chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyên chủ  thân thế là thiên kim đại tiểu thư lưu lạc bên ngoài mười mấy năm hình thành tính tự ti, sau được cha mẹ đưa về lại cùng người nhà không hợp. Anh trai đối nàng thực xa lánh, mà cái người nàng gọi chị gái đối nàng thực tốt cũng chính là nữ chủ. Nhưng đây chính là một quyển mart Sue văn.

Ninh Vi Vi xung quanh có một đám nam nhân, chính là cô ta người nào cũng yêu a, chỉ cần nghĩ đến mất một người trong số bọn họ, tâm liền giống như bị xé nát, đau lòng không thôi.

Mỗi lần nghĩ đến trong sách miêu tả, Kim Lộ liền nhịn không được rùng mình.

Cuối cùng mẫu thân Kim Lộ thiên vị nữ nhi mình sinh ra, đối Ninh Vi Vi không tốt như trước, nữ chủ thiện lương cái gì cũng không cần làm, cô ta trước mặt hậu cung ủy khuất rơi vài giọt nước mắt, liền có người tới thu thập kim lộ. Chẳng sợ nữ chủ biết hành vi nam chủ, bọn hắn chỉ cần bá đạo cùng nữ chủ lên giường lăn là nữ chủ " thiện lương" tự nhiên sẽ tha thứ cho bọn hắn.

Kim Lộ xuyên đến quyển sách này đã thử rất nhiều cách, vô số lần sống lại, từ phật hệ, ôn nhu, rộng lượng, đối sử tốt với nữ chủ nhưng đều trở thành chất xúc tác tình cảm của nam nữ chử, kết cục rất thảm. Dù gì cũng chỉ có một kết cục còn tỏ vẻ ôn nhu rộng lượng cái gì a.
《“Phật hệ” mang nghĩa thế này cũng được, thế kia cũng xong, không cầu mong, không tranh cướp, xem nhẹ tất thảy, coi mọi việc thế nào cũng được, có người coi nó là một thái độ sống, cũng có người coi nó là sự phàn nàn đối với đời sống, có người xem nó là sự giải phóng áp lực chỉ cần bản thân cảm thấy thoải mái, đại khái kiểu gì cũng được. Có thể trêu đùa bản thân cũng là một sự vươn lên tích cực, là cảm giác hài hước đối với trêu đùa bản thân mà xã hội cần, cuộc sống có lúc cũng cần có “đời sống kiểu Phật hệ” nhàn nhã ngắm hoa nở hoa tàn trong vườn》
______________________

Ninh Duy vẻ mặt từ ái, đau lòng nhìn thiếu nữ đang lật xem ảnh, hắn nhẹ giọng an ủi:" con đừng sợ, mọi người trong nhà rất dễ ở chung, chị gái con tính tình ôn nhu, anh trai con tuy rằng tính cách ương ngạnh nhưng đối em gái rất tốt..."

Đó là đương nhiên, hắn còn suýt nữa thì vào hậu cung nữ chủ , nhưng mà chất lượng không tốt bị tác giả cho lĩnh cơm hộp.

Ninh Duy tựa hồ nghe thấy tiếng cười liền quay đầu lại. Quả nhiên là ảo giác...

Kim Lộ nhìn hắn, đôi mắt đen láy, cô lớn lên rất đẹp rất giống Khải Tuyết thời trẻ, làm tâm người đều mềm.
Cô nhẹ giọng hỏi" Chú thật là..." Nàng tựa hồ không thường nói từ này, dừng một chút mới nói" Ba ba con sao?"

Kim Lộ ở thế giới này luân hồi vô số lần, tự nhiên biết Ninh Duy thích con gái thân thiết chính mình, ngoan ngoãn, hiểu chuyện, không cần thông minh.

Không biết vì cái gì, hắn ở trên thương trường là người có ý chí sắt đá nghe thấy những lời Kim Lộ nói nước mắt muốn chảy xuống. Nếu không bị trộm đi, nàng sẽ luôn bên người cha mẹ, đứa nhỏ này ngoan ngoãn làm người ta muốn đặt trong tim làm tiểu công chúa a.

"Đúng vậy ta là ba ba con" Hắn có chút không tự nhiên nhiên nàng" Về sau có bất cứ chuyện gì có thể nói cho ta, ta bảo vệ con"

Hắn lại sờ đầu nàng, sợi tóc nàng mềm mại, biểu tình có chút sợ sệt, nhưng lần này không có né tránh.

“Vậy ba ba, có thể hay không, cho nàng một ít tiền?"

Thiếu nữ nhẹ giọng nói, âm thanh mềm mại, “Rốt cuộc nàng dưỡng ta lâu như vậy".
Nam nhân trầm mặc.
Thiếu nữ âm thanh càng thêm nhẹ, giống hài tử làm sai, cắn môi dưới nói: “Thực xin lỗi.”
“Không, con không cần xin lỗi.”
Đứa nhỏ này quá nặng tình cảm, không phải là người trên thương trường. Nhưng nàng là con gái của ta, hắn trong lòng khổ sở lại ấm ám.

Hành trình kế tiếp hắn không cùng Kim Lộ nói chuyện, muốn cho cô thời gian tiếp thu, không muốn làm cô sợ. Đối với con của mình, đặc biệt là một đứa trẻ ngoan ngoãn, xinh đẹp, đấy lòng hắn tràn đầy đau lòng cùng yêu thương.

Xe chậm dãi tiến vào cổng lớn, sau đó vững vàng dừng ở cửa.
Kim Lộ lẳng lặng mà nhìn này tòa biệt thự. Biệt thự nằm trong núi, giống lâu đài cổ theo phong cách Châu Âu, có hoa viên xa hoa mỹ lệ, nơi nơi đều tinh xảo cùng hoa lệ.

Ngoài cửa, Ninh Vi Vi sắc mặt trắng bệch nhìn vẻ mặt kích động của mẫu thân. Ninh La cười lạnh một tiếng trong miệng còn nhai kẹo cao su, biểu tình không kiên nhẫn, còn đeo tai nghe ở trên ghế chơi điện tử.Bất quá cũng là nữ hài, đối chính mình sẽ không có uy hiếp gì.

Xe màu đen ngày càng đến gần, mẫu thân ném tay Ninh Vi Vi ra không màng cô ta sắc mặt trắng bệch, muốn mau mau nhìn thấy Kim Lộ.

Cửa xe mở ra, thiếu nữ bước xuống xe. Ninh Vi Vi ngẩn người ra, chỉ thấy nàng duyên dáng yêu kiều cùng trong tưởng tượng khác xa nhau. Nàng rất đẹp, mặt mày minh diễm hào phóng, khóe miệng gợi lên tươi cười ngoan ngoãn làm người khác cảm thấy thực thoải mái, quần áo trên người không đắt tiền nhưng mặc trên người nàng lại vô cùng  thích hợp giống một đóa hoa bách hợp kiều diễm ướt át. Ninh Vi Vi trước nghe thấy phụ thân nói thành tích muội muội thực tốt, trong lòng có điểm hụt hẫng.

Tưởng rằng chỉ là con mọt sách, không nghĩ tới lại trổ mã đẹp như vậy, cùng mẫu thân đứng chung một chỗ quan hệ huyết thống không thể nghi ngờ. Ninh Vi Vi thật mau thu liễm, mỉm cười ôn hòa.

" Tiểu Nghiên..." vừa gọi mỹ phụ liền rơi lệ, nàng lẳng lặng đứng cách đó không xa sợ hãi, rụt rè mà nhìn Kim Lộ không dám tiến lên.

Kim Lộ chính mình tự đi qua, hơi hơi ngửa đầu nhìn mỹ phụ nhân.

Kim Lộ xuyên đến thế giớ này thời điểm thân thể này chỉ là một đứa trẻ con. Lúc đầu cô thật cảm tạ thần linh cho cô sống lại lần nữa nhưng hiện tại thì...CMN thần linh.

Tuy vô số lần nhìn thấy mỹ phụ nhân nhưng không thể không cảm thán mỹ mạo của nàng. Cô đã gặp qua vô số mỹ nhân, nhưng cảm thấy kinh diễm chỉ có hai người, một là Kim San, hai là vị phu nhân này. Kim San giống như yêu tinh mê hoặc người mà vị phu nhân trước mặt lại thanh lệ, ưu nhã của tiểu thư khuê các, nàng cực kỳ gầy, nước mắt rưng rưng mà nhìn Kim Lộ.

Trải qua nhiều lần luân hồi, chỉ có phụ nhân này vẫn đối tốt với nàng.

" đừng khóc..."

Kim Lộ nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt nàng. Mỹ phụ nhân càng khóc nhiều hơn, tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Kim Lộ "  Hảo hài tử...Tiểu Nghiên của ta trưởng thành thật sinh đẹp".

Ninh Duy nhìn một màn này cũng có chút khó chịu, tuy rằng chỉ là nữ nhi nhưng cũng là cốt nhục của chính mình, hơn nữa vẫn là do Khải Tuyết sinh, giờ phút này sinh ra cảm giác vui sướng cả nhà đoàn tụ. Hắn tiến lên miệng an ủi nói:" được rồi, đừng ở trước cửa nhà nói chuyện, Tiểu Nghiên vừa tan học ta liền đem nàng từ...tiếp trở về còn chưa có ăn cơm"

"Đúng đúng, ăn cơm" những lời này giống như đánh thức mỹ phụ nhân, nàng nắm chặt tay thiếu nữ, nước mắt chưa khô lại tươi cười, vội vàng hỏi Kim Lộ:"  Tiểu Nghiên nhà ta thích ăn gì? Mẹ kêu phòng bếp làm thật nhiều đồ ăn, con thích ăn thịt sao? Thịt gà, thịt bò hay rau rưa? Con thích ăn gì có thể nói cho mẹ, nếu là ăn không quen....."

"Đương nhiên là ăn không quen, rốt cuộc nó cũng chỉ ăn rác rưởi ở xóm nghèo" Ninh La bỏ hai tay vào túi, đứng ở phía sau ác ý nói.

"Anh trai " nữ chủ thiện lương mặt đỏ lên, kéo góc áo hắn, lời nói có chút nóng nảy. " em gái vừa mới trở về, anh..."

Vừa nhìn đến cô ta, thiếu niên tâm liền mềm xuống, cười hì hì nói:" anh chỉ lo lắng cho dạ dày của cô ta mà thôi, khả năng sẽ không ăn quen đồ ăn ngay được".

Nghe được lời này, Ninh Duy mày đều nhăn lại, quay đầu lại tức giận trừng mắt nhìn thiếu niên. Ninh La rất sợ cha hắn, biểu tình thu liễm đi, vâng vâng dạ dạ, không dám nói nữa.

Năm người đi càng ngày càng tách ra, cha mẹ đau lòng cùng yêu thích, quan tâm Kim Lộ, ngược lại đem huynh muội kia rơi lại phía sau. Ninh La chơi điện tử đương nhiên là đi chậm. Ninh Vi Vi cúi đầu, bước đi cũng chậm lại.

Chơi xong, Ninh La ngẩng đẩu nhìn ba người trước mặt dáng vẻ vui vẻ hòa thuận, hắn thật sự cũng chẳng có cảm giác gì. Nhưng nhìn thấy bên cạnh Ninh Vi Vi biểu tình mất mát, trong miệng liền nói:" em không cần quan tâm, tính tình của ba ba em còn không rõ sao? Cũng chỉ hiếm lạ nha đầu kia mấy ngày, người ba ba thích nhất chính là em, đừng suy nghĩ nhiều".

Ánh mắt hắn còn nhìn chằm chằm đi động, không biết xảy ra chuyện gì, mắng một tiếng shit. Bỏ điện thoại vào trong túi, phiền chán mà gãi tóc.

" Em không nghĩ gì cả, em gái vừa trở về, ba mẹ đương nhiên sẽ thích em ấy nhiều hơn một chút, chỉ là anh không cần trước mặt ba mẹ nói những lời vừa rồi, anh biết rõ hiện giờ....".

Rõ ràng vẫn là nữ sinh, em gái hắn vậy mà khi nói chuyện đều lo nghĩ cho hắn.

"  Được Được, không phải anh chỉ nói những lời này với em hay sao?"

Hắn làm mặt quỷ, Ninh Vi Vi liền bật cười. Cô ta nhìn hắn, khuôn mặt dưới ánh mặt trời trở lên ửng hồng, nở nụ cười có chút ngượng ngùng nói:" thật ra ba mẹ thích em ấy cũng không có việc gì dù sao anh đối với em tốt nhất, chỉ cần anh mãi ở bên cạnh em là được rồi."

Ninh Vi Vi không phải là mỹ nhân khiến người ta kinh diễm, nhưng khuôn mặt lại thanh tú khả ái, cặp mắt linh động như biết nói.

Tâm hắn run lên, nhưng thực mau liền khôi phục bình tĩnh, ngón tay duỗi ra búng trên trán Ninh Vi Vi:" Đó là đương nhiên, anh chính là anh trai em, cô ta cũng chỉ là tạp chủng không biết từ đâu tới mà thôi".
Anh trai quả nhiên vẫn đứng về phía mình, ba mẹ ta có thể không ngại chia cho nàng một chút, nhưng mà anh trai...

Thiếu nữ trước mặt đột nhiên quay đầu lại nhìn, Ninh Vi Vi vội Vàng tươi cười hiền lành. Chính là...

Ánh mắt thiếu nữ giống như nhìn thấy đồ vật dơ bẩn, khóe miệng chậm rãi câu lên, cười đến khinh thường cùng ngạo mạn.

Ninh Vi Vi ngẩn người ra, còn không kịp nói cái gì, liền nghe được âm thanh phía trước :" chị như thế nào lại đi phía sau?".

Ninh Duy đối con trai có chút không vừa lòng, nhưng đối với hào quang nữ chủ lại tương đối vừa lòng, tay sờ mái tóc dài của Kim Lộ, thấy nàng nguyện ý tiếp cận dưỡng nữ vui sướng nói:" Tiểu Nghiên thích chị sao?"

" Đúng vậy, chị thực ôn nhu, nhìn qua có vẻ rất dễ ở chung".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro