CHƯƠNG 84

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thương Lộc 17 tuổi, ngoài nhan sắc xinh đẹp, gia thế tốt, còn có thành tích đứng đầu, khiến cô trở thành nhân vật phong vân trong trường.

Trên diễn đàn trường có một topic hót hòn họt, đó là: "Nếu có được cuộc sống như Thương Lộc, bạn nghĩ xem còn cần phải lo lắng gì nữa?"

Nhưng trên thực tế, Thương Lộc lại có một phiền não rất lớn, khiến cô cực kỳ bối rối, đó chính là cả anh trai và người cô thích đều không thèm để ý đến cô.

Cô thật sự rất thích trò chuyện với mọi người, cũng thường xuyên cảm thấy rất đau đầu vì cô muốn nói lại chẳng có ai tình nguyện tới nghe.

Nhưng Thương Lộc cũng không nhụt chí, bởi thời gian gần đây, mối quan hệ của cô và anh trai có thay đổi rất lớn.

Gần đây anh trai có quen một người bạn gái, chị gái này không chỉ chủ động tới bắt chuyện với cô, thậm chí còn tặng cả quà cho cô.

Vì một lần bất ngờ, nên Thương Lộc vô tình nhìn thấy bạn gái của anh trai, cô gọi cô ấy là chị A Âm.

Trong suy nghĩ của Thương Lộc, chị A Âm chính là người con gái xinh đẹp lương thiện nhất trên thế giới này, cô ấy sẽ không để ý đến việc cô chủ động theo đuổi bạn học nam, vẫn nhẹ nhàng dịu dàng trò chuyện cùng cô.

Chị A Âm còn khuyên nhủ Thương Lộc phải chăm chỉ học tập, chờ cô thi đậu đại học rồi, nghỉ hè sẽ dẫn cô đi chơi.

Nhà chị ấy ở nông thôn, nơi đó có dòng suối nhỏ trong vắt và hồ nước rộng thênh thang, nếu Thương Lộc thích, có thể cùng đi câu cá tôm, hoặc lội bùn đào củ sen.

Thương Lộc nghe A Âm miêu tả thì cực kỳ chờ mong, hỏi lại: "Chị, sau này chị sẽ kết hôn với anh trai em sao?"

A Âm đỏ mặt, nhưng vẫn trả lời: "Nếu anh ý thực sự yêu chị, chị rất sẵn lòng."

Thương Lộc ngây ngô thẳng thắn: "Em rất thích chị, em muốn chị trở thành người nhà của em."

A Âm choàng tay ôm Thương Lộc, cười nói: "Chị cũng rất thích em, cũng hy vọng em trở thành em gái của chị."

A Âm nói với Thương Lộc, không phải Thương Mộ không thích cô, mà bởi vì tính tình của hắn quá khép kín, chưa bao giờ chủ động trong việc thể hiện tình cảm, nhưng thật ra hắn rất bênh vực người nhà, nếu Thương Lộc cần giúp gì, cứ trực tiếp nói cho hắn, dù thế nào thì hắn cũng là anh trai của cô.

A Âm trước khi đi còn ngoắc tay hứa hẹn với Thương Lộc, chờ nghỉ hè sẽ tới đón cô đi chơi.

Thương Lộc khi đó thực sự rất vui vẻ, cô về phòng lục tìm cuốn lịch, cố ý đánh dấu thật to vào ngày thi đại học.

Cô phải nỗ lực thi đậu đại học, sau đó cùng chị A Âm về quê chơi.

Vào giờ cơm tối, Thương Mộ có chút khó hiểu nhìn cô: "Em có việc gì vui à?"

Thương Lộc vội phủ nhận, nhưng ý cười trên mặt căn bản không che giấu được.

Thương Mộ buông đũa chuẩn bị lên lầu, do dự một chút, lại dừng bước, hỏi cô: "Ngày mai em quay lại trường học sao?"

Thương Lộc gật đầu.

Thương Mộ nhàn nhạt ném xuống một câu "Vậy dậy sớm chút, vừa hay tiện đường, anh sẽ đưa em đến trường, đừng dậy muộn làm chậm trễ thời gian của anh", sau đó đi lên lầu.

Thương Lộc lập tức hiểu ý của Thương Mộ, đây là hắn đang muốn cùng cô tới trường!

Trước khi đi ngủ, Thương Lộc không yên lòng cài mười cái chuông báo thức, để tránh ngủ quên.

Mãi cho tới khi đến trường, bước xuống xe, Thương Lộc vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhìn xe của anh trai đi càng ngày càng xa, mới tiếc nuối quay đầu đi vào lớp.

Đã gần tới kỳ thi cuối kỳ, thời tiết càng ngày càng lạnh.

Thương Lộc khum tay hà hà hơi, chỉ muốn nhanh chóng ngồi trong phòng học ấm áp.

Nhưng Thương Lộc còn chưa tới nơi, đã bị một nữ sinh lớp bên cạnh chặn đường.

Cô gái kia nói với Thương Lộc, Khương Diệc hiện tại đang ở trong lớp bọn họ, còn đang chỉ bài cho một cô gái khác.

Nghe thấy hai chữ "Khương Diệc" , Thương Lộc liền nhịn không được đi theo nữ sinh kia, tới lớp họ xem xét tình huống.

Thương Lộc biết, mình thích Khương Diệc, bởi vì đối phương là người đã từng vươn tay giúp đỡ cô trong lúc cô khốn khổ nhất.

Nhưng trước lúc ghé mắt vào cửa sổ nhìn lén, Thương Lộc vẫn không rõ bản thân mình vì sao lại khoa trương như vậy, đúng là cô thích Khương Diệc, nhưng cũng không phải fan tư sinh, mấy cái việc đơn giản bình thường thế này cũng muốn nhìn lén ư?

Thương Lộc có chút tự phỉ nhổ chính mình, bỗng nhìn thấy Khương Diệc – người từ trước đến nay lúc nào cũng lạnh nhạt với mình đang mỉm cười với cô gái ngồi cạnh.

Vì sao Khương Diệc chưa bao giờ đối xử dịu dàng với mình như vậy?

Khương Diệc với ai cũng lịch sự lễ phép, cho dù là người không quen biết tìm hắn giúp thì hắn cũng sẵn lòng giúp đỡ, nam sinh có diện mạo tốt thành tích giỏi tính tình lại hòa nhã, cho nên nữ sinh trong trường yêu thầm hắn rất nhiều.

Nhưng Khương Diệc đối với cô lại cực kỳ không kiên nhẫn, chẳng lẽ cô là người đáng ghét tới vậy sao?

Thương Lộc nghĩ không ra, mất mát cúi đầu xuống.

Mà lúc này, cánh môi cô lại vô tình chạm phải một vật hơi cứng.

Một chiếc kẹo mút vị vải đang đặt sát môi cô, chất giọng lười biếng của thiếu niên vang lên: "Đại tiểu thư mới sáng sớm đã không vui rồi à? Nhìn này, mày nhăn đến nỗi có thể kẹp ch·ết ruồi luôn rồi. Đại tiểu thư, nói tôi nghe xem nào? Nói ra để tôi cười vào mặt cậu."

Thương Lộc tức giận nhìn người trước mắt, lui về sau một bước, tức giận quát lên: "Trì Yến! Cậu có thể nói chuyện tử tế chút không!"

"Được rồi được rồi, tôi sai rồi." Trì Yến nhanh chóng nhận sai, lại dứ dứ cây kẹo mút trước mặt cô: "Thế có ăn không nào? Không ăn thì tôi ăn đó."

Sắp tới giờ vào lớp rồi, Thương Lộc cũng không muốn ăn kẹo, nhưng vừa nãy cô đã chạm môi vào rồi, nếu giờ không ăn mà để Trì Yến ăn cũng không hay lắm.

Vì thế Thương Lộc duỗi tay lấy kẹo, nhét vào miệng, đi vào lớp học.

Ừm, kẹo này ăn cũng khá ngon.

Nhìn bóng dáng cô gái, Trì Yến khẽ cười một tiếng, ánh mắt lại nhìn về phía lớp bên cạnh.

Hắn mở cửa sổ, gọi với vào bên trong: "Khương Diệc, mau về dọn dẹp ngăn kéo bàn học của cậu đi, tôi vừa thấy có con gián bò ra đấy."

Khương Diệc biến sắc, ngay sau đó đứng phắt dậy đi ra ngoài.

Bạn học nữ vốn còn đang ngượng ngùng nhìn Khương Diệc, giờ lại trên mặt lại có chút ghét bỏ.

Đương nhiên, sau khi Khương Diệc cẩn thận kiểm tra ngăn kéo nhưng không thấy gì, Trì Yến đành nhàn nhạt xin lỗi: "Xin lỗi, chắc là tôi nhìn nhầm."

Khương Diệc tất nhiên không dám tức giận với Trì Yến, chỉ là sắc mặt ngày càng đen.

Thương Lộc vẫn đang ngậm kẹo trong miệng, không nhịn được quay đầu lại nhìn Khương Diệc.

Khương Diệc trông có vẻ không vui, đã xảy ra chuyện gì sao?

Không đợi Thương Lộc suy nghĩ cẩn thận, chuông vào học đã vang lên, lời đầu tiên khi chủ nhiệm lớp tiến vào phòng học là: "Thương Lộc? Vào lớp rồi mà còn ăn kẹo mút? Ra ngoài đứng cho tôi!"

Năm nào cũng thế, cứ gần tới cuối kỳ là chủ nhiệm lớp sẽ rất nóng tính.

Thương Lộc cắn nốt viên kẹo, bỏ que kẹo vào thùng rác, ngoan ngoãn đứng dậy: "Vâng ạ."

Rất nhanh, tiếng quát tháo của giáo viên lại lần nữa vang lên: "Trì Yến! Em tưởng em lén ném bánh đi là cô không thấy hay sao? Mau ra ngoài đứng cho cô!!"

"Vâng thưa cô!" Trì Yến trả lời không chút do dự, hoặc có thể nói là hắn chỉ chờ những lời này, nhanh chóng đứng dậy đi ra cửa.

Thấy Trì Yến cũng bị phạt đứng ngoài, Thương Lộc quay đầu đi không muốn nhìn hắn.

Sau đó đột nhiên lại cảm giác được như có ai đó đang nhét đồ vào trong túi áo mình.

Thương Lộc duỗi tay sờ sờ, sờ thấy một đống kẹo que, đủ các vị.

Trì Yến dựa vào tường nhìn cô, ánh mặt trời dừng trên khuôn mặt đẹp đẽ của hắn, khẽ lên tiếng: "Vẫn còn giận sao?"

Thương Lộc thả lại kẹo vào trong túi, nhàn nhạt nói: "Không giận."

Thật ra cô không giận Trì Yến, mà chỉ là đang nghĩ về bản thân mình.

Cô quay đầu lại, nhìn thoáng qua Khương Diệc trong phòng học, lại đột nhiên nhìn về phía Trì Yến hỏi: "Cậu đã từng thích cô gái nào chưa? À không...... hình mẫu bạn gái lý tưởng của cậu là gì?"

Trì Yến khụ một tiếng, ra vẻ bình tĩnh: "Cậu hỏi chuyện này làm gì?"

"Chỉ là tôi cảm thấy rất kỳ lạ." Thương Lộc có chút buồn bực, lại lần nữa quay đầu nhìn thoáng qua Khương Diệc: "Tôi nghĩ tôi thích Khương Diệc, nhưng lúc nào tôi cũng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, hình như ngoại hình của cậu ta không phải là sở thích của tôi."

Cô thích những người con trai mắt một mí, càng nhỏ càng tốt, ngay cả cặp mắt hẹp dài của Trì Yến dù rất đẹp, rất vừa vặn nhưng với cô thì đôi mắt đó vẫn còn hơi lớn, huống chi là Khương Diệc.

Trì Yến vẫn treo ý cười trên mặt, nhưng nghe thấy Thương Lộc nói xong thì lạnh giọng: "Có phải ý cậu muốn nói, hình mẫu lý tưởng thì có, nhưng nếu gặp được người mình thật sự thích, thì cũng không quan trọng ngoại hình đúng không?"

Thương Lộc: "......?"

Ý cô là thế này hả?

Nhưng cẩn thận ngẫm lại, Trì Yến nói cũng rất có lý.

Đại sư, cô ngộ ra rồi!

Buổi chiều, tiết thể dục.

Thương Lộc mang theo bánh quy thơm ngậy mà dì giúp việc làm, lặng lẽ đi tìm Khương Diệc.

Bởi vì Khương Diệc là hội trưởng hội học sinh, nên được phân cho một phòng nghỉ riêng, thỉnh thoảng hắn sẽ bỏ vài tiết không quan trọng, tới chỗ này nghỉ ngơi.

Thương Lộc gõ cửa, thấy hắn lên tiếng đồng ý thì đi vào.

Khương Diệc đang đọc sách, thấy người đến là Thương Lộc thì có chút không kiên nhẫn: "Sao cậu lại tới đây?"

Thương Lộc giơ hộp bánh quy trong tay lên: "Bánh quy này ăn rất ngon, cậu có muốn thử chút không?"

Khương Diệc không chút nghĩ ngợi trả lời: "Không cần."

Thương Lộc có chút không cam lòng, bước tới gần Khương Diệc, đưa hộp bánh quy tới trước mặt hắn: "Là tôi với dì Lâm cùng làm, cậu nếm thử một miếng đi."

Thật sự ăn rất ngon mà.

Một ngày cô có thể ăn hết một hộp đầy, bên ngoài không mua được loại bánh quy ăn ngon như vậy đâu.

Cô nhớ rõ trước đó Khương Diệc tới nhà cô chơi, hắn ăn rất nhiều bánh quy, hắn là rất thích.

Khương Diệc không kiên nhẫn, trực tiếp duỗi tay gạt hộp bánh quy ra, nói: "Cậu có thể đừng đi theo tôi nữa được không? Vất vả lắm tôi mới yên tĩnh được một chút."

Khương Diệc nói xong, đặt quyển sách sang một bên, đứng dậy đi ra ngoài, tựa như không muốn ở cùng Thương Lộc thêm một giây phút nào nữa.

Nhìn bánh quy rơi rụng đầy đất, trong lòng Thương Lộc có chút khó chịu không nói nên lời.

Nhưng không phải hoàn toàn khó chịu vì Khương Diệc, cô chỉ là đau lòng cho hộp bánh quy thôi.

Bánh quy thật sự ăn rất ngon mà, thế mà lại rơi hết cả rồi, lãng phí quá đi.

Ngoài cửa.

Cô nghe thấy giọng nói lười biếng của Trì Yến vang lên, không biết hắn với Khương Diệc đang nói gì, có vẻ đã xảy ra mâu thuẫn.

Nhưng Thương Lộc không rảnh lo nữa, cô ngồi xổm xuống, nhặt từng miếng bánh quy bỏ lại vào hộp, phí ghê, chắc là vẫn phải bỏ đi thôi.

Thương Lộc đứng lên, đúng lúc này cửa lại bị đẩy ra.

Trì Yến vẫn mặc đồ thể dục trên người, hơi thở gấp gáp, như vừa vận động xong.

Bốn mắt nhìn nhau.

Trì Yến đi lên trước, đoạt lấy hộp bánh quy trong tay cô, nhón mấy miếng bỏ vào miệng, giọng nói lúng búng, mơ hồ không rõ: "Hương vị không tồi, cho tôi nhé."

Thương Lộc muốn cản nhưng không kịp, nhìn hắn ăn ngon lành, do dự vài giây vẫn quyết định nói thật: "Bánh này vừa rơi xuống đất rồi, tôi mới nhặt lên chuẩn bị đem bỏ."

Động tác nhai nuốt của Trì Yến khựng lại, đôi mắt không quá to của hắn trợn trừng nhìn cô, miệng đang nhét đầy bánh quy, trong lúc nhất thời không biết nên nhổ ra hay là nuốt xuống.

Nhìn thấy vẻ mặt của hắn lúc này, Thương Lộc không nhịn được cười, nhưng cô cũng không xin lỗi, chỉ cười nói: "Trì Yến, cậu hài quá đi."

Trì Yến cũng bật cười, nhưng là tức quá hóa cười, cuối cùng khó khăn nuốt hết đống bánh quy trong miệng xuống.

Để đền bù, hắn yêu cầu Thương Lộc lần sau phải mang bánh quy cho hắn.

Thương Lộc tất nhiên không đồng ý: "Là tại cậu tự lấy mà, tôi cũng đâu có mời cậu."

Mấy dì giúp việc nấu ăn ngon trong nhà chỉ khi nào có cha hoặc anh trai ở nhà mới nghe lời cô sai bảo, mà hiện tại cha thì đang ở nước ngoài, anh trai lại ở trường học, Thương Lộc chẳng thể sai ai được.

Buổi tối, Khương Diệc nói Thương Lộc chờ hắn ở cổng trường, bảo là có chuyện muốn nói.

Thương Lộc kêu tài xế về trước, một mình đứng chờ hắn.

Nhưng cứ chờ rồi chờ, chờ từ 6 giờ đến 8 giờ, trời tối đen.

Thương Lộc muốn về nhà, nhưng lại sợ khi Khương Diệc tới lại không thấy cô đâu.

Trời bắt đầu mưa.

Cơn mưa rơi nặng hạt, chờ Thương Lộc phản ứng lại thì đã ướt như gà hầm canh.

Cô run rẩy đứng trong mưa, muốn nép vào trong mái hiên, nhưng gió to lại thổi mạnh, mưa vẫn tạt hết vào người cô.

Thương Lộc chỉ có thể lấy điện thoại ra, không ngừng nhấn số của Khương Diệc, nhưng vẫn không ai nhấc máy.

Thương Lộc muốn về nhà.

Cô lạnh lắm rồi, cô không muốn chờ Khương Diệc nữa.

Thương Lộc muốn gọi điện thoại cho tài xế, bỗng thấy tiếng bước chân dồn dập vang lên, một tán dù lớn đang dừng trên đỉnh đầu cô, ngăn hết thảy mưa gió.

Trì Yến đứng trước mặt cô, vẻ mặt mang theo tức giận: "Tối muộn thế này rồi cậu còn đứng đây làm gì?"

Thương Lộc ăn ng·ay nói thật: "Chờ Khương Diệc."

Trì Yến không nói gì, Thương Lộc cũng là lần đầu tiên thấy tiểu thiếu gia trước nay bất cần lại nghiêm túc đến mức này.

Có vẻ hắn...... đang tức giận?

"Đầu óc cậu có vấn đề phải không? Nếu cậu ta thật sự muốn gặp cậu mà còn để cậu chờ tới bây giờ ?" Trì Yến còn định nói thêm gì đó, nhưng nhìn thấy đôi tay Thương Lộc đang run rẩy ôm bả vai, lạnh đến mức cô rùng mình một cái thì hắn nhắm hai mắt lại, chỉ có thể nuốt hết những lời đã tới bên miệng xuống, quát lên: "Cậu ta sẽ không tới đâu, lên xe."

"Không cần phiền cậu đâu, tài xế của tôi sắp đến rồi......"

Thương Lộc còn chưa nói xong, đã bị Trì Yến trực tiếp nắm lấy cổ áo, giống như xách cổ gà, lôi cô về phía xe nhà hắn đang đỗ, nhét cô vào trong xe.

Trì Yến cởi áo khoác đưa cho Thương Lộc, mặt vô cảm lấy di động ra gọi cho Khương Diệc: "Cậu đang ở đâu?"

Bên kia trả lời: "Đương nhiên là ở nhà chơi game, cậu muốn qua chơi cùng không?"

Trì Yến hỏi hắn: "Tôi vừa quay lại trường lấy đồ, thấy Thương Lộc vẫn còn ở cổng trường, nói phải gặp cậu, cậu hẹn cậu ấy à?"

"Tôi thua cược Lưu mập, chơi thật hay thách thôi."

Khương Diệc ngáp một cái, có chút ngoài ý muốn: "Cậu ta còn chưa về à? Không đến mức đó chứ."

Lần này Trì Yến không trả lời, mà trực tiếp cúp điện thoại, nhìn về phía Thương Lộc hỏi: "Nghe rõ chưa?"

Thương Lộc gật đầu, không nói gì.

Hốc mắt cô hơi đỏ lên, nhưng bởi vì trên mặt còn có vệt nước mưa nên hắn cũng không rõ có phải cô đã lén khóc không.

Sau đó Trì Yến lấy một quyển sách giáo khoa từ cặp sách ra, che lên mặt Thương Lộc, bất đắc dĩ nói: "Muốn khóc thì cứ khóc đi."

Thương Lộc không trả lời, nhưng cũng không lấy quyển sách kia ra, chỉ nhanh tay lau nước trên mặt.

Trước mắt là một mảnh u ám.

Thương Lộc không khóc, chỉ cảm thấy đầu óc rất thanh tỉnh.

Không đúng.

Nỗi thất vọng khi phải dầm mưa chờ đợi Khương Diệc hình như đã biến mất, thậm chí sau khi nghe được từ chính miệng Khương Diệc thừa nhận rằng hắn thua cược nên mới hẹn cô, cô cũng không thấy khổ sở nữa, chỉ cảm thấy rất tức giận.

Cái cảm giác sai sai này càng ngày càng nặng.

Nửa giờ sau.

Xe của Khương gia chạy đến cổng trường, Khương Diệc không biết tại sao hắn lại muốn tới đây, có lẽ là bởi vì cuộc điện thoại kia của Trì Yến đã quét sạch hứng thú chơi game của hắn.

Nhìn cổng trường trống rỗng, Khương Diệc thở dài nhẹ nhõm, ng·ay sau đó lại cảm thấy có chút tức giận.

Thương Lộc không chờ hắn.

Thương Lộc thế mà lại không đợi hắn.

Thứ suy nghĩ phức tạp này khiến Khương Diệc cảm thấy không thoải mái, nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ nhìn về phía tài xế, nói: "Về nhà."

Vào buổi tối.

Thương Lộc nằm trên giường, lăn qua lộn lại không ngủ được.

Cô mở sổ nhật ký ra, bắt đầu viết.

【 tôi thích Khương Diệc 】

【 tôi thực sự thích Khương Diệc sao? 】

【 tôi chỉ thích những người đàn ông có đôi mắt nhỏ thôi mà 】

Chuẩn bị tới giờ học.

Khương Diệc thất thần, ngẩng đầu nhìn bóng dáng Thương Lộc, hắn đột nhiên ý thức được một việc, cả cuối tuần vừa rồi Thương Lộc không hề chủ động tới tìm hắn.

Không còn ai ríu rít bên tai mỗi khi hắn ăn cơm, cũng không có ai tình nguyện mang cho hắn đồ ăn vặt mà họ xem như bảo bối.

Mọi thứ khiến Khương Diệc cảm thấy không thích ứng nổi, nhưng thực ra hắn cũng không quá để trong lòng.

Năm nay tết đến sớm, thi cuối kỳ xong học khoảng 2 ngày nữa sẽ được nghỉ, trong đầu óc Khương Diệc lúc này đều là những dự tính về kỳ nghỉ, chỉ cảm thấy Thương Lộc không tới làm phiền hắn cũng tốt, để hắn yên tĩnh một thời gian.

Thực ra là Thương Lộc cố tình xem nhẹ Khương Diệc.

Nói cũng lạ, bình thường luôn là cô không tự chủ được mà chú ý tới nhất cử nhất động của Khương Diệc, mà hiện tại cô chỉ lo bận rộn học hành chăm chỉ thì cả ngày đều không nhớ đến hắn.

Đảo mắt đã tới cuối kỳ.

Có lẽ là bởi vì gần đây cô rất nỗ lực học tập, nên thành tích của Thương Lộc trước đó vốn chỉ nằm trong top mười của lớp, mà kỳ này trực tiếp nhảy lên hạng nhất.

Thương Lộc rất vui, cô cầm phiếu điểm về nhà, định khi nào chị A Âm qua chơi có thể khoe với chị ấy.

Nhưng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Năm nào cũng thế, trước ngày giỗ mẹ, cha cô sẽ trở về thăm lại những nơi đã từng đi cùng mẹ trước đây.

Nhưng năm nay, không rõ vì lý do gì, mà chiếc máy bay tư nhân của cha Thương lại bất ngờ gặp nạn, mọi thứ đều bị phá hủy, cuối cùng chỉ còn lại một khối thi hài.

Nói đơn giản chính là đã chết.

Nhận được tin dữ, đám người làm tại Thương gia đều khóc đến đỏ mắt.

Thương Lộc ngồi trên sô pha, ánh mắt khó hiểu nhìn mấy người đang khóc thút thít, cô nhớ mang máng mấy hôm trước còn nghe thấy bọn họ nói xấu cha, sao bây giờ trên mặt ai trông cũng đau khổ tột độ như vậy, đúng là giả dối đến cực điểm.

Thương Mộ cũng vội vã từ trường về, đi cùng hắn còn có Nguyễn Âm.

Thương Lộc nhìn về phía bọn họ, chớp chớp mắt, nước mắt bỗng rơi xuống: "Anh, chị A Âm."

Nguyễn Âm vội vàng chạy tới lau nước mắt cho Thương Lộc, ngồi bên cạnh Thương Lộc nhẹ ôm chặt cô, an ủi: "Đừng sợ, chị và anh trai em ở đây."

Cái ôm của cô ấy rất ấm áp, cho người ta cảm giác an tâm.

Thế cho nên Thương Lộc lại có chút bối rối nói không nên lời, cô khóc không phải bởi vì khổ sở, mà là vì cô đang rất vui.

Có lẽ cô chính là đứa con gái độc ác nhất trên đời này, chỉ ngày đêm hy vọng cha mình sớm chết đi.

Thế mà ông trời lại nghe được nguyện vọng của cô, cha cô chết thật!!

Ban đêm.

Thương Lộc sốt cao không dứt, sau khi bác sĩ tư nhân qua kiểm tra xong liền rời đi, chỉ có Nguyễn Âm ở lại chăm sóc cô.

Thương Mộ đau lòng bạn gái, sau khi xử lý xong việc công ty bèn đi qua, khuyên Nguyễn Âm đi nghỉ ngơi, nhưng cô không đồng ý.

Nguyễn Âm lấy khăn lông lau cánh tay cho Thương Lộc, bất đắc dĩ nói: "Em thấy mấy người làm nhà anh chẳng có ai thực tâm để ý đến em ấy cả, để họ chăm sóc Thương Lộc, em không yên tâm."

Thương Mộ đi tới: "Em đi nghỉ ngơi đi, ...... Để anh chăm sóc con bé."

Nghe thấy lời này, Nguyễn Âm lau xong tay giúp Thương Lộc lại dém chăn cho cô, nói: "Vậy anh nói được phải làm được đấy nhé, lúc nào cũng phải có người túc trực bên cạnh em ấy."

"Anh biết rồi." Thương Mộ cầm lấy một cái khăn lông khác, học theo Nguyễn Âm lau mặt và cổ Thương Lộc, nhìn về phía cô ấy nói: "Em yên tâm đi, trước đó em bị bệnh không phải đều do một tay anh chăm sao."

"Em yên tâm mà." Nguyễn Âm cười: "Em ấy mà tỉnh dậy nhìn thấy anh chắc sẽ vui lắm."

Nguyễn Âm tới phòng Thương Mộ nghỉ ngơi, cũng không ở lại quấy rầy hai anh em nữa.

Thương Mộ ngồi ở đầu giường Thương Lộc, ánh mắt dừng trên khuôn mặt hơi đỏ vì phát sốt của cô.

Thật ra hắn cũng rất khó xử.

Cha mất quá đột ngột, hắn đã sắp xếp người đi xử lý thủ tục bảo lưu tại trường học cho hai anh em, nhưng chỉ đến ngày mai tin tức sẽ không giấu được nữa, thứ chờ đợi hắn ở công ty chính là mấy con cáo già đang muốn xâu xé Thương gia.

Hắn có thể làm được không?

Hắn thật sự có thể giữ được sản nghiệp của gia đình chứ?

Trên đường trở về, bạn gái nắm tay Thương Mộ, dịu dàng nói với hắn đừng sợ hãi, em gái còn chưa trưởng thành, bây giờ người có thể nương tựa chỉ có hắn.

Hắn là anh trai, hắn phải bảo vệ em gái cho tốt.

Đang lúc Thương Mộ miên man suy nghĩ, lại thấy cô gái nhỏ đang nằm trên giường mơ mơ màng màng đột nhiên khóc rống lên.

Lúc thì gọi mẹ, lúc thì kêu anh trai.

Nước mắt Thương Lộc không ngừng trào ra, cô lẩm bẩm: "Anh ơi...... em sợ lắm, anh...... Cứu em......"

Thương Mộ có chút khó chịu.

Hắn chưa từng thấy Thương Lộc khóc khổ sở như vậy, huống chi lúc này cô còn đang bệnh, thoạt nhìn khó chịu cực kỳ.

Thương Mộ hỏi cô: "Em sợ cái gì?"

Nghe được có người đáp lại, Thương Lộc mơ mơ màng màng mở hai mắt ra.

Thương Mộ ngồi ở đầu giường cô, đây là cô đang mơ sao?

Nhưng cô quá mệt, không quản được nhiều như vậy.

Những ủy khuất tích tụ bấy lâu nay vào lúc này như tìm được nút nguồn, Thương Lộc khóc đến nghẹn ngào: "Em sợ anh họ lắm, bọn họ bắt nạt em, em không muốn xem phim kinh dị, bọn họ lại bắt em phải xem. Em cũng sợ cha nữa, cha nhốt em trong phòng tối tăm không nhìn thấy gì, tối lắm, em rất sợ......"

Thương Lộc nói chuyện cũng không có logic gì, chỉ là mơ mơ màng màng kể lể rồi khóc, kể xong lại lần nữa ngủ mê man.

Thương Mộ đờ người nhìn người con gái trước mặt.

Hắn đột nhiên nghĩ tới những lần đám anh họ tới nhà chơi, hình như đúng là có lần Thương Lộc kéo hắn lại, muốn nói gì đó với hắn.

Nhưng bởi vì hắn không học được khúc dương cầm nên bị cha quở trách, phải vội vã lên lầu học với gia sư, cũng không có kiên nhẫn nghe cô nói hết.

Hóa ra...... Lúc đó cô đang xin hắn giúp đỡ sao?

Bạn gái nói với hắn phải bảo vệ em gái cho tốt, nhưng đáng tiếc thay, người ngoài tới nhà ngang nhiên bắt nạt em gái mà hắn còn không hề phát hiện ra.

Hắn cứ nghĩ rồi nghĩ.

Sau đó lại lấy khăn lông lau khô nước mắt trên mặt Thương Lộc, lẩm bẩm nói: "...... Xin lỗi."

Thương Lộc mơ một giấc mơ rất dài, nhưng tỉnh lại cái gì cũng không nhớ, chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng, tựa như trút bỏ được rất nhiều trói buộc.

Mặt trời đã lên cao, ánh nắng ấm áp chiếu vào qua lớp cửa kính, Thương Lộc thoải mái nheo nheo mắt.

Bỗng cửa bị đẩy ra.

Thấy Thương Lộc đã tỉnh, Nguyễn Âm bưng chén cháo tới: "Có sức ngồi dậy không? Em ăn chút gì đã nhé."

"Vâng." Thương Lộc ngoan ngoãn lên tiếng, từ trên giường ngồi dậy.

Nguyễn Âm ngồi trên ghế cạnh mép giường, đút cháo cho Thương Lộc.

Thương Lộc ngoan ngoãn há miệng, cuối cùng lúc Nguyễn Âm đút hết bát cháo cho cô, cô mới nhỏ giọng nói: "Chị A Âm, chị thật tốt."

"Chị tốt à?" Nguyễn Âm đặt chén không sang một bên, cười dịu dàng: "Đêm qua anh trai em chăm sóc em cả đêm đấy, nửa giờ trước mới tới công ty xử lý công việc. Chị khuyên anh ấy tốt xấu gì cũng phải nghỉ ngơi chút đã, nhưng anh ấy lại nói em gái cần có người ở cạnh để ý, nên nhất quyết không chịu đi nghỉ."

Thương Lộc phát ngốc.

Nguyễn Âm đo lại nhiệt độ cho Thương Lộc, rốt cuộc cũng thở phào: "Hết sốt rồi, nhưng vẫn phải nghỉ ngơi cho tốt, mau nằm xuống."

Thương Lộc nghe lời nằm xuống, nhìn Nguyễn Âm hỏi: "Chị sẽ đi bây giờ à?"

Nguyễn Âm sờ sờ mặt cô: "Anh trai em mấy hôm nay bận giải quyết việc công ty, một mình chị cũng không biết làm gì, hay chị ở lại với em, em trò chuyện với chị được không?"

Thương Lộc vui vẻ ra mặt: "Vậy hôm nay em sẽ dẫn chị đi xem phim, chị thích thể loại gì?"

Nguyễn Âm tất nhiên không đồng ý: "Em còn cần nghỉ ngơi nhiều, giờ phải ngủ thêm đi đã, trưa nay chị sẽ nấu ăn cho em, buổi chiều chúng ta xem phim được không?"

Buổi chiều khi Nguyễn Âm trở về, còn mang theo bắp rang và Coca cho Thương Lộc: "Xem phim là phải có bắp rang, chị không biết em thích ăn vị gì, cho nên chị mua vị hỗn hợp, vị gì cũng có."

Thương Lộc trải qua một ngày vui vẻ.

Cùng Nguyễn Âm xem phim hài cười sảng khoái, hai người ăn hết một hộp bắp rang to.

Buổi tối, Thương Lộc thấy đám người làm dùng một một biểu cảm khó hiểu nhìn hai người, bèn chột dạ né tránh ánh mắt của họ.

Nguyễn Âm nhận ra biến hóa cảm xúc của Thương Lộc, cầm tay cô, quan tâm hỏi: "Sao vậy?"

Thương Lộc lấy hết can đảm hỏi cô ấy: "Chị A Âm, cha mất nhưng em không thấy khổ sở chút nào, có phải chị cũng cảm thấy em rất máu lạnh không?"

Thương Lộc vừa hỏi liền hối hận, người bình thường chắc chắn không hiểu được, cha mới mất hôm trước mà hôm sau con gái rượu đã cùng bạn xem phim hài cười không khép được miệng, người con gái như vậy phải máu lạnh đến mức nào chứ.

"Chị biết Lộc Lộc của chúng ta là người ấm áp thiện lương nhất, chỉ là có vài người không đáng để chúng ta khổ sở, đúng không?" Nguyễn Âm nói xong liền nhéo nhéo mặt Thương Lộc, kéo cô đứng dậy, nói: "Được rồi, không được khóc nữa, chúng ta lên lầu thôi."

Ở trên lầu, trong phòng Thương Mộ.

Thương Lộc thấy một cái túi, bên trong là các loại pháo hoa, thậm chí còn có cả pháo trúc.

Nguyễn Âm nói cho Thương Lộc: "Thực ra chị biết tình hình trong nhà em, nên chị rất hiểu, Thương Mộ cũng giống em thôi, buổi sáng khi ra cửa anh ấy còn nói thật đáng tiếc không được đốt pháo ăn mừng."

Chỉ vì một câu vui đùa của Thương Mộ, Nguyễn Âm liền đi mua rất nhiều pháo hoa pháo trúc, sau đó đuổi người làm trong nhà về sớm, mang theo pháo hoa xinh đẹp cùng Thương Lộc đi tới vườn.

Nguyễn Âm giơ bật lửa, đốt bấc pháo, ngọn lửa nhỏ trong không trung bị gió thổi lay động.

Thương Lộc nhìn nhìn pháo hoa trong tay, cuối cùng cũng bật lửa.

Pháo hoa bay lên không trung, để lại dấu vết mỹ lệ.

Nguyễn Âm vỗ tay: "Chúc mừng em gái nha, về sau không cần phải sợ gì nữa, cứ sống cuộc đời mình thích."

"Dạ." Thương Lộc dùng sức gật gật đầu, duỗi tay giơ pháo hoa lên cao, ngẩng đầu nhìn lên không trung.

Cuộc sống mới ư, cô thật sự rất mong chờ.

Cha mẹ Khương Diệc nghe chuyện cũng chạy tới Thương gia, ngoài mặt thì tỏ ra rất quan tâm tới tình huống của Thương Lộc: "Đúng là đứa nhỏ số khổ, ba mẹ đều không còn nữa, vậy sau này mấy việc lớn như kết hôn lấy ai làm chủ đây, con cũng không còn nhỏ nữa, sau này phải lựa chọn đối tượng cho kỹ càng nghe chưa."

Nguyễn Âm nghe xong lập tức hiểu ý của bọn họ, họ muốn giải trừ hôn ước, trước đó cô cũng từng nghe Thương Mộ nói qua Thương Lộc thích Khương Diệc nhiều thế nào, cho nên người con gái dịu dàng trước nay lúc này lại giận đến đỏ mặt: "Thương tiên sinh còn chưa tới nơi an nghỉ, nếu hai vị muốn phủi sạch quan hệ cũng không cần phải vội vã tới vậy đâu."

"Cô bé này là ai thế? Thật không hiểu chuyện." Cha Khương cười lạnh một tiếng: "Hôn ước vốn chỉ là thuận miệng nói chơi chút thôi, bây giờ là thời đại nào rồi chứ? Hôn nhân tự do, mấy việc của tụi nhỏ người già như chúng tôi không còn can thiệp được nữa rồi, hơn nữa, cưỡng bức kết hôn là phạm pháp đó cô gái à."

Cha Khương nghĩ, sau này Thương gia còn chưa biết sẽ rơi vào tay ai, hai đứa nhỏ mồ côi cha chết mẹ mất chưa chắc đã được chia cho bao nhiêu tài sản.

Ông ta đã sống cuộc sống phải nhìn sắc mặt của Thương Ngạn nhiều năm như vậy rồi, giờ cũng coi như qua cơn bĩ cực.

Nguyễn Âm vẫn còn muốn đứng ra phản bác, lại b·ị Th·ương Lộc kéo lại.

Thương Lộc hỏi lại: "Chú cũng thấy vậy phải không? Vốn cũng chỉ là lời nói đùa của hai nhà trong lúc vui vẻ, như con nít chơi đồ hàng mà thôi, cháu cũng không coi là thật."

Thấy Thương Lộc hiểu chuyện như thế, cha Khương tất nhiên cũng không nhiều lời nữa, sau khi nói vài câu khách sáo liền rời đi.

Nguyễn Âm có chút nôn nóng nhìn về phía Thương Lộc, an ủi: "Thật ra bọn họ nói cũng có lý, thời buổi tự do hôn nhân, chỉ cần hai đứa yêu nhau, dù người trong nhà không đồng ý cũng không sao cả."

"Không phải thế." Thương Lộc lắc đầu, lần này cô đã có thể xác định rõ tình cảm của mình: "Tình cảm của em với Khương Diệc phần nhiều là cảm kích hơn, trước đó em thực sự cũng có chút hảo cảm với cậu ta, có thể là thích, nhưng bây giờ thực sự em không còn chút cảm giác nào với cậu ta cả."

Trong lòng Thương Lộc cũng cảm thấy kỳ lạ.

Từ sau khi cô bị bệnh, tỉnh lại sau một giấc ngủ mê man, những chấp niệm với Khương Diệc giống như đột nhiên hoàn toàn biến mất.

Nhưng cô lại cảm thấy như vậy khá tốt, cô chỉ muốn sống vì bản thân mình.

Sau khi Nguyễn Âm xác định Thương Lộc thực sự không sao, không phải đang cố tỏ ra kiên cường thì thở dài một hơi: "Em rất thích đồ ngọt phải không? Chị làm bánh ngọt rất ngon, muốn ăn gì cứ nói với chị."

Thương Lộc muốn ăn rất nhiều thứ, nhưng không biết vì sao, cuối cùng cô lại nói chỉ cần một hộp bánh quy.

Trong khung chat WeChat, mấy ngày này cũng có một vài bạn học dù không quá thân thiết vẫn gửi tin nhắn an ủi và động viên cô.

Trì Yến cũng nhắn tin cho cô, chỉ là nội dung thì không giống với các bạn học khác.

Lúc này mới vừa bắt đầu kỳ nghỉ đông, hắn đã hỏi cô đã làm hết bài tập chưa.

Thương Lộc cảm thấy không thể hiểu được, tiện tay trả lời lại tin nhắn.

Trì Yến cũng trả lời rất nhanh.

Chờ khi Thương Lộc ý thức được, thế mà cô đã trò chuyện cùng Trì Yến được một tiếng rồi.

Trì Yến vẫn đang tiếp tục gửi tin nhắn.

【 Chú tôi mới mở một cửa hàng sách, có muốn tới đó cùng làm bài tập không? 】

Thương Lộc: "......?"

Có lộn không vậy, Trì Yến trong trí nhớ của cô có thích học tập như vậy đâu?

Nguyễn Âm thấy có bạn học hẹn Thương Lộc ra ngoài, cũng muốn cô đi đây đó cho khuây khỏa, bèn lên tiếng: "Khi nào Lộc Lộc về có thể mua giúp chị ly trà sữa không?"

Thương Lộc vốn còn đang do dự không biết nên đi hay không, nhưng nếu chị A Âm đã nói như vậy rồi, thôi thì cô đi cũng được, coi như đi mua trà sữa cho chị ấy!

Vì thế Thương Lộc trả lời Trì Yến.

【 khi nào đi? 】

Buổi sáng ngày hôm sau, hiệu sách.

Trà sữa nóng hầm hập và bánh ngọt thơm lừng được đặt ở trên bàn, Thương Lộc liên tục nuốt nước miếng.

Bảo là tới làm bài tập mà? Sao còn có cả đãi ngộ này chứ.

Trì Yến lười nhác tựa lưng vào ghế: "Mới sáng ngày mà, ăn chút gì đó mới có sức học."

Thương Lộc cảm thấy hắn nói có lý, chủ yếu là bởi vì cô không chống lại được dụ hoặc của đồ ăn ngon, liền nhắm mắt đưa chân: "Vậy ăn xong rồi học."

Nửa giờ sau.

Trì Yến vỗ vỗ đầu như chợt nhớ ra: "Quản lý hiệu sách có nuôi một con Corgi, cậu thích chó không? Tôi dẫn cậu đi xem nhé?"

Thương Lộc mắt sáng lên, có chút khó xử nhìn về phía đống sách bài tập đang ngổn ngang trên bàn.

Trì Yến cười tủm tỉm: "Chỉ nửa tiếng thôi, xong rồi lại học tiếp."

Thương Lộc bị thuyết phục, chạy như bay xuống dưới, đảo mắt đã nhìn thấy chú chó, hai người một chó chơi rất vui vẻ.

Lại nửa tiếng nữa trôi qua.

Thương Lộc lưu luyến không thôi quay về bàn học, cầm bút lên.

Đột nhiên Trì Yến lại nhìn thấy có nhân viên đi ngang qua, hỏi: "Mấy người đang làm gì thế?"

Trong chiếc thùng giấy mà nhân viên cửa hàng đang bê trên tay đều là tiểu thuyết ngôn tình mới nhất, thể loại mà các cô gái nhỏ thích.

Thương Lộc kinh ngạc che miệng: "Mấy cái này khó mua lắm đó!"

Trì Yến lại rất thản nhiên: "Cậu thích không? Cứ lấy đi."

Nhân viên cũng gật gù: "Đúng vậy, mấy quyển này bán rất chạy, mới bày ra chưa đầy mấy ngày mà đã bán hết sạch rồi, bên ngoài đúng là khó mua thật, nếu cô gái nhỏ muốn thì cứ lấy."

Thương Lộc: "!"

Thật sự có thể chứ? Cô rất muốn!

Có mấy cuốn truyện ngôn tình mới toanh ở bên cạnh, đang tỏa ra mùi ngai ngái của giấy mới, Thương Lộc chỉ dám liếc mắt một cái rồi ép mình quay đầu làm bài tập, nhưng khổ cái, giờ đến đề bài cô cũng đọc không nổi nữa, lại khó khăn liếc mắt qua đống truyện lần hai.

Thương Lộc thật sự nhịn không được, dứt khoát buông bút: "Hay là...... nửa tiếng nữa rồi làm?"

Trì Yến thản nhiên: "Được."

Cuối cùng, Thương Lộc ngồi cả ngày ở hiệu sách để đọc tiểu thuyết.

Hu hu! Quá đẹp!

Thương Lộc cảm thấy cực kỳ mỹ mãn, trong lúc vô ý lại ăn rất nhiều bánh kem, một ngày trôi qua bình yên và hạnh phúc.

Cùng lúc đó Thương Lộc cũng hiểu ra, cô trực tiếp nhìn về phía Trì Yến, nói: "Cậu tìm tôi vốn không phải để làm bài tập đúng không?"

Trì Yến cũng không muốn nói dối Thương Lộc nữa, chống cằm nhìn cô: "Giờ cậu mới nhận ra à? Chỉ là muốn dẫn cậu ra ngoài cho khuây khỏa thôi."

Thương Lộc thật ra rất hiểu tấm lòng của hắn, chân thành nói: "Trì Yến, cậu đúng là người tốt, rất tốt."

Trì Yến cười nhạo một tiếng, nói thẳng: "Thôi thôi, tôi không kham nổi cái từ người tốt này đâu."

Thương Lộc lấy một hộp bánh quy từ trong ba lô đưa qua: "Cái này cho cậu."

Trì Yến cầm lấy, trực tiếp mở ra ăn một miếng, thật lòng khen ngợi: "Hộp bánh này còn ngon hơn lần trước."

Tâm tình của hắn có vẻ không tồi.

Nghe Trì Yến nói như vậy, Thương Lộc cũng kiêu ngạo theo: "Đương nhân, tay nghề của chị A Âm là đỉnh nhất."

Cái tên xa lạ khiến Trì Yến có chút hoang mang: "Chị A Âm là ai?"

Thương Lộc ôm mặt nói: "Là bạn gái của anh trai tôi, là người con gái ôn nhu xinh đẹp nhất trên thế giới!"

"Ồ." Trì Yến trả lời rất có lệ, lại bốc thêm một miếng bánh bỏ vào miệng.

Thái độ của Trì Yến khiến Thương Lộc rất bất mãn, chất vấn hắn: "Cậu ồ cái gì? Cậu không tin đúng không?"

Trì Yến trực tiếp đối diện với tầm mắt của cô: "Đương nhiên không tin, tôi cũng đã gặp chị ấy bao giờ đâu."

Để chứng minh chị A Âm là người ôn nhu xinh đẹp nhất trên thế giới này, vào buổi tối ——

Trì Yến đứng phía sau Thương Lộc, hơi cúi đầu chào hỏi: "Làm phiền rồi."

Thương Lộc đưa trà sữa cho Nguyễn Âm, lôi kéo tay cô ấy nói: "Đây là bạn học của em, cậu ấy...... cậu ấy, à, tụi em cùng làm bài tập, nên em muốn mời cậu ấy tới nhà ăn cơm, được không chị?"

Thương Lộc nghẹn nửa ngày cũng chỉ có thể lấy ra một lý do sứt sẹo như vậy, dù sao cũng không thể nói là bởi vì Trì Yến không tin cho nên cô cố ý dẫn hắn về nhà gặp chị A Âm chứ?

"Tất nhiên là được, chào em." Nguyễn Âm dò hỏi một chút về gu ăn uống của Trì Yến, sau đó liền đi dặn dò dì nấu ăn dưới phòng bếp.

Thương Lộc đắc ý dào dạt nhìn Trì Yến: "Có phải đúng như lời tôi nói không? Nhưng mà cậu tuyệt đối không được có suy nghĩ không an phận, đây là chị dâu tương lai của tôi đó."

Trì Yến nhìn về phía Thương Lộc, một lúc sau lại bật cười, chỉ nói hai chữ: "Đồ ngốc."

Ai thèm để ý bạn gái của anh trai cô có ôn nhu không có xinh đẹp hay không chứ, dù sao cũng chẳng liên quan đến hắn.

Thương Lộc: "?"

Không phải, sao Trì Yến lại có thái độ này, tức chết cô mất !!

Nhưng rất nhanh Thương Lộc đã suy nghĩ cẩn thận, Trì Yến nhất định là đang hâm mộ ghen ghét với cô.

Lúc ăn tối.

Trì Yến thỉnh thoảng kể vài câu chuyện phiếm, mấy người quây quần vừa ăn cơm vừa trò chuyện, Thương Lộc và Trì Yến đôi lúc lại nói móc nhau vài câu, bầu không khí cũng không tồi.

Cho đến khi có người làm đi tới, cung kính hỏi: "Tiểu thư, thiếu gia Khương gia tới, có cho vào không ạ?"

Ngoài cửa.

Khương Diệc sắc mặt âm trầm.

Hắn biết Thương gia đã xảy ra chuyện lớn, sau đó cha mẹ lại nói với hắn hôn ước đã hủy bỏ, yêu cầu hắn đoạn tuyệt mọi quan hệ với Thương Lộc.

Khương Diệc cho rằng bản thân mình hẳn sẽ rất vui mừng, dù sao đây cũng là nguyện vọng trước giờ của hắn, nhưng bây giờ khi mọi thứ thành hiện thực, hắn lại có chút phiền muộn nói không nên lời.

Hắn lại nghĩ đến Thương Lộc đã lâu rồi không chủ động nói chuyện với hắn, loại cảm xúc không vui này sau khi nhìn thấy ảnh chụp của Thương Lộc và Trì Yến ở hiệu sách hôm nay mà em họ hắn gửi qua, bỗng nhiên bùng nổ.

Nhưng thứ khiến Khương Diệc không thể tiếp nhận được chính là, nơi mà trước đây hắn có thể tùy ý ra vào như Thương gia, giờ lại bị chặn lại, càng bực mình hơn nữa là chỉ có một người giúp việc lạ mặt ngăn hắn ở cửa, thật đúng là mắt mù.

Chờ Thương Lộc ra đây, hắn nhất định phải bảo cô đuổi việc người này, người không có mắt như vậy không xứng đáng làm việc ở đây.

Nhưng mà Khương Diệc cứ chờ rồi chờ, vẫn không nhìn thấy Thương Lộc đi ra, chỉ chờ được người giúp việc tới truyền lời: "Tiểu thư nói cô ấy và cậu không còn quan hệ gì nữa, Khương thiếu gia, mời trở về.":,,.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro