Chương 52: Nếu người bị đau là em, tôi chắc em không chịu nổi...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đội bác sỹ toàn bộ xông tới, lôi kéo Thương Duệ kiểm tra, may mà không bị gãy xương. Nhưng cánh tay và lưng trầy một mảng lớn, màu chảy đầm đìa nhìn lướt qua rất đáng sợ, thấy mà giật cả mình.

"Vừa rồi chuyện gì xảy ra?" Tư Dĩ Hàn quay đầu quát, "Ai quản lý cậu bé kia? Vì sao không hướng dẫn động tác? Vì sao lúc lên xe vào bên trong lại quay đầu? Ai hướng dẫn động tác cho Diêu Phi? Đang làm ăn kiểu gì biết không?"

Cậu bé nghe không hiểu tiếng Trung Quốc, nhưng xum quanh không khí khẩn trương, mắt cậu trừng một lúc sau nghẹn miệng khóc.

Phó đạo diễn vội vàng ôm cậu đến một bên, "Thật xin lỗi, phiên dịch có hiểu lầm."

Nam phụ số hai Trần Vũ Hằng đang ngồi phía trước xe đạo cụ, lúc xảy ra việc không dám lên tiếng, sợ rằng liên lụy đến chính mình.

Diêu Phi mím chặt môi, toàn bộ lực chú ý đổ vào trên người Thương Duệ cách đó không xa. Cảnh quay vừa rồi bọn họ đứng đúng vị trí, nếu không có chuyện cậu bé kia thì có thể thuận lợi quay xong. Quay phim cùng diễn viên nhỏ tuổi có quá nhiều biến số, chỉ cần động tác của cậu bé  phạm một chút sai lầm liền không thể hoàn thành cảnh quay. Vấn đề của Diêu Phi ở chỗ cô phát hiện không thể bắt được tay vịn mà không kịp thời báo cáo, mà cô tự tiện thay đổi vị trí.

"Thật xin lỗi." Diêu Phi nói, "Xin lỗi, là lỗi của tôi."

"Cô có bị thương không?" Tư Dĩ Hàn mặt âm trầm nhìn tay Diêu Phi, cầm bộ đàm nói, "Lại đây kiểm tra cho Diêu Phi một chút, nhanh lên."

"Tôi không sao." Diêu Phi tình nguyện mong rằng người bị thương là mình.

"Vẫn là kiểm tra trước đi." Tư Dĩ Hàn không muốn nói gì với Diêu Phi, mỗi lần Diêu Phi đều mong muốn đem động tác thể hiện đến mức hoàn hảo, đến bản thân cô còn không tự đảm bảo an toàn được, vì một động tác hoàn chỉnh bảo cô làm gì cũng có thể làm, lúc cô quay phim quá nhập vai. Tư Dĩ Hàn lần đầu tiên gặp được diễn viên như vậy, mỗi một lỗi sai nhỏ có thể làm diễn viên bị thương, "Về sau an toàn là trên hết, dù có chuyện gì xảy ra, an toàn là trên hết hiểu không?"

"Ngay từ đầu nên dùng đóng thế! Tôi đã khuyên nên dùng đóng thế." Thái Vĩ ở bên cạnh hai mắt đỏ bừng, đi tới đi lui, nói, "Bị thương nặng như vậy về tôi biết phải ăn nói như thế nào đây? Phải làm sao bây giờ?"

"Anh phải báo cáo với ai? Tôi bị thương tôi chịu, đây là chuyện riêng của tôi." Thương Duệ cắn răng chịu đựng bác sĩ rửa miệng vết thương, "Anh đứng ở bên im lặng đợi dùm cái, làm đau đầu chết mất."

Nếu đổi thành đóng thế, hôm nay người nằm trên đất chắc chắn là Diêu Phi, không có đóng thế nào có thể xả thân liều mạng cứu cô. Diêu Phi bị hủy dung, đoàn phim cũng không bồi thường nổi.

"Trước tiên đưa Thương Duệ đi bệnh viện." Tư Dĩ Hàn kiên quyết nói vào bộ đàm gọi Chu Đĩnh điều tới một chiếc xe, nói, "Phải kiểm tra xem có bị chấn động não hay không, điều này rất quan trọng."

"Còn một cảnh quay cuối cùng." Thương Duệ nghe vậy ngẩng đầu lên, quần áo trên người hắn bị nhuộm đỏ, có chút chật vật. Mồ hôi làm ướt mái tóc dán lên da đầu, đôi mắt đen mà trầm, "Tôi cảm thấy não không bị chấn động, đầu không đau, chỉ có phần thân chạm đất còn đầu thì không. Điều kiện bệnh viện còn không bằng bác sỹ trong đoàn, đi bệnh viện có được gì sao?"

"Đi thủ đô, nếu không được thì trực bay khỏi Châu Phi tìm bệnh viện tốt nhất." Tư Dĩ Hàn cùng Thương Duệ đã quen biết nhau mười mấy năm, chưa từng thấy qua Thương Duệ bị thương nghiêm trọng như này, hắn không gánh nổi tránh nhiệm, "Cậu ít nói vài câu, não bị chấn động cũng không phải cậu nói không có là không có."

"Không bằng quay xong." Thương Duệ dãn ra mày đang nhíu chặt, nhìn chằm chằm Tư Dĩ Hàn, "Không thì quay lại quay lại một lần, đoạn thứ nhất đem bỏ đi? Thời tiết như vậy mà bỏ đi thì chúng ra sẽ không trở lại quay được."

"Quay cái rắm!" Thái Vĩ mạnh mẽ nói xem vào, nói, "Trực tiếp đi bệnh viện, khỏi phải mơ tưởng, quay lại là không có khả năng! Nhanh đưa Anh Duệ đi bệnh viện! Tư Dĩ Hàn, cậu ấy bị thương rất nặng!"

"Anh có quay không? Bảo bác sỹ băng bó vết thương rồi quay lại, tôi cam đoạn một lần qua." Thương Duệ thích đẹp lại sợ đau, năm này qua năm khác đứng đầu bảng không kính nghiệp, hình như anh chưa từng chuyên nghiệp như vậy. Anh quay cảnh hôn đều dùng đóng thế, cũng rất ít quay phim liền một tháng như vậy, đóng thế thất nghiệp. Thời tiết hơn bốn mươi độ nóng nực, anh và Diêu Phi không hề có vật gì che chắn dưới nhiệt độ nóng cháy một lần lại một lần quay phim, NG lần nữa quay lại, tiếp tục quay phim. Diêu Phi không nghỉ ngơi, anh cũng sẽ không. Thương Duệ vượt qua Tư Dĩ Hàn nhìn Diêu Phi đứng cách đó không xa, anh nghĩ, nếu anh là Diêu Phi, sẽ thế nào? "Quay xong tôi sẽ đi."

"Cảnh này xóa." Tư Dĩ Hàn bước đi quay người trở về, cầm bộ đàm đưa ra thông báo, "Không quay nữa, sai lầm của tôi, trở về đi."

"Các người còn châm chọc tôi không chuyên nghiệp, chính là bởi vì các người còn không chuyên nghiệp như tôi!" Thương Duệ đột nhiên đề cao thanh âm, tức giận nói, "Tôi chuẩn bị lâu như vậy, nói không quay là không quay? Chơi ai vậy? Lá gan nhỏ như vậy còn quay phim cái rắm!"

Vì đoạn diễn này mà anh đã một tuần không đi tìm Diêu Phi, Vinh Phong muốn hắn thay đổi cảm xúc, Vinh Phong dạy hắn như thế nào là một diễn viên chuyên nghiệp.

Ai nguyện ý tăng ca?

Ai không sợ đau?

Hắn đau muốn chết, nếu là trước kia hắn đã sớm kêu la, nhưng hiện tại hắn không thể.

"Các bộ phận chú ý, chuẩn bị quay." Vinh Phong lấy bộ đàm trong tay Tư Dĩ Hàn, cường thế quyết định, "Mười phút sau quay, lần thứ hai."

"Đạo diễn Vinh." Tư Dĩ Hàn nhìn về phía Vinh Phong.

Vinh Phong cầm bộ đàm đi tới trước mặt Thương Duệ, hỏi bác sỹ, "Cậu ta có thể quay không?"

"Bắt buộc quay phim cũng được, không bị gãy xương." Bác sỹ cũng không chắc chắn Thương Duệ có bị chấn động não hay không, nhưng nhìn hắn tinh thần tỉnh táo, đầu của hắn đụng đất, nhưng nhìn hắn tỉnh táo, còn có thể cùng đạo diễn tranh cãi, "Những cái chúng tôi không khám đến được thì chúng tôi không dám cam đoan."

Vinh Phong ngồi xổm trước mặt Thương Duệ, "Cậu muốn quay?"

"Muốn." Thương Duệ bỗng giương khóe môi lên, giương mắt, "Tôi đợi tám ngày liền vì một cảnh quay, không cho tôi quay thì quá thua thiệt."

Vinh Phong biết là tám ngày gì, sau một lúc lâu ông đứng lên nói, "Chỉ đạo động tác một lần nữa vào vị trí, cho cậu bé ngoài ý muốn kia một không gian ở lâu một bộ phận!"

Thái Vĩ nhìn chằm chằm Thương Duệ, lồng ngực phập phồng, hắn đã tức giận đến mức không còn lời nào để nói.

"Anh đừng nói." Thương Duệ nhìn về phía Thái Vĩ, "Tôi không hối hận."

Lần thứ hai quay lại, Diêu Phi ở trên xe lần nữa lặp lại động tác một cách máy móc. Cô xoay người kéo Thương Duệ lên xe, cô hoảng hốt nhận ra, mắt nhìn thấy đều là cánh tay đầy máu của Thương Duệ.

"Diêu Phi, cô có thể chứ?" Vinh Phong hỏi.

Diêu Phi hít thật sâu gật đầu, "Không có vấn đề."

Thương Duệ bên này không vì băng bó mà làm ảnh hưởng động tác, bôi thuốc cầm máu lần nữa rồi thay đồ diễn. Hắn mặc y phục rất gian nan, thợ trang điểm giúp hắn trang điểm lại, cả người hắn tiều tụy nhưng ánh mắt sắc bén, trùng khớp với hình tượng nhận vật Thịnh Thần Quang một cách hoàn mĩ.

"Điều chỉnh trạng thái, thả lỏng một chút." Vinh Phong an ủi những người khác, "Tận lực một lần qua, đem tất cả cảm xúc thả ra."

Thương Duệ đứng trong đám người, vẫy vẫy tay, "Diêu Phi, lại đây."

Diêu Phi đột nhiên bị gọi tên, cô nhấp đôi môi khô khốc, bước về phía Thương Duệ.

"Giúp tôi buộc lại nút thắt." Thương Duệ xá cận cầu viễn*, làm như không thấy stylist đứng đối diện, nhắm Diêu Phi nhờ vả, "ở chỗ cổ áo, có chút không thoải mái, tay tôi không nâng lên được."

*xá cận cầu viễn: bỏ qua người ở gần, mong cầu người ở xa.

"Chặt không?" Diêu Phi dọc theo áo sơ mi dời xuống cổ áo của hắn, đến hầu kết phía dưới, ngón út dường như lướt qua hầu kết Thương Duệ, "Cần cởi bỏ một nút thắt không? Thiết lập nhân vật cũng không chú trọng vẻ ngoài, như vậy càng phù hợp nhân vật."

Trên người Diêu Phi có hương thơm rất rất nhạt, không phải nước hoa, cô chưa từng dùng nước hoa. Chắn hẳn là mùi dầu gội, là hương hoa lan.

"Chúng ta nói sơ qua một lần nội dung cảnh quay? Tốt nhất là một lần qua." Thương Duệ nhìn chóp mũi trắng nõn Diêu Phi, trên mặt có một chút mồ hôi, hắn rất muốn lau nó đi, "Thế nào?"

"Ừ."

"Em gọi tôi là anh ơi." Thương Duệ rất thích đối diễn như vậy, không phải gọi tên nhân vật, trực tiếp dùng tôi em, "Em thật xúc động gọi anh ơi, em sợ hãi tôi sẽ chết ở nơi này. Em đã nhiều năm không gọi anh ơi là tôi, đây là lần đầu tiên sau khi chạm mặt lại sau nhiều năm em gọi tôi. Sau khi tôi lên xe, chúng ta ôm."

"Là quán tính buộc anh phải nhào tới ôm tôi." Diêu Phi đã thành thói quen với cách Thương Duệ đối diễn như vậy, sẽ ở trong đầu tự động thay đổi thành thói quen riêng của mình, nghĩ nghĩ nói, "Cũng có thể nói là ôm, mượn cơ hội này để ôm ấp. Đem theo tâm tư riêng, dùng cách này đế phát tiết nỗi nhớ."

"Vậy em." Thương Duệ lạnh lùng hoạt động hầu kết, đứng thẳng tắp, tiếng nói rất nặng, "Ôm tôi một chút."

Diêu Phi giương mắt nhìn anh.

Sắc mặt Thương Duệ giống như bình thường, môi mỏng hạ xuống, ngữ điệu bình thường không gợn sóng, "Em ôm tôi một chút, cho tôi cảm nhận trước nỗi nhớ, nhanh lên."

Thương Duệ nói, "Còn 2 phút nữa thôi là quay rồi, mau quay xong chúng ta."

Diêu Phi ôm lấy anh, cô dùng lực ôm Thương Duệ, ngón tay có chút run rẩy, nắm thật chặt eo quần áo Thương Duệ. Cô đem mặt chôn ở trên cổ Thương Duệ, nhẹ nhàng hít thật sâu.

Thương Duệ cứng đơ tại chỗ.

Trong nháy mắt lúc ngã xuống anh cho rằng cánh tay sẽ gãy, phản ứng đầu tiên là đời này không thích hợp làm một diễn viên tốt, định mệnh là không có duyên phận. Vất vả lắm muốn quay phim tử tế, gãy xương rồi, anh không biết phải dưỡng thương bao lâu, có đoàn phim nào muốn chờ anh?

Cánh tay thon dài của Diêu Phi vòng qua hông anh, không khí xum quanh như yên tĩnh, tất cả ồn ào náo nhiệt như dừng lại.

Hầu kết Thương Duệ rất dùng sức mà nhấp nhô.

Anh nhìn tóc Diêu Phi, cảm nhận được nỗi nhớ điên cuồng. Anh vẫn từng luôn không thể hòa nhập với nhân vật, giờ phút này anh hiểu ra rồi.

Anh giống Thịnh Thần Quang khát vọng muốn được ôm Diêu Phi, anh rất rõ ràng cảm nhận được khát vọng này.

Anh chưa kịp có động tác.

Diêu Phi buông tay, cô lui lại tạo ra khoảng cách một mét, ngẩng đầu lên, ánh mắt trong veo nhìn Thương Duệ, "Cảm nhận được không?"

"Ừ, rất sâu." Thương Duệ mở miệng ra là giọng khàn đến mức vô lý, có đau cũng có áp lực, anh nhìn Diêu Phi chăm chú, ánh mắn thâm trầm nghiêm túc tổng kết, "Em quả nhiên thích tôi."

"Thương Duệ, đợi lát nữa lúc cậu nỗ lực thực hiện động tác, lên xe rồi ôm người, cảnh quay này coi như kết thúc." Vinh Phong ở bên cạnh chỉ đạo, nói, "Có thể không?"

Tư Dĩ Hàn không có cách nào đạo diễn cảnh này, bởi vì bác sĩ không thể mổ sẻ tâm lý con người, cảnh Thương Duệ bị thương không quay lại được, lúc đó máy quay không quay đến.

Thương Duệ gần đầu, đứng yên lặng hít thật sâu để đè xuống cơn đau. Khởi động cơ thể, tận lực hoạt động tự nhiên, không thể biểu hiện ra đang bị đau, "Đến đây đi."

Thầy hướng dẫn chỉ đạo lại động tác một lần, lần nữa quay phim, các máy quay đều đúng vị trí; vì tiết kiệm thời gian, mấy cái máy quay đồng thời tranh thủ quay một lần nhanh kết thúc.

Động tác đã được sửa lại, lúc này Thương Duệ tự dùng sức mình leo lên xe, theo quán tính kiến anh ngã vào khoang xe và ôm lấy Diêu Phi, nhanh chóng dừng lại. Cánh tay Diêu Phi dùng lực nâng lấy anh, chôn mặt ở cổ anh, "Thịnh Thần Quang."

Thương Duệ siết chặt cái ôm, dùng toàn bộ sức lực ôm ghì lấy cơ thể Diêu Phi.

Thịnh Thần Quang khát vọng Hạ Dao.

Đạo diễn hô cắt, Thương Duệ ngã lên người Diêu Phi, nóng bỏng nóng rực. Anh không hề thu tay lại, vẫn một mực ôm lấy Diêu Phi, ở trong khoang xe nóng rực, dán lên lỗ tai Diêu Phi nói giọng khàn khàn, "Rất rất đau, nếu đổi lại người bị thương là em, tôi chắn em không chịu nổi." Anh dừng lại một chút, nhìn tóc phía sau lưng của Diêu Phi, thanh âm trầm thấp dường như không thể nghe thấy, "Rất may, không phải là em."

Thương Duệ bị đau đến hồ đồ, nếu như là Diêu Phi, bị đau như thế nào cũng không nói ra một tiếng.

Anh có thể diễn cùng hiện thực hòa làm một, Diêu Phi diễn Hạ Dao, Hạ Dao có thể biết đau, Diêu Phi thì không.

Diêu Phi nhìn lỗ tai Thương Duệ ngay trong gang tấc, lỗ tai bên phải của anh có ba lỗ, có một lỗ ở trên vành tai.

Phản nghịch như thế nào mới có thể xỏ nhiều lỗ tai như vậy?

Trên cổ Diêu Phi đều là hơi thở nóng rực của anh, thiêu đốt cổ. Giống như ma xui quỷ khiến, cô nâng tay chạm vào lỗ tai Thương Duệ, tay dừng lại trên gáy anh, đụng tới mồ hôi ướt tóc của anh.

Cả người Thương Duệ đổ trên người cô không động đậy, bóng đèn đứng cạnh mở miệng: "Có phải anh Duệ ngất đi rồi không?"

Diêu Phi há miệng thở dốc không phát ra âm thanh.

Miệng vết thương của Thương Duệ bị vỡ ra máu thấm ướt quần áo, có khả năng anh thật sự bị chấn động não. Rối loạn, bác sỹ đẩy Thương Duệ lên chiếc xe gần nhất lái đi.

Phòng trường hợp ở trấn trên không có bệnh viện, họ trực tiếp đưa anh lên bệnh viện thủ đô. Trầy da có khả năng để lại sẹo bây giờ không tính là nghiêm trọng, bọn họ sợ di chứng chấn động não, thiết bị y tế của đội bác sỹ có đủ, không thể kiểm tra toàn diện. 

Đạo diễn nhà sản xuất đều đi cùng, mọi người trong đoàn thì ở tại chỗ nghỉ ngơi, chờ đợi thông báo mới. Thương Duệ nằm viện đến ngày thứ hai, Tô Minh và Du hạ cũng bay tới, hai người đi thẳng tới bệnh viện.

Truyền thông còn chưa đánh hơi được tin tức này, trên mạng vẫn là tin vịt về Thương Duệ, không ai biết anh vì quay phim mà suýt nữa mất mạng. Một bộ phận fans của Thương Duệ còn cố gắng tranh thủ, hy vọng đoàn đội Thương Duệ có thể tỉnh táo, sớm ngày từ bỏ quay phim, cải tà quy chính.

Diêu Phi khó có được khoảng thời gian rảnh rỗi, nghiêm túc đọc tin vịt của Thương Duệ. Làm diễn viên xuất thân chính quy, fans hắn mỗi ngày khuyên hắn quý trọng sinh mệnh, rời xa đóng phim.

Kỹ thuật diễn của Thương Duệ có cái lạ: Thầy của hắn nói với hắn khi tốt nghiệp khóa biểu diễn là đừng bao giờ nói là học sinh của thầy, Thương Duệ rất nghe lời, nhiều năm qua không ai biết tốt nghiệp chính quy khoa biểu diễn.

Thương Duệ bị chấn động não nhẹ nằm ở bện viện thủ đô, đoàn làm phim đến ngày thứ hai biết được tin tức. Đoàn phim "Giữa hè" rất hào phóng, nhanh chóng sắp xếp xe, diễn viên có nhu cầu có thể đi xe của đoàn phim, ai đến sớm là người có có tình cảm tốt nhất, ngày thứ 3 cả đoàn phim trừ Diêu Phi và Vinh Phong cùng với dì đầu bếp, những người khác đều đi thăm.

Diêu Phi không biết mình có nên đi hay không, nếu là như trước kia, cô có khả năng đi thăm Thương Duệ không có chút do dự. Cùng đám đông, cho Nhị công tử chút mặt mũi, cô cũng nịnh bợ Thương Duệ. Nhưng Thương Duệ bị thương là vì cô, Thương Duệ lúc bám vào bên tai nói những lời kia, Diêu Phi liền không muốn đi.

Cô mỗi ngày chạy bộ ba tiếng, sườn kịch bản thuộc lòng, chờ đợi sớm ngày quay phim.

Ngày thứ tư, lúc Diêu Phi chạy bộ về khách sạn nhìn thấy Vinh Phong đeo kính đen đi tới cửa, Chu Đĩnh xách theo hành lý cho ông.

"Đạo điễn?" Diêu Phi dừng bước, sau vận đông cô còn chưa trở lại bình thường, thở gấp, "Chú đi nơi đâu vậy?"

"Về nhà." Vĩnh Phong nói, "Đoàn phim giải tán."

Diêu Phi sửng sốt, Vinh Phong muốn đi?

"Đừng nghe Vinh đạo nói dối." Chu Đĩnh cười nói, "Nào có thể như vâỵ? Đã quay lâu như vậy, đạo diễn Vinh muốn trở về bận bịu chuyện của mình."

"Đạo diễn Vinh muốn đi?" Diêu Phi bước nhanh tới giúp Vinh Phong kéo cửa xe, "Chú muốn trở về?"

"Cần phải đi, đoàn phim này cũng không phải của chú, ở lại cũng rất vô lý." Vinh Phong ngồi trên xe, nói, "Tư Dĩ Hàn rất có thiên phú làm đạo diễn, phần diễn phía sau cậu ấy rất am hiểu, chú không giám sát cậu ấy cũng có thể làm tốt."

Vinh Phong chỉ là giám chế.

"Chú còn chưa kí tên cho cháu, cháu là fans của chú, cháu nghĩ chờ sau khi quay xong tìm chú ký tên." Diêu Phi rất muốn nói chút gì, muốn mình ở trước mặt Vinh Phong biểu hiện tốt một chút. lưu lại chút ấn tượng. Trong lúc nhất thời không nghĩ ra nên nói cái gì, Vinh Phong đi quá đột xuất, cô cho rằng có thể dừng lại một đoạn thời gian. Vinh Phong đi rồi còn có thể gặp lại sao? Gặp được đạo diễn Vinh Phong là một kỳ ngộ không phải diễn viên nào cũng có thể gặp được, cô rất muốn tự đề xuất một lần, lần cuối cùng cố gắng, nói, "Chú có thể chờ cháu một lát không? Cháu lên lầu lấy giấy bút."

"Không cần lấy." Vinh phong gọi Diêu Phi quay trở lại, nói, "Lần sau gặp lại cháu chú sẽ đưa cho cháu bản chữ ký tay, tầm tháng 8 chú sẽ tìm cháu, bàn với cháu về kịch bản mới."

Toàn bộ tâm trí Diêu Phi ngừng hoạt động, đứng tại chỗ nhìn Vinh Phong, Trời đất đột nhiên trống trải, thế giới sáng bừng.

"Quay phim cho tốt, "Giữa hè" kết thúc chúng ta sẽ gặp lại." Vinh Phong vươn tay, "Diêu Phi, đến, bắt tay."

Diêu Phi hai tay cầm tay Vinh Phong, đôi mắt phiếm hồng, "Cảm ơn chú."

"Chú cảm thấy mọi chuyện mà cháu trải qua, cháu rất mạnh mẽ, những thứ kia không kìm nổi bước chân của cháu." Vinh Phong nắm lấy liền buông ra, "Diêu Phi, cháu sẽ tỏa sáng hơn nữa, chú rất mong đợi."

Diêu Phi lùi bước đóng cửa xe, cách kính xe nhìn Vinh Phong một lúc lâu, "Hẹn gặp lại."

Vinh Phong nói, "Hẹn gặp lại."

Xe việt dã chở Vinh Phong chạy về hướng xa xa, nhanh chóng biến mất không còn nhìn thấy.

Diêu Phi đứng ở cửa khách sạn lẳng lặng nhìn con đường quốc lộ ghập ghềnh cũ nát, kéo dài đến nơi xa xôi cuối chân trời. Cô đứng nhìn mặt trời lặn về phía tây, lọt vào mặt biển, ánh nắng chiều chói lọi nơi cuối chân trời.

Vinh Phong nói lời hứa hẹn.

Phim điện ảnh mới của Vinh Phong, cô thực sự tái sinh.

Ăn cơm tốt xong Diêu Phi trở về phòng, cô mở một bộ điện ảnh cũ để xem. Di động vang lên một tiếng, cô cầm lấy xem thì là thông báo Wechat từ Thương Duệ. 

Thông báo Wechat: Đối phương đã thu hồi.

Diêu Phi: "....."

Anh hai, anh thu hồi nhanh như vậy còn gửi làm gì?

Phía trên hiện lên đối phương đang nhập, Diêu Phi nhìn năm phút, tên lại hiện trở lại Công chúa điện hạ.

Diêu Phi đột nhiên cảm giác cái tên này thật chói mắt, chạm vào mục ghi chú vẫn là nghiêm chỉnh đổi về Thương Duệ.

Đối phương lại hiện lên đang nhập, qua mười phút. 

Thương Duệ: Gửi nhầm rồi.

Diêu Phi: Bây giờ anh muốn ăn cái gì nhất?

Thương Duệ: Bánh Mousse.

Thương Duệ: Làm sao? Tự nhiên nhắn tin cho tôi hỏi tôi muốn ăn gì? Em muốn đưa cho tôi?

Rõ ràng là anh đã thua từ mười phút trước, Diêu Phi không biết anh gửi ảnh gì, mười lăm phút cũng không nghĩ ra nên giải thích như thế nào, cuối cùng gửi đến là gửi nhầm.

Diêu Phi gửi hỏi Lưu Mạn: "Luanda chỗ nào có bán bánh Mousse?"

Cô không thích ăn bánh ngọt, Thương Duệ thích ăn bánh ngọt càng làm cô chán ghét. Nếu Thương Duệ thích, cô sẽ nỗ lực đi mua, cô đang nợ Thương Duệ một phần ân tình. 

Thương Duệ lại gửi thêm một tin nhắn: "Diêu Tiểu Phi, Em có phải là muốn đến thăm tôi?"

Lưu Mạn gửi đến cho cô một địa chỉ: "Chỉ có duy nhất một tiệm có bánh Mousse, cần phải đặt trước."

"Em giúp chị đặt trước." Diêu Phi nói, "Sáng sớm ngày mai có thể đi lấy không? Chị có thể trả thêm."

Lưu Mạn lập tức gọi điện thoại đến, "Chị Phi, chị muốn đi Luanda? Chị muốn em đi cùng không? Chị đi thăm anh Duệ sao?"

"Không cần." Diêu Phi ngay lập tức phủ định, "Chị đi thăm người khác."

Hai phút sau, Lưu Mạn gửi tới đã đặt hàng thành công được phiên dịch bằng tiếng Trung, sáng sớm ngày mai tám giờ rưỡi là có thể đến lấy.

Thương Duệ lại gửi đến một tin nhắn mới là một loạt dấu chấm hỏi, Diêu Phi nhìn thấy liền mỉm cười, đánh chữ gửi lại, "Ngủ ngon."

Thương Duệ: "?????"

Diêu Phi lần đầu tiên tại nước ngoài lái xe bảy tiếng, cô lái xe đến Luanda lúc trời còn chưa sáng, chân trời một màu xám, thành thị bên cạnh ẩn hiện trong làn khói, mơ hồ thấy hình dáng những tòa nhà ẩn hiện.

Cô ngồi trong xe ngột một lát, châm một điếu thuốc. Thương Duệ bị thương là vì cô, đưa cho Thương Duệ đồ mà anh đang muốn. Hòa nhau, không ai nợ ai.

Cô sợ nợ nhân tình, đi ngủ cũng không an lòng. Thương Duệ có lẽ nhập vai sâu, nhưng cô rất tỉnh táo, cô tỉnh táo trong vòng tay ôm ấp của Thương Duệ, nhìn thấy áo sơ mi đầy máu của anh.

Cô không thể đánh lừa lương tâm của mình giả vờ rằng chưa có từng có chuyện gì xảy ra.

Tám giờ rưỡi cô đến lấy mười hộp bánh mousse được làm rất đơn giản, ra khỏi tiệm bánh lái thẳng đến bệnh viện Thương Duệ đang nằm. Mấy ngày nay liên tiếp có người đến thăm anh, nhóm chat đoàn phim chỉ cần liếc mắt là thấy địa chỉ bệnh viện, không cần cố ý tìm, rất dễ tìm.

Chiếc xe phóng nhanh, đem Diêu Phi một mạch đến bệnh viện.

Bệnh viện không tính lớn, nhưng tìm người cũng không dễ dàng. Diêu Phi chỉ biết tiếng Anh và tiếng Trung, nơi này sử dụng thông dụng là tiếng Bồ Đào Nha. Diêu Phi dùng phần mềm phiên dịch khó khăn khỏi đường người lạ, ý rõ ràng hỏi rằng Thương Duệ cụ thể nằm phòng bệnh nào. Sau một hồi lâu hỏi thăm, ông nói gà bà nói vịt, Diêu Phi cầm điện thoại đang suy nghĩ có nên gọi điện thoại hỏi Tô Minh, Tô Minh cũng đã đến đây, chị ấy chắn chắn biết rõ số phòng.

Nhưng trong lòng Diêu Phi không hi vọng nhiều người biết, cô chỉ muốn đến đưa bánh ngọt rồi đi, người không biết quỷ không hay, cô không muốn có nhiều lời đồn với Thương Duệ.

"Diêu Phi?" Sau lưng một tiếng kêu vang, vang vọng sảnh lớn trống trải.

Diêu Phi quay đầu nhìn Thương Duệ mặc áo sơ mi trắng cùng quần đen dài đang bước xuống từ cầu thang, phía sau anh là Thái Vĩ, Tô Minh, Chu Đĩnh còn có cả mấy người trợ lý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro