Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tạ Vũ Hiên...tỉnh lại, đầu đau giống như búa gõ, nàng chỉ nhớ rõ mình cùng Vương Bằng đi quầy rượu uống rượu, thoáng chốc nhớ tới cảnh tượng gì đó, nhưng làm sao cũng không nhớ nổi. Tạ Vũ Hiên vô lực che cái trán, hận không thể đánh đầu vào tường trực tiếp ngất đi! Nàng làm sao trở về ? Mệt, lười suy nghĩ, dù sao hiện tại đang ở nhà! Tạ Vũ Hiên nằm lại trên giường, nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ!

Vệ Tịch Nhan đem hộp cơm trở về thấy Tạ Vũ Hiên đầu chôn ở dưới gối, cái mông vểnh lên, hai chân hơi cong, chưa có tỉnh rượu sao? Vệ Tịch Nhan đến gần vỗ vỗ cái mông của nàng, cảm thấy buồn cười.

"Làm gì đó?"

"Nhức đầu. . ."

"Ai bảo cậu không có chuyện gì, chạy đi uống rượu, đáng đời!"

" Tên kia nói bên trong rất thú vị, mình mới đi, hắn cũng không nói uống rượu có khó chịu. . ."

"Hắn nói cậu tin sao?"

"Mình đã cứu hắn, tên kia không dám gạt mình!" Tạ Vũ Hiên lúc này chui đầu ra, đột nhiên mắt sáng rực lên, Nhan Nhan tha thứ cho nàng?"Cậu không tức giận nữa?"

"Bị cậu làm cho tức chết!" Vệ Tịch Nhan mắng nàng một cái, mở hộp cơm ra, "Rửa mặt đi."

"Ừ." Tạ Vũ Hiên duỗi người, ngáp, "Nhan Nhan, tối hôm mình hình như nằm mơ."

Vệ Tịch Nhan ngừng tạm, "Mơ cái gì?"

"Nhớ không rõ." Nói xong đi thẳng vào phòng tắm.

Vệ Tịch Nhan nhìn phòng tắm, híp híp mắt, người này sẽ không giả say chứ?

"Đây là cơm ở trường học, mình không muốn ăn!" Trong dạ dày đầy rượu, căn bản là ăn không vô.

Vệ Tịch Nhan đang ăn, "Từ từ sẽ quen, cũng không thể ngày ngày chạy ra bên ngoài mua."

"Vậy thì có cái gì, mình có thể đi. . ."

"Người khác có thể ăn, cậu tại sao không thể ăn?"

Tạ Vũ Hiên há mồm, nghĩ không ra từ phản bác, cảm thấy mình thật kiêu căng, bưng chén lên buồn bực ăn cơm.

"Sau này đừng ra ngoài uống rượu, mình không thích."

"Ừ."

"Cũng không được đánh nhau, quá thô lỗ."

"Ừ."

"Ngày mai cùng đi học với mình, nghỉ học nhiều quá rồi."

"..." Tạ Vũ Hiên đầu lại đau.

" Sao?"

"Nhan Nhan, còn cái gì yêu cầu cậu dứt khoát nói một lần!"

"Vậy cậu ăn xong, đem những này thu dọn hết."

"..." Tạ Vũ Hiên vẻ mặt ai oán, nàng hối hận, sao Nhan Nhan yêu cầu nhiều như vậy?.

Vệ Tịch Nhan nháy nháy lông mày, nàng thoáng cảm thấy, thật ra thì Vũ Hiên thật đáng yêu, ít nhất tiếp thu mệnh lệnh của nàng! Trước kia quá thả tự do cho nàng, nàng mới có thể hư hỏng như vậy!

"Nhan Nhan, sau này cậu đừng đối với mình lạnh nhạt như vậy!" Nàng đã chấp nhận nhiều yêu cầu như vậy, giờ nàng chỉ muốn một yêu cầu nhỏ thôi.

"Xem biểu hiện của cậu."

". . . Cái gì nha, tương đương chưa nói!" Tạ Vũ Hiên xoay người, miệng cong lê, không để ý tới Nhan Nhan! Yêu cầu nhỏ như vậy Nhan Nhan cũng không thỏa mãng, Tạ Vũ Hiên hoàn toàn phiền muộn.

Vệ Tịch Nhan không nhịn được tiến lên véo tai Tạ Vũ Hiên đang giận dỗi, làm sao đáng yêu như thế?

Tạ Vũ Hiên đem lỗ tai che lại, trên mặt thanh sắc bất động, trong lòng ngọt ngào như đường, nàng thích Nhan Nhan làm động tác thân mật như vậy!

"Cậu cùng Vương Bằng quan hệ rất tốt?" Vệ Tịch Nhan làm bộ lơ đãng hỏi. Tối hôm qua nhìn một màn kia, Trong lòng rất khó chịu!

"Ừ?" Tạ Vũ Hiên không kịp phản ứng, "Ai là Vương Bằng?"

"..." Vệ Tịch Nhan hết chỗ nói , nàng thật muốn cạy cái đầu nhỏ này, xem bên trong đến tột cùng chứa những thứ gì! Trong lòng có chút an ủi, ngay cả tên cũng không nhớ, xem ra bọn họ không quen thuộc như trong tưởng tượng của nàng.

"Nhan Nhan, Vương Bằng là ai a?" Nghe tên hẳn là nam, Tạ Vũ Hiên cảm giác xuất hiện nguy cơ, Nhan Nhan dính dáng cùng ai a?

Vệ Tịch Nhan nghịch ngợm nháy nháy ánh mắt, "Hắn a ~~~" cố ý thả chậm, làm cho nàng cũng nếm thử mùi vị gấp gáp!

"Cậu nói nhanh a!" Tạ Vũ Hiên hấp tấp, Nhan Nhan quen hắn sao? Người này từ đâu chui ra? Làm sao nàng không biết?

"Mình không nói" Tịch Nhan mở tủ treo quần áo ra, tìm đồ ngủ, ý bảo mình muốn đi tắm rửa.

Trước khi nàng vào phòng tắm Tạ Vũ Hiên kéo nàng lại, "Cậu nói mau a, nếu không không để cho cậu tắm!"

Vệ Tịch Nhan nhìn Tạ Vũ Hiên vẻ mặt khẩn trương, liên tưởng đến hướng giám đốc báo cáo tình hình công tác, khóe miệng cong lên, "Aisshh, tỷ tỷ trước tắm, tắm xong giải thích!"

Tạ Vũ Hiên trầm ngâm, Nhan Nhan nói muốn giải thích, chẳng lẽ thật sự có cái gì? Tạ Vũ Hiên trong lòng cực kỳ loạn, nàng không biết mình đối với Nhan Nhan là cảm giác gì, tóm lại gặp nàng cười với người khác mình buồn bực, gặp nàng nhận quà của người khác mình tức giận, gặp nàng đi cùng người khác mình đố kỵ! Nàng muốn đem Nhan Nhan khóa lại, không cho phép người khác mơ ước, trong thế giới của Nhan Nhan cũng chỉ có một mình nàng, chỉ quan tâm nàng, làm nũng với nàng, trong mắt chỉ có nàng! Tạ Vũ Hiên bị ý nghĩ của mình hù đến giật mình, thật là tội lỗi, Tạ Vũ hiên liên tục lắc đầu, không suy nghĩ nữa!

"Nghĩ gì thế, sao nhập thần như vậy?" Vệ Tịch Nhan tắm rửa xong đi ra ngoài, Tạ Vũ Hiên còn vẫn duy trì tư thế đứng tại nguyên chỗ.

Tạ Vũ Hên sợ hết hồn, "Không có, không có gì!" Chột dạ liếc nàng một cái, xoay người vào phòng ngủ.

Hiệu quả so với tưởng tượng của mình kịch liệt hơn nhiều! Vệ Tịch Nhan đem lần này xem như trả thù."Cậu không muốn biết Vương Bằng là ai?" Vệ Tịch Nhan đi vào phòng ngủ, xoa bóp đầu Tạ Vũ hiên.

"Không muốn nghe." Tiểu Vũ Hiên chui vào chăn, nàng sợ nghe đáp án nàng không mong muốn.

"Cậu là đồ con lợn, hắn không phải là tiểu đệ của cậu sao! Cậu giúp hắn đánh nhau, cùng hắn cùng uống rượu, thế nhưng lại không biết tên người ta!"

Tạ Vũ Hiên thò cái đầu ra, "Hắn?"

"Vậy cậu cho rằng người nào a?" Vệ Tịch Nhan nghiêng đầu lau tóc, lộ ra cái cổ trắng nõn.

Nãy giờ, thì ra là Nhan Nhan đem nàng như con khỉ đùa bỡn! Tạ Vũ Hiên ngó chừng cổ Vệ Tịch Nhan, híp mắt, cực kỳ giống sói nhìn mồi!

Vệ Tịch Nhan không đề cao cảnh giác, Tạ Vũ Hiên liền vồ tới, đem nàng áp trên người, hướng về cổ nàng hung hăng cắn.

"A!" Đau quá, nước mắt gần chảy, Tạ Vũ Hiên còn chưa nhả ra, "Tạ Vũ Hiên cậu điên ư!"

"Cậu đùa bỡn mình, để cho mình khó chịu!" Tạ Vũ Hiên mơ hồ nói, tiếp tục cắn, cắn chết con yêu tinh này!

"Buông ra, đau !" Vệ Tịch Nhan cố gắng đẩy Tạ Vũ Hiên, mình càng giãy dụa, nàng càng ôm càng chặc, đau như vậy, nhất định chảy máu!

"Sau này còn dám gạt mình không?" Tạ Vũ Hiên nới lỏng hàm răng, nhưng còn lưu luyến, tính toán nếu không nghe được đáp án hài lòng liền tấn công tiếp!

"Không, không dám, cậu buông ra!" Trước nói như vậy, dù sao nàng là cô gái, không phải là quân tử!

Vũ Hiên lúc này mới đắc ý đứng dậy, mắt cười thành hình trăng lưỡi liềm, ta đi tắm!

Vệ Tịch Nhan vuốt nơi bị căn, ánh mắt tối sầm, Tạ Vũ Hiên, ngươi chờ, ta sẽ trả thù!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro