#4| Cô gái của tôi ơi?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác phẩm: Cô gái của tôi ơi?
Tác giả: Nhật Hạ
Thể loại: Tản văn

i

"Cô gái của tôi ơi?" tại sao lại là cô gái của tôi ơi? Dấu chấm hỏi sau câu liệu có phải là tiếng gọi nỉ non từ cõi xa xăm, lạc lõng nào đó, "Cô gái của tôi ơi?" là một lời thì thầm kể truyện từ một người bạn vô danh đồng điệu từ cảm xúc hay là bức thư vô đề cậu gửi tự bản thân?

...

Tớ chẳng hiểu sao cái xao xuyến và chua chát đến từ giọng văn của cậu chân thực đến kì lạ, tớ đã muốn bỏ qua tất cả các nhược điểm chỉ để ngồi cùng cậu nói về cái cảm giác vạch vết thương ra đâm từng nhát dao đến ứa máu vào đó, nát nhừ, tôi - người kể truyện hay là chính tác giả tàn nhẫn đã lôi quá khứ của "em" ra, chẳng phải để mỉa mai, chẳng phải để dày xéo, mà là để kể lại. Kể lại? Kể lại cái gì cơ? Kể về một người con trai dối lừa? Kể về người con gái vừa nếm trải nỗi đau thất tình? Không, cậu kể về cái đau khổ mà "em" đã phải trải, cái mưa gió đã đánh những cái tát thật đau vào lòng em, dạy cho "em" rằng đau mãi cũng tê dại, thương mấy cũng không qua được cái tình đời.

"Em" nghĩ rằng em có thể giấu những giọt nước mắt trong màn mưa, "ngồi co ro trong góc phòng quen thuộc" để tự gặm nhấm nỗi đau, quá khứ là sẽ ổn? Cậu vẽ nên một người con gái mạnh mẽ, khuất mình sau vỏ bọc kiên cường, một người con gái trống rỗng trái tim. "Em" cố giấu đi đau khổ sau vẻ ngoài mạnh mẽ ấy, nhưng "em" sẽ giấu được sao? Khi mà bao nhiêu đau lòng, bao nhiêu cảm xúc đều đã phơi trên từng con chữ của "tôi", có lẽ "em" đã đau đến chết lặng rồi nên "tôi" mới có thể kể bình thản đến như thế, không nặng nề, không nao núng, không não lòng, trong lòng của "em" bây giờ còn lạnh hơn cả "những chiều mưa em để đầu trần mà lang thang".

Cả câu truyện là một thước phim quay chậm, nó diễn ra dưới đôi mắt của "tôi", nó giống như bức tranh bị vẩy mấy giọt mực để lâu ngày, nó hoen ố, rỉ sét cả rồi, nhưng vết mực vẫn còn đó và nỗi đau của em vẫn như ngày đầu, cậu đặt vào những mảnh ghép rời rạc của quá khứ cái đau thương, cái cảm xúc cốt lõi của câu truyện. Tớ đã lạc lõng, không phải bởi vì câu truyện nhấn chìm tớ mà là do cảm xúc vô định của "em" làm tớ hoang mang, đổ gục theo những con chữ.

Câu truyện không có nội dung, không có diễn biến, không có cả nhân vật. Nó không có bất cứ thứ gì mà một câu truyện cơ bản nên có, duy chỉ để lại cảm xúc của một người con gái thất tình! Có lẽ cái trầm lặng trước cơn bão thực sự đáng sợ, nhưng cái vắng lặng đến hoang tàn trước đống đổ nát mới đau lòng thực sự. "Cô gái của tôi ơi?" cũng thế, để lại sau một cuộc tình là cô gái với trái tim trầm lặng, với sự đổ nát của mối tình sâu đậm trong tâm hồn, với giọng văn nhàn nhạt, xao xuyến cả tâm hồn hồn người đọc. Cậu lược bỏ những yếu tố cơ bản của một câu truyện đi, có vẻ đây là một quyết định sai lầm? Không, lược bỏ tất cả mọi thứ chỉ để làm nổi lên thứ trọng yếu của câu truyện - cảm xúc, và "em". Tất cả mọi thứ trong "Cô gái của tôi ơi?" đều nhạt màu, chỉ duy em và cái tâm trạng của em là nổi rõ, cậu để tất cả mọi thứ của câu truyện lui về sau nhường lại sân khấu cho cái cảm xúc dạt dào của cậu, có lẽ tớ không thực sự thích cách cậu diễn đạt trong câu truyện, nhưng những tâm trạng cậu đem lại cho tớ là một điều tuyệt vời không thể chối bỏ, nó để những độc giả từng trải như tìm thấy sự thân thuộc, sự đồng cảm đến từ "Cô gái của tôi ơi".

"Gửi cho em, một tâm hồn mong manh và nhạy cảm..." - trực diện và thẳng thừng, không lan man, không vòng vo nhưng trầm lắng và man mác buồn. Ngay từ đầu tớ đã nhận ra "Cô gái của tôi ơi?" có một giọng văn nhàn nhạt, điềm đạm, nó thực sự không quá ấn tượng, nhưng nó là giọng văn thích hợp nhất với "Cô gái của tôi ơi?" bởi chỉ có sự điềm đạm này mới bật lên được cái chất văn u buồn của câu truyện, cũng chỉ có giọng văn này mới thể hiện được rõ ràng tâm trạng của "em", giọng văn của cậu không quá nặng nề nhưng vẫn khiến độc giả lẳng lặng chìm vào nỗi buồn của "em". Chỉ khi con tim đau đến chết lặng thì "Cô gái của tôi ơi?" mới có sự thanh thản và nhẹ nhõm của một người con gái bằng lòng buông tay bỏ mặc quá khứ như vậy.

Tớ khá là ấn tượng về cách cậu dùng từ, cậu không miêu tả quá nhiều, lời văn đa phần là kể, nhưng cái cách cậu dùng từ làm bật lên nỗi đau của em một cách rõ ràng, nhấn nhá một cách ý vị nhất và xoáy sâu vào tâm trạng của người đọc, bật lên cả chất văn lẫn giọng văn nhàn nhạt u ám, không phải là u ám theo kiểu ghê rợn, không phải là bầu trời trước khi nổi bão, chỉ đơn thuần là thế giới của em nhạt hẳn sắc hồng, chỉ còn lại những mảng màu đơn sắc đen trắng mà thôi, đơn điệu và tẻ nhạt chính là những thứ làm nổi bật lên sự tiêu điều trong tâm trí và thế giới của em. Phải chăng, em vốn chẳng hề đau lòng về mối tình đã qua mà chỉ là em đang cần một khoảng trống để tinh lặng nhâm nhi cốc cà phê xưa cũ.

Nhưng có vẻ sau tất cả như cuộc đời em đã sang trang mới, tất cả mọi thứ ở đoạn kết nhẹ nhàng, êm ả hơn hẳn, mưa gió bão bùng có lớn, có dữ dội đến mấy cũng phải lặng đi, để nhường chỗ cho ánh dương trong cuộc đời em sáng lên nhưng tia sáng le lói, hai giọng văn, hai tâm trạng, hai thái cực nhưng không rối rắm không mâu thuẫn mà lại hài hòa đến kì lạ, cách cậu hòa trộn những cung bậc cảm xúc tuyệt vời hơn tớ tưởng tượng, dàn trải đều những cảm xúc, có lẽ tiết tấu cảm xúc hơi nhanh với tớ, nhưng cậu cho tớ thấy sự trìu mến, dịu dàng mà "tôi" gửi cho em, cho tớ thấy "ai rồi cũng khác" câu truyện không còn một màu xám buồn tẻ nữa cho đâu đây chút vàng của nắng, chút hồng hào của sự cảm thông đến từ "tôi", chút xanh của một bầu trời dịu nhẹ thanh thoát tự do, bước ra khỏi cái quá khứ tăm tối bủa vây em để lại cả khoảng trời yên bình, thôi ưu tư, thôi muộn phiền.

Có lẽ đây là những dòng viết vội của cậu, tràn đầy cảm xúc là thế nhưng diễn đạt của một phút cao hứng có bao giờ hoàn hảo?

Tớ đã khen cảm xúc cậu đặt vào "Cô gái của tôi ơi' rất nhiều, nhưng có lẽ tớ chưa hài lòng thật sự, đáng lí ra cậu nên làm cho ra trò với chỗ cảm xúc ấy chứ, hãy để cảm xúc của câu truyện lên thật cao, cao nhất cậu có thể, rồi hãy thả trôi nó xuống, để nó dữ dội tới mức cuốn cả độc giả theo dòng cảm xúc của cậu, có thế độc giả mới nhớ được có câu truyện đã từng ngân lên những nốt cao nhất của cung bậc cảm xúc sau đó tắt ngấm để lại những khúc hẫng đủ sâu sắc để độc giả phải nhớ mãi, đắm chìm trong ấy.

Thứ hai là cách cậu diễn đạt vẫn chưa đủ uyển chuyển, chưa đủ mềm mại để chạm vào tim người đọc, nó vẫn còn cái gì đó gắng gượng quá trong việc tìm đến tim của độc giả, nó như mảnh ghép sai vị trí tạo nên sự ngang ngang trong hành văn của cậu. Câu truyện của cậu đã rất hay nếu không có cách hành văn kéo nó xuống, tất cả mọi thứ rất tuyệt vời nếu hành văn của cậu không quá gượng ép thiếu tự nhiên và không rõ ràng để độc giả cảm nhận đủ cái sâu sắc trong câu văn.

Tớ không biết nói gì về motif lẫn cốt truyện cả, nó là một cái gì đó rất mơ hồ và khó để nhận ra, nhưng nó cho tớ đủ sức hút vì chẳng thể nào đoán được câu truyện, đoán được một cô gái như "em" sẽ hành động như thế nào, khiến tớ tò mò và nhiều hơn là cảm giác được hòa mình vào tâm trạng của câu truyện. Có lẽ chỉ thế thôi, không cần quá rõ ràng chỉ cần như thế này thôi "Cô gái của tôi ơi" cũng đã khiến tớ bỏ qua hết chỗ lỗi lặt vặt kia để kiên nhẫn đọc hết câu truyện rồi.

ii

Nhìn chung thì "Cô gái của tôi ơi" là một câu truyện chưa thực sự hoàn hảo nhưng nó vẫn đủ hay để giữ chân người đọc và là một câu truyện thích hợp cho những ai muốn tìm về một chốn bình yên, hay muốn tìm đến để lặng người cảm thụ giữa những chen chúc, xô bồ của cuộc sống. Nhẹ nhàng và thanh thoát, ưu thương, buồn tẻ lại chẳng hề nặng nề - "Cô gái của tôi ơi" là một tác phẩm đem đến cho độc giả những cảm xúc còn thiếu trong cuộc sống, hay là sự đồng cảm với những ai cùng chung hoàn cảnh - một tác phẩm đáng đọc một lần trong đời.

"Cô gái của tôi ơi, hãy ngủ đi, mơ những giấc mơ đẹp. Và cho tôi ôm một cái thật chặt, em nhé?"

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro