CHƯƠNG 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đạo diễn nói xong lời này, hiện trường lâm vào trạng thái trầm mặc chết chóc.

Tống Trạch Khiêm mấp máy khóe môi muốn nói vài lời trào phúng, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.

Bởi vì giống như hắn đã hình thành thói quen, cho dù những người này có làm ra việc thái quá cỡ nào hắn cũng có thể tiếp nhận.

Vẫn là Lâm Nhan Nhan lên tiếng đầu tiên: "Hai người bọn họ sao lại làm ra cái việc thiếu đạo đức thế này hả?"

Tống Trạch Khiêm có chút kinh ngạc nhìn về phía Lâm Nhan Nhan, không nghĩ cô nàng lại có thể nói ra những lời này.

Lại nghĩ đến vừa rồi Lâm Nhan Nhan một mình mang vác hành lý cũng không một câu oán giận, tâm tình Tống Trạch Khiêm đột nhiên có chút phức tạp.

Chẳng lẽ trong cái nhóm người này, người tương đối bình thường lại là Lâm Nhan Nhan sao?

Mà một giây sau, Lâm Nhan Nhan lại dùng sự thật chứng minh cho Tống Trạch Khiêm biết hắn thật sự là đã suy nghĩ nhiều rồi.

Thanh âm Lâm Nhan Nhan mang theo tức giận: "Hai người bọn họ đánh lẻ không cho tôi đi cùng? Bọn họ không phải là cố ý đấy chứ? Thật là quá đáng mà!"

【 ha ha ha Lâm Nhan Nhan đột nhiên cảm thấy mình bị cô lập kìa 】

【 bị đồng bọn bỏ lại nên công chúa cảm thấy ủy khuất 】

【 tôi vừa nãy còn tưởng rằng công chúa đã hiểu chuyện, kết quả chưa gì công chúa đã vả tôi bôm bốp ......OK tôi hứa sẽ không ôm bất kỳ ảo tưởng nào nữa 】

Nhân viên công tác lúc này ngược lại còn phải trấn an cảm xúc của Lâm Nhan Nhan: "Lâm lão sư ngài suy nghĩ nhiều rồi, hai người bọn họ gặp nhau ở cổng thôn cũng là trùng hợp thôi."

Nghe thấy nhân viên công tác nói như vậy, Lâm Nhan Nhan trực tiếp hỏi: "Thế thì chúng ta còn ở nơi này làm gì?"

Mọi người: "?"

Lâm Nhan Nhan trực tiếp lên xe: "Bọn họ tới không được, vậy thì chúng ta đi qua đó thôi?"

Lâm Nhan Nhan nói xong lại phát hiện không ai phản ứng, từ trên xe thò đầu ra trực tiếp nhìn về phía đạo diễn: "Đứng ngốc ở đây có cái gì mà thu chứ?"

Đạo diễn: "......"

Có đạo lý.

Vì thế, đạo diễn lưu lại một vài nhân viên công tác trông hành lý, còn lại toàn bộ PD cùng các nghệ sĩ đều chạy tới cửa thôn.

May bọn họ đến kịp thời, trò chơi ném bao cát còn chưa kết thúc.

Bởi vì ——

Thế cục hiện tại là 2-2, đang hoà.

Bạn nam nhỏ hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đứng ở một bên, Thương Lộc và Diệp Lục đang ngồi xổm một bên cạnh đường biên được đánh dấu bằng hòn đá, hai người đưa lưng về phía nhóc kia, đang vùi đầu thảo luận chiến thuật.

Thanh âm Thương Lộc nghe có chút hối hận: "Thất sách quá, đáng lẽ không nên chọn cái trò này, tên nhóc kia chạy nhanh kinh khủng."

Diệp Lục tán đồng: "Hơn nữa tụi nhỏ bé tẹo như vậy, mục tiêu quá nhỏ, quá bất lợi."

Thương Lộc lại hỏi Diệp Lục: "Nếu chúng ta thua thì làm sao bây giờ?"

Diệp Lục an ủi cô: "Không sao, chúng ta cũng có thể chơi xấu giống tụi nó, tiếp tục ăn vạ tiếp tục so đấu."

【《 thua thì làm sao bây giờ? 》《 chúng ta cũng có thể chơi xấu giống tụi nó》】

【 cái đồ người trưởng thành độc ác, dục vọng thắng trẻ con còn rất mạnh ha ha ha 】

【 sao có thể đúng tình hợp lý thế chứ, không hổ là hai người này mà 】

Một bạn học sinh nhỏ thúc giục: "Hai người nghỉ ngơi xong chưa vậy ạ? Nên bắt đầu rồi!"

"Được rồi được rồi." Diệp Lục và Thương Lộc cùng nhau đáp lời, sau đó đứng lên.

Vừa quay đầu lại, liền thấy nơi này số người lại nhiều hơn gấp đôi, bởi vì những người khác đều đã chạy đến.

Diệp Lục trực tiếp phất tay chào hỏi bọn họ: "Hi! Mấy người đều tới rồi à!"

Hắn ngoài mặt thì bình tĩnh, sau đó nhìn về phía Thương Lộc, có chút bực bội nói: "Xong rồi, bọn họ cũng chạy hết tới đây rồi, chúng ta nhất định phải thắng."

Thương Lộc không trả lời Diệp Lục, ánh mắt dừng trên người Lâm Nhan Nhan, sau đó cười tươi.

Đột nhiên cô nhớ lại tập đầu, lúc chơi trò tránh cầu cô đều trốn ở phía sau Lâm Nhan Nhan, cuối cùng nhàn nhã thắng lợi.

【 mỗi lần Thương Lộc lộ ra vẻ mặt này tôi liền cảm giác không có chuyện tốt 】

【+1, nhưng mà hình như lần này cổ nhìn Lâm Nhan Nhan á 】

【 công chúa! Trốn mau! Nguy hiểm! 】

Lâm Nhan Nhan căn bản không ý thức được Thương Lộc đang nghĩ gì, trực tiếp chạy qua đây kéo tay Thương Lộc, có chút ủy khuất oán giận cô sao lại đi đánh lẻ với Diệp Lục.

"Cô tới đúng lúc quá." Thương Lộc trở tay nắm lấy tay Lâm Nhan Nhan, biểu cảm nghiêm túc: "Đến lượt cô lên sân khấu biểu diễn rồi."

Lâm Nhan Nhan: "?"

Mười phút sau.

Lâm Nhan Nhan bằng vào dáng người linh hoạt, triển lãm kỹ thuật vũ đạo có độ khó cao, lần lượt né tránh bao cát mà mấy bạn nhỏ kia ném về phía mình, hữu kinh vô hiểm, thành công giành thắng lợi trận thi đấu ném bao cát này về tay Thương Lộc và Diệp Lục.

Thương Lộc vỗ tay hoan hô: "Thắng rồi! Lâm Nhan Nhan! Siêu đỉnh! Thật là lợi hại!"

Dưới sự cổ động hết mình của Thương Lộc, cằm Lâm Nhan Nhan giơ lên tới trời, ở đường nhỏ nơi sơn thôn yên bình làm ra một tư thế vẻ vang như nhận được giải quán quân Olympic vậy.

Hơn nữa còn cực kỳ nhẫn tâm——

Cầm mất gói kẹo cũng bao que cay của lũ trẻ nhỏ trong thôn.

Đám hài tử này tuổi không giống nhau, đứa lớn một chút thoạt nhìn đang học cấp 2, nhỏ một chút khả năng còn chưa đến tuổi học tiểu học, giờ phút này một đám đều đang ngước mắt nhìn "Vị cường đạo" trước mắt.

Đứa nhỏ nhất trong đám, nhìn thấy Diệp Lục lấy mất gói mì ăn liền rồi giấu trong tay áo rốt cuộc không nhịn được nữa khóc òa lên: "hu hu...... Mì ăn liền, của cháu mà......"

Có bạn nhỏ khóc làm mồi, mấy đứa nhỏ tuổi còn lại cũng òa lên, hiện trường trở nên thập phần hỗn loạn.

Tống Trạch Khiêm nhịn xuống khóe môi run rẩy vì xúc động: "Mấy người rốt cuộc là đã làm gì?"

"Thì thi đấu thôi mà." Diệp Lục không chút nghĩ ngợi trả lời, sau đó vươn tay bưng kín một bên lỗ tai: "Nhưng mà bây giờ lại thấy hơi không ổn rồi."

Trong đám có một bé gái đang khóc, Tưởng Tinh vội vàng ngồi xổm bên người con bé lau nước mắt, có chút khó xử, cảm thấy lúc này không thích hợp để khuyên Thương Lộc Diệp Lục đem đồ ăn vặt đưa trả lại chúng, nhưng cũng không biết phải dỗ bọn nhỏ như thế nào.

【 đau đầu ghê, tôi đã biết là sẽ có cái đoạn này mà 】

【 mấy đứa trẻ con khóc lên thật đáng sợ, đầu tôi muốn nổ luôn 】

Có người bắt đầu chỉ trích Thương Lộc và Diệp Lục.

【hơn thua với mấy đứa trẻ con như thế làm gì? Mau trả lại tụi nhỏ đồ ăn vặt đi 】

Tất nhiên cũng có người phản bác.

【 đây là do chính tụi nhỏ đã đồng ý mà, Thương Lộc với Diệp Lục có ép tụi nó đâu 】

Đạo diễn bất đắc dĩ.

Ông nhìn về phía Thương Lộc Diệp Lục và Lâm Nhan Nhan: "Các vị lão sư, hay là mọi người trả lại đồ ăn vặt cho mấy đứa nhỏ đi."

"Không đâu." Lâm Nhan Nhan là người đầu tiên xua tay cự tuyệt: "Đây là chiến lợi phẩm, chúng tôi giành lấy bằng thực lực, nếu mấy đứa thắng chị cũng có thể cho mấy đứa."

Tống Trạch Khiêm đột nhiên chen vào: "Khóc một cái là có thể cái gì cũng có sao? Loại quan niệm giáo dục này đúng là sai lầm."

Nhân viên công tác: "......"

Tuy đạo lý bọn họ đều hiểu, nhưng mấy đứa nhóc này thì phải làm thế nào bây giờ?

Thương Lộc vỗ vỗ bả vai nhân viên công tác, an ủi: "Không sao đâu, để tôi."

Thương Lộc nói xong liền đi về phía hai đứa nhóc khóc to nhất, lấy giọng, ngửa đầu ——

"Huhu chị thật là đáng thương mà, đã thắng rồi mà đến que cay với kẹo cũng không được lấy? Rõ ràng trước khi chơi mọi người nói được, hay tại vì chị mới tới, cho nên mấy đứa đều khi dễ chị huhu......"

Thương Lộc khóc rất lớn, hơn nữa bản lĩnh biên kịch của cô vốn không tồi, giờ phút này khóc rất tình ý chân thành, phảng phất như thật sự gặp phải ủy khuất.

Mọi người: "???"

【 vãi cả chưởng, Thương Lộc toàn hành động khiến tôi không thể hiểu được 】

【 cổ khóc, cô giả vờ ( nghiêm túc ) 】

【 Thương Lộc khóc thật sự quá ra sức, còn tôi thì cười vãi nhái 】

Thương Lộc khóc lóc, nâng mắt liếc Lâm Nhan Nhan một cái.

Lâm Nhan Nhan ngầm hiểu.

Cô nàng lấy hết can đảm đi tới bên cạnh Thương Lộc, cũng lấy hơi chuẩn bị tiến vào trạng thái biểu diễn, ngửa đầu lên bắt đầu gào khan.

"Hu hu tôi cũng thật là khổ mà huhu tôi cũng muốn khóc......"

Giận ghê, căn bản là cô khóc không nổi, thậm chí còn có chút buồn cười.

Lâm Nhan Nhan đột nhiên có chút bất lực.

Đều là diễn viên, sao lại chênh lệch lớn như vậy chứ.

Đang lúc Lâm Nhan Nhan thấy rất bất lực vì không thể gào cho chân thật thì Thương Lộc lại đột nhiên cầm tay cô.

Lâm Nhan Nhan rũ đầu, trong nháy mắt cô nghĩ đến những lời nói bạo lực cô phải chịu khi vụ việc phẫu thuật thẫm mỹ bị công khai trên mạng.

Ngày đó cũng là như thế, Thương Lộc vẫn luôn nắm tay cô, cho cô rất nhiều dũng khí và an ủi.

Cho nên cô tuyệt đối không thể để Thương Lộc thất vọng, việc nhỏ như vậy cô nhất định có thể làm tốt! Cô là một diễn viên! Cô có thể!

Lâm Nhan Nhan dứt bỏ hết thảy tạp niệm trong não, điều chỉnh lại cảm xúc, lần này chỉ một tiếng huhu mà nước mắt đã trào ra rồi.

Hai người khóc rất lớn tiếng, lại mang theo chút bi thống không nói nên lời.

Nếu không phải biết là các cô đang chơi chiêu với tụi nhóc kia, còn tưởng là đã xảy ra cái chuyện kinh thiên động địa gì cơ.

Bọn nhỏ xung quanh đều choáng váng.

Mấy đứa nhóc vốn là đang gào khóc, nhưng bởi vì khóc không vang dội bằng Thương Lộc và Lâm Nhan Nhan, mắt thấy lực chú ý của người khác đều dồn cả vào hai người thì tất cả đều ngừng khóc, thỉnh thoảng chỉ còn tiếng thút thít nhẹ vang lên.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Thương Lộc và Lâm Nhan Nhan, trong lúc nhất thời bọn họ vô tình trở thành trung tâm của cái thôn này.

Trong đó có một bé gái tuổi hơi lớn hơn một chút nhìn không nổi nữa, bắt đầu răn dạy một bé gái khác vì mất kẹo mà ăn vạ: "Ê này, đừng không nói đạo lý thế chứ, vừa mới nãy rõ ràng là em đã đồng ý rồi mà, mấy viên kẹo mà thôi, không được chơi xấu."

Một cậu nhóc có vẻ học tiểu học cũng giáo dục cái tên nhóc gào khóc to nhất trong đám kia: "Đúng rồi, có nhớ lúc anh đưa que cay cho em anh nói gì không? Em cũng vẫn còn hai bao mà, khóc cái gì mà khóc, thấy mất mặt không hả."

Đám nhóc kia bắt đầu tự giáo dục nhau, cuối cùng còn có một bé gái lấy từ trong túi ra một cây kẹo que được cất giấu cẩn thận, đưa cho Thương Lộc còn đang khóc đến hăng say, nhỏ giọng nói: "Chị, chị đừng khóc, cho chị hết này."

【 ha ha ha, sao tự nhiên tôi lại cảm giác đứa nhỏ này hình như là muốn nói "Chị, chị đừng khóc, em sợ" 】

【 một đứa trẻ con tới dỗ Thương Lộc? Thật đúng là bị bắt trưởng thành trong một giây a ha ha ha 】

【 bạn nhỏ: trên vai em phải gánh vác trách nhiệm lớn lao không phù hợp với độ tuổi nên ăn nên chơi của em đó 】

Thương Lộc nhìn bạn nhỏ trước mắt, cảm thấy mục đích gần như đã đạt được rồi, đang chuẩn bị lau nước mắt kết thúc biểu diễn.

Nhưng mà giây tiếp theo, Lâm Nhan Nhan lại đột nhiên khóc lớn hơn nữa: "Chị cũng muốn chị cũng muốn! Vì sao em chỉ cho Lộc Lộc không cho chị, là tại chị khóc không to sao hu hu......"

Bạn nhỏ rất bất lực: "......"

Nhưng hiện tại tụi nhỏ cũng không còn cái kẹo nào cả, cuối cùng vẫn là đạo diễn không nhìn được nữa, tự xuất tiền túi đi mua cho Lâm Nhan Nhan mấy cây kẹo que, cô nàng lúc này mới vừa lòng.

Thương Lộc sớm đã dừng khóc, nhận khăn giấy Hứa Tắc đưa qua thuận tiện rút cho Lâm Nhan Nhan vài tờ.

Lâm Nhan Nhan lau nước mắt, sau đó từ trong túi lấy ra hộp phấn nền, chỉnh trang lại lớp makeup, lại hướng về phía mặt Thương Lộc dặm dặm một chút.

Nói tóm lại, cuối cùng bọn họ toàn thắng.

Diệp Lục đứng ở một bên nhìn, cuộc đời lần đầu tiên có chút hối hận tại sao mình không phải diễn viên, bởi vì không thể diễn cùng hai người kia nên cảm thấy rất cô độc.

Tống Trạch Khiêm hiếm khi mở miệng khen Lâm Nhan Nhan: "Kỹ thuật diễn có tiến bộ."

Lâm Nhan Nhan trừng lớn đôi mắt, theo bản năng tươi cười hớn hở, ngay sau đó lại làm mặt kiêu căng: "Cần anh khen sao? Tôi đương nhiên là có tiến bộ!"

Phân đoạn dở khóc dở cười này cuối cùng cũng kết thúc.

Mọi người lên xe, quay về địa điểm thu hình ban đầu.

【 ui giờ mới bắt đầu thu hả? Hoảng hốt ghê 】

【mới bắt đầu mà tôi đã cười mệt luôn rồi ha ha ha 】

......

Nhân viên công tác giới thiệu về thôn này cho bọn họ.

Ở đây chia thành thôn trên và thôn dưới, chỗ mọi người đang đứng là thôn trên, người dân tương đối giàu có, ăn uống sinh hoạt đều không có vấn đề, tụi trẻ con trong thôn cũng giống như bọn họ vừa thấy, còn có chút tiền tiêu vặt để đi mua quà bánh ăn.

Mà địa điểm thu hình chính thức hôm nay là thôn dưới, điều kiện kém hơn thôn trên một chút, đại đa số người lớn phải ra ngoài làm việc, trong thôn chỉ còn những người già ở nhà trông cháu cho con cái đi kiếm tiền xa, tương đối thiếu thốn.

Bọn họ phải đi bộ tới thôn dưới, nhưng trước khi xuất phát, đạo diễn yêu cầu mọi người phải để lại hành lý.

Ngoại trừ quần áo, mỗi người cũng chỉ có thể mang thêm một số nhu yếu phẩm, tất cả những thứ không cần thiết sẽ phải giao hết lại cho tổ tiết mục.

Lâm Nhan Nhan rất phẫn nộ: "Gì cơ? Ông đang đùa tôi đấy hả? Tôi mang cả đống valy thế này mà ông chỉ cho tôi mang có tần kia?"

Nhưng dưới sự cự tuyệt lạnh lùng của đạo diễn, cô nàng cũng chỉ có thể bất mãn mà bắt đầu chọn lựa.

Lâm Nhan Nhan cầm túi đồ trang điểm: "Cái này tính là một chứ?"

Đạo diễn trả lời: "Dựa theo số sản phẩm có trong túi, không tính cả túi."

Cuối cùng Lâm Nhan Nhan chỉ có thể hậm hực chọn bút kẻ mắt và son môi, cùng với một cái Polaroid.

Lý do bởi vì đây là lần đầu tiên cô tới nông thôn, đương nhiên muốn chụp thật nhiều ảnh kỷ niệm.

Những người khác cũng đang bắt đầu lựa chọn.

Tống Trạch Khiêm từ trong valy lấy ra một cái camera.

Thương Lộc nhìn qua, nhắc nhở: "Chỗ này không thiếu nhất chính là camera."

PD: "!"

Tống Trạch Khiêm: "!"

Có đạo lý.

Thế nên cuối cùng Tống Trạch Khiêm chỉ là lấy mấy cuộn phim, lại chọn thêm hai đồ nữa.

Rất nhanh, mọi người đã chọn lựa xong.

Trải qua kiểm tra của nhân viên công tác, valy mỗi người mang theo cũng không ít đồ.

Trừ Lâm Nhan Nhan, bởi vì quần áo cô nàng mang theo đã nhét đầy toàn bộ rương hành lý.

Mọi người đều tự kéo theo hành lý của mình, đi theo sau nhân viên công tác của tổ tiết mục, bắt đầu đi xuống thôn dưới.

Đường núi gập ghềnh, càng đi càng hoang vắng.

Ước chừng hơn một giờ qua đi, bọn họ vẫn còn ở trên đường.

Tất cả mọi người đều có chút mỏi mệt, cái người thoạt nhìn có tinh thần nhất, giống như dê đầu đàn là Diệp Lục cũng ngáp lên ngáp xuống, dần dần chậm lại rồi tụt xuống cuối đội hình, sau đó bị vướng chân vào cục đá ven đường, ngã quỳ trên mặt đất.

Thương Lộc đi ở cuối cùng chậm rì rì tiến lên trước, duỗi tay trước mặt hắn.

Diệp Lục có chút bất ngờ, không nghĩ Thương Lộc sẽ chủ động tới đỡ hắn, cực kỳ cảm động mà đặt bàn tay vào tay cô.

Thương Lộc dùng sức kéo Diệp Lục từ trên mặt đất lên, sau đó thấy hắn nhìn thẳng vào camera, nghiêm túc nói: "Nếu có một ngày, lý tưởng của tôi bị mưa vùi gió dập, mọi người có nguyện ý đỡ tôi dậy không?"

Làn đạn lập tức có người thay Thương Lộc trả lời.

【 nếu có một ngày, tôi không thể đi trước, cậu có nguyện ý đi sau lưng tôi hay không? 】

【 ha ha ha hoan nghênh mọi người tới xem show biến hình! 】

【rốt cuộc còn phải đi bao lâu nữa chứ, bọn họ không mệt nhưng tôi nhìn thôi cũng thấy mệt 】

Lâm Nhan Nhan oán giận: "Sao mà hai cái thôn này xa nhau như vậy?"

"Cũng không phải." Một nhân viên công tác trả lời: "Là chúng tôi cố ý vòng đường xa."

Mọi người: "???"

【 thu đến tập thứ tám rồi, tổ tiết mục cũng bắt đầu đình công phải không? 】

【 có đường thẳng, nhưng lại cố ý vòng đường xa, đã làm ra cái việc thất đức thế lại còn không thèm chột dạ mà nói thẳng ra, thật là đồ độc ác ha ha ha 】

Tống Trạch Khiêm cảm thấy rất vớ vẩn, nhưng vẫn nói: "Mấy người cũng đủ thành thật đấy."

Nhân viên công tác xoa trán, nhìn về phía Thương Lộc nói: "Chúng tôi cũng không định nói thật, nhưng Thương lão sư thật sự quá cẩn thận."

Cho dù bọn họ đã cố tình an bài nhưng chắc chắn không thể tránh khỏi việc đi qua chỗ cũ, Thương Lộc lúc ấy đã thắc mắc điều này với nhân viên công tác, khi bị bọn họ lấy lý do có lệ "đường ở nông thôn đều giống nhau mà" thì cô liền hỏi mượn Lâm Nhan Nhan bút kẻ mắt.

Mà hiện tại, Thương Lộc đang dùng bút kẻ mắt của Lâm Nhan Nhan vẽ một cái bản đồ nhỏ ở trên tay!

Thấy nhân viên công tác nói như vậy, những người khác cũng sôi nổi chú ý tới Thương Lộc đi ở phía sau cùng.

Thương Lộc lại còn vẫy vẫy tay...

【 ha ha ha tôi đang bảo Thương Lộc sao lại cứ nhìn vào bàn tay để xem cái gì, hóa ra cổ đã sớm phát hiện ra vấn đề 】

【tôi cũng thấy thế】

【 Thương Lộc: Tôi có đầu óc, mấy người có không? 】

Cũng bởi vậy cho nên tất cả các khách mời đều đồng lòng kháng nghị, rốt cuộc mười phút sau bọn họ cũng tới được phòng ở.

Là một căn nhà trệt cũ và thấp, nhìn như rất nhiều năm rồi không có người ở, phảng phất chỉ một cơn gió to thổi qua là ngôi nhà sẽ lảo đảo muốn sập.

Sau khi tổ tiết mục ra sức bảo đảm phòng này chỉ là thoạt nhìn thế thôi, vẫn cực kỳ an toàn thì mọi người mới sôi nổi kéo hành lý đi vào.

Bên trong cũng không có chỗ nào tiện nghi cả, phòng khách cơ hồ không có đồ đạc gì, chỉ có một cái bàn cùng mấy cái ghế, trông rất vắng vẻ, trong phòng cũng thế, ngoài giường ra cái gì cũng không có.

Nhưng ưu điểm duy nhất chính là sạch sẽ, hẳn là trước đó đã được dọn dẹp qua.

Đạo diễn chỉ cho bọn họ thời gian mười phút để chia phòng nghỉ ngơi.

Nơi này tổng cộng chỉ có hai gian phòng, mỗi phòng đặt vài chiếc giường.

Bọn họ nhường giường đơn cho Tưởng Tinh, Thương Lộc và Lâm Nhan Nhan nằm gường đôi, bên nam sẽ ở phòng còn lại.

Kéo hành lý về phòng, mới vừa ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, đạo diễn đã gọi bọn họ tập hợp, thông báo sáu vị thôn dân bọn họ an bài đã chờ bọn họ ở cửa, kế tiếp sẽ bắt đầu chia đội.

Lúc đẩy cửa ra, nhìn thấy mấy người "đồng đội thôn dân" kia, mọi người đều lâm vào mê man.

Bởi vì lúc này đang đứng ngoài cửa chính là sáu đứa nhóc cao ốm thấp béo đủ cả.

Đứa nhỏ nhất trông chỉ khoảng 4 tuổi, đứa lớn nhất trông cũng chỉ khoảng 10 tuổi.

Diệp Lục nhìn đám nhóc kia, dùng biểu cảm không thể hiểu được nhìn về phía đạo diễn: "Mấy người gọi đây là đồng đội thôn dân của chúng tôi đó hả? Mấy đứa nhóc cộng lại có khi cỡ giày còn không to bằng của tôi đấy?"

【 tôi đã bảo tổ tiết mục không làm việc giống con người mà! Đây nào phải đồng đội, đây rõ ràng là một trói buộc ha ha ha 】

【 một giúp một, nhưng mà lũ nhóc nhỏ thế kia thì có thể giúp gì được chứ, đạo diễn ông thật sự là quá ác a ha ha ha 】

【Diệp Lục học toán còn khá tốt nha 】

Đạo diễn nghiêm túc đáp lại: "Diệp Lục lão sư, mời anh tôn trọng đồng đội của mình một chút."

Diệp Lục: "."

Bỏ đi, hắn không còn lời nào để nói.

Đạo diễn giới thiệu cho mọi người thông tin cơ bản về sáu đứa nhóc.

Đầu tiên là một bé gái mới 4 tuổi, là đứa nhỏ tuổi nhất trong đám, tạm gọi là Chồi non, thoạt nhìn rất ngoan ngoãn, thần sắc có chút nhút nhát sợ sệt.

Một cặp sinh đôi bảy tuổi là Tiểu Khải và Tiểu Nhạc, hai đứa rất giống nhau, nếu chỉ nhìn ngoại hình thậm chí nhìn không ra cái gì khác nhau. Nhưng hai tên nhóc này tính cách hoàn toàn tương phản, anh trai thì lạnh lùng còn em trai thì tăng động.

Còn có một bé trai rất béo được mấy đứa nhỏ gọi là Béo ca, năm nay 6 tuổi, bụ bẫm giống hệ một quả bóng nhỏ.

Bằng tuổi còn có một bé gái tên là Mạt Mạt, cũng hơi béo, nhưng trông chỉ là bụ bẫm khỏe mạnh lại rất đáng yêu, một đôi mắt to tròn xoe đang nhìn bọn họ chằm chằm.

Cuối cùng là một bé gái nhìn qua chỉ có ** tuổi gọi là Gạo Kê, rất gầy, còn hơi đen đúa, nhưng tổ tiết mục lại nói với bọn họ Gạo Kê năm nay đã mười hai tuổi.

Gạo kê trông có vẻ là đứa nhóc lạnh nhạt nhất trong đám, cô bé hoàn toàn không nhìn những người khác, đầy mặt đều là không kiên nhẫn, chỉ nhìn chằm chằm xuống chân mình.

Bọn họ cũng bắt đầu nghênh đón nhiệm vụ thứ nhất.

Đi sửa sang lại ngôi nhà đối diện, để cho tụi nhỏ vào ở, mỗi người phụ trách quét dọn một phòng, dọn dẹp xong thì nhân viên công tác sẽ kiểm tra lại, sau khi xác nhận phòng đủ tiêu chuẩn, ai xong trước sẽ được ưu tiên lựa chọn đồng đội của mình.

Nhưng mà khi bọn họ tới căn nhà kia, tổ tiết mục lại nói cho bọn họ khuyết điểm khác nhau của sáu đứa nhóc kia.

Bé gái nhỏ nhất tuổi còn nhỏ lại cực kỳ nhát gan, rất dễ bị dọa khóc, nếu chọn nhóc làm đồng đội thì nhất định sẽ phải dùng rất nhiều tinh lực.

Đôi song sinh kia nhìn thì rất bình thường, nhưng hai đứa lúc nào cũng phải ở bên nhau, một khi tách ra sẽ không có ai quản em trai nữa, vì nhóc em rất hay đùa dai, nhiều khi sẽ đem lại phiền phức cho đồng đội.

Béo ca là tên nhóc được nuông chiều nhất ở đây, bình thường đều ở với ông bà nội ở thôn dưới, ông bà ngoại lại ở thôn trên, hai nhà chỉ có một bảo bối này, mỗi ngày đều cho ăn ngon uống tốt, cho nên chỉ cần đói bụng là sẽ quạu.

Mạt Mạt tuy nhìn rất đáng yêu, nhưng cô nhóc lại có thói quen nói dối, cho dù bị người vạch trần cũng sống chết không chịu thừa nhận.

Gạo Kê, bạn nhỏ này lớn tuổi nhất, cũng là bé gái kỳ lạ nhất ở đây.

Tính cách cực kỳ quái dị, trong thôn không có một người bạn nào, ngay cả ông bà nội đang nuôi dưỡng cô bé nhắc tới đứa nhỏ này cũng chỉ là một câu "Quái thai", là hệ số khó khăn tối cao ở đây.

Sáu đứa nhóc này, ở trong thôn đều không quá được hoan nghênh.

Tổ tiết mục có trả thù lao cho chúng, sau khi xin phép gia đình tụi nhỏ mới mời tới tham gia tập này.

Lâm Nhan Nhan lập tức tỏ vẻ minh bạch, trực tiếp sắp xếp: "Hai đứa sinh đôi kia phải cho Hứa Tắc, để xem bọn họ ai không nín được đầu tiên!"

Quy tắc đã được công bố, tính cách của từng đứa nhóc cũng rất rõ ràng, hiệp thi đấu thứ nhất chính thức bắt đầu.

Mọi người đều giành giật từng giây để dọn dẹp phòng đã được sắp xếp, chỉ có Thương Lộc chậm rì rì cũng không sốt ruột.

PD hỏi: "Thương lão sư đã có lựa chọn đồng đội rồi sao?"

Thương Lộc một bên phủi giường một bên trả lời: "Ai cũng được, đều rất đáng yêu."

PD bất ngờ, lại lần nữa nhắc nhở: "Có vài đứa nhóc tính cách ở chung không tốt lắm."

"À?" Thương Lộc tự hỏi hai giây, sau đó nói: "Tiết mục của chúng ta cũng có mấy người dễ ở chung đâu."

【 ha ha ha Thương Lộc ơi em cạn lời quá】

【 hình như tôi đã hiểu ý của Thương Lộc rồi, cổ hoàn toàn không có ý định chọn lựa ai cả 】

【 Thương Lộc nói có đạo lý, bọn họ cũng đều là người không được hoan nghênh do võng hữu bình chọn, mấy đứa nhóc này trong thôn cũng là người không được hoan nghênh, thật ra có hơi giống nhau 】

【 tiểu chán ghét đã quay lâu như vậy rồi, mọi người ở chung cũng rất tốt, đồn đãi trên internet chưa chắc đã có thể tin, lời đồn trong thôn cũng thế, chưa chắc đã đáng tin 】

【 đây chính là lý do tôi thích Thương Lộc đó, cô ấy thật sự là một người vừa lương thiện vừa ấm áp, là người biết suy nghĩ cho người khác】

Trong tất cả các khách mời, người đầu tiên thu dọn phòng xong là Tưởng Tinh, cô ấy chọn đứa nhóc nhỏ tuổi nhất.

Bởi vì con bé cũng bằng tuổi con gái Tưởng Tinh, là một người mẹ Tưởng Tinh tất nhiên muốn chăm sóc cho con bé, giống như là chăm sóc đứa con gái của mình ở nhà.

Tống Trạch Khiêm chọn Mạt Mạt, lý do cũng rất đơn giản: "Bộ điện ảnh mới tôi đang xem xét, muốn viết về một nhân vật hay nói dối, nếu tổ tiết mục đã nói như vậy, tôi đây cũng muốn tham khảo một chút."

【!!! 】

【 Tống đạo bắt đầu trù bị bộ điện ảnh mới sao? Mong chờ ghê】

【 Hàn Thành Nhạc Tề mấy năm nay cơ bản đều ở tại đoàn phim, trong ngành cũng chỉ có Tống Trạch Khiêm đã rất lâu không có động tĩnh, rốt cuộc cũng đã suy xét rồi sao 】

【 tôi là fan điện ảnh của Tống đạo, nói về đề tài chủ nghĩa hiện thực trong nước thì Tống đạo chính là đầu tàu! Chỉ có ảnh là thật sự cái gì cũng dám quay huhu 】

【 tôi cũng thế, chỉ cần Tống đạo ra phim tôi nhất định sẽ ra rạp xem. Mấy tác phẩm trước của Tống đạo đều là mấy bộ phim nhựa không quá hợp thị hiếu chung, nhìn trên mạng nói ảnh hết thời tôi thật sự rất khổ sở, hy vọng anh ấy có thể lấy ra tác phẩm xuất sắc để trở lại thời kỳ đỉnh cao 】

......

Động tác của Thương Lộc tuy không tính là nhanh, nhưng bởi vì có Diệp Lục và Lâm Nhan Nhan hai cái người không biết quét tước dọn dẹp lót đế cho cô, thế nên cô và Hứa Tắc cùng nhau về đích thứ hai.

Hứa Tắc nhường cô chọn trước.

Thương Lộc suy nghĩ một hồi, nói: "Gạo Kê đi."

Các võng hữu thực bất ngờ.

【 Thương Lộc lại chọn gạo kê? Tôi nhớ rõ tổ tiết mục đã nhắc nhở, gạo kê là đứa nhóc khó khăn nhất ở đây 】

【 tôi cũng thấy thế, mấy đứa nhóc khác tuy nhỏ tuổi hơn nhưng chỉ cần mình hung dữ một chút là có thể giải quyết được, Gạo kê mười hai tuổi, đây là cái tuổi mà cứng đầu như trâu ấy 】

PD truyền đạt lại nghi hoặc của các võng hữu.

Thương Lộc trả lời: "Tôi là nữ nhất hào, cho nên tôi cũng muốn chọn nữ nhất hào ở chỗ này."

Các võng hữu đã hiểu.

【nhân sinh của Lộc tỷ, không sợ khiêu chiến! 】

【 đúng ta, với Thương Lộc mà nói thật ra đây cũng không phải việc gì lớn, kết quả tệ nhất chính là Thương Lộc và Gạo kê cùng nhau khóc thôi】

Hứa Tắc lựa chọn Béo ca.

Thương Lộc cảm thấy rất kỳ quái, liền hỏi hắn: "Vì sao không chọn Tiểu khải, thằng bé trông có vẻ nghe lời nhất."

Lấy tính cách của Hứa Tắc, chọn Béo ca khẳng định rất phiền toái, vẫn là chọn Tiểu khải sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Hứa Tắc trả lời: "Hai đứa cứ để đi theo Diệp Lục và Lâm Nhan Nhan đi, không rời xa nhau nên sẽ đơn giản hơn một chút."

Thương Lộc cũng gật đầu tỏ vẻ tán đồng, sau đó khen: "Vẫn là anh cẩn thận."

Thời gian Diệp Lục và Lâm Nhan Nhan ở bên nhau có thể sẽ rất nhiều, bởi vì không thể để cho hai đứa nhỏ này tách ra, anh trai còn phải chế ngự em trai nữa mà.

Các võng hữu lại có chút cảm khái.

【 huhu Hứa Tắc thật sự cũng thay đổi rất nhiều, trước kia chỉ cùng Thương Lộc nói chuyện, hôm nay không chỉ chủ động chào hỏi Tưởng Tinh tỷ, còn vì Lâm Nhan Nhan và Diệp Lục mà suy nghĩ, tôi khóc đây 】

【 hai mươi từ! Hứa Tắc một hơi nói hai mươi từ a! 】

【 tôi đột nhiên cảm thấy, ở một góc độ nào đó show tiểu chán ghét này đúng là có khả năng biến hình, tính cách của mọi người so với khi quay tập đầu tiên đều có thay đổi, mà tất cả đều thay đổi theo hướng tích cực, thật tốt quá 】

【 mấy người trước kia bầu cho bọn họ bây giờ chắc bị vả sưng mặt rồi ha ha ha 】

【 đặc biệt là Diệp Lục với Thương Lộc, chính chủ một người ngồi tù một người rời ngành, mẹ nó tôi cười chết 】

【 trước kia tôi chỉ là muốn xem việc vui, hiện tại lại thành fans trung thành một tập không bỏ, từ chỗ không thích ai trong show này, giờ thành fans của tất cả 】

【 đồng ý với tỷ muội phía trước! Trước đây tôi cũng thế, nhưng tôi cam tâm tình nguyện bị vả mặt huhu 】

Chờ Lâm Nhan Nhan và Diệp Lục quét dọn xong xuôi, tất nhiên chỉ có thể chọn Tiểu khải Tiểu nhạc, phân đội cũng coi như hoàn toàn kết thúc.

Tổ tiết mục nói cho bọn họ, cái đội này cũng tương đương với một gia đình nhỏ trong hai ngày tới, hy vọng bọn họ có thể gách vác trách nhiệm của bậc trưởng bối trong nhà.

Đến giữa trưa, các khách mời được giao nhiệm vụ thứ hai, chính là làm cơm trưa cho tụi nhỏ.

Đồ vật trong phòng bếp cũng không nhiều, chỉ là một ít khoai tây bí đỏ đơn giản và mì trứng điều, cho nên tất cả đều nhất trí giao vị trí chủ bếp cho Tưởng Tinh và Hứa Tắc, những người còn sẽ phụ giúp hoặc là chăm sóc đám nhỏ.

Thương Lộc Lâm Nhan Nhan phụ trách đi chăm sóc tụi nhỏ.

Tiểu khải và Tiểu nhạc ngồi cạnh nhau, rất ngoan.

Béo ca đang cắn chiếc đũa...... Hả? Sao nó đã lấy hai chiếc đũa trong bếp ra từ lúc nào rồi? Mà thôi, tên nhóc cũng không nháo, vẫn còn tính là ngoan.

Mạt Mạt đang chơi với Chồi non, không tồi, có thể nói là rất ngoan.

Sau đó......

Không có sau đó.

Thương Lộc đáy mắt mê man, nhìn về phía Lâm Nhan Nhan hỏi: "Ủa rồi con tôi đâu."

Lâm Nhan Nhan cũng ngây ngẩn cả người: "Vừa mới nãy còn ở đây mà, đâu rồi?"

"Cô trông tụi nhỏ, tôi ra ngoài tìm xem." Thương Lộc nói liền trực tiếp đứng dậy, đi ra ngoài, nhìn một vòng cũng không thấy bóng dáng Gạo kê.

Vì thế Thương Lộc liền hỏi nhân viên công tác: "Con bé đi đâu rồi?"

Họ tất nhiên là biết con bé đi đâu, liền nhắc nhở Thương Lộc: "Con bé vẫn ở hậu viện, cạnh hồ nước."

Lúc Thương Lộc chạy tới nơi, thấy Gạo kê đang ngồi xổm dưới tàng cây cạnh mé hồ, ánh mắt nhìn chằm chằm mặt đất, tựa hồ phát ngốc.

【 cảm giác tính cách của Gạo kê thực quái gở, Thương Lộc có vẻ sẽ rất khó khăn 】

【 tôi rất tin tưởng vào cái miệng xảo quyệt của Lộc Lộc, nhất định có thể khuyên được Gạo kê trở về! 】

Dưới sự chờ mong của các võng hữu, Thương Lộc đi qua, sau đó một câu cũng không nói, trực tiếp ngồi xổm bên cạnh Gạo kê.

Dưới tàng cây có một cục đá lớn, trên tảng đá có con kiến đang chuyển nhà.

Thương Lộc cũng rất nghiêm túc nhìn.

Mười phút trôi qua.

Gạo kê nhịn không được, nhìn về phía người con gái ký quái đột nhiên xuất hiện bên cạnh mình, hỏi: "Chị tới làm gì?"

Thương Lộc trả lời: "Gọi em về ăn cơm."

Gạo kê: "...... có thấy chị gọi em đâu."

Thương Lộc: "Thấy em đang nhìn đến mê mẩn, không đành lòng quấy rầy."

Gạo kê trầm mặc.

Ngay sau đó cô bé liền đứng dậy trở về.

Thương Lộc hỏi: "Không xem nữa sao?"

Gạo kê không trả lời cô, chỉ nện bước nhanh hơn.

Thương Lộc đứng dậy vỗ vỗ hai chân có chút tê mỏi, chạy theo cô bé.

【 ha ha ha Thương Lộc: Không xem nữa sao, Gạo kê: hết kiên nhẫn rồi】

Thương Lộc đuổi theo Gạo kê, chủ động tự giới thiệu: "Tên chị là Thương Lộc, em có thể gọi là chị hoặc tùy tiện cái gì cũng được, hai ngày này chúng ta sẽ ở cùng nhau."

"Em biết chị." Gạo kê trả lời, tạm dừng vài giây, lại nói "Mấy người đều là minh tinh, trong TV."

"Đúng vậy." Thương Lộc lên tiếng, tiếp tục nói: "Nhưng mà bây giờ em cũng là người trên TV nha."

Gạo kê không tiếp tục đáp lại đề tài này, mà nói: "Chị cũng đừng đi theo em, em biết nhà em đã nhận tiền của chương trình, cho nên em sẽ không chạy loạn."

"Rất có trách nhiệm, không tồi." Thương Lộc khen một câu, sau đó nói: "Vậy đi thôi, về ăn cơm."

Tay nghề của Tưởng Tinh và Hứa Tắc thật sự không tồi, cho dù chỉ là mì trứng bình thường nhưng sắc hương vị đều đầy đủ, khoai tây cũng rất mềm và thơm.

Thương Lộc ăn một chén lớn, cực kỳ thỏa mãn.

Sau đó cô phát hiện Gạo kê đã ăn hết sạch mì rồi, nhưng quả trứng gà trong chén thì vẫn còn nguyên xi, con bé ăn hết mì mới há miệng cắn từng miếng trứng gà nhỏ.

Mà Béo ca thì hoàn toàn tương phản, một mình nhóc ăn hẳn hai chén mì sợi, đã no căng ợ ra một hơi rồi vẫn còn bưng chén nói muốn thêm một tí nữa.

Hứa Tắc nhìn tên nhóc, nói: "Không được, em ăn nhiều quá rồi."

Phi thường lãnh khốc, cự tuyệt vô tình.

Béo ca buông chén xuống, có chút ủy khuất: "Bà nội em nói, em ăn như vậy mới là đứa trẻ ngoan!"

Diệp Lục cắn một miếng khoai tây, thình lình nói: "Đứa trẻ ngoan là đứa trẻ nghe lời, không phải đứa trẻ ăn nhiều."

Nói xong Diệp Lục lại liếc mắt nhìn Béo ca một cái, tiếp tục nói: "Em 6 tuổi đúng không? Nên khống chế cân nặng thôi, sắp lên tiểu học rồi, về sau mà vẫn béo như vậy thì không có cô gái nào thích em đâu."

Béo ca ngây ngẩn cả người.

Giây tiếp theo đột nhiên buông chén xuống, gào khóc to.

Trong nháy mắt, Diệp Lục bị dọa đến thiếu chút nữa nghẹn khoai tây.

Hắn vừa rồi chỉ là thuận miệng nói thôi mà? Mới là một đứa nhóc mà đã coi trọng việc mấy bạn nữ không thích mình như vậy?

Hắn dùng ánh mắt bất lực nhìn Thương Lộc và Lâm Nhan Nhan, đầy mặt thống khổ: Cứu tôi với.

Lâm Nhan Nhan trực tiếp xua tay tỏ vẻ mình thương mà không giúp gì được, cô không biết dỗ trẻ con đâu.

Sau đó Diệp Lục nói: "Hai người tiếp tục cùng khóc với nó đi!"

Thương Lộc & Lâm Nhan Nhan: "......"

Cút đi.

【 Thương Lộc và Lâm Nhan Nhan: Câm miệng đi! 】

【 Diệp Lục anh thật đúng là cái gì cũng dám đề xuất, không sợ bị tẩn nhừ đòn đúng không ha ha ha 】

Béo ca khóc thật sự thương tâm, cặp mắt nhỏ xíu do quá béo giờ lại càng nhỏ như sợi chỉ, nước mắt đáng thương kẹt lại giữa hai khóe mắt, ngoan cường không rơi.

Thương Lộc bất đắc dĩ buông bát xuống, đi đến trước mặt Béo ca lau nước mắt cho nó, sau đó chỉ vào Diệp Lục hỏi: "Em xem anh trai kia có phải rất gầy rất đẹp trai không? Nhưng mà anh ấy cũng có bạn gái đâu, cũng không có cô gái nào thích cả, cho nên em đừng để lời anh ấy nói ở trong lòng."

【 ha ha ha chó độc thân chỉ giáo chó độc thân】

【 đúng vậy nha cậu bé, muốn có bạn gái thì phải dựa vào tính cách 】

Béo ca trên mặt đều là nước mắt, nhưng vẫn liếc mắt nhìn Diệp Lục một cái, sau đó chỉ chỉ Hứa Tắc, khóc nức nở trả lời: "Nhưng em cảm thấy anh trai này đẹp trai hơn......"

Mọi người cười ầm lên, không nhịn được nữa.

【 không liên quan đâu Béo ca, cái ca ca đẹp trai này kỳ thật cũng là độc thân từ trong bụng mẹ ha ha ha 】

【 ha ha ha tuyệt 】

Nghe thấy đánh giá của Béo ca, Diệp Lục "Tạch" một cái liền đứng lên, chỉ vào khuôn mặt mình, khó tin nói: "Nhóc thật đúng là không sáng mắt mà! Anh chính là bộ mặt đại diện cho nhóm đấy! Đại diện!"

Lâm Nhan Nhan cũng cố ý trêu Diệp Lục, nương theo lời Béo ca nói: "Tôi cũng cảm thấy Hứa Tắc rất đẹp trai, Tống đạo cũng rất tuấn tú rất có khí chất, còn cậu? Ờm..."

Béo ca vẫn khóc, nghe thấy lời này của Diệp Lục thì đột nhiên nhìn về phía hắn, mắt nhỏ khóc đến híp cả lại: "Gạo và mì? Gạo và mì ăn cũng ngon...... em muốn ăn gạo và mì huhu......":,,.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro