CHƯƠNG 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn chiếc xe chăng đầy hoa cưới xinh đẹp của mình, lại nghĩ đến mấy chiếc xe chở vật liệu để xây dựng mộ địa dừng bên cạnh, hơn nữa lại còn trong ngày kỷ niệm 5 năm yêu nhau, họ còn chuẩn bị đi lãnh chứng bây giờ, thật sự là cô nàng cảm thấy quá đen đủi!

Vốn Trích Nguyệt Lượng đang rất phấn khích muốn cùng bạn trai tới trang viên chụp ảnh cưới, kết quả hiện tại lại biến thành một ngày tới thăm mộ địa, giờ cũng không muốn nói gì nữa, trực tiếp đen mặt bước lên xe, bạn trai vội vàng đuổi theo an ủi.

Phát sóng trực tiếp cứ thế gián đoạn.

Cư dân mạng đối với chuyện này cảm thấy rất khiếp sợ, hơn nữa còn có người bắt đầu suy đoán xem Thương Lộc và tòa trang viên này có liên quan gì đến nhau.

Bởi vì lục tung ở trên mạng cũng không tìm được một tin tức nhỏ nào nói về việc tòa trang viên này muốn đổi thành mộ địa, thế mà cái tin này lại bị Thương Lộc tiện miệng nói ra.

Có người suy đoán:

【 tôi có một suy nghĩ lớn mật, không phải cái tòa trang viên này với Thương Lộc có quan hệ gì đấy chứ? 】

Đương nhiên, tạm thời vẫn chưa có chứng cứ chứng minh, đây cũng chỉ là suy đoán dễ thấy nhất, nên cũng không có quá nhiều người tin tưởng.

Nhưng cho dù chủ nhân tòa trang viên này là ai, trang viên hoa hồng đến cùng vì sao lại đột nhiên muốn đổi thành mộ địa, thì từ biểu hiện không biết gì của Ninh Lâm cũng đủ chứng minh cô ta không phải nữ chủ nhân của tòa trang viên này.

Có người ở dưới phần bình luận Weibo phòng làm việc của Ninh Lâm tìm kiếm đáp án, nhưng bởi vì bản thân Ninh Lâm còn đang ghi hình, phòng làm việc tất nhiên cũng không có bất kỳ phản hồi gì thêm.

Dù trên mạng bởi vì sự tình trang viên hoa hồng muốn cải tạo thành mộ địa mà liên tục điên cuồng tranh luận, thì chương trình tổng nghệ vẫn phải tiếp tục thu.

Đạo diễn tuyên bố trò chơi kế tiếp, bọn họ sẽ đến trường quay phụ cận để tiến hành ghi hình trò chơi hôm nay. Các khách mời lần lượt lên mấy chiếc xe khác nhau, bị phân ngồi cùng xe với Ninh Lâm chính là Lâm Nhan Nhan.

Lâm Nhan Nhan cũng không có ý nghĩ kết bạn với Ninh Lâm, đại tiểu thư bình thường nói không ngớt miệng nay trên xe lại thập phần an tĩnh.

Mà Ninh Lâm đối với mấy việc đang náo nhiệt trên mạng giờ phút này cái gì cũng không biết, vẫn luôn cố gắng duy trì hình tượng ôn nhu tiểu tiên nữ, chủ động bắt chuyện cùng Lâm Nhan Nhan : "Nhan Nhan, tôi đã xem phim của cô rồi, tôi......"

"Khụ khụ ——"

Lâm Nhan Nhan làm bộ ho khan đánh gãy lời Ninh Lâm, mắt nhìn phía trước, đại não nhanh chóng chuyển động, tùy tiện tìm lý do: " Cái xe này xấu thế, ấy Diệp Lục, chúng ta đổi xe đi!"

Diệp Lục chỉ là đi ngang qua: "?"

Hắn không thể hiểu được mà nhìn Lâm Nhan Nhan, hỏi: "Dựa vào cái gì tôi phải đổi cho cô?"

Nhưng Lâm Nhan Nhan căn bản không phản ứng lại hắn, bay nhanh về phía chiếc xe đằng trước, leo lên xe của Diệp Lục còn tiện tay đóng luôn cửa xe lại.

Sau đó, xe bắt đầu lăn bánh, nhanh chóng rời đi.

Toàn bộ hành trình chả hiểu mô tê gì Diệp Lục: "?"

Không phải chứ, rốt cuộc đã xảy ra cái gì vậy?

【 ha ha ha ha, Diệp Lục: bảo bối mờ mịt, nhưng bảo bối không nói 】

【 cho nên Lâm Nhan Nhan sao lại muốn đổi xe với Diệp Lục? 】

Diệp Lục ban đầu vốn đã không được lựa chọn, giờ phút này lại càng không có cái gì để chọn, chỉ có thể đi về hướng chiếc xe ban đầu Lâm Nhan Nhan ngồi.

Ninh Lâm tự nhiên cũng cảm giác được Lâm Nhan Nhan bởi vì không muốn ở cùng mình mới rời đi, nhưng so với Lâm Nhan Nhan thì cô ta lại muốn thân thiết với Diệp Lục hơn, nên kỳ thật cũng không quá bài xích kết quả hiện tại.

Nhưng camera còn đang ở trước mặt, cần diễn vẫn phải diễn.

Ngồi ở trong xe, Ninh Lâm vài lần nhìn ra phía ngoài, tựa hồ có chút mất mát không che giấu được. Cô ta mím môi, vài lần nhìn về phía Diệp Lục, có chút muốn nói lại thôi.

Diệp Lục vốn đang nhắm mắt dưỡng thần lại bị làm phiền nên có chút khó chịu, hơi hướng sườn mặt nhìn về phía Ninh Lâm, kỳ quái nói: "Có chuyện cứ nói."

Cứ nhìn hắn như vậy làm gì? Thật đáng sợ.

"Không có gì." Ninh Lâm phủ nhận theo bản năng, nhưng lúc sau vẫn nhỏ giọng nói: "Nhan Nhan vừa nãy...... Là không muốn ngồi cùng tôi sao?"

Người xem phòng phát sóng trực tiếp dưới sự dẫn dắt của Ninh Lâm cũng có nhiều người bắt đầu một lần nữa tự hỏi sự việc vừa phát sinh.

【 đúng nha, Lâm Nhan Nhan vừa rồi là muốn tránh Ninh Lâm sao? Có phải hơi không lễ phép không......】

【chỉ là người qua đường, Lâm Nhan Nhan đã bao giờ có lễ phép thế? 】

【 tôi thật sự rất đau lòng cho Ninh Lâm, tới tham gia cái show này phải ở chung với Thương Lộc đành rằng có thể nhịn, thế mà lại còn bị Lâm Nhan Nhan khi dễ 】

Ninh Lâm nghĩ Diệp Lục hẳn là sẽ an ủi mình, sau đó cô ta sẽ thuận thế tỏ vẻ cảm ơn Diệp Lục, từ đó có thể kéo gần lại quan hệ của bọn họ. Nếu khách mời trong chương trình này trở thành bạn bè của cô ta, như vậy những ngày tháng kế tiếp của Thương Lộc chắc chắn sẽ không tốt.

Nhưng Diệp Lục không những không nói lời nào an ủi, mà còn hỏi ngược lại: "Còn không rõ ràng sao? Cô ấy chạy trốn nhanh như vậy, đến tôi còn chưa kịp phản ứng."

Ninh Lâm: "?"

Sao lại khác tưởng tượng nhiều thế!

Các võng hữu: "???"

【 ha ha ha ha Diệp Lục anh là cái đồ thẳng nam ma quỷ! Thôi anh zai tốt nhất đừng nói thêm gì nữa! 】

【 cứu mạng, Diệp Lục, anh thật là mất mặt, ngốc chịu không nổi! 】

【 Ninh Lâm rất rõ ràng là muốn tìm kiếm an ủi, nhưng Diệp Lục lại lựa chọn nói thật ha ha ha ha ha 】

Không khí trong nháy mắt cực kỳ xấu hổ.

Diệp Lục là thẳng nam, hơn nữa lại còn là thẳng nam EQ thấp, cho nên khi nhìn thấy một bộ sắp khóc tới nơi của Ninh Lâm, hắn chỉ có cảm giác thập phần sợ hãi.

Chẳng lẽ hắn nói sai cái gì rồi sao?

Cái phản ứng kia của Lâm Nhan Nhan, muốn hắn nói phét đó là bởi vì thích Ninh Lâm thì căn bản là hắn không thể nào nói nổi!

Nhưng nếu bây giờ Ninh Lâm mà khóc thì hắn có thể bị hiểu lầm là khi dễ người ta không đây?

Vì thế Diệp Lục quyết định bắt đầu an ủi Ninh Lâm : "Tôi với Lâm Nhan Nhan cũng không thân lắm, tôi nói bừa thôi, tôi cũng không biết cô ấy nghĩ như thế nào."

Mà lúc này, xe dừng đèn đỏ.

Trùng hợp hơn chính là, bên cạnh xe của bọn họ chính là chiếc xe Lâm Nhan Nhan đang ngồi.

Của sổ xe đang mở một nửa. Diệp Lục tựa như thấy đấng cứu thế nhanh chóng ấn hạ cửa sổ xe, hướng tới bên kia hô lên: "Lâm Nhan Nhan! Lâm Nhan Nhan!"

Lam Nhan Nhan đột nhiên bị rống tên chỉ cảm thấy khó hiểu : "Cái gì?"

"Tôi giúp người ta hỏi một chút thôi mà." Diệp Lục nhìn về phía Ninh Lâm, cho cô ta một cái biểu tình "cô cứ yên tâm", sau đó quay về phía Lâm Nhan Nhan tiếp tục lớn tiếng hô: "Lâm Nhan Nhan! Cô ghét Ninh Lâm à?"

Giờ khắc này, có thể nói là mười giây xấu hổ nhất trong lịch sử chương trình giải trí.

Diệp Lục đầy mặt đều là bộ dạng "ham học hỏi, chịu khó tìm tòi", còn Ninh Lâm vốn đang nước mắt đảo quanh hiện giờ đã bị cái EQ thấp tè của Diệp Lục làm chấn kinh chết trân tại chỗ, Lâm Nhan Nhan biểu tình lại càng đơn giản, cô nàng chỉ còn thiếu nước đem ba chữ "Muốn giết người" khắc trên mặt.

Ngồi cạnh Lâm Nhan Nhan là Thương Lộc, lúc Diệp Lục hô lên lời này là lúc cô đang uống nước, thực bất hạnh, cô sặc luôn.

Lâm Nhan Nhan không trả lời câu hỏi này, mặt vô biểu tình làm như không nghe thấy, đóng cửa sổ xe lại.

Cô lựa chọn đem xấu hổ để lại cho một mình tên khốn kiếp Diệp Lục hưởng.

Làn đạn giờ phút này cười lăn cười bò.

【tôi cười sặc cơm rồi hahaa, tôi còn muốn xem Diệp Lục có thể nói ra cái gì chấn động nữa không】

【 quả nhiên, chân thành chính là kỹ năng tất sát để kết giao giữa người với người! Không có chân thành không giải quyết được vấn đề! 】

【 cho nên Lâm Nhan Nhan là đang thừa nhận hả? Cô ấy chắc đúng là không thích Ninh Lâm】

Fans Ninh Lâm lập tức tỏ vẻ bất mãn.

【 khinh người quá rồi đấy, cái show tổng nghệ này rốt cuộc có thể có một người bình thường hay không vậy 】

【 thật sự đau lòng Lâm Lâm, cũng quá khó khăn đi 】

Cũng có fans Diệp Lục phản bác.

【Ế các người có xem không vậy, là Ninh Lâm chủ động hỏi Diệp Lục mà? Diệp Lục chỉ là nói thật mà thôi, anh ấy còn rất nhiệt tình giúp Ninh Lâm hỏi Lâm Nhan Nhan đó 】

【 cười chết, cái gì mà hảo tâm cơ? Không phải cô ấy đề cập với Diệp Lục trước à? Vốn là muốn bán thảm còn gì, ai mà không nhìn ra? Diệp Lục không quen biết Ninh Lâm, nếu chị gái nhà các người muốn thổ lộ tình cảm thì đừng có tìm Diệp Lục, hay là cô ta có tật xấu, gặp ai cũng thích thổ lộ?】

【 Diệp Lục thế thôi nhưng chả thèm quậy đục nước đâu, đừng đoán mò nói bậy sau lưng người khác, hỏi trực tiếp thế không phải để chị gái nhà các người nếu có hiểu lầm với Lâm Nhan Nhan thì có thể cởi bỏ ngay lúc đó còn gì, có vấn đề gì nữa thế? 】

Có người dùng một câu ngắn gọn tổng kết tình huống.

【 từ xưa thẳng nam đã khắc bạch liên rồi 】

Trong xe, Lâm Nhan Nhan tức giận đến run cả tay, bởi vì cô cảm thấy Diệp Lục con mẹ nó chắc chắn là đầu óc có bệnh.

Thương Lộc xem náo nhiệt hết nửa ngày, hiếm khi nổi lòng hảo tâm thuận tay đưa nước khoáng cho Lâm Nhan Nhan.

Lâm Nhan Nhan nhận lấy liền tu một hơi hết nửa bình, sau đó lại hung tợn nhìn về phía Thương Lộc, nói: "Cô cũng đừng nghĩ quá nhiều, tôi đúng thật không thích cô ta, nhưng cũng không thích cô."

Kỳ thật lúc Lâm Nhan Nhan chuẩn bị đi xuống xe, sở dĩ còn muốn tìm một cái cớ hợp lý để giải thích việc đổi xe với Diệp Lục, bởi vì cô cũng không muốn biểu hiện ra mình với Thương Lộc đều không thích Ninh Lâm.

Ai cô cũng không thích! Đều không thích!

Mà Thương Lộc cũng không trả lời, chỉ  dùng một biểu tình không thể hiểu được nhìn Lâm Nhan Nhan.

【 Biểu tình của Thương Lộc thật sự là có ý tứ, mỗi lần cô ấy không nói gì thế mà tôi nhìn biểu tình của cô ấy phát là hiểu ngay】

【 phiên dịch nét mặt của Thương Lộc một chút: " Sao cô toàn nói lời vô nghĩa thế." 】

【 không thể không cảm khái một câu, thật là đã lâu chưa thấy được quan hệ nhân tế chân thật như vậy】

【《Ai cũng là người xấu, một lần nữa định nghĩa lại mạng lưới quan hệ xã giao》】

Vài chiếc xe lục tục tới địa điểm làm nhiệm vụ lần này.

Tám tầng trong tòa nhà có giấu 30 tấm thẻ viết các con số khác nhau, số điểm lúc đầu của mỗi người đều là 0, những tấm thẻ bọn họ tìm kiếm có thể là số dương cũng có thể là giá trị âm, có thể cưỡng chế hoặc tùy ý trao đổi tấm thẻ có số điểm khác nhau cho người khác. Một giờ sau, tất cả mọi người sẽ tiến hành cộng điểm trên các tấm thẻ thu được, dựa theo điểm số từ cao đến thấp, cuối cùng sẽ trực tiếp loại một người, mà người có điểm cao nhất cũng có quyền lọai thêm một người nữa, những người còn lại sẽ là những người chiến thắng.

Hai người bị loại sẽ bị nhốt vào phòng tối, không thể tiếp tục tham dự trò chơi thứ hai.

Trong thời gian một giờ, khách mời có thể thương lượng với nhân viên công tác tiến hành chuyển nhượng điểm số để giữ lại được người có điểm thấp nhất.

Sau khi đạo diễn thông báo xong quy tắc, nhân viên công tác liền dẫn bảy người tới các thang máy khác nhau, từ lầu hai trở lên mỗi người lên một tầng.

Thương Lộc được đưa đến tầng hai gần nhất, mới vừa bước ra thang máy lại đột nhiên xuất hiện một người đàn ông che mặt thần bí, đối phương nghiêm túc nói: "Thương Lộc, chúc mừng cô có được thân phận bí mật, hôm nay cô chính là người nằm vùng, nếu không dùng thủ đoạn thì cô chính là người bị loại."

Thương Lộc: "!!!"

Thương Lộc mắt sáng rực lên.

Tưởng thắng thì mới khó, chứ thua còn không đơn giản à?

Hơn nữa chẳng sợ cuối cùng thua cũng không xong, cô vẫn có lý do quang minh chính đại đình công!

Tất cả mọi người cùng lựa chọn kế hoạch tác chiến, muốn lợi dụng ưu thế, trước tiên sẽ bắt đầu tìm kiếm ở tầng của mình.

Mà thực trùng hợp, tầng hai của Thương Lộc là một khu mỹ thực.

Người khác còn đang mải tìm kiếm tấm thẻ mà tổ tiết mục cất giấu, còn Thương Lộc nói thế nào cũng là một minh tinh, thu show cũng chính là tuyên truyền miễn phí, cho nên cô nhàn nhã ngồi trong tiệm bánh ngọt chụp ảnh chung cùng chủ tiệm và nhân viên, lại còn được chị gái chủ tiệm tặng trà sữa và bánh kem.

PD nhịn không được hỏi: "Thương lão sư, cô không có kế hoạch gì sao?"

Thương Lộc tâm tình rất tốt, vừa ăn bánh kem vừa chậm rì rì nói: "Thay vì nỗ lực ngăn trở đối thủ, không bằng đình công tránh liên lụy đồng đội."

Các võng hữu bị lời này của Thương Lộc chọc cười.

【 ha ha ha ha Thương Lộc đang nói cái gì thế hả 】

【 rất có đạo lý, làm người ta đếch thể phản bác 】

【đây là lần đầu tiên trong show tôi thấy nằm vùng thế mà lại nhàn nhã, không hổ là Thương Lộc】

Nhưng có lẽ là người lười có phúc của người lười, Thương Lộc tùy tiện đi một chút lại thấy hẳn hai tấm thẻ, mà tất cả còn đều là số dương.

Một cái là năm điểm, một cái là bảy điểm, thêm nữa do cô tìm được nên hoàn toàn là của cô.

Đột nhiên, Thương Lộc gặp Diệp Lục đang càn quét từ lầu 3 xuống dưới.

Trong tay Diệp Lục cầm ít nhất bốn tấm card, tổng cộng cũng phải được 30 điểm, tính bình quân mỗi tầng 3 tấm card thì hẳn là đã bị hắn tìm thấy gần hết.

Sau khi thăm dò tình huống, Thương Lộc đem tấm card của mình nhanh chóng nhét vào trong túi.

Diệp Lục cạn lời nhìn cô, hỏi: "Cô giấu cái gì? Chúng ta chính là đồng đội mà."

Thương Lộc: "......"

Thật ra cũng không phải.

Vì thế Thương Lộc nói: "Vậy cho tôi xem điểm của cậu trước đi?"

Diệp Lục lập tức cự tuyệt "Xem của cô trước."

Thương Lộc: "Tôi nói trước."

Diệp Lục: "......"

Diệp Lục: "Kéo búa bao?"

Làn đạn đối bọn học sinh tiểu học này cảm thấy rất hạn ngôn.

【có phải mấy người quên mất mình là đồng đội hay không hả? 】

Đột nhiên, Thương Lộc thấy cách đó không xa phía sau cửa kính là một hình bóng quen thuộc.

Diệp Lục theo ánh mắt Thương Lộc nhìn qua, nghi hoặc nói: "Tống Trạch Khiêm? Anh ta ở chỗ đó làm gì?"

Tống Trạch Khiêm đi ra, nhìn về phía bọn họ nhắc nhở: "Tôi vừa mới tìm được một tấm thẻ gợi ý, mỗi tầng chỉ có bốn tấm card, tìm đủ rồi thì không cần lãng phí thời gian, tầng một còn có hai tấm thẻ bí ẩn có điểm số cao nhất."

Thương Lộc và Diệp Lục liếc mắt nhìn nhau một cái, hai người đáy mắt đều tràn ngập nghi hoặc.

Tống Trạch Khiêm cười lạnh một tiếng, đầy mặt cạn lời nói: "Tin hay không thì tùy."

Diệp Lục nói: "Chúng tôi không phải hoài nghi thật giả."

Thương Lộc nói tiếp: "Chỉ là cảm thấy anh nghiêm túc chơi như vậy có chút không đúng."

Tống Trạch Khiêm: "......"

【 thật là, thoạt nhìn 3 người không hề có tí tín nhiệm nào, một nhóm hoàn toàn thất bại 】

【 ba người có thể hợp tác thì hợp tác, không thể thì nhanh nhanh tách nhau ra đi 】

Mà lúc này, Ninh Lâm cũng xuất hiện, coi như là toàn bộ nhóm đều tề tựu ở đây.

Thấy nơi này tất cả đều là đồng đội của mình, Ninh Lâm nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó hỏi: "Mọi người được mấy điểm rồi?"

Ninh Lâm nói xong đi tới chủ động đem tấm thẻ mình tìm được chia sẻ cùng mọi người, có chút ngượng ngùng nói: "Tôi hiện tại không có điểm nào."

Bởi vì Ninh Lâm tuy đã tìm đủ bốn tấm thẻ, nhưng trái ngang ở chỗ có 2 thẻ là số dương còn 2 thẻ là số âm vừa lúc giá trị lại bằng nhau, cho nên số điểm vẫn là 0.

Thấy Ninh Lâm chủ động ngả bài, Diệp Lục cũng lấy thẻ của mình ra.

Hắn tìm được ba tấm thẻ, hai tấm số dương một tấm số âm, sau khi cộng trừ thì chỉ có bốn điểm.

Sau đó Tống Trạch Khiêm mặt không biểu tình cũng lấy tấm thẻ ra, trường hợp này lại càng thêm xấu hổ.

Hắn cũng tìm được đủ 4 thẻ, cũng là hai âm hai dương, nhưng số trên thẻ khác với Diệp Lục, còn thảm hại hơn là âm năm.

Vài người đã đại khái đoán được kịch bản của tổ tiết mục, mỗi một tầng đều có bốn tấm thẻ hẳn đều là hai âm hai dương, nhưng số điểm cụ thể thì không rõ.

Mà bởi vì Thương Lộc không tìm đủ thẻ, cho nên rất may mắn không bắt được thẻ âm, tạm thời trở thành người được điểm cao nhất của cái tổ này.

Ninh Lâm lập tức tổng kết tình huống hiện tại, bắt đầu lên kế hoạch: "Thương Lộc không cần ở lại đây lâu để tìm thẻ, cứ bảo trì số điểm như vậy là đủ rồi, bây giờ chúng ta đi xuống tầng một tìm thẻ, sau đó chia đều ra lấy điểm trung bình của cả bốn người, như vậy tất cả mọi người đều không bị loại."

Ninh Lâm nói xong, hướng tới người trước mắt đang có điểm thấp nhất là Tống Trạch Khiêm lộ ra tươi cười, cổ vũ nói: "Chúng ta cùng cố lên, nhất định có thể thắng."

Phòng phát sóng trực tiếp các fans Ninh Lâm lập tức bắt đầu khen lấy khen để.

【 Lâm Lâm bình thường rất ít quay show, nhưng biểu hiện lại rất tốt nha】

【 bình tĩnh lại thông minh, yêu chị gái! 】

Cũng có người bắt đầu cảm khái.

【 quả nhiên, Ninh Lâm cùng khách mời của cái show này thật là không hợp nhau tí nào, ở nơi toàn người ác lại thật sự xuất hiện thiên sứ!!! 】

【 Ninh Lâm rất săn sóc ý, tôi cảm giác mặt của Tống đạo cũng không thối như ngày thường】

【 chẳng có ai là không thích một người con gái ôn nhu thiện lương như Ninh Lâm cả】

Sự thật cũng chính xác là như thế.

Tống Trạch Khiêm cảm thấy ở cái nơi chỉ có mấy minh tinh lưu lượng không có kỹ thuật diễn này, đặc biệt là người có bệnh công chúa Lâm Nhan Nhan, cùng với cái tính tình hoàn toàn không hiểu lòng người của Thương Lộc, có hai minh chứng đối lập trước mắt, hắn quả thực nhìn Ninh Lâm thuận mắt nhất.

Ít nhất thái độ của cô ta thoạt nhìn còn biết khiêm tốn, không giống Lâm Nhan Nhan và Thương Lộc, hắn nhìn ra được cô ta cũng là diễn viên biết tiến biết lùi biết sai biết sửa.

Bởi vì có Ninh Lâm tham gia, cho nên hình ảnh tình đoàn kết đồng đội yêu thương lẫn nhau lần đầu tiên xuất hiện trong cái chương trình này.

Nhưng Thương Lộc lại dùng một giây đánh vỡ ảo tưởng tốt đẹp kia, hỏi vặn lại: "Sao cô dám chắc chắn là cả 4 người sẽ không bị loại, lỡ chúng ta là những người điểm thấp nhất sau đó cùng nhau bị loại thì sao?"

"Đúng là cũng có khả năng." Ninh Lâm lộ ra biểu tình khó xử, nhưng vẫn nỗ lực cười cười nói: "Nhưng tôi tin chỉ cần chúng ta giúp đỡ nhau, nhất định có cơ hội thắng."

Dưới sự an ủi cổ vũ của Ninh Lâm, Tống Trạch Khiêm cũng miễn cưỡng gật gật đầu, tỏ vẻ tiếp thu cái kế hoạch này.

Rõ ràng là hắn chiếm tiện nghi, thế mà lại làm ra bộ dáng không tình nguyện, cái này khiến cho Thương Lộc càng cảm thấy không thể hiểu được.

Một trò chơi thôi mà, điểm này cô cũng có thể cho, nhưng cô rất không thích có người đứng đằng trước chỉ chỏ cô phải như này phải thế kia, huống chi bản thân đã bị chia điểm còn không được người ta cảm kích.

Vì thế khi nhìn nữ chính cùng liếm cẩu số 3 tương lai của cô ta, nữ phụ ác độc như Thương Lộc rất không thể tiếp thu kế hoạch của bọn họ : "Tống đạo trông có vẻ rất không tình nguyện nha."

Sắc mặt Tống Trạch Khiêm nháy mắt trở nên khó coi, kính râm cũng ngăn không được cái thần sắc này.

Nhưng hắn còn chưa kịp nói gì, Ninh Lâm đã lập tức đứng ra khuyên giải: "Đừng nói như vậy, chúng ta đều cùng một nhóm, mọi người hẳn là nên giúp đỡ nhau. Tôi tin Thương Lộc cũng không phải người ích kỷ như vậy đâu."

Cô ta bắt đầu lôi cả đạo đức ra để giáo dục công dân rồi, chắc mẩm đã nói đến mức này thì Thương Lộc không thể cự tuyệt được nữa.

"À, là giúp đỡ nhau sao?" Thương Lộc lại hoàn toàn ăn không vào bộ dáng này của Ninh Lâm, chỉ cười tủm tỉm hỏi ngược lại: "Tôi còn tưởng là của người phúc ta đấy chứ."

【 Thương Lộc một câu như bừng tỉnh người trong mộng, tôi vẫn luôn cảm thấy Ninh Lâm nói rất hay, không thành vấn đề, nhưng cũng vẫn có chỗ nào không đúng lắm, cuối cùng cũng hiểu rồi 】

【 Ninh Lâm căn bản không nói rõ Tống Trạch Khiêm là điểm âm, Diệp Lục điểm cũng không cao, chỉ có Thương Lộc là đang giữ điểm tối đa, dựa vào cái gì mà đúng lý hợp tình lấy điểm của người khác còn thanh danh thì mình chiếm vậy 】

Fans Ninh Lâm rất bất mãn.

【hiểu lầm rồi, Ninh Lâm không phải là vì thắng lợi của cả đội sao? Sắp xếp như vậy thì làm sao? Trong lòng Thương Lộc một chút tinh thần đồng đội cũng không có à? Người ích kỷ như vậy còn lâu mới so được với Ninh Lâm 】

Trong lúc hỗn loạn, cũng bắt đầu có người gia nhập ủng hộ Thương Lộc.

【lầu trước ơi tôi hỏi tí chứ đằng ấy hiểu lầm cái gì à? Thương Lộc là đang nằm vùng đó trời! Cô ấy về phe đối diện!!! 】

Thấy Ninh Lâm thần sắc cứng đờ, Thương Lộc lại cảm thấy thú vị, học theo ngôn ngữ trà xanh của cô ta hỏi ngược lại: "Tôi chỉ đùa một chút thôi mà, tôi cũng tin cô không phải người dễ tức giận như vậy đúng chứ?"

Thương Lộc hỏi như vậy Ninh Lâm sao có thể thừa nhận, trên mặt cô ta chỉ có thể trưng ra một bộ nguyện ý vì đại cục mà thoái nhượng, nỗ lực cười nói: "Không sao, giờ chúng ta tới tính điểm đi."

Ninh Lâm hảo ngôn hảo ngữ chịu đựng Thương Lộc, cũng là vì cô ta thực sự cần số điểm này.

Nếu bị loại sẽ bị nhốt trong phòng tối, cũng tương đương với việc sau này khi phát sóng chính thức cô ta sẽ chẳng có mấy phân đoạn được chiếu.

"Tính cái gì? Tôi đã đồng ý đâu." Thương Lộc phất phất tấm thẻ trong tay, sau đó quay đầu đi về hướng khác, nói: "Tôi đi đây, mọi người cố lên."

Ninh Lâm hoàn toàn không nhịn được, trực tiếp hai bước đuổi theo, có chút cả giận nói: "Thương Lộc, cô như vậy không được, chúng ta là một nhóm mà."

"Cô như này cũng đâu có đúng." Thương Lộc nói thẳng: "Tuy chúng ta chung một nhóm, nhưng nếu cô thật sự muốn thắng, thì bây giờ không phải nên tận dụng thời gian tới tầng một tìm thẻ điểm cao để không kéo chân tôi chứ, sao lại ở chỗ này duỗi tay muốn cướp điểm của tôi chứ?"

Lời này của Thương Lộc làm Ninh Lâm sửng sốt, trong lúc nhất thời không biết phản bác như thế nào.

Mà đúng lúc này, toàn bộ tòa nhà vang lên tiếng còi, báo hiệu trò chơi kết thúc.

Quy định thời gian là một giờ, nhưng một khi tất cả tấm thẻ đều bị tìm thấy thì cũng có thể kết thúc sớm.

Thương Lộc tỏ vẻ bất đắc dĩ nói: "Thực đáng tiếc, bởi vì nói lời vô nghĩa lãng phí quá nhiều thời gian, hiện tại khả năng là không có cơ hội rồi."

Nói xong, Thương Lộc liền bắt đầu đi xuống dưới lầu.

Nơi này chỉ còn lại ba người.

Ninh Lâm bất động liếc Thương Lộc một cái, lại nhìn về phía Diệp Lục, đầy mặt khẩn cầu nói: "Cậu cho Tống Trạch Khiêm ít điểm đi, ít nhất là không phải điểm âm, nếu không thì anh ấy sẽ bị loại mất."

Diệp Lục còn chưa kịp trả lời, Tống Trạch Khiêm đã nói thẳng: "Không cần."

Hắn giờ phút này tâm tình cũng rất kém.

Một trò chơi mà thôi, huống chi hắn cũng không phải khất thực, muốn hắn đi xin điểm, để làm cái gì?

Ninh Lâm trong lúc nhất thời có chút không xuống đài được.

Nhưng bây giờ cũng không ai rảnh để ý cô ta, bởi vì Tống Trạch Khiêm cũng đi theo xuống lầu, Diệp Lục nhìn thoáng qua Tống Trạch Khiêm, nhún vai tỏ vẻ cũng không phải là hắn không muốn cho, sau đó liền rời đi theo.

Không khí có chút xấu hổ.

Làn đạn bắt đầu chỉ trích Thương Lộc không có tinh thần đồng đội, không có ý thức hợp tác.

Đương nhiên cũng có người tới thay Thương Lộc phản bác.

【 rốt cuộc muốn tôi nói mấy lần đây hả, Thương Lộc là nằm vùng đấy các má, đây thật sự không phải đội của cô ấy 】

【ơ nhưng mà, cái chương trình này đã khi nào có ý thức hợp tác đoàn đội thế? 】

【Tôi mà là Thương Lộc tôi cũng không cho đâu, rõ ràng Tống Trạch Khiêm lấy đồ của người ta, dựa vào cái gì mà còn có thái độ như vậy? Có muốn hay không thế! 】

【mới tới xin nhấc cái đầu lên nhìn tên show đi ạ, khán giả cũng đừng quên tiêu chí ban đầu! Xin đừng quên ước nguyện ban đầu của chúng ta! 】

Tống Trạch Khiêm là người duy nhất âm điểm, cũng là người xếp cuối cùng, điểm của những người khác đã được tuyên bố trước đó rồi. Mà hơn nữa so với nhóm của Lâm Nhan Nhan, người đạt được điểm cao nhất vẫn là Thương Lộc.

Nói cách khác, Thương Lộc có quyền tùy ý loại một người.

Làn đạn lập tức bắt đầu suy đoán suy nghĩ của Thương Lộc.

【 Thương Lộc là nằm vùng, cho nên nếu muốn thắng cũng chỉ có khả năng trực tiếp loại người】

【 trách sao được chứ, Thương Lộc vừa mới nỗ lực như vậy chắc chắn là để loại Ninh Lâm rồi, kẻ ngốc cũng nhìn ra 】

【ơ nhưng mà cũng không đúng, Ninh Lâm là 0 điểm, cô ấy loại Ninh Lâm làm gì? Muốn thắng thì phải loại Diệp Lục mới đúng 】

Làn đạn bắt đầu khắc khẩu.

Nhưng đại đa số mọi người đều cho rằng, quản cái gì mà thắng với thua, cho dù là thua Thương Lộc cũng nhất định sẽ loại Ninh Lâm.

Mà lúc này, Thương Lộc đột nhiên phất tay kêu đạo diễn, ghé vào tai hắn hỏi một vấn đề.

Đạo diễn lộ ra vài phần khó xử, nhưng cuối cùng vẫn gật gật đầu, nói: "Cô thắng rồi, muốn thế nào đều được."

Thương Lộc lập tức tươi cười, nói: "Tôi tuyên bố, người tôi muốn loại chính là ——

Tôi!"

Vãi! Cái gì vậy trời!

Mọi người: "???"

【 Thương Lộc lựa chọn loại chính mình??? 】

Giờ phút này tổ tiết mục cũng đứng ra tuyên bố thân phận nằm vùng của Thương Lộc, hơn nữa điểm của Thương Lộc sẽ được thêm vào tổ A, cô tự loại chính mình, nhưng cuối cùng vẫn là tổ B cùng với Thương Lộc chiến thắng.

Sau đó đạo diễn liền dò hỏi Thương Lộc vì sao lại loại mình, Thương Lộc  rất thành thật trả lời: "Tại mệt đó, tôi muốn nghỉ ngơi."

Vì thế sau đó có một đoàn hắc y nhân xuất hiện, dẫn theo Thương Lộc đi vào phòng tối.

Cửa đang mở, trông thấy Thương Lộc đi vào, Tống Trạch Khiêm trực tiếp cười lạnh: "Điểm cao thì có ích lợi gì? Còn không phải cũng giống nhau, bị người khác loại hay sao."

Phòng phát sóng trực tiếp: "......"

【 không, Tống đạo, cô ấy và ngài thật sự không giống nhau 】

【 Tống đạo à, đây không phải là bị giết, đây là tự sát 】

Thương Lộc căn bản không thèm phản ứng Tống Trạch Khiêm, trực tiếp ngồi ở sô pha bên cạnh, cầm điều khiển từ xa mở TV lên.

Cô chọn một bộ phim phóng sự mình thích nhưng kén người xem, hoàn toàn làm lơ sự tồn tại của Tống Trạch Khiêm, chuẩn bị tranh thủ lúc rảnh rỗi tự mình hưởng thụ một lúc.

Tống Trạch Khiêm vừa định tiếp tục nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy phim phóng sự Thương Lộc chọn thì chợt im lặng, sau đó hỏi: "Cô thích xem loại phim phóng sự này?"

Thương Lộc một ánh mắt cũng lười cho Tống Trạch Khiêm, đã đoán được kế tiếp chắc hắn lại muốn nhiều lời, vì thế trước một bước hỏi ngược lại: "Sao? Loại phim này tôi không thể xem à? Chẳng lẽ trong mắt Tống đạo, diễn viên không đủ ưu tú thì không xứng thưởng thức tác phẩm tốt sao?"

Tống Trạch Khiêm bưng nước lên uống một ngụm, sau đó mới nói: "Không phải, chỉ là tôi cho rằng ánh mắt các người giống nhau, đạo diễn bộ phim nhựa này năng lực bình thường, tác phẩm của hắn cũng thật sự không phải là tác phẩm kinh điển gì."

"À." Thương Lộc trực tiếp bị Tống Trạch Khiêm chê cười, uể oải quay đầu nhìn về phía đối phương, gằn từng chữ: "Anh, quản, tôi, à?."

Làn đạn lần này thế nhưng rất thành thật mà đứng về phía Thương Lộc.

【 Thương Lộc với Tống Trạch Khiêm hiện tại ở chung cực kỳ giống lúc trưởng bối trong nhà xen vào chuyện của tôi】

【 tuy tôi có thể lý giải đây là niềm đeo đuổi đối với nghệ thuật của Tống đạo, nhưng thật ra cũng không cần khoa chân múa tay với sở thích của người khác như thế, thấy hơi phiền 】

Tống Trạch Khiêm không nói chuyện.

Thương Lộc tất nhiên cũng không thèm để ý hắn, tiếp tục xem phim mình chọn.

Nhưng mà mười phút lúc sau, cô rốt cuộc vẫn là nhịn không nổi.

Tống Trạch Khiêm có bệnh à?

Hắn dựa vào cái gì nói mấy bộ phim cô thích là không hay? Đặc biệt đây còn là bộ phim phóng sự quay từ mười năm trước, đạo diễn hiện giờ cũng đã qua đời rồi, một chút tôn trọng cơ bản đối với người đã mất mà hắn cũng không có sao?

Vì thế Thương Lộc hít sâu một hơi, ấn nút tạm dừng, sau đó nhìn về phía Tống Trạch Khiêm, hỏi: "Anh cảm thấy chỗ nào không hay?"

"Chỗ nào cũng không hay." Tống Trạch Khiêm tháo kính râm trên mặt xuống, trào phúng nhìn về phía màn hình đang chiếu bộ phim phóng sự kia, không chút lưu tình bình luận: "Tư duy của đạo diễn này trước nay không phải là khai thác sự tình phía sau để phản ánh xã hội hiện thực, mà là muốn moi móc từ hiện thực để diễn tả sự khổ cực. Ý niệm sáng tác này căn bản đã vi phạm nguyên tắc làm phim phóng sự, diễn viên trong phim này vừa hay lại rất phù hợp với quan niệm diễn viên của ông ta, điều này chứng tỏ trong lòng ông ta sớm đã có phương hướng kịch bản."

Bốn mắt nhìn nhau.

Tống Trạch Khiêm nhìn Thương Lộc.

Thương Lộc nhìn Tống Trạch Khiêm.

Sau đó Thương Lộc phun ra ba chữ: "Nghe không hiểu."

Cô học biểu diễn, không phải học chuyên ngành đạo diễn.

Tống Trạch Khiêm chuyển kính râm sang tay khác.

Quả nhiên, hắn đúng là điên thật rồi mới có thể cùng diễn viên hạng ba đàm đạo về lý luận sản xuất phim nhựa.

Nhưng qua vài giây, hắn vẫn là nhịn không được hỏi: "Vậy sao cô thích nó?"

"Bởi vì cảm động đó, tuy tôi nghe không hiểu những lời anh vừa nói, nhưng cá nhân tôi cho rằng, trên thế giới này thứ có thể đả động người khác nhất định là tình cảm chân thành tha thiết nhất. Có lẽ bộ phim nhựa này xác thật có vấn đề giống như anh nói đi, nhưng trên thế giới cũng không tồn tại thứ gì hoàn mỹ, anh không thích chính là không thích, tôi thích cũng chính là thích." Thương Lộc nói xong tiếp tục ấn điều khiển từ xa, còn không biết lấy từ nơi nào một túi khoai lát, một bên xem một bên rồm rộp nhai.

Tống Trạch Khiêm cũng không nói gì nữa.

Hắn lại đeo kính râm lên, dựa vào sô pha, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.

Hai người ở cùng trong một không gian khó có được một chút an tĩnh.

Mà bên kia lại đang bất ổn.

Trò chơi thứ hai bắt đầu, là chơi trốn tìm, các khách mời không bị loại tiếp tục chơi.

Chương trình rõ ràng vẫn đang thu hình, mà Ninh Lâm lúc này lại đi đến gian phòng nghỉ tránh camera gọi điện thoại cho người đại diện của mình.

Nhân viên công tác bên cạnh thúc giục nói: "Ninh lão sư, phát sóng trực tiếp còn đang tiếp tục, tôi bên này chỉ có thể giúp cô kéo dài ba phút thôi, cô nhanh một chút."

Nhân viên công tác nói xong, liền đóng cửa ở bên ngoài chờ đợi.

Đầu dây bên kia giọng nói của người đại diện có chút nôn nóng: "Ninh Lâm, Trích Nguyệt Lượng đang liên hệ chúng ta dò hỏi tình huống, việc này đã đang lên men rồi, độ thảo luận tăng rất nhanh, cô mau nói rõ ràng cho tôi rốt cuộc sao lại thế này, cái trang viên hoa hồng kia không phải của Khương tổng sao?"

Ninh Lâm rất bực bội, cô ta nào biết chuyện ra sao chứ?

Một cái trang viên hoa hồng đang êm đẹp tự nhiên thế nào liền đổi thành mộ địa? Lúc Khương Diệc đưa cô ta đi đã đưa cả chìa khóa phòng nghỉ rồi, trước đó cũng không thấy anh ta đề cập đến việc này.

Nhưng rốt cuộc chương trình vẫn còn đang phát sóng trực tiếp, Ninh Lâm cũng không có cách nào ở lại quá lâu trong phòng nghỉ, chỉ có thể chờ trở về hỏi Khương Diệc tình huống cụ thể.

Trích Nguyệt Lượng dù sao cũng chỉ là một tiểu võng hồng mà thôi, thân phận phú nhị đại đại khái chắc cũng là do marketing, cho nên Ninh Lâm cũng không để trong lòng, nói thẳng: "Trước hết đẩy hotsearch về trang viên hoa hồng xuống đi, sau đó lại an bài tiếp, đem hot search hiện tại áp xuống, thanh tẩy sạch sẽ quảng trường topic, có người lợi dụng chuyện này để bôi đen, mấy cái này còn yêu cầu tôi dạy cho anh?"

Người đại diện liên tục đồng ý.

Điện thoại cúp, Ninh Lâm hít sâu một hơi điều chỉnh lại cảm xúc, một lần nữa mỉm cười đi ra ngoài, khôi phục bộ dáng ôn nhu ban đầu.

Trích Nguyệt Lượng trên đường trở về càng nghĩ càng giận, nhưng bởi vì đã ở trên đường khóc nhòe lớp trang điểm rồi nên không muốn mở lại phát sóng trực tiếp nữa mà chỉ đăng một bài Weibo, đơn giản kể lại sự tình vừa trải qua, khuyên mọi người đừng tới xem cái trang viên hoa hồng kia nữa, vừa lãng phí thời gian lại còn không may mắn.

Rõ ràng lượng fans weibo của Trích Nguyệt Lượng là hơn chục vạn, mà post này đăng lên lại chỉ có mấy cái bình luận.

Trích Nguyệt Lượng lập tức ý thức được, Weibo của mình hẳn đã bị hạn chế rồi.

Vì thế Trích Nguyệt Lượng lập tức thay đổi mấy cái hashtag, sau mấy lần thử thì phát hiện mấy từ như 'trang viên hoa hồng' hay 'mộ địa' -  hai từ ngữ mấu chốt nếu đặt ở cùng nhau sẽ bị hạn chế.

Mà #hoa hồng trang viên vừa mới nãy còn lên hot search, hiện tại lại biến mất vô tung vô ảnh, hiển nhiên là bị người tiêu tiền đè xuống.

Trích Nguyệt Lượng cười lạnh một tiếng, cũng hiểu chuyện này đối với ai ảnh hưởng lớn nhất, còn ai có thể ở sau lưng thao túng ngoài cái người kia ra nữa chứ.

Năm phút sau.

# hoa hồng trang viên Ninh Lâm #

# hoa hồng trang viên hoa hồng tình yêu #

# hoa hồng trang viên cải tạo mộ địa  #

Ba mục từ đột nhiên cùng nhau xông lên hot search, hơn nữa đều ở vị trí rất cao.

Cùng lúc đó, Trích Nguyệt Lượng lại lần nữa phát một cái Weibo.

Trích Nguyệt Lượng V: Hôm nay là ngày kỷ niệm 5 năm yêu nhau của tôi, không phải ngày giỗ, vốn chỉ muốn thu hoạch hoa hồng tình yêu thôi, nào ngờ, @ Ninh Lâm @ Ninh Lâm phòng làm việc, tôi thấy các người mới giống cái đóa hoa hồng cắm ở mộ phần đấy, đến Thương Lộc còn biết trang viên này muốn đổi thành mộ địa mà cô lại nói là mình không biết, phòng làm việc của cô còn cố ý phát những tin đó để dẫn đường cho fans, ảnh chụp là thật hay giả cũng rất đáng nghi. Quả thực là rất am hiểu áp hot search tạc mục từ đúng không? Vậy tiếp tục đi, hot search này cô áp một cái tôi sẽ mua ba cái, xem ai là ông nội ai là cháu: ):,,.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro