Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không khí phảng phất ngưng trệ xuống, không khí có chút quỷ dị.
Thật lâu sau, y mới nỉ non lên tiếng: "Thì ra là thế...
Trùng cái trong mắt đột nhiên phát ra hứng thú mãnh liệt, anh ta nhìn Tịch Mạc, trong giọng nói mang theo hưng phấn khó có thể che giấu: "A Mễ Lộ, ngài thật sự là giúp tôi việc lớn đấy".

Sau ống kính mỏng manh của anh ta lóe ra ánh sáng si mê, híp mắt nhìn Tịch Mạc, Tịch Mạc nhất thời cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, tựa như cảm giác lạnh lẽo phát ra sau khi rơi vào một cái giếng cổ khô kiệt trăm năm, khiến sắc mặt hắn trắng bệch trong chớp mắt, hoảng hốt đi về phía trùng cái đã mang hắn đến đây
"A Mễ Lộ?"
Trong mắt A Mễ Lộ tối sầm lên lúc nào không hay, nghe Tịch Mạc gọi tên y, giật mình ngẩng đầu, đôi môi xinh đẹp mím thành một đường thẳng tắp, bình tĩnh nhìn Tịch Mạc vài giây, sau đó đột nhiên vươn tay chế trụ cổ hắn, con ngươi đỏ như máu giống như một viên hồng ngọc lưu chuyển, đẹp không thể tả. Lời nói ra lại âm lãnh như thế: "Ngươi lại là một trùng đực, ha ha ha ha, trùng đực ấu tể......Trùng đực trân quý sao lại bị ta bắt lại đây...... Trùng Thần thật sự đối xử không tệ với ta".

Cái gì?

Tịch Mạc trừng to mắt, không thể tin được hắn nghe thấy gì, hắn lại là một con trùng đực! Khó trách sau lưng hắn không có cánh giống như trùng cái, tố chất thân thể cũng thập phần thấp, hắn vẫn cho rằng là bởi vì hắn là trùng cái, nhưng làm sao cũng không nghĩ tới, hắn dĩ nhiên sẽ là một con trùng đực!
Hắn không kịp cao hứng vì mình không cần bị người khác đè dưới thân thể thao, bàn tay nắm cổ hắn bắt đầu hơi siết chặt, đồng tử Tịch Mạc đột nhiên co lại, đồng tử dựng thẳng biến thành một cái tinh tế, "A...... Buông tôi ra!".
Hắn dùng sức muốn tách tay trên cổ ra, nhưng khí lực giữa trùng cái và trùng đực thật sự kém xa rất nhiều, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn sát ý trong mắt A Mễ Lỗ, phổi giống như biến thành ống thông gió cũ kỹ. Khó khăn rút ra một chút không khí.
A Mễ Lộ nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn trùng đực giãy dụa cầu sinh trong tay y, trong lòng dâng lên một cỗ khoái cảm trả thù, tinh thần bạo động tồn tại lâu dài tựa hồ như có dấu hiệu bạo động, khí lực trong tay y càng lúc càng lớn, chỉ cần y vặn mạnh một cái, trùng đực này sẽ bị chính mình bẻ gãy cổ yếu ớt, hắn sẽ mang theo sợ hãi cùng tuyệt vọng mà chết, thi thể lỗ tai hắn sẽ bị Robert làm thành tiêu bản cất giữ trong rương phòng thí nghiệm. Như Robert đã nói, thí nghiệm đó rất có thể sẽ thành công.
Đột nhiên, trong không khí tỏa ra một mùi thơm nhàn nhạt, thoang thoảng mùi cỏ, xen lẫn chút hương hoa tươi mát, nhẹ nhàng bá đạo chiếm lấy toàn bộ phòng thí nghiệm.
Gần như là trong nháy mắt, tình thế đã đảo lộn.
Cả A Mễ Lộ bắt đầu điên cuồng run rẩy, lông mi dài nhỏ giống như một cái quạt hương bồ mấp máy lên xuống, trên khuôn mặt trắng nõn như ngọc của y dâng lên một cỗ hồng nhạt như ánh chiều tà, rất nhanh lan tràn tới toàn bộ cổ.
Lực đạo trên cổ đột nhiên buông lỏng, Tịch Mạc nặng nề ngã xuống đất, che miệng bắt đầu ho khan kịch liệt, khóe mắt hắn ho ra nước mắt, nước mắt sinh lý rơi xuống sàn nhà.
Mùi thơm trong không khí càng ngày càng nồng, không biết tên trùng nào nếu bước vào, nhất định sẽ cho rằng lạc vào một gian nhà kính chứa đầy hoa.
Cả người Tịch Mạc bắt đầu khô nóng lên, trước mắt bịt kín một tầng sương mù mông lung, hắn nhìn thấy A Mễ Lộ và Robert đều nửa quỳ trên mặt đất, bọn họ cắn chặt môi dưới, máu tươi theo hàm dưới chảy xuống, chật vật giãy dụa muốn đứng lên, lại lần lượt thất bại.
Tịch Mạc kinh ngạc nhìn cảnh này, trong đầu có một giọng nói đang nói...
Đi đi, thao bọn họ, đem bọn họ biến thành trùng cái của ngươi, để cho bọn họ vì ngươi thần hồn điên đảo, đối với ngươi muốn ngừng mà không được, đi......
Tịch Mạc không nhìn thấy, con ngươi xanh thẳm của hắn đã biến thành màu xanh sẫm thật sâu, gần với màu đen, tình dục trong mắt bạo ngược quay cuồng, khóa chặt hai trùng cái trước mặt.
Đây là con mồi của hắn.
Tịch Mạc chống đỡ thân thể lảo đảo đứng lên, đi về phía trước vài bước đến trước người A Mễ Lộ, vươn một tay che lên trán nóng bỏng của y, trong nháy mắt da thịt chạm vào nhau, giọng nói khàn khàn của A Mễ Lộ phát ra một tiếng thét chói tai, cả người y run rẩy đến lạ, trước mắt dường như có bạch quang lóe lên, sau đó liền mềm nhũn ngã xuống, trên quần nửa người dưới của y một vũng nóng ẩm đang chậm rãi hiển lộ trên vải vóc.
Hoá ra sau khi bị hắn chạm vào thì nhạy cảm đến xuất tinh ?
Tịch Mạc có chút muốn cười, hắn còn có thể miễn cưỡng duy trì thần trí, nhưng nhìn hai trùng cái trước mắt hãm sâu vào tình dục , ham muốn chinh phục thuộc về trùng đực đang kêu gào để cho hắn tùy ý lăng ngược bọn họ, dùng tính khí thô to thao vào trong khoang sinh sản mềm mại của bọn họ, để cho bọn họ vì mình sinh sôi nảy nở con non.
Tịch Mạc rên rỉ một tiếng, thì ra là một bàn tay của A Mễ Lộ cầm mắt cá chân của hắn, đầu ngón tay vốn lạnh như băng giờ phút này giống như nắm một đoàn liệt hỏa, vô cùng nóng rực, cánh môi đỏ sẫm của y từ từ hé ra, không ngừng phát ra tiếng rên rỉ khó nhịn, thân hình thon dài cuộn mình thành một đổ ở dưới chân Tịch Mạc, theo bản năng tìm kiếm che chở, y ngẩng đầu, trong mắt lộ vẻ mê ly. Bất lực cầu khẩn nói: "Cầu xin ngươi th@o ta...... Ưm...... Đại nhân...... Thao ta......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro