Chương 1 - 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1

Hải Thiên Lam đối với bãi biển nghỉ dưỡng trước mắt có một loại chấp nhất gần như bệnh hoạn. Rất nhiều người đều không hiểu tại sao anh vừa tiếp quản tập đoàn hải vận đã mặc người nhà phản đối mà hao phí số tiền lớn mua đứt hơn phân nửa bãi biển này, hơn nữa phần bờ còn lại vẫn đang tiếp tục thu mua, rất có ý định vì nó mà sẵn sàng khuynh gia bại sản.

Mùa hè hàng năm, Hải Thiên Lam đều nán lại đây rất lâu.

Không thể không thừa nhận, cảnh sắc nơi này thật sự rất mê người, không gian tươi sáng, phiến cát mịn trên bờ luôn lấp lánh dưới ánh thái dương, nước biển xanh lam mênh mông vô bờ tựa như nối liền với trời mây vậy.

Hải Thiên Lam vốn bề bộn nhiều việc, giờ lại đứng trước cửa sổ biệt thự nhàn nhã ngắm biển.

Một người đàn ông thích biển như vậy, ai mới tin anh ta sợ nước chứ?

Hải Thiên Lam thích biển, nhưng là thích trong giới hạn ven bờ mà thôi, lại chưa bao giờ xuống biển, ngay cả thuyền cũng không ngồi.

Nguyên nhân là do một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra lúc anh mới mười lăm.

Năm ấy Hải Thiên Lam theo cha ngồi du thuyền riêng đến chơi gần hải vực, khi đó kỹ thuật bơi của anh tự nhận cũng không tệ lắm.

Còn nhớ rõ thời tiết ngày đó rất đẹp, giữa trưa người lớn đều ở trong khoang thuyền, chỉ có Hải Thiên Lam một mình ngồi trên boong thuyền câu cá.

Đột nhiên có một cái áo chụp lên đầu cậu, Hải Thiên Lam vừa giật mình đứng dậy đã bị người ta đẩy xuống thuyền.

Chìm vào trong biển, Hải Thiên Lam giãy dụa gỡ chiếc áo ra, ngẩng đầu nhìn xuyên qua màn nước, trên bong thuyền đã không còn bóng ai, còn chưa để anh kịp suy nghĩ, một cơn xoáy nước đã quét tới từ phía du thuyền.

Hải Thiên Lam bị lốc xoáy do chân vịt lớn tạo thành cuốn vào nơi càng sâu hơn trong biển.

Áp suất biển quá mạnh, Hải Thiên Lam lập tức bị sặc nước, dần cảm giác chút dưỡng khí cuối cùng trong phổi cũng bị ép ra. Giãy dụa quơ tay vài cái, cũng chỉ là phí công tốn sức, trước khi nhắm mắt lại, Hải Thiên Lam tựa hồ nhìn đến một ánh hào quang màu lam lướt tới phía mình.


...................................................................

2

Có người đang truyền dưỡng khí vào miệng cậu.

Hải Thiên Lam cảm thấy khỏe hơn một chút. Vừa mở mắt ra liền đối diện với một đôi mắt to màu lam, một bé con xinh đẹp đang miệng dán miệng chuyển dưỡng khí qua cho cậu. Bé con kia kéo cậu định lôi cậu lên mặt nước, chỉ là dáng người quá nhỏ khí lực không lớn, làm sao cũng không nhúc nhích nổi cậu, đành ra hiệu bảo cậu tự bơi.

Hải Thiên Lam dùng cả tay lẫn chân gắng trồi lên mặt biển, chờ khi da mặt rốt cục cảm nhận được sự tiếp xúc của không khí, đứa bé kia mới đem miệng mình dời khỏi miệng cậu.

"Anh có sao không?"

"Tạm ổn, nhưng chúng ta hiện giờ phải làm gì? Bé con, tại sao em lại xuất hiện ở đây?"

"Câu này nên là em hỏi anh mới đúng, nơi này đâu phải đất liền, tại sao anh lại ở đây?"

"Anh bị người ta đẩy xuống thuyền, đất liền ở đâu vậy, cách nơi đây không xa chứ?"

Hải Thiên Lam nghĩ đứa bé trước mắt là con nhà ngư dân sống ở phụ cận, chắc là đến từ bờ biển cách đó không xa.

Bé con chĩa một ngón tay về hướng Bắc.

"Bên kia, nhưng là rất xa, em không muốn qua đó, về nhà muộn sẽ bị mẹ la."

"Nhà em không ở bên đó sao?"

Bé con lắc đầu.

"Nhà của em ở phía dưới."

"Đừng đùa, bạn nhỏ, chúng ta vẫn là mau chóng tìm đường về bờ biển đi."

Hải Thiên Lam kéo đứa bé kia muốn đi, đứa bé kia quýnh lên.

"Em không có lừa anh, nhà của em thật sự ở dưới nước mà, em là nhân ngư, không tin anh xem."

Một cái đuôi cá phát sáng màu lam rất to trồi lên mặt nước, vẩy bọt biển sau lại hạ xuống trước mắt Hải Thiên Lam.

"Trời ạ! Trên thế gian thật sự có mỹ nhân ngư."

Hải Thiên Lam kinh ngạc tán thán một chút, trách không được bé con trước mắt này lại xinh đẹp đến vậy, bất quá hiện tại không phải lúc thất kinh, anh phải mau chóng trở lại trên đất bằng.

"Vậy lục địa cách nơi này còn xa lắm không?"

Tiểu nhân ngư nhìn lên không trung.

"Nếu là em, đến lúc trời tối có thể sẽ nhìn thấy lục địa."


........................................................

3

Hiện tại mới là giữa trưa, bơi tới lúc trời tối không biết phải đến khi nào, hơn nữa Hải Thiên Lam biết tốc độ bơi của mình kiểu gì cũng không thể bằng nhân ngư được.

"Anh căn bản không thể bơi suốt thời gian dài như vậy, em còn biện pháp nào khác để tới được bờ không?"

Tiểu nhân ngư nhìn nhìn xung quanh.

"Gần đây đều không có thuyền của loài người các anh, anh chỉ có thể bơi về thôi."

"Vậy anh không phải chết chắc rồi sao?"

Tiểu nhân ngư trầm nửa khuôn mặt xuống nước. Sau đó tựa như đã hạ quyết tâm rất lớn mà nhô đầu lên.

"Thôi được, em quyết định cho dù có bị mẹ mắng, cũng phải đưa anh về bờ, bất quá nếu anh không bơi nổi, một mình em cũng không thể kéo nổi anh, cho nên phải tìm vài người bạn tới hỗ trợ."

Tiểu nhân ngư quay trái quay phải gọi vài tiếng, sau đó Hải Thiên Lam liền bắt gặp có giống cá lớn gì đó đang lướt nước mà đến. Tới gần rồi mới nhìn rõ là hai con cá heo.

Cá heo bơi tới, nhìn thấy Hải Thiên Lam thì không dám tiếp cận, tiểu nhân ngư đành bơi qua nói gì đó với chúng nó. Chúng nó mới dám mon men lại đây.

"Đây là bạn của em, Bảo Bảo và Bối Bối, em đã thương lượng với bọn họ, cho anh cưỡi bọn họ đến chỗ bờ, giờ anh leo lên đi."

Hải Thiên Lam cưỡi cá heo, tiểu nhân ngư nhẹ nhàng bơi phía trước, vừa dẫn đường vừa trò chuyện.

"Bờ biển bên kia em mới bơi qua có một lần, là theo papa trong đợt đi xa, nhưng em cũng chỉ loanh quanh ở bãi đá ngầm gần đó thôi, không có lên bờ, papa nói với em rằng lục địa là khu vực sinh sống của nhân loại, còn dưới biển mới là nơi ở của nhân ngư."

"Bạn nhỏ, em tên là gì?"

"Em kêu Tiểu Nam. Anh thì sao?"

"Anh tên Hải Thiên Lam."

Ngày đó nhờ cá heo hỗ trợ, cộng thêm một đoạn Hải Thiên Lam tự bơi. Nhân ngư Tiểu Nam một đường hộ tống cậu đến dưới vách núi bí mật chỗ bờ biển.

Dạo ấy quanh bờ biển này còn chưa phát triển lắm, buổi tối không ai, chỉ có ngọn hải đăng chiếu sáng phía xa xa là minh chứng cho văn minh nhân loại.


...................................................

4

Hải Thiên Lam dựa vào tảng đá, phun nước biển còn ứ trong dạ dày ra, nhân ngư Tiểu Nam ngồi ở chỗ nước cạn hỏi cậu.

"Anh có ổn không?"

"Khá tốt, may mà rốt cục cũng tới bờ."

Nhân ngư Tiểu Nam nhìn bãi biển hoang vắng.

"Một mình anh ở đây có thấy sợ không?"

"Nói thật, có! Bất quá chờ ngày mai trời vừa sáng là anh có thể tới làng chài gần đây mượn cái điện thoại liên hệ với người nhà. Nếu em muốn trở về vậy đi đi."

"Nói thật a! Buổi tối em cũng không dám về nhà, lúc này đại dương rất nguy hiểm, em sợ."

"Vậy phải làm giờ? Hay đợi tới hừng đông sáng mai em hẵng đi."

"Cũng tốt, chúng ta có thể làm bạn với nhau, buổi tối chắc sẽ không sợ lắm, bất quá papa mama nhất định sẽ lo."

Nhân ngư Tiểu Nam dịch cái đuôi dựa vào gần bên người Hải Thiên Lam.

Hải Thiên Lam rốt cục thấy được dáng vẻ đầy đủ của Tiểu Nam.

Từ eo trở lên giống người, từ eo trở xuống lại phủ kín mảng màu lam gì đó, phía cuối còn gắn một cái đuôi cá xinh đẹp.

Hải Thiên Lam ban đầu nghĩ mảng màu lam kia chắc là vẩy cá, nhưng sau khi đượcTiểu Nam đồng ý cho sờ sờ, mới nhận ra không phải, mà là thứ gì đó giống như làn da vậy, chỉ có điều khá nhẵn bóng, phần còn lại của cái đuôi thì có một lớp màng tựa chân vịt. Góc phía trên chính là đầu ngón chân của Tiểu Nam, Hải Thiên Lam mới sờ một chút, Tiểu Nam đã bắt đầu cười, bé thấy nhột a, xem ra xúc giác nơi đó rất mẫn cảm.

Gió biển thổi qua lớp quần áo ướt đẫm, so với ngâm mình ở trong nước còn lạnh hơn, Tiểu Nam đã xuống biển giữ ấm, thấy Hải Thiên Lam run rẩy, liền hỏi cậu có muốn xuống cùng sưởi ấm hay không?

Hải Thiên Lam đã thề không bao giờ... xuống nước nữa, cái loại cảm giác chìm vào đáy biển tạo thành mối uy hiếp sinh mệnh này cứ lởn vởn trong đầu cậu. Cậu thà bị cảm, cũng không muốn nhớ lại cái cảm giác sắp chết này.

"Không cần! Anh nghĩ mình sau này cũng không bao giờ xuống nước nữa."

Tiểu Nam nhìn cậu lạnh đến phát run, liền rời khỏi mặt nước, ngồi lên đùi cậu, ôm lấy cậu.

"Nhân ngư có thể tự điều tiết nhiệt độ cơ thể, thế này... anh có cảm thấy đỡ hơn không?"


...............................................................

5

Ôm chặt Tiểu Nam trong lòng, thật sự giống cái lò sưởi nhỏ khiến cậu không muốn buông tay.

Tất cả xúc giác mà cậu cảm nhận được đều là làn da nhẵn mịn của Tiểu Nam.

Hải Thiên Lam mười lăm tuổi, đúng là niên kỷ mà tình dục nảy mầm.

Ôm Tiểu Nam, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng tinh xảo kia, Hải Thiên Lam lần đầu tiên trong đời sinh ra loại cảm xúc thương yêu cùng dục niệm lạ thường.

"Tiểu Nam, theo anh về nhà đi."

Thật muốn dụ Tiểu Nam về nhà.

"Vậy sao được a, papa mama tìm không thấy em sẽ rất buồn."

"Vậy ngày mai chúng ta đã phải chia tay rồi sao?"

"Ưm! Về nhà tìm papa mama, vẫn là ở nhà tốt nhất, em còn chưa có ăn cơm chiều, hiện giờ bụng thật đói."

Tiểu Nam còn quá nhỏ, không nghe ra sự lưu luyến trong lời nói của Hải Thiên Lam.

"Tiểu Nam, chúng ta lập cái ước định đi, sau này mùa hè hàng năm anh sẽ đều tới nơi này chờ em, chờ em cả mùa hè."

"Tại sao a?"

Tiểu Nam nhìn cậu hỏi, nơi này cách nhà bé rất xa, bé không muốn đến.

"Anh muốn gặp em, em không muốn sao?"

Tiểu Nam nghĩ nghĩ.

"Em sợ papa mama sẽ không cho em đi xa thế này nữa."

"Vậy nhớ kỹ anh luôn chờ em ở đây, lúc em có thể ra khỏi nhà liền tới tìm anh nhé."

"Vậy được rồi, bất quá anh chỉ có thể tới một mình, papa nói đến gần con người rất nguy hiểm."

"Được!"

Hải Thiên Lam cho Tiểu Nam một nụ hôn đính ước, đem Tiểu Nam ôm rất chặt rất chặt...

Đó là mối tình đầu của Hải Thiên Lam.

Ngày hôm sau hai người chia tay, Hải Thiên Lam lưu luyến trở lại bên cha mẹ. Bất quá người đẩy cậu xuống biển vẫn là không điều tra ra, mà đối với câu chuyện cậu kể về nhân ngư Tiểu Nam, cha mẹ đều tỏ vẻ không tin, nói đó chỉ là ảo giác phát sinh khi cậu bị ngộp trong biển. Thực chất là cậu mạng lớn được sóng biển đẩy dạt vào bờ.

Hải Thiên Lam cũng không phân bua nhiều, chỉ xin cha mẹ xây một khu biệt thự trên vách núi gần bờ nơi cậu được tìm thấy. Mùa hè hàng năm dùng thế nào cũng phải tới đây ở lại suốt thời gian rất lâu.


.........................................................

6

Hải Thiên Lam không ngờ sự chờ đợi này lại kéo dài tận mười lăm năm.

Anh chậm rãi dạo bước trên bờ biển nơi từng cùng Tiểu Nam ôm nhau, anh vẫn ấp ủ hy vọng, rồi một ngày Tiểu Nam sẽ đến.

Lúc nhỏ có lẽ cha mẹ Tiểu Nam không cho bé đến, lớn rồi lại có thể đã quên nơi bọn họ ước hẹn, cho nên anh mua đứt hơn phân nửa bãi biển vùng này, hy vọng như vậy thì dù Tiểu Nam có lên bờ ở đâu, cũng đều không gặp nguy hiểm.

Vì ơn cứu mạng, vì mối tình đầu, Hải Thiên Lam chờ suốt mười lăm năm.

Mắt thấy mùa hè năm nay sắp qua, Tiểu Nam lại vẫn chưa xuất hiện, Hải Thiên Lam tuyệt vọng nghĩ, có lẽ Tiểu Nam đã sớm quên ước định của hai người, có lẽ đã sớm gả cho nhân ngư cùng tộc.

Hải Thiên Lam đứng ở bờ biển gọi lớn.

"Tiểu Nam!"

Đột nhiên Hải Thiên Lam nhìn đến cách đó không xa có vệt sáng màu lam chói mắt đang lướt tới, một bóng dáng nhỏ trồi đầu lên khỏi mặt biển ngay gần chỗ anh.

"Anh đang gọi em sao? Anh là ai vậy?"

Hải Thiên Lam giật mình nhìn người dưới biển. Khuôn mặt kia là của Tiểu Nam, nhưng dáng vẻ đó thoạt nhìn nhiều cũng chỉ mười tuổi thôi mà.

"Em kêu Tiểu Nam?"

Hải Thiên Lam xác nhận lại.

"Ưm!"

"Ở quê hương em, người tên Tiểu Nam rất nhiều sao?"

"Em không biết a."

"Em đến đây làm gì?"

"Đến tìm một tiểu ca ca gọi Hải Thiên Lam."

"Anh chính là Hải Thiên Lam."

"A!"

Không nghĩ tới lần thứ hai gặp mặt lại là cảnh tượng này, Hải Thiên Lam vẫn tưởng mười lăm năm qua đi, Tiểu Nam năm tuổi ngày đó hẳn đã hai mươi tuổi, thế nhưng không ngờ một năm của nhân ngư tương đương với ba năm thời gian của người trên lục địa. Qua mười lăm năm, Tiểu Nam mới là tiểu nhân ngư mười tuổi. Mà bản thân anh đã thành một ông chú ba mươi rồi.

Bất quá, có thể gặp lại vẫn thật vui.

"Anh lớn hệt như papa em vậy."

Hải Thiên Lam nhíu mày.

"Không thể tính như thế, dựa theo sự chuyển đổi thời gian ở chỗ em, anh với em vẫn cùng tuổi."

"Đúng là con người trên đất liền lớn lên có vẻ khá nhanh a, em cũng muốn mau lớn, như vậy thì không cần phải đi học nữa rồi."


..............................................................

7

"Hôm nay em được nghỉ sao?"

"Ưm! Em nói với mama là đi tìm bạn chơi, rồi mới lén chạy tới, anh không biết đâu, lần trước em trộm đến đây, cả đêm không về nhà, ngày hôm sau thật vất vả mới tìm được đường về, vừa về đến nhà đã bị mama mắng. Em nói với papa mama là em đã cứu một con người, thế là dáng vẻ bọn họ cứ như muốn ăn thịt em vậy, sau đó liền quản em rất nghiêm, dù được nghỉ học cũng không cho phép em ra ngoài chơi, phải ở nhà làm việc cùng mama."

"Vậy hôm nay thì sao?"

"Papa đi họp, mama thì bận dọn dẹp nhà cửa, cho nên không ai trông em, em xin phép đi chơi với bạn, mama chỉ nói phải trở về trước khi trời tối, em trồi lên mặt biển bắt gặp một chiếc thuyền lớn của con người đi về hướng này, cho nên nhớ tới lời hẹn của anh, bám vào đáy thuyền tới đây, bất quá vừa rồi thật sự không dám tới gần, anh thay đổi thật nhiều a."

Tiểu Nam vẩy vẩy lớp bọt nước trên cái đuôi, chống cằm lên một tảng đá hỏi Hải Thiên Lam.

"Anh tìm em có chuyện gì không?"

Hải Thiên Lam thê lương cười cười, khung cảnh gặp lại kém thật xa so với những gì anh thiết tưởng. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trẻ con của Tiểu Nam, những lời Hải Thiên Lam đã chuẩn bị bao lâu sao cũng không tài nào thốt ra được.

"Chỉ là muốn gặp em một chút..."

"Chậc! Nhìn thấy anh còn khỏe như vậy em cũng an tâm, vậy đợi chút nữa em sẽ trở về, nơi này cách nhà của em thật sự rất xa, có lẽ sau này em cũng không thể tới nữa, từ nhà của em bơi đến đây, cái đuôi của em đều mỏi nhừ rồi.

"Như vậy... đây là lần gặp mặt cuối cùng của chúng ta sao?"

"Ưm! Papa nói người cá cùng người đất liền không thể làm bạn, bọn em không thể rời đại dương quá xa, mà người đất liền xuống đáy biển cũng căn bản không có khả năng sống sót, cho nên hai chúng ta không thể chơi với nhau được. Hơn nữa em cũng không muốn chơi với người lớn."

"Tại sao?"

"Người lớn chỉ biết dạy bảo em thôi, còn lâu mới chơi với em. Tiểu ca ca biến thành người lớn rồi, thực không còn gì vui nữa."


.................................

8

Tiểu Nam thất vọng quơ cái đuôi, còn tưởng rằng có thể gặp được tiểu ca ca dịu dàng, ai biết lại thấy đến một ông bá bá.

Trẻ con cùng người lớn tựa hồ không thể chơi chung đi,Tiểu Nam chuẩn bị trở về nhà.

"Em về đây, sau này anh phải tự mình cẩn thận, đừng để ngã xuống biển nữa, không phải mỗi lần đều may mắn như vậy, có thể được người cá nhìn thấy, bọn em ở đáy biển thường xuyên có thể bắt gặp loài người các anh do thuyền xảy ra vấn đề nên chết trôi trong biển."

Tiểu Nam xoay người định rời đi.

"Đợi một chút!"

Hải Thiên Lam mười lăm năm qua lần đầu tiên bước chân xuống biển.

Bất chấp giày da trị giá mấy vạn có thể biến dạng, quần âu cao cấp có thể bị hư, Hải Thiên Lam lội nước tới chỗ nông nông, đến bên Tiểu Nam, cúi đầu hôn một cái lên mặt bé.

"Cám ơn em năm đó đã cứu anh, anh thích em, Tiểu Nam."

Cuối cùng cũng thốt ra được lời năm đó muốn nói, Hải Thiên Lam vốn định chia tay như vậy, giải quyết xong tiếc nuối, sau đó quên đi mối tình đầu mà mình vẫn khó quên.

"Không cần cảm tạ, chúng ta là bạn mà, em đi đây, tạm biệt."

Tiểu Nam bơi về phía biển sâu, Hải Thiên Lam ngơ ngác đứng ở chỗ nước cạn dõi theo thân ảnh của bé.

Đột nhiên anh nhìn đến có một con cá heo tới gần Tiểu Nam, sau đó Tiểu Nam xoay người bơi trở về.

"Sao vậy Tiểu Nam?"

"Tại sao có thể như vậy a?"

Tiểu Nam cắn môi.

"Đã xảy ra chuyện gì?"

"Núi lửa gần chỗ em ở đột nhiên bạo phát, tộc nhân di chuyển, ba mẹ không tìm được em, đành bảo cá heo tới tìm em báo tin, bảo em tới thôn San Hô trước ở với bà bà vài ngày, chờ bọn họ dàn xếp xong sẽ đến đón em sau."

"Bà em cách nơi này rất xa sao?"

"Em phải bơi hai ngày mới tới, lại chỉ có một mình, trên đường ngay cả người nói chuyện cũng không có, em thật đáng thương a."

"Tiểu Nam, em không cần lo lắng, để anh điều động trực thăng đưa em đi đi."


..............................................................................

9

"Trực thăng là cái gì?"

"Là một loại máy móc có thể bay được trên trời, tốc độ còn nhanh hơn thuyền nữa."

"Có thể không cần bơi phải không?"

"Ừ!"

"Vậy tốt quá."

"Nhưng chắc em cũng phải đợi hai ngày, anh trước hết phải bảo người lái trực thăng tới đây mới có thể đưa em đi được."

"Chờ hai ngày a, không sao, dù gì em cũng không muốn đến sớm quá, anh không biết vị bà bà ở thôn San Hô đó đáng sợ thế nào đâu."

"Bà bà mà em nói là bà nội, hay bà ngoại của em a?"

"Đều không phải, bởi vì đại dương thường xuyên phát sinh mạch nước ngầm, sóng biển cộng thêm nủi lửa phun trào, nên tộc nhân phải di chuyển liên tục, trong quá trình đó không tránh khỏi sẽ có người thất lạc, cho nên bọn em phải chọn ra mấy chỗ gió êm sóng lặng cố định để mọi người tạm lưu lại, rồi liên hệ với tộc nhân sau, những người vừa di tản sẽ tự giác tới chỗ liên lạc gần đó để chờ tin tức, bình thường khi tộc nhân đã sắp xếp được chỗ ở ổn định, đều nhờ địa điểm liên hệ truyền tin. Bà bà chính là người liên hệ ở nơi đó, bà ấy chỉ sống một mình, bộ dáng rất đáng sợ."

"Đã có nơi an toàn, tại sao các em không sống ở đó luôn?"

"Nơi gió êm sóng lặng không nhất định thích hợp để sinh tồn, có khi là cách lục địa - nơi con người hoạt động gần quá, sống ở đó phải hết sức cẩn thận để không bị phát hiện, có khi là lương thực thiếu thốn, chỉ vài người sống thì còn có thể xoay sở, chứ nếu cả bộ tộc... chắc mọi người sẽ chết đói hết. Nói đến đồ ăn, bụng em hiện tại cũng thấy sôi lên rồi."

"Nhân ngư bọn em thường ăn gì?"

"Cá, còn có tảo biển cùng một số thực vật dưới biển nữa."

"Để anh nghĩ cách, em ở nguyên đây chờ anh chút nhé."

"Em không thể cùng đi sao?"

"Nhà anh tận trên kia."

Hải Thiên Lam chỉ lên chỗ sườn dốc.

"Em có thể rời khỏi nước sao?"

"Cái đuôi của em khô là có thể đi lại được trên bờ, chỉ là chờ nó khô hoàn toàn thì sẽ rất lâu."


....................................................................

10

"Để anh bế em tới đó."

"Phải ha!"

Tiểu Nam quăng người lên, nhảy vào trong lòng Hải Thiên Lam, ôm lấy cổ anh.

Hải Thiên Lam cười khổ, cả áo cũng ngấm nước luôn rồi.

Trên đường bế Tiểu Nam quay về biệt thự, Hải Thiên Lam nói.

"Anh chưa từng quên em, chỉ là nói với ai họ cũng đều không tin."

"Em cũng không có quên a, cho nên chộp được thời cơ liền lén bơi tới đây luôn, nhưng ai biết người lớn bận rộn như vậy thì ra là muốn di tản."

Chiếc đuôi lớn của Tiểu Nam buồn bực phất đến phất đi.

"Khổ thân bé, hay em cứ ở lại đây với anh vài ngày đi."

"Nhà anh có tiện không? Đa số thời gian em vẫn quen ngâm mình trong nước mà."

"Chuyện đó không thành vấn đề."

Do liên quan tới sự cố năm nọ, trong nhà Hải Thiên Lam không có bồn hay bể bơi, lúc tắm rửa đều chỉ dùng công cụ đơn giản nhất là vòi sen, nhưng vì Tiểu Nam, có lẽ nên đi mua một cái bồn tắm lớn chút về.

"Ở nhà bạn, chung quy vẫn thích hơn so với ở nhà bà bà đáng sợ kia, bất quá em phải gửi tin cho bà bà, nói cho bà ấy em đang ở đây."

"Các em truyền đạt tin tức kiểu gì?"

"Ngày mai em sẽ tìm lũ cá heo gần đây nhờ bọn họ hỗ trợ truyền tin, cá heo là bạn của chúng em, đa số thời điểm bọn họ đều đồng ý giúp."

"Vậy thì tốt rồi!"

Hải Thiên Lam phát hiện cái đuôi của Tiểu Nam đang phai màu, chậm rãi biến thành màu trắng gần giống làn da trên thân.

"Cái đuôi của em...?"

"Nước biển đang bốc hơi, biến hóa này rất bình thường, chờ khi nó hoàn toàn khô, là có thể biến thành hai chân đi đường rồi."

"Đúng là sự biến hóa sinh lý kỳ diệu."

Hải Thiên Lam bước nhanh hơn, muốn về đến nhà trước khi hai chân Tiểu Nam xuất hiện.

Thử nghĩ xem, Tiểu Nam mới mười tuổi, chờ khi nửa người dưới của bé biến thành hai chân, bộ dáng liền thực giống hệt trẻ con loài người, anh ôm một 'cô bé' trần trụi, để người ta trông thấy thì biết tính sao.


.....................................................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đam