Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tiểu Tinh Thần

Ngày gửi bản thảo càng ngày càng gần, Nguyễn Đường đã có cảm hứng, vẽ liên tục vài bức tranh, cậu thích nhất là bức Thẩm Hạo chơi đùa cùng bọn nhỏ, tông màu sáng sủa, phong cảnh cùng nhân vật dung hợp hoàn mỹ với nhau, toàn bộ bức tranh dịu dàng lộ ra vẻ nhẹ nhàng, giống như gió trong tranh, thổi tan hơi nóng, cũng thổi ra hoa.

Những bức tranh khác thì thiên về khuynh hướng tự do, phong cách cũng là sự dịu dàng vốn có của Nguyễn Đường.

Nguyễn Đường mang tranh đến phòng trưng bày nghệ thuật, mỗi một tấm giám đốc đều nhìn kỹ, ông nhìn thật lâu trước bức tranh đầu tiên, "Bức này phong cảnh rất có ý nghĩa, chỉ cần vài nét mà đã có thể hình khái quát được nhiều mặt, quả nhiên kết hôn, có tình yêu rồi thì có sự hiểu biết khác. Chỉ là đơn giản quá thì sẽ không thể thể hiện trình độ của chúng ta, nhưng tỉ mỉ quá thì lại phá hư nét độc đáo này."

Tai Nguyễn Đường đỏ lên: "Tôi cũng cảm thấy bức này không thích hợp để trưng bày, tốt hơn là vẽ thêm mấy bức nữa." Trong lòng Nguyễn Đường không muốn Thẩm Hạo được trưng bày, càng không muốn làm sắc sảo* hình tượng của hắn và bọn nhỏ, cậu thậm chí không muốn để cho bất kỳ ai nhìn thấy bức tranh này.

(*gốc là tinh tế aka tế hóa, tức là làm mọi thứ trở nên tinh tế nghệ thuật hơn)

"Đừng có áp lực quá lớn, còn nhớ rõ bức tranh lớn nhất của cậu về sự hài hòa không, cậu nói là tự nhiên có cảm hứng, lấy trình độ của cậu, có ý tưởng tốt thì còn lo lắng vẽ không được à?"

Giám đốc nói vài câu đã bị nhân viên hành chính gọi đi, Nguyễn Đường trầm tư.

Đến giờ tan tầm, nhìn mấy bức tranh trên tay nhưng nó vẫn chưa thể làm cho cậu hoàn toàn hài lòng, Thẩm Hạo không ở nhà, Nguyễn Đường không muốn trở về quá sớm, cậu đi thẳng về phía trước, ngắm bầu trời lúc hoàng hôn, nhìn hoa cỏ lay động theo gió, nhìn người tốp năm tốp ba đi bộ ven đường.

Đèn đỏ vẫn còn nhấp nháy, tài xế tính tình gấp gáp đã bấm còi, Nguyễn Đường vội vàng đỡ lấy người phụ nữ đi ngang qua, cô giơ tay che bụng, vẻ mặt cảm ơn nhìn về phía Nguyễn Đường.

Là một nữ Omega đang mang thai, Nguyễn Đường dẫn cô băng qua đường.

Sau khi nói lời cảm ơn, cô vẫy tay chào Nguyễn Đường, nhìn bụng đầy yêu thương.

Xa xa hoàng hôn rơi xuống đường chân trời, dòng sông lưu động nổi lên ánh sáng vàng rực rỡ, đám người nhộn nhịp, ánh đèn sáng lên, đồng hồ chuyển sang mông lung mà mờ nhạt của thời gian tối, có một người mẹ thì thầm.

"Xin chào, tôi muốn vẽ bóng dáng của bạn, được không?" Nguyễn Đường bước nhanh đuổi theo, tình yêu có ngàn vạn thể loại, cậu may mắn nhìn thấy được một vài loại.

"Nếu như không nhận ra là tôi, tôi sẽ đồng ý." Nữ nhân gật đầu.

Nguyễn Đường cúi đầu, chờ người phụ nữ đi xa, cậu lập tức chạy về phòng trưng bày nghệ thuật, pha màu bắt đầu vẽ tranh.

Một bức tranh vẽ liền mấy tiếng đồng hồ, hình ảnh đã phát họa ra hình thức ban đầu, tỷ lệ và ánh sáng vẫn chưa phù hợp, Nguyễn Đường chủ yếu vẽ màu nước và tranh sơn dầu, mong muốn có thể được trưng bày, nên có lẽ sẽ phải vẽ lại nhiều lần nữa.

Bụng ùng ục kêu lên, Nguyễn Đường hài lòng nhìn thoáng qua, buông bút về nhà.

Trên điện thoại di động có cuộc gọi nhỡ, vừa mới gọi lại đã nghe thấy giọng trầm ấm của Thẩm Hạo, "Nguyễn Đường? Em đã về nhà chưa, vừa ra khỏi sân bay đã gọi cho em, mà em mãi không trả lời."

"Lúc vừa tan tầm, em có cảm hứng nên vẽ thêm một chút, anh đã ăn cơm chưa? Anh trai em có bắt nạt anh không?"

Nguyễn Đường cảm ơn tài xế, vừa nói chuyện vừa lên lầu.

"Ăn rồi, sắp đến khách sạn rồi. Còn em thì sao? "

"Ừm." Nguyễn Đường cắn môi, cười ha ha vài tiếng.

"Chưa ăn? Ăn nhanh lên, gần 10 giờ rồi. Anh thực sự không nên để em ở nhà một mình." Lúc vẽ tranh Nguyễn Đường thường vô cùng trầm mê, lúc ở nhà Thẩm Hạo sẽ nhắc nhở cậu ăn uống, không ở nhà thì không có cách nào chăm sóc cậu.

"Em đã về nhà, nấu mì rất nhanh." Nguyễn Đường vừa vào nhà đã đi thẳng vào phòng bếp, cậu đói muốn xỉu.

"Cho thêm chút rau củ và thịt, chờ anh trở về sẽ xử lý lại em."

"Anh không có ở nhà nên em cũng không muốn nấu cơm." Nguyễn Đường mở vòi, rửa tay rồi đổ nước vào nồi.

Hai người ở hai đầu điện thoại chỉ mới xa nhau mấy tiếng đồng hồ, nhưng sự nhớ nhung thì đã dày đặc như lưới nhện, nối hai trái tim lại với nhau.

Kể sau khi tan tầm đã làm gì, đụng phải người nào, cuộc họp ngày mai phải chuẩn bị những đề tài vụn vặt này, thời gian bất tri bất giác trôi qua, Nguyễn Đường lưu luyến cúp điện thoại, bắt đầu ăn mì.

Thẩm Hạo cầm điện thoại di động nóng hổi, gửi tin nhắn chúc ngủ ngon cho Nguyễn Đường.

Khóe miệng hắn cười quá chói mắt, Nguyễn Phong liếc hắn một cái, muốn nói cái gì đó, nhìn người bên cạnh lại nuốt xuống lời nói đã đến miệng.

Hội nghị ngành sản xuất mời rất nhiều chuyên gia, mấy công ty hàng đầu trong ngành đều phái đại biểu tham gia, Thẩm Hạo cả ngày đều ở trong hội trường, buổi sáng nghe lễ khai mạc và lãnh đạo các cấp phát biểu, ban tổ chức giới thiệu ngắn gọn, sau đó là chuyên gia nổi tiếng trong ngành mở đầu chia sẻ.

Thẩm Hạo làm chuyên ngành tài chính, đối với dược phẩm sinh học nữa biết nữa không, trong công ty có rất nhiều nhân tài chuyên ngành, lần này hắn cố ý dẫn tân binh trong công ty đi cùng, hội nghị vừa kết thúc hắn liền trốn vào phòng vệ sinh nhắn tin cho Nguyễn Đường.

Nguyễn Đường nhìn Thẩm Hạo chửi bới (than thở), bất đắc dĩ trả lời lại cái emoji "hôn môi".

Bữa trưa cũng không được thoải mái, Thẩm Hạo cố ý mở rộng bản đồ kinh doanh, phát triển mối quan hệ cùng các công ty khác trong ngành cũng là cần thiết, tân binh xuất thân nghiên cứu khoa học, không thích bầu không khí như này, vẫn luôn lạnh mặt. Thẩm Hạo đối với người khác đều giống nhau, cũng thỉnh thoảng chiếu cố cậu nhân viên kia, rơi vào trong mắt Nguyễn Phong liền có nhiều ý tứ khác.

Hội nghị diễn ra ba ngày, lịch trình rất chặt chẽ, Thẩm Hạo họp xong, trở lại khách sạn xử lý tốt công việc của công ty đã gần mười hai giờ, nghĩ Nguyễn Đường hẳn là đã ngủ, cũng may ban ngày hắn đã nắm bắt thời gian rảnh rỗi gửi tin nhắn nhiều lần, hắn nhắn cho cậu một tin nhắn, thấy không trả lời thì rửa mặt đi ngủ.

Ngày hôm sau bận rộn hơn ngày hôm trước, Thẩm Hạ thậm chí không rút ra được tí thời gian rãnh nào, từ hội trường đi ra, hắn cự tuyệt lời mời ra ngoài đi chơi, khẩn cấp bắt taxi về khách sạn, một ngày không nghe thấy thanh âm của Nguyễn Đường. Thói quen đúng là đáng sợ, hai mươi năm chưa có bao nhiêu lần nghe được âm thanh của cậu, nay không nghe được một ngày lại thấy nhớ."

Nguyễn Đường cũng rất nhớ Thẩm Hạo, ban ngày vẽ tranh còn được, về đến nhà một mình ăn cơm tắm rửa, loại nhớ nhung này càng ngày càng mãnh liệt, người yêu ngày mai sẽ về đến nhà, Nguyễn Đường cao hứng nghĩ, dọn dẹp nhà cửa chỉnh tề.

Cậu sợ quấy rầy Thẩm Hạo, nên vẫn chưa dám gọi điện thoại cho hắn.

Lúc điện thoại của Thẩm Hạo gọi đến, Nguyễn Đường Vừa tắm rửa xong hiện đang nằm bò lên giường, cậu mềm mại "ừ" một tiếng, lại ngọt ngào gọi một tiếng "chồng", khí âm theo dòng điện truyền ra, rơi không sót một chữ nào vào trong lỗ tai Thẩm Hạo.

"Cưng à, em đừng gọi như vậy. Anh sẽ phát điên." Thẩm Hạo bất đắc dĩ nhìn nửa người dưới phản ứng.

"Anh trai em kể lần này anh ấy mang theo một chuyên gia trẻ tuổi đẹp trai, quan hệ với cậu ta rất tốt."

Thẩm Hạo nằm lên giường, "À, anh ta còn dám nhìn những người khác sao, trợ lý của anh ta chưa lột anh ta à?"

"Thật hả?" Nguyễn Đường bĩu môi, tâm trạng có hơi sa sút.

"Trong trái tim anh em là người đẹp nhất, em ngủ rồi à? Hôm nay ăn có ngon không?"

"Ăn rồi, đang chuẩn bị ngủ, em rất nhớ anh."

Những lời này triệt để châm ngòi cho Thẩm Hạo, "Nguyễn Đường, anh cũng rất nhớ em."

Âm thanh của hắn bởi vì chịu đựng dục vọng mà có chút khàn khàn, Nguyễn Đường lo lắng hỏi có phải bị bệnh hay không.

Thẩm Hạo cười khẽ hai tiếng, Tiểu Kẹo Dẻo ở phương diện nào đó vẫn còn thiếu kinh nghiệm, "Nhớ em."

Nụ cười trầm thấp dễ nghe cùng những lời tình ngọt ngào đều rơi vào trong tai, Nguyễn Đường lấy gối của Thẩm Hạo ôm vào trong ngực, "Tối mai anh về nhà."

"Ông xã bây giờ muốn cùng em làm một số việc, không đợi được."

"A! Làm thế nào để anh làm được." Nửa đêm, ngồi máy bay cũng phải mấy tiếng đồng hồ, cơ thắt lưng Nguyễn Đường nổi lên một sự trống rỗng, cậu cọ vào chăn, âm thanh lười biếng mang theo gợi cảm.

"Nếu anh ở nhà, lúc này anh sẽ hôn em, miệng em mềm nhũn, trong khoang miệng mang theo sự tươi mát của bạc hà, anh sẽ mở hàm răng của em ra, đưa đầu lưỡi vào, liếm từng cái một, đầu lưỡi của em sẽ bất giác đuổi theo anh, anh sẽ liếm đến tận cùng, chỗ đó của em rất mẫn cảm, bị chạm nên em sẽ ngứa, đồng thời cũng rất có khoái cảm."

"Đừng nói nữa." Mặt Nguyễn Đường hoàn toàn đỏ lên, cậu chưa bao giờ biết khi hôn môi mình phản ứng như thế nào, nghe Thẩm Hạo diễn tả, một số ký ức trong cậu bắt đầu sống dậy.

"Tiểu Kẹo Dẻo của anh từ trong ra ngoài đều rất ngọt, đầu lưỡi ngọt, hàm trên ngọt, cổ họng ngọt, khi bị anh hôn đến rên rỉ cũng ngọt, em muốn anh hôn em không?" Thẩm Hạo một tay cầm điện thoại di động, một tay cởi áo choàng tắm ra.

"Anh còn nói nữa, em sẽ không ngủ được." Dưới quần lót màu trắng là con cu cương cứng đỏ hỏn, đỉnh bị dịch tuyến làm ướt, nhắc nhở Nguyễn Đường rằng cậu bị mấy câu nói khơi mào tình dục.

Thẩm Hạo lại bị nghẹn thêm một chút, phản ứng thành thật đáng yêu của Nguyễn Đường làm cho dục hỏa của hắn càng lớn, "Anh cũng không ngủ được, không có Tiểu Kẹo Dẻo ở trong ngực thật không quen. Em muốn làm gì trước khi đi ngủ không?"

"Anh muốn ôm em ngủ, nghe tiếng tim đập của em."

"Buổi sáng thì trộm hôn anh, đúng không?"

"Chỉ mới hôn có một lần à", trong điện thoại truyền đến tiếng cười, mặt Nguyễn Đường càng đỏ hơn, "Ừm, làm được hai ba lần, nhưng đều bị anh phát hiện."

Nguyễn Đường xoay người, liếc mắt một cái đã nhìn thấy chất bôi trơn và bao cao su trên tủ, trong phòng dường như vẫn còn hơi thở lúc bọn họ đụ địt, hô hấp của cậu bất giác dồn dập.

"Anh cũng thích ôm em ngủ, tay đặt lên thắt lưng em, eo em rất nhỏ, cảm giác rất tốt, anh thích chọc vào hốc lưng của em."

Lúc bọn họ làm tình, Thẩm Hạo cũng như vậy, bóp eo cậu, nửa người dưới đâm thọc điên cuồng.

Nguyễn Đường ngăn cản suy nghĩ của mình lại, "Anh bận rộn cả ngày rồi, nghỉ ngơi sớm một chút."

"Không được ăn Tiểu Kẹo Dẻo, đêm nay không cảm nhận được tí ngọt ngào nào."

"Tối mai có thể ăn được, anh muốn ăn kiểu gì cũng được." Có lẽ không cần giao tiếp trực tiếp đã cho Nguyễn Đường dũng khí, cậu mạnh dạn nói ra dục vọng.

"Ừm, tối mai anh sẽ ăn thật ngon, nhưng hiện tại anh cũng rất muốn ăn."

Hai chân Nguyễn Đường đan xen với nhau, làm thế nào dục vọng vẫn không thể biến mất, "Ăn bằng cách nào?"

"Anh sẽ cho em tựa vào đầu giường, hôn em đến không thở nổi, nước miếng theo khóe miệng chảy xuống, lúc này anh sẽ mút cổ em, ngón tay đặt ở sau gáy vuốt ve, nơi đó là tuyến thể của em, em có cảm giác được không? Ngón tay anh nóng bỏng, và làn da của em có một chút mát mẻ."

Nơi bị Thẩm Hạo nói đến giống như đang cháy lên, dục vọng chui thẳng vào xương tủy, Nguyễn Đường giống như thật sự bị hôn đến không thở nổi, cậu đưa tay sờ sờ gáy, nhưng cảm giác khi được Alpha vuốt ve hoàn toàn không giống nhau.

Thẩm Hạo thay đổi tư thế thuận tiện, "Em mặc đồ ngủ đúng không, bộ nào vậy?"

"Chúng ta có mua bộ bò đen với nhau." Thẩm Hạo ở bên kia ba ngày, trong quần áo Nguyễn Đường chuẩn bị cho hắn cũng có cái này.

"Muốn anh mặc không? Màu trắng rất tôn da em, bộ này bình thường em sẽ không cài nút trên cùng, anh sẽ dễ dàng có thể hôn đến xương quai xanh của em, lúc hôn tay anh sẽ chui từ vạt áo vào, vuốt ve eo em, eo của em rất mẫn cảm, nơi bị anh vuốt ve mà tê dại, em sẽ cong lưng, chủ động đưa xương quai xanh vào miệng anh."

Nguyễn Đường cắn môi, thắt lưng bủn rủn một trận, cậu nắm chặt chăn, dục vọng càng ngày càng mãnh liệt.

"Tự mình sờ sờ xem, ngón tay nhẹ một chút, từ rốn quét đến bụng dưới, dừng ở trên lưng quần, tiếp theo sờ sang bên phải, bên đó mẫn cảm hơn."

Ngón tay thường cầm bút vẽ tròn mịn như cái kén, đụng vào làn da bóng loáng ở thắt lưng, lập tức làm cho làn da nổi lên khoái cảm tê dại, Nguyễn Đường bất giác rên rỉ một tiếng.

Thẩm Hạo sờ sờ con cặc cứng rắn, "Hiện tại, anh sẽ cởi bỏ cúc áo của em, đầu vú của em đỏ hồng, giống như đóa hoa nhỏ, hơi run rẩy. Đừng cởi quần áo ra, cởi dây buộc ra là được. "

"Em không làm được." Cho dù không ai nhìn thấy, Nguyễn Đường cũng xấu hổ khi chủ động an ủi mình.

"Đừng khóc, hãy tưởng tượng anh ở bên cạnh em, kéo quần áo đến nơi có thể cọ xát ngực của em. Anh sẽ liếm ướt núm vú hai bên của em, đầu lưỡi xoay quanh núm vú, để cho bọn nó cứng lên. Và bàn tay của anh sẽ cách một lớp quần mà chạm vào con cặc của em, quần có hơi ướt, phải không? Chết tiệt, cái quần này rất ngắn, chân em cứ cọ xát anh, anh không thể chịu đựng được nữa. "

Nguyễn Đường gọi tên Thẩm Hạo lung tung, thân thể lắc lư, quần áo bằng chất liệu bông ma sát núm vú, hai chỗ đó lập tức đứng thẳng lên, ngứa ngáy muốn được xoa nắn.

"Anh cởi quần của em, em muốn anh đụng vào chỗ nào trước, cặc, hay là cái miệng nhỏ phía sau, cả hai chỗ đều đang chảy nước đúng không?"

"Đều muốn."

Thân thể quấn trong chăn không được thỏa mãn, khẩn trương khát vọng thân thể ấm áp cường tráng kia.

"Con cặc của em rất đẹp, màu sắc rất nhạt, anh có thể cầm chỉ trong một bàn tay, anh chạm từ gốc lên đến đỉnh, con cặc của em nảy lên, anh nắm chặt nó, ngón tay chạm vào cái miệng nhỏ trên đỉnh. Làm theo lời anh và thử nó."

Nguyễn Đường thăm dò vươn tay, vừa cởi quần ra con cu liền nhảy ra, Nguyễn Đường cầm cu, thỏa mãn thở dài một hơi.

"Rất tốt, bắt đầu sờ từ gốc rễ, sục lên xuống vài lần, rất tốt, lỗ tiểu sẽ hơi ngứa, dùng ngón tay chạm vào, đừng dùng sức quá nhiều, sờ thêm vài lần." Thẩm Hạo cởi quần lót ra, chính hắn cũng sục sục vài cái, hắn không hề che dấu tiếng thở dốc của mình.

Trên mặt Nguyễn Đường tràn đầy thủy triều đỏ, cậu nghe mệnh lệnh của Thẩm Hạo, tưởng tượng bàn tay mạnh mẽ của đối phương đang thủ dâm cho cậu, trong miệng cậu phát ra thanh âm ngọt ngào, đắm chìm trong tiết tấu của Thẩm Hạo.

"Chậm một chút, tay kia đi chơi trứng dái, dùng lòng bàn tay phủ lên, xoa xoa một cái."

"A!" Nguyễn Đường phát ra tiếng rên rỉ thoải mái.

"Anh còn có thể từ đáy chậu sờ đến khe mông, mỗi một chỗ trên thân thể em đều rất tuyệt, hiện tại, em phải nói một chút xem em muốn đối xử với em như thế nào, thân thể chồng đã chuẩn bị xong."

Nguyễn Đường lắc đầu, nhớ tới Thẩm Hạo không nhìn thấy, lại nói với điện thoại, "Em sẽ không."

"Em sẽ làm, bình thường em làm cho anh như thế nào, kể một chút đi."

"Chỗ của anh rất lớn, em..."

"Là ở đâu, nói rõ ràng một chút, đi?" Thẩm Hạo tách chân ra, hô hấp đã rối loạn.

"Con cặc, của anh" Nói xong từ này Mặt Nguyễn Đường đã đỏ đến muốn bốc khói, cậu cố nén xấu hổ, "Em dùng một tay đỡ, tay kia sục lên xuống."

Tay Thẩm Hạo sục con cặc vài cái, "Nó đang trở nên lớn hơn."

"Em..." Nguyễn Đường ngập ngừng vài tiếng, "Em chỉ biết sờ."

"Em sờ một cái nó đã rất kích động, bình thường anh chỉ cho em sờ một lát, sợ em làm tổn thương cổ tay."

Tiếng hít thở nặng nề của Thẩm Hạo truyền tới, lấy thể lực của nó, tiểu đánh tiểu nháo như vậy căn bản không thể làm cho nó thỏa mãn.

"Em giúp anh liếm?" Nguyễn Đường thấy chết không sợ mà còn nói câu đó, nhắm chặt mắt chờ đáp án của Thẩm Hạo.

"Nguyễn Đường, anh thật sự rất muốn bay trở về ngay bây giờ, đụ em không xuống giường nổi."

Lỗ đít co rụt hai cái, giống như là chuẩn bị tốt cho những lời này, Nguyễn Đường một tay vuốt ve con cu, một tay ấn vào chỗ ngứa chung quanh miệng đít.

"Con cặc của anh vừa thô vừa dài, em chỉ có thể ngậm đầu vào trước, đồng thời phải dùng một tay phải vịn vào gốc, em sẽ phồng má lên liếm mút trước, để con cặc hoàn toàn ẩm ướt, lúc này lưỡi của em sẽ liếm một vòng dọc theo quy đầu, có khi em sẽ để đầu lưỡi liếm vào lỗ tiểu, dùng đầu lưỡi đâm vào cái lỗ nhỏ kia, hoặc nhanh chóng hút cái lỗ nhỏ đó, khi nước miếng đủ nhiều, em sẽ dùng lưỡi quấn lấy răng, đầu di chuyển trước sau, nuốt chửng con cặc, nó dính nước bọt nên rất dễ dàng ra vào, em nuốt càng ngày càng nhiều, cho đến khi nuốt quy đầu vào cổ họng, cổ họng rất mềm, quy đầu tiếp tục va chạm với đó. Đồng thời ngón tay cái và ngón trỏ của em sẽ chăm sóc trứng dái không thể nuốt vào của anh, ngón tay anh đặt trên đầu em sẽ làm tăng thêm lực đạo, con cặc của anh nảy lên, em biết anh sẽ bắn, vì vậy mút chặt quy đầu, hút tinh dịch của anh."

Nguyễn Đường lúc đầu còn rất thẹn thùng, sau đó cậu đưa ngón tay vào trong miệng, khuấy động như thật sự đang ngậm con cặc của Thẩm Hạo, nói một hơi, cậu thở phào nhẹ nhõm, nước theo khóe miệng chảy xuống, môi lưỡi đều bị ngón tay đùa giỡn làm cho hồng hồng diễm diễm, mà hạ thể của cậu cũng rung động bắn ra tinh dịch.

Thẩm Hạo nhanh chóng vuốt ve con cặc muốn nổ tung, chờ dục vọng hơi giảm bớt hắn mới bình phục hô hấp, "Nguyễn Đường, anh không có xuất tinh sớm."

Nguyễn Đường ba chấm, che giấu rút khăn giấy ra lau hạ thân.

"Nếu anh bắn thì em làm cái gì?" Thẩm Hạo vừa thở hổn hển vừa hỏi.

"Lúc anh xuất tinh em sẽ hơi lui ra sau." Lời nói sau quá mức xấu hổ, Thẩm Hạo cũng không thúc giục, một bên tự an ủi một bên kêu rên cạnh micro.

Nguyễn Đường mặt đỏ tai nóng, xây dựng tâm lý tốt mới nói: "Để cho anh bắn vào mặt em."

Gậy thịt màu đỏ tím phun ra tinh dịch, làm bẩn khuôn mặt ửng đỏ của Nguyễn Đường, bắn vào môi, sống mũi, thậm chí còn bắn tung tóe lên lông mi đen nhánh, sau đó Nguyễn Đường sẽ thò đầu lưỡi đỏ tươi ra, cuốn tinh dịch vào miệng.

Chỉ nghĩ đến hình ảnh này đã làm cho Thẩm Hạo có dục vọng muốn xuất tinh, hắn tăng nhanh tốc độ sục, "Tiếp tục, bắn xong vẫn chưa đủ. "

"Em ăn hết tinh dịch, sau đó liếm sạch con cặc của anh." Lỗ đít ngứa ngáy, đầu ngón tay tuần tra bên ngoài do dự có nên đột phá cấm địa hay không, Nguyễn Đường che mặt, càng ngày càng nhớ Thẩm Hạo ôn hòa ôm hôn mình.

Tinh dịch văng khắp tay, từ sau khi kết hôn Thẩm Hạo rất ít khi tự cung tự cấp, hắn cầm điện thoại, "Nếu em ở bên cạnh anh, anh nhất định sẽ hung hăng đâm vào ruột của em, khiến em cả đêm chỉ có thể khóc cầu xin tha thứ."

Nguyễn Đường co rúm lại một chút, thân thể càng thêm hưng phấn, "Em không muốn tự làm."

"Đương nhiên sẽ không để cho em tự mình làm, chờ tối mai anh về nhà sẽ chịch em."

Bọn họ cách internet thấp giọng nói chuyện tình cảm, Thẩm Hạo chọn chuyện vui vẻ kể Nguyễn Đường nghe, lại bát quái chuyện Nguyễn Phong cùng trợ lý.

Nguyễn Đường nổi lên lòng hóng hớt, nếu không phải Thẩm Hạo không cho phép cậu hận không thể cúp điện thoại lập tức để gọi điện thoại cho anh trai.

Nói chúc ngủ ngon và tạm biệt với nhau, nhưng cả hai đều không muốn cúp máy.

Đêm yên tĩnh chỉ có tiếng điện thoại "tút tút", Nguyễn Đường cười ngây ngô một lát, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, "Hôm nay anh có quên chưa nói gì không?"

Sau một lát chờ đợi, Nguyễn Đường nghe thấy tiếng cười của Thẩm Hạo và câu nói "Anh thích em. "

Nguyễn Đường ôm gối vào trong ngực, khóe miệng mang theo nụ cười ngủ thiếp đi.

Nguyễn Đường đem gối đầu ôm vào trong ngực, khóe miệng mang theo cười đã ngủ.

⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾ ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾ ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾

-Có sai sót hay sai chính tả gì thì bình luận để ta sửa nha.

-Tên công khi edit khá lộn xộn, do translate sai mà ta thì chưa beta lại, nếu tên công sai chỗ nào thì comment cho ta biết nhé.

-Huhu, ta bỏ nó hơn 3 tháng luôn. Thật sự xin lỗi 🙇‍♀️🙇‍♀️. Sau ta sẽ úp sớm hơn ạ. 

-Trời ơi, cái não cá vàng của ta. Tự nhiên đăng bản convert chỉ dịch đúng dòng đầu. Cứ lầm mình đăng bản edit mới ghê. Tự bất lực với chính mình. 

Cảm ơn vì đã ghé thăm cung (^=◕ᴥ◕=^).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro