Băng Thu - Ánh trăng Thu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 雪中塵
(link lofter: https://xuezhongchen.lofter.com/post/30a3019d_1ccd3391b)

Dịch: Ngộ (Jun – Vong Tiện Anh Trạm)
Translated with permission.

CP: Lạc Băng Hà x Thẩm Thanh Thu

Bản dịch đã được sự đồng ý của tác giả (●'◡'●)ノ♥ Xin đừng đưa đi đâu đăng lên đâu hay dùng làm gì khi chưa hỏi ngộ, cảm ơn. Đặc biệt đừng đăng/ghim lên pinterest. Xin hãy hành động cư xử văn minh lịch sự, năm 2021 rồi ~

Năm nay đăng đúng sinh nhật của Tuyệt thế Dưa Leo nhé ^^

Happy birthday to Shen Qingqiu!

~~~ Start reading ~~~

Nhân vật là của Mặc Hương, bug, OOC, thiết lập nhân vật là của tui.

Tuyến thời gian: Sau kết thúc.

~~~ tui là đường phân cách nha ~~~

Ánh nắng buổi sớm dần nghiêng từ ngoài cửa sổ đi vào nhà, đánh thức hai người đang tựa sát vào nhau. Lạc Băng Hà dùng sức mở to mắt, muốn nhẹ nhàng đặt người trong ngực ra để dậy chuẩn bị đồ ăn.

Bình thường, rất ít khi Thẩm Thanh Thu phát hiện Lạc Băng Hà rời đi lúc nào, nhưng hôm nay y lại siết cánh tay đang vòng qua eo của Lạc Băng Hà, miễn cưỡng nói: "Băng Hà, nằm đã, tối qua vi sư đã phân phó hôm nay đừng có làm chuyện gì rồi mà?"

Lạc Băng Hà nghe lời Thẩm Thanh Thu, nằm lại, hôn đỉnh đầu y, giả vờ oán giận: "Sư tôn biết rõ hôm nay không phải ngày thường rồi mà, muốn đệ tử phải kiềm chế không làm gì kiểu gì đây?"

Nằm trong ngực y, Thẩm Thanh Thu xoay người, cười: "Ngươi nghe lời ta, tối ta sẽ nói nguyên nhân."

Lạc Băng Hà vĩnh viễn không chống cự được nét mặt tươi cười của người hắn yêu, lại trộm hôn mấy cái, vẫn lưu luyến không thôi, nhìn Thẩm Thanh Thu đứng dậy, tính toán sư tôn của hắn muốn làm gì.

Thẩm Thanh Thu khoác áo xong bèn đi phòng bếp, dù sao thì bọn họ ẩn cư, quanh tiểu ốc cũng không có người khác, chẳng sợ gặp ai đi theo.

Y vén tay áo, dựa theo công thức nấu ăn luyện tập cùng Lạc Băng Hà mấy tháng nay, bắt đầu chuẩn bị đồ ăn sáng cho hai người, khóe miệng khẽ cong một nụ cười thỏa mãn.

Thói quen nhiều năm qua khiến Lạc Băng Hà nằm trên giường nhưng hoàn toàn tỉnh táo, dù hơi âm của người bên gối vẫn còn nhưng hắn cũng không thể ngủ lại được. Nghe động tĩnh ở phòng bếp, hắn nhịn xung động xông đến hỗ trợ, nhìn chằm chằm trần nhà, suy nghĩ bậy bạ.

Không bao lâu, Thẩm Thanh Thu bưng khay gõ trở lại phòng, mùi thơi quen thuộc lan đầy phòng, nhưng mang đến cảm giác không giống. Lạc Băng Hà chờ không nổi nữa, đứng dậy lấy đồ từ trong tay Thẩm Thanh Thu, đặt lên bàn, kéo y đến bên người.

Thẩm Thanh Thu thấy mắt hắn long lanh, nghiêng đầu nhỏ giọng: "Tâm tình của Băng Hà bây giờ thế nào, tâm tình ngày thường của ta chính là vậy đó."

Nếu Lạc Băng Hà có cái đuôi, lúc này nhất định đã vểnh lên tận trời. Hắn bưng một chén cháo nóng còn bốc hơi lên, vừa ăn ừa ưm ưm, người nào không biết có khi còn tưởng hắn đói mấy ngày chưa được ăn cơm hoặc là nếm được món ngon tuyệt thế gì.

Thẩm Thanh Thu bảo hắn ăn chậm chút, Lạc Băng Hà mới đặt chén xuống, ăn cơm từ từ cùng y. Thẩm Thanh Thu thấy hắn ăn nhanh như thế, khóe miệng dính cũng không biết, hạn không có một cái máy ảnh để chụp lại ảnh lưu niệm.

Hai người ăn sáng xong, Thẩm Thanh Thu rửa bát, kéo Lạc Băng Hà đi tản bộ. Vẻ mặt muốn nói lại thôi của Lạc Băng Hà có thể nói đã thành kinh điểm, nhưng Thẩm Thanh Thu vẫn không động đậy, lẳng lặng cầm tay hắn đi lên đường mòn trên núi.

Lạc Băng Hà cứ thế đi đi, cũng bắt đầu hưởng thụ, nếu sư tôn đã đáp ứng tối sẽ nói nguyên nhân, hắn sẽ ngoan ngoãn chờ đến lúc đó.

Đi hơn một giờ, Thẩm Thanh Thu chủ động đề nghị làm bữa trưa, Lạc Băng Hà vui vẻ đáp ứng. Một người làm việc ở phòng bếp, một người đọc sách trong thư phòng, mỗi người một cách tận hưởng. Buổi chiều, Thẩm Thanh Thu giặt đồ, rửa chén, giặt ga giường, cực kỳ bận rộn.

Màn đêm lặng lẽ dần buông, chờ mong cả ngày, rốt cuộc Lạc Băng Hà đã chờ được cơ hội nghe đáp án. Ánh nến chập chờn trong nhà, trên bàn, bốn món ăn một món canh bốc hơi tỏa hương, làm mờ đường viền hình bóng của hai người.

Thẩm Thanh Thu kéo tay Lạc Băng Hà đặt lên ngực mình, đỏ mặt: "Chúc ta sinh nhật vui vẻ."

Lạc Băng Hà nín thở, cảm thụ nhịp tim đập có chút nhanh so với bình thường được truyền đến từ lòng bàn tay, nghiêng người ôm chặt Thẩm Thanh Thu, nói bên tai y: "Sư tôn, tại sao?"
Tại sao không để ta chuẩn bị một sinh nhật thật tốt cho người.

Thẩm Thanh Thu vuốt ve tóc hắn, thở dài: "Cả ngày nay để ta biết chăm sóc ngươi vui sướng nhường nào, đây không phải là món quà tuyệt nhất sao?"

Cả người Lạc Băng Hà cứng lại, hơi thở run rẩy, kìm lòng không được hôn dọc từ cổ Thẩm Thanh Thu xuống đến bả vai, mơ màng: "Sư tôn... sư tôn..."

Thẩm Thanh Thu đè đầu hắn lại, hô hấp không ổn định: "Ăn cơm trước đã..."

Lạc Băng Hà nghe thế, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Thu, khát vọng ở đáy mắt khiến người ta kinh hãi. Thẩm Thanh Thu dời mắt đi, cố làm ra vẻ trấn định tĩnh gắp thức ăn cho Lạc Băng Hà, đột nhiên cảm giác nhiệt độ trong phòng còn cao hơn bếp đốt lửa.

Lạc Băng Hà co được, dãn được, dù có chút ngồi khôn gyên nhưng cũng không biểu hiện ra, mỗi một ngụm đồ ăn đều nhai kỹ nuốt chậm, tạo cảm giác mong chờ dài đằng đẵng lại kín đáo cực kỳ.

Hôm sau, ánh mặt trời lại len lỏi xiên vào trong nhà, lần này, Thẩm Thanh Thu mệt đến mức không biết Lạc Băng Hà rời giường lúc nào.

===END===

Mong mỗi bạn đi qua hãy để lại một lời cảm ơn nhận xét gửi đến tác giả nhé. Tiếng Anh, tiếng Trung, tiếng Nhật, tiếng Việt... đều được hết.

Văn của bạn ấy hay mà, nhỉ? ^^ Mọi người có thấy thế không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro