Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi vẫn luôn cố gắng để có được tình yêu của ông ấy.

Lúc đầu tôi nghĩ, nếu cha tôi phát hiện ra rằng tôi là một đứa trẻ tốt thì ông ấy sẽ thích tôi.

Vì vậy, tôi đã luôn học tập thật chăm chỉ để mỗi kỳ đều được đánh giá là học sinh giỏi. Trên tường nhà cũng dán đầy những bằng khen tôi đạt được.

Nhưng nó không có ý nghĩ gì cả.

Bảo mẫu luôn gửi những thành tích tốt mà tôi có cho Cố Mục Từ, nhưng chưa một lần nào ông ấy đáp lại.

Sau đó, có một số bạn học trong lớp bắt đầu bắt nạt tôi, họ cười hỏi "Mày nói cha mày là Cố Mục Từ"

"Nói dối à, nhìn nó xem, làm sao mà giống con gái của chủ tịch tập đoàn Cố được"

"Đúng vậy a, chưa bao giờ thấy có phụ huynh đi họp cho, tao nghĩ nó là cô nhi đúng hơn"

Tôi đã đánh nhau với bọn họ, đến mức vỡ luôn cả cửa sổ bên cạnh sân chơi.

Kính vỡ, bọn chúng nhanh chóng cầm lấy những mảnh kính chém vào tay tôi.

.....

Trong bệnh viện tôi nghe cha mẹ của những đứa trẻ đó xì xào bàn tán.

"Tôi nghe nói nó là một đứa con hoang"

"Vậy thì coi như cho nó ít tiền là xong chuyện"

"Sao không bảo hiệu trưởng khuyên nó nghỉ học đi, nếu không nó ở trong trường nói bậy, vậy thì sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của những tiểu bảo bối của chúng ta...."

Tôi ở trong phòng bệnh với vẻ mặt vô cảm.

Bản năng của con người là luôn bảo vệ con cái của chính mình.

Tôi không trách việc những bậc phụ huynh này muốn hi sinh tôi vì tương lai của con cái họ.

Thậm chí, tôi còn có chút ghen tỵ với những đứa trẻ đó.

Đột nhiên những lời thì thầm dừng lại.

Thay vào đó là sự hoảng sợ: " Cố, anh Cố?"

Cố Mục Từ đến vào giây phút cuối cùng. Đằng sau ông ấy là các trợ lý và luật sư khuôn mặt lạnh tanh nhưng đầy chuyên nghiệp, cùng với hiệu trưởng đang gật đầu chào hỏi.

"Tôi hiểu ý của ngài, là hiệu trưởng của trường, chúng tôi sẽ hoàn thành theo đúng bổn phận"

Hiệu trưởng mồ hôi đầm đìa "Tôi nhất định xử lý nghiêm khắc, cho những học sinh phạm lỗi thôi học"

Cố Mục Từ lạnh lùng gật đầu, trợ lý cùng luật sư ở bên ngoài xử lý những việc còn lại, còn ông ấy đẩy cửa phòng bệnh bước vào.

Trái tim tôi chưa bao giờ cảm thấy ấm áp như vậy, vào lúc này tôi cảm thấy mối quan hệ giữa tôi và Cố Mục Từ đã có sự thay đổi.

"Cha...."

Tôi nói bằng giọng nghẹn ngào.

Nhưng giây tiếp theo, tiếng gọi của tôi bị nghẹn lại trong cổ họng. Bởi vì tôi thấy ánh mắt lạnh lùng của ông ấy đang nhìn mình.

"Cố Tiểu Niệm, cô đã từng hứa"

Ông ấy nhẹ nhàng nói:

"Mẹ cô là người giỏi chơi thủ đoạn, đến giờ cô cũng học chơi thủ đoạn như vậy?"

Sau này bảo mẫu mới nói cho tôi biết

Để lấy được thiện cảm của ông ấy, Thẩm Vân đã từng thuê hai người quấy rối mình sau đó khóc lóc gọi cho Cố Mục Từ.

"Nói xem, cô đã trả bao nhiêu tiền để bọn nó cùng cô diễn xuất đến như vậy?"

Cố Mục Từ nhìn tôi bằng đôi mắt đen láy, cái nhìn soi xét tôi không có mọt chút thương tiếc.

Tôi chỉ cảm thấy máu toàn thân lạnh lẽo trong nháy mắt.

"Con không"

"Cố Tiểu Niệm, đừng có bướng bỉnh nữa"

"Con thực sự không có!"

Tôi khóc, không thẻ thanh minh cho mình cuối cùng chỉ có thể nhận sai.

Cố Mục Từ thất vọng nhìn tôi một hồi rồi trầm giọng nói:

"Tôi đã nghĩ rằng cô sẽ khác với bà ta"

"Bây giờ xem ra, cô càng ngày càng giống bà ta rồi"

Ông ấy quay người sải bước rời đi.

Hiệu trưởng cũng đi theo, ông ấy không biết cuộc nói chuyện vừa rồi trong phòng bệnh, nên đã khen tôi trước mặt Cố Mục Từ:

"Thì ra Tiểu Niệm là con gái của ngài, tôi vừa mới nói thảo nào con bé giống ngài như vậy"

"Con bé cũng giống ngài hồi xưa, mỗi lần thi cử đều đạt được thứ hạng đứng đầu, lại còn xinh đẹp...."

Cố Mục Từ bước chân hơi chậm lại.

Nhưng lập tức, ông trầm thấp cười nói " Như vậy thì có ích lợi gì?"

Ngay lập tức tiếng bước chân lại vang lên rồi xa dần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro