Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tống Huy Dực liên tục mấy ngày cũng không liên lạc với Ngô Lạc, muốn nói trong lòng một chút oán trách cũng không có đó là giả, cô từ nhỏ bị người theo đuổi mà lớn lên, lần đầu tiên gặp phải tình huống không chỉ không chủ động xuất kích, còn ở dưới tình huống mình vô luận ám chỉ biểu thị hảo cảm rõ ràng như thế nào cũng không thể trêu chọc được, điều này quả thật rất có cảm giác thất bại.

Thứ sáu, Tống Huy Dực ở nhà miêu mi họa mục*, bởi vì muốn đi quán bar, ánh đèn mờ mịt khó tránh khỏi làm cho sắc thái trên mặt của người ta nhạt đi, cô vẽ so với bình thường muốn đậm một chút.

*描眉畫目 miêu mi họa mục : tô lông mày, kẻ mắt, đại khái là trang điểm.

Ngũ quan của cô vốn đã đẹp, ngày thường không cần thoa quá nhiều phấn vẫn có thể duy trì được vẻ mỹ lệ mềm mại thanh tú , Tống Huy Dực lôi khay trang điểm dưới cùng trong ngăn tủ ra, hôm nay phấn mắt highlight đã lâu không đụng đến đều được chào đón.

Trước khi ra khỏi cửa đi ngang qua gương to, cô dừng chân nhìn một chút, theo vui vẻ tức giận, giơ tay nhấc chân, khóe mắt đuôi lông mày sáng rọi lấp lánh rực rỡ, theo ánh sáng lưu động, ngũ quan tinh xảo là hài hòa sinh động nói không nên lời.

Tống Huy Dực rất hài lòng ra cửa.

Một đám quán bar hot ở trung tâm khu đô thị mới, khu vực này mấy năm gần đây nghiễm nhiên trở thành nơi tụ tập của triều nhân* trong thành phố, lúc Tống Huy Dực đến đã là tám giờ, nhưng hơi thở xa hoa lãng phí xao động ở cửa vừa mới bắt đầu ngo ngoe rục rịch, nam nữ trẻ tuổi ăn mặc thời thượng ở cửa kề vai sát cánh, cười đùa qua lại.

* 潮人 triều nhân ( hipster): thường dùng để chỉ những người dẫn đầu xu hướng về thời trang. Mô tả những người không chạy theo xu hướng, nhưng luôn dẫn đầu xu hướng. (Baidu)

Tống Huy Dực đi qua quán bar đinh tai nhức óc , một đường đi vào trong cùng.

Trong ghế lô, Tống Vĩ và đồng nghiệp của chị ấy đã tới rồi, đang uống rượu chơi trò chơi.

Tống Vĩ thoạt nhìn rất vui vẻ, chị ấy sắp bị tiếng gào khóc đòi ăn của đứa bé làm dập tắt tâm chí, thật lâu không có dành thời gian ở trên người mình.

Tống Vĩ kéo Tống Huy Dực đến bên cạnh mình, cô tiếp tục cùng đồng nghiệp lớn tiếng nhẹ nhàng vui vẻ chơi trò chơi, người thua hoặc là uống rượu, hoặc là cởi quần áo, hoặc là tìm người hôn môi.

Đường kẻ mắt thật dài của Tống Vĩ treo ở đuôi mắt, dưới ánh đèn dâm mỹ biến ảo , ánh mắt vừa mở vừa híp , thoạt nhìn giống như một con mèo nguy hiểm đang chờ thời cơ mà động.

Tống Huy Dực đối với công lực đang trong trò chơi kịch liệt này còn có thể phân thân không có kỹ thuật mà ném mị nhãn của chị ấy tương đối bội phục, cô theo tầm mắt nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy một người đàn ông mặc âu phục khuôn mặt tuấn tú khóe miệng mỉm cười, thỉnh thoảng nhìn qua, ánh mắt luôn luôn mang theo ý vị thâm trường.

Tống Vĩ ghé vào tai Tống Huy Dực nói: "Anh ta chính là của chị, em đừng nhìn anh ta."

Sau bữa tiệc, rượu say tai nóng*.

*酒酣耳热 tửu hàm tai nhiệt: ý chỉ uống rượu đến sung sướng.

Trong quán bar rất nhanh nghênh đón bầu không khí cao trào đầu tiên, theo đó liên tiếp cuồng hoan, người ngồi trên lầu hai cũng giống như sóng triều dựa vào lan can, tất cả tầm mắt đều tập trung ở giữa sân khấu, vũ nữ thoát y mị thái mọc lan tràn, quyến rũ muôn vàn.

Tống Huy Dực đứng giữa các đồng nghiệp của Tống Vĩ, những đồng nghiệp này bình thường đều là buồn tẻ quen rồi, lúc này bởi vì tìm kiếm cảm xúc mới lạ đều rất kích động, phần lớn bọn họ không quá buông thả, chỉ là khẽ vặn vẹo thân thể theo âm nhạc.

Hai chị em Tống thị xem như là hai người đối phương hướng này thoạt nhìn thông suốt nhất , các cô diện mạo không tầm thường, đối với những trường hợp khác nhau sẽ làm ra những biểu hiện khác nhau hạ bút thành văn* , khi vũ nữ thoát y cởi bỏ món quần áo cuối cùng, trực tiếp đem chiếc váy mỏng kia ném về phía Tống Huy Dực, sau đó thổi một nụ hôn gió lại uyển chuyển nhẹ nhàng leo lên ống thép ở giữa sân khấu, linh hoạt như rắn.

*hạ bút thành văn - 信手拈来 - đặt bút xuống viết thành bài văn không cần suy nghĩ, ở đây có thể hiểu nôm na là thành thạo, điêu luyện, giỏi trong khi làm việc gì đó.

Tống Huy Dực mừng rỡ không được, tiếp nhận chiếc váy nồng đậm mùi nước hoa kia lập tức đã bị sặc hắt hơi.

Tống Vĩ vẫn đang nhảy tại chỗ , chị ấy cười đến đứng cũng đứng không vững: "Lần này tốt rồi, chị coi trọng một người đàn ông mặc âu phục, còn em lại được một mỹ nữ coi trọng, tối nay chúng ta cũng không lo không có ai ngủ cùng."

Tống Huy Dực nhẹ nhàng ném váy xuống, mênh mông* một đám người ở dưới lầu lập tức có người chú ý tới, bay nhào lên bắt lấy vật kia.

* Nguyên văn 乌泱泱/Wū yāng yāng/Ô ương ương: là phương ngữ thường dùng ở miền Bắc Trung quốc, miêu tả một nhóm lớn và hỗn loạn.

Cô vừa quay người lại, liền đâm vào một lồng ngực rắn chắc.

Một người đàn ông đội mũ lông gà trên đầu đang mỉm cười nhìn chăm chú vào cô, môi của người đàn ông lông gà mấp máy, như là nói một câu gì đó.

Nhìn vẻ mặt mờ mịt của Tống Huy Dực , anh ta ngậm cười cúi người xuống, làn da hai người như có như không mà đụng vào lại tách ra, môi của anh ta ngừng ở bên tai cô: " Có muốn đến một bàn này của chúng tôi uống rượu không?"

Tống Huy Dực nhìn bộ lông đủ mọi màu sắc trên đầu anh ta, nhịn không được xì một tiếng cười lên.

Người đàn ông lông gà lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, hướng một bàn bên cạnh chu chu môi lại chỉ chỉ đầu mình: " Thật lòng đại mạo hiểm bị thua, nếu em lại không đi, anh sẽ phải lỏa thể chạy đi." Tống Huy Dực không nghĩ muốn diễm ngộ, nhưng cô vẫn như cũ rất hưởng thụ loại truy đuổi rừng rầm này, đổi lại là trước đây, cô khả năng chẳng thèm ngó tới, nhưng bây giờ ở trước mặt Ngô Lạc liên tục chịu thất bại, cô bỗng nhiên rất muốn được chú ý.

Tay cô leo lên trên cổ áo của người đàn ông lông gà, kéo anh ta xuống, lấy tay phủ lên tai: "Em đi nói với bạn của em một tiếng, chờ một lát tới tìm anh."

Vừa là để thông báo cho Tống Vĩ, cũng là muốn lưu lại một chút thời gian để cho mình suy xét.

Tống Huy Dực quay đầu, Tống Vĩ vừa rồi còn nhảy đến mức nhân thần cộng phẫn* lúc này lại không thấy bóng dáng, cô thử đi vào nhà vệ sinh, một đường lưu ý xem có bóng dáng Tống Vĩ hay không.

* Nhân thần cộng phẫn: người và thần đều phẫn nộ.

Trước cửa nhà vệ sinh có hai cặp đôi đang vong tình hôn nhau, Tống Huy Dực vượt qua đám người, đi vào trong.

Phía trước một dãy gian phòng rửa mặt là một chiếc ghế sofa dài màu đỏ, một vài cô gái thời thượng ở đầu kia của ghế sofa đang soi gương trang điểm.

Tống Vĩ ngồi ở chỗ này, chị ấy nhìn điện thoại với vẻ mặt nôn nóng.

Tống Huy Dực đi tới:" Có chuyện gì vậy?"

Tống Vĩ bỗng nhiên trở nên rất nóng nảy, rất dễ giận, giống như là một khắc cũng không chịu đựng được.

Chị ấy đem hình ảnh giám sát trong điện thoại di động đưa cho Tống Huy Dực xem : " Tề Tề đã tỉnh được mười phút rồi! Vẫn luôn há miệng oa oa khóc, bảo mẫu này ngủ ở bên cạnh mà giống như đã chết vậy, cô ta đều nghe không thấy sao?" Nói xong chị ấy lại rời khỏi màn hình giám sát, tiếp tục gọi điện thoại cho bảo mẫu.

Trong quá trình chờ đợi, chị ấy không giấu được sự lo lắng, mũi chân vẫn luôn bực bội đá đạp lung tung mặt đất.

Qua mấy chục giây, chị ấy tức giận cắt đứt điện thoại, dùng hết sức lực toàn thân gào thét: "Điện thoại cũng không nghe cô ta là điên rồi sao!"

Tống Vĩ đứng dậy muốn đi ra ngoài, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chị hôm nay trở về liền phải sa thải cô ta!"

Trận này lấy chị ấy làm nhân vật chính tích góp lại cục vừa mới bắt đầu, nhân vật linh hồn liền phải rời khỏi hiện trường sớm.

Tống Huy Dực biết việc này không thể khinh thường, cô không nói gì để giữ lại, dùng điện thoại gọi một chiếc xe, đi theo Tống Vĩ đi ra ngoài.

Gió đêm hơi lạnh thổi khiến người ta giật mình một cái, Tống Vĩ tỉnh rượu hơn phân nửa, thoạt nhìn không còn suy sụp như vậy, lúc ngồi trong xe vẫy tay với Tống Huy Dực còn không quên nhắc nhở cô trở về tiếp tục chơi.

Tống Huy Dực đứng ở ven đường sợi tóc bị gió nhẹ nhẹ thổi bay, cô bỗng nhiên không nhúc nhích, tầm mắt rơi vào trên người hai người đối diện.

Ngô Lạc đứng bên cạnh một chiếc xe máy giao đồ ăn, đứng cùng một người đàn ông trung niên tóc bạc trắng.

Hai người đang nói chuyện đột nhiên bắt đầu cãi vã lên, Ngô Lạc gân xanh hiện ra, giống như là đang gào thét cái gì đó, vẻ mặt của anh thoạt nhìn rất thống khổ, người đàn ông trung niên vẫn luôn trấn an anh, cuối cùng, anh giống như một con thú bị nhốt suy sụp ngồi xổm trên mặt đất, thần sắc cực kỳ bi ai.

Người đàn ông trung niên kia thoạt nhìn rất giống thầy giáo dạy toán của Tống Huy Dực lúc còn đi học, cô bỗng nhiên ý thức được người này có thể chính là quản giáo trong tù trong miệng Ngô Lạc hay không.

Nhớ tới chuyện lần trước, Tống Huy Dực không chút suy nghĩ liền vọt tới, cúi chào Trương Thành Dương : " Xin chào thầy, công việc trước của Ngô Lạc là tôi không tốt, tôi làm như vậy là không suy xét, còn liên luỵ đến bạn bè của ngài, thật sự là rất xin lỗi."

Trương Thành Dương và Ngô Lạc đều ngốc.

Trương Thành Dương đích thật là quản giáo của Ngô Lạc , cũng là quản giáo quan tâm Ngô Lạc nhất khi anh ở trong tù.

Trương Thành Dương giống như một người thầy giáo hiền lành mà mỗi người đều sẽ gặp được trong thời học sinh, ông không chê phiền lụy, tận tình khuyên bảo dạy dỗ mỗi một học sinh, cho dù là học sinh hư nhất, ông cũng sẽ tận sức giúp họ trở về con đường đúng đắn.

Trương Thành Dương là người đầu tiên phát hiện ra bản tính của Ngô Lạc không những không xấu, thậm chí còn có chút thuần lương. Ông mỗi khi lên lớp giáo dục tư tưởng đều không giống những quản giáo khác chỉ là đi ngang qua sân khấu, mặc dù các tù nhân không thèm dòm ngó, ông cũng có thể nói được động tình uyển chuyển, miệng khô lưỡi khô.

Diện mạo Ngô Lạc là hơi cứng rắn, hơn nữa tội danh là giết người, lão nhân trong tù đều có chút sợ hắn, còn lão đại của các đoàn thể khác nhau cũng đang yên lặng quan sát, cân nhắc có nên thu vào dưới trướng hay không.

Một bộ phận rất ít người trong tù là rất có tiền, bọn họ sẽ thuê những người bạn tù khác múc cơm, rửa chén, giặt quần áo cho mình, sau khi ngửi được cơ hội làm ăn, Ngô Lạc nhanh chóng gia nhập phạm vi được thuê, anh không có bất kỳ người thân nào gửi tiền cho mình, tiền lương cơ bản của người lao động trong tù thấp đến mức không thể tưởng tượng nổi, anh cần phải thông qua phương thức khác để kiếm tiền.

Thoạt nhìn cao ngạo lạnh lùng, anh bởi vậy tiếp xúc với các phạm nhân, rất nhanh, mọi người liền phát hiện người trẻ tuổi thoạt nhìn cái gì cũng không sợ này bất quá chỉ là một cái lăng đầu thanh.*

* Lăng Đầu Thanh [愣头青]: là một từ để chỉ người tính tình nóng nảy, không phân biệt phải trái.(Theo Baidu)

Anh không gia nhập bất kỳ tiểu đoàn nào nên không được bất kỳ che chở gì, tương đương với việc một mình chiến đấu.

Mới đầu chỉ là vụn vặt trừng phạt như đánh một chút nháo một chút , Ngô Lạc đột nhiên sẽ bị người kéo vào điểm mù giám sát , tay chân bị kiềm chế, trên bụng bị người ba chân bốn cẳng bịt kín sách, quyền cước cách sách rơi xuống như mưa , cùng với tiếng chửi rủa: "Mày không phải thực điểu*( dùng để chửi tục) sao? Đều đến nơi này mẹ nó mày điểu cho ai xem!"

Đấu pháp như vậy trên làn da cơ hồ nhìn không ra manh mối gì, nhưng lục phủ ngũ tạng lại cảm giác đau đến tê tâm liệt phế, thậm chí sẽ hộc máu.

Sau lại, bởi vì tướng mạo anh tuấn, lại nghe đồn ai ai ai coi trọng Ngô Lạc, mọi người bởi vì chuyện này ngược lại không lại động thủ với anh nữa, nhưng vũ nhục càng sâu, thường xuyên có người nhìn thấy anh đều sẽ cố ý hay vô tình đối với anh huýt sáo một tiếng, thậm chí sẽ cố ý ngả ngớn nói: "Em đem công phu thổi tiêu luyện tốt chờ đại lão chán ghét em, liền đến nơi này của các ca ca , chúng ta sẽ thương em."

Nói xong chính là một trận cười ha ha.

Ngô Lạc triệt để bị chọc giận, anh liều mạng nhào tới xốc người nọ từ giường trên xuống dưới, nắm đấm cứng như sắt thép hung hăng nện lên trên mặt, trên người người đó.

Đám phạm nhân lại ác liệt đến đâu cũng rất ít khi trắng trợn tiến hành ẩu đả, dù sao phía trên còn có quản giáo, một khi bị xử lý, biện pháp trừng phạt căn bản không phải người có thể chịu được, hơn nữa còn tồn tâm tư giảm án, ít nhiều đều có điều cố kỵ.

Nhưng Ngô Lạc căn bản không quan tâm, người chung quanh càng ngày càng nhiều, quản giáo cũng theo tiếng mà đến, huýt sáo ra lệnh cưỡng chế dừng lại, nhưng Ngô Lạc giết đỏ cả mắt rồi, phảng phất giống như không nghe thấy, cho đến khi bị người mạnh mẽ kéo ra.

Tay và chân của Ngô Lạc bị xiềng xích liền cùng một chỗ, thân thể liên tục nhiều ngày đều không đứng thẳng được, mỗi ngày còn bị dẫn ra diễu hành thị chúng trong lúc các bạn tù khác làm việc.

Trương Thành Dương hận sắt không thành thép đến phòng tối cùng Ngô Lạc nói chuyện, ông vô cùng đau đớn nói: "Tôi vẫn luôn cho rằng cậu cùng bọn họ không giống nhau, hiện tại bị nhốt ở căn phòng nhỏ này nằm đều nằm không thẳng cậu liền vừa lòng đi ? Lần sau bọn họ đúng là muốn mời cậu đi uống nước đâu, nằm sấp trên đường ống nước."

Ngô Lạc gầy không ra hình người, đôi môi nứt nẻ thế nhưng nhếch lên một nụ cười: "Vậy ông chính là nhìn lầm rồi, tôi vẫn luôn theo cùng bọn họ giống nhau."

Một lần giam lại cấm đoán xong, Ngô Lạc đi ra ngoài tiếp tục đánh, đem người đánh gần chết mới thôi, anh giống như một đầu mãnh thú gào rống: "Ai mẹ nó dám đến, lão tử đem thứ đồ kia của mày cắt, một người hai người đều biến thành thái giám."

Đánh xong lại là tiếp theo cấm đoán.

Trương Thành Dương không nhớ rõ đã lặp lại bao nhiêu lần, tóm lại Ngô Lạc cuối cùng đã đến rồi nông nỗi người gặp người sợ , ai cũng nói anh là thằng điên, anh không có đồng minh nào khác, lại tự thành một phái.

Cho đến khi Ngô Lạc ra tù, Trương Thành Dương vẫn không ngừng để ý đến anh , ngoài việc giới thiệu công việc cho anh, còn thỉnh thoảng quan tâm anh, đối với anh tiến hành khai thông tâm lý, vì sợ anh đi đến lạc lối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro