CUỘC SỐNG- MÓN QUÀ VÔ GIÁ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong cuộc sống có những việc nhân quả trước mắt, hình như nhắc nhở chúng ta mà mọi người không bao giờ để ý tới. Phật giảng: Sinh mệnh con người là vô thường, có tận sức tính toán thì cũng phải chết. Cũng giống như hạt sương buổi sớm, chỉ cần trút hết hơi thở là thân thể này đã trở thành cái xác không hồn rồi.
Xưa có một lão nhân, tạo tội và chết phải xuống địa ngục và sau khi đến gặp Diêm vương; ông trách Diêm vương không viết thư báo trước cái chết của ông để ông chuẩn bị để chuột tội, lại đột nhiên bắt ông chết, khiến ông không được chuẩn bị trước.
Diêm vương nói: nhiều người phải chết bất đắt kỳ tử (cái chết bất ngờ) còn ngươi đã được rất ưu ái lắm rồi "Khi mắt nhà ngươi mờ, là ta đã cấp bức thư đầu tiên cho ngươi; khi tai nhà ngươi lãng, là ta đã cấp bức thư thứ hai cho ngươi; khi răng nhà ngươi rụng, là ta đã cấp bức thư thứ ba cho ngươi. Thân thể ngươi ngày càng suy nhược, ngươi không biết ta đã viết bao nhiêu bức thư báo cho ngươi à? Có thể thấy ngươi không dụng tâm đọc, chấp mê bất ngộ. Giờ sao lại nói ta không viết bức thư nào cho ngươi?"
Lại có một thiếu niên cũng tạo tội lúc còn trẻ và chết lại phải xuống địa chịu phạt, sau khi chết đến lại gặp Diêm vương, cũng trách móc Diêm vương, nói: "Mắt tôi còn sáng, tai tôi còn thính, răng tôi còn sắc: tóm lại, thân thể rất là cường tráng. Diêm vương gọi tôi đến, cớ sao không viết trước một bức thư báo cho tôi biết để tôi chuẩn bị lấy phước để chuộc tội?"
Diêm vương đáp: "Ta đã từng viết thư cho ngươi rồi cơ mà! Ngươi không nhìn thấy hàng xóm phía Đông của ngươi, có người ba, bốn mươi tuổi đã chết; hàng xóm phía Tây của ngươi, có người mười, hai mươi tuổi đã chết; với lại, còn có đứa trẻ một tuổi hoặc con nít mới sinh đã chết; đây đều là ta viết thư cho ngươi đó!"
Kỳ thực, phàm là quanh mình phát sinh các chủng bất hạnh, thì đều là Thần đang nhắc nhở: lấy đó làm bài học; làm điều phi pháp, hành ác nhiều lần thì tự chuốc vạ vào thân, để từ đó khiến ta bỏ ác theo thiện để khi chết đi ta được đầu thai vào cõi trời hưởng phước. Phàm là quanh mình xuất hiện người tốt việc tốt, hay đọc một bài pháp thiện nào đó, thì đều là các Thần đang khuyến khích: phải học hỏi hướng thượng (cõi trời), lấy hiền làm thầy, lấy thiện làm vui, việc ở tại người!

Chúng ta hãy xem cỏi Ta Bà chỉ là chuyến du lịch, Tây Phương Cực Lạc mới là nhà là quê hương xứ sở của ta. Cỏi Ta Bà này chắc chắn không thể ở lâu, mà chỉ xem chơi mà thôi. Nếu là chuyến du lịch thì chúng ta phải vui vẽ với nhau, phải tự tại, phải hoan hỉ. Không có lý do gì mà phải ích kỷ, cãi vả, phiền não, không lý do gì chấp trước vô cái tham sân si. Phải buông xả tất cả để chuyến du lịch này được có tâm hoan hỉ an lạc. Đã là người cùng quê hương Tây Phương Cực Lạc thì chúng ta nên giúp đở nâng đở nhau trong lúc xa xứ, trong chuyến du lịch ở cõi Ta Bà này. Bạn thử nghĩ xem, tất cả cảnh giới ở đây đều là tạm. Có thứ gì bạn có thể nắm bắt được, có cái nào bạn có thể giữ được? Mọi thứ đều không giữ đuợc, kể cả cái thân thể này của bạn cũng không giữ được, huống chi là vật ngoài thân. Thấy được sự vô thường ở đây, do đó chúng ta buông xả tất cả là điều nhất định phải làm. Buông xả nghĩa là buông xả ở nơi tâm, không chấp trước bất kỳ cái gì, thứ gì, chuyện gì, ái tình gì...cũng không chấp trước vào cái thân ta, bãn ngã của ta. Buông xả ở đây không phải là buông xã bổn phận trách nhiệm của ta. Mọi người làm tròn bổn phận trách nhiệm khi còn ở cõi Ta Bà này, nhưng trong lòng trong sạch không nhiễm một trần. Đó chính thật là buông xả, khi đó chúng ta sẽ có tất cả ở nơi Tây Phương Cực Lạc, nơi quê hương vĩnh cửu của ta, không sanh không diệt.
Qua lời giảng dạy của Đức Thế Tôn, chúng ta phải ý thức được rằng, đời sống của mỗi người có hạnh phúc và thánh thiện hay không, không nằm ở sự nguyện cầu van xin, hay dựa dẫm vào một thế lực thần linh nào khác, hay ước vọng một sự che chở nào của thế lực bên ngoài, mà ở chính sự tu tập của chính mỗi người, nếu mỗi người biết tu tập chuyển hóa những nghiệp ác thành nghiệp thiện
Con người sinh ra trên cuộc đời này, có người được sống an vui hạnh phúc, có người lại chịu nhiều khổ đau bất hạnh, thiết nghĩ tất cả sự đau khổ hay hạnh phúc đều có sự tác động mật thiết của ý nghĩ, lời nói và việc làm của mỗi người. Nếu ai biết thực hành những thiện pháp thì sẽ hưởng được đời sống an lành hạnh phúc, còn trái lại nếu thực hành những pháp bất thiện thì sẽ tự chuốc lấy khổ đau. Như vậy, cuộc sống hạnh phúc hay đau khổ là do chính mình quyết định, chứ không phải một ai khác can thiệp vào. Điều này được minh chứng qua lời dạy minh triết của Bậc Giác ngộ cách đây hơn hai nghìn năm trăm năm, lời dạy ấy được ghi lại trong kinh Tạp A Hàm thông qua cuộc đối thoại giữa Đức Thế Tôn và vua Ba Tư Nặc.
Kinh ghi chép rằng, một ngày nọ khi Đức Thế Tôn trú tại Kỳ viên Tịnh Xá, vua Ba Tư Nặc đến đảnh lễ bậc thầy tôn kính và thưa rằng: Bạch Đức Thế Tôn! Những vị Bà-la-môn sau khi chết sẽ tái sanh trở lại dòng họ Bà la môn hay tái sanh vào nhà Sát lợi, Tỳ xá, Thủ đà la? để trả lời cho vấn đề này, Đức Phật đã nêu ra bốn hạng người ở đời: Thứ nhất, hạng người từ bóng tối đi vào bóng tối; thứ hai, hạng người từ bóng tối đi ra ánh sáng; thứ ba, hạng người từ ánh sáng đi vào bóng tối; thứ tư, hạng người từ ánh sáng đi vào ánh sáng.
Bốn hạng người này được giải thích như sau:
Thứ nhất: Hạng người từ bóng tối đi vào bóng tối
Có những người sanh vào nhà thuộc dòng họ thấp hèn, như sanh vào nhà Chiên-đà-la, nhà người săn bắn, bắt cá, làm đồ tre, nhà người kéo xe và những nhà làm nghề nghiệp thủ công hạ tiện khác; bần cùng, đoản mạng, hình thể tiều tụy mà lại sống theo hạnh nghiệp thấp kém, cũng lại bị người hạ tiện sai khiến. Đó gọi là sanh ra trong bóng tối. Ở nơi bóng tối này, người ấy thân lại làm việc ác, miệng nói lời ác, ý nghĩ điều ác. Vì những lý do này, sau khi thân hoại mạng chung, sẽ sanh vào ác xứ đọa lạc, rơi vào trong địa ngục. Giống như người từ bóng tối đi vào bóng tối, từ nhà xí đi vào nhà xí, lấy máu rửa máu, bỏ ác lấy ác. Người từ bóng tối đi vào bóng tối cũng lại như vậy, cho nên gọi là từ bóng tối đi vào bóng tối.
Thứ hai: Hạng người từ bóng tối đi ra ánh sáng
Những người sanh vào gia đình thấp hèn cho đến bị người sai làm những điều hèn hạ. Như vậy gọi là sanh ra trong bóng tối. Nhưng người sống nơi bóng tối này, thân luôn làm việc lành, miệng thường nói lời lành, ý nghĩ đến điều lành; vì những lý do này, sau khi thân hoại mạng chung, người ấy được tái sanh vào đường lành, được hóa sanh cõi trời. Ví như người từ đi kiệu lên cưỡi ngựa, từ cưỡi ngựa tiến lên cưỡi voi; người từ bóng tối đi ra ánh sáng cũng lại như vậy. Đó gọi là hạng người từ bóng tối đi ra ánh sáng.
Thứ ba: Hạng người từ ánh sáng đi vào bóng tối
Có người hiện đời sanh vào những gia đình giàu sang khoái lạc thuộc dòng họ Sát-đế-lợi, dòng họ Bà-la-môn, dòng họ Trưởng giả, cũng như sanh vào những gia đình giàu có khoái lạc khác, có nhiều tiền bạc, của cải, nô tỳ, người sai khiến, thường nhóm họp quyến thuộc, thân tướng đoan chánh, thông minh trí tuệ. Đó gọi là sinh ra từ ánh sáng. Nhưng từ nơi ánh sáng này, thân người ấy lại luôn làm điều ác, miệng nói lời ác, ý nghĩ điều ác. Vì lý do này, sau khi thân hoại mạng chung, sanh vào đường ác, rơi vào trong địa ngục. Giống như có người từ lầu cao, xuống cưỡi voi lớn, từ voi lớn xuống cưỡi ngựa, từ cưỡi ngựa xuống đi xe, từ xe xuống ngồi giường, từ giường bước xuống đất, từ đất rơi xuống hầm hố. Người từ ánh sáng đi vào bóng tối lại cũng như vậy.
Thứ tư: Hạng người từ ánh sáng đi vào ánh sáng
Có người sanh vào nhà giàu sang vui vẻ,... cho đến hình tướng đoan nghiêm. Đây gọi là sanh ra từ ánh sáng. Từ nơi ánh sáng này, người ấy thân luôn làm việc lành, miệng nói lời lành, ý nghĩ điều lành. Vì lý do này, sau khi thân hoại mạng chung, được tái sanh vào đường lành, được hóa thân vào cõi trời. Giống như có người từ lầu quán đến lầu quán;... cho đến từ giường đến giường; hạng người từ ánh sáng đi vào ánh sáng cũng lại như vậy. Đó gọi là từ ánh sáng đi vào ánh sáng.

1.Hôm nay, trước khi bạn nghĩ về việc nói ra một lời không tử tế - Hãy nghĩ về một ai đó không thể nói được.
2.Trước khi than phiền về hương vị của món bạn đang ăn - Hãy nghĩ đến ai đó không có gì để ăn.
3.Hôm nay, trước khi bạn than van về cuộc sống - Hãy nghĩ về ai đó đã lên thiên đàng quá sớm.
4.Trước khi bạn than phiền về trẻ con - Hãy nghĩ về ai đó đang mong đợi những đứa con mà không thể có được.
5.Trước khi than phiền về nhà cửa bề bộn, không người quét dọn - Hãy nghĩ đến những người đang sống ngoài hè phố
6.Trước khi than phiền về dặm đường xa bạn phải lái xe qua - Hãy nghĩ đến người đang đi bộ cũng chừng đó dặm đường.
7.Trước khi mệt mõi và rên rỉ vì công việc - Hãy nghĩ đến những người thất nghiệp, những người khuyết tật và những ai đó đang mơ ước một công việc.
8.Trước khi bạn nghĩ đến việc chỉ tay ra lệnh cho người khác - Hãy nhớ rằng không ai trong chúng ta không phạm lỗi và tất cả chúng ta sẽ phải chịu trách nhiệm đối với chính bản thân mình.
9.Khi những suy nghĩ làm bạn phiền lòng hoặc chán nản - Hãy nở một nụ cười trên môi và cảm ơn cuộc đời rằng bạn vẫn còn sống.
10.Cuộc sống là một món quà. Hãy sống một cuộc sống thật trọn vẹn, tận hưởng nó, tôn vinh nó, phát huy nó... Và trên hết, hãy yêu lấy cuộc sống, bạn nhé!
Chúc mọi người luôn an lạc, vui tươi trong cuộc sống.
Dạo này trời lạnh, mọi người giữ ấm nhé
!!!...Nam Mô A Di Đà Phật...!!!

Đừng chỉ nhìn cuộc đời bằng đôi mắt

Có hai bệnh nhân ốm nặng được xếp chung vào một phòng trong bênh viện. Trên chiếc giường ở sát khung cửa sổ duy nhất của căn phòng, người bệnh nằm gần cửa sổ được phép ngồi dậy 1 giờ đồng hồ mỗi ngày. Người bệnh thứ hai ở gần đấy phải nằm hoàn toàn. Họ thường nói chuyện với nhau ,kể cho nhau nghe chuyện vợ con, gia đình, nghề nghiệp và những khó khăn trong cuộc sống...

Mỗi buổi chiều, khi người đàn ông ở chiếc giường gần cửa sổ được phép ngồi dậy, anh ấy ngồi đó, mắt hướng ra ngoài cửa sổ và kể cho người bạn cùng phòng của mình cuộc sống đang diễn ra bên ngoài ô cửa nhỏ. Người này kể, người kia nhắm mắt tưởng tượng.Cứ thế họ cùng tìm thấy niềm vui nho nhỏ mỗi ngày.

Đó cũng là khoảng thời gian hạnh phúc mà người đàn ông ở chiếc giường bên kia được hưởng, thế giới được mở ra sống động với anh "Ô cửa sổ nhìn ra một công viên bên một dòng sông thơ mộng. Nơi có những chú vịt, chú thiên nga đang nhẹ nhàng lướt mình trên mặt nước,nơi có những em bé đang nô đùa rộn rã tiếng cười, nơi mà các cặp tình nhân tay trong tay, ngập tràn hạnh phúc. Ở nơi đó, muôn hoa rực rỡ sắc màu và còn thấy được cả đường chân trời ửng đỏ trước cảnh hoàng hôn..."

Ngày lại ngày qua đi. Một buổi sáng, y tá mang nước rửa mặt đến cho hai bệnh nhân. Và thật buồn... cô phát hiện ra người đàn ông trên chiếc giường gần cửa sổ đã chết. Anh ra đi, một cách nhẹ nhàng và bình yên trong giấc ngủ của mình.

Vô cùng đau buồn, cô gọi nhân viên bệnh viện đến mang xác anh đi. Một không khí nặng nề bao trùm căn phòng. Sau đó, người đàn ông còn lại ngỏ ý muốn được lại gần cửa sổ. Cô y tá kéo chiếc giường của anh sát lại bên cửa sổ. Sau khi chắc chắn anh đã thoải mái, cô để anh lại một mình.

Một cách chậm chạp và khó khăn, anh tự mình di chuyển bằng khuỷu tay, đến sát bên cửa sổ, nhướn người để nhìn ra bên ngoài. Nhưng thật bất ngờ! Tất cả những gì mà anh có thể nhìn được qua ô cửa sổ chỉ là một bức tường trống trơn!

Khi y tá quay lại, anh hỏi thăm cô về người bạn cùng phòng, người vẫn hằng ngày mở ra một thế giới tươi đẹp và nên thơ cho anh ta qua những lời kể.

Cô y tá cho biết người đàn ông đó bị mù. Anh đã lặng đi, trong sự xúc động khôn tả...

Người ta có thể quên tất cả những gì bạn đã nói, đã làm. Nhưng người ta sẽ không bao giờ quên cảm giác mà bạn đã đem lại cho họ.

Ở ĐỜI CẦN
Trí tuệ và sự bình tĩnh..!
Ngày xưa, hầu như cung vua nào cũng có một anh hề để diễn trò cho đức vua và hoàng tộc xem.
Một lần nọ do diễn trò không đẹp lòng vua nên nhà vua đã khép anh ta vào tội chết. Ngay sau đó Nhà vua nhận ra khẩu dụ của mình quá vội và quá nghiêm khắc, tuy nhiên theo phép nước nhà vua không được thay đổi bất kỳ bản án nào mà mình đã tuyên.
Mọi người bàn tán, tiếc thương cho con ngưòi tài năng, thiếu phước và kết luận: phục vụ nhà vua chẳng khác nào chơi với hổ. Cuối cùng Nhà vua đành nói với anh hề: "Vì công lao và lòng trung thành của ngươi đối với ta và hoàng tộc, ta cho phép ngươi chọn cách chết mà ngươi thích nhất". Suy nghĩ không quá 1 phút, anh hề đáp: "THẦN XIN CHỌN CÁCH CHẾT VÌ TUỔI GIÀ". Nhà vua gật gù phê chuẩn... và mọi người thở phào, nhẹ nhõm.

-Trí tuệ và sự bình tĩnh, con người có thể chuyển bại thành thắng, chuyển nguy thành an !

__((()))__TÂM CON NGƯỜI __((()))__
Con người có hai cái tâm
Tâm ma tâm phật, gieo mầm trong ta.
Tâm ma nghĩ việc xấu xa
Luôn nghĩ làm ác, gây ra cho mình.
Khiến ta làm việc sát sinh
Tay nhơ dính máu, nhuốm mình máu tanh.
Hại người thân thuộc xung quanh
Chỉ vì ích kỷ, tham sanh ham giàu.
Tâm ác giết hại lẫn nhau
Không tình không nghĩa, làm đau lòng người.
Tâm ác làm chuyện bất lương
Hại người hại bạn, theo đường quỷ ma.
Tâm phật rộng lượng bao la
Không sân không hận, thứ tha mọi điều.
Tâm phật làm thiện từ bi
Bao dung hỷ xã, sân si không màng.
Tâm phật khắc chế hung tàn
Đấu tranh chế ngự, thân ta nghĩ gì.
Con người làm thiện từ bi
Tâm ma tan biến, còn gì trong ta.
Con người làm ác sanh ra
Tâm ma chế ngự, quỷ sa hại người.
Ta nên niệm phật không rời
Giữ tâm chánh niệm, đổi dời cái tâm.
Tâm ma tan biến dần dần
Gắng tu niệm phật, phước phần tăng lên.
Làm thiện sẽ được đáp đền
Nhân nào quả đó, gắng bền đường tu.
SỐNG
Sống nên biết mình là ai
Đừng làm cha mẹ, đêm dài âu lo.
Sống nên có nhận có cho
Người cho người nhận, nào lo thiệt thòi.
Sống nên bỏ thói đua đòi
Chạy theo vật chất, sầu lo đêm ngày.
Sống nên tạo công đức dày
Cho con cho cháu, sau này hưởng lây.
Sống nên thấy khổ giúp ngay
Tâm luôn hướng thiện, nạn tai giải trừ.
Sống nên rộng lượng nhân từ
Vị tha tất cả, thói hư người đời.
Sống nên đạp đất đội trời
Hiên ngang khí phách, một đời sạch trong.
Sống nên ăn ở một lòng
Ăn ngay nói thẳng, chẳng vòng chẳng vo.
Sống nên phân biệt chánh tà
Tránh xa người xấu, mới là người khôn.
Sống nên nhỏ tiếng ôn tồn
Đừng nên quát mắng, cho hồn thảnh thơi.
Sống nên có làm có chơi
Đừng nên mê ngủ, chơi bời thâu đêm.
NAM MÔ BỔN SƯ THÍCH CA MÂU NI PHẬT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro