2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đứng dưới tán cây nguyệt hồng, ánh nắng rơi trên người Phượng Nguyệt như đang âu yếm vuốt ve an ủi cõi lòng đầy vết thương của nàng...

Tại nơi này mười vạn năm trước nàng và hắn cùng nhau ước hẹn, cũng tại nơi này mười vạn năm sau nàng và hắn lướt qua nhau như hai người xa lạ.

Hắn quay đầu đi có niềm hạnh phúc mới của mình, còn nàng ở lại phía sau tự tạo ra cho mình một cái kén. Nhốt chính mình vào trong rồi từ từ gặm nhấm nỗi đau, dùng thời gian để chữa lành vết thương xâu hoắm đầy máu đấy.

Bất chợt một cơn gió thổi qua đem hình ảnh vỡ tan thành nhiều mảnh vụn phiêu tán trong không khí.

Phượng Nguyệt chợt mở mắt, người tỉnh rồi mộng cũng tan. Đứng trên bờ vực cao sâu không thấy đáy, cơn gió thổi bay tà áo nàng nhưng lại không thể cuốn đi nỗi lòng như đau cắt kia.

Nàng chẳng còn nhớ rõ mình đã đứng đây được bao nhiêu lâu, mơ mơ hồ hồ. Lúc thì sống trong mộng khi thì tỉnh giấc, dường như nàng đã không thể phân biệt được đâu là thực đâu là mộng rồi.

Có đôi lúc nàng cảm thấy sống mơ hồ như vậy cũng tốt, kinh qua thời gian mài dũa, tốt nhất là mài đi cái thứ tình cảm đau khổ này đi. Để nửa đời còn lại của nàng được thanh thản.

Nhắm mắt lại, nuốt ngược nỗi lòng vào trong, nàng cười thật xinh đẹp. Dù cho gió có mạnh cỡ nào cũng không chút mãi mai chạm tới nàng.

______

Một ngày nào đó lúc nàng đang nằm vắt vẻo trên cây ngô đồng mà say sưa ngủ thì lại lần nữa gặp lại hắn.

Khoảng khắc bốn mắt chạm nhau đó giữa hai người điều có chung một cảm giác phức tạp không nói nên lời.

Sau chừng ấy năm, nàng đã từng nhiều lần mơ màng tưởng tượng hoàn cảnh hai người gặp lại nhau sẽ phát sinh điều gì. Nhưng lại không giống như hiện tại, nàng có thể bình thản hỏi hắn một câu :

" Lâu rồi không gặp... Ngài vẫn ổn chứ ...???"

Ánh mắt hắn nhìn nàng đầy sự áy náy, còn có chút kinh ngạc. Chắc hắn sẽ không ngờ cái người mất tích bấy lâu nay lại có thể xuất hiện ở nơi này đi.

Hắn đáp rằng hắn vẫn ổn, nhưng sao nàng thấy chữ ' ổn ' đó của hắn như nặng ngàn cân.

Hắn đến phủ đệ của đệ đệ nàng chỉ vì muốn cầu đệ ấy giúp tạo kết giới, vì mấy hôm nữa Lam Nguyệt phải chịu thiên kiếp. Lôi kiếp đấy ngay cả bậc thượng thần như chúng ta còn không chịu nổi vài tia chứ đừng nói gì đến một tiểu tiên như nàng ta. Cho nên hắn lo lắng cho nàng ta là đúng rồi.

Đệ đệ nhìn nàng, hắn muốn hỏi ý kiến của nàng dù sao giữa nàng và Lạc Hy đế quân đã sớm ân đoạn nghĩa tuyệt. Hai tộc dù không lên tiếng nhưng bên trong tình nghĩa đã sớm rạn nứt.

Nàng không phải người ít kỉ nhỏ nhen gì. Đã nói rằng buông tay thì sẽ không oán không hận, hiện tại người có việc cầu ta, ta không thể nào vì thù oán riêng mà từ chối.

Phượng  Nguyệt gật đầu đồng ý, một thoáng đó nàng nhận thấy Lạc Hy khẽ thở phào. Nàng chỉ cười lạnh nhạt,....

Nói cho cùng là nàng nợ hắn nên mới đau khổ khi hắn phụ nàng. Còn hắn không nợ nàng mà là nợ nàng ta nên cam nguyện vì nàng ta mà bỏ xuống tôn nghiêm cao cao tại thượng đi cầu xin người khác.

Nghĩ lại khi trước hắn đối với nàng nào được như vậy, nàng tự giễu trong lòng.

_____

Theo ấn kết trên tay Phượng Nguyệt dần hoàn thiện thì dưới chân nàng phát ra từng trận tia sáng chói mắt. Đồ án với hoa văn phức tạp hiện ra ngày một rõ ràng trên phạm vi cực đại mà Thứ đó cũng nằm trong phạm vi trung.

Linh khí trong trận pháp biến thành lợi khí sắc bén cắt đứt mọi vật ngay cả người khởi động trận pháp là Phượng Nguyệt cũng không tha. Trên da thịt trơn nhẵn của nàng đã thấm đầy máu tươi, không thể đếm hết đựơc có bao nhiêu vết thương lớn nhỏ trên người trông mà rùng rợn.

Toàn bộ máu của Phượng Nguyệt đều bị trận pháp hấp thu càng nhiều máu thì trận pháp càng mạnh. Thứ đó dường như cảm nhận  đựơc sinh mệnh lực bị cái trận pháp quái quỷ chưa từng thấy từng nghe đến bao giờ hấp thu với tốc độ cực nhanh.

Nhìn mọi người vì nàng mà lo lắng lòng nàng nhói đau tựa như linh khí sắc bén kia không chỉ cắt đứt da thịt mà còn cắt đứt luôn trái tim đã sớm không còn bao nhiêu sinh lực. Nàng đã dự đoán đựơc sự tình như này sẽ xảy ra, trận pháp này cũng không đơn giản là trận pháp phong ấn nữa. Đây chính là cấm thuật thượng cổ muốn khởi động trận pháp thì phải tế máu thịt và toàn bộ tu vi. Chính là dùng mạng đổi ngay cả hồn phách cũng không đựơc nguyên vẹn. Tàn nhẫn cùng cực, song nàng vẫn không hề do dự mà thực hiện chỉ vì phía sau nàng còn có rất nhiều thứ cần phải bảo vệ. Nếu chỉ cần hi sinh một mình nàng mà có thể để những người thân yêu nhất của nàng đựơc sống yên ổn thì nàng còn gì để do dự nữa.

Phượng Nguyệt đứng đó vẫn điềm nhiên như không dù cho người đầy thương tích. Nàng cười nhẹ nhàng quay lại nhìn đám người Lạc Hy.

Khi nàng khởi động thành công trận pháp thì chợt nhận ra, lựa chọn buông tay chả nàng thật chính xác. Nếu còn dây dưa chỉ sợ với tình trạng bây giờ của nàng chỉ tổ làm hại cả ba người mà thôi.

Tộc phượng hoàng đã đóng giữ ở Ngô Đồng lâm mấy trăm vạn năm, từ thời hồng hoang còn chưa khai phá đến giờ. Trong tộc có một quy định không thể cãi lại chính là đích nữ mỗi đời sẽ phải trong coi vật mà tộc phượng hoàng đang chấn áp không để nó thoát ra cho dù mất đi tính mạng.

Cho nên từ khi sinh ra Phượng Nguyệt đã định sẵn sẽ phải thời thời khắc khắc chờ ngày tính mạng mình mất đi. Gia huấn của tổ tiên không thể cãi lại, nàng làm sao quên được đây.

Máu toàn thân nàng đều bị rút đi, sinh mệnh lực cũng ngày một tiêu hao. Phút chốc đó trước mắt nàng là từng đoạn ký ức ùa về, từng chút một. Vui vẻ hạnh phúc rồi đau khổ, tuyệt vọng khôn cùng. Nàng cũng đã vượt qua. Khoảng khắc nàng có thể hỏi thăm hắn như một người bằng hữu bình thường thì nàng đã biết chính mình đã buông xuống được đoạn tình cảm đó. Hoá ra cũng không khó khăn như nàng tưởng, có chăng chỉ vì phúc phần hai người chỉ như bèo nước gặp nhau.

Thời gian chính là phương thuốc tốt nhất chữa trị mọi vết thương, dù để lại sẹo nhưng không còn đau.

Chưa có lúc nào mà nàng cảm thấy lòng mình bình thản đến như vậy, cái chết đối với nàng như một việc bình thường. Phải chăng khi con người biết được sự việc đã không thể vãn hồi thì tâm ngay cả để ý đến cũng không muốn nữa rồi.

Sinh ra số mệnh nàng không tốt, nhưng nàng vẫn biết ơn vì đời đã cho nàng nếm đủ vị ngọt đắng của thế gian. Ánh mắt nàng giờ đây trong suốt tinh khiết, nàng đã cởi bỏ được nút thắt cuối cùng trong lòng.

Mắt từ từ nhắm lại, môi vẫn nở nụ cười thật tươi dù cho thân thể đang dần dần hoá thành đóm sáng tan biến theo gió.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro