🍂 8 🍂

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ huyền hoang. Đây là chỗ đến tánh mạng cũng là đường về. Ta phiêu phiêu đãng đãng chạy khắp thế gian. Thời gian đối với ta tựa hồ không hề có ý nghĩa. Ta nhìn mặt trời mọc hướng đông, lặn hướng tây, hoa nở hoa tàn. Ta đi đến trước Vong Xuyên, bên cạnh có người nói cho ta biết, bãi cạn này là vịnh nước, phía trước là Cầu Nại Hà, vượt qua chiếc cầu này chuyện trước kia lập tức quên sạch sẽ.

Người nọ một thân thanh sam, chỉ vào cái vịnh nước kia, cười khẽ hỏi ta.

"Bỏ được sao?"

Không có gì không nở bỏ.

Ta đưa chân bước vào Vong Xuyên, mới được hai bước, đột nhiên cảm thấy người này thoạt nhìn rất quen mặt không khỏi quay đầu lại nhìn, thân hình đó, gương mặt đó rõ ràng.... chính là Liên Chu.

Ta đột nhiên một bước nhảy trở về, đưa tay nắm lấy cổ tay hắn.

"Tiểu hòa thượng! Tại sao người lại ở đây ? Ngươi cũng chết ?"

Liên Chu chậm rãi gở tay ta ra.

"Đã cam lòng, ngươi còn quan tâm sống chết của ta...."

Ta nhất thời sửng sốt, Liên Chu xoay người rảo bước tiến lên Vong Xuyên. Sương mù trên dòng sông phân tán hòa quyện theo bước chân của hắn, thậm chí sau lưng hắn toát ra hương vị lạ kỳ. Ta vội lội nước đuổi theo, hét lên.

"Hòa thượng! Tiểu hòa thượng! Liên Chu! Ngươi đang ở đây nổi điên cái gì vậy ?"

Từ trong đám sương huyền ảo vang vọng đến thanh âm trong sáng tiếng cười sang sảng của hắn.

Ta ổn định tâm trí của mình, chỉ thấy hơi sương ở hai đầu mặt nước càng tảng ra dữ dội. Thanh âm càng rõ ràng vang vọng ra.

"...... Tên hắn là.... Hắn gọi là Tòng Dung, thế nào?"

"Ngươi yên tâm đi, Hứa Vân Tri nhìn trời thề, ta suốt đời này sẽ không lấy thêm ai nữa, Hứa Tòng Dung là đứa con trai duy nhất của ta."

"Tiểu tử! Tiểu tử! Tại sao ngươi lại nghịch ngợm như vậy?... Còn nháo nửa ta kêu đại ca đánh mông ngươi. "

"Ta chính là đánh chết ngươi, có thể đổi về một Vân Gian vui vẻ sao!"

Ta dừng bước chân nhìn nhìn xung quanh. Ta thấy một bóng người ẻo lả trong sương mù như thể bàn xoay của số phận đang bị sờ mó, hết lần này đến lần khác đèn lồng hình con ngựa cứ xoay vòng vòng.

Dáng người trai tráng trẻ trung hơn rất nhiều Hứa Vân Tri mặt mày hớn hở vui mừng ôm đứa trẻ sơ sinh trong tả lót, thật cẩn thận nhẹ nhàng chọc chọc cái mũi hài tử, không ngớt nói lời cảm tạ. Hứa Vân Tri ôm lấy ta, nắm tay ta thời gian dần qua dạy ta bước đi.

Trước giường bệnh mẫu thân, hắn một tay ôm ta, một tay vuốt mắt mẫu thân, khóc đến không kiềm chế được. Hắn đem giường nhỏ của ta đặt trong thư phòng của mình, ngày đêm canh giữ, thay tả, bú mớn....

Sau đó ta nhìn thấy cái chết của tiểu thúc ngày đó, hắn tát ta một cái, miệng đầy máu tươi, hắn khóa lại cửa lớn, nắm tay ta một mạch đi về phía bắc cũng không quay đầu lại. Ta nhìn thấy hắn say rượu, hắn cô đơn, hắn từng đêm khuya ngồi bên cạnh giường ta, đã từng đứng trên đỉnh núi nhìn về cố hương xa xăm... Ta nghe được hắn nói.

"Sao mà không nhớ nhà? Nhưng mà tất cả người chí thân của ta đều chết ở nơi đó, thương tâm chi địa, không bằng không trở về."

"Ta chỉ có một đệ đệ là Vân Gian, thế nhưng Tòng Dung cũng là đứa con độc nhất của ta. Mang hắn đi thôi, rời khỏi ta, hắn sẽ được tự do hơn. Ta đây cả đời ước chừng không còn chút hy vọng nào, thế nhưng Tòng Dung! Hắn còn quá trẻ!"

Hơn mười năm tuế nguyệt chỉ ngưng đọng trong cái chớp mắt, thân ảnh bên trong sương mù dần đần biến ảo, dần dần mờ nhạt đi. Một lần cuối cùng chỉ nghe được thanh âm đau buồn, bi thương gọi thông thiên trời đất của Hứa Vân Tri.

"Tòng Dung! Tòng Dung!!!...."

Vành mắt đỏ hoe, ta phát tiết tựa như bước nhanh hơn trong sương mù, lại như xâm nhập mê cung ngăn cách, bên tai đều là tiếng hắn kêu gọi Tòng Dung! Tòng Dung! Tòng Dung....... liên hồi vang vọng qua lại. Ta thật không thể bước thêm bước nữa....

Ta nổi giận dừng lại.

"Hứa Vân Tri! Đáng đời ngươi! Chúng ta nợ máu trả bằng máu, ân oán đã phân rõ ràng, ngươi dựa vào cái gì ta đã chết rồi ngươi vẫn còn không buông tha ta!"

Hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng gió mát thổi ngang trên mặt nước, một thanh sam Liên Chu chạy lại đưa tay quơ đi sương mù trước mặt, cười cười.

"Ngươi vẫn không bỏ xuống được chuyện trước kia, nếu vượt quá Vong Xuyên... Việc này lập tức rơi xuống đầu của cha ngươi!"

▪️▪️▪️
2020.5.9/10

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro