Chương 2. Một ngày truân chuyên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

https://youtu.be/-1v9xY0Xpyo

Vẻ đẹp của nàng không bao giờ là một nỗi ác mộng cả. Nàng đẹp theo cách riêng, ta biết. Nhưng sâu thẳm trong tim, ta luôn coi nàng tựa như mẹ Maria. Không vì nàng xinh đẹp hay hiền hậu, tốt bụng như Người, nhưng nàng lại chính là ánh sáng duy nhất đã giải thoát ta khỏi chiếc lồng giam lạnh lẽo ấy.

.

.

.

[Tôi có chỉnh sửa vài chi tiết ở chương 1, mong các nàng hãy ghé lại rồi tiếp tục đọc chương 2 sau khi hoàn tất nhé]

.

.

.

Đây là đêm đầu tiên Việt Nam đến với thế giới lạ kỳ này. Cậu ngẩng cằm mình lên phía cửa sổ, nơi hướng ra một bầu trời màn đêm tĩnh lặng cùng với ánh trăng sắc vàng luồn qua khe cửa. Một khung cảnh nên thơ trữ tình cùng với cặp mắt u buồn luyến tiếc xanh thẳm ấy, thật làm cho những kẻ vô danh lướt qua cũng phải rung động một khoảnh khắc mà.

- Di dưỡng tinh thần cũng không dễ dàng nhỉ?

Bất giác nói lên một câu, âm thanh vừa đủ để vang lên một cách nhẹ nhàng. Y chán nản ngắm nhìn hồi lâu, dường như chỉ muốn vùi mình vào chiếc gối mềm mại êm dịu. Nhưng thân là một Nhân Quốc, y vẫn không tài nào đưa bản thân vào một giấc ngủ chứa chan sự ảo mộng được, bởi lẽ, đất nước thanh bình nhỏ nhắn này đang nằm trong tay y. Một chút lơ là, đủ để làm cho đất nước loạn lạc, lâm nguy, huống gì là tình thế xuyên không bất đắc dĩ như thế này chứ.

- Ấy mà, mọi vật xung quanh trông như thời hoàng gia xưa kia nhỉ?

Vừa dứt câu, tiếng lắc cắc của chiếc đồng hồ chợt dừng lại, cảnh vật xung quanh như tĩnh lặng đi. Tấm rèm mỏng trong suốt được đặt ngay cửa chính bỗng được vén lên, lộ ra một bóng hình nam nhân cao ráo. Người ấy từ từ tiến những bước đến gần chiếc giường trắng dành cho Việt Nam. Y nắm chặt chiếc mền đặt trên thân mình, đôi mắt mở to như đang bày tỏ sự ngạc nhiên của bản thân trong trường hợp này. Đó là điều tất yếu xảy ra, bởi người hiện đang đứng đây chính là kẻ đã khuất, là kẻ đã gián tiếp khiến y sống chết sống dở với vai trò là một tên thuộc địa yếu hèn.

- Có vẻ, tình trạng của ngươi đang dần được ổn định.

Giọng Thổ trầm đục cất lên một câu nói vô tình, như đang ngầm đưa ra một lời cảnh cáo đến người đang nằm bệnh kia vậy. Đôi mắt xanh đục thầm liếc nhìn đôi tay siết chặt đến nỗi máu đã rỉ từng giọt thấm qua chiếc mền trắng xóa, không khỏi cảm thấy một chút hưng phấn trong lòng. Bởi lẽ, bản tính hắn ta vốn máu lạnh từ thuở còn thơ. Hắn ta thích ngắm nhìn những kẻ nô tì, đầy tớ thấp hèn cầu xin chỉ vì giành lấy một tia hy vọng về sự sống trong khi toàn thân đều được bao phủ bởi máu tươi. Đối với hắn, chỉ cần có máu thì mọi khung cảnh hiện ra trước mắt đều sẽ trở nên mỹ miều lạ kỳ.

- Vâng, thưa Ngài. Tôi cũng không mong mỏi điều gì.

Việt Nam trả lời ngắn gọn sau hồi lâu lặng im. Y không phải loại người tiếp thu mọi vấn đề một cách chậm chạp. Hơn hết, y luôn trong tình trạng thích nghi, linh hoạt mọi lúc, mọi nơi. Ấy nhưng, tên Nhân Quốc hiện hữu trước mắt kia thật không khỏi khiến y phải rùng mình. Đúng là, tâm can tuy giống nhưng sức chèn ép thì bên y có lẽ thua xa nhiều lần.

- Trời sinh có phước, an nghỉ mãi cũng không là điều phải với ý Thần.

Y bất mãn trong lòng, bởi an nghỉ vốn là ngôn từ dành cho những kẻ đã từ trần, rời bỏ chốn nhân gian nhàm chán này. Vậy ra, ý của bậc cao nhân này là muốn Việt Nam tôi đây phải như những kẻ hầu hạ không màng đến sức khỏe mà cung phụng vua chúa hết mình? Nực cười, cái thế gian thối rữa này thật sự đã đến lúc phải lụi tàn rồi sao?

- Nếu Ngài đã cảm thấy tôi không còn phù hợp thì hãy từ mặt và để những lời lăng mạ, xỉa xói tạo nên áp lực trên vai tôi, ít ra, tôi cũng không còn phải mang ơn nghĩa nặng tại chính nơi đã tước đi tự do vốn có của tôi.

[Thật vậy, thế giới này luôn được ví von như xã hội phong kiến xưa, áp đặt những luật lệ phi nghĩa lên những con người nhỏ bé, thấp hèn. Tam Tòng, Tứ Đức chính là sự ràng buộc siết chặt con người lẫn tâm hồn người phụ nữ. Tam Cương, Ngũ Thường lại là những đức tính mà người đàn ông phải tuân theo trong khuôn khổ. Chính vì những luật lệ này mà con người khó lòng có được sự tự do, đặc biệt là những Quốc Nhân mang danh thuộc địa ngoài kia.]

Người nam nhân ấy nhíu mày lại, gương mặt vẫn giữ một nụ cười đầy ẩn ý. Lập tức, hắn ta nhanh chóng khóa cổ tay y một cách thô bạo. Theo phản xạ y liền lên gối theo đòn đánh tự vệ và phản công, nhưng ngặt cái là y đang nằm trên giường, một tư thế gần như là bất lợi trong mọi tình huống. Hắn thấy vậy cũng chẳng nói gì, tiếp nhận đòn võ yếu ớt với tâm thế miễn cưỡng. Việt Nam như bất động, đưa con ngươi có phần thất vọng và phẫn nộ hướng về phía hắn ta.

- Ngươi sức lực yếu hơn ta, lại càng có phần ngông cuồng quá độ, nghĩ làm sao mà ta lại mất công đi thăm chỉ vì ước muốn tuyệt giao mối quan hệ này?

Việt Nam sững người. Không phải vì cơ thể của nguyên chủ bởi vốn dĩ nó đã yếu và đã được định sẵn là sẽ thối rữa dần trong tương lai không xa nếu không có y, mà là vì ngữ điệu mang cho y cảm giác vừa lạ lẫm vừa thân thuộc. Thật giống như chính bản thể chính của hắn ta tại nơi của y.

Đừng hỏi vì sao y vẫn còn giữ những gì về hắn ta trong ký ức.

Hãy hỏi vì sao y vẫn mang trong mình mối hận trăm năm này dẫu cho y đã bình thường hóa quan hệ ngoại giao với kẻ thù ngàn năm Trung Hoa.

.

.

.

- Đệ Long, ta vẫn không thể nào hiểu được, hà cớ gì lại cắt đi những phần đất quý mà ta đã cất công gìn giữ và bảo vệ suốt hàng ngàn năm nay cho tên Phú Lãng Sa đó?!

- Huynh trưởng, đất cũng chỉ là đất, chỉ có trời và ngôi báu vàng kim này mới làm cho chúng ta trở nên giàu mạnh hơn và trông giữ cái đất nước nhỏ bé này mà thôi!

- Đệ thật sự đã đi trái với thiên thư , vậy mà lại tự cho rằng bản thân mình là đúng sao?!

- Huynh trưởng! Đây mới chính là điều mà ta nên làm! Thiên thư vốn không thật, chỉ là những gì người xưa tạo dựng nên thôi!

Chát

- Ta thật không ngờ, công sinh dưỡng từ triều Tây Sơn của ta đây lại như nước đổ lá khoai. Ta đã cố gắng thuyết phục Tây Sơn rằng đệ hoàn toàn không làm nên tội thuở xưa, để rồi ta thấy được cảnh đệ đâm nhát kiếm này xuyên qua con tim chính người đó. Ta khi ấy vẫn còn chấp nhận, chấp nhận rằng triều đại nào cũng sẽ đến lúc suy tàn, nên ta đã tha thứ và cho đệ lên làm vua cai trị đất nước. Ấy vậy mà, đệ hết lần này đến lần khác đều phản bội lòng tin của ta. Ta giờ đây đã không còn thiết tha gì nữa, ta thật sự chán ghét cảnh nước mất nhà tan từ từ như thế này. Nhược bằng ta rời khỏi hoàng cung, rời khỏi chốn phong lưu xa hoa này, đệ muốn làm gì thì đó là quyền của đệ. Ta làm gì, với danh phận nào, thì đó cũng là quyền của ta.

Chẳng nói chẳng rằng, người huynh trưởng ấy tức khắc ném mạnh tấm vải đã phong ấn đi vẻ đẹp của gương mặt kiên cường, bất khuất. Chàng nhanh chân nhân cơ hội chạy ra cổng cung, tiện đường dùng thế võ đánh trả những kẻ ngáng đường, để lại người đệ này ngơ ngác nhìn.

.

.

.

Hắn nhận ra y đã bất động nhìn hắn cũng đã lâu, nhưng dường như hắn ta vẫn không màng đến sự việc đó. Một bàn tay hắn ta nới lỏng tay y, đưa xuống gương mặt đang ngơ ngác, thật si mê lòng người. Vuốt ve đôi má có phần gầy gò của y, hắn không tự chủ được mà bóp cằm y mạnh bạo, đưa lên cao để y có thể ngước nhìn rõ hắn ta hơn. Nhận thức được cơn đau len lỏi trong thân thể mỏng manh này, y liền bừng tỉnh mà cố gắng giữ chặt tay hắn ta bằng bàn tay mà hắn đã tha. Y chán ghét với sự suy nhược tạm thời của bản thân, bởi điều ấy đã hạn chế đi uy lực của y rất nhiều.

- Buông ra...

Y đành bất lực đưa ra những lời nói nỉ non yếu ớt.

Thân là một Nhân Quốc, hiện thân cho cả mảnh đất dải chữ S đã được hơn hàng ngàn năm, giờ đây lại nằm dưới thân một kẻ có thân phận thấp hơn mình, thật lòng nhục nhã biết bao.

- Huynh trưởng, Người đừng cứng đầu mãi như vậy chứ. Nhìn xem, thật thảm hại khi người mạnh mẽ, kiên cường mà ta luôn mong nhớ, bây giờ lại đang kháng cự một cách vô nghĩa.

Dừng lại một hồi, hắn ta bất chợt nhẹ nhàng đưa thân cậu ngồi lên, nâng niu đôi tay có phần đỏ ửng vì hắn khi nãy. Đúng thật là,

Tình yêu vốn chẳng ở cung,

Tuy ta vẫn mãi thủy chung một đời.

- Huynh à, thật sự thì huynh rất đẹp, đẹp hơn khi được giải phóng khỏi lớp vải che in hình quốc kỳ ấy. Huynh không đẹp như những kỹ nữ ở lầu xanh, nhưng lại đẹp như những bông hoa hồng sắc vô tận. Huynh đã khiến ta phải lòng, nhung nhớ. Kể cả khi chết, ta vẫn chỉ nhớ đến hình ảnh mờ ảo của huynh, tuy rằng đó như là một sự thờ ơ huynh dành cho ta, nhưng ta cũng đã an tâm mà từ trần đến với thế gian này.

Nói rồi, hắn lại gần y, dịu dàng thì thầm qua tai:

- Đệ thật muốn cùng huynh mãi mãi bên nhau. Huynh chỉ là của đệ, phận kiếp vốn đã được duyên số định sẵn rồi. Đợi đến khi huynh đã làm quen với nhân gian này, đệ sẽ thưởng cho huynh một món quà nho nhỏ, coi như là quà gặp mặt lại.

Dứt câu, hắn lập tức rời khỏi căn phòng bệnh thoang thoảng mùi sát trùng khó chịu ấy. Vừa bước ra khỏi cánh cửa đang được hé mở một phần, hắn hơi nghiêng người lại, như đang luyến tiếc một điều gì ấy. Song, hắn ta nhanh chóng đóng nhẹ cửa lại, để y một mình thẫn thờ về những lời nói vừa nãy của hắn. Trán y ướt đẫm mồ hôi, hơi thở dần nặng nề hơn.Y co người lại, ôm lấy chiếc chăn trắng xóa trong sự âu lo. Chắp tay lại thì thầm những lời cầu xin, như mong muốn nhận được lời phản hồi chứa đựng sự an ủi.

- Xin ai đó, bất kể là người nào trong căn phòng này ngoại trừ tôi ra, có thể nào giúp tôi cảm thấy được an toàn trong nghịch cảnh này được không?

Tuy rằng y là một nhà lãnh đạo, nhưng y chưa lần nào phủ nhận về sự tồn tại tâm linh bởi y vốn dĩ đã sống trên cõi đời này được hơn 4000 năm. Y biết y không mê tín dị đoan, y chỉ là mong muốn một sự ấm áp trong giờ phút này.

Bỗng, một giọng nói trầm ấm vang lên. Bàn tay người ấy dần hiện ra, che mờ đôi mắt y lại trong khoảng tối. Y không phản kháng, vì y biết, đây là người y tin tưởng một lòng.

Sau một hồi, y đã chìm vào giấc ngủ một cách nhẹ nhàng. Người ấy nở một nụ cười hiền dịu rồi tan biến vào hư không.

.

.

.

- Hợp chủng quốc Hoa Kỳ, tôi đang cảm thấy khá quan ngại khi ngài đề xuất những câu hỏi liên quan tới chính trị trong buổi họp mặt ngoại giao này.

Thế gian nơi này cũng chẳng khá khẩm hơn là bao. Việt Minh đang cảm thấy e dè khi người đang ở vị trí đối diện chính là Hoa Kỳ, một trong những cường quốc của thế giới. Anh đúng là chưa một lần nào tiếp xúc trực diện với gã ta, thường thì chỉ được nghe qua lời kể của Việt Nam nên cũng phần nào đoán được gã sẽ có những hành động ứng xử như thế nào. Nhưng quả là trăm nghe không bằng một thấy, anh không ngờ rằng Hoa Kỳ là loại người nham hiểm ưu thích sự thách thức và mạo hiểm như vậy.

- Xem nào, Việt Minh đúng chứ? Tôi đây chỉ muốn thăm hỏi tình hình nước nhà Việt Nam này đã ổn áp hơn chưa thôi. Nhưng đúng là lạ kỳ, tôi chưa bao giờ thấy cậu trong bất kỳ mọi buổi họp nào trước kia nhỉ?

Gã ta cười ẩn ý, tay đưa gọng kính đẹp toát lên sự lịch lãm nhằm thể hiện sự tò mò của bản thân. Giọng nói có phần giễu cợt ấy làm anh đôi phần khó chịu với gã. Ho nhẹ một cái, anh cố gắng kìm nén cảm xúc tạm thời của bản thân. Nhìn thẳng vào đôi mắt sắc sảo của gã ta, anh cũng chỉ cười từ thiện đáp:

- Người em trai Việt Nam tôi hiện đang có những vướng bận cần phải giải quyết khẩn cấp. Còn tôi thì công việc chính thiên về mảng quân sự đường bộ, vậy nên tôi hạn chế nhiều nhất việc họp mặt nhằm tránh những trường hợp bất đắc dĩ xảy ra. Tuy vậy, thân là người anh cả, tôi cảm thấy thật tội nghiệp cho người em trai bận rộn này nên đã thay em ấy đi họp buổi ngoại giao hôm nay, dẫu sao đều là người một nhà.

Hoa Kỳ vẫn giữ nụ cười ấy trên môi, gã bỗng chuyển hướng sang chủ đề ngoại giao chính không khỏi khiến anh ngạc nhiên. Tưởng chừng như gã đã bỏ qua, nhưng biển rộng nào vốn lại bình yên đến vậy, gã dường như nhận ra được sự bất thường lạ lẫm này.

- Có vẻ như lỗ hổng không gian lại bị kích hoạt rồi.

_______________________________

AU Fact (Khái quát):

1. Việt Minh, Việt Nam và Đông Lào tồn tại trên cõi đời được hơn 4000 năm.

2. Việt Nam hiện thân cho cả đất nước, Đông Lào đại diện cho lòng hận thù và sự căm phẫn, căm ghét đối với giặc ngoại xâm và kẻ phản động, Việt Minh đại diện cho ý chí kiên cường và tinh thần bất khuất của nhân dân.

3. Ban đầu, Việt Minh, Việt Nam và Đông Lào đều không có tên. Mãi khi đến năm 1945 cả ba người bắt đầu được đặt tên riêng.

4. Việt Nam vừa là cha, vừa là anh/huynh trưởng và chỉ là em đối với Việt Minh.

5. Đông Lào hận Việt Nam hơn cả Trung Quốc  khi mới được hình thành.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro