9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Taehyung vừa thấy tôi đã lo lắng hỏi han: "Sao đột nhiên lại khóc? Buổi chiều cũng đã thấy tâm trạng em không tốt lắm, có phải đã xảy ra chuyện gì không?"

Tôi cắn chặt môi mới không thất lễ đẩy mạnh anh ta ra.

Tôi không dấu vết tránh anh ta chạm vào bả vai, chỉ vào phía công viên đối diện khu chung cư của tôi: "Tôi mất ngủ muốn dạo công viên, anh đi theo tôi."

Dưới ánh đèn đường, Taehyung im lặng quan sát biểu cảm của tôi.

Mặt tôi vẫn luôn không có cảm xúc, anh ta đừng hòng nghĩ có thể nhìn ra gì đó.

Tôi cho là anh ta sẽ từ chối, tôi chuẩn bị còn sẵn sàng mạnh bạo kéo anh ta đi.

Anh ta đột nhiên cưng chiều mở miệng: "Được, anh đi với em."

Taehyung đưa tay ra muốn nắm lấy tay tôi.

Tôi nghĩ đến trước đó nhất định là anh ta đã nắm tay cô gái khác, nói không chừng còn ôm đến thân mật.

Tôi lập tức vô ý thức né tránh, không cho anh ta chạm vào.

Tôi bước về phía trước một bước, dẫn theo anh ta đi vào bên trong.

Công viên rất lớn, cây cối rậm rạp, bên trong còn có hồ ngắm cảnh.

Dạo hết một vòng hồ có thể gần cả tiếng.

Trước đó tôi nghiên cứu địa hình rồi nên cũng khá quen chỗ này, vậy nên tôi đi rất nhanh.

Tôi nghĩ thầm, nếu bắt tại trận rằng Taehyung một chân đạp hai thuyền, có thể dứt khoát chưa tay luôn không.

Nhưng tôi cảm thấy rất mệt.

Tôi vẫn chưa "làm" đủ, cứ như vậy buông tha cho anh ta thì lời cho anh ta quá.

Trước khi chia tay, nhất định phải tặng cho anh ta một bài học xương máu, khiến cho anh ta cả cuộc đời khó mà quên được.

Nghĩ đi nghĩ lại, sau khi hoàn hồn tôi mới bỗng dưng phát hiện xung quanh quá mức yên tĩnh.

Ngoại trừ những ngọn đèn dọc theo bên đường, những chỗ khác đều có một màu đen kịt.

Còn có tiếng gió thổi vù vù vào mặt.

Tôi nuốt nước bột, vội vã nhìn về phía sau.

Không-có-ai.

Taehyung đâu rồi?

Anh ta không đuổi theo?

Nghĩ đến công viên này to như vậy mà lúc này đâu chỉ có một mình tôi, trong nháy mắt tôi sợ đến da đầu tê dại, cả người cứng ngắc.

Một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân xông thẳng lên đỉnh đầu.

Tôi không dám bước tiếp dù chỉ một bước, cứ như thế mà ngồi xổm trên mặt đất tận lực thu nhỏ mình lại.

Thế mà Taehyung nỡ lòng nào bỏ tôi lại.

Trong lúc nhất thời tôi tức giận không kiểm soát được lời nói.

"Taehyung, anh là đồ khốn, tên đàn ông cặn bã, anh đúng là không phải là người mà!"

Tôi phát hiện mắng anh ta khiến tôi thêm can đảm.

Tôi đang định tiếp tục mắng thì giọng nói từ xa truyền đến.

"Anh không phải là người thì là gì? Quỷ à?"

"Aaaaaaaaaa!"

Tôi sợ đến mức nhảy dựng lên muốn che đầu lại.

Ai ngờ thấy Taehyung đi về phía tôi.

Tôi không suy nghĩ gì nữa, đột ngột xông đến rồi nhảy vào lòng ngực của anh ta.

"Taehyung, nhanh lên nhanh lên, có quỷ kìa, anh chảy mau đi!!!"

Taehyung nhịn cười nói: "Em ôm anh thì làm sao anh chạy?"

"À à?"

Tôi theo bản năng muốn nhảy xuống nhưng chợt nhớ ra Taehyung vậy mà lại vứt tôi lại.

Tôi ngay lập tức quấn chặt lấy anh ta như bạch tuộc: "Anh, anh đừng hòng bỏ lại tôi. Muốn chết tôi cũng phải kéo tên đàn ông cặn bã như anh làm đệm lưng!"

Taehyung bất đắc dĩ hỏi tôi: "Sao anh lại là tên đàn ông cặn bã rồi?"

Vừa nghe anh ta hỏi vậy, lửa giận của tôi không đè xuống được nữa, tôi nhảy xuống mắng: "Anh còn mặt mũi hỏi nữa à? Có phải hôm nay anh đi hẹn hò với cô gái hôm nay gặp ở cửa hàng không? Anh còn định gạt tôi?"

"Taehyung, tôi không ngờ nhân phẩm của anh lại kém như vậy, đã hẹn hò với tôi còn lăng nhăng với người khác! Tôi thật sự nghĩ không ra tại sao tôi lại thích anh!"

Tôi mắng xong, mới phát hiện Taehyung hiếm khi im lặng.

Đôi mắt sâu thẩm của anh ta nhìn chằm chằm vào tôi, nghiêm túc hỏi một vấn đề: "Yoongi, em thật sự thích anh?"

Tôi ngẩn người.







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro