Vân Tri đúng hạn đến đúc ta uống nước, thay thuốc. Ta gắng gượng mở mắt, ngoan ngoãn uống vào. Một cái ngoẹo đầu, trời đất tối sầm ta vùng vẫy muốn đập nát giấc mơ tàn phá ta suốt bao năm nay.

Ta không muốn mở mắt cũng không thèm nói chuyện. Hứa Vân Tri có đôi khi ngồi trên giường sờ sờ đầu của ta, nói với ta đôi ba câu. Ta quay đầu hướng vào trong không thèm trả lời.

Người trong lúc chán nản thường hay suy nghĩ lung tung, trong mê man hình ảnh cuộc đời mười sáu năm qua của ta cứ chập chờn qua lại trước mắt.

Ta ba tuổi mất mẹ, sáu tuổi bị cha vứt bỏ, hơn mười năm cô đơn, chiếc bóng.

Từ bây giờ đến mấy chục năm sau nữa, ta cũng không biết cuộc đời ta sẽ chìm nổi như thế nào. Cuộc sống như vậy thật quá bi thương, vô vị.

Hứa Vân Tri thấy ta không để ý tới cũng không đến làm phiền ta. Mỗi ngày đúng giờ đến thay thuốc, trên người càng lúc càng nồng nặc mùi rượu. Thanh Minh đến, hắn lại bắt đầu say rượu.

▪️▪️▪️

Hai tay ta bị thương hành động rất là bất tiện. Hứa Vân Tri buổi chiều trở về mang về cho ta một chén cháo, một đĩa gà tơ, bánh bao nhân măng, nấm hương, tàu hủ ky. Hắn từng muỗng đút ta ăn, ta từng muỗng ăn vào, cả hai cùng trầm mặc, lặng im.

Hôm nay cháo ăn rất ngon, cho thêm chút đường yêm hoa quế, thơm ngon mềm mịn, bánh bao tàu hủ ky ăn cũng rất ngon miệng. Ta không để ý đem chén đĩa ăn đến sạch sẽ, vẫn chưa thỏa mãn liếm liếm môi, nhịn không được ợ một cái thật dài.

Ta trên mặt nóng lên lén đưa mắt nhìn hắn. Hứa Vân Tri hơi hơi mỉm cười, tiện tay đem chén để trên đầu giường.

"Thích ăn thì nói, ngày mai ta lại đi lên trấn mua cho."

Ta nghĩ mình vẫn còn bực bội hắn sao có thể đơn giản bị một cái bánh bao dụ dỗ được, hai mắt hơi nhắm lại không lên tiếng.

Hứa Vân Tri cũng không quan tâm, tựa đầu vào tường câu được câu không nói.

"Ở trên thành mới mở một quán rượu, mời một đầu bếp ở Cô Tô đến, ngươi có muốn đi ăn không ?"

Hắn hình như mới đi uống rượu về, thoạt nhìn tâm tình có chút phấn khởi, cũng nói nhiều hơn ngày thường đôi ba câu. Ta có chút kỳ quái, nhịn không được ngẩng đầu liếc nhìn hắn. Hứa Vân Tri lại nói tiếp.

"Ta nhớ ngươi lúc trước thích ăn nhất tiểu sủi cảo ở Lâu Thành Lâu, thoáng một cái đã mười năm, không nghĩ tới ở nơi đây còn có thể nếm lại hương vị này."

Hắn cúi đầu nhìn ta, ôn hòa cười.

"Chờ ngươi khỏe lại, ta dẫn ngươi đi ăn, được không ? Không biết có hợp với khẩu vị của ngươi không ?"

Trong lúc nhất thời bất thình lình bị ánh mắt ôn nhu như vậy nhìn đến khiến cho chân tay luống cuống, còn không tiếp lời thật là quá thất lễ. Ta ngượng ngùng nói:

"Không có, không có sao... Dù sao ta cũng không còn nhớ hương vị tiểu sủi cảo nó như thế nào nữa rồi..."

Hứa Vân Tri đột nhiên không nói, sau nửa ngày đở ta nằm xuống lại, để tay và lòng bàn tay của ta ở ngoài mền, vuốt ve mấy ngón tay của ta, nhỏ giọng nói.

"Còn đau lắm không ?"

Ta theo bản năng co rút tay lại, đôi môi mím chặt nhìn đi chổ khác, lúc ngẩng đầu quay lại đã không còn thấy bóng dáng Hứa Vân Tri, mãi cho đến ngoài trời tối mịt cũng không thấy hắn trở về.

Có lẽ ta lại chọc hắn giận, thế nhưng ta cũng không muốn nghĩ cũng không quan tâm. Mười năm này cả ngày lẫn đêm phỏng đoán tâm tư của hắn, thuận theo yêu thích của hắn, ta mệt mỏi... rất mệt mỏi......

▪️▪️▪️

Thật không có tiền đồ chút nào mà, ngoài miệng nói được dứt khoát lại ngủ không được vừa chửi mình vừa vảnh tai trông ngóng hắn trở về.

Nghe tiếng gõ mỏ canh ba ngoài cửa sổ, ta mới nghe được cửa phòng nhẹ vang lên, sau đó tiếng bước chân nặng nề kéo lê không ngớt, người còn chưa tới đã mang vào nồng nặc mùi rượu. Ta nhíu mày, chỉ thấy thân ảnh Hứa Vân Tri như một bóng đen to lớn dưới ánh trăng mông lung, chán nãn, thoát lực nằm lên giường của hắn.

Say rượu là say không chết người, ai thèm quan tâm hắn! Ta trong bóng đêm mở to mắt nhìn về hướng hắn, giận dỗi xoay người kéo mền đắp kín người.

Hứa Vân Tri ho khan một tiếng lại một tiếng, khàn giọng giống như muốn đem yết hầu xé toạt ra.

Ta do dự trong chốc lát, gắng gượng xuống giường, vịn tường dịch đi qua hướng hắn, sau lưng đau nhức kinh khủng, hai chân không thể nào nhấc lên được. Ta cố bước đi từng bước một, sau một hồi vật lộn mới đốt được ngọn đèn.

Mấy ngày nay đây là lần thứ nhất ta mới thấy rõ được bộ dạng hắn. Hắn tiều tụy đi rất nhiều, dưới càm đã lóm khóm lên một mãng râu đen, hốc mắt hõm vào thật sâu. Những năm gần đây, Hứa Vân Tri già đi rất nhanh, kỳ thật hắn chưa tới bốn mươi, khóe mắt cùng trên trán đã tung hoàng ngang dọc rất nhiều vết nhăn, nhìn qua rất là mỏi mệt cùng không sức lực.

Trong nháy mắt đó ta đột nhiên liền tha thứ hắn. Kỳ thật những năm này ta cùng hắn đều thống khổ giống nhau.

Đôi tay đầy vết thương run rẩy rót cho hắn chung trà đưa đến trước giường hắn, không cẩn thận đụng phải miệng vết thương, lòng bàn tay lập tức làm cả chung nước đều đổ lên mặt hắn.

Ta kinh sợ đến mức thở dốc.

Hứa Vân Tri mở mắt ra, mơ mơ màng màng hướng ta vẫy vẫy tay.

"Vân Gian! Đệ sao còn chưa đi ngủ ?"

Ta sửng sốt một chút, ta mặc cho hắn kéo ta, ta chỉ nói khẽ.

"Phụ thân! là con.... Con là Tòng Dung."

Hứa Vân Tri lập tức buông tay ta ra, ánh mắt không hồn rời khỏi người ta, trong miệng lẫm bẫm nói.

"Đi! Đi giữ cửa đợi Tiểu Thúc, không biết nó lại đi theo ai uống rượu nữa rồi!"

Ta há to miệng, trên sóng mũi như có cái gì đó ẩm ướt xẹt qua, cực độ bi thương như thủy triều mạnh mẽ dâng lên, ta lập tức khóc nấc lên.....

▪️▪️▪️

2020.5.7/8

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro