CHƯƠNG 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Sáng sớm hôm sau, Thương Lộc và Hứa Tắc cùng đi quay quảng cáo cho AC.

Tổ tiết mục vẫn bảo trì phong cách thiếu đạo đức, lời thoại quảng cáo trực tiếp lấy luôn lời hôm qua Thương Lộc nói lúc Diệp Lục ngã. Trong toàn bộ quá trình Thương Lộc cùng Hứa Tắc quay quảng cáo, Diệp Lục đều dùng "ánh mắt tử vong" nhìn chằm chằm họ.

Tiếp sau đó chính là phân đoạn chia đội kích động nhân tâm. Lúc tổ tiết mục đem sáu cái hộp có viết tên các thành viên tới, hộp viết tên Thương Lộc đang đầy tràn, so với năm cái hộp rỗng tuếch còn lại đối lập rất rõ ràng.

Thương Lộc hơi nhíu mày, mịt mờ nói: "Lại tới?"

Khán giả cũng hiểu ý Thương Lộc.

【 ha ha ha Thương Lộc cho rằng tổ tiết mục vẫn còn muốn chỉnh mình giống ngày hôm qua】

【 Thương Lộc tự tin lên một chút! Đây là chị giành được bằng thực lực đó! Mọi người thật sự là đều muốn chung tổ với chị mà! 】

【 đúng vậy, bởi vì mọi người đều muốn ăn cơm no ha ha ha 】

Nhân viên công tác lập tức phủ định: "Không không không, Thương lão sư, cái này thì không liên quan đến chúng tôi đâu, là các lão sư khác tự nguyện đem phiếu bầu cho ngài."

Ánh mắt hồ nghi của Thương Lộc dừng lại——

Trên người Tống Trạch Khiêm.

Đúng vậy, những người khác thì cô còn có thể hiểu được, Diệp Lục và Lâm Nhan Nhan quan hệ với cô cũng không tệ lắm, Hứa Tắc thì có thể là do ngày hôm qua cùng đội cũng không quá ghét mình, Tưởng Tinh thì trước đó hai người cùng trong đoàn phim《 nhân sinh lộ 》rồi, coi như có vài phần giao tình, chỉ có Tống Trạch Khiêm là cô không hiểu rõ.

Nhân viên công tác tiếp tục cái thói cue người khác vào: "Bởi vì năm vị lão sư đều lựa chọn Thương lão sư, như vậy tiếp theo phải dựa vào vận may rồi, Thương lão sư có thể rút thăm chọn ra cộng sự hôm nay của mình."

Hôm nay là ba người một tổ, cho nên Thương Lộc phải rút thăm chọn hai người.

Lâm Nhan Nhan đã yên lặng chắp tay trước ngực, bắt đầu hướng lên trên trời cầu nguyện.

【 tỷ lệ 2/5! Ông trời phù hộ công chúa! 】

Nhưng mà ông trời lại không phù hộ Lâm Nhan Nhan, Thương Lộc rút được hai người là Tống Trạch Khiêm và Tưởng Tinh, còn lại Lâm Nhan Nhan Diệp Lục Hứa Tắc nghiễm nhiên trở thành một đội.

【 tại sao lại như vậy, ngày hôm qua ba người kai vì tranh đoạt Thương Lộc mà quyết đấu, thế mà hôm nay đều mất đi cơ hội cùng đội với Thương Lộc 】

【 ha ha ha ha ba tình địch ở một tổ, mà cái nhân vật bị tranh đoạt lại đi mất rồi, đây là cái định mệnh gì thế 】

【 trời cao ơi, chẳng lẽ ngài nhìn không ra bọn họ rất yêu cô ấy sao ( bushi ) 】

【 nào chúng ta cùng rửa mắt mong chờ xem đến tột cùng là Thương Lộc thu liễm bản thân hay Tống đạo và Tưởng Tinh tiền bối bị đồng hóa! 】

Sau khi chia tổ, Thương Lộc liền đi tới bên cạnh Tưởng Tinh, chủ động nói: "Tưởng lão sư, chúng ta hôm nay còn mặc màu sắc giống nhau nữa này, quả nhiên là vận mệnh an bài."

Nhưng khiến Thương Lộc có chút bất ngờ chính là, Tưởng Tinh lại lui sang bên cạnh một bước, kéo giãn khoảng cách, quay mặt qua chỗ khác, cũng không đáp lời cô.

Nhìn đáy mắt vằn tơ máu cùng vẻ mỏi mệt không che giấu được của Tưởng Tinh, Thương Lộc mím môi không nói nữa.

Cô nhớ lại đêm qua sau khi kết thúc phát sóng trực tiếp, nửa đêm ngủ không được, cô đành dậy đi dạo bộ một chút, lại ngoài ý muốn nhìn thấy Tưởng Tinh trốn trong hoa viên một mình khóc thút thít.

Nơi đó là góc khuất cameras, rõ ràng Tưởng Tinh không muốn bị người khác phát hiện, cho nên Thương Lộc cũng coi như không nhìn thấy, trực tiếp rời đi.

Ma xui quỷ khiến, Thương Lộc lại nghĩ tới khi còn ở đoàn phim《 nhân sinh lộ 》cô vô tình nghe thấy Tưởng Tinh và người nào đó nói chuyện điện thoại.

Tuy Thương Lộc không biết gần đây Tưởng Tinh đã gặp những chuyện gì, nhưng chắc hẳn là việc không vui, vì thế Thương Lộc thò tay vào túi áo tìm tòi, lấy ra mấy viên kẹo đưa cho Tưởng Tinh.

Tưởng Tinh có chút khó hiểu nhìn cô.

Thương Lộc lặng lẽ dời mạch câu chuyện : "Thỉnh thoảng ăn môt viên kẹo cũng không sao, ăn chút đồ ngọt tâm tình sẽ khá hơn."

Tưởng Tinh sửng sốt vài giây, bàn tay muốn với ra lấy nhưng cuối cùng không biết vì sao lại thu tay về.

Cô ấy quay mặt qua chỗ khác: "Cảm ơn, không cần đâu."

Nói xong, Tưởng Tinh liền đi lên lầu, nói muốn đổi một bộ đồ khác.

Thương Lộc bóc viên kẹo trong tay bỏ vào miệng ngậm, nhét cái còn lại vào trong túi, rũ mắt.

Tống Trạch Khiêm chứng kiến toàn bộ quá trình, sau đó dựa theo hiểu biết của hắn đối với Tưởng Tinh đưa ra phán đoán: "Cô đắc tội cô ấy à."

Thương Lộc cau mày: "Không biết."

Tưởng Tinh đêm qua còn bầu phiếu cho cô, thế mà hiện tại lại có vẻ bài xích. Vậy chỉ có thể là lúc bỏ phiếu xong đã xảy ra chuyện gì đó.

Tống Trạch Khiêm hiếm khi hảo tâm nhắc nhở một câu: "Chú ý chút."

Nói xong, hắn cũng đeo kính râm lên đi ra phòng ngoài.

Thu hình chính thức bắt đầu.

Đạo diễn bắt đầu tuyên bố quy tắc trò chơi thứ nhất, suy luận dựa trên hình ảnh.

Bọn họ sẽ được chỉ định sẵn mấy bộ điện ảnh, mỗi đội lựa chọn một bộ, sau đó bắt chước diễn lại một đoạn ngắn kinh điển trong đó, quay luôn một lèo cho nên sẽ không cắt nối biên tập.

Thành quả quay chụp của hai đội sẽ được đăng lên Weibo chương trình, cho cư dân mạng nửa giờ bỏ phiếu, đội nào nhiều phiếu hơn sẽ chiến thắng.

【 ha ha ha mọi người trông biểu tình Diệp Lục kìa 】

【 Diệp Lục: diễn viên các người đúng là phiền quá mà, đổi nghề đi! 】

【 một bên là hai diễn viên một idol, bên kia là danh đạo ảnh hậu, hôm nay thi đấu cũng khỏi phải đoán thắng thua luôn】

【 cũng chưa chắc đâu nha, Diệp Lục lưu lượng lớn hơn nhiều, nếu để dân mạng bỏ phiếu thì cũng chưa biết chừng 】

Trong quá trình lựa chọn phim, Thương Lộc và Tưởng Tinh tự nhiên đều giao quyền lựa chọn cho Tống Trạch Khiêm.

Tổ đạo diễn đưa ra năm bộ điện ảnh, trùng hợp có cả tác phẩm của Tưởng Tinh, Tống Trạch Khiêm liền trực tiếp lựa chọn nó.

Trên mặt Tưởng Tinh lộ ra chút tươi cười, đây là tác phẩm xuất đạo của cô ấy, có ý nghĩa rất đặc biệt, cô ấy cũng nguyện ý diễn lại nhân vật này một lần nữa.

Nhưng tới lúc phân vai, khiến Tưởng Tinh rất bất ngờ chính là ——

Tống Trạch Khiêm lại muốn cho Thương Lộc diễn nữ chính, diễn lại nhân vật chị ta đã từng diễn, thật đúng là làm trò.

Nghe thấy Tống Trạch Khiêm an bài, Thương Lộc vội vàng xua tay nói: "Tôi không được."

"Còn chưa diễn đã bảo không được? Có chút tiền đồ nào không." Tống Trạch Khiêm hừ lạnh một tiếng : "Tôi nói cô có thể, vậy thì có thể, kể cả có vụng về đầu gỗ tôi cũng dạy được."

Thương Lộc cũng không phải không muốn diễn nhân vật này, mà cô nhìn ra được Tưởng Tinh thực sự muốn diễn, vì thế nói: "Tôi cảm thấy vẫn nên để chị Tưởng Tinh diễn nhân vật này thì tốt hơn, rất nhiều fan điện ảnh đều muốn được xem lại màn kinh điển này một lần nữa."

Kỳ lạ là, điểm chú ý của người xem lại không giống thế.

【 ui trời, Thương Lộc sao đột nhiên lại xử sự giống người rồi, cảm thấy không quen nha 】

【 ha ha ha ha tỷ muội phía trước từ từ nha, phản ứng đầu tiên của tôi cũng là như này 】

【 tiết mục đã thu đến tập bốn rồi, Tưởng Tinh vẫn là khách mời được mọi người tôn trọng nhất! 】

【 tôi nhớ hình như có người nói ở đoàn phim《 nhân sinh lộ 》Tưởng Tinh với Thương Lộc còn ở chung cơ, chắc hai người thân nhau hơn từ lúc đó 】

Tống Trạch Khiêm vẫn cau mày : "Cái gì mà tái hiện kinh điển, nhân vật này 17 tuổi, cô diễn tôi còn thấy miễn cưỡng đây."

Tưởng Tinh cũng nói: "Cô cứ diễn đi, thân thể tôi không thoải mái, vừa lúc trộm lười biếng một chút."

Đã nói đến mức này, Thương Lộc cũng chỉ có thể đồng ý.

Khiêu chiến nhân vật kinh điển của tiền bối, lão sư chỉ đạo là Tống Trạch Khiêm, cái này khiến cho Thương Lộc cảm nhận được áp lực rất lớn.

Nhưng có lẽ áp lực là động lực sáng tạo, Thương Lộc diễn nhân vật này rất khá.

Thiếu nữ sơn thôn 17 tuổi, trong mắt mang theo khát vọng to lớn với thế giới bên ngoài, nụ cười thanh triệt, mỗi hình ảnh đều là nguyên thủy nhất sạch sẽ nhất. Thêm một đoạn độc thoại, bản lĩnh biên kịch của Thương Lộc phát huy rất tốt, nguyên vẹn lại nhuộm đẫm cảm xúc. Tuy không thể diễn ra được trăm phần trăm màn kinh điển kia, nhưng Thương Lộc diễn cũng rất đáng thưởng thức, là ưu tú tuyệt đối.

Tống Trạch Khiêm hơi kinh ngạc, đánh giá cô rất cao: "Tưởng Tinh, phải nói là, Thương Lộc thật sự có vài phần bóng dáng tuổi trẻ của chị."

Người xem khiếp sợ.

【 mẹ nó, kỹ thuật diễn của Thương Lộc đây là đang được Tống Trạch Khiêm tán thành? 】

【 tôi cũng thấy cổ diễn tốt nha, Thương Lộc thật sự đã mang lại được cảm giác thiếu nữ đơn thuần hung hăng đắn đo 】

【 cái video thử vai lần trước tôi cũng xem đi xem lại mấy lần rồi, Thương Lộc tiến bộ rất lớn, cầu đóng nhiều phim hơn! 】

【bóng dáng tuổi trẻ của Tưởng Tinh , đây là đánh giá cao đến mức nào chứ, Tưởng Tinh chính là ảnh hậu đó! 】

【 Thương Lộc trâu bò! Tôi đã nói mà! 】

"Phải không?" Tưởng Tinh miễn cưỡng cười, cũng không bình luận gì nhiều.

Mấy chữ "Bóng dáng tuổi trẻ" trong miệng Tống Trạch Khiêm khiến Tưởng Tinh cảm thấy rất chói tai, cũng nhịn không được hồi tưởng lại, quá khứ giống như một hạt giống ác độc đang nảy mầm trong lòng.

Ánh mắt cô ấy dừng ở tấm gương cách đó không xa, thấy khóe mắt dù có dùng mỹ phẩm cao cấp lẫn trang điểm kỹ càng đến đâu cũng không che giấu nổi nếp nhăn, tất cả đều là dấu vết thời gian lưu lại.

Mà Thương Lộc đứng trên sân khấu, mới chỉ ngoài hai mươi, là độ tuổi đẹp nhất của nữ minh tinh.

Thiếu nữ tươi cười xán lạn, làn da trên mặt phấn nộn trắng nõn, không cần phải cố gắng khống chế lượng đường, cũng không cần hàng tuần phải vận động khắc nghiệt để duy trì dáng người, lại càng không giống cô ấy lúc nào cũng sợ hãi phải già đi.

Thương Lộc tuổi trẻ, xinh đẹp, là sự tồn tại khiến người người hâm mộ.

Cô ấy đã từng trải qua độ tuổi này, cũng có được rất nhiều thứ tốt đẹp. Thành danh từ niên thiếu, đạt cúp ảnh hậu, và người mình yêu.

Nhưng sau khi bước vào tuổi 30, mọi thứ đều bắt đầu đi xuống, bởi vì con đường của nữ nghệ sĩ trong nước thật sự là quá hẹp.

Đặc biệt là tháng trước, mới bước qua sinh nhật 37 tuổi, vừa về đến nhà cô ấy lại phát hiện mình nhận được kịch bản, đóng vai một người mẹ.

Cho dù là ảnh hậu, cho dù có cả kỹ thuật diễn xuất chúng, nhưng phạm vi mà cô ấy có thể lựa chọn lại càng ngày càng nhỏ.

Kịch bản trong nước phù hợp với độ tuổi này rất ít, cạnh tranh cũng vô cùng kịch liệt, 《 nhân sinh lộ 》 đã là kịch bản tốt nhất mà cô ấy tiếp xúc được trong hai năm gần đây, bộ tiếp theo còn không biết nên chọn cái gì.

Mà việc khiến Tưởng Tinh cảm thấy phiền lòng nhất lúc này, chính là người yêu bảy năm lại đang muốn chia tay.

Đối với Tưởng Tinh, sự nghiệp là chủ yếu, tình yêu chỉ có thể chiếm 20% sinh mệnh mà thôi.

Nhưng 20% tình yêu này, cô ấy đã trao toàn bộ cho Hạ Duyên.

Tưởng Tinh từ nhỏ đến lớn đều là người con gái ngoan ngoãn, làm việc cẩn thận từng bước từng bước, đời này chuyện khác người nhất cô làm chắc là việc yêu đương với Hạ Duyên vào năm 30 tuổi.

Nếu có một ngày bọn họ công khai, chắc chắn toàn thế giới sẽ cảm thấy họ không xứng đôi. Hắn nói hắn là thần tượng, bọn họ lại là tình chị em, không thể thường xuyên gặp mặt, không có cách nào công khai, cũng không thể để cho người ngoài biết. Vì thế cô ấy lựa chọn tôn trọng, mấy năm nay chưa bao giờ đề cập với ai kể cả với bạn thân nhất.

Hắn nói hắn chưa chuẩn bị tốt để nói với cha hắn về quan hệ của hai người, còn chưa thông báo với gia đình, mà cô ấy lại không thể nhẫn tâm đưa ra quyết định, cho nên trong lúc làm việc vô tình làm mất đứa bé, hơn nữa bác sĩ còn thông báo từ giờ cô ấy không thể mang thai được nữa.

Vì vậy cô ấy buộc phải lựa chọn mười tháng không xuất hiện trước mặt công chúng, nhận nuôi một bé gái để thay thế cho đứa con còn chưa kịp thấy mặt kia, đền bù nỗi tiếc nuối không thể làm mẹ của chính mình.

Thực ra bản thân Tưởng Tinh cũng từng có dự cảm, mình và người yêu tuổi tác quá chênh lệch, có lẽ hắn cũng không muốn tiếp tục nữa. Nhưng lúc người yêu đưa ra đề nghị chia tay, thậm chí ngay trước mặt mình còn đề cập đến vấn đề liên quan đến Thương Lộc, rốt cuộc cô ấy cũng không nhịn nổi nữa, điên cuồng chất vấn người yêu đến tột cùng muốn làm gì.

Lại sau đó......

Nhớ không rõ nữa.

Dù sao cũng chưa chia tay, nhưng rất nhanh nữa thôi.

Hắn đã từng đối xử rất tốt với cô ấy, bằng lòng thực hiện tất cả ước muốn của cô ấy, cố ý đi máy bay gấp gáp trở về trong đêm để chúc mừng sinh nhật cô ấy. Khi đó Hạ Duyên còn chưa nổi tiếng, chỉ là một thực tập sinh bình thường, hắn nói hắn muốn sớm nổi tiếng, để cho cô ấy hết thảy tốt đẹp, để trở thành người xứng đôi với người xuất sắc như Tưởng Tinh.

Sau đó hắn đã làm được, hắn trở thành thần tượng nổi tiếng nhất toàn bộ Hoa Quốc, thậm chí là nghệ sĩ bạo hồng nhất toàn bộ giới giải trí. Tưởng Tinh thật lòng chúc phúc cho hắn, nhưng rồi lại cảm giác hắn cách mình càng ngày càng xa, giống như mình không còn xứng với hắn nữa.

Rõ ràng biết tốt nhất nên chấm dứt mọi thứ ở đây, nhưng lại không biết vì sao, cô ấy bắt đầu khắc khẩu với Hạ Duyên, có lẽ là do tuổi trẻ quá nhịn nhục, không phát tiết, không vô cớ gây rối nên tới giờ sinh ra áp lực, hoặc cũng có thể là vì bản thân không thể sinh con nữa mà cảm thấy khổ sở, lúc nào cô cũng cảm thấy dường như chỉ có bản thân mình nhớ đến đứa bé kia.

Tưởng Tinh nhịn không được lại nhìn về phía Thương Lộc, trong lòng càng thêm bực bội, thậm chí bắt đầu suy nghĩ miên man.

Thương Lộc có thể thay mình diễn nhân vật kia, tất nhiên cũng có thể thay thế được hết thảy của mình.

Dù biết không phải lỗi của Thương Lộc, nhưng vẫn không nhịn được ghen ghét, thậm chí có chút giận chó đánh mèo lên Thương Lộc.

Cô ấy chán ghét bản thân như vậy, nhưng lại cảm thấy rất bất lực.

......

Hai đoạn video rất nhanh đã được up lên weibo, sau nửa giờ bỏ phiếu, kết quả không cần phải nghĩ, đương nhiên Thương Lộc giành được thắng lợi.

Đội Lâm Nhan Nhan chọn phim kinh dị, nhưng bởi vì Diệp Lục sợ ma, cho nên hắn chọn cho mình vai con người, nhưng nhân vật của hắn so với nhân vật quỷ của Lâm Nhan Nhan oán niệm còn lớn hơn, phim kinh dị mà hắn đóng thành phim hài, Thương Lộc ngồi xem rất vui vẻ.

Tới giờ cơm trưa, mọi người lại dựa vào điểm số để tới đổi cơm.

Lâm Nhan Nhan và Diệp Lục vẫn là đồng đội, nhưng lại không phải đồng đội của Thương Lộc, họ cũng chính là hai người duy nhất chưa ăn cơm no, nên oán niệm rất lớn.

Nhưng tổ tiết mục lại không muốn buông tha bọn họ như vậy.

Bởi vì mục tiêu hãm hại hôm nay, từ Thương Lộc đổi thành Lâm Nhan Nhan và Diệp Lục.

Người xem đánh giá.

【 đạo diễn cuối cùng cũng từ bỏ chỉnh cổ Thương Lộc ha ha ha 】

【 bọn họ không thắng được Thương Lộc, nhanh nhanh thay đổi người mới là lựa chọn thông minh】

【 Thương Lộc: ha, sao lại nhát cáy rồi hả đạo diễn 】

【 nếu mục tiêu đổi thành Diệp Lục và Lâm Nhan Nhan, cảm giác xác suất thành công sẽ cao hơn rất nhiều, dù sao hai người bọn họ đều không quá thông minh ha ha ha 】

Ưu điểm lớn nhất của《 Ai cũng là người xấu 》 chính là rất lắng nghe ý kiến của người xem, bất luận là mời khách tham gia hay là kế hoạch trò chơi, họ đều sẽ căn cứ vào phản hồi của người xem trước tiên, sau đó tiến hành sửa đổi.

Tỷ như hiện tại, bọn họ thật sự mời Thương Lộc tới, hy vọng cô có thể cho bọn họ một chút ý kiến để chỉnh cổ Diệp Lục và Lâm Nhan Nhan..

【 tôi cười sảng mẹ luôn, Thương Lộc lại thật sự gia nhập tổ đạo diễn ha ha ha 】

【tổ đạo diễn này cũng ngoan ghê, người xem có ý kiến là bọn họ sẽ nghe 】

【 Lâm Nhan Nhan với Diệp Lục lúc này còn chưa biết tiếp theo đây bọn họ sẽ phải đối mặt với cái gì, đau lòng ha ha ha ha 】

Thương Lộc lật lật mấy tờ kế hoạch của tổ tiết mục, tổng kết lại: "Mấy người hy vọng có thể quay được biểu cảm khiếp sợ hoài nghi nhân sinh của Diệp Lục và Lâm Nhan Nhan đúng không."

Đạo diễn liên tục gật đầu, hỏi: "Thương lão sư, ngài cảm thấy mấy cái phương án này cái nào thích hợp với Diệp lão sư và Lâm lão sư hơn?"

"Đều không thích hợp." Thương Lộc trả lời, sau đó phân tích: "Cái thứ nhất không dọa được Diệp Lục, cái thứ hai không dọa được Lâm Nhan Nhan, cái thứ ba có khi một người cũng không dọa được, cái thứ tư là nhà ma chắc là có thể thành công, nhưng có mỗi một trò mà chơi qua lộn lại thì người xem sẽ chán."

Các võng hữu vui vẻ.

【 ha ha ha Thương Lộc: Tôi không phải nhằm vào mấy người đâu nha, chỉ là cảm thấy mấy phương án này đều là rác rưởi 】

【 Thương Lộc: lui xuống cho ta lui lui lui! 】

Đạo diễn khiêm tốn thỉnh giáo: "Thương lão sư có đề xuất gì không?"

"Muốn cho hai người bọn họ khiếp sợ, rất đơn giản." Thương Lộc phất phất tay với đạo diễn, ghé bên tai hắn thấp giọng nói ra phương án của mình.

Đạo diễn có chút hoài nghi: "Như vậy được không? Lâm lão sư với Diệp lão sư thật sự sẽ tin sao?"

Thương Lộc cũng tự hỏi, sau đó nghiêm túc nói: "Nếu lừa người khác khẳng định sẽ thất bại, nhưng lừa hai người bọn họ thì như vậy là đủ rồi."

Đạo diễn cũng cảm thấy có đạo lý, vì thế lập tức vỗ đùi: "Được! Vậy quyết định thế đi! Tất cả đều nghe Thương lão sư an bài! Nhanh đi chuẩn bị!"

Nói xong, hắn liền đi về phía nhân viên công tác, nhỏ giọng phân phối nhiệm vụ cho bọn họ.

Người xem lúc này liền nóng nảy.

【 cái gì thế cái gì thế, rốt cuộc có cái gì mà người tôn quý VIP như chúng tôi không thể nghe! 】

【 cho nên là cái gì thế? Tò mò muốn chết! Tôi muốn biết ! 】

Một giờ sau.

Diệp Lục và Lâm Nhan Nhan bị tổ tiết mục lôi từ trên lầu xuống, hai người vừa mở cửa đã bắt gặp ánh mắt nhau, biểu cảm đều mang theo ghét bỏ.

Lâm Nhan Nhan vừa muốn nói gì đó, lại nghe thấy dưới lầu truyền đến âm thanh cười nói.

Vì thế Lâm Nhan Nhan cũng không thèm phản ứng Diệp Lục nữa, đi xuống dưới lầu.

Diệp Lục trực tiếp đuổi theo.

Nhưng rất nhanh, hai người bọn họ đều dừng bước chân, khó tin nhìn cảnh tượng trước mắt.

Trong phòng khách không có bất kỳ nhân viên công tác nào, phát sóng trực tiếp hình như cũng tạm dừng.

Tưởng Tinh và Tống Trạch Khiêm nắm tay ngồi ở trên sô pha, Tưởng Tinh dựa vào bả vai Tống Trạch Khiêm, lộ ra biểu cảm ngọt ngào hạnh phúc.

Mà Thương Lộc và Hứa Tắc đang ngồi ở sô pha bên cạnh, tay Hứa Tắc đặt ở trên vai Thương Lộc.

Lâm Nhan Nhan trừng lớn đôi mắt.

Diệp Lục còn trừng lớn hơn nữa, như sắp rớt đôi con ngươi ra ngoài.

 Thương Lộc đột nhiên lên tiếng: "Chị Tưởng Tinh, Tống đạo, hai người chuẩn bị khi nào làm hôn lễ?"

Lâm Nhan Nhan: "!"

Diệp Lục: "!"

Làn đạn cười điên rồi.

【 ha ha ha SOS Thương Lộc, đây là kế hoạch của chị sao? Thật là làm tôi đoán không ra nha 】

【 quá buồn cười, Thương Lộc, mẹ nó thật là cái kế hoạch thiên tài, không thuê chị làm đạo diễn quá là thiệt thòi 】

【 Lâm Nhan Nhan và Diệp Lục quả thực đã khiếp sợ lẫn hoài nghi nhân sinh rồi, hiệu quả tổ tiết mục muốn mới mở màn đã đạt được ha ha ha 】

Tống Trạch Khiêm nhàn nhạt mở miệng : "Theo cô ấy đi, tôi thế nào cũng được, đến lúc đó sẽ mời cô với Hứa Tắc tới làm phù dâu phù rể."

Tưởng Tinh lại hỏi Thương Lộc: "Vậy cô và Hứa Tắc thì sao, ở bên nhau cũng hai năm rồi, đã suy xét đến kết hôn chưa?"

Lâm Nhan Nhan: "?"

Diệp Lục: "?"

Diệp Lục tát vào mặt một cái, sau đó lẩm bẩm nói: "Tống Trạch Khiêm và Tưởng Tinh, Thương Lộc với Hứa Tắc, tôi đang nằm mơ sao?"

Lâm Nhan Nhan đã hoàn toàn dại ra, trên mặt tràn ngập "Không tin" "Thống khổ" "Bi thương", vô số loại cảm xúc phức tạp trong nháy mắt đan chéo.

【 Diệp Lục ha ha ha sao anh còn tự đánh mình chứ, anh không phải đang nằm mơ đâu 】

【 tôi cười đau cả bụng, hai người bọn họ tuyệt đối tin luôn! Tuyệt đốiiii! 】

Lâm Nhan Nhan trực tiếp đi ra phía trước, khó tin hỏi: "Các người đang nói cái gì đấy hả? Thương Lộc, cô với Hứa Tắc là cái gì quan hệ cơ? Còn nữa Tống Trạch Khiêm, anh và Tưởng Tinh lại là cái quan hệ gì? Mấy người rốt cuộc đang nói cái gì?"

"Đương nhiên là người yêu." Thương Lộc cũng ôm lấy cánh tay Hứa Tắc, lộ ra biểu tình ngọt ngào, sau đó hỏi Lâm Nhan Nhan: "Diệp Lục đâu, ngày thường không phải hắn lúc nào cũng dán lấy cô sao? Sao hôm nay xa cách vậy?"

So với việc trả lời Diệp Lục ở nơi nào, thì việc khiến Lâm Nhan Nhan cảm thấy càng hoảng sợ hơn chính là lời Thương Lộc nói "ngày thường không phải hắn lúc nào cũng dán lấy cô sao", những lời này mang đến lực công kích thật sự quá cường đại.

Diệp Lục vì sao lại muốn dán vào cô? Thương Lộc đang nói cái chuyện khủng bố gì thế?

Lâm Nhan Nhan nghĩ như vậy, đương nhiên cũng hỏi như vậy.

Mà lần này người trả lời vấn đề lại biến thành Tưởng Tinh, cô ấy quan tâm hỏi: "Cô lại cãi nhau với Tiểu Lục đấy à? Người yêu với nhau có gì phải nói ra, cô cũng nên khống chế tính tình một chút"

Lâm Nhan Nhan: "???"

Cái gì người yêu?

Ai với  ai là người yêu cơ?

Bọn họ rốt cuộc đang nói cái gì vậy?

Lâm Nhan Nhan sợ hãi nhìn Diệp Lục, chỉ chỉ Diệp Lục, lại chỉ chỉ chính mình, "Cậu, tôi, người yêu?"

Diệp Lục thoạt nhìn còn sợ hãi hơn, hắn thậm chí còn trực tiếp vỗ một cái bốp vào đầu, cũng không suy nghĩ cẩn thận mình và Lâm Nhan Nhan tại sao lại thành người yêu rồi.

【 Diệp Lục với Lâm Nhan Nhan thật là chọc tôi cười chết, đây là ăn dưa ăn hoài rồi ăn tới trên đầu mình luôn đó à】

【 Diệp Lục cũng thực sự nỡ xuống tay với chính mình nha, tôi nhìn mà còn đau 】

【 đừng đánh đừng đánh, tiểu lục, đầu óc con vốn dĩ đã không tốt rồi lại còn đánh nữa thì thành đứa ngốc luôn đó 】

【 Hứa Tắc đỏ mặt kìa, tôi tuyên bố tôi theo cp này! 】

【 sao bọn họ có thể nhịn cười vậy? Tôi mà ở chỗ này một giây tôi cũng không nhịn được ha ha ha 】

【 không hổ là danh đạo và diễn viên chuyên nghiệp ( ngón tay cái ) 】

Thương Lộc khó tin nhìn về phía bọn họ, hỏi: "Hai người chia tay rồi?"

"Cái gì chia tay, chúng tôi căn bản đã yêu đương bao giờ đâu." Lâm Nhan Nhan mờ mịt nhìn Thương Lộc, nhưng khi đối diện với biểu tình nghi hoặc của Thương Lộc——

Lâm Nhan Nhan cũng bắt đầu hoài nghi.

Bởi vì biểu cảm của bốn người này đều rất nghiêm túc, trông không giống như đang nói giỡn.

Chẳng lẽ......

Bọn họ nói thật?

Lâm Nhan Nhan bắt đầu hoài nghi chính mình.

Chẳng lẽ cô mất trí nhớ? Trước khi mất trí nhớ còn cùng Diệp Lục yêu đương?

Không đúng, Diệp Lục căn bản không phải hình mẫu cô thích.

Hơn nữa nếu cô thật sự mất trí nhớ , vậy vì sao Diệp Lục trông cũng khiếp sợ như vậy? Hắn cũng mất trí nhớ sao?

Diệp Lục giờ phút này cố gắng giữ lại một tia lý trí cuối cùng, hắn hỏi: "Mấy người đều điên hết rồi sao? Tôi và Lâm Nhan Nhan đương nhiên không phải người yêu, chúng tôi không phải, các người cũng không phải! Còn nữa chị Tưởng Tinh, hắn sao có thể cưới chị?"

"Cậu nói cái gì thế?" sắc mặt Tưởng Tinh nháy mắt trở nên khó coi, đứng bật dậy nhìn về phía Diệp Lục, chất vấn: "Cậu thì biết cái gì? Cậu cho rằng cậu là bạn anh ấy thì rất hiểu biết anh ấy phải không? Chúng tôi yêu nhau nhiều năm như vậy, sao anh ấy không thể cưới tôi? Tôi có chỗ nào không xứng với anh ấy chứ?"

Màn diễn này của Tưởng Tinh thật sự quá đạt, hốc mắt ửng đỏ cùng với vẻ tức giận không che giấu được, biểu tình như vậy lại xuất hiện ở người từ trước đến nay có tính cách ôn hòa nhân thân như chị ta, chân thật tới nỗi khiến Thương Lộc là người lên cái kế hoạch giả này bị dọa suýt nữa không phản ứng lại được, huống chi là Lâm Nhan Nhan và Diệp Lục.

Hai người bọn họ vốn còn không quá tin tưởng, nhưng bị Tưởng Tinh chất vấn, đại não liền nhất trí chết máy luôn, đình công.

Hai người đối diện, vô thanh thắng hữu thanh, trên mặt đều là vẻ mê man mờ mịt——

Không phải chứ? Bọn họ nói chẳng lẽ là sự thật?

【 mẹ nó kỹ thuật diễn của Tưởng Tinh cũng quá trâu bò đi, tôi còn bị dọa nhảy dựng 】

【+1, nếu là tôi thì tôi cũng tin rồi đấy 】

Lúc này, sự việc khiến cho Diệp Lục và Lâm Nhan Nhan cảm thấy đầu óc hỏng hẳn đã xảy ra. Nhân viên công tác đột nhiên đi đến, trong tay bọn họ cầm theo biểu ngữ, sau đó treo nó trên tường phía sau sô pha.

Trên biểu ngữ viết rõ ràng mấy chữ ——

Trường quay《 Ai cũng là người yêu 》.

Đây cũng là phương án khẩn cấp Thương Lộc hướng dẫn bọn họ làm.

Cái chi tiết  "Vẽ rồng điểm mắt" này xuất hiện khiến các võng hữu cười không phanh lại được.

【 ha ha ha Ai cũng là người yêu? Ai tới cứu cứu tôi với】

【đến tên của chương trình cũng sửa lại luôn? Quá trâu bò 】

【 diễn trò là phải làm nguyên bộ ha ha ha ha, sửa hai chữ này thôi mà làm biến đổi toàn bộ show luôn 】

【 nếu mà đổi hai người khác tới thì chắc chắn không đạt được loại hiệu quả này ha ha ha 】

【 bởi vì cả cái chương trình này cũng chỉ có Lâm Nhan Nhan và Diệp Lục là đối tượng tốt nhất để lừa ha ha ha 】

【 tỷ muội phía trước uyển chuyển một chút chứ lại! Như này gọi là đơn thuần! 】

Lâm Nhan Nhan đã từ hoảng sợ biến thành chết lặng, đọc ra tiếng cái biểu ngữ kia: "...... Ai cũng là người yêu, đây là thứ gì?"

Diệp Lục cũng lẩm bẩm theo: "Thế rốt cuộc là tôi đang tham gia chương trình nào?"

"Chúng ta đương nhiên đang tham gia chương trình yêu đương." Thương Lộc trả lời rất trực tiếp, nhìn về phía bọn họ với ánh mắt chân thành.

Diệp Lục & Lâm Nhan Nhan: "?!"

Yêu, yêu đương?!

 Không đợi bọn họ phản ứng lại, nhân viên công tác lập tức dẫn mọi người tới trước biểu ngữ để chụp ảnh.

Đại não Diệp Lục Lâm Nhan Nhan lúc này đang trống trơn, mờ mịt đứng trước tờ biểu ngữ.

Sau đó bọn họ liền thấy ——

Thương Lộc và Hứa Tắc cùng nhau làm trái tim, Tống Trạch Khiêm và Tưởng Tinh cũng làm.

Diệp Lục và Lâm Nhan Nhan đối diện:

Sau đó hai người cùng run rẩy vươn tay, học theo bọn họ làm một cái trái tim méo xệch.

【 ha ha ha bọn họ hình như hoàn toàn tin mình đang tham gia show yêu đương rồi 】

【 lúc Lâm Nhan Nhan và Diệp Lục làm cái trái tim kia tôi thật sự đã cười ngất 】

Sau đó nhân viên công tác lại nói: "Mời các lão sư đọc tuyên ngôn yêu đương của mình."

Microphone bị đưa tới trước mặt Lâm Nhan Nhan và Diệp Lục.

Lâm Nhan Nhan: "Yêu...... Yêu đương mới có thể thắng?"

Yêu cái mẹ ấy mà yêu! Bọn họ lấy đâu ra tuyên ngôn tình yêu?!

Thương Lộc bắt đầu vỗ tay.

Sau đó tất cả mọi người vỗ tay theo.

Lâm Nhan Nhan nhìn về phía Diệp Lục, do dự vài giây, nhỏ giọng hỏi: "Chẳng lẽ chúng ta đã ký cái hợp đồng tình yêu nào à?"

Diệp Lục: "...... Chắc, chắc thế?"

Nếu không thì còn có lý do nào giải thích được mấy việc này?!

Tuy hiện tại đại não hắn trống rỗng, nhưng hắn còn nhớ mang máng mình hình như là một idol, là người không thể yêu đương mà?

【 bọn họ tin! Bọn họ thật sự tin! 】

【 bọn họ thậm chí bắt đầu chủ động tìm lý do tới hợp lý hoá chuyện này ha ha ha 】

【 lúc tất cả mọi người nói cho bạn người trước mắt là người bạn yêu, bạn sẽ bắt đầu hoài nghi chính mình ha ha ha 】

【 cười phun, trước kia tôi vẫn luôn cho rằng hai người bọn họ là giả ngu, giờ thì tôi bắt đầu tin là họ ngu thật ( nghĩa tốt ) 】

Đang lúc này, trong phòng không biết là ai bật cười trước, sau đó tất cả mọi người cũng đều không nín được.

Trong phòng vang lên tiếng cười giòn giã, mọi người đã nghẹn lâu lắm rồi, cuối cùng cũng tìm được một điểm phóng thích.

Tống Trạch Khiêm đã cười đến mức chôn cả mặt vào sô pha, lại còn không quên độc miệng: "Nếu bộ phim  tiếp theo của tôi có nhân vật nào chỉ số thông minh dưới mức bình thường, tôi sẽ suy xét mời hai người diễn."

Tống Trạch Khiêm ban đầu đồng ý phối hợp diễn trận này là bởi vì hắn cảm thấy cái kế hoạch này căn bản không thể thành công.

Lâm Nhan Nhan và Diệp Lục cũng không phải kẻ ngốc, loại bóp méo sự thật không tồn tại này bọn họ sao có thể tin tưởng chứ?

Nhưng sự thật làm Tống Trạch Khiêm cảm thấy hoàn toàn sững sờ, vẫn là Thương Lộc hiểu biết hai người bọn họ nhất, bởi vì bọn họ thật sự tin.

Mọi người đều đang cười nghiêng ngả, hơn nữa mấy lời Tống Trạch Khiêm nói không lưu tình chút nào, thế nhưng Lâm Nhan Nhan với Diệp Lục vẫn chưa phản ứng được, thậm chí còn không ý thức được Tống Trạch Khiêm đang nội hàm hai người bọn họ.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, mê mang nhìn đối phương, hiển nhiên đã không phân rõ đâu là hiện thực nữa rồi.

【 cái gì là sự thật! Anh nói cho tôi nghe coi cái gì là sự thật! 】

【 hai người bọn họ thật sự mê man bất lực ha ha ha ha 】

Cuối cùng đạo diễn phải ra mặt thông báo cho bọn họ vừa rồi chỉ là một trò chơi thôi, Lâm Nhan Nhan chớp chớp mắt, thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Sau đó ôm lấy cánh tay Thương Lộc, lòng còn sợ hãi : "May mà là giả, cô không yêu đương với Hứa Tắc  tôi cũng không liên quan đến Diệp Lục, thật tốt quá!"

Diệp Lục: "?"

Hứa Tắc: "."

Các võng hữu: "?"

【 ha ha ha ha trọng điểm là cái này sao? 】

【 Diệp Lục Hứa Tắc: Cô có lễ phép không vậy? 】

【 tư duy của công chúa cũng bắt đầu dần dần Lộc hóa, điểm chú ý thật là càng ngày càng kỳ lạ ha ha ha 】

Nhưng Diệp Lục khi biết mình trúng bẫy mà Thương Lộc cùng tổ tiết mục thiết kế thì cảm thấy cực kỳ bất mãn, muốn lấy lại chút mặt mũi, đành cố cãi bướng: "Đùa chứ tôi sớm đã nhìn ra rồi, chẳng qua là vì hiệu quả tiết mục mới nói như vậy thôi!"

Đáp lại hắn lại là một trận tiếng cười, hiển nhiên không có ai tin.

Có lẽ là bởi vì thành công trêu đùa Diệp Lục và Lâm Nhan Nhan, đạo diễn rốt cuộc cũng chịu thu tay, buổi tối hôm nay cũng không chấp nhất với việc dùng điểm đổi đồ ăn nữa, mà cho bọn họ mỗi người một trăm tệ mua sắm, có thể tới siêu thị gần đó mua đồ ăn.

Lâm Nhan Nhan và Diệp Lục cuối cùng cũng có tiền, mắt rơm rớm ——

Bọn họ cuối cùng cũng có thể ăn một bữa cơm no rồi...!

Mọi người nhanh chóng đi tới siêu thị, bắt đầu căn cứ theo đồ ăn mình yêu thích mà phân tán ra các khu khác nhau.

Tưởng Tinh chỉ mua một ít thịt cùng rau dưa, bữa tối cũng ăn healthy.

Lâm Nhan Nhan rốt cuộc cũng không rảnh lo mấy vấn đề có sưng mặt hay không, có béo hay không, trực tiếp đi mua mấy cái bánh kem nhỏ, cô nàng muốn ăn điểm tâm ngọt để an ủi cái bụng đói hai ngày nay!

Thương Lộc mua trái cây mình thích, cũng lấy một miếng bánh kem sau đó cùng Lâm Nhan Nhan đi tính tiền.

Lúc mua xong đồ chuẩn bị rời đi, hai người lại thấy trước cửa có một cái hộp, bên cạnh còn có một cái biển.

Trên đó viết: Hôm nay hóa đơn mua sắm từ 88 tệ có thể có cơ hội một lần rút thăm trúng thưởng.

Lâm Nhan Nhan lập tức nhìn hóa đơn của mình, nói: "Đủ rồi! Chúng ta đi rút thăm trúng thưởng đi."

Thương Lộc gật đầu đồng ý.

Diệp Lục không biết ở chỗ nào cũng đột nhiên chạy ra, cùng hai người đi rút thăm.

Ba người giao hóa đơn cho nhân viên công tác.

Diệp Lục và Lâm Nhan Nhan gấp không chờ nổi, vôi rút một tờ, Thương Lộc rút cuối cùng chỉ đành lấy cái còn lại.

Đột nhiên, tiếng hoan hô của Diệp Lục vang lên.

Diệp Lục: "Tôi trúng giải đặc biệt! Đổi vận rồi haha!"

Lâm Nhan Nhan: "A a a! Tôi cũng thế cũng thế!"

Giải đặc biệt phần thưởng là: Chỉ cần trả 500 tệ là có thể mua thêm một món đồ trị giá 3888 tệ.

Trên đó còn ghi: Cả nước chỉ có ba cái, tỷ lệ trúng thưởng là 0.000001%.

Hai người đều rất cao hứng, cảm thấy mình may mắn cực kỳ, sau đó cùng nhau đi về phía chỗ nhân viên công tác, bắt đầu dò hỏi các thứ liên quan đến giải thưởng.

Người xem lại một lần nữa nhận ra hai người bọn họ thật sự là không được thông minh cho lắm.

【 loại âm mưu này mà cũng tin sao ha ha ha, xem ra kinh nghiệm xã hội của Diệp Lục và Lâm Nhan Nhan không đủ phong phú 】

【 chỉ có thể nói may mà trên tay hai người bây giờ không có tiền, nếu không tôi cảm thấy bọn họ nhất định sẽ bị lừa 】

【 còn đắc chí? Bọn họ thật sự không hoài nghi vì sao lại may mắn đồng thời như vậy à? 】

【 cho nên nói sao mà hai người bọn họ bình an lớn được đến ngần này vậy! 】

Hứa Tắc vừa mới thanh toán xong, xách theo đồ đi ngang qua, nhìn thấy Thương Lộc đứng một mình ở chỗ này, do dự vài giây vẫn đi về phía cô.

Hắn hỏi: "Cô đang nhìn cái gì vậy?"

Bởi vì ngày hôm qua trong lúc ghi hình, Hứa Tắc đã chủ động nói chuyện với Thương Lộc không dưới một lần, tuy chỉ là mấy câu ngắn ngủn, nhưng cô cũng đã quen với việc Hứa Tắc thỉnh thoảng sẽ nói chuyện với cô.

Thương Lộc vẫn không di chuyển tầm mắt.

Cô đem phiếu trúng thưởng giải đặc biệt trong tay đưa cho Hứa Tắc, sau đó chậm rì rì trả lời: "Nói ra anh có thể không tin, nhưng hiện tại đứng trước mặt anh chính là ba người may mắn nhất thế giới."

【 Hứa Tắc:? 】

【 ha ha ha ha Thương Lộc đúng là Thương Lộc 】:,,.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro