Nước Rất Sâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyễn Duy cuối cùng cũng có thể đợi được Đạo Sư của mình.

Đạo Sư là người đàn ông trung niên lưng hùm vai gấu, to con đáng sợ. 9 phần mười là một cái quân nhân.

"Điện Hạ, ta sẽ là người hướng dẫn Điện Hạ trở thành Võ Sĩ. Ta tên Trần Minh Cẩn." Nói rồi cũng không đợi Nguyễn Duy trả lời liền lấy ra một cuốn bí tích.

'Nguyễn Gia Cơ Sở Đạo Pháp.'

'Nguyễn Gia còn có thứ đồ này ? Mà cũng phải, ta cái này thế nhưng là Hoàng Tộc nha.'

"Điện Hạ Hãy đọc và ghi nhớ. Sau đó chúng ta sẽ thử tu luyện." Trần Minh Cẩn đưa cho Vị này Điện Hạ. Lần này được sai đến hướng dẫn cho hoàng gia cũng nói là may mắn sự việc.

Tất nhiên là sẽ được đọc qua công pháp Nguyễn Gia. Dù cho hắn Đạo Cơ đã thành nhưng là đọc nhiều một ít càng tốt chứ sao. Huống chi là hoàng gia xuất phẩm. Việc này cũng coi như nhẹ nhàng.

Là Hoàng Tộc vị này Điện Hạ tư chất chắc cũng không kém đi nơi nào. Nhìn hai vị huynh trưởng của Y xem. Một cái là thiếu niên tướng quân, một cái là tháo quát Vũ Đại. Cái nào không phải rồng phượng trong loài người.

Nguyễn Duy tiếp lấy cái này bí tịch nhìn sơ qua. Cũng không khó hiểu lắm, chỉ là một chút đường dẫn kinh mạch, Đạo Khí lộ tuyến, ghi nhớ cũng không khó khăn lắm.

'Khoan đã. Kinh mạch, mẹ nó cái này từ khi nào lại trở thành 'Không khó hiểu lắm' ? cái này làm sao lại trở nên dễ như vậy.'

'Thân thiện nhắc nhở, do đã sử dụng Luyện Thể Dịch nên con người mọi phương diện đều nâng cao. Trí nhớ tất nhiên cũng như vậy, đừng quá thất thố, mất mặt nha.'

'Phải, phải. ta đã nâng cấp nha, ta thế nhưng là thiên tài. Hahaha.'

Dù vậy nhưng quyển này Nguyễn Gia Cơ Sở cũng là cao thâm huyền diệu. Để ghi nhớ cũng cần chút thời gian.

Khoảng chừng sau 45 phút.

"Đạo Sư, ta đã ghi nhớ."

'Cái quỷ gì.? Ghi nhớ rồi ? ta còn vừa ngồi ấm mông đâu.'

Nghĩ vậy nhưng Trần Minh Cẩn vẫn nói : "Không sai, nằm trong dự liệu. Đã Điện Hạ ghi nhớ ta liền dẫn Đạo Khí trong cơ thể Điện Hạ một lần."

"Ghi nhớ cảm giác này, sau đó liền vận chuyển theo công pháp là được."

Nói đoạn Trần Minh Cẩn liền đặt tay liên vai Nguyễn Duy, truyền đạo khí khắp cơ thể theo lộ tuyến trong Nguyễn Gia công pháp. Cái này lộ tuyến Trần Minh Cẩn đã nhớ từ hôm qua, thế nhưng phí 5 phút nha. Hắn là người trong nghề mà cái này Điện Hạ lại là lần đầu tiếp xúc võ đạo. Chỉ vẻn vẹn thua hắn 40 phút. Mẹ nó cái này gọi là thiên tài sao, còn nhớ lúc mới bắt đầu của hắn thế nhưng tốn cả một ngày nhìn sách, vẫn là cơ bản của cơ bản sách. Lúc đó dù gì cũng nói một cái tiểu thiên tài.

Người so với người tức chết.

Trong lúc nghĩ ngợi lung tung, Trần Minh Cẩn đã hoàn thành gần một nữa chu thiên. Đây là do hắn võ đạo cao cường, bằng không để người khác tới chưa chắc được 1 phần 4 chu thiên đâu. Trần Minh Cẩn cũng không dám làm ẩu, cái này trẻ con kinh mạch vẫn non nớt, ẩu một cái là nhà hắn có thể chu tam tộc.

Một hồi sau.

"Ngài nhớ kỹ sao tiểu Điện Hạ.?"

"Cũng không rõ ràng lắm, có chút mơ hồ."

'Mơ hồ là phải, ngươi còn lập tức làm được ta liền kêu ngươi là cha nha.'

"Không có việc gì. Cứ bình tĩnh cảm nhận rồi sẽ được thôi. Ta sẽ đợi Điện Hạ."

Đạo sư chỉ có thể giúp như thế, con đường phải tự đi. Nếu dẫn đạo thêm vài lần có thể lầm kinh mạch của Tiểu Điện Hạ quen thuộc Đạo Khí cùa hắn. Được không bù mất.

Nguyễn Duy cũng ngồi xuống thử vận chuyển cái tiểu chu thiên. Nhưng làm sao cũng không được. Đi qua nữa tiếng.

Thấy mặt Nguyễn Duy có chút khó coi. Trần Minh Cẩn thầm nói.

"Haha. Cái này biểu lộ mới phải nha. Ngươi có thể trong hai tiếng thành công ta liền kêu ngươi cha."

'Hệ thống, cái này cũng quá khó đi. Ta muốn dùng Sơ cấp lĩnh ngộ sách.'

'Ký chủ lựa chọn sử dụng Sơ Cấp lĩnh ngộ sách ?'

'Phải'

Bỗng nhiên một hồi sóng biển cảm ngộ tràn vào trong hải não của Nguyễn Duy. Tốc độ vận chuyển chu thiên ngày càng nhanh, ngày càng thuận thục như phản ứng tự nhiên vô điệu kiện.

Ngồi ngoài xa Trần Minh Cẩn mộng.

Khoảng 15 phút, Nguyễn Duy liền hoàn thành một lần tiểu chu thiên. Cậu đứng liên tiến lại gần Trần Minh Cẩn khoe khoang một hồi.

Nhưng Trần Minh Cẩn liền lên tiếng.

"Hoàn thành rồi sao. Cũng tạm được, không có ném mặt Nguyễn Gia."

Nguyễn Duy cũng mộng, ta sử dụng Sơ Cấp lĩnh ngộ sách mới làm thành công, lại trực tiếp trở thành tạm được mặt hàng. Cái này, ta tư chất rất tệ sao.

Nhìn Trần Minh Cẩn cao thâm bất khả trắc dáng vẻ. Nhưng trong lòng đã ngàn lần chửi má nó.

'Còn may, lời không nói ra. Nếu không phải kêu cái này Điện Hạ làm cha. Con mẹ nó quá nguy hiểm.'

"Bây giờ ngài đã hoàn thành tiểu chu thiên, Cũng là bước vào nhập môn, chỉ cần tu luyện ra nội lực liền có thể xem như cao thủ tam lưu Hạ Phẩm."

"Tam lưu hạ phẩm ? Là phân chia trong võ sĩ sao ?"

"Ngài không biết cái này."

"Hụ... Biết nhưng quên rồi."

Cũng không có gì nghi ngờ, dù sao cũng là 15 tuổi đứa bé. Nhảy thoát tính tình.

"Võ sĩ chia là tam phẩm. Tam lưu đến nhất lưu là hạ phẩm, Vũ Sư tam lưu đến nhất lưu là trung phẩm, Tông Sư tam đến nhất lưu là thượng phẩm."

'Vậy ra chia làm tam phẩm, một phẩm lại chia thành tam lưu, cũng không khó hiểu.'

Nếu luyện ra được nội lực chính là Bước vào hạ phẩm.

"Đạo sư, ta có chuyện muốn hỏi.?"

"Sẵn sàng giải đáp thưa Điện Hạ."

"Những cái này võ sĩ có tuổi thọ rất cao sao.?"

Trần Minh Cẩn nghĩ một chút nói ra.

"Là rất cao, hơn xa phàm nhân."

"Có cụ thể sao ?"

"Cái này ta cũng không biết."

Nguyễn Duy ngẩn người.

"Tại sao?"

Chỉ thấy Trần Minh Cẩn trầm mặt nói :

"Làm một võ sĩ chưa có cái nào là chết bởi tuổi già cả. Là một võ sĩ nơi chết tốt nhất là trên chiến trường, không phải giường bệnh. Nên ta cũng không biết tuổi thọ cái chuyện này. Có thể, Thái Thượng Hoàng là người gần 150 tuổi."

Nguyễn Duy trầm mặc. 'Ma Quật', Chiến trường Trần Minh Cẩn nói đến chắc hẳn là nó. Có lẻ cậu cần đánh giá lại nhận thức của mình về 'Ma Quật'.

Hẳn không đơn giản như cậu nghĩ. Lịch sử nhân loại, chỉ tính Công Nguyên lịch cũng hơn 2000 năm. chắc chắn sẽ sản sinh ra cường giả tuyệt thế. Vậy mà không có một cái chết già, đủ để thấy 'Ma Quật' hung hiểm, đáng sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro