chương 23 (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Triệu lại đến thời điểm tôi thể thì tu vi của Thanh Nhược đã khôi phục không sai biệt lắm. Túi càn khôn của nàng có vô số thánh dược chữa thương. Nơi này thật hắc ám, không biết thời gian, không biết sớm chiều, Thanh Nhược chỉ có thể đại khái suy tính thời gian.

Xung quanh bị nàng gắn lớn nhỏ không đồng nhất dạ minh châu thực độc đáo mà đẹp mắt.

Nàng đặt một chiếc tinh xảo giường lớn kiểu cổ. Hai người bọn họ đều không cần ngủ, nhưng là nàng lấy cớ thân thể không thoải mái. Cho nên nàng yêu cầu phải có giường. Rốt cuộc không có giường thì không giống cảm giác gia đình.

Nàng mang đến bàn ghế. Thậm chí cả giá sách. Nàng để lên linh quả, tinh thạch cùng một ít tạo hình độc đáo vật trang trí.

Lâm Triệu nói nàng nếu không có việc gì làm sao không đi tu luyện đi. Chính là hắn cũng không có lập trường. Trong lòng hắn vui sướng đến không cần nhìn ánh mắt của hắn cũng cảm thấy được.

Hắn ngồi trên giường lại một lần tôi thể. Thanh Nhược bắt gặp hắn tôi thể 3 lần, đây là lần đầu tiên thấy hắn dùng phương thức ngồi xếp bằng.

Qua 2-3 canh giờ, quần áo trên người hắn đã ướt dầm dề, mái tóc bạc rũ ra trên giường, mồ hôi đem tóc dính thành từng lọn. Vành tai nhòn nhọn cong lại. Sắc mặt hắn trắng đến nhợt nhạt. Trên giường còn dính cả máu của hắn.

Bởi vì tư thế ngồi xếp bằng cho nên hắn moi phá chính mình hai bên đầu gối. Hắn moi da thịt huyết nhục mơ hồ có thể thấy được bạch cốt. Từ đầu tới cuối, hắn không kêu 1 tiếng nào.

Thanh Nhược ngồi trên giường đối diện hắn, cũng không lên tiếng quấy rầy hắn. Nàng trợn tròn mắt nhìn hắn.

Khuôn mặt Lâm Triệu hoàn mỹ như tượng khắc lại xuất hiện 1 vết sẹo do đao chém. Vết sẹo đã biến thành màu đen giống như vài con rết màu đen bò trên mặt hắn. Đỉnh đầu cũng có một vết sẹo vừa sâu vừa dài. Cơ hồ muốn đem đầu của hắn bổ ra.

Lâm Triệu mở bừng mắt, ánh mắt đầu tiên, thấy được chính là ngồi đối diện lẳng lặng nhìn hắn Thanh Nhược.

Nàng khóc, nước mắt như nước mưa giống nhau ào ào rơi xuống. Lại không có tiếng vang, nàng nhẹ nhàng dịch người đến bên hắn.
Trên tay nàng cầm các loại thuốc chữa thương, nàng đút vào miệng hắn. Tay nàng gắt gao run rẩy hướng hắn đầu gối bôi thuốc, không nhanh không chậm. Nước mắt của nàng rơi xuống, cùng chân khí trị liệu ùa vào đầu gối của hắn.

Thật nóng, thật đau.

Lâm Triệu cười cười.

Thanh Nhược một bàn tay còn cấp hắn trị liệu, một bàn tay hung hăng lau nước mắt,

“Chàng còn cười, không cho cười!”

"Được.”

Chính là hắn cười đến không dừng  được tới.

Nàng muốn đánh hắn sao?

Đúng vậy, Thanh Nhược duỗi tay tới đánh hắn, nhìn tay nàng xuất chưởng phong trầm trọng, chính là đánh xuống vai hắn giống như làm nũng, trừ bỏ lòng bàn tay nàng nhiệt nhiệt , hắn cũng chưa cảm giác được đau.

Lâm Triệu duỗi tay đem nàng kéo vào trong lòng ngực, Thanh Nhược đang cúi đầu bôi thuốc cho hắn bị hắn lôi kéo thẳng tắp đâm và lòng hắn. Lọ thuốc trong tay nàng rơi ở trên giường, lăn một vòng. Hắn trên tay tất cả đều là máu của chính mình, hắn lôi kéo nàng trên người hai người nơi nơi dính đều là máu.

“Ai nha, chàng làm gì đấy, mau buông ta ra, để ta bôi thuốc trước đã!”

Nàng không dám giãy giụa, giọng nàng sau khi khóc khàn khàn, giống con mèo bị dẫm vào cái đuôi.

"Không bỏ.”

Lâm Triệu cười đến dừng không được. Đầu gối còn huyết nhục mơ hồ  giật giật, đem người kéo tới trong lòng ngực, cúi đầu liền muốn hôn nàng. Đôi mắt nàng mở to, đen nhánh sáng trong. Lâm Triệu từ bên trong mắt nàng nhìn thấy chính hắn. Đầy mặt xấu xí vết sẹo, tai nhọn, đỏ rực ánh mắt.

Ma tộc.

Đây mới là bộ dáng nguyên bản Ma tộc Lâm Triệu. Bộ dáng đẹp đẽ bề ngoài là sau khi tu vi tăng cao che dấu.

Lâm Triệu đầu dừng lại ở giữa chừng.

Thanh Nhược ôm cổ hắn, dựng thẳng lưng, thẳng tắp hôn hắn môi. Hắn trên môi cũng có vết sẹo, đầu lưỡi nàng liếm qua gập ghềnh cảm giác.
Nước mắt nàng rơi xuống giữa môi của hai người. Thanh Nhược ngồi dậy, xoay người tiếp tục xử lý đầu gối cho hắn.

Lâm Triệu giơ tay sờ sờ chính mình trên môi vết sẹo, phía trên còn ươn ướt.

Hắn vươn đầu lưỡi liếm liếm.

Thanh Nhược đưa lưng về phía hắn bôi thuốc cho hắn.

Lần này đầu gối bị hắn cấu đến có thể thấy được xương cốt, trên giường nơi nơi đều là huyết. Nàng trên người cũng dính đầy huyết của hắn.

Một đôi tay tràn đầy huyết từ phía sau vòng qua ôm eo nàng.

Lâm Triệu đầu dựa vào lưng nàng cọ cọ.

Thanh âm mềm nhẹ,

“Thanh Nhược, nàng nhẹ một chút được không, ta đau quá.”

“Hảo.”

**
Thanh Nhược, nàng nhẹ một chút,
Nước mắt của nàng rơi xuống.
Ta đau quá.
——【 hộp đen 】

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro