Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm sau, Tịch Mạc bị tiếng gõ cửa đánh thức, hắn đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, cảm thấy máu toàn thân trong nháy mắt chảy ngược, đầu óc thiếu oxy, hai mắt đen kịt. Đêm qua hắn nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, khi nhắm mắt lại, trong đầu hắn tràn ngập ánh nhìn cuối cùng lôi dành cho hắn trước khi rời đi, tràn ngập thương hại cùng đồng tình, giống như hắn là trùng ngu ngốc nhất trên thế giới này không bằng.
Đúng vậy, đối với một con trùng bản địa mà nói, hắn quả thực quá ngu dốt.
"Cần Khắc phó đoàn trưởng, ngươi sáng sớm tìm ta có chuyện gì sao?" Vừa mở cửa, liền có một người nam nhân to lớn ló ra từ cửa, cơn buồn ngủ của Tịch mạc cũng biến mất, hắn chậm rãi lên tiếng.
Cần Khắc là phó đoàn trưởng của Tinh Đạo Đoàn, ngày thường luôn đi theo bên cạnh A Mễ Lộ, làm vệ sĩ, cái này......
Mới sáng sớm, người này không đi trông coi lão đại của mình chạy đến chỗ hắn đứng bên ngoài cửa phòng gọi hắn rời giường làm cái gì?
Tịch Mạc mắt xem mũi xem tâm, hỏi xong ý đồ liền không hề mở miệng.
Cần khắc gương mặt lộ vẻ ghét bỏ đánh giá hắn vài lần, nói: “Lão đại kêu ngươi đi qua bên cạnh hầu hạ, về sau ngươi sẽ đi theo lão đại đã hiểu chưa?”
Ở trong mắt Cần Khắc, lão đại bọn họ muốn á thư mỹ mạo gì hầu hạ không có, vì cái gì nhất định phải đem một á thư chưa trưởng thành mang theo bên người, không chỉ không dùng được còn phải phí tâm dạy dỗ, coi như là lên giường cũng chưa chắc có thể làm cho trùng sảng khoái. Bất quá lão đại quyết định như vậy nhất định có đạo lý của y, đừng thấy tiểu Á Thư kia bây giờ còn nhỏ, nhưng ngũ quan lại đẹp mắt, có lẽ, lão đại bọn họ muốn chơi trò chơi dưỡng thành?
Cần Khắc một bên xây dựng tâm lý cho mình, một bên tức giận hò hét đi về phía trước, thật sự là vì A Mễ Lộ hắn cố gắng đem Tịch Mạc ở trong mắt mình nhìn cho thuận mắt hơn.
Bên này, Tịch Mạc ngồi trên giường, cố gắng tiêu hóa chuyện vừa rồi.
Sau một lúc lâu, hắn thở dài.
Xem ra vẫn là trốn không thoát vận mệnh tra tấn a, bất quá hắn đã biết thân thể này của mình đang trong thời kỳ vị thành niên, không thể làm loại chuyện này, cũng may mắn thay cúc hoa của hắn được cứu, về phần chuyện sau này, vậy sau này lại nói.
Không thể không nói, Tịch Mạc không hổ là kiếp trước làm xã súc nhiều năm bị lão bản rèn luyện ra một trái tim bách độc bất xâm, vô luận phía trước có bao nhiêu khó khăn ngăn trở, hắn đều có thể sau một hồi lo âu hỏa tốc nằm thẳng, ôm thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, thẳng không được nghĩ tới một ý niệm khác làm cho nó chìm, Tịch Mạc mới có thể mỗi ngày ăn cơm thơm gấp bội, ngủ ngon gấp bội.
Về phần chuyện hầu hạ người khác, hắn là trạch nam cao cấp hiện đại , coi biết bao nhiêu phim kinh điển khổ tình, kịch cung đấu hun đúc, nương nương hắn làm không được, nha hoàn hắn còn học không xong? Không phải là ngồi xổm xuống qùy lạy ba cái thôi sai, vạn sự bất quyết đáng chết, hắn đã sớm nhìn thấu đáo, căn bản không sợ.
Một giờ sau, hắn đi theo Cần khắc đi tới đi lui, tới trước cửa một căn phòng trông đơn giản và sạch sẽ. Không giống như ngày hôm qua, Tịch mạc đoán rằng đây hẳn là nơi A mễ lộ sống. Cần khắc giơ tay gõ cửa, một lát sau, bên trong truyền đến thanh âm, mơ hồ có chút khó chịu đứng dậy: "Sáng sớm có cho trùng ngủ hay không, gõ mẹ cậu gõ lắm!"
Tịch Mạc khiếp sợ há to miệng, lại nhìn Cần Khắc, vẻ mặt "Tôi đã sớm quen rồi" biểu tình "Tôi biết sẽ là như vậy", bình tĩnh nói: "Lão đại, Á Thư ngài vừa ý ngày hôm qua ở chỗ này, tôi bảo hắn đi vào hầu hạ ngài rời giường."
Nói xong, hắn đẩy Tịch Mạc một cái.
Tịch Mạc ngẩng đầu lên: Đậu má ngươi không có bệnh chứ! Ngươi chọc con sâu này để cho lão tử đi vào gánh bão táp chịu đòn cho ngươi, đầu óc của ngươi so với mổ thóc còn nhiều hơn cả gà.
Tịch mạc đang chửi thầm trong lòng thì cánh cửa trước mặt bị mở ra, hắn theo bản năng nhìn sang mà giật mình, tim đập loạn vài nhịp. Khuôn mặt của A mễ lộ đúng là hiếm có, hôm qua hắn không nhìn kỹ, giờ nhìn kỹ mới thấy khuôn mặt này có sức hút chết người như thế nào. Có lẽ là bởi vì vừa mới ngủ dậy, A mễ lộ chỉ mặc một chiếc áo ngủ mỏng manh, thắt lưng quanh eo buông lỏng lẻo, cổ áo mở ra lộ ra một mảnh làn da trắng nõn, xương quai xanh tinh tế rõ ràng, mái tóc bạc dài đến thắt lưng rực rỡ như ngân hà, mềm mại buông xuống sau lưng và trước ngực, ngăn trở hai điểm thù du như ẩn như hiện trước ngực, mắt hồ ly hẹp dài lười biếng híp lại, ánh mắt đỏ như máu đặc biệt không chớp nhìn chằm chằm Tịch Mạc. Làm cho hắn có loại ảo giác hơi không để ý sẽ bị câu mất hồn.
A Mễ Lộ ôm cánh tay, giống như một con mèo lớn mới từ trong ổ bò ra, mềm mại tựa vào khung cửa, nhìn thấy Tịch Mạc, y chậc một tiếng, đưa tay nâng cằm hắn lên, nhẹ giọng nói: "Dáng dấp thật đẹp, ta thích nhất là sưu tầm những thứ xinh đẹp, sau này đi theo bên cạnh ta đi, nhóc con".
Tịch Mạc cảm thấy làn da bị ngón tay kia chạm vào bắt đầu ngứa ngáy, trừng mắt, thuận theo rũ mắt xuống, nói: "Vâng , lão đại".
"Hả? "A Mễ Lộ bất mãn nhăn mũi," Đừng gọi ta là lão đại, hãy gọi ta là A Mễ Lộ.
Tịch Mạc kinh ngạc trong nháy mắt, ngoan ngoãn sửa lại: "Như ngài mong muốn, A Mễ Lộ".
Cần Khắc nhíu mày: "Lão đại, cái này không hợp quy củ..." Một con trùmh nhỏ miệng còn hôi sữa gọi thẳng tên lão đại Tinh Đạo đoàn, nghe ra thật sự có chút hơi ảo đầm rồng hang hổ.
A mễ Lộ nhướng mí mắt: "Được rồi Cần Khắc, ta thích hắn, tiểu tử xinh đẹp tinh xảo như vậy, ai lại không muốn cho hắn một chút đặc quyền chứ, ngươi có rảnh hay là đi xem York bọn họ huấn luyện đi, đừng cả ngày đi theo bên cạnh ta".
Y nhìn Tịch Mạc, hất cằm"Theo ta vào đi, nhóc con".
Tịch Mạc bị hắn liếc mắt một cái xương cụt tê dại, cùng tay cùng chân đi vào, trong đầu trống rỗng, ngay cả A Mễ Lộ nói bảo hắn ngồi xuống cũng không nghe rõ: "A?
A Mễ Lộ cười ra tiếng, nhẹ nhàng gõ lên đầu hắn một cái:"Sao lại ngu xuẩn như vậy, rốt cuộc là ngươi hầu hạ ta, hay là ta hầu hạ ngươi?"
Tịch Mạc ôm đầu, buồn bực nói: "Tôi cũng chưa từng hầu hạ... Trùng mà".
A Mễ Lộ bình tĩnh nhìn hắn vài giây, bỗng nhiên thở dài, chính mình đi tới trước tủ quần áo lấy ra một bộ quần áo, không chút kiêng dè cởi áo ngủ trước mặt hắn, áo ngủ từ từ kéo xuống lộ ra từng khối cơ bụng rõ ràng, trong phòng không có kéo rèm cửa sổ, nhưng vẫn tối, cả người y lại trắng đến sáng mắt, cơ bắp chặt chẽ bám vào mặt ngoài thân thể, không nhiều không ít rất vừa vặn.
Tịch Mạc ngay khi y cởi quần áo liền quay lưng đi, tim đập như nổi trống, tuy nói nơi này giống cái nhìn qua cùng nam nhân không có gì khác biệt, chính hắn còn biến thành trùngcái, nhưng là linh hồn của hắn vẫn là một đại nam nhân sống gần 30 tuổi , quan niệm vẫn khắc sâu trong xương tủy là nam nữ khác nhau,và ở đây sự khác biệt giữa nam và nữ cũng được xem là có ý nghĩa phải không...
A Mễ Lộ thấy hắn cả người căng thẳng, hận không thể đem chính mình co thành một cái xác, không rõ lắm lên tiếng: "Bọn họ đều là thư* ngươi sợ cái gì, đừng nói ngươi còn là nhãi con vị thành niên , cho dù là trùng đực, ngươi tuổi này còn có thể làm cái gì?"
*Thư: trùng cái.
Tịch Mạc cứng đờ, không biết nên trả lời như thế nào, ngày hôm qua trong lúc nói chuyện với Lôi hắn biết, trùng cái của Tinh Đạo Đoàn cũng không giống trùng cái của đế quốc, bọn họ sẽ không bảo vệ và thích trùng đực như trùng cái ở đế quốc, toàn bộ cấp dưới đều như vậy, lí do rất đơn giản chính là A Mễ Lộ hận trùng đực thấu xương.
Hắn nên nói gì? Đi theo cùng nhau mắng trùng đực sao?
Tốc độ mặc quần áo của A Mễ Lộ rất nhanh, một thân đồng phục màu xanh nhạt tương tự như quân trang, tóc màu trắng bạc khoác ở phía sau, trên vai khoác một cái áo choàng thật to, Tịch Mạc nhìn ngược lại rất giống quân phiệt, cảm giác mặc ở trên người A Mễ Lộ đẹp không gì sánh được đồng thời lại có thêm vài phần cấm dục, làm cho người ta nhịn không được muốn xé nát bề ngoài trong trẻo nhưng lạnh lùng của Y, nhìn Y lộ ra biểu tình khó có thể nhẫn nại cùng đuôi mắt phiếm hồng.
Đem đóa hoa cao lãnh quyến rũ trước sau giẫm ở dưới chân......
Chúa ơi! Dừng lại! Dừng lại!
Tịch Mạc giật mình lấy lại tinh thần đối diện với đôi mắt bối rối, A Mễ Lộ nhẹ nhàng nói: "Tiểu tử kia, ngươi nói thật cho ta biết, có phải đầu óc ngươi có vấn đề hay không?"
Tịch Mạc: "Tôi không có".

"Vậy là tốt rồi, dù sao ta cũng không muốn nuôi một kẻ ngốc ở bên cạnh".
Hắn nhấc chân dài đi ra khỏi phòng.
" Cùng đi với ta mang ngươi ra ngoài mở rộng tầm mắt, dù sao ngươi còn phải sống ở đây rất lâu".
Tịch mạc vội vàng đi theo sau, vén mái tóc đen ra sau che đi vành tai đỏ ửng, từng bước đi sau A mễ lộ, hầu hết những trùng cái đi ngang qua đều cao lớn và khỏe mạnh, bọn họ chào A mễ lộ một cách cung kính. Ở đây, A mễ lộ là vua không thể tranh cãi.

Edit: Mình edit còn chỗ sai, các cậu đọc xong ko vừa ý chỗ nào mik sẽ sửa lại

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro