Chương 31 - 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

31

"Con là người, không phải công cụ bố mẹ dùng để nhất thống Hải Vận."

"Chúng ta đây đều là vì ai hả?"

"Vì chính bố mẹ thôi, năm đó bố mẹ vì thấy đối phương đều là kẻ kiệt xuất nhất trong hai gia tộc, mà lựa chọn kết hợp với nhau, sau đó gộp hai đại gia tộc lại, còn gom chung cổ phần của mỗi người, làm đại cổ đông tiến tới khống chế Hải Vận, thế nhưng bố mẹ biết quyền quản lý dù giao cho ai, đều sẽ có một phía gia tộc phản đối, chỉ có giao cho con - người dung hòa huyết thống của hai đại gia tộc này, mới có thể thuận lợi đoạt được vị trí tổng tài. Sự ra đời của con chỉ là một công cụ, không có tình yêu."

"Ai nói cho con biết điều này?"

"Bố, con của bố năm nay đã 30 tuổi, không phải ba tuổi."

"Bố mẹ chỉ có mình con là con trai, con nhẫn tâm đối xử với chúng ta như vậy?"

"Bố, nếu con nhớ không lầm thì con còn có một người anh trai lớn hơn năm tuổi, là bố trước khi kết hôn cùng một cô gái miền biển sinh ra, mười lăm năm trước, kẻ đã đẩy con xuống biển chính là hắn, bố cũng điều tra ra được, chỉ là lại che giấu đi, ở trong mắt bố, con chết rồi thì bố và mẹ vẫn có thể sinh thêm đứa nữa, nhưng hắn là đứa con mà người con gái bố yêu sinh ra, không thể xảy ra chuyện. Hắn muốn con chết, là ghen tị con có được tình thương của cha mà hắn không có, thế nhưng con thật muốn nói cho hắn biết, con mới là kẻ không được yêu. Mà hắn ít nhất còn có được sự quan tâm cùng bảo hộ của bố."

Nước mắt Hải Thiên Lam chảy xuống, anh sinh ra nhất định là một bi kịch. Không có được tình yêu, bởi vì giữa bố mẹ anh chỉ là quan hệ hợp tác dựa trên quyền thế, còn anh thì là công cụ mà bọn họ tỉ mỉ tạo ra.

Tiểu Nam ngẩng đầu bắt gặp những giọt lệ, liền vươn tay sờ sờ khóe mắt Hải Thiên Lam.

"Đại ca ca, anh đang khóc sao?"

"Anh chỉ đang cảm thương cho chính mình."

"Ba ba nói nếu khóc đôi mắt sẽ bị hồng đó, trên thế giới không có chuyện gì lại bởi vì anh khóc mà thay đổi, lúc phát giận còn có thể đánh nhau mà, chảy nước mắt không đáng."

................................................................

32

Hải Thiên Lam ôm lấy Tiểu Nam, cười cười, Tiểu Nam đang dùng cách của riêng mình để an ủi anh.

Tiểu Nam lau nước mắt cho Hải Thiên Lam, đưa vào miệng nếm nếm.

"Là vị của nước biển."

Lời nói của Hải Thiên Lam khiến bố mẹ anh đều thực xấu hổ. Ngữ điệu của mẹ anh cũng trở nên mềm mỏng hơn.

"Con cứ theo chúng ta trở về trước đã, chuyện khác có thể thương lượng lại, nếu đứa bé này là điều kiện trao đổi của con, chúng ta cũng có thể thu dưỡng nó."

Hải Thiên Lam cười, nghe xem đây là dạng cha mẹ gì vậy, chỉ cần nắm được quyền lực trong tay, cho dù đứa con phạm pháp bao dưỡng trẻ nhỏ bọn họ cũng có thể lấp liếm.

"Tiểu Nam là báu vật của con, không phải công cụ mà bố mẹ dùng để uy hiếp con, em ấy đã dạy con rất nhiều thứ, tự do cùng vui vẻ khi còn sống mới là quan trọng nhất, ban giám đốc dù có quyết định thế nào con cũng đều không có ý kiến, bố mẹ trở về đi, điều duy nhất con thấy có lỗi chính là, khiến giấc mộng đẹp cùng ba mươi năm kinh doanh của bố mẹ bị phá sản."

Bố mẹ Hải Thiên Lam hậm hực xoay người, trước khi ra khỏi cửa bố anh còn nhìn thoáng qua Tiểu Nam.

Hải Thiên Lam hiểu rất rõ bố mẹ mình, chướng ngại vật chắn trên con đường đến với quyền thế của bọn họ, bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua, anh chỉ hy vọng bọn họ không cần làm ra chuyện thương tổn Tiểu Nam. Đừng khiến anh quá thất vọng.

Mấy ngày sau đó Hải Thiên Lam trông thực bình thản, thế nhưng người hiểu anh ai cũng biết, anh đang chờ, chờ bố mẹ hành động, còn có quyết định của ban giám đốc.

Thủy Hàn hỏi:

"Muốn tôi thuê người theo dõi lão gia, phu nhân không?"

"Không cần, tôi chỉ hy vọng bọn họ không khiến tôi quá thất vọng là được."

Lâm Lãng lại hỏi:

"Vậy cần tôi trở về giải thích một chút với ban giám đốc hay không?"

"Cũng không cần, cái vị trí kia tôi vốn đã không muốn, các cậu không biết là xã hội nhân ngư hiền hòa kia mới là thứ xã hội tốt đẹp nhất sao?"

"Ừm, chỉ là bây giờ không còn mấy người có thể nghĩ được vậy."

..................................................

33

Chỉ cần có lương thực đủ ăn cùng một chỗ để ngủ, đã thấy đủ lắm rồi, cuộc sống của nhân ngư nghe tựa như truyện thần tiên vậy.

"Ngày mai tôi muốn mang Tiểu Nam đi tìm tộc nhân của bé ở thôn San Hô, các cậu lưu lại kiểm tra kỹ thiết bị bảo an của nơi này, Lâm Lãng, cậu đem toàn bộ số cổ phiếu lẫn tài sản danh nghĩa trong tay tôi thanh lý hết đi, có thể bán thì mau chóng bán."

"Tổng tài ngài quyết định rồi sao?"

"Tôi đã sớm nói, mang theo mỹ nhân ngư của tôi tới hải đảo định cư từ lâu đã là giấc mộng của tôi."

"Đại ca ca, anh muốn theo em về nhà sao? Nhưng tại sao lại là hải đảo? Tiểu Nam sống ở dưới đáy biển mà."

"Thế nhưng Tiểu Nam, đại ca ca chỉ có thể sinh tồn trên đất bằng thôi."

"Nếu ba mẹ sống ở gần hải đảo, đại ca ca ở tại trên đảo, Tiểu Nam chắc có thể cùng anh sống trong căn nhà trên đó."

"Ba mẹ của em sẽ cho phép sao?"

"Sống ở không xa lắm nên chắc không sao."

"Anh sẽ bàn chuyện kỹ lưỡng hơn với ba mẹ em."

"Ưm! Mà đại ca ca, sữa hết mất rồi."

Tiểu Nam đong đưa bình sữa nhỏ.

"Anh đi pha thêm cho em."

"Dạ!"

Tiểu Nam ngồi chồm hổm trên mặt đất bất động.

"Làm sao vậy? Chân lại bắt đầu mỏi?"

Tiểu Nam gật gật đầu.

Hải Thiên Lam ngồi xổm xuống.

"Anh đến làm chân của Tiểu Nam, cõng em đi nhé."

"Đại ca ca tốt nhất."

Tiểu Nam bổ nhào lên lưng Hải Thiên Lam, bé thích xem quá trình Hải Thiên Lam pha trà sữa.

Sáng sớm hôm sau Lưu Ba lái máy bay trực thăng đi theo phương hướng Tiểu Nam bảo, tới một mảnh hải vực chỉ thấy có một cái đảo nhỏ nằm trơ trọi. Tiểu Nam nói bà bà ở ngay tại phía dưới.

Tiểu Nam nhảy xuống biển, chỉ chốc lát sau đã trồi lên, Hải Thiên Lam liền bế Tiểu Nam lên phi cơ.

"Bà bà không ở nhà, có lẽ đã ra ngoài đi đâu đó, em để lại lời nhắn trước cửa nhà bà vậy."

Hải Thiên Lam thở dài nhẹ nhõm một hơi, anh thật đúng là sợ, sợ Tiểu Nam tìm được vị bà bà kia rồi sẽ quyết định ở tại chỗ này chờ người nhà của bé luôn.

.......................................

34

Không gặp được người cần gặp lại không thể chờ mãi, nhóm người đành phải quay lại biệt thự.

Thủy Hàn báo cáo, lỗ hổng trong hệ thống an ninh ven biển đã được tu bổ hoàn thiện, lần trước tên phóng viên kia là cập ca nô từ bờ phía tây, hiện tại xung quanh hải vực cũng đều gia tăng thêm Rađa rồi.

Buổi chiều hắn đi ra ngoài mua thức ăn cùng đồ dùng sinh hoạt, liền tiện mua về cho Tiểu Nam một món quà.

Đó là một con mèo nhỏ.

Tiểu Nam nhìn con mèo nhỏ cảm thấy thực kỳ quái, con mèo nhỏ vừa gặp Tiểu Nam thì trở nên rất hưng phấn, giãy ra khỏi vòng tay của Thủy Hàn, lao về phía Tiểu Nam. Chờ khi mọi người phát hiện không ổn, con mèo đã cắn một miếng trên cái đuôi nhỏ của bé.

Thủy Hàn rất nhanh xông lên nhốt con mèo lại lồng sắt.

"Tại sao có thể như vậy? Vừa rồi con mèo này còn ngoan lắm mà."

Tiểu Nam kêu thảm thiết.

"A! Ô ô, đau quá."

Tiểu Nam đau đến đập loạn cái đuôi, ánh mắt màu lam sung huyết chảy ra hai giọt nhân ngư lệ. Chỉ thấy hai viên thủy tinh giống nhau rơi ra, bên trong còn có đường vân màu đỏ, đó là tơ máu trong mắt Tiểu Nam.

Tiểu Nam từng nói qua: nhân ngư không hay khóc, bởi vì nước mắt của bọn họ là một phần cốt nhục, là huyết lệ, là cực kỳ khổ sở hoặc đau đớn mới có thể chảy ra, đa số thời điểm bé phát giận cũng chỉ là ư ư ra tiếng ám chỉ một chút, kỳ thật cũng không có lệ.

Hải Thiên Lam lúc này nào có tâm tình đi nghiên cứu nước mắt của Tiểu Nam, vội ôm Tiểu Nam vào trong phòng coi vết thương thế nào.

Cách vách, Lâm Lãng nghe thấy tiếng kêu liền chạy ra, đúng lúc bắt gặp Thủy Hàn đem con mèo vứt ra ngoài cửa.

Lưu Ba khom người nhặt hạt lệ của Tiểu Nam lên, đang nghiên cứu.

Thủy Hàn thì đang ảo não ngồi xổm ở cửa.

"Con mèo tại sao lại cắn Tiểu Nam được nhỉ?"

Lâm Lãng trừng hắn.

"Cậu mua mèo về?"

"Ừ! Tại tôi cứ nghĩ trẻ con đều sẽ thích những con thú nhỏ."

"Nói tôi nghe xem, Tiểu Nam là ai?"

"Mối tình đầu kiêm người yêu hiện tại của Tổng tài."

"Còn gì nữa?"

"Là nhân ngư."

.....................................

35

Nói tới đây Thủy Hàn vẫn còn chưa rõ, Lâm Lãng đành cất cao giọng hỏi:

"Mèo thích ăn gì nhất?"

"Thức ăn của mèo... còn có cá, cậu là nói...?"

"Ở trong mắt con mèo, Tiểu Nam là một con cá siêu bự, cậu cảm thấy để cá chơi cùng một con mèo là bình thường sao? Ngu ngốc!"

Thủy Hàn vỗ vỗ ót, tại sao mình lại không nghĩ tới điều này chứ?

Lâm Lãng đến phòng Hải Thiên Lam, Tiểu Nam không có chảy ra nước mắt nữa, chỉ là kêu rất lớn.

"A, ô ô, đau!"

Hải Thiên Lam đau lòng đến tay chân luống cuống.

Chỉ có Thủy Hàn bình tĩnh chỉ đạo, tiến hành rửa sạch miệng vết thương cho Tiểu Nam, sau đó khử trùng băng bó, quấn một vòng gạc quanh cái đuôi xinh đẹp.

Tiểu Nam liên tục ủy khuất nức nở.

"Thứ vừa nãy là đồng lõa của cá miệng rộng ạ? Tại sao nó lại cắn em?"

"Đó là một sai lầm, anh đã cho nó cuốn gói."

"Nó thật đáng sợ!"

Tiểu Nam sợ hãi ôm lấy Hải Thiên Lam.

Lưu Ba mang hai hạt lệ mà Tiểu Nam vừa để lại đi tới.

"Tiểu Nam, đây là nước mắt của em sao?"

Tiểu Nam nhìn đến hạt lệ, giật mình quay đầu hỏi:

"Xong rồi! Đại ca ca, mắt của Tiểu Nam có phải đã biến thành màu đỏ không?"

"Ừm!"

Trong đôi mắt to màu lam của Tiểu Nam tràn đầy tơ máu, bộ dáng như vừa bị đánh, hoặc đang bị cảm nặng.

Hải Thiên Lam nâng cằm Tiểu Nam lên xem xét.

"Tại sao có thể như vậy?"

Tiểu Nam không trả lời, xoay người đem hạt lệ nuốt xuống.

"Ba ba nói nước mắt của người cá là vật chất dinh dưỡng, cũng là máu trong thân thể, tìm được rồi phải lập tức nuốt về, nếu vứt bỏ, dinh dưỡng mất đi thật lâu sau cũng không thể bổ sung lại được nữa. Cho nên nhân ngư rất ít khóc, lệ chảt ra nhiều sẽ mất mạng."

Hải Thiên Lam ở ngày này tự thề với lòng mình, sau tuyệt đối không bao giờ được để Tiểu Nam khóc.

Năng lực tự lành của nhân ngư vẫn là rất mạnh, căn cứ vào cách nói của Tiểu Nam, tựa hồ đây cũng là khả năng mà nhân ngư tiến hóa đến để có thể sinh tồn dưới đáy biển.

..........................................................................

36

Ở dưới biển, nếu miệng vết thương không nhanh chóng khép lại, mùi máu tươi tản ra sẽ thu hút động vật ăn thịt trong đại dương. Cho nên nhân ngư rất ít để mình bị thương, một khi bị thương sẽ ở lỳ trong nhà đóng kín cửa chờ cho đến khi miệng vết thương hoàn toàn khép lại.

Quá trình vết thương lành sẽ gây ngứa vốn là điều tất nhiên, Tiểu Nam vẫn là một bé tiểu nhân ngư không có năng lực tự ý thức được gì, chung quy luôn muốn dùng tay đụng chạm tới nơi đó.

Hải Thiên Lam lúc nào cũng phải trông chừng Tiểu Nam, phòng ngừa bé lộn xộn.

Lúc cái đuôi của Tiểu Nam biến thành chân, đem băng gạc gỡ ra thay thuốc băng bó, sau khi đuôi biến thành chân, miệng vết thương liền nằm ở phía trong đùi, Tiểu Nam chỉ có thể bạnh hai chân ra ngồi ăn cơm. Không có cái đuôi để vẫy, chân cũng vô pháp lay động, Tiểu Nam mếu máo.

"Trên đất bằng thực nguy hiểm, em muốn về nhà."

Bàn tay đang đút cơm cho Tiểu Nam của Hải Thiên Lam chợt run rẩy một chút.

"Tiểu Nam, tin tưởng anh, đây là ngoài ý muốn, sau này tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa."

"Em muốn về nhà, trên đất bằng có quái thú ăn thịt người cá."

"Đợi mấy ngày nữa, đợi đại ca ca thêm mấy ngày nữa thôi, anh sẽ giúp em đi tìm ba mẹ."

"Đại ca ca toàn nói suông thôi, nếu không Tiểu Nam liền tự mình đi tìm bà bà ở thôn San Hô đó."

"Ca ca hứa với em, không quá mười ngày, ca ca sẽ mang Tiểu Nam đi, tới hòn đảo nhỏ chỉ có hai người chúng ta."

"Vậy được rồi."

Tiểu Nam gắp một miếng cá sống. Ăn thịt bổ thịt a.

Buổi tối trước khi đi ngủ, Lâm Lãng đột nhiên tiến vào nói.

"Tổng tài, hội nghị cổ đông lâm thời dự định sẽ bắt đầu lúc chín giờ sáng sớm mai, tôi nghĩ là do chịu tác động từ việc mấy nhà xưởng đứng tên ngài được bán ra hôm nay."

"Tối mai cậu và Lưu Ba theo tôi trở về, Thủy Hàn ở lại chiếu cố Tiểu Nam."

Hải Thiên Lam quay đầu ngăn lại động tác nhỏ lại một lần nữa định lén tháo băng gạc của Tiểu Nam.

"Tiểu Nam, nếu em muốn nó mau khỏi thì phải nghe lời, không được động nó."

"Ngứa."

"Vậy chứng tỏ vết thương đang khép lại, hy vọng không cần để lại sẹo mới tốt."

............................

37

Hải Thiên Lam vuốt ve chiếc đùi nhỏ trắng nõn của Tiểu Nam.

"Tiểu Nam, ngày mai ca ca phải đi vắng vài hôm, em ngoan ngoãn ở đây chờ anh trở về, Thủy Hàn sẽ lưu lại chăm sóc em."

"Ưm! Tiểu Nam sẽ thật biết điều."

Tiểu Nam đáp ứng rất nhanh, kỳ thật muốn bé ngoan ngoãn nằm ở trên giường dưỡng thương mới là lạ.

Lâm Lãng lui ra ngoài đóng cửa đi tìm hai người kia.

Hải Thiên Lam ôm lấy Tiểu Nam, nằm xuống, bàn tay to liên tục vuốt ve trên đùi Tiểu Nam.

Cúi xuống ngắm nhìn thật kỹ, đôi mắt Tiểu Nam đã biến trở về màu thủy lam xinh đẹp, anh liền đặt một nụ hôn lên đó.

"Tiểu Nam, bảo bối của anh."

Tiểu Nam nhìn Hải Thiên Lam.

"Đại ca ca, anh trở về nhớ mua kẹo cho Tiểu Nam đó."

"Được! Sẽ vác cả bao tải về cho em."

Đối với Hải Thiên Lam mà nói, đây là đêm cuối cùng ôm Tiểu Nam trước khi anh đi đối mặt với hết thảy.

Hải Thiên Lam kéo váy Tiểu Nam xuống, hôn từ trước ngực đến cổ chân của Tiểu Nam.

Nâng lên cái đùi nhỏ không bị thương kia của Tiểu Nam, đưa tới bên miệng, gặm cắn ngón chân non mịn.

"Á! Hi hi, ngứa quá, đừng đụng vào chân Tiểu Nam, cảm giác thật kỳ quái."

Hải Thiên Lam biết chân Tiểu Nam đặc biệt mẫn cảm, theo phản ứng run run, vật đặc thù của giống đực dưới hạ thân Tiểu Nam - tiểu nhục nha màu trắng hồng bắt đầu ngẩng lên.

Hải Thiên Lam vươn tay tới, vân vê thưởng thức nhục nha bé xinh.

"Vật nhỏ này của Tiểu Nam thật đáng yêu."

Tiểu Nam đưa tay đặt trên nhục nha của chính mình gẩy đến gẩy đi.

"Bình thường nó trông đâu có lớn như vậy."

Hải Thiên Lam dựa vào gần hơn, cởi bỏ áo ngủ, để Tiểu Nam trượt động trên tính khí của chính mình. Tiểu Nam bướng bỉnh đưa tay chọc nhục côn kia, xem nó ra ra vào vào ở bên ngoài.

Hải Thiên Lam nhắm mắt lại cảm thụ sự đụng chạm của Tiểu Nam, chỉ cần nghĩ đến Tiểu Nam là đang vuốt ve tính khí mình, nơi đó của anh cũng đã cương cứng khó kiềm chế được.

Tựa vào đầu giường, nhẹ nhàng bế Tiểu Nam đặt lên đùi, làm cho hai chân bé hơi hơi chuyển hướng.

................................................................

38

Nhục côn cực lớn của Hải Thiên Lam lộ ra khỏi mông Tiểu Nam, ma xát ngay tại dưới háng bé, Tiểu Nam vươn tay xuống sờ nó, nhìn nó chậm rãi phun ra bạch dịch.

Quệt một chút đưa đến miệng, thực kỳ quái, tại sao nó không được ngọt như lần đầu tiên nếm thấy vậy nhỉ?

"A a!"

Hải Thiên Lam run run hạ thể một cái bắn ra một dòng bạch dịch dính lên bụng Tiểu Nam.

Hải Thiên Lam quệt dịch trắng bôi lên hậu đình Tiểu Nam, dùng ngón tay đưa tinh dịch của mình vào, mát xa bên trong vài cái, thoáng nâng thân thể Tiểu Nam lên, nói với bé:

"Rắn biển của đại ca ca muốn vào rồi, Tiểu Nam, hít sâu."

Thừa lúc Tiểu Nam thả lỏng sau khi thở ra, Hải Thiên Lam đem nhục côn của mình cắm vào cơ thể bé.

Tính khí cực lớn cơ hồ là khảm tại dũng đạo nhỏ hẹp kia, theo mỗi một lần Hải Thiên Lam thúc thẳng về phía trước, thân thể Tiểu Nam lại lắc lư.

Bên trong Tiểu Nam rất nóng, Hải Thiên Lam thoải mái hít vào.

"Tiểu Nam, trong em nóng quá, thật sự là sướng cực kỳ, a!"

Tiểu Nam tựa vào trên ngực Hải Thiên Lam.

"Rắn biển của đại ca ca dùng sức a, ca ca, ôm chặt em, Tiểu Nam thích ôm."

Lỗ nhỏ của Tiểu Nam ra sức hút, mấp máy tựa như cái miệng nhỏ nhắn của trẻ con.

Hải Thiên Lam duỗi ngón tay xuống, vành miệng lỗ nhỏ của Tiểu Nam sang hai bên, muốn cho nhục côn của mình dành ra một ít khe hở, để có thể tiến vào chỗ sâu hơn nữa. Ai biết hậu đình của Tiểu Nam thế nhưng đem cả ngón tay của anh cũng mút lại.

Nhục bích kia, mỏng mềm tới mức khó tưởng.

Hải Thiên Lam rút ngón tay ra, Tiểu Nam lập tức chạm tay đến nơi tương liên phía sau, nắm lấy hai bao tinh hoàn của Hải Thiên Lam, bắt đầu đùa nghịch.

Tiểu Nam phát hiện mình cứ chọc một cái là hai quả cầu nhỏ kia sẽ đung đưa, hơn nữa cục thịt kia thật trơn, bên trên còn có lông mềm. Vuốt ve, Tiểu Nam chơi tinh hoàn của Hải Thiên Lam đến nghiện.

..........................................

39

Không chờ Tiểu Nam nghịch đủ, Hải Thiên Lam đã bắn tinh dịch vào trong thân thể bé, dịch trắng chảy ra từ khe hở nơi hai người dính chặt, bị Hải Thiên Lam bôi lên hạ thể Tiểu Nam.

"Tiểu Nam, nhân ngư kết hợp thế nào vậy?"

"Ưm, cái gì gọi là kết hợp a?"

Tiểu nhân ngư tựa hồ còn chưa tới thời điểm được học khóa này.

"Ba mẹ của em chung sống ra sao?"

"Mẹ sinh em bé, ba trông em bé, mẹ đi ra ngoài chơi, dùng bèo, rong làm quần áo, ba ba là thợ thủ công, giúp người khác sửa chữa nhà cửa."

"Anh là nói, ở nhà, ba mẹ của em ở bên nhau thế nào?"

"Ba kêu mẹ là mỹ nhân, mẹ gọi ba là Viêm, em thấy bọn họ ôm nhau, quấn đuôi vào nhau rất lâu, còn có một lần em trốn học về nhà xem bọn họ quấn đuôi đảo quanh ở trong phòng, em không cẩn thận bị bọn họ phát hiện, ba mẹ nhanh chóng tách ra, em tựa hồ nhìn đến rắn biển của ba nửa ngày cũng chưa thể rút về, mẹ thì bơi vội ra ngoài. Bọn họ đang giao phối đúng không ạ?"

Tiểu Nam cứ như vừa phát hiện ra lục địa mới, xem ra vấn đề này đã quấy nhiễu đầu óc bé từ rất lâu rồi.

"Đó gọi là yêu, vì yêu mà kết hợp, tựa như em cùng anh vừa rồi ấy."

"Vậy Tiểu Nam có thể xem là người lớn rồi sao?"

"Ừ!"

"Thế là Tiểu Nam đã lớn hơn chị hai xấu xa rồi , hi hi!"

"Tiểu Nam, tuy anh không biết nhân ngư kết hợp cần phải theo trình tự gì, nhưng là vì em, anh nguyện ý nhận tất cả khảo nghiệm."

"Kết hợp, là xây dựng gia đình mới sao? Hồi trước anh họ em kết hôn hình như chỉ cần đi tìm trưởng lão, nói một chút, sau đó làm nhà mới liền thành một gia đình mới rồi."

"Chế độ Tộc đàn trưởng lão sao?"

Hải Thiên Lam nghĩ tương lai mình chắc không được tươi sáng lắm. Chế độ trưởng lão cổ xưa, ở xã hội nhân loại trước kia cũng từng có, trưởng lão hình như luôn có chút cổ hủ, bọn họ sẽ giao Tiểu Nam cho anh - một người lục địa sao?

....................................................

40

Hôm sau Hải Thiên Lam ôm Tiểu Nam ra bờ biển chơi cả ngày, Hải Thiên Lam vẫn sợ nước nên không xuống biển, vết thương của Tiểu Nam khép lại rất nhanh, nhưng da non vẫn chưa hình thành, không biết nhân ngư ở dưới biển khi bị thương thì sử dụng loại thuốc gì, chỉ biết thuốc tiêu viêm trên đất bằng nếu mang xuống biển khẳng định không thể dùng được, cho nên Hải Thiên Lam cũng không cho Tiểu Nam xuống nước.

Ở bờ biển, Hải Thiên Lam kể chuyện cổ tích cho Tiểu Nam nghe, dùng nước trái cây, sữa hoa quả để dỗ dành bé, tuy rằng miệng vết thương không thể dính nước, thế nhưng chân Tiểu Nam nhất định phải dẫm lên phiến cát biển ướt sũng mới được.

Hải Thiên Lam nhìn nơi dưới vách núi kia, năm ấy bọn họ chính là ở chố đó lên bờ, cũng ở chỗ đó dựa sát vào nhau suốt một đêm.

Tiểu Nam đã làm rung động trái tim anh, không chỉ đơn thuần là ơn cứu mạng, Hải Thiên Lam ở nhà cũng chưa bao giờ cảm nhận được sự quan tâm và hơi ấm, thế nhưng tại một đêm ấy, Tiểu Nam đã cho anh biết đến cái cảm giác được ai đó quan tâm.

"Tiểu Nam, còn nhớ bên đó là đâu không?"

"Nhớ rõ, khi đó đại ca ca chưa già như bây giờ, hơn nữa còn biết bơi lội a."

"Ax! Tiểu Nam, em nhất định phải đả kích anh như vậy sao?"

"Tiểu Nam chỉ nói sự thật thôi mà."

"Sau này Tiểu Nam mang anh xuống biển đi, có lẽ có em bên cạnh, anh sẽ không sợ hãi nữa."

"Không thành vấn đề, Tiểu Nam sẽ dắt anh theo, bất quá nếu anh sặc nước, Tiểu Nam sẽ không thể kéo nổi."

"Ha ha, nhưng Tiểu Nam sẽ truyền dưỡng khí cho anh đúng không nào?"

"Ưm! Tiểu Nam sẽ chia dưỡng khí cho anh."

"Có những lời này của em là đủ rồi."

Lời của Tiểu Nam ít nhất khiến anh cảm thấy được trên thế giới còn có một người quan tâm, để ý đến anh.

Hải Thiên Lam tiến tới gần hôn lên má Tiểu Nam một cái, Tiểu Nam mang ấm áp đến cho anh, giúp anh được cứu chuộc, anh vốn là một người không có bản ngã, không có ý niệm sinh tồn gì, anh cứ sống tựa như một cái xác không hồn, vì mục đích của người khác mà sống. Từ khi gặp được Tiểu Nam, cuộc sống của anh mới có ý nghĩa riêng.

...........................................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đam